Chương 1
ena bắn cái nhìn cuối cùng vào hình ảnh phản chiếu của cô trong tấm gương được đặt cố định sau tấm rèm sân khấu. Những gì nhìn thấy khiến cô nở một nụ cười châm biếm làm cong đôi môi mọng của mình. Một cô gái cao, xinh đẹp, đôi mắt xanh lục phát sáng, chiếc mũi ngắn, thẳng, cái miệng với đôi môi mềm mại và căn mọng. Những lọn tóc dài vàng óng được sắp xếp khéo léo hé lộ dưới lớp ren trang nhã của tấm mạng che mặt cô dâu. Cô trông giống như một quý cô vùng Gainsborough, chiếc váy là một sự kết hợp hoàn hảo giữa Satanh và ren. Đêm cuối cùng, và mẫu của Claude không thể nào cưỡng lại được trong buổi trình diễn thời trang từ thiện này.
Một bóng đen làm tối sầm lại đôi mắt vốn dĩ rực rỡ của cô, một lần, cách đây đã nhiều năm, cô đã từng mơ ước chỉ mặc một chiếc áo choàng cho người đàn ông hết sức đặc biệt, nhưng bây giờ… không còn nữa…
Đứng thẳng vai, tô trét một nụ cười lên khuôn mặt, cô bước ra sân khấu và lướt trên sàn catwalk. Ngẩng cao đầu, cái nhìn của cô lướt qua những khán giả lộng lẫy. Căn phòng lớn dành cho sự xuất hiện của Tử Tước chật cứng. Thay đổi cách đi, dừng lại, quay một vòng, cô cười với tất cả mọi người nhưng không dành riêng cho bất kì ai, sau đó xoay vòng cuối cùng và rút lui sau bức màn sân khấu bỏ lại sau lưng những tràn vỗ tay ầm ĩ.
Lena mỉm cười với một nhóm nhỏ các nhiếp ảnh gia bên ngoài khách sạn, và với một vài bước sải chân uyển chuyển đã nhấn chìm thái độ biết ơn của cô vào ghế sau chiếc Rolls_Royce trắng, bóng loáng, đang đợi bên lề đường.
Một buổi tối tháng 8 tươi đẹp, thậm chí cả London lấp lánh trong màu đỏ hoàng hôn, những tòa nhà đã nhuộm lên mình màu hồng và vàng kim tuyệt đẹp. Cô duỗi thẳng những nếp gấp trên chiếc váy đen dài chấm gối và thở dài. Chỉ thêm một lần biểu diển nữa thôi, vì lợi ích của một đôi vợ chồng già, rồi một nụ cười nhỏ kéo mạnh trên đôi môi đầy đặn của cô. Lena Lawrence sẽ không còn nữa, Kathleen Lawrence Meldenton sẽ trở lại, tràn đầy hi vọng, sẽ trở thành một nhà thiết kế và có thể là một nữ doanh nhân.
“ Chúng ta đã đến nơi rồi, thưa cô”
Lời nói lịch sự của người tài xế mang cô ra khỏi ảo tưởng của mình, và, nhìn ra ngoài cửa sổ, cô nhận thấy rằng họ đã dừng lại bên ngoài một tòa nhà rộng lớn và thanh lịch nhìn ra sông Thames. Người tài xế mở cửa, nhưng trước khi cô có thể nói cảm ơn, hơi thở cô bị mắc kẹt lại trong cổ họng khi một giọng nói khác, trầm và du dương kéo lại suy nghĩ của cô, và thân hình to lớn của một người đàn ông đó trượt vào ghế sau bên cạnh cô.
“Chào Katy, đã qua một thời gian dài rồi nhỉ, và em vẫn xinh đẹp như mọi khi, mặc dù tôi không chắc rằng tôi thích tất cả những lớp trang điểm này.” Với cử chỉ thân mật bình thường, một ngón tay dài rám nắng nghiêng cằm cô “ Miệng của em vẫn đang mở, đó có phải là lời mời gọi cho một nụ hôn không Katy, em yêu?” Cái giọng trầm đó cứ lè nhè trong khi đôi mắt đen lấp lánh nhìn chằm chằm vào cô với một sự thích thú đang hé mở. “ Hay tôi phải gọi em là Lena?”
Không ai ngoại trừ cha cô gọi cô là Katy trong nhiều năm, mặc dù là cô có ý định sẽ thay đổi điều đó sau tối hôm nay. Nhịp tim cô đập ầm ầm trong lồng ngực khi nhìn vào gương mặt điển trai đến tăm tối của người đàn ông đã lấn cô vào một góc trên ghế sau của chiếc Rolls-Royce.
Jake Granton… Thật là một cú lừa độc ác của số phận đã mang anh đến con đường này, vào đúng thời điểm này, cô đã không biết, nhưng cú sốc và sự tức giận tăng nhanh làm cho làn da màu kem của cô đỏ ửng lên dữ dội.
“ Chỉ là… anh nghĩ là anh đang làm cái quái gì thế hả? Cút ra khỏi chiếc xe này ngay lập tức” Cô ngắt lời một cách giận dữ. Sau đó, cô đỏ mặt vì một lí do hoàn toàn khác khi đôi mắt đen tối ngang nhiên trượt khắp khuôn mặt cô, mái tóc vàng đổ nhào quanh đôi vai, rơi xuống vùng ngực mềm mại nổi bật của cô, để lộ một ít nút thắc trên chiếc váy lót trong bằng cotton màu đen. Đôi mắt của Jake Granton nấng ná như tán dương vùng ngực sau đó trượt thấp hơn xuống vùng đùi và những đường cong tao nhã trên đôi chân dài của cô.
Chiếc váy bắt đầu từ dưới nách và kết thức ở phía trên đầu gối một chút, nó là một trong những chiếc váy của Claude thiết kế cho giới trẻ trong đợt kết thúc hội chợ thời trang, và cô ước như quỷ rằng cô đã không để cho Claude thuyết phục mình mặc chiếc váy này tối nay.
Cô muốn kéo chiếc váy xuống, khoanh tay trước ngực. Những hình ảnh về Lena Lawrence của cô không dành cho người đàn ông này, và sự quấy rối hết sức rõ ràng của anh làm cho cô nổi da gà với cái nhận thức hoàn toàn không mong muốn.
