- Con không thích bộ kia nữa thì mặc bộ này. Mẹ lạ thật đó. Từ trước đến giờ, mẹ đâu có để ý đến vấn đề ăn mặc của con, sao bây giờ… ủa, mà ai đây?
Thái Đức dừng mắt trước cô gái ngồi bên cạnh bà Thái Vân. Từ lúc về đến giờ, anh không để ý, nên không thấy có một người lạ trong nhà.
Nheo mắt, anh nhìn cô ta. Mái tóc dài đen óng ôm lấy bờ vai. Nhưng thoạt nhìn, đôi mắt nhà nghề đã cho anh biết là cô ta vừa mới… nhuộm. Đôi mắt to lúng liếng nhìn anh, thân hình gợi cảm khi cô mặc chiếc đầm dài ôm sát như mời gọi. Những thứ ấy vẫn không làm cho Thái Đức thấy thoải mái, vẻ khó chịu của anh lộ rõ trên gương mặt.
Anh lớn tiếng:
- Mẹ! Mẹ muốn bày ra chuyện gì nữa thế? Sao người này lại có mặt ở đây?
Bà Thái Vân ngạc nhiên trước thái độ của con, bà nói:
- Con làm gì vậy? Dám ăn nói với mẹ vậy à? Con không thấy là có cô Bạch Liên ở đây sao?
Bạch Liên! Hoa sen trắng. Thật là… Đức lườm cô gái vừa gật đầu chào anh.
Bà Thái Vân không để ý đến thái độ đanh lại của anh, bà kéo cu Tí lại, giọng nhỏ đều:
- Nào cục cưng của nội. Hôm nay đi chơi có vui không con? Nè, để nội giới thiệu với con. Đây là dì Bạch Liên. Từ nay dì Bạch Liên sẽ làm bảo mẫu cho con được không?
Cu Tí tròn mắt hỏi?
- Bảo mẫu là gì hả nội?
Bà liếc con trai. Cha mày mà dạy những thứ đó hả?
Bà ôm cu Tí nói, nói:
- Cục cưng ngoan, bảo mẫu giống như cô giáo dạy trẻ vậy đó. Nhưng dì Liên sẽ ở nhà ta, sẽ chơi với con, sẽ dạy con học. OK?
Cu Tí nhìn qua vai bà nội để nói chuyện bằng mắt với cha. Thấy anh nhướng mắt nhìn lên trần nhà, nó tiu ngỉu nhìn Bạch Liên. Cô đang âu yếm vuốt ve cái đầu đinh của nó...
Nhìn đôi mắt có vẻ suy nghĩ của cậu bé, Bạch Liên hạ giọng:
- Cu tí ngoan. Cu Tí của dì đáng yêu quá. Từ nay dì sẽ ở đây chơi với con chịu không?
Cu Tí rụt người lại trước bàn tay dài móng nhọn hoắc của Bạch Liên. Nhưng chỉ một thoáng, cu cậu đã trở lại vẻ nghịch ngợm của mình.
Ôm lấy cổ Bạch Liên, cu Tí nhún nhảy trên đùi cô làm cho Bạch Liên đau nhói. Quắc mắt cô định mắng cậu bé nhưng lại kìm chế, cô gượng cười trong khi cu Tí vô tư nói:
- Thế thì vui quá còn gì. Con thích lắm. Nhưng dì Liên ơi! Bây giờ con mắc “xí” quá. Dì dắt con đi đi.
Bạch Liên cau mày khó chịu. Cậu bé lớn thế rồi mà không tự lo được sao? Cô thấy bợn cả cổ họng khi nghĩ đến cảnh mình phải làm vệ sinh cho cu Tí.
Bà Thái Vân nhìn cô ái ngại, bà mắng cu Tí:
- Cu Tí... Con sao thế?
Cu Tí méo miệng, so vai như người lớn nhìn bà nội rồi lại nhìn cha. Anh đang cố giấu một nụ cười. Ngoài anh ra đâu ai hiểu thằng con này. Hành động đó đã thay cho câu trả lời của nó.
