Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Mùa Thu Quen Nhau
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 2 -
T
hu Phàm đang ngồi ở bộ salon trong phòng khách nghĩ ngợi liên miên, chàng nghĩ rằng nhà văn cả ngày cứ lo xã giao, lo la cà nơi trà đình tửu điếm như vậy cuộc đời há chẳng phải vô nghĩa lắm sao? Chàng muốn có thật nhiều thì giờ rảnh rỗi để đọc sách, để sáng tác, chàng muốn lánh xa sự Ồn ào, tìm một nơi thật yên tịnh. Nhưng nghĩ mãi cả buổi mà không tìm ra một giải pháp. Vì con người không thể tách rời khỏi hiện thực, con người có quyền mơ mộng, có quyền lý tưởng hóa vấn đề, nhưng lý tưởng và thực tế còn ngăn cách bởi một con sông dài, quá xa xôi. Đã biết thế nhưng con người không thể hoàn toàn cúi đầu trước hiện thực, quỳ lụy trước hiện thực thì đời sống chả ra gì nữa.
Bây giờ Thu Phàm với tay cầm tờ báo lên, chàng nhìn vào phụ trang thấy toàn là những mục quảng cáo, nào là bán nhà bán cửa, giới thiệu phim kiếm hiệp, phim trinh thám, rồi chàng ghé mắt sang mục tìm người, bỗng tia mắt của Thu Phàm bị thu hút bởi mấy dòng chữ sau đây:
"Cần người có trình độ đại học, đức tính tốt, kèm kọc sinh tú tài hai, xin liên lạc số 46 biệt thự Lan Viên, đường Thanh Sơn".
Chẳng biết vì lý do gì Thu Phàm thấy thích thú với mấy hàng chữ trên, chàng thầm nghĩ, đường Thanh Sơn chắc đẹp lắm, mà cái tên của biệt thự cũng thơ mộng nữa. Bất giác chàng đứng phắt dậy, mặc đồ Tây vào, thắt cà vạt hắn hoi, lòng mang một tâm trạng rộn rã như đi thăm viếng một gia đình nào đó chứ không có một chút tâm ý đi tìm việc làm gì cả.
Xe chạy ra ngoại ô rồi từ từ lên dốc, đó là một con đường thật thanh tịnh của hai bên đường phần nhiều đều xây tường bằng đá xanh, trông rất đẹp mắt và khiến cho người ta có cảm giác chắc chắc, vững vàng, Xe hơi dừng lại trước cổng một biệt thự sơn đỏ, xây cất theo kiểu Pháp. Bước xuống xe, trước hết Thu Phàm nhìn thấy hai chữ Lan Viên màu vàng trước cổng nhà.
Cảnh trí ở đây vắng vẻ như bãi tha ma, thanh vắng đến nỗi người ta có thể nghe thấy những âm thanh của tiếng lá vàng rơi. Thu Phàm thầm nhủ, chủ căn nhà nầy là ai? Nhà phú hậu hay là ẩn sĩ? Chần chừ thật lâu chàng không dám ấn chuông, chàng sợ làm như vậy có thể quấy rối sự yên lặng của kẻ khác. Bỗng dưng chàng ngước mắt nhìn bầu trời, ánh tà dương còn rớt lại trên nóc nhà, ở bên ngoài nhìn vào có thể trông các khuôn cửa kính và những tấm rèm tơ màu vàng cam buông rủ.
Cuối cùng Thu Phàm ấn lên nút chuông điện, một lát sau có tiếng chân đi ra, kế đó một giọng thanh tao của thiếu nữ hỏi:
- Xin lỗi ông là ai?
- Tôi tên Thu Phàm, đến đây xin dạy kèm.
Cánh cửa mở ra, thiếu nữ quan sát Thu Phàm một lượt rồi nói:
- Xin mời ông vào trong.
