Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Một Thời Vụng Dại
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 2
M
àn đêm buông xuống đã lâu, trả lại không khí yên lặng trên bãi biển. Tiếng nhạc từ những quán nước vẳng tới rất nhỏ. Chỉ có tiếng sóng là vẫn dội lên từng đợt, nghe vừa gần mà cũng vừa xa.
Trong bóng tối dày đặc, nổi lên ánh lửa bập bùng. Đó là chiếc bếp ga nhỏ nấu cháo. Đặt hơi xa lều. Thanh Giang là đầu bếp chính phụ trách phần nấu nướng này. Tuyết Loan và Phương Hạnh chỉ phụ qua loa, vì chẳng ai nấu nướng giỏi như Thanh Giang. Mà cô nàng thì cũng không cho ai nhúng tay vào công trình của mình. Cho nên mọi người chỉ ngồi chơi mà chờ.
Trong lều, nhóm con trai đang chơi bài, hôm nay Tùng rủ thêm người bạn nên vừa đủ một tụ. Ba cô gái ngồi bên ngoài chỉ nghe tiếng của Minh Triết và anh chàng đó, thỉnh thoảng có cả tiếng của Tùng. Phải công nhận anh chàng kia rất nhộn, dù là mới biết cả nhóm, mà anh tao cứ đùa như đã thân nhau lâu lắm.
Bên ngoài lều, Thanh Giang đang vặn bếp cho nhỏ lại. Nãy giờ cô nàng cố ý nghe Huy Nam nói chuyện. Nhưng từ đầu tới giờ anh chàng chẳng hề nói tiếng nào. Cô huýt tay Phương Hạnh:
- Nãy giờ chỉ toàn nghe tiếng của em mày và anh Hưng, Huy Nam ít nói dễ sợ.
Phương Hạnh chưa kịp nói thì Tuyết Loan xen vào:
- Ông cụ non mà. Cụ thì đâu có thích nói chuyện với con nít, hôm nay thỉnh được cụ đi là mừng lắm rồi.
Phương Hạnh làm thinh. Cả tháng nay cô và Huy Nam không nói chuyện với nhau. Hôm trước nghe lời Thanh Giang, cô đã qua nhà anh chàng chơi. Và nói chuyện bình thường. Đó cũng là cách làm hoà rồi. Nhưng anh chàng cố chấp muốn cô phải xin lỗi. Mà cô thì đời nào chịu làm việc đó.
Hôm nay đi chơi, Minh Triết và Thanh Giang nhất định đòi phải có Huy Nam đi, chứ nếu không thì cô cũng chẳng thèm rủ. Từ lúc lên xe đến giờ Huy Nam coi như không có mặt cô, thật là quá đáng.
Ba người đang rủ rỉ thì Vĩnh Hưng đi ra. Anh chàng đến ngồi gần Phương Hạnh, mĩm cười thật tự nhiên:
- Cháo được chưa hả chuyên gia dinh dưỡng?
Thanh Giang lên tiếng:
- Chờ mười phút nữa, anh đói rồi hả?
- Không đói, nhưng vì biết có người nấu cháo ngon nên chờ.
Vừa nói anh chàng vừa đưa mắt nhìn Phương Hạnh, cô vội xua tay:
- Không phải em đâu, chuyên gia dinh dưỡng kia kìa.
- Vậy hả? Vậy mà tối giờ anh cứ tưởng Hạnh nấu.
Thanh Giang hếch mũi:
- Sao kỳ vậy? Ở đây có ba đứa con gái, sao không tưởng ai mà lại tưởng nhỏ Hạnh?
Vĩnh Hưng nheo mắt với Phương Hạnh một cái. Rồi cười với Thanh Giang:
- Tại vì nhìn Hạnh xinh quá, nên anh nghĩ nấu nướng cũng sẽ giỏi, người đẹp thì thế nào nội trợ cũng sẽ tuyệt, đúng không Giang?
Tuyết Loan và Thanh Giang cùng kêu lên:
- Ui giời ơi, tuyệt.
Thanh Giang tiếp luôn:
- Đây là câu nói hay nhất mà Hạnh nó mới được nghe, cảm động không mày?
Phương Hạnh hếch mặt lên:
- Dĩ nhiên, nhưng anh Hưng đoán sai rồi, em là vua làm biếng, chả biết nấu nướng gì đâu.
- Nhưng dù có như vậy, những gì Hạnh nấu vẫn là ngon, chỉ cần nhìn khuôn mặt xinh đẹp thì món ăn thế nào không quan trọng.