Cu Tí nhận cái nheo mắt của cha, khẽ mỉm cười nói tiếp:
- Dì Liên không chịu đi với con thì thôi. Cu Tí đi với ba cu Tí.
Nói xong, cậu bé đến nắm tay dắt tay cha đi thẳng lên. Hai cha con nhìn nhau, trong lòng phấn khởi một niềm vui.
Bà Thái Vân vẫn nắm tay Bạch Liên.
- Nó giống cha. Biết cả nhà cưng, nên quậy lắm, nhưng chỉ có lúc thôi. Bác hy vọng con sẽ “hợp” với nó.
Bạch Liên cũng cầm chặt tay bà, cô xúc động:
- Bác yên tâm. Con sẽ cố gắng chăm lo cu Tí để cậu Hai rảnh tay lo phụ bác.
Vừa lên đến phòng, hai cha con cu Tí lăn ra giường cười nghiêng ngả.
Thái Đức ôm bụng, anh nói trong tiếng cười:
- Cu Tí à! Hôm nay con khá lắm. Thật… không hổ danh là… con của ba.
Cậu bé cũng hào hứng, ngồi lên bụng anh nói:
- Ba! Lúc nhìn cái mặt bí xị của dì Liên con mắc cười lắm ba.
- Còn phải nói!
Hai cha con lại lăn ra cười.
Đang vui. Thái Đức bỗng ngưng bặt, anh nghiêm túc dựng cu Tí ngồi dậy.
- Nào cu Tí! Chúng ta hãy nói chuyện với nhau như hai người đàn ông với nhau đi.
- Được thôi! Cậu bé gật đầu.
Anh nói tiếp:
- Ba không thích cô ấy.
- Con biết. Nhưng bà nội nói cô ấy làm bảo mẫu cho con chứ không phải cho ba.
- Cho ai thì ba cũng không thích.
Anh đặt hai tay lên vai con. Soi vào mắt con anh hỏi dò:
- Nếu ba không cho con thân thiết với dì Liên, con có… phản đối ba không?
Cậu bé ra chiều suy nghĩ:
- Còn vài ngày nữa đi học, ai dạy con?
Anh trợn mắt:
- Thế mi có ba để làm gì?
Cậu bé ré lên:
- Không chịu, ba cũng đi làm.
- Thì tối về ba dạy.
Cu Tí kêu lên
- Ôi con không chịu đâu. Tối ba đi chơi.
- Thì ba không đi.
- Nhưng con đi!
Đức muốn té xỉu khi nghe con nói, anh cố hỏi lại:
- Con… nói là… con đi…?
- Vâng. Cu Tí gật đầu.
- Với ai?
- Với ba.
- Nhưng con còn phải học. Mấy năm liền con học rất giỏi. Năm nay cũng thế. Ba không muốn bà nội nói chuyện gì con cũng giống ba, sao chuyện học con không giống?
Anh nói một hơi tưởng cu cậu hiểu, nào ngờ cu Tí vẫn cãi:
- Thì buổi sáng học ở trường, buổi chiều học ở nhà, dì Liên dạy con.
Thái Đức ngã người ra giường, nhìn lên trần nhà. Dù đúng dù sai anh cũng không thể làm gì khác được. Đối với cô gái đầy sức hấp dẫn kia, anh không còn cách nào khác là phòng bệnh hơn chữa bệnh.
Anh nói dứt khoát:
- Con muốn vậy cũng được. Nhưng ba nói trước. Má Ly con biết con thương người khác hơn rồi không thương con nữa thì lúc đó đừng kêu ba.
- Ba, ba… ba ơi!
Cu Tí vội nắm tay ba lại khi anh định bước đi.
- Ba không nói làm sao má Ly biết?
- Nhưng ba không thích nói dối. Xin lỗi cu Tí, ba là người thật thà từ bé.
