Chương 2
aris, mê mẩn chính mình, đang tưng bừng ngày hội. Đó là một ngày thứ hai của tháng 5, năm 1925 và những cây dẽ trĩu dưới những chùm hoa.
Buổi sáng hôm đó, trong xưởng của mình, Chanel tạo ra bộ quần áo nữ gọn gàng màu đen đầu tiên. Colette đọc lại lần cuối bản thảo cuốn sách gây tai tiếng "Cái chết của Cheri". Nhà văn trẻ Hemingway và Jams Joyce, mắt chỉ còn nhìn được lờ mờ, đã say sưa với nhau cho đến sáng trong khi Mistinguest trong buổi biểu diễn đầu tiên ở rạp Casino paris, vừa mới thêm một lần chứng tỏ rằng mình là người xuất xắc trong nghệ thuật xuống thang. Hai anh em Cartier hoàn thành chuỗi ngọc đeo cổ khác thường nhất thế giới với 3 hàng toàn là hồng ngọc mà người ta phải để ra 2 thế kỷ để thu gom, và nhiều người tự hỏi là chuỗi ngọc đó sẽ bán cho ai.
Maggy Lunel, đứng im ở góc phố khu Montparnasse, ngã tư Vavin, đâu có quan tâm gì đến chuỗi vòng ngọc. Nàng ăn ngấu nghiến buổi điểm tâm thứ hai, khoai tây rán 4 xu mua ở cửa hàng rong. Nàng mới đến Paris chưa đầu 24h đồng hồ và ở tuổi 17, trốn khòi Tours, thành phố chôn rau cắt rốn của mình để đón thời vận mở ra cho nàng một dịp ăn ngon thật sự.
Phố Grande Chaumiere, người đi đường đều quay lại nhìn nàng. Nàng đứng ngang nhiên ở đó, tưởng như hè phố là thuộc về nàng, với dáng cao, mảnh, quên cả bản thân và dường như không có ý thức gì về sự mâu thuẫn giữa gương mặt và quần áo của mình. Nàng có dáng vừa lêu nghêu vừa khỏe mạnh của một vận động viên thể dục, một thân hình được ưa chuộng trong năm đó. Nàng vận 1 chiếc váy xếp li màu nước biển phủ lên đầu gối, và 1 cái áp blu rộng bằng hàng crêp trắng thắt ở đáy bụng. nhưng ở vào thời mà không 1 người phụ nữ nào, dù ở cương vị nào, không đội mũ để đi ra phố, thì nàng lại để đầu trần. Nàng có một vẻ đẹp lành mạnh mà tự nhiên - không hóa trang - một sắc đẹp chỉ trở thành thời thượng ở thế kỷ sau.
Các phụ nữ khác đều cắt tóc ngắn và tỉa lông mày nhưng nàng vẫn giữ mái tóc dài nâu sẫm và cặp lông mày rậm chỉ đậm màu hơn màu tóc một chút. Cặp mắt rất lớn, cách xa sống mũi, mang màu xanh ngả vàng của loại rượu Pecno nguyên chất.
Maggy lau tay vào mù xoa và nhìn quanh. Mải mê về quang cảnh phố phường, nàng đã không hay mình trở thành đối tượng chú ý của một số người tò mò quanh nàng. Có vài cô gái mặc đồ rẻ tiền sặc sỡ, mấy bà già đeo tạp dề và đi giày vải, những ông già thuốc lá dính trên môi và những bé con đang kéo váy mẹ. những cô cậu đáng lẽ giờ ấy phải đến trường. họ chờ đợi một cách nhẫn nại, gây 1 ấn tượng ngược lại với Maggy, trông giống như một con ngựa tơ nóng tính đang hí vang trước giờ xuất phát đua.
Họ không nói năng gì, đứng ngắm Maggy và lấy khuỷu tay huých lẫn nhau.