“ Anh bị điếc àh? Tôi nói là cút ra khỏi đây!” cô hét lên, bám và sự bực tức một cách tuyệt vong. Khuất ngoài tầm nhìn, cô thấy người tài xế, một cái nhìn không chắc chắn hiện trên nét mặt anh ta, cánh tay anh do dự ở cửa, không chắc có nên đóng nó lại hay không.
“ Mọi thứ đều ổn cả chứ thưa cô?” Anh hỏi một cách lịch sự.
“ Không”
“ Ồ, có chứ” chất giọng trầm đó như muốn nhấn chìm cô “ Là tôi đây, cùng với quý cô của buổi hẹn tối nay, tôi đã trả 3000 bảng cho đặc quyền này. Kiểm tra cái thẻ mà hội từ thiện đã đưa cho anh đi. Jake Granton, khu nhà Vip ( chỗ này tác giả dùng từ penthouse, hiểu nghĩa mà mình hok biết dịch ra tiếng Việt sao hết nên tạm xài từ này đi ha, nghĩa cũng na ná zậy thôi), Albermarle Towers.”
Lena nhìn anh trong sự ngạc nhiên đến sửng sốt khi người tài xế rút một cái thẻ từ trong túi anh ta ra, đọc nó, sau đó kiểm tra với tấm thẻ mà Jake đã rút ra từ trong ví và thảy cho anh.
“ Điều đó… gần như là chính xác thưa ông.” Lướt nhìn sang Lena, anh đóng cửa lại, đi vòng qua phía trước chiếc xe, trượt vào ghế tài xế và bắt đầu nổ máy.
“ Bây giờ chỉ một phút thôi…” cô nói ấp úng một cách vô ích khi chiếc xe di chuyển vào dòng xe xuôi ngược của London.
“ Lena, tôi thật sự ngạc nhiên đấy. Cái tư tưởng dối trá của em đang bắt đầu tuộc dốc đó. Điều đó hầu như không công bằng với tôi cho lắm_một người có thể làm cho em chảy nước dãi ở nơi công cộng” anh kéo dài giọng điệu mỉa mai trong sự thích thú.
Với một nỗ lực tuyệt vời để kiểm soát bản thân, Lena buộc cô phải suy nghĩ cho rõ ràng. Hẳn là có sai sót ở đâu đó rồi, nhưng cô lại có cảm giác chùng xuống, chính là cô, người đã tạo nên cái sai sót đó.
“ Tôi không biết anh đang chơi trò gì, nhưng tôi có một cuộc hẹn với một quý ông lớn tuổi, tóc xám đáng mến và vợ ông ta; có thể anh sẽ quan tâm tới việc giải thích cho tôi hiểu chứ!” cô nói lạnh lùng.
“ Quý ông tóc xám đó là người đại diện cho tôi trong buổi đấu giá, và ông ta đã nói rằng buổi hẹn này là dành cho một người khác. Nếu kiểm tra lại với người bạn Claude của em, em sẽ thấy rằng tôi nói đúng.”
Cô không cần kiểm tra, khi cô đã nghĩ đi nghĩ lại suốt đêm trong sự nghi ngờ. Hai ngày trước, cô từ Pháp bay đến London để xuất hiện với vai trò là một người mẫu ngôi sao trong một buổi biểu diển thời trang từ thiện lấp lánh của Claude - một nhà thiết kế thời trang hàng đầu nước Pháp, gây quỹ cho việc nghiên cứu căn bệnh bạch cầu.
Nó đã được tổ chức trong ngôi nhà trang nghiêm của một vị bá tước, một vé đơn thôi cũng đã tiêu tốn của những người khách khoảng tiền tuyệt vời. Những hoạt động đã làm buổi đấu giá lên đến đỉnh điểm, nhiều giải thưởng khác nhau cho đến một cuộc hành trình trên chiếc du thuyền sang trọng để thắt chặc hơn mối quan hệ của những thành viên trong gia đình hoàng gia. Lena đã cho phép bản thân bị thuyết phục để trở thành một người bạn đồng hành trong cuộc hẹn vào tối nay và đã bị bất ngờ vì số tiền được đưa ra cho một cuộc hẹn đơn giản với một người mẫu thời trang hàng đầu. Danh tiếng của cô, như nó vốn có, tình cờ cô được ra giá cao hơn những gì dự đoán.
Khi còn là một cô gái 19 tuổi, sống ở Paris tại nhà cô bạn gái Anna và theo học đại học Mỹ Thuật, cô đã gặp Claude là bố của bạn trai Anna, Alain. Khi Claude đề nghị cô làm người mẫu cho ông, cô đã cười ngất. Cô cao đúng 1m8, nhưng lại có một bộ ngực đầy đặn. Claude đã bát bỏ sự từ chối của cô bằng một cái phẩy tay. Rõ ràng thân hình ốm nhom như khúc cây qua nhiều năm đã không còn là biểu tượng của thời trang nữa và nó chỉ còn hoàn hảo để làm mẫu cho những bức tượng bán thân vào ngày nay mà thôi.
Ý tưởng về việc kiếm một ít tiền cho riêng mình, thay vì hoàn toàn phụ thuộc vào bố cho đến khi ra trường đã kêu gọi cô. Trong sự ngạc nhiên của Lena, theo thời gian cô đã hoàn thành khóa học, đồng thời gương mặt cô cũng xuất hiện trên trang bìa của tạp chí Vogue.
Khi Claude phân nhánh từ thời trang cao cấp sang thời trang đồ lót, Lena trở thành người đại diện và là nhân vật được xuất hiện trên tất cả các tạp chí và các pano quảng cáo, mặc một chiếc quần lót màu trắng xứ Basque cùng đai nịt và vớ. Đó là một sai lầm trong sự nghiệp khá là thú vị của cô. Cô chưa bao giờ mơ đến viễn cảnh sẽ có tầm ảnh hưởng đến như thế, và trước khi cô biết được điều đó thì cô đã được công chúng bình chọn vì bức ảnh cô mặc đồ lót theo kiểu hải quân Pháp, và được mô tả là sinh vật hấp dẫn nhất đứng trên 2 chân.