Tuyết Loan khẽ huýt Thanh Giang một cái. Hai cô nàng cúi xuống cười rúc rích. Từ lúc lên xe tới giờ, Vĩnh Hưng luôn tìm cách tán tỉnh Phương Hạnh. Anh chàng ăn nói hoạt bát, có duyên, nên có những câu đùa làm cả bọn cứ cười lăn ra. Hôm nay đi có Vĩnh Hưng nên không khí càng vui nhộn hơn.
Lát sau thì cháo chín. Vĩnh Hưng xăng xái phụ dọn với các cô. Khi anh chàng vào lều, Thanh Giang nói nhỏ với Tuyết Loan:
- Hình như anh Hưng cảm nhỏ Hạnh thì phải, coi chừng tiếng sét ái tình nổ ra tại đây đó mày.
Tuyết Loan cười cười:
- Chứ gì nữa, bộ mày không biết hả?
- Biết gì?
- Thì biết ảnh thích con Hạnh.
- Thì nghe cách nói chuyện mà đoán, chứ làm sao biết được, ảnh mới gặp nó lần đầu mà.
- Gặp nhiều lần rồi ông, ảnh hay đi chung với anh Tùng lắm, anh Tùng rủ ảnh theo chủ yếu là để tạo dịp cho hai người đó.
Thanh Giang ngớ ra, tròn mắt:
- Có chuyện đó nữa hả?
- Ảnh với anh Tùng thân nhau lắm. Tính ảnh ga lăng dễ thương lắm.
- Vậy hả? Sao mày biết?
- Thì tao thấy, thỉnh thoảng cũng hay mua bánh cho tao, vậy mà không ga lăng à?
- Chà, ga lăng cả với người yêu của bạn, rộng rãi nhỉ? Vậy là ảnh muốn nhờ mày làm mai rồi đó.
- Tao thấy hai người đó cũng xứng đôi, ảnh không đẹp trai dữ, nhưng ăn nói có duyên, vậy mới vừa với con Hạnh.
Thanh Giang chưa kịp nói thì Vĩnh Hưng đã thò đầu ra:
- Hai cô vào đi chứ, anh nóng ruột thưởng thức cháo của Thanh Giang lắm đây.
Thanh Giang huýt tay Tuyết Loan, nói nhỏ:
- Ga lăng luôn với bạn của người mình thích, anh chàng này ghê thật.
Cả hai đứng dậy, chui vào lều. Trong lều đã dọn tươm tất. Mọi người ngồi quay thành vòng tròn. Vĩnh Hưng đã tranh thủ chỗ cạnh Phương Hạnh. Anh chàng săm sóc cô từng li từng tí. Chỉ thiếu mỗi việc đưa cháo vào tận miệng. Mà nếu Phương Hạnh yêu cầu thì chắc anh chàng cũng làm tuốt rồi.
Bữa ăn rất vui, Vĩnh Hưng công khai tán tỉnh Phương Hạnh, ai cũng ủng hộ chuyện đó. Ngay cả Phương Hạnh bình thường vốn láu lỉnh hoạt bát, cũng đâm ra ngại ngùng trước cách tấn công ào ạt của Vĩnh Hưng.
Ngồi bên cạnh Huy Nam, Thanh Giang nói nhỏ:
- Nãy giờ bạn chẳng chịu nói chuyện gì cả, bạn không thích đi thế này hả?
- Mình thấy bình thường.
- Sao bạn ít nói quá à, mặt bạn lúc nào cũng im lìm, không biết bạn nghĩ gì nữa.
Huy Nam mỉm cười:
- Mặt mũi mình khó coi lắm hả?
- Không khó coi, nhưng không vui, bạn có chuyện gì buồn không?
- Không, mình vẫn vậy.
- Mình nấu cháo có ngon không?
- Ngon lắm.
Thanh Giang định nói tiếp, nhưng lúc đó Tùng nói câu gì đó làm mọi người cười ầm lên, nên cô cũng im lặng.
Ăn xong, mỗi người bắt đầu tản ra. Tùng và Tuyết Loan rủ nhau đi dạo. Vĩnh Hưng cũng mời Phương Hạnh ra ngắm trăng. Triết bắt đầu ngủ khò. Chỉ còn Thanh Giang và Huy Nam với nhau.
Thanh Giang đề nghị:
- Mình ra ngoài chơi đi.
