Chương 1
ời kể của Colin Lamb
Vào lúc 3 giờ 59 phút chiều ngày 9 tháng 9, tôi đang rảo bước trên đường Wilbraham Crescent về hướng tây. Đó là lần đầu tiên tôi đặt chân tới Wilbraham Crescent, và thật tình mà nói khu Wilbraham Crescent khiến tôi rối trí.
Tôi vẫn cứ hành động theo một linh cảm với đức tính kiên trì ngày qua ngày đã trở nên lì lợm hơn, trong khi linh cảm dường như càng lúc càng ít có khả năng mang lại kết quả. Tôi là như vậy đó.
Số nhà tôi muốn đến là 61, và tôi có tìm được nó hay không? Không, tôi không tìm được. Đã chăm chú theo dõi các số nhà từ 1 đến 35 rồi, tới đó Wilbraham Crescent có vẻ đã tận cùng. Một phố lớn có gắn bảng Đường Albany chắn ngang lối đi của tôi không nhân nhượng. Tôi trở lui. Phía bắc chả có nhà cửa, chỉ có một bức tường. Đằng sau bức tường đó, một khu chung cư gồm các căn hộ hiện đại vươn lên trời cao, lối vào khu ấy hiển nhiên ở một con đường khác. Vô phương đến đó.
Tôi ngước nhìn lên các số nhà mình đang đi ngang qua. 24, 23, 22, 21. Diana Lodge (chắc là số 20, có một con mèo lông vàng cam đang ngồi rửa mặt trên cột trụ cổng), 19…
Cửa nhà số 19 mở toang và một thiếu nữ vội vã ra khỏi nhà rồi xuôi theo lối đi dường như với vận tốc của một quả bom. Cái sự giống với quả bom được tăng cường bởi tiếng thét kèm theo khi cô tiến tới. Tiếng thét ấy the thé, yếu ớt và thật kỳ dị chẳng giống tiếng người. Qua khỏi cổng cô gái đụng vào tôi thật mạnh khiến tôi suýt bị hất văng ra khỏi lề đường. Cô ấy không chỉ va chạm. Cô ta túm chặt lấy tôi — một cái túm chặt tuyệt vọng điên cuồng.
“Bình tĩnh đi!” tôi nói khi đã lấy lại thăng bằng. Tôi lắc nhẹ cô gái. “Bình tĩnh nào!”
Cô gái bình tĩnh lại. Cô vẫn túm chặt, nhưng thôi không la hét nữa. Thay vào đó cô thở hổn hển — những tiếng hít thở sâu như đang thổn thức.
Tôi không thể nói mình đã phản ứng giỏi giang gì trong tình huống ấy. Tôi hỏi có chuyện gì không. Thấy câu hỏi của mình kỳ cục không rõ tôi sửa lại cho đúng: “Có chuyện gì thế?”
Cô gái hít vào một hơi dài.
“Ở trong đó,” cô chỉ tay ra đằng sau.
“Sao hả?”
“Có một người đàn ông trên sàn nhà… chết rồi… bà ấy sắp giẫm lên ông ta.”
“Ai giẫm? Tại sao?”
“Tôi nghĩ bà ấy bị mù. Và có máu trên người ông ta.” Cô nhìn xuống rồi nói lỏng một bàn tay đang nắm chặt. “Cả trên người tôi nữa. Có máu trên người tôi.”
“Đúng vậy,” tôi nói. Tôi nhìn những vết bẩn trên tay áo khoác của mình. “Và bây giờ trên người tôi cũng có,” tôi chỉ cho cô ấy xem. Tôi thở dài, cân nhắc kỹ tình huống này. “Tốt hơn hết cô nên dẫn tôi vào và chỉ cho tôi xem.”
Nhưng cô bắt đầu run lên bần bật.
“Tôi không thể — không thể… tôi không vào trong đấy nữa đâu.”
“Có lẽ cô nói đúng đó.” Tôi nhìn quanh. Dường như chả có nơi nào thật thích hợp để an vị một cô gái gần chết ngất. Tôi đỡ cô ngồi xuống lề đường, tựa lưng vào hàng rào sắt.
“Cô cứ ở đây,” tôi bảo, “cho tới khi tôi quay lại. Sẽ không lâu đâu. Rồi cô sẽ ổn thôi. Nếu thấy khó chịu thì ngả người tới trước, tựa đầu giữa hai đầu gối nhé!”
“Tôi… tôi bây giờ đã ổn rồi.”
Cô ta nói điều đó với một chút không chắc chắn, nhưng tôi chẳng muốn nói gì thêm. Tôi vỗ nhẹ lên vai cô một cái để cô yên tâm chờ đợi, rồi nhanh chân rảo bước trên lối đi vào nhà. Tôi bước qua cửa vào trong, chần chừ một lúc trên hành lang, ngó vào bên trong cánh cửa bên trái, thấy một phòng ăn trống vắng, ngang qua sảnh rồi vào phòng khách đối diện.
