Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Mị Cốt Thiên Thành
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 1-2: Trùng Sinh (2)
N
àng ta là yêu, là yêu! Nàng ta mơ ước thân thể mình, mưu toan thay vào thân xác mình là yêu!
Tô Hồng Tụ chẳng hiểu tại sao, trong nháy mắt nhìn thấu suy nghĩ trong lòng của hồ tiểu yêu.
Nàng ta là yêu?
Xinh đẹp tuyệt luân như vậy, mê hoặc lòng người như vậy, thì ra yêu lớn lên như vậy. Yêu này nói mình là hồ yêu? Chẳng lẽ chính là hồ ly tinh khuynh quốc khuynh thành trong truyền thuyết, đặc biệt mê hoặc nam nhân? Đây chẳng phải là...
Tô Hồng Tụ đột nhiên cúi đầu, lạnh lùng cười một tiếng: “Đổi một? Trừ để hắn chết, ta không có nguyện vọng nào khác. Ngươi đã không được, ta tự mình tới cũng vậy!”
“Không có ngươi, ta vẫn sẽ tìm hắn báo thù! Kể cả ta chết rồi, ta cũng sẽ báo thù! Một ngày nào đó, ta sẽ lột da hắn! Rút gân của hắn! Uống máu của hắn! Để cho hắn sống không bằng chết! Để cho hắn cũng biến thành như ta! Ha ha ha! Ha ha ha ha ha!”
Tô Hồng Tụ ngửa đầu cười to, không biết có phải chạm vào vết thương trên người không, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Hồ tiểu yêu cả kinh trong lòng, từ xưa tới nay điều kiện để hồ tộc nhập vào thân, trước khi lấy thân thể của người khác, người nọ phải còn sống.
Nếu không phương pháp nhập vào thân sẽ không có cách nào thực hiện.
Mắt hồ tiểu yêu thấy sắc mặt Tô Hồng Tụ trắng bệch, máu tươi trong miệng phun điên cuồng, chỉ sợ nàng ta vì vậy mà mất mạng, phương pháp đổi thân của nàng sẽ mất đi hiệu lực.
Hồ tiểu yêu không kịp ngẫm nghĩ nữa, vội vàng mở miệng an ủi liên tục: “Ngươi yên tâm! Thiện có thiện báo, ác có ác báo, vận trời xoay vần, đây là số đã định! Lâm Hạo Hiên đối với ngươi như vậy, hắn nhất định sẽ gặp phải báo ứng! Tương lai hắn nhất định sẽ thảm hơn ngươi gấp trăm ngàn lần!”
Không biết Tô Hồng Tụ có nghe được lời hồ tiểu yêu nói không, vẫn cười ha ha như cũ, không lâu lắm cười thảm nuốt xuống một hơi cuối cùng.
Hồ tiểu yêu đứng bên cạnh Tô Hồng Tụ, trơ mắt nhìn sắc mặt xinh đẹp của nữ tử càng lúc càng tái nhợt, mất dần huyết sắc, máu tươi trong cơ thể nàng ta chảy ra gần như đầy cả sảnh chính. Sát khí màu đen từ trong vết máu đỏ thẫm chậm rãi bay lên, dần ngưng tụ, hồ tiểu yêu biến sắc, lập tức làm phép thuật phá oán khí Tô Hồng Tụ sắp ngưng tụ thành hình.
Hồ tiểu yêu bồi hồi bên cạnh thi thể Tô Hồng Tụ vừa chết đi, lần đầu tiên nội tâm sinh ra do dự.
Rốt cuộc có muốn dùng thân thể này không?
Oán khí trên người Tô Hồng Tụ nặng như vậy, hồ tiểu yêu mới vừa tu luyện năm trăm năm, nguyên thần chưa ổn định, nếu thật sự nhập vào thân thể Tô Hồng Tụ, vô cùng có khả năng bị oán khí vô tận chưa tan trong cơ thể nàng ta xâm nhiễm.
Nhưng...