Huy Nam không từ chối. Cả hai ra khỏi lều, lững thững đi bên nhau, dọc theo bờ cát. Thanh Giang khẽ liếc nhìn khuôn mặt Huy Nam dưới ánh trăng. Rồi nhìn đi nơi khác. Nhưng rồi không cưỡng lại được, cô lại lén nhìn lần nữa.
Dưới ánh sáng mờ ảo, Huy Nam có một vẻ rất lãng mạn, bí ẩn. Khuôn mặt trầm ngâm của anh giờ đây đối với cô lại có vẻ thu hút mới. Bất giác cô thèm được đi sát vào anh hơn.
Huy Nam im lặng nhìn ra biển. Nhưng ngay cả trong im lặng, anh chàng vẫn tạo một ấn tượng bình yên dễ gần. Điều đó làm Thanh Giang không thấy lúng túng chút nào.
Cô nhắc lại chuyện nói dở lúc nãy:
- Có thật là mình nấu cháo ngon không?
Huy Nam quay lại, mỉm cười:
- Ngon, nhưng sao bạn lại hỏi vậy?
- Bạn có biết khi nấu, mình nghĩ đến ai không? Đến bạn đó.
- Sao lại nghĩ đến mình, nhưng dù sao mình vẫn cảm ơn.
- Mình nói thật, bạn không biết tâm lý này đâu, khi làm một việc gì đó, nếu muốn vui lòng người nào đó, thì người ta sẽ có hứng thú hơn.
Huy Nam quay qua nhìn Thanh Giang. Rồi lại mỉm cười. Thanh Giang nhìn anh chàng, tự nhủ mình sẽ khó quên nụ cười này. Cô ít thấy ai cười một cách dễ mến như vậy. Phải cởi mở lắm người ta mới có phong cách đó. Thế mà Phương Hạnh cứ bảo nó phát hiện Huy Nam là người nhỏ nhen.
Nghĩ đến Phương Hạnh, Thanh Giang buột miệng:
- Bạn thấy anh Hưng thế nào?
- Ý bạn muốn hỏi khía cạnh nào?
- Nghĩa là, nếu là người yêu thì có lý tưởng không?
Huy Nam trầm ngâm:
- Cái đó tùy thuộc vào cảm nhận của con gái, còn con trai với nhau khó nói lắm.
- Anh có vẻ thích Phương Hạnh quá, bạn có thấy vậy không?
Huy Nam nói thờ ơ:
- Có lẽ vậy.
- Anh cứ đeo theo nó suốt từ lúc lên xe tới giờ, Tuyết Loan nó bảo cố ý làm mai, nhưng mình thì thấy… sao ấy.
- Sao là thế nào?
Thanh Giang do dự một lát, rồi nói thẳng thắn;
- Theo mình thì cách tán tỉnh đó hơi ồn ào và chóng vánh. Nếu là người trầm tính thì anh ấy sẽ không như vậy.
- Bạn có vẻ biết đánh giá người khác quá nhỉ?
- Còn bạn thì thấy sao?
- Mình thấy không quan trọng, người trong cuộc thấy mới là quan trọng.
- Nhưng mình có cảm giác là bạn có cùng ý nghĩ với mình, có điều bạn thận trọng không nói ra. Bạn quá thận trọng rồi Huy Nam ạ.
Huy Nam buông một tiếng cười:
- Mình có vẻ là người thận trọng lắm à?
Thanh Giang gật đầu:
- Với ai thì mình không có ý kiến, nhưng với cả bọn mình mà bạn vẫn như vậy thì không nên chút nào. Mình vẫn xem Nam là người chung nhóm với tụi mình, mà đã thân nhau rồi thì không nên giấu nhau điều gì cả.
- Ừ.
- Vậy thì bạn nói ý nghĩ thật đi, bạn nghĩ thế nào về anh Hưng? Nếu Phương Hạnh thích ảnh thì bạn có cản không?
- Mình có một nguyên tắc riêng, là không can thiệp chuyện riêng tư của bạn bè, dù là bạn thân.
Thanh Giang lắc đầu phản đối:
- Vậy thì đâu phải là bạn.
Cô ngẫm nghĩ một chút, rồi đứng lại:
- Bạn nói thật đi, có phải vì dị ứng với Phương Hạnh nên bạn không quan tâm không? Mình biết bạn không phải là người bỏ mặc bạn bè.
Cử chỉ của cô có vẻ nghiêm trang quá, và vì cô không đi nữa, nên Huy Nam buộc phải đứng lại đối diện với cô.
