Maruxia Đi Học epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 1 - Maruxia Lần Đầu Đến Trường Như Thế Nào?
ại trường nữ sinh số 156 - quận Stalin.
Maruxia đứng đối diện với trường học, đó là một cô bé 7 tuổi, bé đang nhìn chăm chú về phía ngôi trường. Có thể nghĩ rằng cô bé đang đếm ở đó có bao nhiêu ô cửa sổ, bao nhiêu ống máng nước, bao nhiêu cái ban công, và biết bao nhiêu cái mái che. Cắp bên nách bé là một cái hộp rất to.
Ngắm nghía một hồi, bé Maruxia ra vẻ dũng cảm tiến gần tới cổng trường, bé mở cửa nhưng vẫn không mở được. Bé giằng thật mạnh, nhưng cánh cửa vẫn im lìm không nhúc nhích. Sau đó bé níu tay nắm cánh cửa, mãi cái lò xo cần thuỷ mới chịu ngả theo, cuối cùng cánh cửa trường học đã mở ra trước Maruxia gan góc.
Maruxia bước vào trường và dừng lại một cách ngỡ ngàng. Trước mắt bé là một hành lang lớn rộng như cái sân. Có nhiều những cây mắc áo trống không đứng đó. Không gian ở đây thật tĩnh lặng và trống trải. Chẳng lẽ nào trong tất cả các ngôi nhà to lớn đều không có những tâm hồn sống động sao.
Bỗng nhiên Maruxia nghe thấy xa xa có tiếng hát của ai đó vọng lại.
Bé xông lên cầu thang, chạy lên phía trên, lắng tai nghe. Một cái hành lang cao, và rộng thênh thang. Một bên là những cửa sổ sáng choang vừa mới được lau chùi, còn một bên là những cánh cửa ra vào tối sẫm. Và đây, chính tại sau cánh cửa này đã vang tiếng hát, bé gõ cửa.
– Cứ mở cửa ra nhé, cửa không cài đâu – bé nghe thấy một tiếng đàn ông.
Bé bước vào, và nhìn thấy…một căn phòng trống to lớn. Sàn nhà bị vấy bẩn bởi lớp vôi và sơn. Người thợ quét sơn đang đứng trên cái giàn cao và hát bài gì đó, chú đang sơn khung cửa sổ.
– Cháu chào chú ạ - cô bé lễ phép chào.
– Chào cháu – chú thợ sơn trả lời.
– Chú ơi, cho cháu hỏi, ngôi trường này vẫn chưa chuẩn bị xong hả chú?
– Cháu cần biết xong hay chưa xong để làm gì?
– Vậy nhỡ mùng Một tháng Chín không khai trường được thì sao ạ?
– Cái gì, cái gì – người thợ sơn kinh hãi – Đây là công việc của các chú, các chú hiểu ngày Mùng Một tháng Chín là ngày gì chứ.
– Vâng ạ, - cô bé reo lên sung sướng - chú ơi, cho cháu biết vậy tại phòng nào có thể đăng ký học vào lớp Một ạ?
– Trong phòng số 38 - người thợ sơn trả lời
– Phòng 38 nghĩa là thế nào ạ?
– Thế nào nghĩa là sao?
– Cái phòng 38 ấy ạ?
– Biết nói với cháu thế nào? Thì ba tám nghĩa là ba mươi tám ấy. À, chú hiểu rồi! Cháu vẫn chưa biết chữ số.
– Cháu biết mà, cháu biết số 0 này, số 1 này. Cháu còn biết cả số 6 nữa nhé. Cháu nhớ cả số 9, nhưng số 38 thì cháu quên rồi.
– Chú hiểu rồi - người thợ sơn trả lời. Thế này nhé, cháu cứ đi dọc theo hành lang và ngắm, nếu phòng nào có nhiều những em bé gái đi ra thì ở đó là nơi đăng ký học đấy, cháu hiểu chưa?
– Cháu cảm ơn chú – Maruxia trả lời và một lần nữa bé chạy vào hành lang.
Bé ngồi lên bệ của sổ. Bé nhẫn nại ngồi chờ. Bé lắng nghe. Và kìa, cuối cùng một trong những cánh cửa đã mở ra, một người phụ nữ trẻ bước ra hành lang. Người phụ nữ trẻ dắt theo tay một bé gái đội mũ trắng.
– Con thấy không, Verotrka - người phụ nữ nói. Cô giáo mới phúc hậu làm sao, vậy mà con lại không muốn đến trường…
Maruxia chạy nhanh vào phòng mà Verotrka vừa đi ra.
Mắt cô bé hoa cả lên.
Trước tiên, bé nhìn thấy bộ váy đồng phục màu nâu, vòng cổ viền trắng, yếm màu đen.
Bộ váy được đính lên cái bảng gỗ dán, xung quanh tường dán giấy hoa. Bé thấy trong tủ kính trưng bày bộ sách giáo khoa lớp 1, bút mực, bút chì và những quyển vở - tất cả những gì cần thiết cho các bé đến trường trong buổi học đầu tiên.
Sau cái bàn, đối diện với cánh cửa có hai người phụ nữ ngồi. Có lẽ là các cô giáo. Một cô trẻ hơn đang ghi chép gì đó trên tờ giấy lớn. Còn người phụ nữ kia già hơn, nhìn Maruxia qua cặp kính tròn. Đôi mắt đen của người phụ nữ qua cặp kính cảm giác to và khó đăm đăm.
Người phụ nữ trẻ lên tiếng âu yếm:
– Đừng sợ, cô bé ạ.
– Cháu chào cô - Maruxia chào người phụ nữ.
– Cô tên là Anna Ivanova
– Cháu chào cô Anna Ivanova – Maruxia chỉnh lại
– Còn cháu là gì? Cô giáo hỏi bé.
– Cháu tên là Maruxia Orlova
– Cháu đến đây làm gì vậy?
– Cháu đi đăng ký học ạ.
– Sao cháu lại đến đây một mình mà không có bố mẹ đi cùng?
– Bố cháu không có nhà, bố cháu là phi công, bố cháu vừa bay đến Zapaliare, còn mẹ cháu thì không thể đi. Hôm qua mẹ cháu hứa là hôm nay sẽ đi, còn hôm nay thì lại nói là đợi đến ngày mai.
– Còn cháu thì lại không thích chờ đợi à? Cô giáo có mái tóc bạc hỏi bé.
– Tất cả các bạn gái khu cháu đều đã đăng ký – Maruxia giải thích, mẹ cháu thì bận. Cháu tự đến và có đem theo cả giấy tờ đây ạ.
– Giấy tờ gì? Cô Anna Ivanova hỏi
– Giấy tờ ấy ạ.
– Vậy cháu lấy nó ở đâu?
– Ở ngăn tủ, trong một cái hộp nhỏ ạ. Tất cả đây ạ, cô cứ lấy những gì cô cần. Còn cái nào cô không cần thì cháu sẽ đem về nhà.
Maruxia lục tung cái hộp lên và chìa cho cô giáo xem một loạt giấy tờ.
– Đây là hộ chiếu của bà, đây là biên lai thu tiền điện thoại. Đây là thư của bố. Còn đây, trong cái phong bì này là nhúm tóc của cháu khi cháu một tuổi. Đây là những sổ huân huy chương. Đây là mẹ cháu - mẹ cháu là bác sĩ. Trong thời gian chiến tranh mẹ cháu là đại uý phục vụ trong quân y viện. Còn đây là cháu, lúc ấy cháu mới hai tháng.
– Đủ rồi! cô Anna Invanova đóng hộp lại và nói.
– Đợi một phút – cô giáo thứ hai lên tiếng. Chị hãy đưa cho tôi xem hoá đơn điện thoại, được rồi, xin cảm ơn chị.
Chăm chú nhìn hoá đơn điện thoại, cô bước ra khỏi phòng.
– Maruxia – cô Anna Ivanova gọi bé - tốt lắm. Nghĩa là cháu rất muốn học, đúng không nào?
– Dạ, rất muốn ạ.
– Vậy cháu đã biết làm những gì rồi? Cháu biết đọc chứ?
– Vâng – Maruxia trả lời. Vâng đây, cô xem nhé. Maruxia cúi xuống quyển sách nhỏ và đọc, tay giở sách và bé chỉ tìm thấy những chữ cái quen thuộc:
– Đây là chữ A, đây là chứ U, còn đây là chữ R, cả chữ Я “IA” nữa này. Cháu cũng biết cả viết nữa đấy.
– Được rồi, vậy cháu hãy viết cho cô chữ gì đó. Bút chì cháu đây, giấy của cháu đây.