Thân thể của Tô Hồng Tụ và của nàng xứng đôi như thế, nếu nàng không cần thân thể của Tô Hồng Tụ, có thể phải đợi thêm một trăm năm, một ngàn năm cũng không tìm được thân thể xứng đôi như vậy.
Hồ tiểu yêu đưa ra bàn tay trắng nõn như tuyết, nhẹ nhàng lau thân thể Tô Hồng Tụ vừa mới chết di.
Oán khí tỏa ra, vẫn gào khóc thảm thiết bên tai hồ tiểu yêu, luẩn quẩn không đi.
Hồ tiểu yêu nín thở trầm ngâm, từ từ lấy nguyên linh của mình dung nhập vào thân thể lạnh lẽo tái nhợt của Tô Hồng Tụ.
Khoảnh khắc khi linh hồn và thể xác kết hợp, trí nhớ của Tô Hồng Tụ giống như thủy triều tràn vào trong nguyên linh của hồ tiểu yêu.
Năm Thiên Khải thứ hai, năm 374 lịch Đại Chu, Tô Hồng Tụ mới sinh, đại thiếu phu nhân Tô gia đầy mặt vui mừng kéo sinh mệnh mới yếu ớt vào trong ngực, lại nghe được tiếng hừ lạnh, phu quân của nàng Tô Phúc bởi vì nhìn thấy sinh là nữ nhi, mặt lộ vẻ không vui, phẩy tay áo bỏ đi.
Năm Thiên Khải thứ tám, Tô Phúc mới lên Thừa tướng, vì khoe khoang, cho đại nữ nhi mình không coi trọng, thậm chí quanh năm suốt tháng không đi gặp vài lần một ám vệ bảo vệ cận thân.
Ám vệ hết sức trẻ tuổi, chỉ mới mười một mười hai tuổi, đại tiểu thư Tô gia xưa nay cô độc cuối cùng có bạn chơi tuổi thơ đầu tiên, mặc dù nét mặt bạn chơi kia cả ngày không có cảm xúc gì, không nói cười tùy tiện. Nhưng đại tiểu thư Tô gia vẫn coi hắn là trân bảo. Đi học tư thục mang theo hắn, đi ra ngoài du ngoạn mang theo hắn, có cái gì tốt cũng tặng cho hắn.
Đại tiểu thư Tô gia vượt qua ba năm hạnh phúc nhất trong cuộc đời mình như vậy.
Năm Thiên Khải thứ mười, Tô Phúc mang vào phủ một tiểu thiếp Trương thị từ bên ngoài, Trương thị này đã sớm sinh nhi tử cho hắn, cùng Trương thị vào phủ, còn có nhị nữ nhi của Tô Phúc, Tô Hồng Mai.
Cùng năm, mẫu thân Tô Hồng Tụ, đại phu nhân Tô gia bởi vì bị bệnh qua đời. Tô Hồng Tụ đi thăm mẫu thân mình bệnh nặng, lại bị muội muội cùng cha khác mẹ Tô Hồng Mai mượn cớ kéo đi. Vì vậy Tô Hồng Tụ không thể gặp được mẫu thân mình lần cuối.
Năm Thiên Khải thứ mười hai, bởi vì Tô Hồng Mai thấy ám vệ thân thủ bất phàm, tướng mạo tuấn tú, quỳ gối van xin Tô Phúc, đòi hắn đi.
Tô Hồng Tụ quỳ gối trước thư phòng Tô Phúc, khổ sở cầu khẩn, nàng kéo vạt áo ám vệ, lấy tư thế cực kỳ hèn mọn cầu khẩn hắn, không cần đi.
Đừng xa cách nàng, đừng bỏ lại nàng, đừng đi.
Ám vệ chỉ lạnh lùng liếc nhìn nàng, không nói một lời, đi theo nhị tiểu thư Tô Hồng Mai mặt đầy hoa đào, vui vẻ ra mặt.
Cùng năm, Lâm Hạo Hiên tới cửa cầu hôn, Tô Hồng Tụ và Lâm Hạo Hiên định ra hôn ước.