Cô vẫn là biểu tượng của thời trang cao cấp trong năm qua, đã xuất hiện trên trang bìa tạp chí Vouge vài lần, nhưng hiện trạng nổi tiếng mà cô đã đạt được trên toàn thế giới thì nó lại trở thành nổi thất vọng vì chủ yếu là nhờ vào một tấm ảnh mà cô chỉ bận bộ đồ lót. Cô cay đắng hối tiếc rằng không nên để Claude thuyết phục mình mặc nó. Bây giờ, cô là một nhân vật nổi tiếng nhưng cô lại không mấy thích điều đó.
Cô đã mong đợi buổi dạ tiệc từ thiện này là lần cuối cùng xuất hiện trước công chúng, vào tuổi 22, cô sẵn sàng trở về với tình yêu ban đầu của mình là thiết kế. Không ai ngoại trừ Claude nhận ra vấn đề đó, và cô không thể đổ lỗi cho ông vì đã vắt cạn lần xuất hiện cuối cùng này cho tất cả những gì đáng giá như là hội từ thiện, rất thân thiết, từ tận trái tim ông. Nhưng nó không thể ngăn cô cảm thấy tức giận ông. Cô biết là cô đang trở nên không công bằng, nhưng đó chính là lỗi của Claude, cô phải chấm dứt nó ngay trong chiếc xe này với người đàn ông cuối cùng trên thế giới mà cô muốn ở cùng.
Cô quằng quại không mấy thoải mái trên chiếc ghế bọc da sang trọng, cố nặng ra một cái nhìn giận dữ về phía người đồng hành im lặng, và cô muốn đấm vào cái nụ tười tự mãn trên khuôn mặt điển trai của anh ta.
Lena tham gia buổi đấu giá này là vì Anna, con gái của một nhà ngoại giao người Pháp, cô là bạn của Lena ngay từ những ngày đầu ở trường nội trú. Cô có biệt anh là Kathleen cao lêu nghêu “ Lena”, và nó đã được dùng thay cho Katy khi mà giấc mơ ngây thơ của cô về một cuộc hôn nhân và hạnh phúc mãi mãi về sau sụp đổ xuống đầu, khi cô chỉ mới vừa tròn 18 tuổi. Sau nữa nó là lời đề nghị của Anna khuyên cô nên sử dụng cái tên Lena trong sự nghiệp người mẫu của mình.
Dường như quá sức kinh ngạc để tin rằng nụ cười của cô gái tóc đen nhỏ nhắn không còn nữa. Lena đã làm phù dâu trong hôn lễ của cô ấy, và là mẹ đỡ đầu cho con gái cô. Nhưng chỉ trong vòng 12 tháng ngắn ngủi trước đây Anna đã đến bệnh viện để làm một vài xét nghiệm đơn giản vì chứng thiếu máu và không đầy 4 tháng sau cô đã ra đi. Trong khoảnh khắc, một bóng tối đau thương bao trùm lên đôi mắt xanh lục biểu cảm của Lena, cô đã bị lạc trong quá khứ. Với một sự khởi đầu... cô nghe như có ai đó gọi tên mình.
“ Lena Lawrence, em yêu của công chúng, quý cô thạo đời, ấn tượng thầm lặng. Em làm tôi thất vọng đấy Lena àh!”
Cô chuyển cái nhìn nóng bỏng sang người đàn ông ngồi bên cạnh.
“ Tôi không có gì để nói với anh cả, trừ khi tôi đi lạc!”
“ Tut, tut, với bất cứ điều gì xảy ra cho Katy bé bỏng, ngọt ngào và vâng lời àh?”
Cô hít một hơi thật sâu, nhắc nhở bản thân rằng cô là một người phụ nữ thành đạt, thạo đời, không phải là một thiếu niên thầm lặng tôn thờ nữa. “ Cô ấy đã lớn rồi” cô lạnh lùng nói.
Khi cô bị thuyết phục tham gia buổi hẹn vào tối nay vì hội từ thiện, chưa bao giờ trong giấc mơ ngông cuồng nhất hay trong cơn ác mộng tồi tệ nhất của mình mà cô dự kiến là kết thúc nó với Jake Granton… Anh đã làm tổn thương cô kinh khủng một lần rồi, và cô không bao giờ tha thứ cho anh ta, hay quên nó đi… Thật không may anh vẫn còn sức mạnh để làm tổn thương cô, hương vị đàn ông của anh như từ trường cứ hút cô về phía anh. Cô nhận ra rằng cô đã nhận thức về người đàn ông này, với mỗi sợi dây thần kinh trong cô, và phàn nàn với thực tế đó.
Cô nhớ lại sự nổi bật của cô khi cuộc đấu giá cuối cùng dừng lại tại một con số đáng kinh ngạc 3000 bảng, bởi một quý ông lớn tuổi gần phía sau căn phòng. Cá nhân cô đã chúc mừng ông ta và an tâm gấp đôi khi trong lúc cô rời đi thì nghe ông ta đề cập rằng một người khác sẽ đến. Cuộc hẹn này là dành cho một hay 2 người khác và Lena thích cái ý tưởng dùng bữa tối với một cặp đôi. Người đàn ông đó đã nói rằng điều này là dành cho một người khác, và cô, trong lúc vội vã bỏ đi, rõ ràng là đã nghe nhầm.
“ Ồ, thế này không tốt sao? Khá giống như ngày xưa nhỉ.” Lena gần như nhảy ra khỏi chỗ ngồi khi một cánh tay nâu mạnh mẽ vòng trên đầu gối cô.
Với một cái xô ra đầy tức giận, cô hất cánh tay anh ra khỏi đầu gối mình. “ Hầu như là không” cô đáp lại “ Tôi không nhớ rằng anh có bao giờ đưa tôi ra ngoài vào buổi tối không và chắc chắn là không có bữa tối nào trên một chiếc Rolls- Royce trắng cả” Câu trả lời cay độc của cô là một cố gắng dũng cảm để che đậy trái tim đập một cách giận dữ của mình. Đầu gối cô vẫn còn nóng rang ở nơi mà anh chạm vào, và cô thấy ghê tỡm với phản ứng đó.
