Chương 2: Mỗi Người Một Nơi
HẦN 1: LẠC VÀO THANH LÂU
A! A! A!
Bịch! Bịch! Bịch! Tõm!
Một chuỗi âm thanh kì lạ vang lên,hình như có một vật gì đó đang rơi xuống và lăn lông lốc xuống con sông gần đó.
Ào!
- Mẹ kiếp! Đây là nơi nào vậy?
Nàng lặng lẽ nhìn xung quanh.Ở đây toàn cây cối,không có bóng dáng một ngôi nhà chứ đừng nói là con người,phải làm sao đây? Bảo Nhi đâu rồi? Mình đang ở nơi nào? Nàng bình tĩnh suy nghĩ: ở đây không có xe cộ,toàn cây cối,cứ như là cổ đại vậy.Khoan đã.Cổ đại? Xuyên không? Không lẽ......? Trời ạ!
Nàng bèn bơi lên bờ,tìm một cái hang để hong khô quần áo,nếu theo như cảnh vật xung quanh thì đây chắc là núi rồi.May mà ở hiện đại nàng đã phải tham gia nhiều cuộc tập huấn như thế này rồi.Tiếp theo là phải tìm đường xuống núi,tìm hiểu xem cái giả thiết của mình có đúng không và cũng phải tìm tung tích của Bảo Nhi nữa.
Qua hai ngày sống trong hang động trên núi,nàng tìm đường xuống núi,đến Thanh Long thành,nàng đã có thể khẳng định mình thật sữ đã xuyên không vì xung quanh cô toàn là người cổ đại,họ mặc đồ cổ trang và toàn xưng hô những từ ngữ chỉ trong phim mới có như "cô nương,công tử,....".Nhược Linh lạnh lùng nhìn xung quanh và tầm mắt nàng rơi xuống một tòa lâu đóng cửa im lìm dù bây giờ là buổi sáng,nhưng nàng đoán chắc tòa lâu đài này làm ăn vô cùng phát đạt vì biển hiệu được làm rất đẹp và rất xa xỉ,trang trọng.Ba chữ "Tử tâm lâu" đập vào mắt,trên đôi môi anh đào nở nụ cười bí hiểm.Bước đến trước cửa lâu,nàng gõ cửa.
- Ai vậy? Ban ngày chúng ta không mở cửa - Giọng của đàn ông mà theo nàng đoán là nô bộc vang lên.
- Tôi muốn gặp bà chủ của mấy người
-Ngươi tưởng ngươi là ai chứ? Đã bảo chúng ta không tiếp khách,đừng có đến lúc bị đánh mới biết sợ.Biến đi
BỐP! RẦM!
Cánh cửa cùng với tên nô bộc bị đá bắn đi 10m,nàng ung dung bước vào,từ người tỏa ra một luồng khí chất đạm mạc,mà thanh cao.Đôi mắt bùng lên tia lửa,nàng vốn đặc biệt ghét bị uy hiếp mà tên ngu xuẩn kia lại tự rước họa vào người.
- Gọi bà chủ của mấy người ra đây
- Ồ! Cô nương có việc gì mà phải gọi ta ra vậy?
Từ trong nhà một người đàn bà khoảng chừng 30 tuổi,trang điểm sặc sỡ,phấn son nồng nặc bước ra,giọng nói vô cùng ngả ngớn.
Thật đáng ghét! Đó là suy nghĩ đầu tiên trong nàng khi thấy bà ta,giọng nàng lạnh lùng:
- Tôi muốn làm kĩ nữ
- Tại sao? - Bà ta thật không ngờ cô gái trẻ đẹp trước mặt mình lại có ý muốn đó.
- Bà không đồng ý? Vậy tôi đi
- Ấy,cô nương,ta đồng ý mà - Dù gì thì bà cũng có lợi,tội gì mà không nhận.
- Nhưng tôi chỉ bán nghệ,tạm thời sẽ không bán thân
- Được,rồi từ từ sẽ quen,dù sao cũng chỉ là "tạm thời"
Vậy là nàng quyết định làm một nữ tử thanh lâu.Vì sao ư? Ở cái thế giới này thì phụ nữ muốn sinh tồn chỉ có cách như vậy,mà một trong những nơi thu nhập thông tin nhanh nhất thì chỉ có thanh lâu là đứng đầu,nàng sẽ có thể dễ dàng tìm kiếm Bảo Nhi,không biết hiện giờ cô lạc đi đâu.Nghĩ đến đây,mắt hạnh xẹt qua một tia lo lắng.