Theo tới chính là sỉ nhục vô tận, thống khổ và chửi rủa, đến từ muội muội cùng cha khác mẹ Tô Hồng Mai của nàng, đến từ mẹ kế Trương thị của nàng, đến từ Tô Phúc không để nàng vào trong mắt. Thậm chí đến từ chính ám vệ lớn lên từ nhỏ với nàng, như hình với bóng.
Tô Hồng Tụ nhẫn nhịn nữa, chờ đợi duy nhất chính là có một ngày có thể rời khỏi căn nhà cho nàng nhục nhã và đau khổ vô cùng vô tận, có thể gả vào Lâm phủ, cùng Lâm Hạo Hiên bạch đầu giai lão, tương kính như tân.
Năm đó khi Lâm Hạo Hiên đến Tô phủ cầu hôn, đã từng lập lời thề nặng, sẽ cả đời đối xử tốt với nàng, yêu thương nàng bảo vệ nàng, không bao giờ cưới người khác.
Lời thề này của Lâm Hạo Hiên đã thành động lực để Tô Hồng Tụ sống tiếp.
Chỉ tiếc, cuối cùng Lâm Hạo Hiên vẫn không tuân thủ lời thề của hắn.
Lâm Hạo Hiên từ hôn trở thành cọng rơm cuối cùng đè gãy lưng lạc đà, Tô Hồng Tụ không còn hy vọng, buổi chiều nhận được thư từ hôn đã tự vẫn bỏ mình.
Để cho nàng làm sao có thể không hận! Để cho nàng làm sao có thể không oán?
Nguyên linh của hồ tiểu yêu vừa kết hợp với thân thể Tô Hồng Tụ, oán niệm ngập trời này, sát khi đen đặc này giống như con rắn độc xấu xí chui thẳng vào trái tim trắng noãn như tờ giấy của hồ tiểu yêu.
Hồ tiểu yêu mới vừa hóa thành hình người, một chữ tình cảm con người nàng còn không biết, nói một cách khác, nàng không một chút nào phòng bị với oán niệm của Tô Hồng Tụ, sát khí của nàng ấy, hận ý đau tận xương cốt và hiểm độc của nàng ấy!
Sát khí ngưng tụ, nhanh chóng ngưng tụ thành một luồng màu đen trong trái tim trơn bóng bình thản của hồ tiểu yêu.
Đầu hồ tiểu yêu đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch.
Chân mày biến thành màu đen chính là điềm báo tộc hồ yêu thành ma!
Giết Lâm Hạo Hiên! Giết Lương Hồng Xu!
Nhất định phải để cho tất cả bọn họ không thể chết tử tế được, nhất định phải để cho bọn họ trả giá thật lớn!
Mặc dù Tô Hồng Tụ đã chết, nhưng oán khí trên người vẫn chậm chạp không hề tiêu tan, hồ tiểu yêu mắt thấy không thể kiên trì được bao lâu, không thể không làm phép lần nữa, trói chặt oán khí của Tô Hồng Tụ đang đụng nhau tán loạn từ trên xuống dưới trong cơ thể chính mình.
“Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào? Nói ra! Chỉ cần ta đủ khả năng, nhất định sẽ trăm phương ngàn kế vì ngươi đạt thành!
Hồ tiểu yêu nắm chặt ngực, thở hồng hộc, tay nhỏ bé trắng tinh nắm chặt thành quyền bên người.
Muốn cho bọn họ đau đến không muốn sống, muốn cho bọn họ biết vậy chẳng làm!
Muốn cho bọn họ sống không bằng chết, muốn cho bọn họ trả giá thật lớn!
Nhất là Lâm Hạo Hiên!
A -!
Tô Hồng Tụ khàn giọng thét dài trong cơ thể hồ tiểu yêu, một luồng sát khí nồng đậm xông thẳng lên mi tâm trơn bóng trắng nõn của hồ tiểu yêu.