– Maruxia bắt tay vào viết và viết rất nắm nót. Các cô giáo đứng xem và nhìn thấy bé viết tên mình bằng những chữ cái tròn trịa, lưu loát “Maruxia”.
– Cháu viết vậy đúng không ạ? Bé ngẩng lên hỏi.
– Không được đúng lắm. Hai chữ cái của cháu viết không đúng hướng. Cháu có thấy không?
Và cô Anna lấy bút chì gạch chân hai chữ cái R và IA.
– Đúng rồi ạ, cháu đọc thì đúng nhưng thỉnh thoảng không hiểu sao cháu cứ viết sai.
– Maruxia, hãy nói cho cô biết, cháu là cô bé biết vâng lời đấy chứ?
– Rất vâng lời ạ - Maruxia trả lời.
– Vậy nghĩa là hôm nay cháu đã xin phép mẹ để tự đi đến trường rồi chứ? Maruxia im lặng.
– Cháu hãy trả lời đi, Maruxia –Cô giáo kiên nhẫn hỏi.
– Cháu xin phép rồi ạ - Maruxia lúng búng.
– Vậy mẹ đã cho phép cháu?
– Không ạ! - Maruxia khẽ thở dài.
– Nghĩa là cháu không vâng lời mẹ?
– Cháu đã không nghe lời ạ. - Maruxia thì thầm.
– Tại sao vậy?
– Cháu không biết…
– Vậy tất cả nghĩa là vì …
– Cháu rất muốn ạ.
– Cháu thấy đấy, như vậy là cháu là cô bé không biết vâng lời rồi.
– Không, cháu vâng lời ạ, nếu cô muốn cứ hỏi ai đó.
Có tiếng gõ cửa.
– Có đây, chúng tôi đang hỏi – cô giáo thứ hai nói. Xin mời vào.
Mẹ của Maruxia bước nhanh vào phòng. Bà mẹ thở hổn hển, rõ ràng bà vừa cố chạy nhanh hết sức mình.
Maruxia lăn vào mẹ.
– Mẹ, mẹ ơi, mẹ nói với cô giáo là con biết vâng lời đi.
– Mẹ đã nói rồi - mẹ Maruxia nói - nhưng mẹ sợ các cô giáo không tin mẹ.
– Chào bà Nina Vaxileva, mời bà ngồi – cô Anna Ivanova lên tiếng. Con gái bà đã chìa cho chúng tôi xem rất nhiều giấy tờ, vì vậy chúng tôi biết được tên của bà, số điện thoại gia đình và biết được cả bé Maruxia lúc hai tháng tuổi như thế nào.
– Ôi, Maruxia, Maruxia – bà mẹ thở dài. Cũng may là bà đã không túm được con. Bà có thể phát bệnh mất nếu biết con mất tích thôi.
Maruxia im lặng.
– Vậy nhé, Maruxia, cháu thấy đấy – cô Anna Ivanova nói - Cháu đã không nghĩ về điều này, vậy là cháu mới chỉ nghĩ đến mình. Trong lớp cháu sẽ có khoảng 40 bạn đấy, cháu sẽ hoà hợp với các bạn như thế nào nếu cháu chỉ nghĩ đến mình thôi?
– Cháu không như vậy! – Maruxia tin tưởng khẳng định. Cháu sẽ nghĩ đến tất cả mọi người, rồi cô xem.
– Được rồi, tốt lắm – cô Anna Ivanova nói – cô sẽ nhận cháu vào trường, nhưng cháu không được làm bà sợ nữa nhé và phải biết nghe lời mẹ. Cháu nhớ rằng từ giây phút này gần như cháu đã là học sinh lớp một rồi đấy. Cháu hãy làm sao giữ mình luôn tốt nhé.
– Cháu sẽ cố gắng luôn giữ mình tốt ạ.
– Rồi cô xem!– cô Anna Ivanova nhắc lại lần nữa. Mẹ và Maruxia tạm biệt các cô giáo ra về.
– Đấy, mẹ thấy không – Maruxia cất tiếng - Thế là các cô giáo đã tiếp nhận con rồi, còn mẹ thì lúc nào cũng bảo đến mai, đến mai….
Maruxia Đi Học Maruxia Đi Học - Evghenhi Shvarts Maruxia Đi Học