Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Mùa Sương Mù
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 1
T
ôi ngạc nhiên thấy trước nhà vắng ngắt. Cửa hàng không người trông coi, chiếc xe sinh tố nằm chơ vơ. Giờ này chắc mẹ tôi đi chợ chưa về, nhưng còn con Lộc?
Tôi nhìn chiếc xe honda. Tôi đã nhờ con Lộc lau hộ từ lúc sáng khi tôi xin phép mẹ đến nhà một người bạn gần đây, giờ vẫn còn đầy dấu vết của vũng nước bùn mà lúc sáng sớm đi lên chợ lấy bánh mì về, xe tôi cán phải. Cọng cỏ dính trong căm bánh xe sau, nước bùn đọng vết nơi vành bánh thành những hình bán nguyệt, chùm chìa khóa tôi bỏ quên; tất cả còn y nguyên.
Thế này thì quá lắm rồi. Không lau xe cho tôi thì còn có thể tha thứ được chứ còn bỏ cửa hàng, bỏ xe sinh tố thì quả là con bé lớn mật. May là vào lúc này, tuy đã hơn mười giờ mà trời còn lạnh nên bãi Dâu vắng người, chứ không kẻ gian muốn hành động chẳng mấy khó. Nhất là chiếc honda của tôi với chùm chìa khóa còn nằm trong ổ khóa sẵn sàng.
Tôi vào nhà trong tìm con Lộc. Nhưng phòng khách, phòng ngủ rồi nhà bếp đều không thấy nó. Tôi đi lên gác, cố ý bước nhẹ để hy vọng bắt gặp tại trận xem con bé đang làm gì?
Con Lộc đứng quay mặt vào kẹt tủ quần áo kê sát tường đang làm gì đó. Tôi bước mạnh chân. Con bé giật nẩy mình quay lại.
Tôi hỏi ngay:
- Mày giấu cái gì trong đó vậy? Lộc!
Lộc ấp úng:
- Đâu… đâu có gì... anh Hai!
- Vậy chứ mày làm gì trên này?
- Em...
Tôi quát:
- Giấu gì trong đó? Đưa tao xem mau!
Con bé vẫn chối dài:
- Đâu có…
- Mầy lì hả? Được! Tránh ra để tao lục soát thử...
Lộc bậm môi nhìn tôi. Chừng như nó đang suy tính lợi hại. Tôi nói thêm:
- Mầy có biết tội của mày nặng lắm không? Bỏ cửa hàng không trông coi, quên lau xe cho tao, giờ tao hỏi lại không chịu khai... Ba tội đó tao mách mẹ thì mày có mà nhừ đòn...
Rồi tôi tiến tới phía con bé. Biết không thể giấu được nữa, con bé đành nói:
- Anh Hai... em xin lỗi anh Hai... để em đưa...
Giọng của nó thật thảm hại. Tôi nói:
- Biết điều vậy thì tao châm chế cho...
Con Lộc nhìn tôi một lần nữa trước khi quay vào trong kẹt tủ lấy ra một vật. Tôi hồi hộp nhìn: một cái xắc tay phụ nữ. Lộc trao cái xắc cho tôi, nó nói:
- Anh Hai tha cho em một lần nghe anh Hai... Anh Hai đừng mách mẹ...
Tôi đáp:
- Để xem đã!
Rồi đón lấy cái xắc tay, tôi mở ra. Cái xắc bằng da đen bóng loại đắt tiền này chứa những món trị giá không ngờ. Tôi tròn mắt ngạc nhiên. Bên trong cái xắc có một xấp giấy năm trăm mới tinh, một xâu chìa khóa, một tấm căn cước, một tấm danh thiếp và một lọ nước hoa bé tí xíu.
Tôi trừng mắt nhìn con Lộc. Trong trí tôi lại nhớ những ngày trước kia khi trong nhà tôi còn những đứa trẻ hành nghề ăn cắp, móc túi... Tôi gằn giọng:
- Thế này thì mày quá lắm rồi! Muốn trở về đường cũ phải không? Mau khai thật! Giật cái xắc này của ai? Ở đâu? Hồi nào?
Con Lộc xanh mặt đáp:
- Không phải vậy đâu anh Hai... anh Hai nghi oan cho em rồi, em đâu dám giật của ai...
