Người Của Biển epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 2
hảo luận với ban giám đốc nhà máy đóng tàu xong, đoàn trưởng Tư và giám đốc An xuống ụ tàu. Lê được phép đi gặp Thúy. Anh thấp thỏm men theo hành lang tới phòng kỹ thuật.
Mặc dù đến đây đã vài ba bận, đã quen biết nhiều người và hầu như cả nhà máy đã rõ quan hệ giữa anh và Thúy, Lê vẫn mất tự nhiên. Anh là người ứng phó kém. Trước những cô gái lém lỉnh, " mồm miệng liến láu như tôm tép nhảy ", anh thần ra, túng ta lúng túng, nói chẳng nên câu. Năm ngoái anh đã bị các cô ở phòng kỹ thuật trêu cho một chập, ngượng chín cả người. Lần ấy Thúy đi vắng, nhưng họ cứ giả cách nói vọng vào phòng trong như thể Thúy đang ngồi ở đó.
Và điều khốn khổ là suốt cả buổi ấy, anh cứ tin là thật.
- Nào, ra đi em! " Anh không có nhiều thời gian đâu con chim chích bé nhỏ của anh ạ. Anh phải nhổ neo ra khơi! "
Các cô cười. Anh cũng cười, nhưng đôi vành tai thì nóng ran. Vậy là những lá thư gửi cho Thúy đã lọt vào tay họ.
- Bình, mày kéo cái Thúy ra đây - Một cô bảo - Cớ sao lại phải xấu hổ. Người yêu của lính là không thể nhõng nhẽo vậy được đâu.
- Nhưng chẳng lẽ tao làm công không à? - Cô tên Bình nói - Thì trước khi dẫn cái Thúy ra cũng cho hỏi anh Lê mọt câu chứ! Em hỏi nhé: những ngày lênh đênh giữa biển, có thật anh nhớ cái Thúy " nhiều nhiều như nước đại dương" không?
Và họ lại cười, còn Lê thì chết cứng trên ghế, chỉ thiếu lô nẻ để chui tọt xuống.
- " Nếu nỗi nhớ hóa thành nước được. Thì lòng anh là biển cả đại dương". Phải nói anh Lê làm thơ hay tuyệt.
Lê thấy giận Thúy. Tại sao những điều anh viết trong thư lại đem phô ra.
- Chỉ cần anh gật đầu nhận có nhớ cái Thúy, em sẽ dẫn nó ra ngay. Hai, ba nào!
Mặt Lê nóng bừng, cười như mếu: Cầm cốc nước đưa bên miệng, lại đặt xuống. Hai cánh tay vô duyên như thừa ra. Thật lưỡng nan: ngồi lại cũng dở, đứng dậy bỏ đi cũng không ổn. May có bác Hạo từ phòng bên nghe ồn ào đã sang cứu nguy:
- Này, làm gì mà cười ầm ầm vậy hả, mấy đứa kẻ cướp? - Bác quát - Cứ như là chợ vỡ - Rồi quay sang Lê bác bảo - Hôm nay em nó đi họp ở Hà Nội, tuần sau mới về Bác giám đốc mời anh lên họp tiếp...
Lê như kẻ chết đuối vớ được cọc, vội vã đứng dậy:
- Thế ạ? Vâng, cháu xin phép sang bên đó. Xin chào cả nhà nhé.
Và anh bước như chạy. Ra đến hành lang mới dừng lại rút khăn lau mồ hôi.
Trong phòng, tiếng các cô vẫn nhí nhóe:
- Chúng mày ác bỏ đời đi ấy. Thấy người ta hiền cứ trêu già.
- Thì cũng cười một tí cho bõ những ngày làm việc căng thẳng chứ.
- Cái Thúy về, biết "anh" bị trêu, thương lắm đấy?
- Số nó sướng. Sau này tha hồ bắt nạt!
Lại tiếng cô Bình:
- Lấy được chồng hiền cũng thích. Trông anh chàng dễ thương quá!
- Tướng mày à, chỉ lấy được "thiên lôi ", hoặc "quỷ sứ " thôi em ạ.
