Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Nắm Tay Chàng
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 2
S
au khi Tống Anh thu dưỡng vật nhỏ kia không bao lâu liền có chút hối hận, nàng từng nghĩ tới khả năng báo ân vô số lần, lại không nghĩ rằng phải một tay nuôi nấng đại ân nhân của mình.
Nó đói bụng khóc, buồn ngủ khóc, đi nhỏ khóc, đi lớn xong vẫn là khóc. Sơn động luôn luôn thanh tịnh của nàng cũng thành địa phương ồn ào nhất núi Trường An mất rồi.
Bởi vì lười nhác, Tống Anh bình thường thích để tóc bù xù, từ khi có Trọng Viêm, tiểu gia hỏa đặc biệt thích túm tóc của nàng, túm xong còn luôn nhét vào trong miệng.
Tóc Tống Anh trơn bóng, mỗi lần tiểu Trọng Viêm đều ngậm vào miệng nhấm nhấm, mắt to ngập nước thỏa mãn nheo nheo. Nhưng khổ Tống Anh, dương khí của hắn quá nặng, đáng thương tóc của nàng bị hắn nhai chưa được mấy cái liền hóa trong miệng hắn. Nàng đành phải búi tóc lên, không làm bộ dạng thiếu nữ nữa, kết quả ôm Trọng Viêm vừa ra khỏi cửa, chúng yêu quỷ gặp phải nàng đều thì thầm với nhau: “Xem đi, Anh cô cô quả nhiên là muốn lấy thân báo đáp, cũng bắt đầu ăn mặc như phu nhân rồi.” Nhưng mấy câu thì thầm này nàng vẫn nghe được rõ ràng, trong lòng có chút xấu hổ. Thế nhưng cứ nhìn thấy tiểu gia hỏa lăn lộn thân thể nhỏ bé mập mạp làm nũng với nàng, tay nhỏ mềm mại trượt trượt, mắt to long lanh nước, nàng lại nhịn không được xoa xoa xát xát, thật sự là rất thích.
Trọng Viêm lúc còn nhỏ mồm miệng hung ác, sau khi lão dê mẹ khóc sướt mướt nói mình có bị đánh chết cũng không lại cho tiểu tử này bú nữa, Tống Anh ra sức suy nghĩ vì thức ăn của hắn.
Về sau lúc hắn ba tuổi, Tống Anh buổi tối ra ngoài, nhặt được một quả đào to, gọt thành miếng nướng nướng, vừa vặn hắn tỉnh, bò đến bên người nàng cắn ngón tay nhìn thèm thuồng. Tống Anh tiện tay cho hắn một miếng đào nhỏ, không ngờ hắn ăn đến không biết chán. Sau lần đó mỗi bữa không ăn đào là lại khóc nháo, Tống Anh cười nói: “Toàn gọi ngươi là sâu, ta thấy ngươi gọi là quả đào thích hợp hơn.”
Khi Trọng Viêm vừa được 5 tuổi, bắt đầu ầm ĩ muốn biết chữ. Tống Anh tự nhận không đảm đương nổi lão sư, đành phải mang theo hắn đi bái phỏng cây đào tinh ở cửa sơn động, mời y làm sư phó của Trọng Viêm.
Cây đào này là hột đào bảy trăm năm trước một thư sinh vào kinh thành đi thi tiện tay vứt mà thành. Về sau thư sinh làm trạng nguyên, cây đào tinh thường tự đắc: Khi y vẫn còn là một quả đào, mỗi ngày ở cùng với một xấp sách lớn của thư sinh, nhiễm thư hương, là người có văn hóa.
Có điều bởi vì ghét bỏ Trọng Viêm ăn quá nhiều đào, cây đào tinh ban đầu thế nào cũng không chịu dạy hắn. Tống Anh khuyên can mãi lại đưa y hai bụi cỏ linh chi, y mới không tình nguyện thu vị đồ đệ này.
Nhờ sự che chở của Tống Anh, Trọng Viêm ở núi Trường An vẫn bình an vô sự. Chẳng qua có lần hắn ban ngày chạy ra ngoài, đến quá gần bờ sông, suýt nữa bị quỷ nước lòng mang oán hận kéo vào trong nước. Thế nhưng lần đó hắn tóm mặt quỷ nước, sau khi làm nàng khóc dương dương tự đắc từ trong nước bò ra. Yêu quái cây phẫn nộ nhìn thấy hành động của Trọng Viêm, trái lại chủ động đối xử tốt, còn dạy hắn luyện công, chỉ ngóng trông hắn có thể làm quỷ nước khóc.
Có một nơi là Tống Anh cấm hắn đặt chân, đó chính là rừng cây hạnh. Nhưng tiểu Trọng Viêm tuổi càng lớn, lòng hiếu kỳ cũng càng nặng. Năm 15 tuổi, cuối cùng tìm một lúc Tống Anh không ở, len lén chạy ra khỏi sơn động xông vào.