“ Không, tôi đã không, một sự thiếu sót từ phía tôi” anh nói như khiển trách. “ Nhưng nếu tôi làm thế thì liệu em có chấp nhận lời đề nghị của tôi không Lena?” không chờ cho cô trả lời “ Tôi nghĩ là không, em là một phụ nữ gợi cảm và nếu một nữa những lời đồn về em là có thật thì em cũng giống như đa số những người khác thôi. Tôi là một kẻ ngốc khi tự tưởng tượng rằng em sẽ cam kết chỉ dành riêng cho duy nhất một người đàn ông, nhưng... không còn quan trọng nữa. Vậy thì đêm nay chúng ta sẽ cùng tận hưởng với nhau, hm? Không có gì ràng buộc cả”.
“ Không” cô khẽ quay sang đối mặt với anh, không còn bất cứ dấu vết nào của cuộc khủng hoảng mà anh có thể nhìn thấy trong biểu hiện lạnh lùng của cô.
Jake Granton được cho là một người bạn của cha cô, và cũng là cổ đông trong Gốm Sứ Meldenton - công ty của gia đình cô. Cô đã xem xét đến khả năng có thể sẽ phải đối mặt với Jake Granton một khi trở lại làm việc trong công ty của gia đình, nhưng cô đã tự thuyết phục bản thân mình rằng khả năng đó đã quá xa vời. Cha của Jake đã mất vài năm trước và anh được thừa hưởng Granton Holdings. Lợi tức được chia từ Gốm Sứ Meldenton chỉ là một giọt nước trong đại dương đối với người đàn ông giàu có như anh ta.
Cô tự cho rằng mình đủ chính chắn để đối xử với anh một cách lịch sự đến lạnh lùng. Nhưng thật không may, gặp gỡ anh ta thế này, lại với tư cách là Lena Lawrence, một người mẫu, cô cảm thấy bất lợi kinh khủng.
“ Tôi không hiểu tại sao anh lại làm như thế này Jake àh,” cô vẩn tiếp tục, và tập trung hơn sự tự tin, cô nói thêm “ nhưng hoàn toàn không có quan điểm nào trong việc trải qua buổi tối hôm nay cùng nhau cả. Tôi sẽ bảo tài xế quay xe lại và đưa anh về nhà, đừng lo lắng, tôi sẽ hoàn trả lại cho anh 3000 bảng.”
Cô tự hào vì chất giọng vững vàng của mình khi tình cờ cô bát bỏ buổi hẹn tối nay như là một sai lầm, nhưng tận sâu bên trong cô run rẩy trong trường hợp anh không chấp nhận yêu cầu của cô. Buổi hẹn được cho là từ 8h tối đến 2h sáng, ăn tối và khiêu vũ, không bao giờ cô lại muốn trải qua khoảng thời gian dài như thế bên cạnh người đàn ông này. Cô đã không dám…
Cô bí mật quan sát anh dưới hàng mi dày. Đã 2 năm kể từ lần cuối cùng họ gặp nhau và đã kết thúc trong một trận cãi vả đầy giận dữ. Cô làm vài phép tính nhẫm nhanh chóng: bây giờ, anh chắc phải 34 tuổi rồi, nhưng từ những gì mà cô có thể nhìn thấy, anh không hề có thêm một once mở thừa nào trong cấu tạo cơ bắp của anh cả.
Mái tóc đen, thẳng, hơi dài hơn so với xu hướng thời trang hiện nay, được rẽ sang một bên, và tình cờ quét ra trước vầng trán rộng của anh. Hàng mi hoàn hảo, màu nâu sậm, dài và bóng, đôi mắt gần như màu đen,với hàng lông mi dày cong vút, tua tủa, một sự kế thừa từ bà mẹ người Ý của anh. Mũi anh thẳng, nhưng trong khoảnh khắc đó, cô nhận ra rằng, lỗ mũi của anh bùng lên nguy hiểm, mở còn rộng hơn cái miệng gợi cảm đang mím chặt vì giận dữ.
“ Không, tôi đã đủ ngu ngốc để em có thể đá đít tôi 2 lần trong quá khứ rồi, nhưng không phải là bây giờ.”
Đôi mắt cô mở to vì cơn tức giận băng giá trong giọng nói của anh. Cái nhìn đen tối của anh bắt và giữ cô ở đó, cô không còn sức mạnh nào để thoát ra được.
“ Em, L-E-N-A L-A-W-R-E-N-C-E,” Anh kéo dài nghệ danh của cô như thể nó là một từ bẩn thỉu “ Em sẽ mua vui cho tôi trong vài giờ tới chứ? Tôi đã trả một cái giá rất đắt cho đặc quyền này đấy” Đôi môi dày của anh cong lên trong một nụ cười hoài nghi. “ Nói cho tôi nghe đi, 500 bảng một giờ là mức giá hiện nay phải không?”
Cơn tức giận dâng lên khắp cơ thể cô vì cái ý nghĩ đó của anh, và, nâng bàn tay cô lên, cô đánh mạnh vào khuôn mặt điển trai đang chế giễu kia. Nhưng trước khi chạm vào được thì anh đã bắt được cổ tay thanh mảnh của cô trong một cái nắm chặt như thép.
“ Bây giờ… bây giờ… Lena, bình tĩnh, bình tĩnh lại đi nào. Tất nhiên là em không muốn đến nhà hàng cùng với người đồng hành mà trên khuôn mặt của anh ta lại có đấu tay của em chứ hả? Không nghi ngờ gì là Claude đã sắp xếp thật hiệu quả để cánh nhà báo đưa tin về hình tượng một cô người mẫu sẽ làm gì một cách công khai rồi đó.
“ Anh đang làm đau cổ tay của tôi đó” cô rít lên giữa 2 hàm răng nghiếng chặt. Cô dự tính kiên quyết giữ im lặng 100% để ngăn mình không hét vào mặt anh ta như một ả Banshee  ( Trong thần thoại Ireland và Scotland, banshee là “một người phụ nữ trong truyền thuyết” báo hiệu cho cái chết bằng việc kêu la rên siết một cách thảm thiết.)
Vòng tay anh nhẹ nhàng lại trên cổ tay cô, nhưng nếu có bất kì điều gì tồi tệ hơn thế này... khi mà ngón tay cái của Jake cứ nhẹ nhàng vuốt ve mặt trong cổ tay cô, gửi đi một luồng điện của sự nhận thức đầy nhức nhối vào nó. Sau đó, trong sự hoàn toàn kinh ngạc, đôi mắt đen của anh dịu lại trên khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận của cô.