…Lần này chắc chắn là anh không bị hẫng nữa, bác An giám đốc vừa bảo: "Bây giờ thì mời đồng chí thuyền trưởng tranh thủ tới gặp cô kỹ sư nhà tôi, hôm nay cô ấy đang nghiên cứu cải tiến cách lắp ghép khung tàu". Chà, nhung phải đối đáp với các cô ở phòng kỹ thuật này cũng mệt đây. Song anh gặp may: trong phòng rất ít người, chỉ có Thúy, Bình, bác Hạo và Lâm Khanh - trưởng phòng - ở đó. Sau những thủ tục chào hỏi, họ nói chuyện với Lê một chốc rồi tế nhị viện cớ bận việc, bỏ ra ngoài. Lúc này ngồi trước mặt Thúy, Lê mới thực tin là mình được gặp cô. Chờ trong phòng không còn ai nữa, anh mạnh bạo nhìn thẳng vào mặt Thúy. Tuy vậy cũng mất đến mấy phút bối rối, hai người mới bắt được chuyện.
- Mỗi lần đến chỗ em, hãi chết đi được
- Tại anh ít về đấy. Lâu nay đi những đâu mà biền biệt thế. Thư cũng chẳng viết?
Lê cười. Anh sung sướng vì được Thúy trách. Anh biết Thúy yêu anh, nhớ anh, cũng như anh có lúc nào nguôi nhớ Thúy, nhớ lắm! Những buổi chiều, khi mặt trời chỉ còn láng mỏng một màu phơn phớt tím hồng trên mặt biển, và xa xa, những ngọn núi đá mờ loãng, tan nhòe trong sương, đứng trên boong tàu nhìn cánh chim vội vã bay về hướng đất liền, nôn nao cả người. Cũng ước, giá có được đôi cánh như con chim kia? Lúc ấy anh cố mường tượng xem giờ này Thúy đang làm gì, đang ở đâu? Và khi tin chắc rằng Thúy cũng đang nghĩ đến anh, cũng đang mường tượng ra biết bao điều tốt đẹp vè anh thì anh như muốn bay lên mà hét thật to...
- Đừng dỗi anh nữa, Thúy - Lê nói và kéo ghế dịch lại gần cô. - Dạo này anh bận mà. Giôn-xơn nó ném bom...
- Nhà máy em cũng phải đi sơ tán một số. Nhưng em không đi. Đố anh biết em ở lại để làm gì?
- Để những con tàu đóng cho bọn anh hạ thủy nhanh hơn.
- Nữa?
- Anh chịu?
- Để mỗi lần có dịp về thăm em, anh không bị bọn nó trêu! Ôi, quên mất: em là tự vệ nhà máy rồi nhé!
Lê nắm lấy tay Thúy và nhìn vào mắt cô.
Nhưng rồi nhận ra sự đường đột của mình, anh luống cuống bỏ tay cô, khuôn mặt lúng túng đỏ ửng.Thúy âu yếm nhìn Lê, thấy thương quá.
- Chúng mình đi đâu đó một lát nhé, anh.
- Nhưng chú Tư hẹn anh ở đây. Chỉ ít phút nữa, anh...
- Anh lại đi ngay? Giọng Thúy thảng thốt: - Lần nào cũng vậy!
Lê im lặng, nhìn Thúy.
Thúy sững sờ. Bây giờ cô mới ý thức đưược sự quý giá của thời gian. Vậy là lát nữa anh đi, cô chỉ đợc gần anh một chút thôi ư? Trời ơi, bao nhiêu ngày mong ngóng, bao nhiêu điều chỉ đợi anh về để nói, đê khoe, để kể... thế mà... Tự nhiên cô thấy sợ cái phút anh đứng dậy, ra đi. Cái phút ấy gần tới rồi, nhanh lắm và nó có thật. Ừ, vậy mà cô cứ dằn hắt anh, tránh móc anh. Sao cô không nói với anh một lời yêu thương? Lúc nào anh cũng vội vội, tội quá. Thúy cúi xuống, cầm lấy bàn tay anh, hấp tấp đưa lên môi, đưa lên mắt, đưa lên má mình rồi cô gục hẳn đầu vào ngực anh.
