Chương 2
àng bờ tường quen thuộc với dày đặc dây tóc tiên đã hiện ra trước mắt Đồng Phi. Chợt dưng một nỗi lo âu, e dè chơt. đến với Phi, khi ngón tay trỏ của cô chạm vào chiếc nút nhỏ bằng nhựa tròn nằm khuất trong góc cổng.
- Hừ! Sợ gì chứ? Chuyện gì đến nó sẽ đến. Hơn nữa, đã về tận nơi rồi còn ngại ngần gì nữa?
Chút ngại ngần biến mất, Đồng Phi ấn mạnh và tiếng chuông vang lên.
Ra mở cổng cho Đồng Phi là một cô gái trẻ có vẻ quê mùa, Đồng Phi chưa lần nào biêt'' tới.
Người lạ, khung cảnh bên trong nhà cũng lạ... Đã ba năm rồi còn gì? Đã ba năm, cô chưa một lần trở lại nơi mà trong mắt cô nó không còn là tổ ấm hạnh phúc của cô nữa, kể từ khi có chuyện đáng tiếc xảy ra giữa cô và bà dì ghẻ Trúc Lệ.
Đồng Phi không sao nén được tiếng thở dài lúc nhớ lại chuyện cũ.
Hôm ấy...
Cũng vào buổi lờ mờ thế này, Đồng Phi vừa tới nhà Thu Trinh, cô bạn thân hồi những năm trung học về. Bước vào cửa chưa kịp cất xe, Đồng Phi đã phải khựng lại vì giọng noí chua ngoa, chì chiết của bà Trúc Lệ từ phòng khách vọng ra:
- Anh nghĩ xem, em đâu phải ghét gì con bé, chỉ bởi nó quá cứng đầu, cứng cổ khó bảo vô cùng. Lẽ ra lâu lắm mới về nhà một lần, nó nên ngoan ngoãn ở nhà đỡ đần giúp em và con bé Trúc Ly một tay. Đằng này nó bỏ mặc tất cả. Nó không xem em là mẹ đã đành, còn anh nó cũng chẳng đếm xỉa gì tới. Nó tệ thế, vậy mà anh cứ làm ngơ. Em có cảm giác như anh đang bắt cầu cho con bé đi... Tại sao anh không dạy, bảo ban nó chứ?
- Được rồi. Được rồi. - Ông Đồng Thịnh ậm ừ - Để anh sẽ nhắc nhở nó.
- Nhắc nhở à? - Bà Trúc Lệ nặng nề - Nhắc nhở thì có tác dụng được gì, khác chi gió thoảng qua tai ấy.
- Thế em muốn anh phải làm gì? - Giọng ông Đồng Thịnh thoáng bực bội - Đồng Phi về chơi đôi ba ngày lại đi. Anh không nỡ la rầy nó nhiều e nó mặc cảm và tủi thân. Trúc Lệ này! Thương anh, em không thể vì anh mà xí xóa với con bé được ư?
- Ơ hay! - Quắc đôi mắt dài có đuôi lên, bà Trúc Lệ the thé: - Anh nói thê ''là ý gì? Có phải trong thâm tâm anh, anh cho rằng tôi xắc mắc, nhỏ mọn với con bé không? Chẳng ngờ dưới mắt anh, tôi lại xấu xa đê tiện đến như vậy. Được, để rồi anh xem, từ nay về sau, sống chết, nên hư mặc xác cha con nhà anh, tôi nhất định sẽ không màng tới nữa.
Rồi vừa giãy nãy, bà Trúc Lệ vừa bât. khóc bù lu bù loa như gặp phải điều oan ức, tức tối mà không thể nói được. Thấy vợ khóc, ông Đồng Thịnh hoảng hốt. Vội vã đứgn bật dậy đến bên vợ, ông dịu giọng dỗ dành:
- Kìa, Trúc Lệ! Anh nào có ý đó chứ. Anh chỉ muốn em và con bé, cả hai được vui vẻ thôi.
- Khỏi. - Bà Trúc Lệ xua tay gạt phăng - Anh khỏi phải phân trần giải thích gì nữa hết. Cho đến nay, tôi mới hiểu và thấm thía. Dẫu tôi có tốt tới đâu, mọi người vẫn quan niệm rằng tôi là một bà dì ghẻ... Phải thôi, đối với anh, tôi và Trúc Ly đều là người dưng nước lã. Còn mẹ con họ, dù gì cũng máu thịt ruột rà.
