Chương 2
uán bar sang nhất của thành phố Ban Mai yên lặng như buổi sáng chỉ có khách uống cà phê. Họ trao đổi về công việc, về những kế hoạch cho tương lai rất hào hứng. Không giống với vẻ ồn ào, náo nhiệt như buổi tối.
Tầng trệt dùng để phục vụ cà phê, đi vào bên trong là sàn nhảy nhưng chỉ hoạt động vào buổi tối. Tầng trên là những dãy phòng tách biệt với bên ngoài, chuyên phục vụ cho khách hạng sang, cho những đại gia muốn bàn bạc việc làm ăn nên cần không gian riêng tư. Ở căn phòng cuối dãy, tiếng Phong vang lên:
- Uống! Uống nào! Mừng vì sự gặp gỡ của chúng ta.
Trời ơi 1à trời, Thương thầm than khi nhìn Phong ực hết ly này đến ly khác.
Rượu mà hắn làm như sữa. Cô nhìn chai sâm banh thứ hai vơi đi mà lắc đầu:
- Nè! Đừng uống nữa.
Phong gạt tay cô:
- Để tôi uống. Đàn bà mấy người thật lắm chuyện.
Cô gật đầu theo ý anh rồi giằng lấy ly rượu trên tay anh:
- Tôi biết. Nếu tôi không lắm chuyện thì đâu bị anh... dụ thế này.
Phong nhìn sửng cô. Phải công nhận tữu lượng của anh mạnh thật. Uống bao nhiêu đó mà cũng tỉnh bơ, anh hỏi lại:
- Cô muốn nói gì thì nói đi. Tôi không thích bị châm chọc đâu.
Triệu Thương nhún vai bỏ mấy hạt đậu phộng vào miệng nhai nhóp nhép:
- Không đúng hả?
- Tôi dụ cô cái gì?
Cô gầm gừ:
- Còn nói không. Bảo đi ăn sáng mà vậy nè hả? Rượu tây, đậu phộng...trái cây. Không khéo tôi lại đau bao tử. Đôi mắt đỏ ngầu vì rượu của Phong nheo nheo lại, anh cười nữa miệng thật quyến rũ:
- Cô thật không tình nghĩa gì hết.
Cô trố mắt nhìn Phong, dưới ánh sáng mờ mờ phải công nhận Phong thật ấn tượng. Đôi mày rậm, sống mũi cao, nhất là đôi mắt, thật khó mà làm chủ mình khi nhìn vào đó.
Phong phì cười giải thích khi gương mặt cô ngẩn ra:
- Tôi đang thất tình đó cô nương. Cô có thể nhín chút thời gian ra chia sẻ với người khác không?
- Thất tình hả?
Triệu Thương ngây thơ hỏi lại. Cô bắt đầu quan sát Trịnh Phong. Ừ! Hình như hắn thất tình thiệt. Nhìn cái dáng ngồi hút thuốc sao mà thảm não. Lại còn rượu nữa. Uống gì mà như uống nước. Mà sáng giờ hắn có ăn gì đâu. Cô vội giựt chai rượu lại. Phong không cản vì anh đã rót ra ly. Cô định chụp ly rượu luôn nhưng không kịp đành để anh uống luôn, uống xong Phong hỏi:
- Sao? Quan sát nãy giờ thấy tôi giống thất tình chứ?
Cô tỏ vẻ u buồn để chia sẻ với anh:
- Ừ! Giống.
- Vậy thì uống với tôi một ly đi.
Phong đã ngấm rượu nên anh không cần quan tâm đến những sự việc xung quanh. Lòng anh bây giờ chỉ có hình ảnh của Lisa. Tình yêu sáu năm dài mà vứt bỏ một cách dễ dàng thế sao? Còn Phong? Anh thì sao? Anh trách cô còn bản thân thì đâu khác gì? Anh trút bỏ tình yêu một cách nhẹ nhàng như thể trút bỏ một gánh nặng. Lòng anh nhẹ nhõm thật sự không? Lý nào suốt sáu năm là do anh ngộ nhận. Và cũng không lý nào Lisa đã tinh thế nhận ra điều đó nên cô luôn từ chối quyết liệt khi anh cầu hôn?
Ôi! Saọ mà rắc rối!
Phong nhăn mặt với những suy nghĩ trong đầu. Cố mở mắt tìm ly rượu, anh giật mình khi nghe tiếng Triệu Thương.
- Uống! Nào! Chúc mừng vì sự thất tình của anh.
Câu nói cua cô làm Phong như tỉnh rượu dù anh đã uống gần hai chai sâm banh. Nhìn cô bưng ly rượu đánh ực mà anh hoảng hồn.
- Nào! Tôi thành thật chia buồn với anh.