- Đừng giận em nhé! - Tiếng Thúy mỏng như một hơi thở. Đừng giận em!...
Cô có cảm giác rằng lúc này nếu buông anh ra, anh sẽ biến mất và những phút gặp anh chỉ là giấc chiêm bao.
- Lúc nãy đứng bên kia bến phà, nhìn chúng ném bom xuống thành phố, anh lo quá.
- Còn em thì mỗi lần xuống hầm, lại nghĩ: chẳng biết hôm nay đơn vị của anh có làm sao không, và em lẩm bẩm khấn...
- Khấn sao?
- Ứ, không nói!
- Dạo này thành phố báo dộng nhiều lắm hả em?
Ngày nào cũng vài ba trận bom. Thành phố vắng teo. Các cụ nhà mình đã sơ tán về dưới chị Thanh tháng trước. Khi đi để lại cho em chiếc cặp lồng, một chú mèo mướp. Ôi, con mèo xinh ơi là xinh, bao giờ anh về em sẽ nó cào cho mà biết, nó khôn lắm. Các cụ còn phần em một chiếc bánh xốp. Cứ dặn mãi rằng, ở lại phải ăn nóng, phải xuống hầm, phải cẩn thận... Chắc các cụ sợ anh " mồ côi " em.
- Bố mẹ có nhận được thư anh không?
- Có. Với nữa, lần nào nhận thư anh, em cũng tới khoe để các cụ biết cậu ấm của mình vẫn bình an mà!
- Còn các cụ bên ấy?
- Bố mẹ em thì tuần này xuống Kiến Thụy. Phải vận động mãi mẹ em mới nghe đấy.
- Vậy là em ở lại một mình?
- Đừng lo cho em. Hãy lo cho anh ấy. Chúng nó chẳng làm gì được đâu. Nếu hầm sập, em sẽ điện ngay để anh về cứu nhé!
- Chỉ dại miệng.
- Chúng em ở lại không buồn đâu. Anh biết cái Bình không? Con bé lần trước trêu anh nhiều nhất ấy, cũng yêu một chàng họ thủy nhà anh nhé. Quấn nhau lắm. Bom đạn thế mà tuần nào chàng cũng lóc cóc đạp xe tới thăm nàng. Không về ấy à, coi chừng. Nó bảo rằng, đã yêu sợ chết không dám vào thành phố thì cho nghỉ luôn. Bom cũng phải đi! Người yêu mà toàn réo là "cái lão bọ nước".
Thúy cười, đôi mắt long lanh. Bây giờ trông cô thật vui, thật tươi.
- Cô cậu nói chuyện gì mà rôm rả thế? - Đoàn trưởng Tư và giám đốc An bước vào phòng.
- Ôi chú Tư. Chú đến mà không cho cháu biết.
- Thì chú đã cử sứ giả đến với cháu còn gì.
- Sứ giả của chú chỉ làm cháu lo thôi. Hơn nửa năm nay không viết một lá thư.
- À vậy thì phải phạt. Nhưng theo chỗ chú biết thì không hẳn vì cậu ta lười hoặc ít nghĩ tới cháu đâu. Có lý do đấy…
- Chú chỉ bênh lính của mình.
Giám đốc An hỏi:
- Bên hải quân yêu cầu thay đổi một số chi tiết trên mặt boong, ý cháu thế nào, Thúy?
- Cháu nghĩ đấy là dạng tàu đã được thiết kế hoàn chỉnh, các yếu tố kỹ thuật hợp lý rồi chứ ạ.
- Sự hoàn chỉnh và hợp lý nhất, trước hết phải phù hợp với nhiệm vụ của con tàu chứ, cháu! - Đoàn trưởng Tư tham gia.
- Vâng! Nếu đặt vấn đề như vậy thì cháu hiểu ạ.
- Chú Tư lại cậy thế quân sự chèn ép, muốn ta hạ thủy sớm hơn kế hoạch đấy cháu ạ. Giám đốc An cười.
- Cháu nhất trí cả hai tay. Nhà máy sẽ làm việc cả ngày lẫn đêm. Chúng cháu sẽ làm thêm giờ.