Thu Phàm theo thiếu nữ băng qua hòn núi giả, ở trong sân, cỏ non xanh mướt, trông giống như tấm thảm, hai bên đường trông đầy hoa mạt lê, hương thơm ngào ngạt, bên phải của núi giả là hồ nhân tạo, trên hồ có nhịp cầu ván đóng đinh. Nước từ đáy hồ phun lên, tạo thành những tràng chuỗi bạc tuyệt đẹp. Nước hồ trong vắt, những con cá lia thia lội uốn éo. Trước hành lang trồng một hàng hoa quế, kế đó là giàn hoa có dây leo bò đầy. Ở trong phòng khách trải thảm màu hồng, bộ salon màu hồng đặt ở giữa, chiếc bàn cẩm thạch đặt sát tường, cỗ xe ngựa mạ vàng, điêu khắc rất sắc xảo để trên tủ rượu. Nói tóm lại, tất cả vật trang trí đều theo kiểu tân thời.
Thiếu nữ bưng cho Thu Phàm tách nước trà và nói:
- Mời ông ngồi một tí, dưỡng mẫu tôi ở trên lầu, để tôi mời xuống.
- Vâng cô cứ tự nhiên.
Thu Phàm thầm nghĩ, chủ căn nhà này là người như thế nào? Tại sao cách trang trí trong phòng có vẻ âu Hóa quá, phải chăng họ là người ngoại quốc? Chàng nhìn mấy bức tranh đợt sống mới treo trên tường, màu sắc rực rỡ, ý nghĩa thâm trầm, xuyên qua mấy bức tranh đó chàng có thể đoán được tư tưởng và thái độ của họa sĩ sáng tác những tác phẩm đó. Trong góc nhà có để cái ti vi, ở trên ti vi lại đặt một cánh buốm điêu khắc bằng ngà voi, càng nhìn càng thấy công phu và sắc xảo. Trong phòng khách nầy giống như một cuốn sách dạy trang trí, thậm chí một chậu hoa hay cách cắm hoa cũng khéo léo nữa. Trong khi chàng say mê ngắm nghía thì có tiếng chân từ trên lầu đi xuống, tim chàng bất đầu hồi hộp, chẳng biết người đang đi xuống lầu là ai? Nhưng chàng cùng nhớ là khi nãy thiếu nữ có nói để nàng lên lầu mời dưỡng mẫu của nàng xuống, chàng nhớ thật rõ như vậy. Khi người đàn bà xuống tới nấc thang cuối cùng thì Thu Phàm lấy làm ngạc nhiên. Ôi lộng lẫy biết mấy, hình dáng đẹp đẽ biết mấy, quả thật sắc đẹp huy hoàng đó khiến chàng khiếp vía. Thuở giờ chàng chưa từng trông thấy có người phụ nữ nào thướt tha yểu điệu đến thế. Mặc dù nàng chưa nói năng chi nhưng chàng đã cảm thấy ánh mắt của nàng làm xao xuyến lòng mình. Nàng mặc chiếc dạ phục màu vàng nhạt, từ từ đi đến trước mặt Thu Phàm gật đầu chào, rồi nàng ngồi xuống chiếc ghế dựa, nàng lặng lẽ ngắm nhìn chàng một giây rồi mỉm cười. Ở vào trường hợp đó, với sắc đẹp mê hoặc đó, với nụ cười quyến rũ đó, khiến cho Thu Phàm cảm thấy luống cuống vô cùng. Chàng không rõ mình đến đây xin dạy kèm hay là mình đã lạc chân vào cõi bồng lai tiên cảnh? hay là chàng đã gặp phải Lạc Thần như trong thơ của Tào tư Kiện? Chàng không biết phải mở lời như thế nào? Trong khi chàng như chìm đắm trong cơn mê đó thì bỗng nhiên nàng hỏi:
- Thưa ông có phải là nhà văn không?
- Thưa có phải bà đang cần thầy dạy kèm?
- Không, không phải tôi học mà là con tôi cơ, con bé ham chơi, không lo học hành gì cả.
- Thưa bà em có ở nhà không?
Bà chủ nhà di động tròng mắt trả lời:
- Một lát nữa cháu về, thưa ông Thu Phàm chớ khách sáo, chúng tôi mời được nhà văn nổi tiếng đến dạy kèm đó là điều vinh hạnh rồi, làm gì chúng tôi dám thử thầy giáo? Ừ mà gia đình ông Phàm ở tại Đài Bắc chớ?
- Dạ. Vâng, tôi chỉ sống dộc thân một mình, không có gia đình, hiện giờ tôi đang ở trọ tại nhà người bạn.
