Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Nhất Mộng Như Sơ
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 2
“L
ão gia phu nhân đừng trách đại tiểu thư, ngày nọ ta dẫn theo Bảo Châu tới Tô gia, nhưng vẫn chưa gặp được, nghe nói nàng vừa mới sinh, còn đang ở cữ, Tô gia sợ kinh động tới nàng, chưa từng nói cho nàng biết sự thật, thân gia thái thái sai người tới tìm ta, nói là vì muốn tốt cho đại tiểu thư, bảo ta tuyệt đối không được mang Bảo Châu tới cửa nữa.”
“Mấy ngày sau Tô gia liền chuyển đến Đông Đô, cho dù đại tiểu thư muốn tới thăm mọi người, núi cao sông dài, nàng còn có một hài tử, làm sao có thể trở về đây?”
Còn có điều mà ta không nói, sau khi đại tiểu thư nghe tin về Ôn gia, khóc ngất mấy hồi, cô gia thừa lúc nàng hôn mê bất tỉnh, đưa nàng lên thuyền.
Đều là người phàm tục, những lúc như vậy, khôn ngoan giữ mình thì có gì sai?
Nói thêm vài câu, canh giờ đã đến, ta định đưa Bảo Châu rời đi, nàng khóc muốn dẫn cả nhà đi cùng, dỗ dành mãi mới đưa được nàng ra ngoài.
Nàng lại khóc nói sao không thấy trưởng huynh của nàng?
Khắp nơi trong phủ đều là truyền thuyết của đại lang quân, chưa nói đến sinh ra đã ưu tú hơn người, hai mươi tuổi đã liên trúng tam nguyên, là môn sinh tâm đắc nhất của Tống các lão, đại học sĩ tương lai là hắn chứ không ai khác...
*Liên trúng tam nguyên (连中三元): Thời xưa chỉ việc người thi Hương, thi Hội, thi Đình đều đỗ hết 3 hạng đầu, liên tiếp đạt được các chức Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên.
Những cái khác thì ta không biết, nhưng diện mạo quả thật không kém, dù sao a nương hắn cũng là mỹ nhân khó tìm.
Một người chưa rõ sống chết cứ như vậy mà biến mất.
Ôn lão gia ngậm miệng không nói, ta biết việc này không thể hỏi tiếp nữa, mang theo Bảo Châu về nhà.
Chúng ta và những người khác cùng thuê một viện ở phố Đông, ta và Bảo Châu đến trước, chiếm hai gian phòng ở phía đông, một để người ở, một làm nhà bếp.
Một nhà bốn người ở ba gian phòng phía tây, nam nhân là người bán hàng rong, nữ nhân ở nhà nuôi hài tử.
Người bán hàng rong họ Hà, dáng người sáu thước, có cái miệng khéo léo; Hà nương tử không thích nói nhiều, nhưng con người lại cực tốt, nàng khéo tay, lúc rảnh rỗi sẽ thêu chút khăn tay và hà bao, để phu quân nàng mang đi bán.
Ta may áo may giày thì được, nhưng không biết thêu thùa, liền để Bảo Châu học hỏi nàng lúc rảnh rỗi, Bảo Châu chịu được tính tình, học được cơ bản, thịt cá thịt tôm mà ta bán còn sót lại hằng ngày, đều bỏ vào bụng Bảo Châu và hai hài nhi của nàng.
Hôm nay không khác gì ngày thường, chỉ là sông Biện đóng băng, công việc buôn bán của ta không thể không dừng lại, có khách quen cũ thích ăn đồ nhẹ mà ta làm, ta liền làm ở nhà rồi đưa đi, khi về nhà để ăn cơm tối, Bảo Châu đã ngủ gật, thấy nàng ngủ, ta dùng đế giày dập tắt đèn dầu.
Đốt củi trong chậu than, khói mù mịt, mở cửa sổ ra một khe hở, lúc đi ngủ thì dập lửa, đợi thông gió mới dám đóng cửa sổ.
Ta đã mười lăm tuổi rồi, đi tới đâu cũng được coi như đại cô nương.
Kiếm sống ở sông Biện cũng không dễ dàng như tưởng tượng, người khác thỉnh thoảng còn bị quấy rầy, huống gì một cô nương mang theo muội muội như ta?
Nhưng sông có quy tắc của sông, nộp phí bảo hộ xong tất nhiên sẽ có người trông coi.
Ta không sợ mệt, chỉ sợ gặp rắc rối.
Khi tiếng gõ cửa vang lên, ta giật mình, suy cho cùng thì ta và Bảo Châu ở Biện Kinh nương tựa lẫn nhau, ai có thể tìm chúng ta giữa đêm khuya thế này?
“Ai vậy?”
Ta cao giọng hét lên.
“Ta họ Ôn.”
Giọng nói của người ngoài cửa trầm thấp, là một giọng nam trầm dễ nghe.
