Chương 2
Ông tin vào định mệnh không ông Chu?
Amy hỏi tôi câu đó khi hai người dừng lại trước khu nghĩa địa nằm lọt trong rừng cây cổ thụ lổ chổ bóng nắng. Nhìn tấm bia có ghi hàng chữ: My Beloved Husband… Lê Tử Quân… Sanh: 9-4-1946… Mất: 15-3-1975… Amy Lê cẩn lập; tôi cười nhẹ quay nhìn bà đang đứng trầm ngâm trước phần mộ của chồng.
- Thưa bà… Tôi cố gắng tin, nhưng…
Nghe tôi trả lời, Amy mỉm cười nhìn tôi như chờ nghe tiếp.
- Nếu nói tôi tin thì tôi không thành thực với chính tôi. Nếu nói rằng tôi không tin thì tôi cũng dối tôi. Càng ngày tôi càng đâm ra mơ hồ về nhiều điều mà tôi tin tưởng và tín nhiệm…
Amy im lặng không hỏi nữa. Thật lâu bà mới lên tiếng.
- Để tôi kể cho ông nghe một câu chuyện rồi sau đó có tin vào định mệnh hay không, tùy ông. Riêng tôi, tôi nghĩ Quân là định mệnh của tôi. Đời tôi đã chuyển sang một khúc quanh kể từ lúc tôi thấy anh lần đầu tiên…
Khu nghĩa địa và luôn cả rừng cây nhập nhòa bóng nắng thật yên tịnh tới độ tôi nghe giọng nói trầm mà buồn của Amy hòa với tiếng hú khe khẽ của cơn gió lướt thướt chạy trên đồng lúa mì trĩu hột rồi chập chờn lay động những cánh hoa hướng dương dại óng ánh màu vàng mọc lác đác trên nền mộ.
Nắng Hạ Vàng Áo Ai Nắng Hạ Vàng Áo Ai - Chu Sa Lan Nắng Hạ Vàng Áo Ai