Triệu Thương bưng ly rượu lên uống một hơi, đôi mắt lừ đừ cô chỉ tay về phía anh, miệng lẩm nhẩm:
- Ai vậy? Bộ có bạn mới nữa hả?
Rầm!
Tiếp theo câu nói là cái ngã ngoạn mục của Triệu Thương vào Phong. Rượu làm anh ngã sóng soài ra sa lon không sức chống đỡ. Anh quá say nhưng cũng nhận ra chuyện gì. Phong phì cười:
- Điên mất thôi. Không biết uống mà cũng tài lanh. Đúng là đồ Thị Nở.
o O o
Hai tay Phong đan lại tưởng chừng như một gọng kìm khi chiếc gối ôm trong tay cứ lắc lư hoài. Ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào khiến đôi mắt nặng như chì của anh khó chịu. Đầu đau như búa bổ nhưng Phong vẫn cố mở mắt, không hiểu chiếc gối ôm hôm nay sao...
- Ôi. Chuyện gì đây?
Suýt tý nữa anh đã kêu lên khi phát hiện một mái tóc dài đang xõa dài trên ngực. Mấy sợi tóc lòa xòa trên mặt làm anh hơi nhột.
Qủi quái gì thế này? Sau một đêm thức dậy, trên người mình xuất hiện một cô gái? Dù cố gắng như Phong không thể nhìn rõ mặt vì cô nàng đang nằm sấp trên người anh.
Ôi! Chuyện lạ có thật đây. Phong bóp trán cố định thần lại. Xem nào! Cánh đàn ông bọn anh thường đổ lỗi cho rượu nhưng thực ra khi tỉnh dậy thì mọi chuyện sẽ được quay lại như một thước phim chậm đấy chứ!
Anh nhắm mắt mơ màng tận hưởng mùi hoa lài tỏa ra từ tóc người đẹp.
- Dám cá bằng cả gia tài là cô nàng đỏng đảnh Triệu Thương chứ chẳng ai?
Anh còn nhớ rất rõ là đêm qua say quá định mướn khách sạn nhưng không hiểu sao Phong lại đón taxi đưa cô về đây.
Nhẹ đan hai tay kê dưới gáy, anh đảo mắt xuống nhìn cô nàng đang say ngủ.
Lắng nghe hơi thở đều đặn của cô, anh suýt phì cười. Đàn bà con gái gì mà hư không thể tả. Đàn ông bảo uống rượu là uống, mà lại uống đến quên đường về mới khổ.
Nhưng người khổ nhất có lẽ là anh thì đúng hơn Dám chắc rằng khi tỉnh lại cô nàng sẽ gào lên:
- Anh là tên khốn nạn, đểu giả đã gạt để cướp đi cuộc đời con gái của tôi.
Trịnh Phong cười tủm tỉm với suy nghĩ trong đầu:
- Tiếp theo là cô nàng sẽ chuyển mãi thêm một cái tát nhớ đời.
Anh nhắm mắt như cố né cái tát tưởng tượng. Anh hơi nhúc nhích nên Triệu Thương cũng lay động. Cô xoay nhẹ người và Phong tranh thủ lách người qua nên cô đã trượt một nữa người xuống giường.
Bây giờ cô đang nằm nghiêng, đầu gối trên tay anh và điều quan trọng là anh đang trở thành gối ôm cho cô.
Triệu Thương ơi là Triệu Thương! Uổng cho cô thường ngày mồm nép. Bây giờ tôi mà xoay qua một cái là "hốt trọn ổ" nhé.
Phong mím môi cười cười, bàn tay anh vô thức vén tóc cô để lộ gương mặt ngái ngủ và đầy hơi rượu.
Xem nào! Mắt hai mí, mày rậm, ăn hiếp chồng là cái chắc. Thật khổ cho ai lấy phải cô. Phong hơi nhướng mày khi phát hiện một nốt ruồi son ngay chót mũi cô. Một chấm đỏ nhỏ xíu rất khó phát hiện nếu không để ý. Đôi mắt anh lại lia xuống chiếc miệng xinh xắn của Triệu Thương.
- Lạ thật! Con bé này thoạt nhìn đâu có gì ấn tương nhưng...Cô ta là ai nhỉ?
Phong nhíu mày suy nghĩ. Mới gặp trông cô nàng có vẻ ngổ ngáo và...bụi bụi nhưng rõ ràng cô ta có một nét trang đài, quý phái nào đó.
Anh lại xoay qua nhìn hàng lông mày của cô. Không trang điểm nhưng nó được tỉa rất gọn gàng và sắc xảo. Làn da mịn màng hẳn là phải tốn nhiều thời gian và tiền bạc để chăm sóc. Nhưng cô ta đâu phải là mẫu người làm việc đó.
Bao nhiêu câu hỏi về Triệu Thương đặt ra làm cái đầu Phong muốn nổ tung.