Cô đợi ai phải không? - Một ả mập mạp chường 35 tuổi hỏi.
Maggy giật mình, ngước mắt lên, nhìn quanh và mỉm cười:
Tôi nghĩ là đúng vậy, thưa bà. Chẳng hiểu tôi có chọn đúng chỗ không ạ?
Cũng còn tùy đấy.
Chợ người mẫu đây phải không ạ? Có phải, có thể đợi ở đây nếu muốn dùng làm người mẫu cho người ta vẽ không ạ?
Đúng chỗ đấy cô ạ - cậu bé 12 tuổi trả lời, thích thú nhìn Maggy - Em cũng làm nghề này mà. Người ta đã vẽ em đầu tiên khi em còn chưa đẻ cơ. Nhưng mẹ em nói, lúc ấy sắp đẻ em.
Im đi, thằng ngốc - người mẹ vừa lầu bầu vừa đẩy nó ra sau bà - cô ấy không phải là một người mẫu đâu - bà nói và nhìn Maggy vẻ buộc tội.
Chợ những người mẫu ở Montparnasse bắt đầu khoảng 75 năm trước đây. Hồi ấy, những người xin việc đã tụ tập chung quanh vòi nước ở quảng trường Pigalle, và khi những nghệ nhân chuyển về Montparnasse thì những người mẫu cũng chuyển theo và mỗi sáng thứ hai họ lại đứng ở trên hè phố để đợi việc.
Nhiều gia đình chuyên sống về nghề này từ nhiều thế hệ nay và sự xuất hiện của Maggy giữa họ được đón nhận một cách ngập ngừng như thái độ của bất cứ nhóm người chuyên nghiệp nào đối với 1 kẻ nghiệp dư.
Nếu có người trả tiền để vẽ tôi thì lẽ nào tôi không là một người mẫu - Maggy bẻ lại.
Chuyện đâu có giản dị như cô tưởng? Đó là một công việc khốn khổ và khó nhọc lắm đấy, cô em ạ.
Cháu biết thế - Maggy trả lời, vẻ quyết tâm. Nàng thọc 2 tay vào 2 túi và đứng thẳng người lên.
Những người mẫu đang tiến gần lại để nghe câu chuyện giữa 2 người đàn bà và làm nghẽn cả vỉa hè bỗng quay lại để nhìn theo một cô gái xinh đẹp, mặc một cái áo dài bó sát người, một cái mũ hình chuông màu ngọc thạch chụp lên mái tóc nâu. Cô đi vênh vang, mỗi bên tay ôm choàng một gã vệ sĩ. Cô thấy Maggy, liếc một cái nhìn sắc lẻm và nhún vai.
Thế đấy, bây giờ lại có một ả từ nhà quê đến với bọn mình - cô nói to - Rõ ràng là cô gái này cả đời chẳng biết cái kéo là gì và có thể chẳng nghe nói đến xà phòng bao giờ. Quê đặc - Dửng dưng trước những tràng cười khẩy ngờ vực do những lời bình phẩm của mình gây nên, cô ta rời đi với 1 nụ cười khinh bỉ.
Người ấy... là ai đấy? - Maggy giận dữ hỏi.
Sao cô không biết là Kili ở Montparnasse sao? À, cái ấy, người ta có thể bảo là cô vừa mới ở đâu đến.
Người đàn bà kêu lên, thích thú vì được nhấn mạnh sự ngờ nghệch của Maggy - một cô người mẫu đấy! Bà chúa của những người mẫu. Cô ta vượt hẳn tất cả chúng ta.
Maggy định cãi lại thì cảm thấy có một bàn tay nắm cánh tay mình. Nàng quay mặt lại. "Này, này, không phải là không hay đâu!" Hai người đàn ông nhìn ngắm nàng. Người nói câu vừa rồi thấp bé hơn nàng. Anh chàng mặc một cái áo vest diện và một cái quần thẳng tắp. Cà vạt có ghim cài và cái mũ rơm đáy bằng hơi lệch về bên trái.
