Chương 1
aylor Donovan có thể mới đến Los Angeles, nhưng khi nghe thấy một điều vớ vẩn, cô nhận ra ngay.
Lúc này là 8:15 sáng thứ Hai - thành thật mà nói, hơi sớm (Taylor nghĩ vậy thôi), để đương đầu với những điều vô lý mà ông Frank Siedlecki của Ủy ban Bình quyền cho Nhân viên, luật sư đối phương của cô đưa ra. Nhưng coi nào, sáng nay trời Nam Cali thật ấm áp và rạng rỡ, ly cà phê Starbuck cô uống bắt đầu có tác dụng, nên cô sẵn sàng để chơi đẹp.
Frank gọi đến khi Taylor vừa chạy xe tới đậu trong ga-ra ở nơi làm việc của cô tại thành phố L.A. Sau khi chào, cô để Frank thao thao nói - nói thêm là cô không ngắt lời chút nào - về tính chính đáng của vụ kiện của thân chủ của Frank, cũng như việc thân chủ của cô nên biết là họ may mắn vì đã được đề nghị trả số tiền 30 triệu đô khiêm tốn để hủy vụ kiện. Nhưng ai cũng chỉ có thể chịu được những điều vớ vẩn trong một cuộc điện thoại vào sáng thứ Hai đến một giới hạn nào đó; dù cà phê Starbuck ngon hay không.
Nên Taylor không còn cách nào khác đành phải ngắt lời Frank giữa chừng, và cầu xin sao phone tay của cô đừng bị mất sóng khi cô vô thang máy.
"Frank, Frank", cô nói với giọng cương quyết và đầy tính chuyên nghiệp, "không bao giờ chúng tôi chịu hòa giải với những con số đó. Anh muốn cả số tiền đó chỉ vì thân chủ của anh lỡ nghe vài từ có "bốn chữ cái" ở nơi làm việc?"
Taylor mỉm cười lịch sự với một cặp vợ chồng già vừa bước vào thang máy với cô trong khi vẫn tiếp tục cuộc điện thoại.
"Anh nên biết rằng, nếu Ủy ban Bình quyền cho Nhân viên muốn 30 triệu đô la cho một vụ kiện quấy rối tình dục, ít nhất hãy cho tôi biết là một người nào đó đã bị gọi là "lẳng lơ" hay "gái"".
Qua khóe mắt, Taylor thấy bà cụ - chắc khoảng 75 tuổi - nhìn chồng bà ta một cách không hài lòng. Nhưng lúc đó Frank bắt đầu linh tinh về quyền lợi của nguyên cáo.
"Tôi xin nói thật, tôi không ấn tượng chút nào với vụ kiện của anh" - Taylor ngắt lời - "tất cả những gì anh có chỉ là những chuỗi rời rạc của các vi phạm nhỏ. Đâu có ai bị vỗ mông hay bóp ngực đâu"
Taylor để ý thấy cặp vợ chồng già nhẹ nhàng nhưng nhanh lẹ tránh xa cô, đi ra góc thang máy đối diện.
"Tất nhiên là tôi không ngại anh", cô trả lời câu hỏi của luật sư đối thủ, "chúng ta đang nói về 30 triệu đô đấy". Thay vì lớn tiếng, giọng của cô lại có vẻ cười cợt, mà theo kinh nghiệm chứng minh, càng gây bực tức cho đối phương hơn.
Không để lỡ phút nào, cô tóm lược vị thế của cô với vài ý trước khi cúp máy.
"Frank, vụ kiện này chỉ có tính quảng cáo và trục lợi. Thân chủ của tôi không làm gì sai luật, và cả anh và tôi đều biết rõ tôi sẽ không có khó khăn gì để chứng minh điều này trước tòa. Vì vậy, tôi không cần phải thảo luận đề nghị hòa giải lố bịch của anh nữa. Liên hệ với tôi nếu có ai nhìn thấy dương vật".
Taylor đóng mạnh điên thoại để nhấn ý. Rồi cô thả điện thoại vào túi xách và cười giả lả với cặp vợ chồng già đang đứng dán lưng vào tường thang máy, miệng há hốc nhìn cô.
"Xin lỗi ông bà về vụ "dương vật"", cô nói, cố cải thiện tình hình, "tôi nghĩ tôi mất cảm giác với nó rồi". Cô nhún vai một cách vô tội. Khi thang máy báo hiệu đã đến tầng 23 với một tiếng chuông reo, cô quay nhìn cặp vợ chồng già lần nữa
"Tai nạn nghề nghiệp đấy ạ"
Rồi nháy mắt.