Tôi quát:
- Chứ làm sao mày có được?
- … Của một bà khách vừa ghé lại uống nước bỏ quên...
- Của một bà khách?
Tôi không để ý đến tiếng "Vâng" của con Lộc, liếc xem tấm căn cước. Tôi lẩm nhẩm:
- Nguyễn Tuyết Hồng.
Bà khách tên Hồng, năm nay ba mươi tám, có một vẻ mặt thật quý phái. Tôi chú ý đặc biệt đến đôi mắt của bà ta. Đôi mắt buồn mà đẹp lạ lùng và có vẻ như rất quen thuộc.
Con Lộc vừa ghé bên tôi để nhìn, vừa nói:
- Bà ấy ghé uống nước rồi lúc ra đi, bỏ quên lại. Em vừa đem lên đây định mở ra xem có những gì thì anh Hai bắt gặp... anh Hai tha cho em một lần nghe anh Hai... anh Hai mà mách mẹ thì mẹ đánh em chết...
- Sao thấy người ta bỏ quên mầy không kêu lại trả?
- Em có thấy liền đâu mà kêu lại! Lúc bà ấy lên xe đi rồi, em ra lấy ly đem rửa mới thấy.
- Bà ấy đi xe hơi à?
- Vâng. Bà ấy lái xe lấy. Bà ấy đeo đôi găng tay bằng nhung đen thật đẹp đó anh Hai... chắc nhà giàu...
Nghe con Lộc nói, tự nhiên tôi lại đưa mắt nhìn vào hình bà Hồng trên tấm căn cước. Tôi hình dung ra bà ta đang ngồi trên xe hơi với đôi găng tay bằng nhung đen như con Lộc mô tả.
Có tiếng một đứa bé gọi mua hàng. Tôi nói:
- Mày xuống bán hàng đi. Rồi tao tính cho.
Lộc còn chần chừ. Nó nói:
- Anh Hai đừng mách mẹ chuyện này nghe anh Hai...
Tôi gật đầu. Bấy giờ, con bé mới yên tâm xuống bán hàng. Còn lại, tôi đem chiếc xắc tay lên bàn, lấy xấp giấy năm trăm ra đếm thử. Quả là một số tiên lớn: Một trăm ngàn đồng!
Ánh mắt tôi chạm phải tấm danh thiếp, tôi lẩm nhẩm đọc:
- Bà quả phụ Võ Hữu Danh, nhũ danh Nguyễn Tuyết Hồng. Địa chỉ...
Tôi ngạc nhiên trước địa chỉ của bà Hồng. Tôi có đứa bạn ở cùng đường với nhà bà nên những nhà gần đấy, tôi biết cũng khá rõ. Nếu tôi nhớ không lầm thì nhà bà là một căn biệt thự dành làm nơi nghỉ mát của một thương gia người Trung Hoa ở Sài Gòn. Bà Hồng là người nhà của thương gia này hay bà mua lại căn biệt thự?
Có tiếng xe hơi phía trước nhà tôi. Tôi bước ra cửa sổ nhìn xuống. Tay tôi chợt run lên, buông rơi tấm danh thiếp, sững sờ nhìn người thiếu phụ đang từ trên chiếc xe du lịch bước xuống. Nhờ đã xem tấm hình trong căn cước, tôi biết thiếu phụ đang tiến lại phía con Lộc chính là bà ta.
Bà Hồng với vẻ mặt đầy lo âu đang hỏi con Lộc:
- Cháu à, cháu cho bác hỏi thăm điều này nhé! Lúc nãy bác có ghé đây uống nước và bỏ quên cái xắc tay, cháu có giữ thì cho bác xin lại… Bác hứa sẽ thưởng cháu ít tiền ăn quà...
Tôi thầm lo cho con Lộc. Tim tôi nhẩy thình thịch, hồi hộp theo dõi câu trả lời của nó. Con bé đáp:
- Thưa bà... con không thấy gì cả... Có lẽ bà bỏ quên ở nơi nào khác rồi.
Bà Hồng đầy vẻ thất vọng:
- Bác nhớ rõ ràng sau khi rời nhà hàng Hoàng Mạnh ở bãi Sau, bác chỉ ghé lại đây uống nước... Chẳng lẽ bác lại bỏ quên ở đằng ấy...