Tôi nhìn thấy trước tiên một người đàn bà cao tuổi có mái tóc hoa râm đang ngồi trên một cái ghế. Bà ta đột nhiên quay đầu lại khi tôi bước vào và nói: “Ai đấy?”
Tôi để ý thấy ngay người đàn bà bị mù. Ánh mắt bà ta nhìn thẳng, tập trung vào một chỗ sau tai trái của tôi.
Tôi nói cộc lốc vào thẳng vấn đề: “Một phụ nữ trẻ vội vã lao ra ngoài đường bảo có một người đàn ông chết trong này.”
Tôi cảm thấy thật ngớ ngẩn khi nói ra những lời ấy. Vô lẽ lại có chuyện một người đàn ông chết trong gian phòng sạch sẽ ngăn nắp có một phụ nữ bình tĩnh ngồi khoanh tay trên ghế thế này.
Nhưng bà ta trả lời ngay lập tức.
“Đằng sau sofa ấy.”
Tôi vòng theo góc ghế sofa. Rồi tôi nhìn thấy—hai cánh tay giang ra lõng thõng — đôi mắt đờ đẫn vô hồn — mảng máu đã đông lại.
“Chuyện này đã xảy ra như thế nào?” tôi hỏi cộc lốc.
“Tôi có biết gì đâu.”
“Nhưng — à chắc vậy. Ông ta là ai?”
“Tôi chả biết.”
“Chúng ta phải báo cảnh sát.” Tôi nhìn quanh. “Điện thoại ở đâu?”
“Tôi chả có điện thoại.”
Tôi chú ý hỏi kỹ hơn về bản thân bà ấy.
“Bà sống ở đây sao? Đây là nhà bà à?”
“Phải.”
“Bà có thể kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra không?”
“Tất nhiên rồi. Tôi đi mua hàng trở về… Tôi để ý thấy có một túi mua hàng vứt trên cái ghế gần cửa. Tôi đã vào đây. Lập tức tôi nhận ra có ai đấy trong phòng. Việc ấy rất dễ khi người ta mù mắt. Tôi hỏi ai vậy. Chả có ai trả lời — chỉ nghe tiếng thở khá gấp gáp. Tôi đi về phía âm thanh ấy — và rồi ai đấy chả biết nữa đã kêu lên — kêu lên gì đấy về ai đấy đã chết và bảo là tôi sắp giẫm lên ông ta. Rồi ai đấy chả biết nữa vừa hấp tấp lao ngang qua chỗ tôi ra khỏi phòng vừa thét lên.”
Tôi gật đầu. Chuyện họ kể trùng khớp với nhau.
“Và bà đã làm gì?”
“Tôi đã dò đường thật cẩn thận cho đến khi chân tôi chạm vào một chướng ngại vật.”
“Sau đó thì sao?”
“Tôi quỳ xuống. Tôi sờ nhằm cái gì đấy — một bàn tay đàn ông. Nó lạnh ngắt — chả có mạch đập… Tôi đứng dậy rồi đi sang đây và ngồi xuống — để chờ đợi. Ai đấy đã đến đúng lúc diễn ra chuyện này. Cái cô thiếu nữ chả biết là ai đấy sẽ làm công việc báo động. Tôi nghĩ tốt hơn hết mình không nên bỏ nhà mà đi.”
Tôi rất có ấn tượng với sự điềm tĩnh của người đàn bà đó. Bà ta đã không kêu thét, cũng không phạm sai lầm vì hoảng sợ mà rời khỏi nhà. Bà đã bình tĩnh ngồi chờ. Đó là một hành vi đúng đắn, nhưng lẽ ra phải làm một số việc.
Có tiếng bà gặng hỏi: “Chính xác cậu là ai?”
“Tên tôi là Colin Lamb. Tình cờ tôi đi ngang qua đây.”
“Cô gái trẻ kia đâu rồi?”
“Tôi để cô ấy ngồi tựa vào cổng. Cô ta đang bị sốc. Điện thoại gần nhất ở đâu hả bà?”
“Có một buồng điện thoại công cộng cách đây chừng bốn mươi lăm mét xuôi theo con đường này, ngay trước khi cậu đến góc đường.”
“Đúng rồi. Tôi nhớ có đi ngang qua đó. Tôi sẽ đi gọi cho cảnh sát. Bà sẽ…” tôi ngần ngừ.
Tôi không biết nên hỏi ‘Bà sẽ ở lại đây chứ?’ hay là ‘Bà sẽ ổn chứ?’
Bà ta làm tôi nhẹ cả người, khỏi cần chọn lựa.