Ông Đồng Thịnh nhăn mặt:
- Trúc Lệ! Em chớ nên nói vậy...
Một lần nữa bà Trúc Lệ gạt lời ông Đồng Thịnh, giọng bà rin rít:
- Hừ! Hết "đường" rồi lại "chớ nên", tôi phải làm sao mới vừa lòng vừa dạ cha con nhà anh đây? Trời ơi là trời! - Bà Trúc Lệ gào to - Sao tôi lại khổ thế này hả trời? Được. Tôi sẽ đi, sẽ rời khỏi nơi này cho anh và con ranh ấy ở.
Nghe vợ đe doa. bỏ đi, giờ thì không còn hoảng hốt nữa mà là cuống cuồng, quýnh quáng. Ôm chầm lấy bà, ông lắp bắp:
- Mình à... Trúc Lệ à! Anh xin lỗi. Là anh, chính anh đã nói không đúng. Em an tâm. Anh hứa, lát nữa khi Đồng Phi về, anh sẽ rầy nó, buộc nó phải xin lỗi em.
- Tôi không cần ai xin lỗi cả. Chỉ biết trong nhà này nếu có nó là không có tôi. - Bà Trúc Lệ tức tưởi.
- Ứ, ừ... Anh hiểu. Rồi anh sẽ tìm cách bảo Đồng Phi mau thu xếp trở lên trường. Nào, em chịu không?
- Tại sao tôi lại phải chịu hay không? - Bà Trúc Lệ vùng vằng - Tôi đã nói đi hay không mặc nó, tôi không can dự vào. Tất cả đều do anh.
Ông Đồng Thịnh gật đầu lia lịa, tiếgn ông nỉ non, vuốt ve:
- Anh nói chuyện với con bé. Dĩ nhiên là do anh rồi, làm sao em liên quan chứ. Đúng không nào?
- Tùy anh. - Bà Trúc Lệ ngừng ngay tiếng khóc - Miễn sao đừng để con bé hiểu lầm rằng tôi ghét bỏ nó nên xúi giục anh...
- Bà chẳng cần phải lo lắng đề phòng rào đón kỹ càng thế. Tôi sẽ thay ba tôi để hứa với bà, chắc chắn tôi sẽ không để hiểu lầm bà về bất cứ điều gì đâu.
Sự xuất hiện đột ngột của Đồng Phi khiến cả ông Đồng Thịnh và bà Trúc Lệ đều giật nảy người lên.
Riêng bà Trúc Lệ mặt tái mét hẳn đi. Nhưng là một người đàn bà chẳng vừa, nên ngay tức khắc, bà trấn tĩnh thật nhanh, môi nở nụ cươi ngọt:
- Kìa, Đồng Phi! Con đã về rồi đấy hả? Vào trong tắm táp, thay đồ rồi ra dùng cơm con ạ. Dì và ba đợi con từ chiều đến giờ.
Đồng Phi lạnh lùng:
- Dì không cần phải đóng kịch với tôi, tôi không bao giờ tin lời dì đâu. Dì là một kẻ dối trá nhất trên đời mà tôi đã gặp.
- Đồng Phi! - Ông Đồng Thịnh quát - Con không đươc. nặng lời với dì. Dì Trúc Lệ lúc nào cũng thương yêu và quý con như với Trúc Ly con dì vậy.
- Ba bảo dì ấy thương con như con Trúc Ly ư? - Đồng Phi bật cười chua chát - Ba quá mù quáng, mê muội nên mới tin lời bà ta. Còn con, chớ hòng. Lòng dạ bà ta vô cùng độc ác và hiểm độc, chỉ có ba là không thấy thôi.
Đồng Phi vừa dứt câu, bà Trúc Lệ đã ré lên:
- Đấy, đấy! Anh thấy rõ chưa, nghe rõ chưa hả Đồng Thịnh?
- Đồng Phi! Ta cấm con. - Ông Đồng Thịnh có vẻ giận dữ - Con hỗn nhiều rồi. Dì Trúc Lệ cũng như mẹ con...