Còn chàng kia thì đồ sộ như cái thân cây mà anh ta dựa vào. Đôi mắt xanh nhạt, cái nhìn bình thản làm ta bối rối. Với chiều cao thước chín và cái vẻ mặt vừa hoang dã vừa cao quý, chàng làm ta ngạc nhiên giữa đám người thành thị và giống như một người leo núi đứng chót vót trên một ngọn núi cao để quan sát thế giới xung quanh. Một cái đầu tuyệt vời đặt trên một cái cổ dày và khoẻ, với 1 vùng trán rộng, một chiếc mũi cao và cặp môi đầy đặn. Tóc chàng màu hung sậm và xoăn để bờm xờm. Mặc dù với cái aó vest nhung kẻ và chiếc áo sơ mi xanh hở cổ, chàng ta như mọc lên từ một thế kỷ khác.
Cậu thấy thế nào, Mercues? - người bạn đi cùng hỏi chàng. Gã đặt ngón tay lên cằm Maggy và làm cho nàng từ từ xoay đầu. Hay đấy chứ, phải không? Mắt có màu rất lạ... Miệng càng có cái gì đó lâ lùng... Một nét gì đó hoang dã, tàn bạo, cậu thấy thế không> Van Dongen có thể chẳng làm nên trò trống gì! - gã sờ tóc Maggy như đấy là một thứ vải để bán và quấn lọn tóc ở giữa ngón tay trỏ và ngón tay cái. Hừm, ít nhất tóc nàng cũng sạch và nàng không cắt tóc.
Khó chịu, Maggy đứng cứng đơ như một pho tượng. không một người đàn ông nào đối xử với nàng theo kiểu tự do đến mức này. Thúc đẩy bởi một phản ứng tự vệ, nàng tập trung chú ý một vật gì đó, lúc này là một bó tỏi tây mà người đàn ông cao lớn cắp ở nách như cắp một cuốn sách. Trong khi người đàn ông thấp bé kéo tóc nàng, nàng bước 1 bước lên phía trước, giơ tay và tóm lấy 1 củ tỏi có chùm rễ xám và lồm xồm. chỉ một nhát răng, nàng cắn đứt đôi củ tỏi. những chiếc lá dài, xanh rơi xuống hè phố. Vadin Legrand, người mặc áo vest bảnh bao mà mọi người đều gọi là Vava, buông tay xuống và nhìn nàng nhai củ tỏi.
Đáng nhẽ cô phải được phép - Julien Mercues nói.
Khi người ta xem những con vật ở vườn bách thú, người ta cũng phải cho chúng ăn - Maggy trả lời, nghiến mạnh hàm răng.
Mercues không cười.
Mercues - Vava nói vẻ quyết định - ta đưa cô ta về Grande Chaumiere để xem kết quả ra sao. Gã ra hiệu cho Maggy đi theo.
Sao? Ông đã nhìn tôi rất tỉ mỉ. ông muốn gì hơn nữa nào? - Nàng nói.
Ông ấy muốn nhìn vú cô đấy - cậu bé trai nói vẻ quan trọng.
ở trong kia? Bây giờ à? - Nàng hỏi, ngơ ngác.
Bà mẹ cậu bé cười ác ý:
Hãy hở mộng dạng đùi ra, cô gái của tôi ạ. Cô sẽ cởi hết quần áo ra ở cái lớp học trống đầu tiên nào mà người ta tìm thấy cho cô, như tất cả chúng tôi. Cô nghĩ là cô có cái gì đặc biệt mà chưa hề ai trông thấy bao giờ à? ồ! Những cô mới vào nghề này! Các cô ấy tưởng tượng ra cái gì mới được chứ?
Thế nào? Có đến hay không quyết định đi - Vava nói - Thật ra tôi không cần 1 người mẫu ngày hôm nay.