Bà chủ nhà nhìn Thu Phàm một giây rồi hỏi:
- Trên lầu chúng tôi có phòng trống, nếu không chê chật hẹp thì ông ở lại đây, như vậy tiện cho cháu học hỏi hơn.
- Thưa ý của …bà là…
Thấy Thu Phàm có vẻ ngượng ngập về vấn đề xưng hô, bà chủ nhà nói ngay:
- Tôi quên tự giới thiệu nữa, tôi tên Nhược Lan, tôi chỉ có đưa con gái duy nhất là Mộng Linh, còn con Tú là dưỡng nữ của tôi, gia đình nầy chỉ có ba người chúng tôi thôi, chúng tôi cảm thấy hơi hiu quạnh, vì cũng nhờ quen đi nên không thấy sao cả. Chính vì buồn bã mà con Linh tôi tan học cứ đi Đài Bắc chơi, nếu nó không đi tìm bạn bè thì đi xem xi nê.
Thu Phàm thầm nghĩ, Nhược Lan cái tên nghe êm tai và đẹp như người mang tên của nó. Nhưng chàng không nghe nàng đề cập đến chồng nàng, chàng lấy làm thắc mắc tại sao nàng không cho chàng biết nàng có chồng hay không? Trong khi chàng suy nghĩ như vậy thì Nhược Lan hỏi:
- Thưa ông, ông thấy ở đây như thế nào?
- Tốt lắm, hoàn cảnh nầy thích hợp cho người viết văn lắm, vừa thanh tịnh lại vừa đủ tiện nghi.
Chàng vừa nói vừa nhìn cây cối bên ngoài khung cửa sổ, ngay khi đó có vài chiếc lá rụng xoay tít trên không rồi rơi từ từ xuống đất. Dưới gốc cây có mấy hòn đá xanh thật to, tạo nên một khung cảnh thật thơ mộng. Ngồi tại phòng khách nầy nhìn xuyên qua khung kính có thể trông thấy cảnh núi mờ nhạt xa xa, và thấy cả mây trắng bay vật vờ trên không trung nữa.
Bây giờ Nhược Lan đưa Thu Phàm đi xem phòng đọc sách và phòng ngủ của nàng. Họ vừa đi vừa nói chuyện với nhau.
- Chỗ ở của bà giống như chỗ ở của Đào Uyên Minh ngày xưa.
- Thế à?
Nhược Lan đi trước, nghe chàng nói như vậy nàng quay đầu lại, khi đó nàng đang đi đến giữa thang lầu, vừa quay mặt lại thì ánh tà dương chiếu trên mặt nàng, khiến cho khuôn mặt đó càng thêm rực rỡ.
- Ông Phàm còn nhớ hai câu thơ của Đào Uyên Minh không?
"Vạn tộc giai hữu thác,
cô vân độc vô y"
(Muôn loài đều có nơi nương tựa,
chỉ có mây đơn độc kia chẳng biết đâu là nhà).
Thu Phàm ngơ ngác, chàng đang nghi ngờ chính mình, có phải chàng đang ở trong giấc mở Người đàn bà nhu mì xinh đẹp như thế nầy lại là người có cốt cách của nhà nghệ thuật, cách ăn nói của nàng, cách vận dụng từ ngữ của nàng co khi chính Thu Phàm ngẫu hứng cũng không thể thốt ra như vậy, trong thơ của Đào Uyên Minh có hai câu thơ như vậy sao? Phải chăng nàng mượn hai câu thơ đó để thố lộ tâm trạng của mình? Nếu quả thực tài ăn học của Nhược Lan sâu rộng như Thu Phàm tưởng tượng, thì chàng há chẳng phải múa rìu qua mắt thợ hay sao? Bây giờ chàng cảm thấy mình đang lạc lõng trong một thế giới khác rồi, chàng cảm thấy vui mừng mà cũng bối rối. Chàng không biết trả lời sao, khi hai người lên tới lầu thì Nhược Lan nói tiếp:
- Chúng ta sống trên cõi đời nầy đã được số mạng an bài sẵn rồi, chính vì thế tôi lánh xa thành thị để ẩn cư tại đây.
- ý nghĩ của bà xâu xa lắm, thoát tục lắm.
Bây giờ Thu Phàm chĩ biết có cách khen ngợi Nhược Lan mà thôi, thật ra chàng đã uy phục trước tài sắc của nàng rồi, chàng không biết dùng từ ngữ gì để diễn tả cảm nghĩ của chàng ngay lúc đó.