Đồng Phi cũng chẳng vừa, cô hét inh ỏi:
- Ba không được so sánh mẹ con với bà ta. Mẹ con hơn bà ta rất nhiều. Mẹ con là một phụ nữ hiền thục đứng đắn, lại có giáo dục. Mẹ con không hề dùng sắc đẹp để mê hoăc. quyến rũ đàn ông nhẹ dạ.
Bốp! Bốp!
Thì ra, nghe con gái riêng xúc phạm đến Trúc Lệ, người vợ yêu mà chính bản thân ông chưa một lần dám buông lời nặng nhẹ, nói chi là mắng mỏ thế kia, ông Đồng Thịnh vừa sợ vừa tức. Sợ là sợ bà Trúc Lệ giận dỗi, tức là tức con gái không biết thương cha mà nhường nhịn và ông đã không dằn được.
Hai cái vung tay nảy đom đóm của ông, khiến Đồng Phi tưởng chừng hai má cô nhừ ra rát buốt.
Chẳng dè bị ăn đòn, Đồng Phi quên cả khóc. Cô cứ đứng ngây người ra, mắt ráo hoảnh, giương to thao láo về phiá ông Đồng Thịnh, miệng lắp bắp:
- Ba... ba... nỡ... đánh con ư?
Mặt ông Đồng Thịnh từ tím xanh chuyển sang đỏ bừng, rồi lại trở nên tái ngắt. Ông mấp máy đôi môi:
- Đồng Phi con! Ba không... không...
Ngắc ngứ, ông Đồng Thịnh không sao nói được thành lời, bởi ông đang hối hận cho hành động vừa rồi của mình. Nhưng Đồng Phi đâu còn tỉnh táo để nhận rõ được điều ấy. Đồng Phi chỉ biết một điều, cô mới vừa bị ăn đòn, ăn liền một lúc hay cái tát tay đích đáng do chính ông ban tặng, và quan trọng hơn nữa là ông đã đánh cô trước mặt bà Trúc Lệ. Nhìn ánh mắt hả hê cu/a bà ta, Đồng Phi như điên tiết lên, cô hét đến lạc giọng:
- Ông không phải là ba của tôi! Tôi không có môt. người cha như ông!
- Đồng Phi! - Măt. Ông Đồng Thịnh trắng bệch - Hãy nghe ba nói đã...
- Tôi xin ông... - Tay xoa má, môi mím chặt căm hờn, Đồng Phi la lên - Ông đừng nói thêm lời nào nữa hết, tôi không nghe, tôi sẽ không nghe đâu.
Đồng Phi ôm đầu, xoay người chạy vụt ra cửa cổng. Một chiếc xe đêm trờ tới, Đồng Phi phóng lên chẳng cần ngó hoặc hỏi xem xe sẽ đi về đâu.
Xe chạy một đoạt khá xa, chừng đó cô mới sực nhớ.
- Bác ạ! - Đồng Phi rụt rè hỏi bác lái xe - Xe này về đâu vậy hả bác?
- Trời đất! - Bác tài xế già trợn mắt kêu lên - Thế lúc nãy trước khi lên xe, cô không nhìn biển tên hay biển số gì hết sao?
- Không bác ạ!
Che đôi má sưng đỏ - Đồng Phi nghĩ vậy - cô ấp úng thú nhận: - Lúc nãy cháu quên.
Bác tài xế càu nhàu:
- Chưa thấy ai như cô cả! Thôi, cô nói đi, cô về đâu? Nếu đúng xe thì tốt, bằng không tôi sẽ giúp cô sang xe.
Đồng Phi nói nhanh:
- Cháu lên thành phố!
Bác tài "à" lớn:
- Vậy là hên cho cô đó, xe này đang trên đường đi lên đó. Nhưng mai mốt cô làm ơn nhớ giùm cho nhé, lên xe phải nhìn rõ, hỏi kỹ. Nếu hôm nay xe này đi ngược lại, hoặc đi khác tuyến thì làm thế nào?
Đồng Phi chỉ còn biết cười trừ một cách gượng gạo:
- Dạ, cám ơn bác. Lần sau cháu sẽ cẩn thận hơn.
Xe lại tiếp tục lao vun vút trong màn đêm tối đen, bỏ lại sau lưng Đồng Phi những gì mà cô không muốn nhớ nữa.
