Mùa Hoa Nở epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 2
ọ đã bàn bạc khá lâu mà vấn đề chưa ngả ngũ. Ông Hiệp ngồi trầm ngâm. Ngồi nhả khói thuốc hồi lâu quay nhìn:
-Hay là thử gọi sang cho con lần nữa thử xem sao?
Nhưng bà lắc đầu:
-Em nghĩ sẽ không thay đổi được gì đâu. Nó đã quyết định vậy rồi thì bây giờ chỉ còn cách là tính toán làm sao cho mọi chuyện êm xuôi.
-Theo em thì có nên để cho anh chị Tâm và Thiên Kim đi ra sân bay cùng với mình không?
-Có lẽ không cần anh à!-Bà Hiệp bỗng lắc đầu, mỉm cười-Cái thằng thiệt hết biết.
-Đành phải nhân nhượng nó thôi em ạ!-Ông Hiệp cũng phì cười- Chờ thằng Phú về anh sẽ hỏi xem chúng nó đang tính toán chuyện gì.
Bà Hiệp xem đồng hồ bảo chồng:
-Anh nằm nghỉ một lát đi. Hãy còn sớm mà. Để em đi bảo tài xế chuẩn bị xe
Nhưng bà vừa đứng dậy thì chuông điện thoại reo vang. Ông Hiệp nhìn vợ rồi cầm lấy ống nghe:
-Alô! Tôi nghe đây..À..Anh Tâm hả?...Sao anh biết? Cháu nó bảo 15 máy bay hạ cánh. Dạ...tôi chỉ sợ làm phiền anh chị và cháu. Được..được...vậy thì có gì bằng. Chào anh.
Bà Hiệp đã biết ai vừa nói chuyện với chồng nên hỏi:
-Bên ấy muốn đi đón thằng Phú hả anh?
Ông gật đầu:
-Anh Hai đã báo cho họ biết tin thằng Phú về. Anh ngại quá.
-Không có chuyện gì đâu. Chắc chắn tụi nó đã bàn bạc kỹ lưỡng với nhau rồi. Thôi anh nghỉ đi. Em cần phải sắp xếp công việc cho xong đâu vào đấy.
Gần 3 giờ chiều chị giúp việc vào báo cáo có khách.
Bà Hiệp bảo chị:
-Em mời khách vào nhà và chuẩn bị nước uống cho tôi.
Ông Hiệp ra tận hiên đón khách:
-Chào anh chị! Chào cháu!
Khách chính là Thiên Kim và ba mẹ nàng. Họ được báo tin hôm nay "chàng rể quý "sẽ về nên sang để cùng đón.
-Cháu chào bác!-Thiên Kim lễ phép cúi đầu.
Chủ nhà nhìn khách có vẻ hài lòng:
-Mời anh chị và cháu vào nhà. Làm phiền anh chị và cháu quá.
-Có gì đâu! Chúng ta là gnười nhà cả mà!-Ông Tâm cười xởi lởi.
Bà Hiệp cũng đã ra tới. Bà chào hai người lớn rồi quay sang Thiên Kim mỉm cười:
-Cháu tôi xinh quá.
Được khen Thiên Kim bẽn lẽn đỏ mặt:
-Dạ bác quá khen.
Câu chuyện của hai bên thông gia tương lai xem ra cũng mặn mòi. Trong lúc hai người lớn trò chuyện với nhau Thiên Kim tranh thủ đưa mắt nhìn quanh. Nàng chưa đến đây lần nào nên có vẻ ngạc nhiên. Ngôi nhà này không tương xứng với những gì mà nàng đã được biết về chủ nhân của nó. Có lẽ họ không muốn phô trương sự giàu có của mình nên mới ở trong căn nhà nhỏ hẹp như thế.
Ánh mắt Thiên Kim chợt bắt gặp một bức ảnh lồng trong khung kính treo trên tường. Trong ảng là một gã con trai mập mạp đang đứng khoanh tay tựa người vào một chiếc ôtô...còn tệ hơn cả xe của cha mẹ nàng. Trời ơi!Chẳng lẽ đó là người cha mẹ kén chọn đó sao? Anh ta xấu xí đến mức kinh khủng! Sợ hãi nàng không dám nhìn lên bức ảnh nữa.
Câu chuyện giữa những ngưòi lớn hẳn sẽ còn kéo dài nếu như chưa đến giờ họ phải ra phi trường. Thiên Kim nóng ruột như đang ngồi trên đống lửa. Nàng muốn thời gian qua thật nhanh để được tận mắt “diện kiến” ý trung nhân của mình. Nếu như người ấy...chính là người trên bức tường thì nàng thà lấy Hải sướng hơn.