Cây hạnh ưa quần cư, tiến vào rừng cây hạnh, hoa hạnh rực rỡ, khắp nơi đều là mùi hương dâm mỹ. Trọng Viêm giương mắt đờ đẫn nhìn nam nữ tìm hoan mua vui ở bên trong, dáng người vặn vẹo xinh đẹp, thân thể quấn quýt… là khu vực hắn chưa bao giờ đặt chân tới.
Khi Tống Anh tìm được Trọng Viêm, hắn đã nằm trong rừng cây hạnh mà ngủ, bên người tốp năm tốp ba vây quanh mấy nữ yêu cây hạnh, đang cởi áo của hắn. Mà Trọng Viêm vẻ mặt ửng hồng, rõ ràng đã vào mị yểm. Nhìn thấy Tống Anh, nữ yêu vội trốn xuống dưới nền đất đào tẩu.
Sau khi trở về, Tống Anh quyết định tiến hành giáo dục dành cho người lớn đối với Trọng Viêm, “Cây hạnh thích dâm, cô cô sợ ngươi bị dụ dỗ, cho nên mới không cho phép ngươi đi. Ngươi là người, nếu bị hạnh yêu dụ dỗ, sẽ bị hút máu, mất dương thọ.”
Trọng Viêm đỏ mặt gật đầu.
Tống Anh thở dài, viên thịt tròn năm đó đã trưởng thành thành một thiếu niên sáng sủa, mi cốt tuấn tú, vóc người cao to, cũng khó trách những hạnh yêu ấy muốn nhúng chàm hắn. Lại nói, nam hài tuổi này nếu ở nhân giới, đã sớm thành thân rồi. Nàng liếc nhìn Trọng Viêm đang cúi thấp đầu, suy nghĩ có nên bảo hắn xuống núi hay không?
“Cô cô…” Trọng Viêm nhỏ giọng hỏi, “Bọn họ vì sao… vì sao lại làm loại chuyện đó.”
“Cái này,” thân thể Tống Anh cứng đờ, yếu ớt bay tới trước mặt Trọng Viêm, “Thật ra, bởi vì bọn họ thích nhau. Ngươi sau này chung quy sẽ trải qua, chờ khi ngươi xuống núi mang theo nhiều chút linh thảo, đổi tiền cưới nàng dâu.” Nàng cúi xuống, “Sau đó ngươi sẽ hiểu rõ.”
Không ngờ Trọng Viêm sắc mặt đại biến, “Cô cô đừng đuổi Trọng Viêm đi, sau này ta cũng không dám không nghe lời người nói nữa.”
“Ta không phải có ý ấy.” Tống Anh ngồi xuống bên cạnh hắn, thở dài, “Ngươi không thể cứ ở mãi nơi này. Cha mẹ của ngươi nói không chừng vẫn luôn chờ ngươi trở lại, năm đó bọn họ mất ngươi hẳn là bất đắc dĩ.”
Trọng Viêm buông mắt, lại đột nhiên phát hiện một tay Tống Anh lúc hiện lúc không, hắn cầm lấy: “Cô cô, đây là có chuyện gì?”
“Không có gì đáng ngại.” Tống Anh không biến sắc rút tay về, “Chẳng qua tới gần Đoan Ngọ, lực lượng quỷ mị của ta sẽ suy yếu hơn phân nửa. Hôm nay mang ngươi trở về không cẩn thận thấy ánh sáng, qua một thời gian ngắn là được rồi.”
Tống Anh vẫn không giấu giếm hắn, từ khi hắn bắt đầu hiểu chuyện liền nói thân thế của hắn, Trọng Viêm cũng biết mình không giống với cư dân trong núi Trường An. Thế nhưng, hắn tuyệt không muốn rời khỏi nơi này, hoàng vị hay không hắn chẳng quan tâm, chỉ muốn cứ như vậy sống chung với Tống Anh, trong lòng cũng rất thỏa mãn. Thấy khuôn mặt Tống Anh càng thêm tái nhợt, trong lòng hắn có một thứ tình cảm xa lạ trào dâng.
Buổi trưa ngày Đoan Ngọ, trên núi Trường An sấm rền cuồn cuộn. Một đám yêu cũng trốn vào chỗ sâu rừng núi không dám ra, chính là như vậy, dương khí quá thịnh cũng làm cho những quỷ mị âm tà này hết sức khổ sở.
Tiếng sấm phía trên chỗ Tống Anh ở lại càng vang dội, tia chớp kèm theo tiếng sấm cuồn cuộn từng đạo đánh xuống, lại nổ núi đá trên sườn cũng nứt ra.