Một năm, hai năm rồi ba năm đã trôi qua... học hay nghỉ hè hoặc lễ, Đồng Phi cũng mặc. Cô vẫn chưa quên hai cái tát tay ấy, dù hàng tháng ông Đồng Thịnh vẫn biên tư gọi cô về và tiền bạc thì luôn chu cấp đầy đủ.
Tháng đầu tiên, Đồng Phi định không nhận, định trả về cho đã nư, nhưng Kim Thy nhất quyết ngăn chặn. Chẳng những thế Kim Thy còn mắng cho Đồng Phi một trận:
- Cứ tưởng mi thuộc dạng thông minh vốn sẵn tính trời. Nào ngờ mi chỉ là một kẻ đại ngốc tử.
- Ơ! Sao khi không lại mắng ta?
- Bộ ta mắng không đúng à? - Kim Thy sừng ngay - Giận người chắc sẽ thiệt mình, mi thừa biêt'' điều đó mà. Vả lại, của cải trong nhà tất cả là của mi, tội gì lại không nhận. Mi mà trả về, bà ta lại còn cười vào mũi mi nữa là khác.
- Nhưng nếu ta nhận, họ sẽ xem thường ta. - Đồng Phi cau mày hằn học.
- Nhằm nhò gì chứ?
Vừa nói, Kim Thy vừa thản nhiên dúi xấp tiền dầy cộm, thẳng nếp vào chiếc cặp da của Đồng Phi, vừa rắn giọng nói:
- Nghèo mới chết! Đói mới chết! Mi đã nghe ai bị xem thường mà chết chưa? Theo ta... - Kim Thy nhíu nhíu trán - Trước mắt, mi nên tập trung cho viêc. học. Còn những thứ râu ria: danh dự, lòng tự trọng hay tự ái chi chi đó đối với cha mi, tạm thờ mi cứ dẹp quách chúng sang bên cho rảnh trí, nhẹ lòng để nhét tài liệu, sách vở vào. Sẽ không ai cười mi hết. Cha con mà lị.
- Này! - Đồng Phi khựng lại, cô trừng mắt khó chịu - Ai bảo với mi ta với ông ấy là cha con? Ta đã nói rồi, ta nhớ mãi những gì mà ông ấy đã giành cho ta. Đừng nói là cha con, nhìn mặt ông ấy thôi ta cũng không teh`m. Không mẹ, giờ thêm không cha nữa có sao đâu.
Vậy mà hôm nay, chỉ một cú điện thoại cầu cứu của ông Đồng Thịnh - ba Phi - là cô lại quên đi tất cả, hối hả trở về.
- Ối! Chị Đồng Phi! Chị về rồi đấy à?
Trúc Ly, cô con gái cưng của bà Trúc Lệ đang nửa nằm nửa ngồi trên ghế vừa xem tivi vừa đọc tiểu thuyết. Nghe tiếng động nơi cửa, ngẩng đầu lên, thấy bóng dáng Đồng Phi, mắt cô ta sáng rực lên, vẻ mừng rỡ không giấu được.
- Chị biêt'' không? Cả nhà mong chị ghê gớm, cứ lo chị không về.
Cử chỉ vồn vã khác thường của Trúc Ly chẳng những không làm cho Đồng Phi vui lên hoặc xúc động lên chút nào. Trái lại, còn tạo trong Đồng Phi một cảm giác bất ổn. Vì thế, không nói rằng ngoài cái nhếch môi chào hỏi, Đồng Phi lách người đi thẳng vào phòng trong.
Trúc Ly bương bả đuổi theo:
- Chị Phi! Ba mẹ ra ngoài cả rồi. Họ đi từ chiều, nhà chỉ có mỗi mình tôi thôi.
Đồng Phi quay phắt al.i, cô hỏi cộc lốc:
- Họ đi đâu?
- Đi dự tiệc... - Trúc Ly ngoẻo cổ.
- Đi dự tiệc ư? - Đồng Phi thoáng nhăn mặt, cô hừ nhỏ trong cổ họng - vậy mà mình đã ba chân bốn cẳng chạy về đây.
Trúc Ly rất tinh ý. Nét mặt lạnh hẳn đi của Đồng Phi đã không qua được cô. Ngồi troỞ lại ghế, Trúc Ly ôn tồn:
- Chị không được vui hả? Thật ra ba mẹ đi dự tiệc cũng vì để giải quyết việc nhà thôi. - Nở nụ cười tinh quái, Trúc Ly nói tiếp - Ông ta mời tiệc, ba mẹ không thể từ chối.