Nếu hôm ấy không tình cờ đi ngang shop thời trang Triệu Thương và vô tình bắt gặp cô nàng trong đó thì chắc giờ này anh cũng vô tư nghĩ rằng cô chính là Tố Quyên.
Phong nhắm mắt lại khi sực nhớ đến Tố Quyên:
- Quyên! Giờ này em đang làm gì? Chắc lại là công việc nữa phải không?
Em có biết hiện tại trong tay anh là một cô gái và anh đang suy nghĩ rất nhiều về cô ta không?
Cóc...cóc...cóc...
Tiếng gõ cửa vang lên, Phong giật mình mở bừng mắt. Đôi mắt anh căng thẳng dán lên trần nhà.
Những cái miệng sẽ tròn vo, những đôi mắt mở to hết cỡ khi thấy một cô gái đang ôm anh. Phong nhăn nhó vì đêm qua mình đã không mướn khách sạn mà lại về nhà.
Sự im lặng của anh càng làm tiếng gõ cửa dồn dập và to hơn. Nó to đến độ đôi mắt của người đẹp đang hấp háy kìa.
- Đau đầu quá hà?
Triệu Thương kêu khẽ vì cơn say làm đầu cô nặng trĩu. Cái mùi thơm thơm là lạ tỏa ra từ cái gối ôm kế bên khiến cô chau mày.
- Sao lại đổi mùi xịt phòng hả?
Cô lè nhè nhưng vẫn không tỉnh nổi. Úp mặt vào gối cô lại ngủ tiếp sau khi xô cái gối ôm dạt ra một bên.
Nhưng chuyện gì thế này? Dù rất mệt nhưng Triệu Thương vẫn không tài nào ngủ được vì mùi thuốc lá từ gối xộc vào mũi. Cố gắng chống hai tay xuống gối cô ngóc đầu dậy, giọng cô lè nhè:
- Thật kỳ cục. Cái gối.
Cóc...Cóc...
Triệu Thương khó chịu nhìn ra cửa:
- Làm gì mà như cháy nhà vậy?
Cô cố nhỏm người dậy nhưng không được. Quả là rượu đã đánh gục cô.
- Ôi đau đầu quá đi.
Cô lại nằm vật xuống giường rên rỉ, đôi mắt đang nhắm nghiền của Triệu Thương bỗng mở bừng lên, trái tim cô tưởng chừng như vỡ tan ra. Đôi môi mấp máy cô như không tin vào mắt mình nữa:
- Hình như hình như...Đây không phải là phòng mình. Cô chợt xoay qua bên phải. Đôi mắt Triệu Thương đứng tròng thật sự khi nhận ra Phong. Anh đang gối đầu trên cười tủm tỉm, tay còn lại Phong giơ lên:
- Chào! Chúc buổi sáng tốt lành.
Đôi mày rậm của Triệu Thương nhíu lại muốn đụng nhau khi phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường xa lạ và cạnh cái tên "trời thần" này.
Không cần hỏi cô cũng có thể đoán được đêm qua cô đã "tả tơi"? ra sao.
Triệu Thương chưa kịp có phản ứng gì thì tiếng gõ cửa lại vang lên, lần này kèm theo một giọng nói:
- Cậu Phong ơi! Cậu có trong ấy không? Bà bảo con bưng cà phê lên cho cậu nè.
Triệu Thương nhìn như xoáy vào mắt Phong. Hắn đã đưa mình về nhà của hắn. Đúng là khôn ba năm dại một giờ mà. Ôi! Chết mất thôi.
Lại có tiếng gõ cửa:
- Cậu ơi! Cửa không khóa con đem cà phê vào nghen.
Phong nãy giờ chịu trận ánh mắt sắc bén của Thương vừa nghe xong anh đã quýnh quáng nhỏm dậy kéo cô ngã nhào xuống. Cái chăn bị nhào nát được tung ra. Nhanh như sóc, anh kéo cô sát vào người, Triệu Thương la lên:
- Anh còn dám.
Cũng may là Phong đã kịp đưa tay chặn miệng cô, anh nghiến răng:
- Có im đi không?
Triệu Thương cũng không vừa dù bị anh ôm chặt trong chiếc mền trắng đầy mùi thuốc lá. Cô kéo tay anh ra khỏi miệng, sừng sộ:
- Anh lấy quyền gì mà nạt tôi. Tôi.
- Cậu ơi con vào nghen.
Phong hoảng thật sự khi thấy núm cửa xoay. Anh vội kéo mềm trùm kín cả hai. Triệu Thương cũng nhanh nhảu kêu lên hy vọng được giải cứu nhưng vừa mở miệng thì cô đã bị cái gì đó bịt lại nhưng cô biết chắc đó không phải là bàn tay của Phong. Cái mền qủi quái của Phong rộng không thể tả. Dù đã cố hết sức để tung ra nhưng Triệu Thương vẫn bị anh ôm chặt.