Và bước ra khỏi cánh cửa thang máy vừa mở để bước vào tầng lầu văn phòng bận rộn đang chờ cô.
Taylor thích âm thanh náo nhiệt của văn phòng luật. Chuông điện thoại réo không ngừng, những cuộc tranh luận sôi nổi tràn ra khỏi các cánh cửa đóng kín, các máy in bận rộn bắn ra các bản ghi chú dầy 50 trang, các xe thư tín chạy tới chạy lui phân phát lệnh tòa án - tất cả như âm nhạc đối với cô. Âm thanh của những người làm việc siêng năng.
Và không một luật sư cộng tác nào trong văn phòng làm việc siêng năng hơn Taylor, cô hi vọng là giám đốc của cô cũng nghĩ thế. Từ giây phút đó, cách đây 7 năm, khi cô mới bước vào văn phòng công ty Luật Gray & Dallas chi nhánh Chicago, cô đã làm hết sức để mọi người biết cô sẽ thành công. Và khi công ty gởi cô đến Los Angeles để giải quyết một vụ kiện quấy rối tình dục đang được dư luận chú ý của một trong những công ty cao cấp nhất nước, cô hiểu rằng đây là một cuộc thử nghiệm khả năng của cô.
Và cô đã rất sẵn sàng.
Buổi sáng hôm đó, Taylor rảo bước theo hành lang công ty để đến văn phòng của cô, ngang qua bàn của cô thư ký như mọi buổi sáng của 2 tuần vừa qua, kể từ khi cô đến Los Angeles.
"Chào Linda, có tin nhắn nào không?"
Linda đứng ngay dậy - có điều gì đó ở Taylor rõ ràng khiến mọi người chung quanh cô cảm thấy là họ nên bận rộn.
"Chào cô Donovan," Linda trả lời một cách chuyên nghiệp.
"Có một tin nhắn cho cô - lúc nào được, ông Blakely muốn cô đến văn phòng của ông ngay".
Taylor vội đứng lại. Kỳ lạ - sáng nay cô đâu có kế hoạch gặp Sam.
"Ông ấy có nói là về chuyện gì không?"
"Dạ không, thưa cô Donovan".
Taylor vừa bước tiếp về văn phòng của cô, vừa nhắn lại với Linda "nói với thư ký của Sam cho ông ấy biết là 5 phút nữa tôi sẽ đến đó".
Rồi cô thò đầu ra khỏi cửa phòng mình và cười với người trợ lý mới của cô.
"Và Linda, nhớ nhé, tên tôi là Taylor".
Taylor không thể kềm được mà phải dừng lại ở cửa để chiêm ngưỡng văn phòng của Sam trước khi gõ cửa thông báo sự hiện diện của cô. Đó là một văn phòng tráng lệ với bàn và kệ sách bằng gỗ cây anh đào, thảm màu kem, và cửa sổ lớn từ trần nhà đến sàn ở hai bên tường.
Theo cô, một luật sư Đoàn có văn phòng trang trí lộng lẫy không chỉ để tạo ấn tượng đẹp với thân chủ và các luật sư khác, đó còn là biểu hiện của sự thành đạt. Và hi vọng là một ngày nào đó trong một tương lai không xa, cô cũng sẽ có một văn phòng như vậy cho chính cô - dấu hiệu chứng tỏ cô đã đạt được mục tiêu chính của đời cô.
Nhiều năm trước đây, bố mẹ của Taylor đã hi sinh rất nhiều để sáng nay cô có thể được đứng ở đây. Lớn lên trong một xóm lao động ở Chicago, ba người anh nghịch ngợm và vô tổ chức của cô đã theo học trung học tại một trường Dòng dành cho nam sinh của địa phương. Tất nhiên ai cũng nghĩ rằng Taylor sẽ vô học ở một trường nữ sinh giống vậy. Nhưng sau khi đọc bản thành tích xuất sắc của cô con gái duy nhất, bố mẹ Taylor quyết định cô xứng đáng được học ở trường tốt nhất mà tiền có thể mua được, cho dù điều đó đồng nghĩa với việc tiêu đến những đồng tiền họ không có. Do đó, để có được 18 nghìn đô đóng học phí hàng năm cho trường Đại Học Luật Chicago, bố mẹ cô đã cầm cố nhà lần nữa, và bố cô bán đi chiếc Corvetter Stingray mui trần đời 1965 mà ông cất giữ trong ga-ra.
