Chương 2
Một chiều em đã đến trong giấc mộng
Nụ cười êm ái sáng soi hồn anh
Rồi vì sao con tim anh tơ vương
Đã có những lúc nhớ nhung bâng khuâng
Đêm nay anh thấy cô đơn
Và đời anh đã có em, cần em
Nhưng thâm cung trong đôi mắt ấy
Sẽ thấy muôn ngàn yêu thương
Rồi chiều nay có lá bay nhiều quá
Người tình ơi có thấy khung trời xanh
Cuộc tình cho em anh không dối gian
Vì lòng anh đã đắm đuối yêu em...
Đèn mờ ảo mông lung, Uyển Nhi và Hồng Vy ngồi trong một gốc, họ nhìn lên sân khấu. Văn đã hát hết bài nhạc, anh nghiêng đầu chào, bước xuống bục và tiến đến họ.
- Anh Văn ca tuyệt quá phải không Nhi?
Hồng Vy ôm choàng qua vai Uyển Nhi cười tươi tắn. Cô buông Uyển Nhi, âu yếm nhìn Hoàng Văn:
- Anh ca hay quá trời.
Hoàng Văn mỉm cười ngồi xuống ghế, vẩy người tiếp viên, ra hiệu mang cho mình ly nước, ánh mắt anh vẫn thầm trao cho Uyển Nhi.
- Anh còn hát ở một điểm nữa. Sau đó chúng mình đi ăn và đưa em về được chứ Vy?
- Dạ.
Hồng Vy ngồi sát lại gần Văn. Cô ngây ngất hạnh phúc có anh, cô chăm chút Hoàng Văn từng chút, Uyển Nhi cắn môi giữ vẻ thản nhiên. Văn là của Hồng Vy, nên nhớ như thế Nhi ạ. Vậy mà cô vẫn thấy mình lao đao vì ánh mắt của anh, tim cô kêu lên những tiếng kêu tuyệt vọng. Lẽ nào cô yêu anh ư? Không, cô chỉ cảm xúc trước vẻ đẹp của anh thôi.
Họ đi ăn và về quá khuya, đường xá bắt đầu vắng xe, ngọn đèn xanh nhấp nháy trên các ngã tư đường. Gió đêm thổi lành lạnh.
Văn xuống xe mở cửa cho Uyển Nhi. Tay anh khẽ chạm vào tay cô, anh nắm lại và vội vàng buông ra. Khoảnh khắc ngắn ngủi cũng làm Uyển Nhi bàng hoàng như người say sóng.
- Chúc Uyển Nhi ngủ ngon.
- Cám ơn. Nhi xin chúc anh và Hồng Vy cũng ngủ ngon.
- Bye bye.
Hồng Vy đưa tay vẫy vẫy Uyển Nhi. Hoàng Văn lên xe, chiếc xe La Dalat từ từ chuyển bánh, Uyển Nhi còn đứng bất động nhìn theo. Nỗi buồn len vào tim cô hiu hắt.
o O o
Uyển Nhi đến công ty Tamarex làm việc sáng thứ hai. Trung xếp cho Nhi ngồi dưới phòng hành chánh quản trị. Anh chưa một lần nói chuyện với cô, dù một đôi lần Uyển Nhi bắt gặp đôi mắt đó lặng lẽ nhìn mình.
Năm giờ. Uyển Nhi thu dọn giấy tờ vào tủ, cô còn phải đến lớp ngoại ngữ.
- Cô Nhi, ở lại một chút được không?
Uyển Nhi ngẩng lên, Trung cầm tờ giấy mỏng trên tay đi xuống.
- Cô đánh máy gấp tờ giấy triệu tập giùm tôi, ngay bây giờ.
- Dạ.
Uyển Nhi nhìn đồng hồ. Thế này thì cô không còn thời gian để chạy về nhà, ăn vội miếng cơm nguội. Uyển Nhi đón tờ giấy đi lại bàn vi tính.
- Cô đánh máy xong mang lên phòng cho tôi.
Trung đi ra. Uyển Nhi mở máy, bắt đầu gõ chữ.
Bản triệu tập phiên họp khá dài. Năm giờ ba mươi, Uyển Nhi rút giấy ra khỏi máy in đọc lại, rồi đi lên phòng giám đốc.
Khi Uyển Nhi ra đến cổng, thì chỉ còn mười phút nữa là tới giờ học. Đường đông như mắc cửi. Hồi trưa chiếc xe hư sửa không kịp mà Nhi quên khuấy. Cô lo lắng nhìn quanh. Đón một chiếc xích lô đi thì khá nhiều tiền, còn đi bộ thì không kịp nữa.