- Anh thấy không, cô bé này khéo lắm! – Đoàn trưởng Tư quay sang nói với giám đốc An - Nó muốn người của chúng tôi về nhận tàu sớm mà.
- Chú!
- Với nó thì anh phải hỏi thế này: Cô định hạ thủy con tàu sớm hơn bao nhiêu ngày? Phải tính nó là người nhà của chúng tôi. - Rồi quay sang Thúy, ông bảo – Thúy này, chú và Lê vội lắm!
- Dạ, cháu biết.
- Thế cháu đã sẵn sàng để Lê đi chưa?
- Cháu có giữ đâu ạ.
- Đừng buồn, cháu - Đoàn trưởng Tư âu yếm vỗ lên vai Thúy - Thôi thì hãy tạm bằng lòng với cách nói của ông nhà thơ: "Hai người đoàn tụ hai đầu chiến trường" vậy.
Giám đốc An tiễn Tư và Lê đến đầu dãy nhà hai tầng, còn Thúy thì đưa hai người ra đến cổng nhà máy. Cô đòi được đi theo tới bến phà, nhưng Lê không chịu. Họ đứng thêm một chút với nhau rồi Lê vội vã bước nhanh, đuổi theo đoàn trưởng Tư.
Trên gác hai, có một người dõi ra cổng và chẳng rõ sao, người ấy khẽ thở dài. Đó là Lâm Khanh, trưởng phòng kỹ thuật của nhà máy.
***
- Cậu lại nghĩ tới Thúy đấy à? - Đoàn trưởng Tư nói khi ôtô đã chạy trên đường - Này, cái thời mình yêu bà xã nhà mình ấy mà, thế quái nào cũng làm phép để chí ít một ngày được gặp nhau một lần. Nào có phải gặp để nói chuyện, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mặt nhau ấy chứ, mà chỉ cần thoáng thấy bóng nhau thôi. Thời đó không gọi là yêu, cái cụ gọi là phải mặt, hay là phải lòng. Thực ra thì các cụ gọi đúng tên cái tình cảm ấy hơn chúng ta nhiều. Vậy thì tình yêu là gì nhỉ?
- Tôi cũng không biết gọi nó là cái gì cho phải...
- Đấy nhé, người trong cuộc cũng lúng túng nhé.
- Có điều khi yêu nhau, người ta thấy cuộc đời đẹp hơn. Chỉ nghĩ về nhau cũng thích.
- Này anh bạn trẻ! Nếu cứ bằng lòng mãi rằng yêu nhau để mà chỉ nghĩ về nhau cũng thích thôi là không ổn đâu. Chúng ta có rất nhiều lẽ để bước vào cuộc chiến ngày hôm nay, nhưng có một lẽ rất quan trọng, đó là để cho các lứa đôi của thế hệ mai sau yêu nhau, chúng nó không phải xa nhau, yêu nhau không phải chi để mà mòn mỏi nghĩ đến nhau. Hả? Có vẻ lý luận hả? Nhưng đúng vậy. "Hai người đoàn tụ hai đầu chiến trường", đó là một cách nói. Đoàn tụ kiểu gì mà lạ thế? Nhưng chúng ta phải chấp nhận, bởi hoàn cảnh có cho phép gần nhau quái đâu. Con gái mình sắp sửa sinh cháu, mình gần lên chức Ông mà tính ra gần vợ được bao ngày? Có giỏi tổng cộng chỉ một năm. Lấy nhau trên hai mươi lăm năm rồi mà mỗi lần mình về, bà ấy vẫn còn ngượng. Hoàn cảnh Việt Nam ta quả không cho phép người phụ nữ có cái thói quen gần chồng, khỉ thế!
- Hình như có tiếng máy bay thủ trưởng ạ? - Cậu lái xe nhắc.
Chiếc xe dừng lại. Ba người ra khỏi xe. Trời nhá nhem tối. Phía Hải Phòng, nhìn rõ những đường đạn cầu vồng vút lên đan chéo trên bề mặt thành phố. Thỉnh thoảng, một chớp lửa tỏa sáng. Tiếng bom rùng rùng mặt đất.
- Chúng nó lại vào thành phố. Ta đi kẻo muộn.
Người Của Biển Người Của Biển - Người Của Biển