Trời ơi!Đúng là anh ta rồi. Mồ hôi nhỏ giọt trên trán Thiên Kim.
Nàng vừa trông thấy “người trong bức ảnh” bước ra khỏi phòng kính. Anh ta đưa mắt nhìn quanh. Ông bà Hiệp kêu lên gần như cùng một lúc:
-Ba má ở đây nè...Huy.
Đôi mắt một mí của người được gọi vụt sáng lên trong lúc Thiên Kim bỗng thấy mặt mũi tối sầm:
-Thưa ba mẹ-"Huy"bước đến cạnh rào chắn- Cháu chào hai bác.
Dường như anh ta chẳng trông thấy Thiên Kim nên chào mọi người xong lại tiếp tục đi ra theo cửa chính. Mãi đến lúc ra ngoài, nghe mẹ giới thiệu "Huy" mới lịch sự chìa tay ra:
-Rất vui được gặp cô.
Bất giác Thiên Kim rùng mình. Bàn tay Huy mềm mại như tay con gái đang giữ lấy tay nàng.
-Chào anh! Thiên Kim hơi nghiêng người đáp lễ.
Từ đó đến lúc về nhà nàng không nói thêm lời nào, thậm chí cả với cha mẹ mình.
Sau bữa ăn, thấy Huy có vẻ mệt mỏi sau chuyến đi nên ông bà Tâm xin phép cáo từ.
-Mời anh chị và cháu chiều mai sang dùng cơm với chúng tôi-Bà Tâm vui vẻ nói.
Thiên Kim liếc nhìn mẹ, cố giấu vẻ bất bình. Nàng cảm thấy cha mẹ có vẻ hấp tấp trong mối quan hệ này. Anh chàng mập ú xấu xí kia chỉ gợi cho nàng cảm giác ơn ớn, sờ sợ.
Ngồi trên xe Kim hơi chồm người lên, bảo mẹ:
-Anh ta nặng phải đến hơn một tạ mẹ nhỉ?
Bà Tâm quay xuống cười nói với con:
-Chuyện mập ốm không quan trọng đâu con. Ăn thua là cái tính tình của nó.
-Mình có biết tính tình của anh ta ra sao đâu mẹ?-Thiên Kim vặn lại.
-Từ từ rồi sẽ biết thôi mà! Mẹ nghĩ hai bác như thế thì thằng con không thể nào tệ hơn.
Xe đã về tới. Chị giúp việc nói ngay khi vừa trông thấy Thiên Kim:
-Lúc nãy cô Quỳnh Như có gọi điện thoại cho cô.
-Nó có nhắn gì em không?
Tôi ghi lại trông sổ tay của cô kìa-Chị giúp việc gật đầu.
Thiên Kim đọc thấy nguyên văn lời cô bạn mình:"Ngày mai tới ngày hẹn đi khám mắt cho mẹ tao mà tao không về được. Mày làm ơn đưa bà cụ đến khoa mắt An Bình gặp chị trưởng khoa. Xong rồi nhớ báo lại kết quả cho tao. Cám ơn lắm!". Gấp quyển sổ lại Thiên Kim nghĩ ngay đến chuyện phải làm vào ngày mai. Hoàn cảnh của Quỳnh Như thật đáng thương. Mong sao cho ba mau mau sắp xếp công việc để nó lại được về Sài Gòn.
-Ba đã tìm được người để bán lại cửa hàng vải sợi ngoài Vũng Tàu chưa hả ba?-Ngay tối đó nàng hỏi cha.
Ông Tâm gật đầu:
-Bác hai đã giới thiệu cho ba mấy người. Bây giờ chỉ còn chờ xem ai trả giá cao ba sẽ bán ngay.
-Sao hôn nay không thấy bác Hai đi đón anh Huy vậy ba?
-Bác ấy bận ra Nha Trang kí kết hợp đồng làm ăn ngoài đó. Chắc là chưa xong nên không về kịp.
-Ba nè! Con thấy...gia đình bác Hiệp... đâu có giàu như mình tưởng?
-Sao con biết?
-Thì con nhìn nhà cửa, xe cộ của họ mà đoán vậy thôi. Nhà giàu gì mà ở cái nhà bé xíu.