Tội nghiệp cho cô bé giúp việc nhìn chiếc mền "lung tung" lên mà không biết cậu hai đang làm gì trong đó.
Chỉ khổ cho Triệu Thương, cái không khí tối om bên trong đang là đồng bọn cho Phong. Nó làm cho cô ngộp thở không còn đủ sức để đẩy bờ môi tham lam của Phong ra khỏi môi mình.
- Cậu hai à. Con để cà phê đây nghen. Con xuống nhà có gì cậu gọi con nghen.
Triệu Thương cuống lên khi nghe câu đó. Phong sẽ làm gì khi chỉ có mình cô ở đây, Triệu Thương lại vùng vẫy đẩy anh ra. Càng chống cự, sức mạnh đàn ông của Phong lại trỗi lên mãnh liệt hơn. Bản lĩnh người đàn ông không cho phép anh thua một cô gái.
Đôi tay rắn chắc của Phong nắm chặt hai tay Triệu Thương đè bẹp xuống giường. Lúc nãy anh chỉ muốn hôn để bịt miệng cô lại, còn bây giờ Phong lại muốn chứng tỏ mình là một người đi chinh phục. Anh không muốn thất bại hay cái gì khác Phong cũng chưa rõ. Anh chỉ biết rằng, bờ môi người con gái này đang làm anh tò mò, khi đã "chạm" phải một lần.
Mặc cho cô lắc đầu nguầy nguậy, Phong cứ ghì lấy cô, bờ môi tham lam của anh đang khóa chặt môi cô. Triệu Thương tưởng chừng mình có thể chết đi được khi Phong dùng sức mạnh với mình. Chẳng phải đêm qua anh đã "dày vò".
cô rồi còn gì? Nghĩ đến đây, cổ họng cô như nghẹn lại, đôi mắt cô ráo hoảnh không nhỏ được một giọt nước mắt nào. Cô không cho phép mình là người yếu đuối. Dù đã là người của anh đêm qua nhưng bây giờ và trở về sau cũng không bao giờ. Cô sẽ không bao giờ cho phép ai xúc phạm đến mình. Chí tự bảo vệ mình trỗi dậy, đồng thời Phong không đề phòng nên Triệu Thương đã đẩy bật anh ra.
Cú đẩy "ngoạn mục" của Triệu Thương làm Phong mất đà ngã ra sau, cô vừa định ngồi dậy thì anh đã mỉm cười nửa môi kéo ghì cô lại.
Bị bất ngờ, Triệu Thương đã ngã nhào vào người anh. Phong bật người ra sau nhưng tay vẫn ôm gọn cô. Giận run người, Triệu Thương giơ tay tát một cái thật mạnh vào mặt Phong. Bị bất ngờ, Phong đã hứng trọn cơn thịnh nộ của cô.
Anh không ngờ cô nàng láo lếu đến vậy. Chỉ bị hun thôi mà cô nàng dám bạt tay anh. Phong điên tiết thật sự vì cái tát như trời giáng của cô, Anh kéo cô ngã xuống, miệng gầm gừ:
- Cô láo thật. Dám tát tôi hả?
Vừa nói, Phong vừa thô bạo đè dí cô xuống giường Triệu Thương cũng dùng hết sức đẩy anh ra. Chống cự một hồi kết quả là cô đã bị thân hình to lớn của anh đè bẹp.
Phong nở nụ cười của người chiến thắng. Anh đưa tay cọ nhẹ dưới cằm cô:
- Sao? Thị Nở không ể là nhờ dịu dàng với Chí Phèo đấy nhóc.
Liếc anh bằng nứa con mắt, cô hất mặt sang bên. Thái độ thách thức của Triệu Thương làm tự ái đàn ông của Phong trỗi dậy. Anh làm gì mà cô dùng thái độ đó để đối xử với anh? Cô nàng đúng là cao ngạo và ngang ngược. Mà Phong thì chúa ghét mẫu phụ nữ kiểu đó. Anh thô bạo kéo mặt cô qua, cử chỉ đó khiến Triệu Thương không né tránh được. Cô nhìn thẳng mắt anh bằng sự căm giận. Nheo mắt nhìn cô như cố tìm hiểu những suy nghĩ trong đôi mắt đầy lửa nhưng Phong đầy thất vọng quay đi. Đầu hơi gục xuống, Phong định nói điều gì đó nhưng Triệu Thương đã lên tiếng:
- Anh là tên khốn.
- Khốn?
Phong quắc mắt nhìn cô:
- Dám chửi nửa hả? Hôm nay tôi không dạy cô một bài học thì uổng công tôi làm người lắm.