Họ Ôn? Ta không nghĩ nhiều, mặc áo khoác rồi ra khỏi giường.
Người ngoài cửa nghiêng mình bước vào, ta nhanh chóng đóng cửa lại.
Người nọ quay lưng lại đứng cạnh giường nhìn Bảo Châu, gian phòng nhỏ, chỉ có một tấm rèm che ở trước giường, bên trong xem như là phòng ngủ, bên ngoài làm phòng khách, hiện giờ bị hắn kéo ra, vừa nhìn đã thấy.
Người hắn cao lớn, khoác một chiếc áo choàng màu đen, tóc dùng đai ngọc buộc chặt.
Ta mơ hồ đoán được hắn là ai, cũng không dám hỏi nhiều, chỉ đợi hắn nhìn xong.
Ta chất củi vào chậu than, đun sôi một ấm nước nóng, rót cho hắn một tách trà, trà này bán cho khách uống trên thuyền thường ngày, không thể nói là ngon, nhưng cũng không tệ.
Khi hắn kéo rèm rồi đi ra, đèn dầu mờ nhạt, nhưng ta vẫn thấy hắn rõ ràng.
Người trong phủ nói hắn sinh ra đã ưu tú hơn người, ta lớn chừng này cũng không biết ưu tú hơn người là cái gì, nhưng hôm nay gặp hắn, xem như đã biết.
Hắn trông rất giống phu nhân, chỉ có lông mày là dài hơn một chút, trời sinh đôi mắt đào hoa, không cười cũng phong lưu đa tình, sống mũi thẳng tắp, môi cũng không quá mỏng, góc hàm rõ nét.
Nhìn kỹ thì thấy có một nốt ruồi đen dưới môi, con người lại rất lạnh lùng.
Vừa lạnh lùng vừa du͙© vọиɠ, những từ ngữ chỉ mỹ nam tử hạn hẹp như vậy, đều không đủ để miêu tả hắn, mấu chốt là da hắn còn rất trắng.
Hắn vẫn mặc áo choàng, ngồi xuống ghế, đón lấy tách trà mà ta rót.
Tay cũng rất đẹp, quả nhiên người đẹp không tìm được ra chút khuyết điểm nào.
Đồng tử của hắn tối đen, lúc nhìn người khác thì giấu kín như bưng, làm cho người ta kinh hãi.
Ta nhìn cách ăn mặc của hắn, không phải kiểu dáng nghèo túng.
Bởi vì áo bào trắng dưới lớp áo choàng của hắn là gấm vóc, mỗi tấc gấm đều là vàng thật, nếu hắn đã không nghèo, vậy thì vì sao lại không cứu những người còn lại của Ôn gia?
Triều đình bí hiểm, ta không dám hỏi nhiều, tự nhiên cũng không muốn hỏi, chỉ đứng ở một bên chờ hắn hỏi.
“Không vội vàng không nóng nảy, ngược lại có vài phần can đảm, chẳng trách có thể bảo vệ Quỳnh Nương chu toàn.” Giọng nói của hắn vừa thấp vừa lạnh lùng, ta không dám nhìn hắn nhiều, chỉ cúi đầu cái gì cũng không đáp.
“Vật này giao cho ngươi, ngày mai ngươi hãy nghĩ cách ra khỏi thành một chuyến, mang nó đưa đến tay chủ trì Pháp Tuệ của chùa Kê Minh. Chuyện này hệ lụy rất lớn, nhất định phải làm cẩn thận, nếu không phải không còn cách nào, ta cũng sẽ không tới tìm ngươi.”
Ta vốn không muốn tiếp nhận, nhưng khi nghe hắn nói không còn cách nào, trong giọng nói lộ ra vẻ cấp bách và bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn cắn răng tiếp nhận.
Đồ vật được bọc trong vải, hình dáng giống như một cuốn sách, cũng không dày lắm, lúc đưa đến tay ta còn mang theo nhiệt độ cơ thể của hắn.
“Lang quân, hãy bảo trọng bản thân, già trẻ Ôn gia còn đang ở trong lao ngục ngóng trông ngài!”
Hắn đứng dậy định rời đi, cuối cùng ta cũng không đành lòng, vì Bảo Châu, vì Ôn gia, nói một phen như vậy.
Hắn gật đầu, đột nhiên nở nụ cười, chói mắt như nắng chiếu.
“Ngươi không sợ Ôn gia và ta đều là người xấu sao?”
“Ta chỉ cần biết Ôn gia đối xử tốt với ta là đủ rồi.” Nếu không phải nhờ có Ôn gia, ta cũng không biết bản thân mình bây giờ là bộ dạng như thế nào.
Hắn gật đầu, nghiêng mình đi ra ngoài.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Nhất Mộng Như Sơ
Lạc Bối Bối
Nhất Mộng Như Sơ - Lạc Bối Bối
https://isach.info/story.php?story=nhat_mong_nhu_so__lac_boi_boi