- Ghét ba quá.
Cu tí tức giận nhưng vẫn đi theo ba vào phòng tắm.
Anh ngồi trên bồn tắm xả nước thấy con vào liền hỏi bâng quơ:
- Sao suy nghĩ kỹ chưa?
Sau khi đắn đo, cu Tí sáng mắt ôm lấy ba ríu rít:
- Ba. Con có sáng kiến.
Anh cởi đồ cho con rồi ẵm cậu bé đặt vào bồn tắm, đùa với con:
- Con mà sáng kiến. Tối kiến thì có.
Cu Tí vẫy nước vào mình anh, cười nắc nẻ.
- Thì con giống ba mà.
- Nhóc con! - Anh cũng tát nước vào người con - Thôi nói đi, sáng kiến gì?
- Mình nhờ má Ly làm gia sư đi ba.
- Hả? - Anh há miệng nhìn cu Tí.
====
- Theo cậu thì tôi có nên ký hợp đồng với Xướng Liên không?
Thái Đức gõ gõ viết xuống bàn, hỏi Khái với gương mặt căng thẳng.
Khái cài một điếu thuốc lên môi, châm lửa rít một hơi.
Anh nói:
- Theo tôi biết thì Xướng Liên vừa nhập một loạt máy móc hiện đại để cải tiến toàn bộ dây chuyền sản xuất vải của họ.
- Lâu chưa?
- Cách đây một tháng. Lúc anh bay qua Chicago dự hội thảo.
Đức cũng cài thuốc trên môi, đôi mắt đăm chiêu nhìn ra cửa sổ. Bất giác anh quay lại hỏi:
- Nếu thế thì họ bàn tiếp hợp đồng với ta để làm gì?
Khái so vai:
- Điều này tôi vẫn còn nghi vấn. Vẫn còn đang theo dõi.
Thái Đức háy mắt:
- Tôi sẽ ký tiếp hợp đồng với lão Xưởng Cơ, cậu có ý kiến gì không?
Khái nhíu mày:
- Anh không nên làm thế. Theo tôi, tốt nhất là bây giờ chúng ta hãy tập trung vào đợt trình diễn sắp tới. Nếu thành công, chúng ta sẽ gây được tiếng vang trong lĩnh vực may mặc.
Đức gật đầu:
- Tôi cũng nghĩ thế. Nhưng tôi muốn cậu lo dùm tôi vấn đề sản xuất theo hợp đồng của Xưởng Cơ. Còn tôi sẽ tập trung lo cho các mẫu thiết kế sắp đến.
Khái lo lắng:
- Anh làm thế liệu có ổn không? Nếu gã Xướng Cơ chấp nhận bồi thường để huỷ hợp đồng thì chúng ta cũng bị thiệt hại.
- Tôi biết - Thái Đức cho hai tay vào túi quần - Nhưng tôi sẽ sản xuất theo mẫu do công ty thiết kế.
Khái bật dậy kêu lên:
- Anh nói sao? Không làm theo ý của Xướng Liên. Ý anh là…
Thái Đức đứng đối mặt với Khái, anh nheo mắt cười đùa:
- Cậu…. Hơi bị thông minh đấy. Nhưng nếu để lộ ra ngoài thì tôi không tha cho cậu đâu.
Khái vỗ vai anh, giọng vui vẻ:
- Anh yên tâm. Tôi sẽ lo vụ này.
Đức quay trở lại bàn làm việc.
- Cậu qua cửa hàng đi. Tôi bảo đảm đám nhân viên đang chuẩn bị gấp mẫu. Đầu tuần tới cậu sẽ cho đi vào sản xuất.
Khái nghe sếp nói liền vỗ tay vào nhau, mặt sáng lên:
- A, em quên báo cáo anh một việc.
Thái Đức lo lắng:
- Sao vậy? Cửa hàng có chuyện à?
Khái lắc đầu:
- Không. Cách đây hai hôm có một cô gái rất đẹp đến tìm anh.