Một tia chớp màu bạc vừa to vừa sáng lại từ khe hở trên đỉnh uốn lượn xuống, bổ thẳng vào trong sơn động. “Cô cô!” Thấy tình huống không ổn, Trọng Viêm không để ý dặn dò của Tống Anh vọt vào.
Thế nhưng đã chậm, hắn vừa mới nhảy vào, Tống Anh đã bị lôi điện bổ trúng, phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương. Đó là tiếng mà Trọng Viêm cho tới bây giờ chưa từng nghe thấy, quả thực xé rách trái tim hắn. Hắn liều lĩnh bổ nhào tới bao lại nàng, thay nàng cản tia chớp lần thứ hai bổ tới…
Yêu quỷ hằng năm đều phải trải qua lôi kiếp, pháp lực càng cao kiếp nạn phải chịu càng hung hiểm. Tống Anh đã chịu lôi kiếp trăm ngàn năm, lần đầu tiên bị thương nặng như vậy. “Chỉ sợ là sắp có chuyện.” Tống Anh thầm nghĩ. Lúc này nàng vẫn bị Trọng Viêm ôm thật chặt, tiểu tử này hiển nhiên bị dọa sợ.
“Không có việc gì.” Tống Anh vỗ vỗ vai hắn, lại phát hiện tay mình xuyên thẳng qua thân thể hắn, cười lắc lắc đầu, “Ngay cả thực thể của thân quỷ cũng không thể duy trì sao?”
“Đã là ta có thể giúp ngươi tránh lôi kiếp, ngươi vì sao không nói cho ta. Còn muốn miễn cưỡng chịu tội.” Trọng Viêm không chịu buông tay, thanh âm rầu rĩ. Vừa rồi hắn bổ nhào tới, khi lôi điện kia suýt đánh vào người hắn lại vòng vo đánh trúng một cây đại thụ ngoài động, đại thụ ầm ầm ngã xuống. Lôi điện lại quay cuồng một lát, mới không cam lòng rút lui.
“Ngươi nào biết lợi hại trong đó.” Tống Anh nói, “Người có thể giúp yêu quỷ chúng ta tránh kiếp, lôi điện này mặc dù không tổn thương được ngươi, nhưng ngươi ngăn cản thiên ý, không biết khi nào hóa thành một kiếp nạn ứng lên thân ngươi, ngươi nhưng cũng chưa chắc bị tội, nói không chừng kiếp này còn có thể ảnh hưởng đến hậu đại của ngươi. Ta chịu một chút, đau xong, chịu môt lúc liền qua. Đã nhiều năm như vậy, không phải đều là như thế sao?”
Nàng hơi cử động thân thể, “Trọng Viêm, mấy ngày nay ngươi giúp ta ở ngoài động coi chừng, cô cô phải tụ hồn phách bị đánh tan lại, không được để cho bất luận kẻ nào tới quấy rầy.”
“Cô cô yên tâm.” Trọng Viêm ôm thân thể càng ngày càng hư vô của nàng, tim như bị đao cắt. Hắn cúi đầu nhìn nàng, dường như đã hạ quyết tâm nào đó, con ngươi sáng lên, trái cổ cuộn mấy cái, đôi môi run rẩy nhẹ nhàng hạ xuống nụ hôn trên trán nàng, “A… Anh, sau này để ta tới bảo vệ nàng, ta sẽ không để nàng bị thương nữa. Chúng ta vĩnh viễn sẽ ở bên nhau!” Ánh mắt của hắn rực sáng, trong lòng Tống Anh kinh hãi, nghiêng đầu tránh ánh mắt nóng như lửa của hắn, nói “Ngươi đi ra ngoài trước đi.”
Sau khi Trọng Viêm rời khỏi, Tống Anh nằm một lúc lâu trên mảnh đất râm mát. Nàng bây giờ, sớm cũng không phải là tiểu cô nương ngây ngô hồn nhiên ấy. Lúc nàng còn sống, cũng từng động tâm với công tử anh tuấn trong trấn. Chẳng qua là, nàng chết quá sớm, tất cả vẫn đều chưa kịp cảm thụ.
Có oán khí màu đen nhàn nhạt tràn ra từ trong cơ thể. Nàng tự giễu cười cười, vốn cho rằng mình đã buông được những hận ý ấy, thật ra vẫn chưa có đi, trong lòng của nàng vẫn tồn oán hận, cho nên mới không cách nào siêu sinh, chỉ có thể ngày qua ngày làm du hồn dã quỷ không thể trông thấy ánh sáng.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Nắm Tay Chàng
Gia Diệp Mạn
Nắm Tay Chàng - Gia Diệp Mạn
https://isach.info/story.php?story=nam_tay_chang__gia_diep_man