Con Lộc:
- Thưa bà... Hay là bà trở lại nhà hàng Hoàng Mạnh tìm xem sao?
Bà Hồng nhìn con Lộc như muốn tìm ở nó một biểu lộ giả dối. Có lẽ bà nghi ngờ con bé.
Nhưng rồi cuối cùng, và cũng đành nói:
- Thôi, cảm ơn cháu nhé. Bác trở lại bãi Sau xem sao...
Con Lộc cất tiếng chào bà Hồng rồi lặng nhìn theo bà ta đang lên xe, mở máy. Đợi bà Hồng đi khuất hẳn, con bé mới nhún vai, le lưỡi. Nó liếc lên và thấy tôi. Nó nói:
- Bà khách đó anh Hai!
Tôi xuống dưới nhà đến bên Lộc. Con bé lại le lưỡi nói:
- Bà ấy hỏi em có thấy cái xắc tay không? Em sợ quá… May mà trả lời được… Em nói không thấy.
- Bà ấy đi tìm đằng nhà hàng Hoàng Mạnh rồi phải không?
- Dạ.
Tôi chép miệng:
- Tội nghiệp bà ta!
Con Lộc ngập ngừng:
- Anh Hai... rồi cái xắc, anh Hai tính sao?
- Cái xắc tay à? Tao tính... sẽ đem trả lại cho bà ta.
Lộc có vẻ sợ:
- Rồi bà ta biết là em... thì sao?
Tôi cười:
- Mày yên tâm đi. Tao sẽ nói là tao thấy cái xắc tay này ở đằng nhà hàng Hoàng Mạnh...
- Có vậy em mới yên tâm được... còn...
- Gì nữa?
- Anh Hai có... cho mẹ biết không?
- Chắc có?
- Rồi anh Hai nói thế nào?
Tôi biết con bé sợ tôi mách mẹ chuyện nó bỏ cửa hàng lén lên gác xem cái xắc tay của bà Hồng một mình. Tôi nói cho nó yên tâm:
- Tao chỉ nói rằng bà ta bỏ quên, mày thấy và đưa lại cho tao thôi. Được không?
Lộc lí nhí đáp:
- Dạ được!
Tôi bật cười vu vơ. Tôi dặn Lộc:
- Ở đấy bán hàng đi, chiều nay tao đem trả người ta cho.
Rồi chỉ chiếc honda, tôi nói:
- Lau hộ tao chiếc xe nữa nghe!
Lộc cất tiếng dạ rồi đi tìm giẻ lau xe. Tôi trở lên gác, bỏ tất cả những món đồ của bà Hồng vào xắc cho bà ta. Vừa xong thì mẹ tôi về. Tôi tần ngần suy tính một chút rồi đem chiếc xắc tay xuống dưới nhà gặp mẹ tôi.
Mẹ tôi ngạc nhiên hỏi:
- Cái xắc của ai vậy con?
Tôi không đáp mà trao cho mẹ. Tôi nói:
- Mẹ mở ra xem thử đi!
Mẹ tôi đón lấy, vừa cười vừa bảo tôi:
- Hôm nay sao con có vẻ bí mật thế? Nào! Xem có gì nào?
Mẹ tôi mở cái xắc ra. Mẹ kêu lên ngạc nhiên:
- Trời ơi! Tiền ở đâu mà nhiều thế này?
Tôi trả lời:
- Có một bà khách ghé lại uống nước rồi bỏ quên, con Lộc trông thấy thì bà ta đã đi xa, nó đưa lại cho con... Con... Con định sẽ đem trả lại cho người ta... Mẹ thấy có nên không?
Tôi hồi hộp đợi phản ứng của mẹ tôi. Mẹ nói:
- Nên chứ! Con tính vậy là phải. Nhưng làm sao con biết bà ta ở đâu mà đem trả?
Tôi thở phào nhẹ nhõm, giải thích:
- Bà ta có tấm danh thiếp trong đó, con đã xem địa chỉ rồi, cũng gần nhà một thằng bạn của con...
Mẹ tôi nói: "Thế à" rồi lấy tấm danh thiếp của bà Hồng ra, tò mò xem.
Bỗng nhiên, tôi thấy mặt mẹ tôi biến sắc. Bờ môi mẹ run run đọc:
- Bà quả phụ... Võ... Hữu... Danh...