Cử chỉ của cô làm Huy Nam mỉm cười:
- Chuyện đâu có gì nghiêm trọng như vậy hả Giang, đừng nên lo quá, bạn không thể cản ý muốn của người khác được đâu, chỉ có thể đứng ngoài mà thôi.
Thanh Giang lắc đầu:
- Thật lòng là mình thấy lo cho Phương Hạnh, với anh Hưng, đùa thì được, nhưng đừng có yêu thật. Mà mình thấy Hạnh nó có vẻ xiêu lòng quá.
Huy Nam nhìn cô chăm chú:
- Bạn có vẻ lý trí quá nhỉ?
- Lý trí là sao? Có phải bạn muốn nói mình giống bà cụ không?
Huy Nam lắc đầu:
- Không, ý mình muốn nói là bạn không giống Phương Hạnh, ở bạn mọi cái đều phải vững vàng, có nền tảng, bạn rất sâu sắc, biết nhìn người.
Cách nhận xét đó làm Thanh Giang thấy vui. Có nghĩa là Huy Nam cũng quan tâm đến cô, cũng có nhận xét về cô. Chứ không phải anh chàng chỉ chơi thân với Phương Hạnh mà không quan tâm đến ai.
Thật ra trong nhóm bạn, cô với Huy Nam là giống nhau nhiều nhất.
Thấy Thanh Giang cứ nhìn mình, Huy Nam cười, rồi tiếp tục đi:
- Bạn vừa phát hiện điều gì à?
Thanh Giang buột miệng:
- Bạn nhạy bén thật đó.
- Nó in rành rành trên nét mặt bạn đó thôi.
Thanh Giang cười nhẹ, rồi nói qua chuyện khác:
- Mình có nghe Phương Hạnh kể chuyện bị bạn giận, thế bạn định cắt đứt luôn à?
- Mình không tính gì trước hết, đến đâu hay đến đó, hợp thì làm bạn, không thì thôi, tính mình không thích cố gắng.
- Thật ra bạn là người rất hờ hững.
- Vậy à?
- Cứ cho là nó đùa đi, đừng lạnh nhạt với nhau như vậy, chơi chung nhóm mà có hai người không thích nhau, mình thấy khó xử lắm.
- Thì bạn cứ đứng ngoài đi.
- Bạn chu đáo với bạn bè quá nên dễ bị chi phối, theo mình thì nên phớt lờ đi Giang ạ.
- Cũng như bạn phớt lờ Phương Hạnh vậy à?
Huy Nam nói hờ hững:
- Mình không biết.
Thanh Giang hỏi một cách nhiệt tình:
- Bạn không coi Phương Hạnh là bạn thân nữa à?
- Mình quan niệm bạn thân thì phải có sự đồng cảm nhau, nhất là tôn trọng nhau, Phương Hạnh không hề tôn trọng mình, thậm chí coi mình như con nít.
Anh chàng ngừng lại như suy nghĩ, rồi khẽ nhún vai cho qua:
- Mình không bắt cô ấy tôn trọng được, thì cách hay nhất là đừng tiếp tục thân thiết, như vậy gượng ép lắm.
Thanh Giang im lặng lắng nghe. Bây giờ thì cô không có ý định hàn gắn hai người nữa. Huy Nam đã không thích tính cách của Phương Hạnh, thì không nên gượng ép làm gì, chỉ làm anh chàng thêm khó xử.
o O o
Phương Hạnh mở cửa. Cô rất ngạc nhiên khi thấy vị khách là Vĩnh Hưng. Anh đang đứng dựa vào tượng. Tay giấu gì đó phía sau. Vừa thấy Phương Hạnh ló mặt ra, anh đã lên tiếng ngay:
- Chào cô bé.
Phương Hạnh cười niềm nở:
- Anh Hưng vào nhà chơi.
Nhưng Vĩnh Hưng lắc đầu:
- Anh chỉ ghé Hạnh một chút thôi, phải đi ngay bây giờ, anh Tùng đang chờ anh dưới đường đó.
Rồi anh chìa một hộp quà và nhánh hoa hồng được bọc lại trong giấy hoa trắng. Nghiêng đầu cười tình tứ:
- Tặng Hạnh, chúc vui vẻ.
Phương Hạnh buột miệng:
- Sao tự nhiên anh tặng quà cho em, hôm nay là ngày gì đặc biệt à?
- Cứ mở ra xem rồi sẽ nhớ thôi, hy vọng là bắt đầu từ đây, Hạnh sẽ quan tâm đến ngày này.