Cảm kích sự hi sinh của bố mẹ, Taylor hứa với họ rằng họ sẽ không bao giờ phải hối hận đã đầu tư cho việc học của cô. Chính lời hứa này giúp cô vượt qua trung học và đại học đại cương, và cuối cùng là trường Luật Northwestern danh tiếng. Sau khi tốt nghiệp trường Luật, Taylor đã chọn làm việc tại Gray & Dallas với lý do đơn giản đó là công ty Luật hàng đầu ở Chicago và một trong những công ty tốt nhất thế giới. Cô cảm thấy tự hào là một phần của bộ máy này.
Và cô sẽ làm mọi thứ để thành công ở đây.
May cho Taylor, không giống như các bạn học của cô theo học Luật vì Dược quá khó và lâu kiếm được tiền, hoặc vì áp lực gia đình, hoặc đơn giản vì họ không biết làm gì tốt hơn, cô thực sự muốn làm luật sư. Từ giây phút cô thực hiện buổi thẩm vấn đầu tiên trong một phiên xử tập sự tại trường, mọi thứ cứ như là được khớp với nhau.
Và do đó, khi cô đứng ở cửa văn phòng tiện nghi của Sam, cô không thể kềm chế nụ cười ngưỡng mộ và đầy hi vọng vào những điều sắp xảy đến.
Một ngày nào đó, Taylow tự hứa với chính cô. Một ngày nào đó.
Cô chỉnh sửa lại trang phục và gõ cửa phòng Sam. Ông ngước mắt khỏi máy vi tính và mỉm cười ấm áp đón chào cô.
"Taylor, vào đi"
Cô ngồi xuống ghế trước bàn của Sam. Theo đúng phong cách của các luật sư cáo già, ghế dành cho khách luôn ở vị trí thấp hơn ghế của Sam khoảng 20cm, tạo cho Sam một lợi thế là luôn nhìn xuống các vị khách.
"Ổn định hết chưa?" Sam hỏi.
Taylor cười xấu hổ khi nghĩ đến những thùng đồ chưa khui nằm rải rác nơi hành lang bên ngoài phòng khách của căn hộ 2 phòng ngủ mà công ty đã thuê cho cô. " Dạ sắp xong rồi".
"Dọn nhà là một cực hình, phải không?"
"Nó giúp tôi bận rộn khi tôi không ở đây".
Sam nhìn cô chăm chú. "Ừ, chưa gì tôi thấy cô thức đêm rồi đó. Cô nên dành ít thời gian để ổn định mọi thứ trước khi vụ án của cô vô cao trào".
Taylor nhún vai. Đối với cô, không có gì bằng làm hết sức mình. Và Sam Blakely - Luật sư trưởng của Đoàn Luật sư Los Angeles - là người cô muốn gây ấn tượng này.
"Tôi chỉ muốn sẵn sàng để xuất phát, vậy thôi".
Sam cười hài lòng với thái độ làm việc của Taylor và mặt ông nhìn càng sắc sảo, cáo già.
"Vậy cho tôi biết vụ kiện đi tới đâu rồi?"
Taylor dựa vào ghế một cách thoải mái và cho Sam biết những nhận xét của cô. "Mọi thứ đang tiến triển tốt. Chúng tôi đã được gọi để cung cấp các bằng chứng sẽ dùng ở tòa tuần này - tôi tin là chúng ta có thể loại trừ được một nửa các chứng cứ của EEOC (Ủy ban Bình Quyền cho Nhân viên). Và một trong các luật sư của họ đã gọi tôi sáng nay để thảo luận viêc hòa giải".
"Vậy cô nói sao?"
Taylor nghiêng đầu làm dáng "Có thể nói là họ biết rằng chúng ta không quan tâm".
Sam cười khoái trá. "Tốt. Có gì mới cho tôi biết ngay, và đừng ngại ghé qua tôi nếu cô muốn hỏi gì thêm".
Taylor gật đầu đồng ý, cảm kích cách Sam không can thiệp vào vụ kiện của cô. Từ khi cô đến L.A, ông đã để cô được tự giải quyết mọi việc và cách quản lý này tạo cho cô cơ hội phát triển.
Cô cho rằng cuộc họp như vậy là xong. Nhưng thay vì cho cô đi, Sam rục rịch như có gì muốn nói thêm.
"Ông có thêm chuyện gì bận tâm phải không Sam?"
Ngôn ngữ cơ thể lúc đó của Sam có vẻ... lạ. Cô không biết Sam rõ nên cô không hiểu được ông như đối với những luật sư khác ở Chicago. Cô chờ trong khi Sam ngồi dựa sát vào ghế, chăm chú nhìn cô, tạo không khí gây cấn cho những điều ông định nói. Giống như các luật sư khác mà Taylor đã gặp qua, Sam tỏ ra tin vào việc luôn luôn xử sự như ông đang ở trước Bồi thẩm đoàn.
"Thật ra thì có một vấn đề khác tôi đang hi vọng được cô giúp đỡ", Sam nói một cách cẩn trọng. "Tôi biết chúng tôi chỉ được mượn cô từ Chicago cho vụ án quấy rối, nhưng nhiệm vụ sắp tới này sẽ không phải là nhiệm vụ toàn thời gian"
Taylor cảm thấy tò mò với cách dẫn dắt vấn đề của Sam. Cô đã làm việc ngày đêm và cả cuối tuần, nên cô thấy nhiệm vụ bí mật này phải rất quan trọng và là cơ hội tốt cho công ty nên Sam mới muốn cô chen nó vào lịch làm việc của cô.
"Là việc từ thiện à?" cô hỏi.
Sam dựa lưng vào ghế trong khi cân nhắc câu hỏi của cô, như một nhân chứng tại một cuộc thẩm vấn. "À,...không hẳn như vậy. Tôi nghĩ nó giống như một sự chiếu cố hơn"
Hệ thống ra-da dò tìm điều vớ vẩn của Taylor chợt báo động ầm ĩ. Những cái gọi là "chiếu cố" thường đồng nghĩa với việc phí phạm những giờ làm việc không công để chuẩn bị những bài phát biểu trước Đoàn Luật sư hoặc những bài nghiên cứu về luật lái xe khi say rượu ở Natchitoches, Louisiana để giúp cho một đứa cháu hư đốn nhưng tốt tính nào đó.
"Loại chiếu cố gì vậy?" Taylor hỏi, dù cô đã biết rõ câu trả lời của Sam sẽ như thế nào. "Trường hợp này rất thú vị..." ông ấy sẽ bắt đầu như vậy. Tất cả các luật sư Đoàn đều miêu tả các hành vi phạm tội của những người thân hư hỏng của họ bằng những từ "tình huống thú vị".
Sam nghiêng người tới trước. "Trường hợp này rất là thú vị..." ông bắt đầu.
Trúng phóc.
Taylor cố tỏ ra hứng thú khi Sam nói tiếp.
"Đặc ân này dành cho một trong những luật sư Đoàn ở đây, Bill Mitchells, chắc cô cũng quen biết ông ta - ông ấy là trưởng nhóm thuế. Một thân chủ của ông muốn được chúng ta giúp".
Taylor suýt nữa là không kềm được đảo tròn mắt. Tuyệt - họ hàng hư của thân chủ. Điều duy nhất tệ hơn những đứa con quá được nuông chiều của các đồng sự giàu có là những đứa con hư của các vị chủ tịch công ty giàu nứt vách. Cô gồng người nghe tiếp.
Nhưng những gì Sam nói sau đó làm cô ngạc nhiên.
"Cô có thể biết rằng Bill lo việc đóng thuế cho hầu hết các nhân vật tên tuổi ở Hollywood. Một trong các thân chủ của ông ta, một nam diễn viên, đang chuẩn bị quay một bộ phim trinh thám hình sự. Anh ta muốn làm việc với một trong các luật sư bào chữa của chúng ta để biết luật sư làm việc như thế nào ở tòa. Cô biết đó, phong cách, thái độ, đứng ở đâu, đại loại như thế".
Sam ngừng một tí để tạo kịch tính. Taylor nhân dịp này để tiêu hóa những gì Sam đã nói.
"Giữ trẻ" môt diễn viên khi cô còn 3 tuần là đến phiên xử?
Vớ vẩn.
Đúng là một trò đùa ác ý. Ha ha. Trêu chọc nhân viên mới từ vùng Trung Tây đến với suy nghĩ mọi người ở L.A. đều bị các ngôi sao Hollywood mê hoặc.
Taylor mỉm cười, lắc lắc ngón tay trước mặt Sam, để ông biết rằng cô cũng cảm thấy tức cười.
"Tôi biết ông đang đùa".
Nhưng Sam nghiêm mặt lại và nhìn cô với ánh mắt "Cô có vấn đề à?" mà những luật sư Đoàn thường nhìn luật sư cộng tác khi đang yêu cầu họ coi lại bản báo cáo Quý.