Sự trang trí trên lầu khác hẳn với dưới phòng khách, tường sơn màu xanh nhạt, đèn treo trên vách bất luận núi, sông, người hay vật đều rõ ràng, bộc lộ cái sắc thái của phái điền viên. Trên từng lầu nầy được ngăn thành bốn căn phòng, một căn của Nhược Lan ngủ, một căn của Mộng Linh, một căn làm phòng đọc sách, còn căn kia bỏ trống. Mỗi căn phòng đều có cửa số thật to, không khí thật mát mẻ. Điểm đáng chú ý nhất là phòng đọc sách có rất nhiều sách vở, nếu nhà văn được căn phòng như thế nầy để viết lách thì đó là điều may mắn.
Nhược Lan chỉ cho Thu Phàm coi sách vở trong phòng và nói:
- Tôi thích mua sách lắm, ông Phàm xem nầy, các cuốn sách đó đều là tác phẩm của ông, tôi cũng có thể gọi được là độc giả trung thành của ông đấy.
Thu Phàm cảm thấy sung sướng, mà niềm vui sướng đó quả thật không có giấy mực nào diễn tả cho xiết. Thử hỏi có nhà văn nào khi thấy độc giả ngưỡng mộ tài viết văn của mình mà trong nhà chất đầy tác phẩm của mình mà không vui sướng?
Nhược Lan dở một quyển sách ra nói:
- Chúng ta cũng gọi được là bạn rồi, vì chúng ta đã thông cảm nhau ở trong sách… chẳng hạn như đây nè, những hàng chữ có gạch đít tôi đã thuộc làu làu hết cả.
Thu Phàm rất cảm động, chàng cầm cuốn tiểu thuyết của Nhược Lan lên coi, thấy những câu gạch đít đó như thế nầy: "Những gì không thấy rõ rồi, tình yêu đó không thuộc về tôi" "Bây giờ tôi đã hiểu rõ trên đời nầy chả có gì cả, chỉ có tình yêu và tiền là đáng giá mà thôi"
Những câu trên là những lời đối thoại của nhân vật trong tiểu thuyết của chàng, có lẽ những lời đó có thể nói lên tâm ý của đại đa số độc giả. Nhưng có điều khiến cho chàng ngạc nhiên hơn hết là nàng đã gạch đít dưới những câu mà chàng cần nhấn mạnh, chẳng hạn như: "Đối với một số phụ nữ nào đó, họ phải bị người ta đùa giỡn và chà đạp để mà sinh tồn, nếu không làm thế thì họ đã có cái tính man dại, nhưng cũng có hai loại đàn ông, hạng đàn ông hiếp đáp và khinh khi phụ nữ, đó là động vật, còn hạng người biết tôn trọng phụ nữ là con người. Sự lấy vợ của loài người và sự lấy vợ của loài thú chả có gì khác nhau, chỉ có khác nhau một chút là con người lấy vợ biết chọn lựa đối tượng, người vợ phải là người nghe chồng kể lể tâm sự, biết chia xẻ nỗi buồn vui với chồng mình, còn loài vật thì lấy vợ chỉ biết để thỏa mãn thú tính mà thôi".
Trong khi Thu Phàm đang đọc mấy câu Nhược Lan gạch đít trong truyện thì nàng nhìn chàng đăm đăm, nàng không ngờ nhà văn mà nàng ngưỡng mộ kia bỗng dưng lại xuất hiện trong nhà nàng. Người ấy là ai? Do ai an bài như thế?
Nàng hỏi:
- Chắc ông Phàm xưa kia học triết thì phải?
- Không, tôi học ngoại giao cơ.
Nàng lấy làm thích thú hỏi:
- Bộ Ông định ra làm quan chớ gì? Ở xã hội ngày nay, học rồi không xài được là việc thường, chẳng hạn như bây giờ lại làm tài tử màn bạc, còn một người khác nữa hiện đang làm nghề coi tay, đời người là buồn cười như thế.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Mùa Thu Quen Nhau
Quỳnh Dao
Mùa Thu Quen Nhau - Quỳnh Dao
https://isach.info/story.php?story=mua_thu_quen_nhau__quynh_dao