Phương Hạnh chưa kịp nói thì anh đã giơ tay lên như chào:
- Tạm biệt nhé, hẹn gặp lại.
Rồi anh quay người đi xuống cầu thang, dáng điệu có vẻ vội vã.
Phương Hạnh biết anh Tùng chờ anh dưới đường, nên không gọi lại hỏi. Cô quay vào nhà, ngồi xuống sàn, loay hoay mở gói quà.
Đó là một hộp sôcôla hình trái tim. Cả hộp và mỗi viên sôcôla đều là hình trái tim. Cả khung giấy viết lời tặng cũng là trái tim nốt.
Phương Hạnh nghiêng đầu, đọc dòng chữ nghiêng nghiêng bay bướm “ Tặng cô bé có gương mặt thiên thần”.
Tự nhiên cô cười chúm chím một mình. Cô ngắm nghía hộp kẹo khá lâu. Rồi chạy đến nhìn mình trong gương.
Hình ảnh trong gương là một khuôn mặt trái xoan. Có đôi mắt tròn rất ngơ ngác. Đôi mắt đen lóng lánh, hàng mày vừa dài vừa cong. Kết hợp với đôi môi đỏ hồng, nét môi hơi cong lên như vẽ. Tất cả tạo một vẻ thơ ngây ngơ ngác. Và có chút gì đó rất nũng nịu.
Nhưng nếu chỉ nhìn vào gương, Phương Hạnh sẽ không thể phát hiện được hết ưu điểm của mình. Vì tất cả những đường nét ấy chỉ thể hiện sinh động, khi cô nói chuyện, cười hoặc ngúng nguẩy giận dỗi.
Cô không biết gương mặt mình có thiên thần không. Nhưng từ đó giờ, Vĩnh Hưng là người đầu tiên nói về cô như vậy. Tất nhiên là cô thích mê đi.
Phương Hạnh vừa cất quà xong thì có tiếng chuông reo. Cô chạy tới cầm máy. Giọng vui vẻ:
- Alô.
- Có phải Phương Hạnh không? Chào em.
- Vâng, Hạnh đây.
- Em không nói thì anh vẫn biết ngay giọng nói của em, chào em nhé.
Phương Hạnh dè dặt:
- Có phải anh Hưng không ạ?
- Thật hân hạnh khi được một cô bé xinh đẹp nhớ giọng nói của mình. Em đang làm gì vậy?
Phương Hạnh thật thà:
- Em vừa xem quà xong, cám ơn anh nhé.
- Có những điều không nên cám ơn, vì nó khách sáo quá, được tặng quà cũng là niềm vui đó em, nhất là người nhận là một cô gái xinh đẹp.
Tự nhiên Phương Hạnh cười một mình. Cảm thấy vui ơi là vui. Ít có người nào khen cô nhiều như vậy, đúng là người ga lăng và lịch sự với con gái.
Cô còn đang thưởng thức niềm vui, thì giọng Vĩnh Hưng lại vang lên, rất ngọt ngào:
- Tối nay Hạnh có làm gì không nhỉ? Anh hy vọng là sẽ mời được Hạnh đi uống café, hy vọng cô bé sẽ không từ chối, nếu từ chối thì anh buồn lắm.
Đi chơi riêng? Chuyện này hình như hơi nhanh, có cái gì đó không ổn. Phương Hạnh hơi thấy như vậy. Nhưng cô chưa biết nó không ổn chỗ nào, thì Vĩnh Hưng đã nói tiếp:
- Im lặng có nghĩa là chấp nhận phải không? Thật hân hạnh cho anh, không uổng công anh đã từng đeo đuổi cô bé mấy tháng nay, và đã tìm mọi cách vượt qua khó khăn để tiếp cận cô bé.
Phương Hạnh buột miệng:
- Mấy tháng nay à? Sao Hạnh không biết.
- Làm sao em biết được những gì mình gây ra cho người khác, anh nói thật, lần đầu gặp em là anh bị cú sốc rồi, lúc đó anh biết mọi vui buồn của anh là sẽ do em quyết định.
Phương Hạnh chớp mắt cảm động. Không ngờ mình được một người thích mình chân thành và nồng nhiệt đến vậy. Cảm giác đó làm cô quên bẵng ý nghĩ không ổn lúc nãy.
Và không đợi Vĩnh Hưng phải thuyết phục thêm, cô chủ động lên tiếng:
- Em không từ chối đi uống café đâu, chiều nay bảy giờ em rảnh đó.
- Cám ơn em, vậy anh có thể đến đón em không?
Phương Hạnh xua tay như có Vĩnh Hưng ở đó:
- Thôi, đón chi mất công, em tự đi được, tụi em thường đến quá kem Any, anh Hưng biết chỗ đó không?
- Nếu không thì anh cũng làm mọi cách để biết, vì Phương Hạnh đã nhận lời mời của anh.
- Dạ, có gì đâu.
- Vậy tối nay gặp nhau lúc bảy giờ nhé, hy vọng cô bé không cho anh leo cây.
- Không có đâu, em không chơi kỳ vậy đâu. Thôi nhé, chào anh, hẹn chiều nay gặp lại.
- Chào em, thiên thần nhỏ ạ.
Phương Hạnh gác máy với nụ cười hớn hở. Sao Vĩnh Hưng nói chuyện lãng mạn thế nhỉ? Cô rất thích giọng nói trầm trầm ấm áp của anh. Nó làm cô quên đi khuôn mặt dưới năm điểm, mà chỉ thấy đó là một người con trai rất lãng mạn và nồng nhiệt trong tình cảm.
Buổi chiều cô trang điểm rất tỉ mỉ. Lần đầu tiên cô hẹn hò với một người con trai. Cảm giác đó thật lạ lùng. Và vì nó lạ lùng nên cô thấy xôn xao, thấy nó có một sức quyến rủ kỳ lạ.
Khi Phương Hạnh đến quán kem thì Vĩnh Hưng đã chờ sẵn ở đó. Hai người cùng ăn kem và nói những chuyện linh tinh. Vĩnh Hưng cũng có những cử chỉ săn sóc ân cần như lúc đi chơi lần trước. Cử chỉ đó làm Phương Hạnh thấy cảm động vô cùng. Và cô cũng mến anh theo cách nghĩ của cô.
Vĩnh Hưng nói trầm trầm như tâm sự:
- Hạnh biết không, lần đầu gặp Hạnh, anh như bị say rượu, cảm giác đó rất lạ. Không biết Hạnh có hiểu được không?
Phương Hạnh lắc đầu chậm chậm:
- Thật tình em không nhớ đã gặp anh ở đâu, em chỉ biết anh lần đầu là hôm đi chơi biển lần đó.
Vĩnh Hưng gật đầu:
- Em không quan tâm đến anh cũng đúng thôi, vì anh đâu có gì đặc biệt.
Rồi anh nói như nhắc:
- Có lần anh đi với Tùng, gặp Hạnh và hai cô bạn trong chính quán kem này đi ra, chắc Hạnh không nhớ đâu hả?
- Em nhớ rồi, lúc đó Tuyết Loan nó nói chuyện với anh Tùng lâu lắm, bắt em với nhỏ Giang đứng chờ cả buổi.
- Nhưng như vậy anh lại có điều kiện nhìn Hạnh lâu hơn. Lần đó về anh cám ơn Tùng mãi.
Phương Hạnh ngượng ngùng nhìn xuống:
- Nếu biết lúc đó anh nhìn, chắc em không dám đứng lâu đâu.
Vĩnh Hưng ngắm cô một lát, rồi lên tiếng:
- Em có nụ cười rất thơ ngây.
Rồi không để Phương Hạnh kịp nói, anh bắt đầu nhắc lại những lần gặp cô. Phương Hạnh càng nghe càng thấy ngạc nhiên. Vì thật tình cô không nhớ đã thấy anh. Nhưng nghe nhắc những chuyện đó, cô cũng thấy vui vui.
Cả hai ngồi trong quán đến hơn tiếng đồng hồ. Phương Hạnh đòi về. Lúc đầu Vĩnh Hưng không muốn, nhưng thấy cô cương quyết quá nên anh cũng chìu theo. Lúc ra ngoài, anh nói một cách luyến tiếc:
- Ước gì anh kéo được thời gian chậm lại, ở bên Hạnh anh thấy thời gian đi nhanh quá.
- Em cũng tiếc lắm, nhưng tại không nói trước nên em sợ mẹ rầy.
- Hạnh ngoan quá, đúng là con nhà gia giáo, anh rất thích những cô gái như vậy. Hạnh cho phép anh đưa về nghe.
Phương Hạnh không từ chối:
- Dạ.
Vĩnh Hưng chạy xe chầm chậm bên cô. Anh có vẻ không muốn chia tay ngay. Cho nên khi Phương Hạnh ngừng xe trước sân, anh cũng dẫn xe đến gởi ở điểm gần đó.