Tin... tin...
Chiếc xe màu trắng của Trung chạy ra cửa, người gác đan vội vã mở cổng. Trung dừng xe lại khi thấy Uyển Nhi còn đứng lóng ngóng:
- Cô không có xe à?
- Dạ... xe hư rồi.
- Cô đi đâu, tôi cho quá giang.
Uyển Nhi thở phào nhẹ nhõm. May quá, cô chỉ sợ trễ học. Trung vói tay mở cửa sau cho Uyển Nhi lên xe. Anh hỏi:
- Cô đi đâu?
- Dạ phiền anh cho đến trung tâm ngoại ngữ ở đường Lê Quý Đôn.
- Cô đi học thêm Anh Văn à?
- Dạ, sáu giờ vào lớp.
Trung vén tay xem đồng hồ, chắt lưỡi:
- Sao lúc nãy cô không nói? Tôi tự đánh máy cũng được. Trễ học của cô mất!
- Dạ, không sao.
Uyển Nhi cười ngượng ngập, Trung cho xe vọt mạnh tới trước, anh luồn lách thật mau. Họ đến nơi lúc sáu giờ năm phút, Uyên Nhi cám ơn Trung rồi ôm ví chạy nhanh vào trường. Mọi người đã vào lớp nhưng giáo viên vẫn chưa có mặt. Uyển Nhi lau mồ hôi trán, lại bàn của mình.
o0o O o
- Ngày hôm qua chắc cô để bụng đói đi học phải không cô Uyển Nhi?
Trung cầm tập báo cáo của Uyển Nhi vừa đánh máy xong, anh không đọc mà nhìn cô, hỏi. Uyển Nhi cười bẽn lẽn:
- Dạ, vào giờ nghỉ giải lao, tôi tranh thủ ăn một ổ bánh mì cũng no.
Cô gái không màu mè chút nào. Trung gật đầu, đọc tờ báo cáo của Uyển Nhi, anh chợt ngẩng lên:
- Hôm nào đi học thì cô nói chứ, kẻo tôi không biết giao công việc đột xuất, trễ giờ học của cô.
- Dạ, thường thì tôi học thứ hai, tư và sáu ạ!
- Tôi thích những người có chí như cô. Sao, có đi dự thi hoa hậu vòng chung kết không?
- Dạ... có.
Mặt Trung thoáng cau lại, anh trở nên lạnh lùng:
- Cô đưa bản báo cáo này cho phòng vật tư nhé.
- Dạ.
Uyển Nhi lui ra. Người gì khi mưa khi nắng, mới vui vẻ cởi mở đó đã "đóng băng " lại. Uyển Nhi đi về phòng mình, cô không nhìn thấy được bên trong phòng, Trung đốt điếu thuốc, mắt anh buồn hiu hắt.
Uyển Nhi cắm cúi làm cho hết giờ. Mọi người lục tục ra về, cậu văn thư giục:
- Về đi Uyển Nhi ơi! Hôm nào cô cũng về muộn nhất, làm cho nhiều mà lương cũng như vậy thôi, Uyển Nhi ơi.
- Tôi cũng về đây chứ.
Uyển Nhi đóng tủ lại, cô máng túi xách lên vai đi ra cửa.
- Uyển Nhi!
Giọng nói thật khẽ và ấm. UYển Nhi rùng mình, cô có lầm không hay tại cô nghĩ nhiều quá về anh.
- Uyển Nhi!
Bước chân gấp gáp đuổi theo. Uyển Nhi quay lại, cô sững sờ nhận ra Hoàng Văn. Anh mặc áo sơ mi sọc xanh, quần Jean đang chạy theo cô, mắt anh nhìn cô ấm áp dịu dàng.
- Anh đi đâu vậy?
- Uyển Phương nói em làm việc ở đây, nên anh đi đón.
- Còn Hồng Vy đâu?
- Hồng Vy ở nhà Hồng Vy, anh chỉ muốn gặp em thôi mà.
Uyển Nhi bối rối. Trước anh, cô thấy mình yếu đuối lạ lùng, cô không cưỡng lại được lòng mình đừng nhìn anh và đừng xôn xao ngây ngất.
- Uyển Nhi về bằng gì?
- Em đi xe gắn máy.
- Cho anh quá giang với.
Hoàng Văn nắm bàn tay Uyển Nhi. Bàn tay anh mềm mại như bàn tay con gái và đôi mắt đa tình của anh như muốn gói trọn lấy cô, cuốn hút cô vào cơn lốc không có lối thoát, mù mù sương.