“ Tôi xin lỗi, Lena, hành động của tôi không hơn những lời tán dương, mà chỉ là không biết nên gọi nó là gì thôi.”
Cô rùng mình, mặc dù đây là một buổi tối ấm áp. Cô tự bảo với mình, cô đã kết thúc với Jake nhiều năm trước đây, nhưng khi họ ngồi cạnh nhau trong không gian giới hạn của chiếc xe sang trọng này mùi hương nam tính tinh tế của anh đã trêu chọc lỗ mũi cô, cái mà, nếu có bị điếc, câm và mù thì cô vẫn sẽ nhận ra, chỉ duy nhất mình Jake mà thôi.
“ Tôi sẽ không làm đau em trước cả thế giới đâu” Và trong khoảnh khắc thoáng qua đó, cô nhìn thấy vài thứ mà cô đã không nhận ra trong đôi mắt, anh hạ thấp hàng mi dày xuống, che đậy biểu hiện của mình. Nhưng cô đã nhanh chóng gạt đi ý tưởng đó khi anh thêm vào một cách dũng cảm rằng “ Nhưng tôi sẽ có em tối nay Lena, em yêu àh”
Cô hít một hơi thật sâu và buộc mình bỏ qua lời tuyên bố cuối cùng của anh; có thể cô cố giữ nó sáng sủa, hoặc do đang ở bên cạnh anh ta… “ Jake, Tôi biết anh từ khi tôi chỉ mới 14 tuổi thôi. Tại sao anh lại phải tham gia vào phiên đấu thầu từ thiện cho một buổi hẹn như thế này làm gì? Anh có thể gọi cho tôi mà.”
“ Và tất nhiên là em sẽ đồng ý” anh giễu cợt, đôi mắt đen của anh ánh lên những tia nhìn ma quái “ Điều đó có nghĩa rằng tôi có thể được miễn phí àh…? Chết tiệt.’ anh cười khúc khích “ Tôi phải nên nhận ra rằng, người ta thường nói phụ nữ không bao giờ có thể quên được người tình đầu tiên của mình.”
“ Sao anh… đồ ngạo mạn, đồ con lợn kiêu căng…” Tất cả những suy nghĩ về lí do của người đàn ông này cứ trôi qua đầu khi cô gần như nghẹn ngào trong cơn thịnh nộ. “ Làm sao mà…?” Làm sao mà anh ta dám nhắc cô nhớ về cái đêm mà họ đã ở bên nhau cơ chứ?
Anh cắt ngang trước khi cô có thể nói hết câu. “ Shh, Lena, chúng ta đã đến nơi rồi, chuẩn bị để đối mặt với cánh nhà báo đi nào.”
Đỏ mặt và run rẩy trong cơn tức giận, cô nhìn vào Jake khi anh giương khung xương dài của mình trượt ra ngoài cánh cửa, người tài xế vẫn giữ cửa mở, phía sau anh, cô nhìn thấy một vài nhà nhiếp ảnh, với một nỗ lực kiểm soát bản thân hết sức tuyệt vời cô mới có thể trượt theo ghế ngồi và chấp nhận cánh tay của Jake đỡ cô ra khỏi xe.
Cô thảy một cái nhìn nổi loạn vào nét mặt điển trai tăm tối của anh và thấy khuôn mặt nhăn nhó từ cái miệng xoắn lên thật kinh tỡm khi một người thợ chụp ảnh, nỗ lực hơn hầu hết những người còn lại, quỳ gối trên vỉa hè để chụp, mà có thể chỉ là tiết lộ bức ảnh khi mà cô cuối người bước ra khỏi xe, tất cả chỉ là một đôi chân dài và hơi gian rộng hơn so với bình thường một chút.
Cô dán một nụ cười trên khuôn mặt và khoát tay Jake, hơi nghiêng người dựa vào anh ta. Cô cảm thấy anh đang căng thẳng, và một cảm giác chiến thắng thoáng qua: sau tất cả, anh không thể miễn nhiễm với cô, khi công khai, anh sẽ ghét điều đó. Hình tượng ông chủ ngân hàng ù lì của anh sẽ bị bôi nhọ vào tối nay. Hãy phục vụ anh ta ngay nào ^^! Cô hân hoan nghĩ.
Đám phóng viên ảnh này cô có thể xữ lí được, và đã làm như thế. Cô bình thản chống một cánh tay thanh mảnh lên hông, làm nổi bật những chú bướm đỏ, vàng xinh đẹp nối tiếp nhau lượn quanh eo trên chiếc váy thiếu vải của cô, nâng phong cách từ tầm thường cho đến kì lạ. Cô mượn nó từ Claude, quảng bá thiết kế của ông để thu về tối đa lợi nhuận, và thực tế thì nó là một trong những bản vẽ của riêng cô mà ông đã dùng làm ý tưởng, tăng thêm niềm tự hào của cô về mình. Với một nụ cười rực rỡ dành cho cánh nhà báo, cô cho phép Jake dẫn vào trong nhà hàng Pháp sang trọng nằm ở trung tâm khu Mayfair (*) ( Là một khu vực ở trung tâm London, không phải là thành phố ở Westminter thuộc quận Cam của Mỹ đâu nha, khu vực này buôn bán rất sầm uất, giá thì vô cùng cắt cổ, nó có một hệ thống ngân hàng riêng luôn đó, người quản lý khu vực này thì giàu khỏi phải bàn rùi ^^!)
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhà hàng đã chật cứng người, nhưng chưa đầy một giây khi bước vào người trưởng phục vụ đã đứng bên cạnh Lena. Đôi mắt nhảy múa như tán dương vẻ ngoài của cô trong khi cúi chào một cách lịch sự, tuyên bố đó là một niềm vinh hạnh lớn lao khi thấy cô vào nhà hàng của ông và nhanh chóng dẫn họ đến một chiếc bàn nhỏ dành cho 2 người ở trung tâm căn phòng.