- "Ông ta" mà cô nói là ai thế? - Đồng Phi nhạt giọng.
- Chị không biết, không nghĩ ra à?
- Không. - Đồng Phi lắc đầu.
- Là anh trai ấy, bà chị thân yêu ạ. - Trúc Ly so vai.
Mặt mũi Đồng Phi tối sầm lại:
- Họ vẫn thưỜng xuyên đi với nhau như thế, phải không?
- Không! Không phải. - Trúc Ly nguầy nguậy phủ nhận - gần đây vì cần bàn bạc đến việc cưới xin nên mới vậy.
- Cưới? - Đồng Phi nhíu mày, hỏi gặng - Bao giờ cưới?
Trúc Ly nhoẻn miệng:
- Tôi nghe... hình như... nếu không có gì thay đổi, thì sẽ tổ chức lễ hỏi ngay khi chị về đến, và sau đó là lễ cưới.
- Cái gì? - Chân Đồng Phi như bị hẫng đi - Tại sao phải gấp vậy?
Trúc Ly nhún vai:
- Bởi vì họ sắp ra nước ngoài để chữa bệnh cho chồng chị đấy.
Đồng Phi hầm hừ gạt ngang:
- Nói bậy! - Cô lừ mắt nhìn Trúc Ly - Hắn ta không phải là chồng tôi.
Trúc Ly rụt cổ:
- Không phải chồng thì thôi, làm gì chị khó chịu dữ vậy? Nhưng có điều...
Trúc Ly nghiêng ngƯời, môi mím lại ranh mãnh:
- Tôi nghĩ là chuyện trước sau thôi.
Đồng Phi vẫn khôgn thay đổi sắc mặt. Trúc Ly vỪa dứt câu, cô đã cự ngay:
- Cô còn nói bậy nữa, đừng trách tôi đấy.
- Không nói thì không nói. - Trúc Ly cười khảy - Là tôi kể lại những điều tôi nghe người lớn bàn bạc với nhau để chị chuẩn bị tinh thần trước một bước, sao chị lại cự tôi? Ích lợi gì chứ? - Trúc Ly bĩu môi - nếu chị không muốn biết, tôi sẽ không nói thêm đâu.
Trúc Ly ấm ức lặng thinh, nửa không, nửa muốn biết. Cuối cùng, chẳng nén được tò mò, Đồng Phi đành gượng gạo hạ giọng:
- Tôi xin lỗi. Trúc Ly cứ nói tiếp đi.
Trúc Ly hếch mặt dằn dỗi:
- Thôi đi. Tôi sợ bị chị la lắm.
Đồng Phi cố dịu nét mặt:
- Tôi sẽ không la đâu.
Trúc Ly sầm mặt, làu bàu:
- Thật không hiểu nổi bà rồi đấy. Khi nắng, khi mưa... chán bỏ xừ.
Rồi cô chặt lưỡi nói tiếp:
- Là do chị ép tôi đó nhe. Thế này... - Trúc Ly làm ra vẻ bí mât.. - Tôi nghe... dường như chú rể không được bình thường.
Trái tim Đồng Phi muốn lọt ra khỏi lồng ngực. Cô nhảy nhỏm liền như chạm phải lò xo cực nhạy:
- Không bình thường là sao?
- Là không bình thường đó. - Trúc Ly nhoẻn cười.
Nụ cười thoải mái không đúng lúc của Trúc Ly làm Đồng Phi khó chịu. Cô nhăn mặt hỏi dồn:
- Anh ta bị điên, bi.mất trí nhớ à?
- Không ghê gớm vậy đâu.
- Hay... - Đồng Phi muốn nghẹt thở - Hay anh ta thiếu tay, thiếu chân, hoặc mù mắt... hoặc...
Trúc Ly vẫn lắc đầu:
- Vậy thì sao gọi là không bình thường? - Đồng Phi nổi nóng.
- Ậy! Chị lại phùng mang trợn má nửa rồi!
Nuốt cái nguýt dài vào đáy mắt xanh như mèo, giống hệt mẹ của mình, Trúc Ly ngoe nguẩy dợm bỏ đi.
Đồng Phi nhăn mặt:
- Đừng khó dễ với tôi nữa mà.