Sam đang nghiêm túc.
Tiêu đời.
"Hãy thành thật với nhau nào, Taylor". Sam nói với giọng điệu thân mật. "Tôi sẽ không kêu luật sư Đoàn làm vụ này. Tôi cần họ cho những vụ tốt hơn có thể giúp chúng ta tính phí 800 đô mỗi giờ". Ông nháy mắt với cô. Trước công chúng và khi có thân chủ ở chung quanh, luật sư thường giả vờ bối rối vì tiền luật phí cao một cách vô lý của họ, nhưng thật ra, điều đó làm họ tự hào.
"Tuy nhiên, đây là một cơ hội rất tốt để phát triển quan hệ với thân chủ nên tôi cần một cộng sự sẵn sàng tạo ấn tượng ban đầu tốt đẹp. Cô".
Taylor đan tay lại và tính toán thật nhanh cách nào tốt nhất để từ chối đề nghị của Sam. Cô biết ông nghĩ trao cho cô cơ hội này là một cách khen ngợi cô, nhưng làm việc chung với một diễn viên đỏng đảnh với những cảnh tòa án ngớ ngẩn không phải điều cô thấy thích hợp với tính chất nghiêm túc của nghề luật sư.
Cho nên cô cười với Sam nụ cười ái ngại.
"Sam, tôi cảm thấy hãnh diện, nhưng sao ông không nghĩ một nhân viên nào đó của văn phòng này sẽ thích hợp với dự án này hơn? Tôi không muốn mình là người mới đã vội nhảy vào giành đi cơ hội làm việc với sao Hollywood".
Nghe không tệ lắm, cô ngẫm nghĩ. Rõ là cô cũng có một ít khiếu diễn kịch đấy chứ.
Nhưng Sam đã tung ra cho cô con bài chủ.
"Nào, Taylor, Chicago khẳng định với tôi rằng cô là luật sư giỏi nhất của công ty này. Nếu đúng như vậy, sao cô không chịu đại diện cho chúng ta?"
Một lời thách thức trực tiếp đến kỹ năng nghề nghiệp của cô, Taylor thở dài, cô chỉ có một câu trả lời cho lời thách thức đó.
"Khi nào ông cần đến tôi?"
Sam cười đắc thắng, nhìn ông càng giống cáo già.
"Thứ Năm".
Trong một chốc lát, Taylor thấy được lối thoát cho tình huống này.
"Ồ,... xui rồi," cô nói. "Hôm đó, tôi phải cãi trước Chánh án để bảo vệ các bằng chứng của chúng ta." Cô búng tay. Xong.
Nhưng Sam không để cô thoát dễ dàng như thế.
"Và tôi hiểu rõ là cô không muốn bị mất cơ hội lên Tòa nhưng tôi tin chắc sẽ cô sẽ tìm được người thay thế cho cô." Rồi ông chắp tay một cách lịch sự, ra dấu là cuộc họp đã xong.
Và Taylor, với nụ cười thân mật, "tôi quá hạnh phúc được chen cái dự án rác rưởi này vào kế hoạch làm việc của tôi" trên môi, cô đứng dậy chào tạm biệt Sam.
"Không thành vấn đề, Sam, tôi sẽ sắp xếp mọi việc".
Cô xoay người đi ra và đã đi tới cửa khi cô nhớ ra một việc. Cô liếc Sam qua vai
"Tôi quên hỏi - người diễn viên đó là ai vậy?"
Sam ngửng lên một cách lơ đãng, đầu óc ông chắc đang tập trung vào những dự án 800 đô/giờ.
"À, ừ... Jason Andrews".
Nghe những từ này, tay Taylor đang cầm quả đấm cửa chợt tuột xuống một tí.
Cô quay nhìn Sam, tỏ vẻ dửng dưng.
"Vậy sao. Tôi hiểu rồi".
Nhưng không may cho cô, phản ứng ban đầu của cô đã gây sự chú ý. Mặt Sam mang vẻ nghiêm trọng khi ông đứng dậy bước về phía cô.
"Cô biết đó, Taylor, tôi đã nói với người quản lý của anh ta về tiếng tăm của cô ở công ty này, là cô có thể đối đầu với bất kỳ người đàn ông nào. Và luôn chiến thắng." Sam ngừng một cách đầy dụng ý và nhìn chằm chằm vào cô như một kỷ luật quân.
"Đừng có mơ mộng hão huyền đấy," ông nghiêm giọng nhắc nhở.