Tôi ngạc nhiên hỏi:
- Sao vậy mẹ?
Như không nghe tôi hỏi, mẹ tôi lẩm nhẩm đọc một mình:
- Bà quả phụ Võ Hữu Danh, nhũ danh Nguyễn Tuyết Hồng...
Rồi sau đó, mẹ lấy tấm căn cước của bà Hồng ra xem. Mẹ bật thốt lên:
- Thôi đúng rồi!
Tôi đến bên mẹ:
- Chuyện gì vậy mẹ?
Mẹ tôi bỗng nhìn tôi thật lâu. Tôi ngạc nhiên quá sức, không hiểu vì sao mẹ tôi lại có thái độ kỳ lạ như thế? Một lúc lâu, mẹ tôi mới nói:
- Hòa ạ! Mẹ xin con một lần này nhé!
- Sao mẹ lại nói thế? Có gì mẹ cứ dạy con, con xin nghe.
- Không! Mẹ xin con thật đó. Mẹ xin con hãy để mẹ tìm cách trả cái xắc tay lại cho người này chứ con đừng nên đem trả...
- Sao thế mẹ.
- Mẹ chưa tiện giải thích ngay bây giờ... Điều cần nói là mẹ không muốn con gặp mặt bà Danh... Bà Nguyễn Tuyết Hồng...
Tôi nắm tay mẹ nài nỉ:
- Con hứa sẽ nghe theo lời mẹ, nhưng mẹ cũng nên cho con biết nguyên do chứ.
Mẹ tôi hỏi lại:
- Con hứa chắc là con nghe theo lời mẹ yêu cầu?
- Vâng, con hứa chắc. Mẹ cho con biết chuyện đi mẹ.
Mẹ tôi im lặng. Tôi hồi hộp chờ. Thời gian như bị trì kéo lại, trôi nặng nề. Cuối cùng, mẹ tôi nói:
- Con theo mẹ lên gác, mẹ sẽ kể cho con nghe tất cả.
° ° °
Không bao giờ tôi có thể ngờ rằng thuở nhỏ, tôi đã từng bị bắt cóc! Theo lời mẹ tôi cho biết thì trước kia gia đình ông Danh ở trên Sài Gòn và mẹ tôi là người giúp việc cho gia đình ấy. Bà Hồng kết hôn với ông Danh từ năm mười tám đến năm hăm ba vẫn chưa có một mụn con. Năm ấy thì mẹ tôi mang thai tôi. Ba tôi làm phu xích lô, cực nhọc, nắng mưa đã khiến ba tôi lâm bịnh và từ trần trước ngày mẹ tôi sinh tôi hơn hai tháng. Trong cơn túng quẫn, khó khăn của mẹ tôi, ông bà Danh đứng ra lo lắng mọi việc. Ông bà lo ma chay cho ba tôi, sau đó, lo việc sanh nở cho mẹ tôi nữa. Mẹ tôi cho là mình có phước lắm mới gặp được ông bà chủ tốt bụng như thế.
Chẳng ngờ khi tôi được hơn tháng, ông bà Danh mới để lộ manh tâm, ông bà ngỏ ý với mẹ tôi rằng ông bà muốn mẹ tôi bán con cho ông bà. Ông bà hứa sẽ nuôi nấng tôi tử tế với điều kiện mẹ tôi được một số tiền lớn để đi xa làm ăn, cấm không được trở về nhìn con nữa! Lòng nào mẹ tôi ưng chịu. Ông bà Danh dụ dỗ mãi không được, bày kế sai người bắt tôi đem dấu đi một nơi. Ông bà nói rằng đằng nào mẹ tôi cũng mất con. Nếu bằng lòng theo điều kiện của ông bà thì tôi được nuôi nấng nên người, bằng ngược lại số phận tôi sẽ không một chút bảo đảm. Mẹ tôi thương con, sợ tôi bị khổ, đành nhẫn nhịn, vờ nhận lời. Ông bà Danh mừng rỡ cho đem tôi trở về. Ngay tối hôm ấy, mẹ tôi lén trộm một số tiền lớn rồi bỏ trốn ra Vũng Tàu.