Nói dứt lời, anh cúi xuống tham lam tìm môi cô. Triệu Thương bị anh ôm cứng không tài nào vùng ra được, chỉ biết thụ động đón nhận môi Phong. Nụ hôn thứ hai cũng mang tính cưỡng đoạt không thua lần thứ nhất. Và lần này nó cũng làm cổ họng cô nghẹn lại nhưng cô vẫn không khóc. Triệu Thương không cho phép mình làm điều đó.
Phong thấy cô không phản ứng dữ tợn như lúc nãy, đôi tay anh cũng nới lỏng ra, môi anh cũng mềm ra. Và Phong thật sự ngỡ ngàng khi phát hiện ra mình đang hôn cô một cách say đắm. Phong không ngờ mình có thể bị một cô gái khác quyến rũ. Không phải từ trước đến giờ anh chỉ có mình Lisa thôi sao?
Anh đang làm trò gì đây? Anh đang mở cửa trái tim để một cô gái bước vào.
Phong hết hồn khi thấy đôi mắt Triệu Thương đang khép lại. Là người từng trải, anh hiểu được cô đang suy nghĩ gì? Nhưng cô bé cũng đanh đá lắm mà sao dễ bị dụ vậy? Phong cũng mắc cười cho mình và cả Triệu Thương, cá tính ai cũng mạnh mẽ nhưng có lúc thì mềm không thể tả.
Anh thô bạo đẩy cô ra khi Triệu Thương đang chìm đắm trong môi anh. Một chút xấu hổ lộ trên gương mặt Triệu Thương làm má cô ửng hồng. Phong nhìn cô không ngớt. Triệu Thương cảm thấy tay chân thật thừa thãi, cô ước mình có thể tan biến ra để khỏi phải chịu đựng ánh mắt ma qủi của Phong.
Ngắm cô đã đời, Phong mới chợt nhận ra sự lố bịch của mình. Anh mím môi chặt mặt ngầu:
- Mau ngồi dậy đi. Đàn bà con gái gì mà không chút hấp dẫn.
Ôi! Tu thành chánh quả cũng phải nhảy xuống để chửi hắn mất thôi. Triệu Thương nghiêng nghiêng đầu lườm anh. Bị anh hôn mà cô không tức bằng khi bị anh nói như thế. Đúng là đồ Chí Phèo. Triệu Thương phóng xuống giường gầm gừ:
- Ở thành phố sang trọng này không hợp với anh đâu. Mau về làng Vũ Đại của anh đi.
Phong nhíu mày:
- Nghĩa là sao?
- Anh là tên cơ hội.
Đang châm điếu thuốc hút, Phong ngạc nhiên dừng lại:
- Cơ hội gì?
Cô lườm anh:
- Không đúng à? Cái áo sơ mi của anh trên người tôi không phải là bằng chứng?
Nhã một làn khói, Phong giật mìn khi nghe cô nói. Hóa ra là vậy? Biết phải mang nỗt oan này đêm qua có đánh chết anh cũng sẽ để cô ngủ với cái áo đầy rượu. Ói mửa tùm lum khiến người ta phải thức suốt đêm dọn bây giờ còn la.
Phong cũng lườm lại cô. Dám chửi tôi hả? Được rồi.
- Nè! Trước sau gì tôi với cô cũng đám cưới. Chuyện đó chỉ là sớm muộn thôi. Làm gì mà "cứ' dữ vậy cưng?
Sống lưng Triệu Thương lạnh toát với tiếng "cưng" của Phong. Không ngờ anh ta trân tráo đến thế? Cô nheo mắt hất hàm về phía Phong:
- Trên trái đết này còn một mình anh là đàn ông tôi cũng không thèm.
Anh cười cười trêu cô:
- Cho dù đêm qua cô đã mặc áo của tôi.
Kiểu nói lấp lửng của Phong làm trái tim cô muốn nhảy ra ngoài. Anh ta đúng là qủi dữ mà.
- Sao cứ nói hoài chuyện đó vậy? Cô mím môi.
- Dĩ nhiên.
Phong phì cười, anh lấy cái gối ôm vào lòng, chùi người xuống, Phong nằm dài trên giường nhắm mắt lại. Anh muốn ngủ, cả đêm qua bị cô nàng quậy nào có ngủ được được gì.
Thấy Phong nằm đó, Triệu Thương cũng không biết nói gì nên đành vào toilet. Điều đầu tiên đập vào mắt cô là bộ đồ jean được treo trên tường. Nó còn ẩm nước, có lẽ đêm qua Phong đã giặt nó. Triệu Thương xả nước, nước mát làm cô dễ chịu hơn với những suy nghĩ trong đầu. Trịnh Phong là người thế nào?
Thật sự đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Triệu Thương để mặc nước mắt tuôn ra.