Taylor nheo mắt lại trước lời ám chỉ này. Sau chuyện Daniel, những ngày tháng mơ mộng hão huyền, tâm hồn treo ngược cành cây gì gì đó đối với đàn ông, sao hay không sao, cũng không còn nữa.
Sam nói đúng, cô có dư khả năng đương đầu với bất kỳ người đàn ông nào. Dĩ nhiên, cô đã được nuôi lớn cách như vậy. Cha cô, một sĩ quan cảnh sát, làm việc hai ca, mẹ cô, một nữ y tá, thường xuyên làm thêm giờ, nên Taylor thường được ba ông anh lớn chăm sóc. Và trong suy nghĩ của họ, cách duy nhất để đối phó với việc bị một con bé đeo dính sau giờ học và vào các ngày nghỉ cuối tuần là giả vờ coi nó như một thằng con trai. (Dù thằng con trai này cột tóc đuôi gà).
Một trong các bộ phim yêu thích nhất của Taylor là A League of Their Own, trong phim vai diễn của Tom Hanks có một lời thoại mà cô nhớ hoài: một trong những nữ cầu thủ của ông khóc khi bị ông la vì đã bỏ lỡ một trận đấu, Tom Hanks đã nói với cô ta rằng "trong môn bóng chày không được đổ lệ". Câu nói này là phương châm sống cho thời niên thiếu của Taylor, nhưng trong thế giới của cô, không những không rơi lệ trong bóng chày, mà còn trong bóng đá, trong chơi trốn tìm (dù là các anh cô quên và để cô ở trong kho chứa đồ của hàng xóm tới hai giờ đồng hồ), hay khi leo cái cây cao chót vót như 2 tòa lầu và té gãy tay, thậm chí khi đi câu cá và các anh của cô dùng con sâu bướm cô nuôi làm mồi.
Đúng, Taylor đã sớm học được rằng chỉ có một cách làm cho con trai ngậm miệng và chơi công bằng là cho chúng biết không ai bắt nạt được cô. Bài học này giúp cô rất nhiều khi làm việc trong công ty Luật, nơi mà số nữ luật sư chỉ chiếm vỏn vẹn 15% trong khi năm nào cũng thế, họ chiếm hơn 50% số người tham gia năm nhất lớp Luật. Bằng cách nào đó, những người phụ nữ này bị lãng quên, bị phớt lờ, bị sa thải hoặc họ đã chọn đi theo con đường khác.
Taylor thì khác, cô nhất định không là nạn nhân của điều mà các công ty Luật coi là điều đương nhiên. Dù điều đó làm cô trở nên khô khan, cứng cỏi.
Nên để trả lời cho lời nhắc nhở của Sam rằng cô không nên "mơ mộng hão huyền" khi làm công việc đặc biệt này, cô khoanh tay trước ngực và nói một câu duy nhất phải nói
"Không đời nào".
Sam mỉm cười, gật đầu hài lòng.
Rồi bất chợt nhớ ra, cô thận trọng hỏi Sam câu cuối cùng
"Nhưng tôi tự hỏi, Sam, với... tiếng tăm của thân chủ đặc biệt này, việc tôi là phụ nữ có vai trò gì trong việc chọn tôi cho nhiệm vụ này không?"
Không bỏ quên bản chất luật sư, lúc nào cũng sẵn sàng thể hiện tài thẩm vấn ông đã tinh luyện hai mươi năm qua, Sam bước đủng đỉnh trước bàn làm việc của ông "Taylor, khi cô có các vụ án quấy rối tình dục, ai cô sẽ chọn làm luật sư chính của nhóm bào chữa, đàn ông hay phụ nữ?"
"Phụ nữ", cô trả lời không chút do dự.
"Tại sao lại thế?"
"Vì thân chủ sẽ dễ được tin tưởng khi một nữ luật sư nói là thân chủ đối xử
công bằng với phụ nữ."
Sam dừng một cách đầy ý nghĩa trước Bồi thẩm đoàn tưởng tượng của ông.
"Vậy cô đồng ý với tôi là đôi khi, ngoài là một luật sư giỏi, giới tính của cô cũng là một lợi thế cho công ty?"
Taylor hiểu điều ông nhắn nhủ. Cứ thế mà làm.
Cô mỉm cười với sếp
"Thứ Năm vậy".
Người Đàn Ông Quyến Rũ Nhất Còn Sót Lại Người Đàn Ông Quyến Rũ Nhất Còn Sót Lại - Julie James Người Đàn Ông Quyến Rũ Nhất Còn Sót Lại