Có chứ, tất nhiên rồi - nàng nghe thâý tiếng mình trả lời.
Nàng bước vội theo gã để giấu không cho ai biết cái màu ửng đỏ hiện lên rất nhanh trên hai má và là cái luôn làm rầy rà cho cuộc đời nàng.
Hãy đợi chút, Vava - Mercues kêu lên, và chỉ hai sải bước theo kịp họ - tao muốnthuê cô gái này.
Tao đã trông thấy cô ấy trước.
Thế thì đã sao?
Mày đã chơi tao ít nhất 12 lần rồi.
Đâu phải để quấy mày, nhưng mày biết tao đấy. khi tao đã muốn gì...
A, hoan hô! Thế đâu phải một lời xin lỗi, mày nghĩ xem! Lấy đi, lấy đi! Dù sao ta ocũng đang vẽ chân dung bà Blanche. Và chẳng ai mua tranh của mày, tha hồ mày có thì giờ thỏa mãn những tò mò. Nói đi, mày hiện có thể thuê nổi một người mẫu à?
Không, nhưngtao không có điều kiện để tiêu thì giờ vào những bức vẽ phỉnh nịnh những bà phu nhân giàu có - Mercues nói, dửng dưng trước sự bực tức phải nén lại của Vava - theo tôi - anh bảo Maggy.
Anh lấy ở trong túi ra con dao nhíp, cắt bỏ rễ một củ tỏi và chìa ra cho nàng. Rồi anh đi xuôi đại lộ Montparnasse mà không quay lại nhìn. Maggy nhét củ tỏi như nhét một chiếc mù xoa vào túi cậu bé vừa nói chuyện với nàng và vội vã bước sau Mercues.
Julien Mercues đang lúc bẳn tính. Anh đi đường tắt về xưởng vẽ ở đại lộ Arago. Từ nhiều năm nay, từ ngày tốt nghiệp trường mỹ thuật, Mercues theo đuổi một cuộc chiến đấu không ngừng để vẽ không phải bằng cái đầu mà bằng sự cảm thụ của chính anh. Tuy nhiên gần hư không thể bẻ gãy cái xiềng của chủ nghĩa cổ điển chế ngự tất cả nền hội họa Pháp. Anh là tù nhân của nó và mơ màng được phơi bày bức họa của mình trên mặt vải, không cần băn khoăn về cái đầu óc đã bị phụ thuộc của anh áp đặt.
Anh sải bước đi xuyên qua các khu vườn của bệnh viện Cuchin, không quan tâm gì đến cô gái phải chạy gần để theo kịp anh. Nói cho đúng ra, vì nghĩ đến cuộc triển lãm mà Vava và anh đã xem trong chính buổi sáng nay nên anh bỗng quên mất bẵng cô.
Ngay cả cái con vật là Mattisse ấy cũng bị chiếu tướng trong bàn cờ, anh nghĩ, Mattisse không vẽ. Mattisse sử dụng sự trái ngược giữa 2 màu sắc để gợi ra một màu sắc thứ ba không bao giờ hiện ra. Tốt hơn, anh ta nên tự gọi mình là nhà toán học, hay nhà trang trí hơn là họa sĩ. Còn về cái tay làm trò uốn dẻo là Picasso và bạn anh ta là Braque... "Trời! sao mà Breque lại xám xịt, chán ngắt và lặp đi lặp lại! Vả chăng, cả hai đều có thể nhét chung vào 1 giỏ"
Anh giận điên người đến nỗi vượt qua số nhà 65 và đi tiếp mấy bước nữa trước khi nhận ra. Anh chửi, đột ngột quay lại và Maggy theo sau chân, hướng về một lối đi có cây cối rậm rạp.