Phải chi anh ta phủ nhận thì dù sự thật có thế nào cô cũng đỡ ấm ức hơn. Cô sẽ ăn nói thế nào với Tố Quyên.
- Mình phải làm gì đây?
Triệu Thương ngồi bó gối mặc cho nước tuôn xuống hòa chung với nước mắt.
Khi Triệu Thương bước ra thì Phong đang ngồi uống cà phê. Nhìn ly cà phê đang bốc khói trên bàn cô đoán anh đã pha ly mới. Khác với lúc nãy, gương mặt anh trông thật đáng sợ. Nó lạnh lùng khiến người khác phải dè dặt:
- Ngồi đi.
Phong vừa nói vừa đẩy ly cà phê còn nguyên về phía cô:
- Cà phê nhé.
Triệu Thương ngồi xuống đối diện với phong. Thời gian như ngừng lại, cả hai rơi vào khoảng không vắng lặng.
- Tôi muốn về.
Dù Triệu Thương lí nhí nhưng Phong nghe rất rõ. Tuy vậy, anh vẫn làm lơ uống cà phê. Hộp bánh ngọt được Phong khui.
- Ăn đi.
Biết tỏng Phong giả bộ, Triệu Thương tức muốn chết được. Anh ta lúc nào cũng vậy, chỉ làm theo ý mình, Nếu đã vậy thì mặc kệ hắn đi. Trước đây chưa chắc anh ta chiều ai huống hồ gì bây giờ cô đã Triệu Thương nghẹn cứng họng vì tức. Cô không trách ai, chỉ tại cô ngốc thôi.
Từng cử chỉ, ánh mắt của Triệu Thương không lọt qua mắt Phong. Anh vẫn thản nhiên uống cà phê, Triệu Thương cũng vậy, cô tự nhiên kéo hộp bánh về phía mình ăn ngấu nghiến. Phong nhìn và thầm cười:
- Đúng là đồ Thị Nở. Khóc đến con mắt đỏ hoe mà bây giờ có thể ngồi ăn như con nít.
o O o
Cốc...cốc...
Triệu Thương mệt mỏi ngồi dậy mở cửa phòng. Tố Quyên xinh đẹp và duyên dáng hiện ra với chiếc áo dài màu vàng được may cách tân lộ rõ bờ vai trắng tròn.
- Mày không được khỏe hả?
Tố Quyên bước theo Triệu Thương vào phòng, Triệu Thương nằm dài xuống giường:
- Ừ! Tao bị cảm. Mấy đứa ở cửa hàng nói với mày à?
- Ừ! Tao đến đó tìm mày, nghe bảo mày bệnh. Đi khám bác sĩ chưa?
Triệu Thương phì cười:
- Bênh của tao là thầy chạy, bác sĩ chê rồi.
Tố Quyên đập mạnh vào vai bạn:
- Thôi đi qủi thay đồ rồi đi ăn với tao.
- Mầy đi đâu mà đẹp vậy?
Tố Quyên cười tự tịn:
- Tao vừa đón một đoàn khách từ Úc.
- Mày thật giỏi. Mới đó mà đã lên quản lý một khách sạn năm sao rồi.
- Chưa đâu. Tao còn muốn mình sẽ là nữ doanh nhân nổi tiếng khắp thế giới.
- Thế còn kép của mày.
Nụ cười bỗng trở nên méo xẹo trước câu nói như vô tình của Triệu Thương, Tố Quyên thở hắt ra:
- Để đạt được mơ ước của minh thì phải hy sinh nhiều thứ lắm.
- Kể cả tình yêu suốt sáu năm.
Tổ Quyên im lặng, bỗng cô thở hắt ra:
- Thì như tao đã nói với mày. Bọn tao không có duyên.
Triệu Thương vô tư:
- Vậy còn Trịnh Phong?
Nhẹ cắn môi, Tố Quyên chậm rãi vuốt tóc:
- Cũng không có duyên chứ sao?
Triệu Thương uể oải nằm dài xuống giường:
- Tao thật không hiểu nổi mày. Mày định ở vậy đến bao giờ? Mà gia đình mày liệu có để vậy không?
Tố Quyên cười:
- Vì thế mà đến nay tao vẫn chưa về nhà.
Trố mắt nhìn bạn, Triệu Thương không ngờ con bạn thân lại có cá tính mạnh quá. Cô cứ nghĩ trên đời này chỉ có một mình cô là sợ hôn nhân thôi chứ.
- Nè! Tao đến rủ mày đi ăn mà cứ nằm hoài đó hả?
Triệu Thương miễn cưỡng đứng dậy đi vào toilet thay đồ:
- Nhưng chỉ một lúc thôi nghen. Tao muốn ghé cửa hàng, mấy hôm nay không đến.