Bên cạnh cô, Jake, mỗi inch đàn ông của anh chiếm ưu thế, mặc một bộ comple sẫm màu cho buổi tiệc tối thật không một chút tì vết, cùng chiếc áo sơ mi trắng như tuyết, tỏa ra hào quang đi đôi với sự giàu có và tinh tế. Khi mọi cái đầu của các đấng mày râu nơi đây đều ngoái lại nhìn Lena ngồi vào bàn, thì điều đó cũng tương tự với những cái đầu của các quý bà quay sang chiêm ngưỡng sự nổi bật từ người đồng hành hấp dẫn đi cùng cô.
“ Tại sao họ lại không chứ?” Lena say vòng trong suy nghĩ. Cô gần như đã quên rằng nét nam tính của anh mới áp đảo làm sao và nó càng hữu ích gấp mấy lần khi mà anh là một tỉ phú.
Rất may, cô nhận thực đơn từ người phục vụ và đóng vai trò là người chủ nhà với sự tinh tế mà cô vô cùng tự hào về nó. Cô sẽ cho Jake thấy rằng cô không còn là một cô gái non nớt bị đe dọa bởi cái quyến rũ mạnh mẽ của anh nữa.
“ Anh muốn ăn gì nào Jake? Tôi sẽ dùng bơ và mousse cá hồi, tiếp theo là món cá monkfish ( * ) ( là tên tiếng anh của một loại cá ở phía bắc Atlantic ) ăn kèm với nước sốt cari nhẹ, cộng với một ít rau tươi. Còn anh thì sao? Giống thế luôn chứ?”
Cô cong một bên chân mày hoàn hảo như thẩm vấn người đàn ông ngồi đối diện khi cô đặt thực đơn lại trên bàn. Cô vẫn còn bị shock, nhưng đã sớm kiểm soát được cơn tức giận của mình và xác định sẽ đảm nhận trách nhiệm này. Anh bắt lấy ánh nhìn lạnh lùng của cô bằng một nụ cười cũng băng giá không kém trước khi quay sang người phục đang khẽ cười và kinh ngạc trước những món cô gọi,chỉ một món chính thôi: thịt bò ăn kèm với một ít nước sốt kem cho anh, cộng với một chai champagne lâu năm.
“ Tôi có thể là khách của em, Lena, nhưng tôi không bao giờ cho phép một người phụ nữ gọi món ăn cho tôi, hay để tôi…” Đôi mắt anh lóe lên một chút giận dữ sau đó có thể nhận ra nó dịu lại một chút khi cái nhìn của anh ngang nhiên đi lang thang xuống các đường cong mềm mại trên vùng ngực đầy đặn của cô.
Cô cảm thấy một luồng nhiệt dâng lên trong cô từ dạ dày chay đến toàn thân bởi cái nhìn rõ ràng là đang khiêu gợi của anh, và cay đắng, cô nguyền rủa Claude dưới hơi thở của mình. Nếu cô chỉ cần biết người đi ăn tối cùng là ai thì cô đã để cho cái phản ứng sợ hãi này thuận lợi phát triển theo một cách nào đó khác. Jake có khả năng làm cô cảm thấy như một cô bé tuổi teen vụng về chỉ với một cái nhìn từ đôi mắt nâu hiểu biết của anh.
“ Ngoại trừ, có lẽ, là ở trên giường, và sau đó tôi không phiền nếu một quý cô giành thế chủ động. Thỉnh thoảng thì nó có thể khá là thú vị…” Anh cười lớn trước biểu hiện khá là shock của cô. “ Em ko đồng ý với tôi àh?” Anh chế nhạo.
“ Anh nghĩ rằng anh có thể mang những ý nghĩ kia ra khỏi cái rãnh nước đó đủ lâu để chúng ta có thể tận hưởng bữa ăn với một vài sự giả vờ văn minh được không?” Cô nói cộc lốc. Cô bệnh đến chết vì những lời bóng gió thô lỗ của anh.
“ Một thỏa thuận ngừng bắn àh Lena, hmm?”
“ Và không cần thiết mà anh phải gọi tôi là Lena đâu. Anh luôn gọi tôi là Katy khi chúng ta còn là b-bạn bè mà”. Cô ngập ngừng ở từ “ bạn bè”, sau đó đã mắc sai lầm. “ Không chỉ ở Pháp, tôi được gọi với cái tên là Lena. Bây giờ, tôi đã về nhà tôi thích được gọi là Katy hơn.”
“ Bạn bè àh. Một lần, tôi đã có môt người bạn gọi là Katy, nhưng bây giờ, tôi không còn nhìn thấy cô ấy trong người phụ nữ ở trước mặt tôi nữa. Em có muốn biết tôi thấy cái gì không?”
“ Không có gì đặc biệt, nhưng dù sao thì tôi cũng không phiền nếu anh nói tôi nghe.” Cô nói với một nụ cười nhỏ để che đậy sự tổn thương mà cô cảm thấy từ một con dao găm nhanh chóng và ko hề được mong đợi vì sự phủ nhận của anh về tình bạn giữa họ. Thật là ngu ngốc, cô biết điều đó; họ đã không gần gũi nhau trong 4 năm, nhưng trước đó cô đã tin rằng anh là bạn cô và còn hơn thế nữa…
“ Tôi nhìn thấy một người phụ nữ trẻ rất xinh đẹp, rất gợi cảm, người đã dùng vài năm cuối để đùa giỡn với những đặc tính đó của mình, với một sự thành công vĩ đại. Cảm giác của nó như thế nào hả Lena àh xin lỗi, là Katy chứ, khi biết là hầu hết đàn ông ở 2 châu lục khi đi ngủ mà vẫn còn tưởng tượng về cơ thể của em hả? Điều đó có làm thay đổi em ko?”
“ Tôi là một người mẫu” cô nói thẳng thừng, và quan sát trong sự ngạc nhiên khi Jake ngả đầu về sau bật cười. “ Tôi không thấy có gì đáng buồn cười trong câu nói đó cả”
“ Ồ, thôi nào… Tôi đã nhìn thấy tấm poster của em rồi, nó được sưu tập trên toàn thế giới”. Vẫn đang cười thầm khi đôi mắt nâu của anh bắt và giữ đôi mắt của cô lại đó. “ Claude chắc phải thu về hàng triệu bảng theo cách đó. Nàng Eva truyền thống còn không thể làm tốt hơn như thế. Mỗi người đàn ông đã nhìn thấy nó đều trải qua hàng giờ tự hỏi làm sao mà cái mảnh nhỏ xíu đó lại có thể che được ngực của em và chờ đơi cho nó tuột xuống.”