-Ba nghĩ đó chỉ là chỗ tạm. Bác Hiệp bảo chừng nào thằng Huy cưới vợ sẽ chuyển sang chổ ở mới.
-Họ tính toán kỹ quá ba hén?-Thiên Kim nói với vẻ châm chọc.
-Họ là dân kinh doanh có máu mặt ở Canada trước đây mà. Nghe đâu họ định giao lại tài sản cho con trai để nghỉ ngơi dưỡng già.
-Một sự kết hợp hoàn chỉnh phải không ba? Thiên Kim hỏi đùa.
-Con nói đúng -Ông Tâm gật đầu- Nếu mọi chuyện suông sẻ thì chắc chắn vợ chồng con có một sản nghiệp vĩ đại.
-Nhưng...anh ấy xấu quá đi ba ơi!-Thiên Kim rên rỉ với vẻ khôi hài.
Biết con gái chỉ nói cho có nói vậy thôi nên ông Tâm bật cười:
-Thì cũng giống như ba với mẹ ngày xưa vậy mà. Hồi trước bà ấy cũng chê ba xấu trai nhưng cưới về lại yêu thương hết mực.
-Chỉ sợ con không được như mẹ. Thiên Kim cười xoà.
Trong lúc đó, bên ông bà hiệp cũng có một cuộc "hội nghị bàn vuông" đang xảy ra.
-Phú này!-Ông Hiệp nhìn con- Thằng Huy còn nói gì nữa không?
Anh chàng bụng phệ cười, gật đầu:
-Hắn bảo con được toàn quyền quyết định. Nếu con thấy Thiên Kim được thì hắn cũng O.K luôn.Con bé ấy đẹp đấy chứ?
-Tất nhiên rồi!-Bà Hiệp gật gật. Lại thêm mẹ thấy tính tình nó cũng được. Ba mẹ chỉ mới gặp Thiên Kim có một lần nhưng xem ra con bé cũng biết phép tắc lễ nghĩa.
-Có khi nào...cô ấy chê con không?-Phú xoa xoa tay lên bụng.
-Chúng mày hết chuyện đùa rồi hay sao?
-Không có gì đâu mẹ. Trước sau gì hắn cũng về để cưới mà. Bổn phận của con chỉ là dò xem tính tình cô vợ tương lai của nó như thế nào thôi.
-Nó có bảo bao giờ sẽ về không?-Ông Hiệp có vẻ lo lắng- Bây giờ ba mẹ không dám quyết định điều gì cả. Lỡ nó về thì muối mặt với người ta.
-Chắn chắn hắn sẽ về mà, ba mẹ yên tâm đi. Nếu sợ thì chờ hắn về hãy quyết định ngày cưới.
-Thì phải như vậy rồi.
Phú vừa dứt lời thì chuông điện thoại đổ vang. Anh nhìn đồng hồ rồi bảo:
-Chắc là của thằng Huy. Hắn có hẹn sẽ gọi điện thoại cho con để xem tình hình đi đứng thế nào.
Đúng là điện thoại của Huy từ Canada gọi về. Chẳng biết đầu dây bên kia nói gì mà Phú cứ cười ha hả:
-Được...được, tuyệt vời lắm. Cậu nói chuyện với ba mẹ nghen.
Trao máy cho ông Hiệp xong Phú cứ tủm tỉm cười mãi. Chờ cho ông gác máy anh mới thôi cười:
-Nghe con bảo Thiên Kim tuyệt lắm cu cậu đòi về ngay.
-Cái thằng! Bà Hiệp mắng yêu đứa con vắng mặt.
Trong thâm tâm bà thấy con mình có lý khi bày ra cuộc thử thách này. Dư luận về cuộc hôn nhân đầy tính chất vụ lợi giữa các cô gái Việt Nam với người nước ngoài đã khiến Huy e ngại. Trước đây, chàng đã yêu một cô gái mới vừa từ Việt Nam sang. Nhưng sau đó cô nàng đã lấy một người Mỹ gốc Hoa giàu sụ. Nỗi thất vọng đã khiến Huy như bị dị ứng trước chuyện hôn nhân trong một thời gian khá dài. Chàng hi vọng lần này mình sẽ may mắn hơn.
Tuy nhiên, hôn nhân là chuyện hệ trọng của cả cuộc đời. Và chàng có cách thức của riêng mình để hạn chế tối đa những điều rủi ro có thể xẩy ra trong cuộc chơi hoàn toàn nghiêm túc này.
Mùa Hoa Nở Mùa Hoa Nở - Minh Hà Mùa Hoa Nở