- Xe để đâu, anh đi lấy cho?
Uyển Nhi dắt Hoàng Văn đi lấy xe. Anh đón lấy xe rồi ngồi lên trên, Uyển Nhi ngập ngừng một chút rồi ngồi lên phía sau.
Tin... tin...
Vừa lúc xe Trung phóng ra, họ gặp nhau. Mặt Trung lạnh như tiền, xe anh phóng nhanh ra đường.
- Trung là giám đốc của em hả?
- Dạ.
- Còn hai ngày nữa thi, em có sửa soạn gì cho mình chưa vậy Nhi?
- Sao... em không muốn đi thi. Hồng Vy thì cứ muốn em đi.
- Em sợ thất bại ư? Không đâu, nếu không là hoa hậu, em cũng là á hậu số một, anh tin như vậy Uyển Nhi ạ! Anh ủng hộ cho, can đảm lên nhé!
- Anh định đưa em đi đâu đây?
- Mời em ăn cơm chiều, rồi đi uống nước. Sau đó, anh đưa em về, anh đi hát.
- Sao anh không rủ Hồng Vy đi với?
Hoàng Văn làm thinh cho đến khi xe tấp vào một nhà hàng nhỏ. Anh đưa cô vào bàn, gọi hai ly nước ngọt và nghiêm nghị:
- Uyển Nhi! Em nên nhớ, trước sau anh vẫn xem Hồng Vy như cô em gái nhỏ có với anh những kỷ niệm thời thơ ấu, thế thôi.
- Nhưng mà Hồng Vy yêu anh.
- Đó là quyền của Hồng Vy.
Anh rót nước vào ly, cầm lây tờ thực đơn.
- Mình ăn cơm Việt Nam nhá?
- Dạ.
Sau bữa cơm, Hoàng Văn đưa Uyển Nhi đến một quán càphe có nhiều hoa kiểng. Anh chọn một cái bàn khuất bên trong.
- Em thông cảm nhá, anh không muốn ai nhận ra mình.
- Em biết. Điều này không làm em áy náy đâu, em chỉ ngại Hồng Vy.
- Lại Hồng Vy.
- Anh Văn... Em không muốn làm Hồng Vy buồn đâu. Đối với Hồng Vy, em mang ơn rất nhiều.
- Mang ơn, nhưng đó đâu phải là điều để em không dám sống thật với lòng mình đâu Uyển Nhi. Lẽ nào em không biết rằng anh đã từng đêm ray rứt vì nhớ em.
- Ôi...
- Anh yêu em, Nhi ạ.
Uyển Nhi sững sờ. Toàn thân cô run lên, cô nhìn anh trân trối. Gương mặt Hoàng Văn đó, với những đường nét quyến rũ làm say đắm người đối diện, làm bao nhiêu con tim cô gái ngây thơ ray rứt lại yêu cô, một Uyển Nhi tầm thường.
- Em không tin anh sao, Uyển Nhi?
Anh cầm lấy tay cô kéo nhẹ vào mình, mắt anh nhìn sâu vào mắt cô tìm kiếm màu đen huyền dịu lung linh trong mắt cô long lanh sáng. Anh nhìn thấy tình yêu cô dành cho mình và cả giọt nước mắt đang sắp trào ra trên má.
- Uyển Nhi...
Anh hôn nhẹ lên mắt cô, môi anh mằn mặn nước mắt của cô, tay anh ghì chặt đôi vai cô hơn nữa, nụ hôn cuốn lấy đôi môi cô, ngọt ngào say đắm.
- Đừng khóc Uyển Nhi! Anh yêu em.
- Hồng Vy...
Anh lại hôn lên môi cô không cho cô nói, tay anh xoa nhè nhẹ lên đôi vai thanh mãnh đang tựa vào anh. Uyển Nhi vòng tay ôm lấy cổ anh, tình yêu cô dành cho anh dâng như ngọn sóng tràn bờ dữ dội nhất, nước mắt cô cứ trào ra ướt đẫm ngực áo anh và mặn môi anh.
- Hãy nói em cũng yêu anh đi Uyển Nhi.
- Hoàng Văn... Em yêu anh. (mới ăn có buổi cơm và uống ly nước mà yêu rồi, lẹ thiệt)
Uyển Nhi thẹn thùng giấu mặt vào ngực áo Văn, anh nâng mặt cô lên, hai gương mặt thật gần trong bóng tối huyền diệu thật đẹp.