Khu của các nghệ sĩ ở đại lộ Arago, xây dựng năm 1878, giống như một ngôi làng vùng Normandie. Một đường phố lát đá dẫn đến mấy dãy nhà nữa bằng gỗ, dưới mái là những xưởng vẽ rộng. một lối đi trải sỏi viền quanh một khu vườn trồng đầy táo, thục quỳ hồng và cây mỏ hạc. mỗi ngôi nhà nhỏ cũng có 1 khoảnh vườn có giậu hoành dương vây quanh.
Mercues trèo lên 3 bậc và mở cửa.Anh vào bếp và tìm chỗ để bó tỏi tây trong khi Maggy rụt rè đứng ở bậc thềm.
Cuối cùng Mercues cáu kỉnh vứt bó tỏi xuống nền và ra lệnh cho Maggy đi theo sang bên xưởng. Nàng nhìn xung quanh với vẻ ngạc nhiên. Tranh vẽ chồng chất khắp nơi, đầy những màu sắc mà nàng chưa từng thấy bao giờ, tưởng như nàng không biết là có chúng trên đời. ở đây có những chiếc cầu vồng, những đám mây, những ngôi sao và ngưỡng bông hoa khổng lồ. Có những đứa trẻ con, những trường đấu và những mặt trời. Những người lính và những người đàn bà khỏa thân... những lá cờ, những con ngựa tung vó và một gã gù - kẻ nằm lăn trên đất.
Buồng ở kia - Mercues nói và làm một cử động bằng tay - cô sẽ thấy ở đó có một cái áo kimono.
Maggy vào trong một căn buồng nhỏ ít đồ đạc. sau cánh cửa, treo trên mắc là cái áo kimono mà Mercues dành cho người mẫu.
Maggy cởi váy áo và gấp cẩn thận để lên giường. Nàng bỗng đứng bất động, miệng khô hẳn đi. Bọn họa sĩ thích vẽ da dẻ, nàng tự bảo, lòng đầy sợ hãi, và nghĩ tới những giờ tập vẽ ở trường để tự trấn an. Rubens đã vẽ hàng túi da trắng với da đỏ, Rembrandt đã vẽ da đồng vàng ánh. Boucher da bóng và trắng. Da là chất đã được vẽ nhiều nhất trong tất cả lịch sử nghệ thuật. các ngón tay run run, nàng cởi đôi tất lụa dài đẹp của nàng. Các họa sĩ cũng giống như những người thầy thuốc, nàng tự bảo. Một cơ thể chỉ là một cơ thể - một đồ vật chứ không phải là một con người.
Luôn luôn trong đời mình, Maggy đã gặp phải những hoàn cảnh mà chỉ do có lòng tin bẩm sinh ở chính mình nàng thoát ra được. khi quyết định trốn đi Paris để thử vận may bằng cách làm người mẫu, nàng đã biết cái gì s4 chờ đợi mình. Nàng đã nghĩ đến điều đó và kết luận rằng, khỏa thân, sau hết chẳng có gì là ghê gớm cả, và rồi nàng sẽ quen đi.
Và lúc này, nàng run lên vì e sợ. nàng đã tính toán mà không kể đến sự thiếu kinhnghiệm của mình trong cuộc sống. không một người đàn ông nào từng thấy nàng trần truồng, ngay cả một ông bác sĩ, vì nàng chưa bao giờ ốm đau.
Nàng thử huýt sao 1 điệu nhạc Java mà nàng đã nghe thấy buổi tối qua và một cử động kiên quyết, tụt khỏi vai những dây đeo của áo bộ lót trắng. nàng cời bỏ bộ đồ lót mà nàng chỉ mới có ngày hôm qua, bộ đồ lót người lớn đầu tiên của nàng. Ở bên dưới nàng chỉ còn mặc, mới đáng sợ làm sao chứ, một cái quần lót mỏng nhất để cho hợp mốt. không có cái gì ở trên đời, không sức mạnh nào trên trái đất có thể bắt nàng cởi bỏ nó.