BUỐI TỐI.TỬ TÂM LÂU.
- Thưa các đại gia,hôm nay trong lâu của chúng ta có một nữ tử xinh đẹp mới,nghệ danh Linh Lung,sẽ biểu diễn một màn vũ để ra mắt,còn mong các vị chiếu cố - Di Nương (tên vị tú bà) giới thiệu nàng,đôi mắt hấp háy niềm vui,dự cảm báo cho bà biết bữa nay mình sẽ phát tài.
- Oa! Lại cô nương mới? Gọi cô ấy ra đi,bổn đại gia đang muốn thưởng thức xem Linh Lung cô nương đẹp đến nhường nào.
- Đúng vậy! Đúng vậy!
Bên dưới như bùng nổ lên vì háo hức.
Một bọn vô dụng! Đôi môi xinh đẹp khẽ lẩm bẩm,rồi chớp mắt,đôi mắt ấy hiện lên một nụ cười vô hại,điềm đạm,đáng yêu.Từ trong sân khấu bước ra,một cô gái tuyệt sắc,mắt ngọc mày ngài,khuynh quốc khuynh thành,dáng người thướt tha,uyển chuyển,giọng nói trong vắt cất lên:
- Các vị,hôm nay Linh Lung vốn dự kiến sẽ tặng một điệu vũ ọi người,nhưng do lúc nãy vui mừng quá mà vấp ngã,bây giờ vẫn còn đau nhức ở chân,thật sự không thể múa được,Linh Lung thấy rất buồn,mong mọi người đừng trách Linh Lung - Nói xong,từ đôi mắt hạnh trong suốt những giọt lệ tràn ra khỏi mi,thật là một cảnh tượng khiến người ta thương xót,đau lòng.
- Linh Lung cô nương đừng buồn,bọn ta không trách nàng đâu,để khi khác cũng được,vết thương của nàng quan trọng hơn mà.
- Đúng vậy,Linh Lung cô nương đã xin lỗi thế rồi,bọn ta làm sao mà trách nàng được - Bên dưới,một số người không thể nhìn được cảnh mĩ nhân khóc mà thương tiếc an ủi nàng.
Đôi mắt nàng hiện lên một tia giảo hoạt,thích thú,rất nhanh biến mất,môi mỉm cười vui vẻ:
- Thật sao? Mọi người đối tốt với Linh Lung quá,nhưng nếu không kiếm được tiền,Linh Lung sợ sẽ không gặp lại mọi người được nữa.
- Không sao,bọn ta sẽ nói là Linh Lung cô nương múa rất đẹp,lại tài sắc vẹn toàn,Di Nương sẽ không trách cô đâu.
- Vậy....? Đến lúc Linh Lung khỏi hẳn sẽ hiến vũ ọi người để bù cho ngày hôm nay,mọi người hãy cố chờ Linh Lung nhé!
Nói rồi,nàng nhẹ nhàng bước đến phía sau sân khấu và tất nhiên cả lũ háo sắc phía dưới không ai phát hiện ra đôi chân nàng vốn không sao,thậm chí còn di chuyển rất nhanh.Tấm rèm khép lại,trên môi biến mất nụ nười thay vào đó ngọn lửa trong mắt bùng cháy, " nếu như không phải vì kế hoạch sau này,nàng sẽ cho cả lũ háo sắc dưới kia về gặp tổ tiên,phải biết rằng chưa ai dám nhìn nàng bằng đôi mắt đó và chưa ai có thể sống sót nếu nhìn nàng bằng đôi mắt đó".
PHẦN 2: LẠC VÀO HOÀNG CUNG
Trong khi đó,ở một nơi gần đó,ai kia cũng đang từ trên trời rơi xuống........
- Oh my God - Cô hoảng sợ hét lên.
"Uỳnh"-Ui ya...nơi quái quỷ nào đây? - Cô nhòm ngó xung quanh.
Bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía cô,nhìn trang phục của họ rất kì,hình như là đồ cổ trang,còn nơi này....sao trông giống hoàng cung mà cô từng xem trên Ti-vi thế? Ha ha,chắc chắn họ đang quay phim,cô gật đầu cười tít mắt nhưng rồi bỗng chốc nụ cười cứng đơ,đang quay phim sao lại không có máy quay? Không phải chứ,cô xuyên không rồi sao? Ôi trời đất ơi,mới hồi sáng suy nghĩ nhảm nhí mà không ngờ lại xuyên không thật,ông trời đang trêu cô sao? Cho dù là cô thích xuyên không đi,nhưng cô không thể ở đây mãi được,nơi đây không có xe máy,không có ô tô,không có điện,không có lap top,ti-vi........và còn vô số thứ khác nữa.Không được! Cô phải tìm đường trở về.Vậy còn Nhược Linh,hiện giờ cô đang ở đâu? Trước mắt,phải tìm cho ra đường trở về trước đã,rồi tìm Nhược Linh cũng chưa muộn,vì nàng vừa thông minh lại vừa giỏi võ,nên cô hoàn toàn an tâm về nàng.
- Ngươi là ai? Tại sao lại dám xâm nhập vào hoàng cung - Lệnh tổng quản hằm hằm sát khí nhìn cô - Ngươi là thích khách?
- Tôi.....tôi không phải,bà suy nghĩ lại đi,thích khách mà dám xâm nhập vào hoàng cung ban ngày ban mặt hả?
-Nói cũng có lí,trông ngươi lại xinh đẹp như vậy,nhìn dáng vẻ thì cũng đủ biết không phải hạng người xấu,huống hồ.......ở chỗ chúng ta đang thiếu một cung nữ,nàng chết rồi,dung mạo của ngươi lại khá giống nàng,hay ngươi làm cung nữ thế nàng đi - Lệnh tổng quản ánh mắt vụt sáng,rồi bà ta cứ thế kéo cô đi mặc kệ cô có đồng ý hay không.
Cái gì thế? Cung nữ thế ư? Cô còn chưa hiểu chuyện gì thì ba ta đã đẩy cô vào phòng,ném cho cô một bộ y phục ra lệnh:
- Mặc vào
Cô định bật lại nhưng rồi lại chịu khuất phục,ở trong chốn thâm cung hiểm ác này không thể không nhẫn nhịn,hơn nữa cô còn phải tìm đường trở về.Haizzzzz.
Sau khi mặc xong y phục,Lệnh tổng quản tháo tóc cô ra,mái tóc cô rũ xuống ngang lưng.
- Oái! Bà làm gì vậy?
- Ngươi từ đâu đến? Sao lại rơi từ trên trời xuống? Trông ngươi ăn mặc rất kì - Bà ta không trả lời cô mà tò mò hỏi.
- Tôi không phải là người ở đây - Cô nói ngắn gọn,có nói bà ta cũng không hiểu.
- Ra vậy,vì ngươi là người mới đến cho nên từ mai ta sẽ dạy ngươi quy củ trong cung - Lệnh tổng quản tết tóc cô thành từng cọng nhỏ rồi hất sang hai bên vai - Thật đúng là tuyệt sắc giai nhân,hoàng thượng mà gặp ngươi thì ta đảm bảo sẽ lập ngươi làm phi.
- Hoàng thượng ư? Tôi cóc thèm cái danh hiệu phi tần tần đó,có chết tôi cũng không làm vợ hoàng thượng,làm vợ hắn thì có gì hay ho?
- Vợ là sao? - Bà ta đưa ánh mắt khó hiểu nhìn cô.
- À,có nghĩa là thê tử đó - Cô giải thích
- Ra vậy,ngươi đừng có nói bậy bạ,nếu để hoàng thượng nghe thấy,sẽ phạm tội khi quân đó.
Hừm,cô làm sát thủ bao nhiêu năm nay,chết đối với cô mà nói chẳng có gì đáng sợ,bà ta không phải quá coi thường cô rồi sao?
Ngàn Năm Gặp Lại Ngàn Năm Gặp Lại - Âu Dương Âm Dương