Đôi môi cô khẽ mở ra cho một nụ cười trả lời, cô bất lực với bản thân. Lòng trung thực cơ bản đã buộc cô phải thừa nhận rằng ý kiến của anh về bức anh đó đã bị nhận ra. Cô đã che đậy khá tốt, bận còn nhiều hơn là hầu hết những người phụ nữ mặc trên biển, nhưng người nhiếp anh đó đã chụp trúng cô đang với đến trái táo trên cây.
“ Họ sẽ phải chờ lâu đấy” cô cười khúc khích. “ Tôi đã làm nó kẹt vào thịt mình bằng một dãi băng rất chắc chắn”
“ Àh, một ảo tưởng khác ăn mòn cát bụi.” Jake giả vờ rên rỉ, và lần đầu tiên trong buổi tối hôm nay họ đã chia sẽ một nụ cười tiêu khiển cùng nhau.
Người phục vụ đến mang theo thức ăn, phần còn lại của bữa tối Jake khuyến khích Katy nói về sự nghiệp người mẫu của mình. Thật cẩn thận tránh bất cứ điều gì quá cá nhân hay liên quan mật thiết đến tính chất của cuộc nói chuyện mà cô sẽ trả lời bất cứ cuộc phỏng vấn nào, họ kiểm soát để có khoảng thời gian dùng café mà không có bất kì lời nói giận dữ nào.
Katy khá hạnh phúc khi múc một muỗng đường cho vào trong tách kèm với một cục kem khổng lồ. Buổi tối không tệ bằng phân nữa nỗi sợ đầu tiên của cô khi nhìn thấy Jake là người bạn đồng hành của mình. Cô chỉ có thề hi vọng vào phần còn lại của buổi tối, tại câu lạc bộ đêm, cũng diễn ra tốt đẹp như thế… Cô dừng lại khi đang nâng tách lên miệng. Cô đang nghĩ cái gì thế? Tận hưởng sự đụng chạm của Jake àh? Cô nhanh chóng nhấp một ngụm café và đặt cái tách lại trên bàn.
Anh thật duyên dáng và lịch sự, và đã lừa được cô thêm một lần nữa… Cái mà, cô đã nghĩ thật hoài nghi, xem xét, anh tin rằng cô còn hơn cả một con điếm, và đã nói rất nhiều, tối nay và 2 năm trước, chỉ gạch chân những điều mà lần đầu tiên cô khám phá ra khi còn là một cô gái 18 tuổi nhút nhát, yêu sâu đậm một người đàn ông.Anh là một con quỷ tàn nhẫn, lầm lạc, người có thể khá là hạnh phúc đâm sau lưng ai đó khi đang cười trước mặt họ.
“Em không giữ gìn vóng dáng cho công việc àh?” Jake chất vấn, liếc nhìn vào tách café kem của cô, sau đó nhàn nhã hơn khi chuyền cái nhìn sang đôi vai trần và bộ ngực săn chắc. Một nụ cười lười biếng cong lên trên đôi môi gợi cảm của anh khi đôi mắt đen cuối cùng cũng nhìn vào đôi mắt của Katy.
Cô dễ dàng nhận ra sự đánh giá nét nam tính và gợi ý của việc cho đi nhiều hơn trong ánh nhìn đen tối của anh. Bao nhiêu người phụ nữ, cô tự hỏi, đã rơi vào nụ cười quyến rũ và sức mạnh nam tính của người đàn ông này trong những năm qua? Hàng trăm, không còn nghi ngờ gì nữa. Mẹ kế của cô, Monica cũng nằm trong số đó, cô cay đắng nghĩ.
Tuy nhiên, không có dấu hiệu nào của một vụ bê bối có thể chạm được vào anh ta; với thế giới nói chung anh là một ông chủ ngân hàng đáng kính nhưng khá là nhàm chán.
Cẩn thận, cô nâng tách lên miệng và nhấp một ngụm café để cho mình thêm thời gian kiểm soát cú đâm nhanh chóng từ sự tức giận vì ghê tởm bản thân, cô cảm thấy rằng cô đã ngu ngốc một lần đủ để trở thành một trong những người phụ nữ của anh ta rồi.
Đặt lại tách vào trong dĩa, cô cuối cùng cũng trả lời câu hỏi của anh: “ Tại sao tôi phải làm như thế chứ?” Cô chớp hàng lông mi dài một cách nực cười “ Có hàng ngàn người đàn ông làm điều đó cho tôi, anh iu àh.” Cô cười, chơi trò tán tỉnh vì tất cả những gì mà cô xứng đáng.
“ Tất nhiên, làm sao mà tôi quên được người mẫu đồ lót của thập kỉ này chứ?” anh kéo dài giọng mỉa mai, vẻ dễ dàng quyến rũ của anh biến mất cùng lúc với cái nhìn cay đắng vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, anh ra hiệu cho người phục vụ tính tiền.
Hãy ghi điểm cho mình nào, cô tự tin nghĩ, mặc dù lí do tại sao Jake lại cảm thấy cay đắng Katy không thể hình dung ra được; đó là đặc quyền của cô, chắc chắn chứ? Tất nhiên, cuối cùng thì cô đã chứng minh được cô đã trưởng thành đủ để xữ lí anh ta, sau tất cả, có lẽ phẩn còn lại của buổi tối sẽ là một cuộc thử nghiệm. Với đến tay anh, cô nói “ Anh là khách của tôi, tôi sẽ lo cái đó.” Khi người phục vụ đặt một cái dĩa với một tờ giấy được gấp lại bên cạnh Jake.
“ Không, em sẽ không” Anh gần như gầm gừ, và ném một xấp tiền giấy trên bàn, anh liếc nhìn vào cái đồng hồ Rolex vàng tuyệt đẹp vòng trên cổ tay anh và đứng dậy. “ Đi thôi nào. Gần 11 h rồi, Xe đang đợi chúng ta. Hãy tiếp tục phần còn lại của trò hề này thôi nào”
Cô không thể hiểu nổi tại sao vẻ duyên dáng tự nhiên trước đây của anh lại thay bằng sự tức giận cay đắng, mà... anh đã không đặt hàng cô về điều đó. “ Một trò hề!” Cô chua cay. “ Tôi có thể nhắc anh nhớ rằng đây là ý tưởng của anh không? Anh không phải trả giá cho cái gì cả, anh đủ giàu, anh chó thể đơn giản chỉ cần cho tiền hội từ thiện thế là xong.”
Cô đang nói chuyện với cái lưng của anh khi anh đã quay đầu ra cửa, nhưng cách cư xử đúng mực buộc anh phải đơi cô ở lối ra vào. Cô cố tình làm cho căn phòng đầy thuốc súng, và chậm chạp chải suôn lại mái tóc và tô lại son môi.
Thời gian trôi qua, họ một lần nữa ngồi tại ghế sau của chiếc Rolls, gương mặt của Jake đỏ sậm lại tức giận bởi sự chậm trễ. Katy phải giấu nụ cười sau một cái ho. Phục vụ anh ta thôi nào, cô hân hoan nghĩ. Anh sải bước qua cuộc đời cứ như anh là một món quà của Chúa dành cho phụ nữ, một sự thay đổi, nó sẽ làm anh trở nên vô hại khi đợi chờ một ai đó.
“ Tôi vui vì em đã tìm thấy trò vui đó, nhưng tôi không đánh giá cao việc cứ phải chờ đợi,” anh chặn đầu.
“ Tôi rất tiếc” cô kéo dài giọng, nhưng không thể ngăn được sự thích thú trong giọng nói.
“ Em sẽ như thế nếu như đêm nay em tiếp tục để tôi phải chờ đợi” anh nói lạnh lùng.
Katy không bình luận thêm gì nữa. Tốt hơn là nên bỏ cuộc khi bị qua mặt, cô tự nói với mình, và ngồi ngay ngắn vào chiếc ghế bọc da sang trọng. Cô tưởng tượng cô có thể cảm thấy hơi nóng từ đùi anh đang đốt cháy cô, nhưng giác quan thông thường lại mách bảo rằng họ thậm chí còn không chạm vào nhau.
Cô chuyển cái nhìn vào gương mặt của anh. Cái mũ trùm đầu gần như bao phủ hết đôi mắt, che đậy biểu hiện của anh, miệng anh ngậm chặt lại thành một đường thẳng. Khuôn mặt cứng cáp hấp dẫn của anh có một giá trị làm người khác tò mò đến đáng ngại. Hoàn toàn khác với người thanh niên hay cười mà cô đã từng biết. Người đàn ông lạnh lùng xa cách này là một người lạ đối với cô, và đó là cách mà cô muốn nó cứ như thế…
“ Tôi hỏi em có muốn uống thêm Champagne không, và tôi sẽ cảm kích nếu như em nhận ra tôi khi tôi nói chuyện với em.”
Họ chưa kịp nói kể từ khi rời nhà hàng, và bây giờ, khi họ ngồi vào một cái bàn thoải mái tại Annabel, đầu Katy giật bắn vì một âm thanh từ giọng nói rõ ràng là rất tức giận của Jake. Lạc trong những suy nghĩ của riêng mình, cô đã không nhận ra những gì anh đã nói. “ Vâng, làm ơn” cô trả lời lạnh lùng. Champagne được mang đến và cô nhìn khi người phục vụ rót đầy vào cái ly dài như ống sáo, và đôi mắt cô mở to đổ nhào xuống cái trông như Whisky và soda được đặt trước mặt Jake.
“ Anh có muốn uống Champagne với tôi không, một chai thì thật là lãng phí, Tôi sẽ không bao giờ uống hết được.”
“ Tôi cần một cái gì đó mạnh hơn” Anh trả lời khẩn trương, và nâng ly lên, anh uống một hơi dài cái thứ chất lỏng bốc lửa đó, đặt cái ly trở lại bàn, ngẩn đầu lên, đôi mắt nâu của anh bí ẩn một cách kì lạ khi chúng đụng độ với cô. “ Mặc dù vậy, tôi có thể uống dùm em một ly sau.” Cô không tin vào nụ cười gợi cảm của anh. Anh cần một cái gì đó mạnh hơn, có thể anh có một ý tưởng đúng đắn phải làm, bây giờ chỉ còn một cách phải làm để vượt qua những ngày kế tiếp, Katy nghĩ vòng vo. Trong không khí thân mật mờ ảo của câu lạc bộ đêm, cú shock khi gặp lại Jake đã bắt đầu phai đi, và vài ý kiến của anh trước đó đã bắt đầu vang vọng mơ hồ đe dọa khi chúng trình diện trong tâm trí choáng váng của cô.
“ Gần đây em đã gặp David chưa, bố của em đó?”
“ Cái gì cơ? ồ, không, khoảng 18 tháng trước” Katy trả lời, bối rối bởi cái nhìn vững vàng và tính phi lí của câu hỏi. Cô đã bận suy nghĩ về tuyên bố của anh trước đó rằng anh sẽ có cô vào tối nay. Cô đã nghĩ nó là một loại trò đùa tinh vi mà cô đã gặp phải hàng chục lần trước đây trong thế giới người mẫu, nơi mà mỗi người đàn ông dường như xem người mẫu thời trang là một trò chơi dễ dàng… Nhưng bây giờ, với thái độ thay đổi của anh, cô không chắc chắn lắm, và vâng, cô đang hoảng loạn…
“Em biết Monica và David đã li dị, hay bây giờ em là người nổi tiếng rồi, nên không còn quan tâm đến gia đình của mình nữa?” Lời bình luận cuối cùng là một sự chế nhạo.
Katy ngồi thằng trên ghế, đề cập đến Monica đủ để xương sống cô cứng lại. “ Vâng, tôi có thể không gặp bố tôi thường xuyên, nhưng ở đây có một thứ gọi là điện thoại”, cô thông báo cho anh bằng một sự mỉa mai. “ Liên lạc giữa tôi và bố tôi không phải là việc của anh.”
Lời Cầu Hôn Khiếm Nhã Lời Cầu Hôn Khiếm Nhã - Jacqueline Baird Lời Cầu Hôn Khiếm Nhã