Hồ tiểu yêu không kịp ngẫm nghĩ nữa, vội vàng đồng ý: “Được, ta đồng ý với ngươi, nhất định sẽ để cho bọn họ trả giá thật lớn, Lâm Hạo Hiên và Lương Hồng Xu nhất định sẽ không thể chết tử tế được, bị thiên lôi đánh, ta bảo đảm!”
Hồ tiểu yêu cắn ngón tay, lấy máu thề, đồng thời nhanh chóng dùng tay phải làm kết ấn không bao giờ phản bội.
“Nếu phản bội, sẽ để cho trời giáng năm đạo sấm sét, vĩnh viễn không siêu sinh!”
Hồ tiểu yêu hạ lời thề xong, sát khí đen đặc lạnh thấu xương cuối cùng không còn tán loạn khắp nơi trong cơ thể nàng nữa, mà ngưng kết thành hình, lẳng lặng lơ lưng trên không trước mặt hồ tiểu yêu.
Trong tối đen như mực, có thể mơ hồ thấy được khuôn mặt nhỏ nhắn dữ tợn vặn vẹo của Tô Hồng Tụ hóa ma như ẩn như hiện.
Tô Hồng Tụ giống như đang ngẫm nghĩ. Nàng cau mày quan sát từ trên xuống dưới toàn thân hồ tiểu yêu, lâu sau, rốt cuộc lộ ra cười thảm ma quỷ lạnh lẽo.
“Được, hồ tiểu yêu, ta tin ngươi. Ta giao thân thể này cho ngươi, chớ quên, vừa rồi ngươi đã đồng ý chuyện của ta.”
Nếu ngươi quên, huyết chú trên người ngươi phát tác, ngươi sẽ chịu lửa giận của trời xanh, bị trời đánh năm đạo sấm sét!
Ha ha ha! Ha ha ha ha!
Hồ tiểu yêu, chuyện như vậy, Tô Hồng Tụ ta đúng là không làm được, chỉ có ngươi, chỉ có gương mặt này của ngươi, chỉ có dáng vẻ này của ngươi, chỉ có mùi hương trên người ngươi, mới có thể khiến cho Lâm Hạo Hiên vì ngươi mà như si như say, rơi vào mê muội điên cuồng.
Cuối cùng oán khí của Tô Hồng Tụ tản đi, ngưng tụ thành một luồng đen nhánh trên mặt đất, chôn vùi vào bùn.
Hồ tiểu yêu thở dài, đôi tay kết ấn, bắt đầu hấp thu chậm rãi máu tươi của Tô Hồng Tụ chảy khắp nơi về thân thể.
Ước chừng qua nửa canh giờ, sảnh chính vốn đỏ khắp mặt đất đã khôi phục như thường, đôi mắt xinh đẹp của hồ tiểu yêu khẽ nhếch, bắt đầu tỉ mỉ quan sát phủ Thừa tướng vừa quen thuộc vừa xa lạ với nàng.
Không được thân người thì hồ tiểu yêu chỉ là linh thể, nhìn cái gì cũng mơ mơ hồ hồ, trôi nổi không rõ.
Hôm nay nàng mới được thân thể của Tô Hồng Tụ, cặp mắt rõ ràng, cuối cùng có thể nhìn phủ Thừa tướng xa hoa to lớn một cách rõ ràng.
Thật đúng là – Tráng lệ, xa xỉ cao quý!
Nền phủ Thừa tướng không phải dùng gạch đá trải lên, mà dùng bạch ngọc óng ánh trong suốt, đông ấm hạ mát trải lên.
Khắp nơi nguy nga lộng lẫy, sáng chói rực rỡ.
Bàn ghế làm từ gỗ trầm hương trên trăm năm, màn cửa sổ bằng lụa mỏng là từ tơ tằm Yên Vũ tốt nhất. Ngay cả màn cửa, đều chiếu lấp lánh, chắc là dùng ngàn viên trân châu Đông Hải lớn nhỏ xuyên thành.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Mị Cốt Thiên Thành
Du Gia Tiểu Kiều
Mị Cốt Thiên Thành - Du Gia Tiểu Kiều
https://isach.info/story.php?story=mi_cot_thien_thanh__du_gia_tieu_kieu