- Được rồi! Mau lên giùm đi.
o O o
Triệu Thương vừa ra khỏi nhà thì chuông cửa lại đổ. Đích thân anh trai cô là Triệu Quang ra mở cửa. Vừa bước ra cổng, Quang đã lên tiếng:
- Chị Tám! Để đó cho tôi, chị vào chuẩn bị vài lon bia và một ít đồ nhắm cho tôi đi.
- Dạ cậu hai.
Quang mở cổng, người khách bấm chuông là một chàng trai cao to đang ngồi trên chiếc win màu đỏ trông khá ấn tượng.
- Vào đi.
Vừa dắt xe vào, Phong vừa nói:
- Sao biết tao đến mà ra đón.
Cái kiếu bấm chuông lười biếng đó thì chỉ là của mày thôi.
Dựng chiếc win trên hàng sỏi, Phong ngồi xuống băng đá chung với Quang, anh đảo mắt nhìn xung quanh. Một ngôi nhà với kiểu hiện đại ba tầng, được bao bởi giàn hoa giấy bên ngoài. Quả thật là nơi lý tưởng để nghỉ ngơi sau một ngày làm việc vất vả. Nó như tách biệt hoàn toàn với bên ngoài. Phong thích thú với khu vườn đầy bon sai, có cả những con thú uống bằng cây bùm bụm.
- Nè! Bên trong còn có một hồ bơi, có muốn vào xem không?
Phong nhìn Quang cười cười:
- Mày! Nhà đẹp nên tao mới nhìn chứ bộ.
Quang phì cười đón khay bia và thức ăn chị Tám vừa đem ra. Khui một lon đưa cho Phong, anh cười:
- Cưới vợ đi, ông bà già sẽ cho một ngôi nhà giống như vậy.
- Thôi đi thằng qủi, mày làm ơn đừng nhắc đến nửa. Mà bộ có vợ thì mới được ở nhà đẹp chắc?
- Ý tao không phải vậy. Tại tao thấy biệt thự nhà mày là số một rồi mà mày còn chê. Tao nghĩ mày cần không gian riêng tư.
- Thằng khỉ.
Quang bật cười nhìn Phong nhăn nhó:
- Nè! Vụ ra mắt sao rồi?
- Cũng thú vị lắm.
- Vậy còn kết quả? Đừng nói với tao là thất bại nghen.
Phong nheo nheo mắt:
- Không phải thất bại nhưng trước, khi xem mắt em gái mày tao sẽ không đưa ra quyết định gì hết.
Quang kêu lên:
- Vậy à? Nếu có bản lĩnh thì. Ok. Tao chỉ sợ mày không sống nổi đến ngày đó thôi.
Phong cười cười. Anh và Quang quen nhau từ hồi đại học rồi cả hai đi du học. Tuy là bạn thân nhưng chưa bao giờ Phong có cơ hội diện kiến "cô ba" nhà này. Vì lúc đó cô nàng đang ở nước ngoài với bà ngoại.
Thấy Phong có vẻ buồn buồn, Quang đoán bạn đang gặp rắc rối nhưng không muốn nói, anh đề nghị.
- Hay đi đâu chơi đi ở nhà hoài chán quá.
- Cũng được. Nhưng mày không được dụ dỗ tao rồi...bán tao đó.
- Thằng qủi. Mày không dụ người ta là phước rồi.
o O o
Buổi tối.
Shop thời trang của Triệu Thương vắng lặng khi mọi người đã ra về. Vất vả mấy năm trời cô mới gầy dựng được tiệm áo cưới này nên Triệu Thương rất tự hào về nó. Tốt nghiệp loại ưu ngành thiết kế thời trang nhưng Triệu Thương đã quyết định về nước và từ những đồng tiền kiếm được khi còn đi học cô đã làm nên một Shop có tầm cỡ như hôm nay.
Đưa tay vuốt nhẹ chiếc áo cưới trắng toát cô mỉm cười:
- Tạm biệt mai gặp lại nhé.
Triệu Thương đưa tay tẳt đèn cũng là lúc đồng hồ treo trên tường gõ mười một tiếng. Cô kéo cửa khóa lại rồi bước xuống đường.
Thành phố về đêm trông thật lạ. Nó vẫn còn ồn ào sôi động nhưng vẫn e ấp, thẹn thùng khiến cho người ta cứ phải đưa nhau ra đường để chiêm ngưỡng nó.
Những quán Bar về đêm thật lộng lẫy với những ánh đèn màu. Triệu Thương sửa lại túi xách trên vai. Mới bước xuống mấy bậc thềm cô đã dừng lại. Định đón taxi về nhưng cô có cảm giác không an toàn, hình như có ai đó đang rình rập cô.
- Không để anh đưa rước thì mau tìm một thằng khờ nào đó làm vệ sĩ đi. Con gái đi một mình vào ban đêm không tốt đâu.
Câu nói của anh Quang vang lên trong đầu Triệu Thương hơi chùng bước.