Thấy Vĩnh Hưng theo mình lên cầu thang, Phương Hạnh vô cùng ngạc nhiên:
- Anh Hưng chưa về hả?
- Hạnh không giận chứ? Anh chỉ muốn đưa Hạnh lên nhà thôi.
Cách nhiệt tình đó làm Phương Hạnh cười cảm động:
- Lên rồi trở xuống, mất công anh lắm.
- Chuyện đó đâu có lớn hả Hạnh, miễn anh được ở bên cạnh em là được rồi.
Hai người đi lên tầng trên. Bình thường thì ở giữa hành lang có bóng đèn, nên ánh sáng chiếu luôn xuống cầu thang. Nhưng hôm nay đèn bị hư, đi lên phải mò mẫn từng bước.
Đến giữa chừng, Phương Hạnh định nhắc Hưng đi cẩn thận, thì chợt cô bị anh kéo lại, ấn vào tường. Giọng anh hơi nhanh:
- Cho phép anh được hôn em, anh yêu Hạnh.
Phương Hạnh hoảng hồn giấu mặt chỗ khác. Vĩnh Hưng cuồng nhiệt kiểu này làm cô sợ hơn là cảm động. Cô cố sức đẩy anh ra:
- Đừng làm vậy anh Hưng, em không quen đâu, em sợ lắm.
Cô phải dằn co đến hai lần mới được buông. Sợ quá, cô chạy nhanh lên cầu thang. Còn Vĩnh Hưng thì cứ đứng đó chứ không đuổi theo.
Về nhà, Phương Hạnh vội chạy vào phòng tắm, sợ ba mẹ phát hiện vẻ khác lạ của cô. Cô đứng nhìn mình trong gương, hãy còn ngơ ngác vì chuyện vừa xảy ra. Cảm giác sợ đến bàng hoàng.
Cô không đánh giá Vĩnh Hưng, nhưng sợ run rẩy, vì cô không quen, mà cũng chưa từng tưởng tượng điều đó xảy đến với mình. Thậm chí tượng tượng đến người yêu cũng không, làm sao cô chấp nhận được cử chỉ cuồng nhiệt như vậy.
Một lát sau có tiếng chuông reo. Phương Hạnh chưa kịp đi ra thì tiếng mẹ cô vọng vào:
- Hạnh có bạn gọi nè.
Phương Hạnh vội lấy lại vẻ bình thường, đi ra cầm máy. Cô vừa lên tiếng thì giọng Vĩnh Hưng đã vang lên:
- Anh thành thật xin lỗi chuyện lúc nảy, lúc đó anh không kềm chế được, Hạnh giận anh lắm phải không?
Phương Hạnh vội quay lại xem có ai nghe không. Thấy ba mẹ vẫn ngồi đọc báo, cô yên tâm hơn, và nói nhỏ:
- Mai mốt anh đừng làm vậy nữa, em sợ lắm, mình mới quen thôi mà, sao anh hấp tấp thế.
- Anh biết, nhưng vì lúc đó anh dằn lòng không được, anh thật lòng xin lỗi Hạnh, có thể bỏ qua cho anh không?
- Vâng.
- Nếu bỏ qua cho anh, thì ngày mai mình gặp nhau nghe Hạnh.
- Vâng.
- Vẫn ở chỗ cũ chứ?
- Vâng, vẫn ở chỗ cũ.
- Vậy là anh yên tâm rồi, thôi, anh không làm phiền Hạnh nữa đâu, chúc em ngủ ngon.
- Chúc anh Hưng ngủ ngon.
Phương Hạnh rón rén gác máy. Cử chỉ giống như người vừa lén lút làm chuyện không trong sáng. Cô không dám ngồi lại phòng khách nữa, mà lẳng lặng chuẩn bị đi ngủ.
Nằm ôm gối, Phương Hạnh cứ trăn trở suy nghĩ lung tung. Cô tưởng tượng đến lúc Vĩnh Hưng hôn mình mà thấy xao xuyến kỳ lạ.
Nhưng chỉ là tưởng tượng thôi, chứ nếu bây giờ chuyện đó xảy ra, thì cô không dám. Tuyết Loan mới quen với anh Tùng có hai tuần mà để cho hôn, cô thấy nó đã kỳ rồi. Còn cô với Vĩnh Hưng chỉ mới quen mấy ngày mà đã để chuyện đó xảy ra, thì dứt khoát là xấu xa không chấp nhận được.