Nhờ số tiền lấy được của ông bà Danh, mẹ tôi mua được một căn nhà để ở. Mẹ mở quán nước tạm sống qua ngày. Năm tôi lên hai, tình cờ một hôm có một người quen ghé lại nhà tôi. Người ấy mẹ tôi gọi là chú Tám. Chú Tám có đem theo một đứa trẻ lên mười. Mẹ tôi gặng hỏi, lúc đầu chú nói dối đó là đứa cháu họ theo chú đi chơi, nhưng mẹ tôi nghi ngờ, gặng hỏi mãi, cuối cùng chú đành thú thật đó là đứa trẻ chú đã bắt cóc định đem ra đây tìm chỗ bán lấy một số tiền! Mẹ tôi nhớ đến chuyện tôi bị bắt cóc và bỗng nảy ra ý định trả thù đời. Mẹ tôi nhận mua đứa trẻ và bắt nó đi ở mướn. Mẹ tôi tính mẹ sẽ lấy lại vốn và không mấy chốc sau đó, tiền lời ngày một sẽ tăng nhưng chỉ được nửa năm, đứa trẻ bỏ trốn mất. Bị lỗ vốn, mẹ tôi quyết tìm cách lấy lại. Mẹ tìm cách liên lạc với chú Tám để nhờ chú tìm cho một đứa trẻ khác. Từ đó, mẹ tôi đi dần vào việc làm không mấy lương thiện như tôi đã kể.
Chuyện cái xắc tay của bà Hồng làm mẹ tôi lo lắng. Mẹ sợ tôi non dạ, không biết ăn nói khiến bà Hồng biết được chỗ ở rồi phát giác ra mẹ. Chừng đó, thế nào mẹ tôi cũng bị lôi thôi vì chuyện mẹ đã lấy trộm của bà Hồng một số tiền lớn xưa kia. Cho nên, mẹ tôi định sẽ nhờ một người quen đem trả cái xắc tay cho bà Hồng để tránh rắc rối...
Tôi biết, mẹ tôi thương tôi lắm. Mẹ không muốn tôi phải chịu khổ sở nếu chẳng may mẹ lâm cảnh tù tội.
Nhưng tôi không đồng ý với việc mẹ tôi định nhờ một người quen đem trả cái xắc tay cho bà Hồng chút nào. Tôi nghĩ rất nhiều về câu chuyện vừa được biết. Lúc kể xong, mẹ tôi hỏi tôi:
- Con đã hiểu rõ vì sao mẹ ngăn cản con gặp bà Danh chưa?
Tôi đáp:
- Con hiểu, nhưng sao bấy lâu nay mẹ cứ giấu, không cho con biết chuyện này?
- Mẹ sợ con biết sẽ khiến con bận tâm lo lắng mà xao lãng việc học hành... Lại nữa, mẹ tưởng không bao giờ mẹ còn gặp lại bà Danh nữa chứ... Chẳng ngờ...
Mẹ tôi thương tôi quá. Thời gian phải xa tôi, ắt mẹ buồn khổ lắm. Tôi thấy căm tức và oán giận bà Hồng vô cùng. Đôi mắt đẹp của bà ta đang vụt hiện ra. Dáng dấp quý phái của bà ta đang vụt hiện ra. Có thể như lời mẹ tôi kể được sao? Bà Hồng có thể tàn ác như thế được sao? Những cảm tình lúc đầu tiên tôi dành cho bà Hồng nhiều bao nhiêu, tốt đẹp bao nhiêu thì giờ này trở nên vơi cạn, tàn úa bấy nhiêu.
Mẹ tôi đã lấy của bà Hồng một món tiền lớn, đồng thời, giữ được tôi đến ngày nay tôi cho đó là một sự trả thù đích đáng đối với người đã lập tâm chia rẽ mẹ con tôi. Nhưng tôi còn muốn góp phần trong việc trả thù đó nữa. Tôi chưa biết mình phải làm cách nào, nhưng tôi đinh ninh rằng sẽ có dịp, tôi làm cho bà Hồng biết thế nào là sự đau khổ của một người mẹ phải xa con.
Trong khi chờ đợi cơ hội, trước tiên là tôi phải gặp mặt bà Hồng một lần đã. Tôi đành cãi lời mẹ tôi.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Mùa Sương Mù
Nguyễn Thái Hải
Mùa Sương Mù - Nguyễn Thái Hải
https://isach.info/story.php?story=mua_suong_mu__nguyen_thai_hai