Đức phì cười:
- Chuyện đó lạ lắm sao?
Khái so vai:
- Sẽ không lạ nếu cô ấy không nhờ anh thiết kế cho cô ấy năm cái… áo cưới.
- Thì cậu chọn cho cô ấy năm cái áo mới nhất.
Khái kéo ghế ngồi sát vào Đức:
- Ôi, anh ơi! Cái quan trọng là cô ấy đòi gặp bằng được anh và yêu cầu anh đích thân “thiết kế ” cho cô ấy.
Đức ngừng viết, anh ngẩng mặt lên, giọng ngạc nhiên:
- Vậy cậu nói sao?
- Em viện lý do là không làm kịp nên hẹn khi nào anh về sẽ gọi điện sau.
Đức nóng ruột:
- Vậy cậu gọi chưa?
Khái lắc đầu:
- Dạ chưa.
Đức nheo mắt cười:
- Theo tôi thì trong trường hợp này anh Khái của chúng ta đã gọi điện “làm quen” rồi chứ.
Khái khổ sở kêu lên:
- Ôi anh! Đừng đùa thế. Ai không biết chứ đối với cô Diễm Ly đó thì…
- Nè, dừng lại đó.
Đức đưa tay ra hiệu cho Khái. Anh dè dặt hỏi lại:
- Cậu vừa nhắc đến… Diễm Ly.
Khái gật đầu:
- Vâng
- Bác sĩ thẩm mỹ?
- Sao anh biết?
Thái Đức không trả lời Khái, anh tiếp tục hỏi:
- Cậu nói cô ấy đến… tìm tôi cách đây hai hôm?
- Đúng vậy. Nhưng có việc gì hả anh?
Đức phẩy tay, anh khàn giọng:
- Không, cậu ra ngoài đi.
Khái nhìn sếp e ngại.
- Anh không sao thật chứ?
Cài điếu thuốc lên môi, Đức bật quẹt để cho Khái không nhận ra vẻ biến sắc trên mặt của mình.
Cố kìm giọng anh nói:
- Cậu đi lo quảng cáo tìm người mẫu giúp tôi.
- Vâng, thế thì em đi ạ…
Đợi cho Khái khép cửa phòng lại, Đức mới thấy nhẹ nhõm. Anh thở hắt ra đi đi lại lại trong phòng.
Anh lắc đầu:
- Thật không ngờ. Nhóc con này cũng ghê thật. Mình vừa rời “hang ổ” cô ta thì con bé đó mò đến “xào huyệt” của mình.
Anh ngồi xuống salon được đặt giữa phòng làm việc. Rót một ly trà, anh hớp một ngụm rồi suy nghĩ tiếp.
Lém lỉnh như vậy mà mẹ luôn ca tụng. Nào là vợ hiền, dâu thảo.
Được rồi. Để xem có hiền, có thảo không. Anh sẽ cho em khóc như mưa sau ngày cưới, bé ạ. Tưởng anh Đức này là nai hả? Chỉ mỗi một việc em dám nhận của anh một trăm đô tiền “boa” là anh đã cho em… zero rồi đấy.
Đức mãi chìm trong suy nghĩ, đến khi điện thoại trên bàn reo anh mới sực tỉnh.
Anh nhấc ống nghe, giọng giận dỗi:
- Alô! Thái Đức nghe.
Bên kia đầu dây giọng cậu bé vang lên.
- Alô, Chú ơi, chú cho con gặp ba con đi.
Đức cười vang:
- Thế ba con là ai:
- Ba con là… Thái giám.
Đức cũng pha trò với cu Tí:
- Đánh thấy cha bây giờ.
Cu Tí cười nắc nẻ trong điện thoại khi nghe cha mắng yêu mình.
- Ba ơi! Chiều nay ba về sớm ăn cơm với con nha ba.
Đức dùng vai kẹp điện thoại vàp vai, anh lật xấp hồ sơ trên bàn xem: