Chương 2
iền sảnh phía Tây của nhà thờ Giáo hội Trưởng Lão Wynette tràn ngập mùi sách thánh ca cũ và mùi của những bữa ăn đóng góp[1] đã bị quên lãng từ lâu. Bên ngoài, đâu đâu cũng thấy những đám đông hỗn độn một cách trật tự. Khu vực đặc biệt dành cho báo giới chật kín phóng viên, các chỗ ngồi trên khán đài ở ngoài trời đông nghịt khán giả, cộng thêm dòng người đổ vào các phố xung quanh. Khi đoàn phù dâu xếp hàng để bước vào thánh đường, liếc mắt về phía sau nhìn Lucy. Chiếc váy viền ren vừa vặn không chê vào đâu được, làm tôn vóc dáng mảnh mai của cô, nhưng ngay cả lớp trang điểm chuyên nghiệp cũng không cách gì che giấu được vẻ căng thẳng của cô. Suốt cả ngày, Lucy đã bồn chồn đến độ Meg chẳng nỡ lòng nào nói thêm gì về hôn lễ thiếu chín chắn này. Nói thế thôi chứ dù sao đi nữa cô cũng chẳng thể làm thế được khi nhất cử nhất động đều bị bà Nealy Case Jorik theo sát nút.
Dàn nhạc thính phòng kết thúc phần nhạc dạo, và tiếng kèm trumpet vang lên thông báo cô dâu bắt đầu tiến vào. Hai cô em gái của Lucy đứng phía trước, bên cạnh Meg, rồi đến cô em Tracy mười tám tuổi trong vai trò phù dâu chính của Lucy.
Tất cả bọn họ đều mặc váy lụa tơ nõn Trung Hoa kiểu dáng đơn giản màu champagne đi kèm đôi hoa tai hoàng ngọc ám khói mà Lucy dùng làm quà tặng cho các phù dâu.
Cô gái mười ba tuổi Holly bắt đầu bước vào lối đi chính giữa nhà thờ. Khi cô đi được nửa đường, cô em Charlotte bước ra. Meg ngoái lại phía sau mỉm cười với Lucy, cô dâu đã quyết định bước vào giáo đường một mình và sẽ gặp cha mẹ giữa đường như một biểu tượng cho cách họ đã bước vào cuộc đời cô. Meg di chuyển lên trước mặt Tracy để chuẩn bị bước vào, nhưng đúng lúc cô dợm bước đi thì bỗng nghe có tiếng sột soạt và một bàn tay vung ra chộp lấy cánh tay cô. “Tớ phải nói chuyện với Ted ngay bây giờ,” Lucy thầm thì với giọng hoảng loạn. Tracy, với mái tóc vàng được tết lại một cách cầu kỳ, bật ra một tiếng thở hổn hển tắc nghẹn. “Luce, chị làm gì vậy?”
Lucy phớt lờ em gái. “Tìm anh ấy cho tớ với, Meg. Xin cậu đấy.”
Meg không phải người quen tôn trọng các quy tắc xã hội thông thường, nhưng chính cô cũng cảm thấy hành động này có phần thiếu suy nghĩ. “Bây giờ à? Cậu không thấy là lẽ ra cậu đã có thể làm chuyện này từ hai tiếng đồng hồ trước sao?”
“Cậu đã đúng. Về tất cả mọi chuyện. Cậu đã đúng hoàn toàn.” Dù đã bị ẩn dưới lớp lớp mạng che, khuôn mặt Lucy vẫn toát lên vẻ nhợt nhạt và khổ sở. “Giúp tớ với. Xin cậu đấy.”
Tracy quay ngoắt sang phía Meg. “Em không hiểu. Chị đã nói gì với chị ấy?” Không buồn đợi câu trả lời, cô bé chộp lấy tay chị gái, “Luce, chị chỉ đang hoang mang sợ hãi. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”
“Không đâu. Chị... chị phải nói chuyện với Ted.”
“Bây giờ sao?” Tracy lặp lại câu Meg đã hỏi. “Chị không nói chuyện với anh ấy bây giờ được.”
Nhưng Lucy bắt buộc phải làm việc đó. Meg ý thức rõ điều đó, cho dù Tracy có hiểu được hay không. Siết chặt tay quanh bó hoa thủy vu nhỏ, Meg trưng nụ cười lên gương mặt và bước lên tấm thảm trắng tinh cổ kính.
Một lối đi cắt ngang gian phòng phân chia giáo đường thành nửa trước và nửa sau. Cựu tổng thống Hợp chúng quốc Hoa Kỳ cùng chồng đứng sẵn ở đó, kiêu hãnh và long lanh nước mắt, chờ đợi được hộ tống con gái họ trên đoạn đường cuối cùng trong cuộc đời con gái của cô. Ted Beaudine đứng gần ban thờ, bên cạnh là phù rể chính và ba phù rể phụ. Một tia nắng rọi thẳng xuống đầu anh, trao cho anh - còn gì khác nữa chứ - một vầng hào quang.
Tối hôm qua, trong buổi diễn tập trước hôn lễ, Meg đã bị lịch sự nhắc nhở do đi quá nhanh trên lối đi chính giữa nhà thờ, nhưng giờ chuyện đó chẳng thành vấn đề nữa, vì những sải chân dài quen thuộc của cô giờ đã chỉ còn như bước chân em bé. Cô đã làm gì vậy? Khách khứa đều háo hức quay nhìn, chờ đợi sự xuất hiện của cô dâu. Chớp mắt, Meg đã bước đến bên ban thờ, và cô dừng trước mặt Ted thay vì bước về chỗ đứng của mình cạnh Charlotte.
Anh nhìn cô với ánh mắt dò hỏi. Cô nhìn chằm chằm vào trán anh để không phải đối phó với đôi mắt như mắt hổ màu thạch anh dễ khiến người ta bối rối. “Lucy muốn nói chuyện với anh,” cô thì thầm.
Anh nghiêng nghiêng đầu xử lý thông tin đó. Bất kỳ người đàn ông nào khác hẳn sẽ hỏi này hỏi nọ, nhưng Ted Beaudine thì không. Vẻ băn khoăn của anh đã chuyển thành lo âu. Với dáng đi quả quyết và không lộ ra bất kỳ dấu hiệu xấu hổ nào, anh sải bước trên lối đi chính giữa nhà thờ.
Ngài tổng thống và đệ nhất phu quân chằm chằm nhìn nhau khi anh bước qua, rồi ngay lập tức bám theo anh. Tiếng xì xầm rộ lên giữa đám đông khách khứa. Mẹ chú rể đứng dậy, và rồi đến cha anh. Không thể để Lucy phải một mình đối diện với chuyện này, Meg vội vã quay lại con đường mình vừa đi. Nỗi sợ hãi trong cô lớn dần lên theo mỗi bước chân.
Khi bước vào tiền sảnh phía Tây, Meg nhận thấy tấm khăn voan che đầu của Lucy đang bồng bềnh trên vai Ted, còn Tracy và bố mẹ cô đang vây xung quanh. Hai nhân viên an ninh đứng cạnh cửa với vẻ cảnh giác cao độ. Cha mẹ chú rể xuất hiện đúng lúc Ted kéo Lucy tránh xa khỏi đám đông. Siết chặt cánh tay cô dâu, Ted dẫn Lucy tiến về phía một cánh cửa nhỏ thông với hông tiền sảnh. Lucy quay người, tìm kiếm ai đó. Cô nhìn thấy Meg, và cho dù bị che dưới cả thác vải tuyn, lời khẩn nài của cô vẫn không lẫn vào đâu được. Giúp tớ với.
Meg vội vã tiến tới trước, nhưng mới được vài bước, chân cô đã bị chôn chặt xuống đất bởi ánh mắt của anh chàng Ted Beaudine ôn hòa, một ánh mắt dữ tợn không kém gì ấn tượng cha cô khơi gợi được trong các bộ phim của ông. Lucy lắc đầu, và bằng cách nào đó, Meg hiểu rằng bạn cô không cầu xin cô giải thích với Ted. Lucy muốn cô giải quyết đống hỗn độn ở đây, cứ như thể Meg biết mình nên làm gì vậy.
Khi cánh cửa đóng sập lại sau lưng cô dâu chú rể, ngài cựu đệ nhất phu quân Mỹ tiến về phía cô. “Meg, có chuyện gì vậy? Tracy bảo cháu biết chuyện này.”
Meg túm chặt bó hoa phù dâu. Tại sao Lucy phải mất đến ngần ấy thời gian mới tìm lại được trái tim nổi loạn của mình chứ “Ừm... Lucy cần nói chuyện với Ted ạ.”
“Rõ là thế rồi. Về chuyện gì?”
“Cậu ấy...” Cô nhìn thấy khuôn mặt đau khổ của Lucy hiện lên rõ ràng trong tâm trí. “Cậu ấy có một chút ngờ vực ạ.”
“Ngờ vực?” Francesca Beaudine điên cuồng giận dữ trong bộ váy Chanel màu nâu vàng nhạt, ném câu hỏi vào mặc cô “Chính cô phải chịu trách nhiệm cho chuyện này. Ta đã nghe cô nói tối qua. Cô đã gây ra chuyện này.” Bà đâm bổ về phía căn phòng nơi con trai bà vừa vào, nhưng rồi bị chồng mình chặn lại ngay phút chót.
“Bình tĩnh nào, Francesca,” ông Dallas Beaudine nói, giọng Texas trễ nải tương phản rõ ràng với ngữ điệu gọn gàng đặc chất Anh của người vợ. “Chúng nó phải tự mình giải quyết chuyện này thôi.”
Nhóm phù dâu phù rể hối hả lao từ giáo đường vào trong tiền sảnh. Mấy người em của Lucy xúm lại bên nhau: em trai cô, Andre; Charlotte và Holly; Tracy, vẫn đang không ngừng bắn về phía Meg những ánh nhìn chết chóc. Ngài mục sư bước đến trao đổi chớp nhoáng với bà tổng thống. Sau đó ngài mục sư gật đầu, quay trở lại giáo đường, và Meg nghe thấy ông xin lỗi khách khứa vì sự “chậm trễ chút xíu” đề nghị mọi người ở yên tại chỗ.
Dàn nhạc bắt đầu chơi. Cánh cửa bên hông tiền sảnh vẫn đóng im ỉm. Meg bắt đầu cảm thấy ruột gan nhộn nhạo.
Tracy không đứng cùng gia đình nữa mà sấn sổ tiến về phía Meg, cái miệng chúm chím mím chặt giận giữ. “Chị Lucy đã rất hạnh phúc cho tới khi chị xuất hiện. Đây là lỗi của chị!”
Cha cô bước đến bên cạnh con gái, đặt tay lên vai cô trong khi ánh mắt lạnh lùng hướng sang Meg. “Nealy đã kể cho ta nghe về cuộc nói chuyện của cháu tối qua. Cháu biết gì về chuyện này hả?”
Cha mẹ chú rể nghe thấy câu ông hỏi bèn xáp lại gần. Ý thức rõ Lucy đã đặt trọn niềm tin vào mình, Meg cố chống lại thôi thúc quay người thoái lui. “Lucy... luôn cố gắng hết sức để không khiến cho những người cậu ấy thương yêu cảm thấy thất vọng.” Cô liếm đôi môi khô khốc. “Thỉnh thoảng cậu ấy có thể... quên mất con người thật của mình.”
Mat Jorik đúng là kiểu người xuất thân từ Trường Báo Chí Nói Không Với Chuyện Tào Lao. “Chính xác thì cháu định nói gì hả? Nói toạc ra đi.”
Mọi ánh mắt đều dán chặt vào cô. Meg siết chặt tay quanh bó hoa thủy vu. Dù muốn bỏ chạy đến đâu chăng nữa cũng vậy thôi, cô vẫn phải cố gắng hết sức để ít nhất làm giảm gánh nặng cho Lucy bằng cách đặt những viên gạch đầu tiên cho những cuộc đối thoại cam go đang chờ sẵn cô bạn thân. Cô lại liếm môi. “Lucy không hạnh phúc như lẽ ra phải thế. Cậu ấy có một chút ngờ vực.”
“Vớ vẩn!” mẹ Ted kêu lên. “Trước đây con bé chẳng có chút ngờ vực nào hết. Cho tới tận khi cô nhồi nhét chúng vào đầu nó.”
“Đây là lần đầu tiên chúng ta nghe nói đến chuyện ngờ vực đấy,” ông Dallas Beaudine nói.
Meg thoáng nghĩ đến việc tuyên bố mình chẳng biết gì, nhưng Lucy là người chị em mà cô chưa bao giờ có được, và ít nhất cô cũng phải làm điều này vì cô ấy. “Lucy phát hiện ra cậu ấy có lẽ đã sai lầm khi kết hôn với Ted. Rằng anh ấy... có thể không phải đích thực là người đàn ông dành cho cậu ấy.”
“Thật lố bịch.” Đôi mắt xanh của bà Francesca lóe lên ánh nhìn chết chóc. “Cô có biết có bao nhiêu người sẵn sàng đánh đổi tất cả để được cưới Teddy không?”
“Rất nhiều, cháu tin chắc thế.”
Mẹ anh không hề nguôi giận. “Hôm thứ Bảy ta đã ăn sáng cùng Lucy, và con bé nói nó chưa bao giờ hạnh phúc hơn lúc này. Nhưng sau khi cô đến, mọi chuyện đã thay đổi. Cô đã nói gì với nó?”
Meg cố gắng lẩn tránh câu hỏi. “Có lẽ cậu ấy không được hạnh phúc như vẻ bề ngoài. Lucy rất giỏi giả vờ chuyện đó.”
“Ta là chuyên gia về những người giả vờ hạnh phúc,” bà Francesca cấm cảu. “Lucy không như thế.”
“Cậu ấy thật sự rất giỏi khoản ấy.”
“Để ta thử hình dung một tình huống khác nhé.” Bà mẹ bé nhỏ của chú rể thể hiện uy quyền của một ủy viên công tố. “Liệu có thể nào cô - vì những lý do chỉ mình cô mới biết - đã quyết định lợi dụng tâm lý khủng hoảng tiền hôn nhân mà các cô dâu thường mắc phải để làm to chuyện không?”
“Không. Không đời nào.” Cô xoắn sợi ruy băng màu đồng của bó hoa quanh các ngón tay. Lòng bàn tay cô bắt đầu ướt đẫm mồ hôi. “Lucy biết rõ tất cả các bác mong mỏi cuộc hôn nhân này đến thế nào, vậy nên cậu ấy tự thuyết phục mình rằng mọi chuyện sẽ hoàn toàn tốt đẹp. Nhưng đó không phải điều cậu ấy thực sự mong muốn.”
“Em không tin chị.” Đôi mắt xanh của Tracy giàn giụa nước mắt. “Chị Lucy yêu anh Ted. Chị đã ghen tị! Vậy nên chị mới làm thế này.”
Từ xưa đến nay Tracy luôn tôn thờ Meg, và thái độ thù địch của cô bé như lưỡi dao cứa vào tim Meg. “Không phải thế.”
“Vậy thì hãy cho mọi người biết chị đã nói gì với chị ấy đi,” Tracy yêu cầu. “Nói cho tất cả mọi người nghe đi.”
Một sợi ruy băng đã bị rách te tua trong mấy ngón tay chết tiệt của cô. “Chị chỉ đơn thuần nhắc cậu ấy cần phải sống thật với bản thân.”
“Chị ấy sống như vậy rồi đấy chứ!” Tracy kêu ré lên. “Chị đã phá hỏng mọi chuyện.”
“Chị cũng mong Lucy hạnh phúc hệt như mọi người thôi. Nhưng cậu ấy không hạnh phúc.”
“Chỉ trong một lúc chuyện trò chiều qua mà cô đã nắm rõ toàn bộ chuyện này đấy à?” cha Ted hỏi, giọng trầm xuống một cách nguy hiểm.
“Cháu rất hiểu cậu ấy.”
“Còn chúng ta thì không à?” ông Mat Jorik lạnh lùng hỏi lại.
Môi Tracy run run. “Mọi chuyện vẫn vô cùng tuyệt vời cho đến khi chị xuất hiện.”
“Nó không tuyệt vời.” Meg cảm thấy mồ hôi đang chảy thành dòng giữa hai bầu ngực mình. “Lucy chỉ cố gắng tỏ ra thế để mọi người tin thôi.” Tổng thống Jorik chằm chằm nhìn Meg một lúc lâu, ánh mắt dò xét, rồi cuối cùng bà cũng phá vỡ sự im lặng. “Meg,” bà lặng lẽ nói. “Cháu đã làm gì?”
Lời kết tội khẽ khàng của bà khiến Meg ý thức được một điều lẽ ra cô nên biết ngay từ lúc đầu. Họ sẽ trút mọi tội lỗi lên đầu cô. Và có lẽ họ đã đúng. Ngoài cô ra, chẳng ai cho rằng đám cưới này là một ý tưởng khủng khiếp đến thế. Làm sao một kẻ thất bại thâm căn cố đế lại dám cho rằng mình hiểu biết hơn tất cả bọn họ chứ?
Toàn bộ sức lực của cô dường như đã bị quét sạch bởi uy quyền toát ra từ đôi mắt xanh thăm thẳm của bà tổng thống. “Cháu... cháu không định... Lucy không...” Vẻ thất vọng sâu sắc in hằn trên khuôn mặt của người phụ nữ cô vô cùng ngưỡng mộ còn khiến Meg khổ sở hơn nhiều so với khi phải hứng chịu những lời chỉ trích của cha mẹ. Ít nhất Meg cũng đã quen bị cha mẹ trách mắng rồi. “Cháu... cháu xin lỗi.”
Tổng thống Jorik lắc đầu. Mẹ của chú rể, vốn khét tiếng với khả năng hủy diệt những nhân vật danh giá kiêu căng ngạo mạn trên các cuộc phỏng vấn truyền hình, đã hừng hực khí thế hủy diệc Meg cho tới khi chồng bà điềm đạm lên tiếng gỡ rối. “Có lẽ chúng ta đã phản ứng hơi thái quá. Biết đâu ngay lúc này hai đứa đã làm lành rồi.”
Nhưng đôi vợ chồng hụt chẳng làm lành gì hết. Meg biết rõ điều đó, và bà Nealy Jorik cũng vậy. Vốn hiểu quá rõ con gái nên mẹ Lucy biết rằng nếu chưa thực sự quyết tâm thì cô sẽ chẳng đời nào đẩy gia đình vào tình cảnh khổ sở thế này.
Từng người một, họ lần lượt quay lưng lại với Meg. Hai cặp phụ huynh. Các em của Lucy. Các phù rể và phù rể chính. Cứ như thể cô không còn tồn tại nữa. Đầu tiên là cha mẹ cô, và giờ là thế này đây. Tất cả những người cô quan tâm tất cả những người cô yêu quý - đều đã gạt cô ra ngoài lề.
Cô không thuộc dạng mít ướt, nhưng nước mắt vẫn đang ầng ậng, và cô biết mình phải rời khỏi đây ngay. Chẳng ai buồn để ý khi cô bước về phía cửa ra vào. Cô ấy nắm đấm cửa lẻn ra ngoài, và muộn màng nhận ra sai lầm của mình.
Đèn chiếu chớp liên hồi. Máy quay truyền hình kêu vo vo. Cảnh náo loạn ngay lập tức bùng nổ trước sự xuất hiện đột ngột của cô phù dâu đúng vào thời điểm lẽ ra cô dâu chú rể đang trao lời thề nguyện. Một vài khán giả đang ngồi trên khán đài đối diện nhà thờ còn đứng hẳn dậy để xem có chuyện gì mà xôn xao thế. Cánh phóng viên nháo nhào xô về phía trước. Meg thả rơi bó hoa thuỷ vu, xoay người một trăm tám mươi độ và chộp lấy tay nắm cửa sắt nặng trình trịch bằng cả hai tay. Nó nhấc định không chịu xoay. Tất nhiên rồi. Cửa đã bị khóa lại để đảm bảo an ninh. Cô đã bị sập bẫy.
Các phóng viên vội vã lao về phía cô, xô vào đội bảo vệ đang đứng dưới chân thềm.
Trong đó xảy ra chuyện gì vậy?
Có vấn đề gì sao?
Đã xảy ra tai nạn à?
Tổng thống Jorik vẫn ổn chứ?
Meg ép người dẹp lép vào cánh cửa. Những câu hỏi càng lúc càng to hơn, càng thúc bách hơn.
Cô dâu chú rể đâu rồi?
Lễ cưới đã xong rồi sao?
Cho chúng tôi biết có chuyện gì đi.
“Tôi... tôi cảm thấy không khỏe, có thế thôi...”
Những tiếng la hét nhấn chìm câu trả lời yếu ớt của cô. Ai đó gào lên với mọi người “Im ngay cái mồm đi!” Cô đã từng phải đối phó với những kẻ lừa đảo ở Thái Lan và những tên côn đồ đường phố ở Maroc, nhưng chưa lần nào cô thấy mất bình tĩnh thế này. Một lần nữa, cô xoay người về phía cửa giẫm phải bó hoa dưới chân, nhưng ổ khóa vẫn cứ trơ trơ. Hoặc không ai bên trong kịp nhận ra tình thế cam go của cô, hoặc họ đã sẵn lòng ném cô cho bầy sói.
Đám đông trên khán đài giờ đã đứng cả dậy. Tuyệt vọng nhìn quanh, Meg phát hiện ra hai bậc thang hẹp dẫn tới con đường đi bộ bao quanh hông nhà thờ. Cô lao xuống đó, suýt ngã giữa đường. Đám người xem không có chỗ trên khu vực ghế ngồi đang túm tụm trên vỉa hè bên ngoài hàng rào nhà thờ, một vài người mang theo xe đẩy trẻ em, một vài người cầm đồ uống ướp lạnh. Kéo cao chân váy, cô chạy dọc con đường lát gạch gập ghềnh, hướng về bãi đậu xe ở phía sau nhà thờ. Chắc chắn trong đội bảo vệ sẽ có người cho cô quay vào trong nhà thờ. Một viễn cảnh đen tối, nhưng vẫn còn tươi sáng hơn chán so với việc phải đối diện với cánh báo chí.
Đúng lúc đặt chân lên con đường rải nhựa, cô nhìn thấy một người phù rể đang lúi húi mở cửa một con xe Benz màu xám sẫm, lưng quay về phía cô. Chắc chắn lễ cưới đã bị hủy. Không thể tưởng tượng nổi mình sẽ ra sao nếu phải quay về nhà trọ trên cùng chiếc limousine chở các vị khách khác, cô vội lao về phía chiếc xe Benz. Cô mở tung cánh cửa hậu đúng lúc xe khởi động máy. “Anh cho tôi quá giang về nhà trọ được không?”
“Không.”
Cô ngẩng mặt lên và nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo của Ted Beaudine. Chỉ cần thoáng nhìn cái quai hàm ngang ngạnh đó, cô cũng có thể hiểu rằng anh sẽ không bao giờ tin cô hoàn toàn vô tội trước những chuyện vừa xảy ra, nhất là sau cái cách cô tra hỏi anh tại bữa tối trước hôn lễ. Cô định xin lỗi vì nỗi đau mình đã gây ra cho anh, nhưng anh chẳng có vẻ đau khổ gì hết. Trông anh không mấy thoải mái thì đúng hơn. Anh là một con robot có cài đặt cảm xúc, và Lucy đá anh là đúng.
Meg xốc chiếc váy cho gọn gàng hơn và ngập ngừng lùi lại một bước. “Ờ... Vậy thì thôi.”
Anh đánh xe rời khỏi bãi đậu. Không tiếng lốp xe rít lên, không tiếng động cơ gầm rú. Anh thậm chí còn vẫy tay chào một vài người đang đứng trên vỉa hè. Anh vừa bị con gái cựu tổng thống Mỹ bỏ rơi trước sự chứng kiến của toàn thế giới, ấy vậy mà anh không để lộ bất cứ dấu hiệu nào cho thấy vừa xảy ra một chuyện có một không hai.
Cô lê mình về chỗ nhân viên an ninh đứng chốt gần đó nhất, và cuối cùng cũng được anh ta cho phép quay trở vào nhà thờ trong sự đón tiếp thù địch đúng y như cô dự đoán.
Bên ngoài nhà thờ, thư ký báo chí của tổng thống đã vội vã đưa ra một chồng báo ngắn gọn cho biết lễ cưới đã bị hủy bỏ. Sau lời yêu cầu công chúng tôn trọng sự riêng tư của đôi bạn trẻ, tay thư ký báo chí vội vàng quay vào bên trong, không trả lời bất cứ câu hỏi nào. Trong bầu không khí hỗn loạn nối theo sau không ai để ý thấy một bóng dáng nhỏ nhắn quấn mình trong chiếc áo choàng xanh hoàng gia của thành viên dàn đồng ca nhà thờ và chân đi đôi giày xa tanh trắng đã kín đáo rời khỏi cửa ngách và biến mất vào sân sau.
Lỡ Yêu Người Hoàn Hảo Lỡ Yêu Người Hoàn Hảo - Susan Elizabeth Phillips Lỡ Yêu Người Hoàn Hảo