Nhưng nhớ lại những cử chỉ lãng mạn và cách nói chuyện ngọt ngào du dương của Vĩnh Hưng, cô lại thấy bồi hồi khó tả.
Hôm sau vào lớp, Phương Hạnh kéo Tuyết Loan và Thanh Giang xuống gốc cây dưới sân trường, kể tỉ mỉ chuyện của Vĩnh Hưng. Tất nhiên là không giấu cả chuyện anh đòi hôn.
Mắt Tuyết Loan như sáng lên:
- Tặng quà à? Anh ấy tặng ngay vào ngày tình yêu, như vậy là tỏ tình rồi đó. Vậy là ảnh yêu mày nhiều lắm đó.
Thanh Giang khẽ nhăn mặt:
- Nhưng như vậy có nhanh quá không, mới biết nhau mà đã tặng quà kiểu đó, rõ là đốt cháy giai đoạn, tao thấy ảnh nên chậm lại thì hay hơn.
Tuyết Loan lắc đầu:
- Đã có tình cảm rồi thì tỏ tình lúc nào không quan trọng.
- Nhưng ảnh với nó chỉ mới gặp nhau một lần thôi mà.
- Vấn đề không phải gặp mấy lần, mà là có tình cảm hay không, ảnh để ý nó lâu rồi chứ bộ, vấn đề là nó có thích ảnh không kìa.
Thanh Giang quay qua Phương Hạnh:
- Mày có thích anh Hưng không Hạnh?
Phương Hạnh mơ màng nhìn ra xa:
- Tao chưa bị ai làm rung động như vậy, anh ấy rất lãng mạng, có tình cảm nhiệt tình, làm mình bị cuốn theo.
Tuyết Loan cười thích thú:
- Đó thấy chưa, nó cũng thích ảnh chứ bộ, anh Tùng mà làm mai thì người đó không tệ đâu, ảnh nói anh Hưng có nhiều cô theo lắm, nhưng chỉ thích mình con Hạnh thôi. Tình yêu thì không thể tính bằng thời gian được.
Thanh Giang chuyển qua chuyện khác:
- Đành là tình yêu không tính bằng thời gian, rồi còn vượt qua biên giới gì đó, nhiều thứ lắm, nhưng mới đi chơi một lần mà ảnh hôn như vậy, tao thấy nó nhanh quá.
Tuyết Loan hùng hồn:
- Khi yêu nhau rồi thì người ta phải thể hiện chứ, mà đã thể hiện thì lúc nào không quan trọng, quan trọng là người ta thật lòng với nhau.
- Nhưng…
Tuyết Loan hớt nói tiếp:
- Khi con Hạnh không chịu thì ảnh đã xin lỗi nó liền, cũng phải hiểu cho người ta chứ, mày đừng có khe khắt quá bà cụ ạ.
Rồi cô châm thêm một câu:
- Mày với Huy Nam là hợp nhau lắm, lúc cái gì cũng tẩm ngẩm suy nghĩ, y như các cụ già, thấy mệt quá. Hai người mà yêu nhau chắc Huy Nam đợi đến lúc cưới mới hôn, cho nó chín chắn.
Cô và Phương Hạnh cười khúc khích. Thanh Giang chợt đỏ mặt:
- Ăn nói lãng nhách.
Tuyết Loan tinh quái:
- Ê, làm gì nhắc tới Huy Nam là mặt mày kỳ vậy, hay là mày thích ông cụ đó rồi phải không? Hí hí.
Thanh Giang đứng dậy:
- Mấy nhỏ điên, nói chuyện thấy ghét.
Rồi cô đi lên lớp trước. Tuyết Loan nhìn theo, rồi quay qua Phương Hạnh, nói nghiêm chỉnh:
- Tao thấy hình như nó với Huy Nam thích nhau đó Hạnh, hôm đi chơi hai người cứ tách riêng với nhau. Anh chàng đó coi vậy mà ghê thật.
Phương Hạnh không trả lời. Cô đang có cảm giác khó chịu với Thanh Giang, hình như cô nàng không hợp rơ với cô và Tuyết Loan. Cái gì cũng chê cả. Vĩnh Hưng tuy có vội vàng một chút, nhưng tình cảm thì làm sao phê phán được. Nó có hiểu tình yêu là gì đâu mà bày đặt phê phán.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Một Thời Vụng Dại
Hoàng Thu Dung
Một Thời Vụng Dại - Hoàng Thu Dung
https://isach.info/story.php?story=mot_thoi_vung_dai__hoang_thu_dung