“Tốt hơn hết cậu nên đưa cô gái vào trong nhà,” bà nói một cách dứt khoát.
“Tôi không biết cô ấy có chịu hay không nữa,” tôi nói vẻ ngờ vực.
“Chả phải vào trong phòng này đâu, lẽ tất nhiên là thế. Hãy để cô ấy ngồi trong phòng ăn ở bên kia sảnh! Bảo cô ta tôi sẽ pha trà!”
Bà đứng dậy, đi về phía tôi. Tôi hỏi: “Nhưng bà có làm nổi không đó?”
Một nụ cười bí hiểm mơ hồ thoáng hiện một lát trên khuôn mặt bà ta.
“Cậu trai trẻ của tôi ơi, tôi đã tự nấu ăn trong nhà bếp của riêng mình ngay từ lúc mới đến ở nhà này— cách nay đã mười lăm năm rồi. Bị mù mắt chẳng nhất thiết là không tự lực được.”
“Xin lỗi bà, tôi ngốc quá. Có lẽ tôi cần phải biết tên của bà ạ?”
“Millicent Pebmarsh — gọi tôi là cô.”
Tôi đi ra, trở ngược theo lối đi vào nhà. Cô gái ngước nhìn tôi, và bắt đầu gắng gượng đứng dậy.
“Tôi… tôi nghĩ mình bây giờ ít nhiều cũng đã ổn rồi ạ.”
Tôi đỡ cô lên, vui mừng nói: “Tốt.”
“Có… có một người đàn ông chết trong ấy, phải không ạ?”
Tôi nhanh nhẩu đồng ý.
“Hẳn là thế rồi. Tôi sẽ đi đến buồng điện thoại cuối đường để báo án cho cảnh sát ngay đây. Tôi sẽ đợi trong nhà nếu tôi là cô.” Tôi lên giọng để át đi không cho cô ta kịp phản đối. “Hãy vô nhà rồi vào phòng ăn ở bên trái! Cô Pebmarsh đang pha một tách trà cho cô đó.”
“Vậy đó là cô Pebmarsh à? Bà cô ấy bị mù sao?”
“Đúng. Bà ta cũng bị sốc, nhưng vẫn đang xử sự rất đúng mực. Nào, tôi sẽ đưa cô vào. Một tách trà sẽ tốt cho cô trong khi chờ cảnh sát tới.”
Tôi quàng một tay qua vai cô, thúc giục cô theo lối vào nhà. Tôi đặt cô ngồi thoải mái cạnh cái bàn trong phòng ăn, rồi vội vàng đi gọi điện thoại.
Một giọng lạnh lùng vô cảm nói: “Đồn cảnh sát Crowdean đây.”
“Tôi có thể nói chuyện với Thanh tra Hardcastle không ạ?”
Giọng nói kia thận trọng đáp: “Tôi không rõ ông ấy có ở đây hay không. Ai đang nói đấy?”
“Báo với anh ấy có Colin Lamb gọi.”
“Xin đợi một lát!”
Tôi chờ. Rồi giọng Dick Hardcastle cất lên.
“Colin đấy ư? Mới gặp đây thôi nên chẳng ngờ lại là cậu. Đang ở đâu đấy?”
“Ở Crowdean. Hiện tôi đang ở Wilbraham Crescent. Có một người đàn ông nằm chết trên sàn nhà số 19. Chắc là bị đâm. Ông ta đã chết khoảng chừng nửa giờ rồi.”
“Ai tìm thấy ông ta? Cậu à?”
“Không, tôi là người qua đường vô can. Thình lình một cô gái từ trong nhà đó lao tới như một con dơi từ địa ngục bay ra. Suýt xô ngã tôi. Cô ta nói có một người đàn ông chết trên sàn nhà và một bà mù sắp đạp lên ông ta.”
“Cậu không định lừa tôi đấy chứ?” giọng Dick hỏi có vẻ nghi ngờ.
“Nghe có vẻ kỳ quái, tôi thừa nhận. Nhưng sự việc có vẻ đúng như đã nói. Người đàn bà mù là cô Millicent Pebmarsh, chủ nhân của căn nhà đó.”
“Bà mù ấy giẫm lên người chết à?”
“Không phải như ý ông anh muốn nói đâu. Có lẽ bà ấy mù nên chỉ là không biết ông ta đang nằm đó.”
“Tôi sẽ điều tra. Hãy đợi tôi ở đấy nhá! Cậu đã làm gì với cô gái rồi?”
“Cô Pebmarsh đang pha cho cô ấy một tách trà.”
Dick nhận xét: Nghe có vẻ ấm cúng thoải mái quá nhỉ.
Những Chiếc Đồng Hồ Kỳ Lạ Những Chiếc Đồng Hồ Kỳ Lạ - Agatha Christie Những Chiếc Đồng Hồ Kỳ Lạ