Nhưng mà, trời ơi, cô làm những gì thế? - tiếng Mercues từ xưởng vẽ.
Tôi ra đây - nàng nói lí nhí
Giọng nói sốt ruộc của anh làm nàng choàng vội cái kimono lên người. nàng buộc chặt dây thắt lưng. Sàn ở dưới chân lạnh đến nỗi nàng phải đi giày vào. Luống cuống, nàng vật lộn những cái cúc áo, bỏ dở và ra khỏi buồng, những đầu dây giày bay qua bay lại trong mỗi bước chân. Nàng đứng lại, cách Mercues vài mét và đợi anh chỉ dẫn. Tất cả ánh sáng của căn xưởng hầu như tập trung trên mái tóc bung và trên cái áo kimono Nhật màu đỏ.
Cô ra đứng gần cửa sổ, một tay tì lên lưng ghế lụa.
Nàng làm theo và đứng rất yên.
Trời ơi, cởi bỏ cái áo khoác ra dùm tôi - Mercues làu bàu
Maggy cắn môi, cởi chiếc kimono và để nó rơi trên nền nhà.
Nàng có đôi vai rộng, đôi vú nhỏ, cao, thật cách xa nhau, với những núm vú thây lẫy. thân hình nàng mảnh dẻ và da nàng nhẵn, trắng đến nỗi như nó thu hút ánh sáng để rồi phản chiếu lại.
Theo bản năng, Mercues có phản ứng ngay trước sắc đẹp của nàng. Anh đã quen với sự trần truồng, sự dễ dàng dâng hiến của những người mẫu lúc nào cũng thoải mái, cả khi ở trần cũng như khi mặc chiếc áo dài cũ. Và, đối với anh, vẽ một cơ thể là một việc nghiêm chỉnh và khó khăn. Nhưng Maggy, với vẻ kiên quyết của Jeanne d'Arc trên giàn thiêu, có vẻ khêu gợi ghê gớm. hiểu là nàng đã kích thích anh, anh trở thành hằn học.
Nhưng mà, trời ơi! Cô tưởng cô ở đâu thế này? ở rạp Folies Bergere chăng? Từ bao giờ những người mẫu ngồi làm việc với quần lót và đi giày đấy?
Anh nhìn chằm chằm vào Maggy. Nàng bỏ giày và bắt đầu cởi khuy quần lót dính sát người. Một giọt lệ tủi nhục và hờn giận chảy trên má nàng.
Nhưng cô làm gì thế? Một điệu vũ thoát y đấy à? Cô tưởng cô ở đâu? ở nhà thổ chắc. cô tưởng tôi thêu cô vì thế sao? - Mercues kêu lên - đủ rồi, không cần cô phải khó nhọc vì thế.
Không sao - nàng thì thầm, đầu cúi, lúng túng với những cái khuy.
Cô đi đi! - Mercues ra lệnh - tôi không thể vẽ một người mẫu đỏ bừng da thịt lên vì xấu hổ. cô thật vô lý, đáng cười! Lẽ ra cô không nên đến đây. Cô làm mất thì giờ của tôi, cô đi đi cho.
Anh khoa cánh tay giận dữ, như muốn đuổi một con mèo giẫm lên sơn ướt. nàng nhặt chiếc kimono và chạy vội vào buồng.
Ngu ngốc, 3 lần ngu ngốc, Maggy tự bảo vệ và sau khi đã mặc quần áo, nhảy sổ ra khỏi xưởng vẽ của Mercues. Nàng đã không dám nhìn anh trước khi đi khỏi. Giá như nàng làm thế, nàng sẽ nhìn thấy người đàn ông đứng lặng, mắt còn tràn đầy hình ảnh lộ liễu của thân thể nàng.
Người Đàn Bà Vùng Gió Người Đàn Bà Vùng Gió - Judith Krantz Người Đàn Bà Vùng Gió