Cô không thể bước tiếp nhưng cũng không dám quay lại.
- Trời ơi! Không lý nào hôm nay mình gặp ma thật như lời anh hai nói.
Hai tay cô nắm chặt vào nhau, cố trấn tĩnh mình nhưng sau cứ... run hoài.
- Triệu Thương ơi là Triệu Thương. Bình tĩnh nào.
Tự nhủ với bản thân, cô cố giữ bình tỉnh.
Xem nào. Một trong những kế hay nhất là...chạy. Phải. Chạy là thượng sách.
Cô bắt đầu từ từ khom người lột giày. Nhưng vừa mới cúi người cô đã giật thót tim khi tiếng nói từ phía sau vọng lên:
- Làm gì đó?
Run bắn cả người, Triệu Thương tưởng chừng mình có thể chết đi được. Lần này là chết chắc rồi. Mấy ngày nằm ủ rũ ở nhà thì nằm luôn đi, ai bảo nghe lời Tố Quyên ra ngoài làm chi cho khổ? Cô nhăn nhó khi giọng lè nhè lúc nãy lại cất lên:
- Sao không trả lời hả? Thị Nở?
Thị Nở? Đôi mắt Triệu Thương mở to cùng với cái miệng tròn vo, trên đời này mấy ai dám gọi cô như thế. Bậm môi, Triệu Thương quay lại. Cái tên trời đánh này muốn chết nên đến đây mà. Cô rít giọng sấn tới:
- Tên khốn này! Còn dám vác xác tới nữa hả? Tôi...
Triệu Thương chưa nói tròn ý thì đã im bặt. Trịnh Phong đang ngồi dựa vào tường lim dim mắt nhìn cô. Trái tim cô không còn run rẩy sợ hãi như lúc nãy nhưng sao cô cũng không... làm chủ được nó. Sao mà cứ đập tùm lum vậy hở tim?
Triệu Thương tức giận bản thân cô quay mặt bỏ đi. Cô chạy như bay xuống đường đón một chiếc taxi rồi chạy thẳng, bỏ mặc Trịnh Phong ngồi ủ rũ trước cửa tiệm.
Tuy đã "hết mình" với Quang, nhưng Phong vẫn còn tỉnh bằng chứng là anh đã đi taxi đến đây chứ không lái xe về như Quang. Phong cũng không biết sao mình lại đến đây. Có lẽ anh buồn, anh cần người tâm sự.
- Nhưng con nhóc này sao mà đi lâu vậy?
Phong cố chống tay dứng dậy.
Vừa đứng đậy thì Phong đã ngã ạch xuống. Một chân duỗi một chân co, anh lấy thuốc ra đốt. Nhìn người ta có đôi có cặp chở nhau dưới đường anh thầm cười cho mình.
Hình ảnh Triệu Thương lại hiện lên. Lúc nào cô nàng cũng cau có thật đáng ghét. À! Mà đôi khi cô ta cũng... hiền chứ!
Phong bật cười nhớ lại gương mặt cô hôm ở nhà mình. Cô nàng im lặng tuyệt đối dù cho Phong có chọc cỡ nào mãi đến lúc trưa mọi người đi ngủ, cô mới lên tiếng khi Phong đưa cô về.
- Nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về.
Triệu Thương ngoảnh mặt nhìn ra sân:
- Cảm ơn. Cho tôi ra trạm xe bus gần đây là được rồi.
Phong cho xe chạy êm êm trên đường. Nở nụ cười thật lém lĩnh, Phong liếc sang cô:
- Ăn gì nghen?
- Không đói.
Một tay lái xe, một tay gác lên cửa cọ cọ mấy cọng râu lười cạo, anh vẫn ngọt ngào:
- Có chuyện muốn nói, vừa ăn vừa nói chuyện.
- Không.
Câu nói khô như sa mạc của cô làm phong cụt hứng. Anh chăm chú lái xe không nói thêm lời nào. Và thể theo yêu cầu của cô, anh đã đậu xe ngay trạm xe bus gần nhất. Mặc kệ Triệu Thương, Phong vẫn ngồi im không thèm mở cửa xe theo vốn lịch sự ngày thường.
Cô vừa bước xuống, Phong đã phó xe đi thẳng:
- Đàn bà con gái gì mà thật khó ưa!
Anh bật cười lập lại:
- Đúng là khó ưa.
Phong búng tàn thuốc vào màn đêm:
- Hôm nay đến định nói rõ chuyện hôm ấy nhưng tại cô ấy đấy nhé.
Nói chuyện luôn ra rõ như mới ngày hôm qua dù giờ Phong đang một mình trên vỉa hè.
Như Cơn Gió Vô Tình Như Cơn Gió Vô Tình - Hoàng Thu Dung Như Cơn Gió Vô Tình