- Người ta nói ca sĩ nhiều cô đeo theo lắm.
Uyển Nhi phụng phịu đẩy Hoàng Văn ra, anh ôm chặt lấy cô ngây ngất.
- Chỉ nói oan cho anh! Em có tin không, em là mối tình đầu của anh.
Uyển Nhi áp hai tay mình lên má Hoàng Văn. Cô yêu anh biết bao. Giờ phút này ngồi trong vòng tay anh, cô lại sợ mất anh và xa anh, cô hốt hoảng ôm anh.
- Đừng bỏ em.
- Không bao giờ đâu em ạ!
o O o
Uyển Nhi đứng trên bục cao, cô mặc bộ đồ tắm hai mảnh, toàn thân lồ lộ nõn nà. Chiếc mũ vương miện á khôi được khoác lên đầu, cô ôm bó hoa đưa lên cao, bên cạnh hoa hậu tươi cười. Hoàng Văn ngồi hàng ghế đầu trên với Hồng Vy, mắt anh âu yếm hướng về Uyển Nhi. Hồng Vy nhìn sững Văn, người cô bỗng lạnh toát, có cái gì đó nghèn nghẹn, cô không muốn nghĩ tới.
Uyển Nhi ôm bó hoa chạy xuống, cô ôm chầm lấy Hồng Vy mà hôn.
- Phần thưởng này dành cho Hồng Vy.
Đôi bạn gái cùng khóc, những giọt lệ sung sướng và hân hoan. Hoàng Văn ngẩn ra nhìn, anh muốn ôm nghiến cô vào lòng mà hôn cho thoả lòng thương.
- Uyển Nhi thay đồ đã.
Uyển Nhi biến vào trong, Văn cũng vội vã:
- Anh vào ban tổ chức một chút.
Văn là nghệ sĩ giúp vui cho chương trình, Hồng Vy không làm sao có lý do để nghi ngờ anh đi theo Uyển Nhi. Cô ngồi lại ghế của mình, cô thảng thốt khi nhận ra Trung, anh trai chút bác mình từ đàng sau.
- Anh Trung cũng đi xem nữa à?
Trung ngượng ngập:
- Thì đã sao hả nhỏ?
- Uyển Nhi đẹp quá há? Em thấy Nhi còn đẹp hơn con nhỏ hoa hậu.
Trung bật cười bỏ đi. Bản tính anh ghét ồn ào mà hôm nay anh đã đến đây... Có phải vì Uyển Nhi không?
Hoàng Văn len vào hậu trường. Uyển Nhi đã mặc áo dài, Hoàng Văn ôm lấy vai người yêu:
- Em đẹp quá Nhi ạ!
- Người ta đề nghị em ký hợp đồng làm người mẫu thời trang.
- Em có nhận lời không?
- Em còn phải hỏi ý mẹ và anh nữa chứ.
Hoàng Văn cười sung sướng, anh thì thầm:
- Chuyện ấyđể tính sau, anh chỉ muốn hôn em bây giờ.
- Không được.
Uyển Nhi đẩy Hoàng Văn ra. Anh kéo cô đi:
- Em ra ngồi với Hồng Vy. Anh sắp đến giờ biểu diễn rồi. Nhớ không đi đâu, đợi anh đấy.
- Dạ.
- Từ bây giờ... nghe anh nói nè, anh phải giữ em thật kỹ đấy.
- Em vẫn là của Hoàng Văn mãi mãi, chịu chưa?
- Chưa.
- Đòi gì nữa?
- Nhốt em lại và em là vợ của anh.
Uyển Nhi nâng bàn tay Văn đưa lên môi mình. Cô nhìn thấy nhiều ánh đèn loé lên về phía mình thì hoảng hốt buông tay Hoàng Văn ra, chạy ra ngoài với Hồng Vy.
Hoàng Văn hài lòng đi vào bên trong. Uyển Nhi đi tìm Hồng Vy, cô thấy Trung đứng từ xa, nhưng anh quay ngoắt đi và thật nhanh lẩn vào mọi người.
- Anh Trung... anh Trung!
Trung vẫn đi như chạy trốn. Trên sân khấu, trong phần văn nghệ phụ diễn, Hoàng Văn đang cất cao giọng hát.
Này người tôi yêu ơi
Đến đây ta là gió
Đến đây ta là mây
Vượt trùng dương tung bay
Ghé quê hương rừng núi
Lắng nghe chim rừng ca.
Này người tôi yêu ơi...
Mùa Xuân Nhạt Nắng Mùa Xuân Nhạt Nắng - Thảo Nhi