Trúc Ly trề đôi môi dưới:
- Ai làm khó chị! Tự chị làm khó mình đấy tôi. Đúng là mẹ con tôi mắc nợ cha con chị.
"Hình như cô đã nói ngược rồi đấy, Trúc Ly! Kẻ mắc nợ Ở đây là tôi, cha con tôi mới đúng".
Nhếch môi, Đồng Phi cay đắng nhủ thầm. Tuy nhiên, cô lại lặng thinh.
"Không thể chọc nóng con be nổi tiếng quá quắt trong lúc này được!"
Khi ấy Trúc Ly vẫn thản nhiên gác đôi chân nõn nà lên thành ghế, đầu ngả dài, hắng giọng:
- Này nhá! Anh ta không bình thường là vì anh ta không đi đứng, chạy nhảy như bao nhiêu người được. Anh ta nằm gí một chỗ từ ság tới tối. Ăn uống, sinh hoạt đều phải có người giúp đỡ.
- Trời ạ! - Đồng Phi rụng rời cả chân tay.
Trước mắt Đồng Phi hiện rõ một thân hình gầy gò, khô đét, hôi hám, bẩn thỉu khiến cô muốn nghẹt thở. Ôm đầu, ngồi phịch xuống ghế, Đồng Phi kêu lên:
- Có thật thế không Trúc Ly?
Bóc thỏi Chewing- gum quế cho vào miệng, Trúc Ly nhai nhóp nhép:
- Nói dối chị tôi được của chắc? - Cô búgn tay đánh tróc như người ăn chơi sành điệu - Sự thật trăm phần trăm, không xác suất sai lệch.
Đồng Phi nhắm nghiền mắt lại như muốn xua đi những điều u ám trong lòng và cô nói như hụt giọng:
- Và sao hắn ta... lại vậy?
- Tai nạn xe cộ! - Trúc Ly nhịp nhịp chân theo điệu nhạc Rap phát lên nho nhỏ từ chiếc máy "cát- sét" đặt ở góc phòng, đầu gật gù - Có lẽ tên anh rể này cũg quậy hết biết đây, nên bị trời hành xác.
Trúc Ly có vẻ thích kh thấy Đồng Phi cứ trơ ra như phỗng. Điều ấy chứng tỏ nguồn tin cô vừa cung cấp cho bà chị ngang hông, khác mẹ, khác cha nhưng chung nhà của mình rất hấp dẫn.
- Còn nữa đấy! - Trúc Ly cười nhỏ - Nghe mẹ nói anh ta có một vợ hứa hôn xinh đẹp, lại giàu có. Biêt'' vị hôn phu mình có thể phải ngồi xe lăn suốt đời, dù tai nạn này chị ta cũng có dự phần, chị ta cũng chẳng chút ngại ngần phủi sạch tất cả, theo người đàn ông khác. Kể từ đó, anh ta đâm ra hận đàn bà, con gái kinh khủng, nhất là những cô gái đẹp như chị đấy.
Đồng Phi nhỏm dậy, cô uất ức:
- Nếu đã thế, anh ta còn đi cưới vợ để làm gì?
- Viêc. này... - Trúc Ly ngập ngừng - Tôi không rõ lắm, vì chẳng nghe ai noí cả. Nhưng tôi có thể suy đoán là... - Trúc Ly nheo nheo mắt - Có lẽ cha anh ta muốn tìm cho con trai cưng một bà bảo mẫu, một bảo mẫu đúng nghĩa. Hẳn chị hiểu công việc một bà bảo mẫu rồi chứ?
Lời của Trúc Ly chẳng khác nào nhữg ngọn roi mảnh quất túi bụi vào người Đồng Phi. Vô tình mà nhức nhối, nhẹ tênh mà đau điếng.
"Vậy là quá rõ rồi! Trong mắt ba cô đã không còn có Đồng Phi. Ba cô thật sự không còn thương yêu đứa con gái lạc loài sớm mất mẹ này nữa rồi!"
Thấy Đồng Phi bỗng dưng nín thinh không nói năng, Trúc Lỵ cau mày:
- Chị buồn à? - Cô phất tay - Chẳng có gì đáng phải buồn cả! Tuy anh ta bệnh hoạn, thiếu tiêu chuẩn, nhưng tủ tiền, ké tsắt anh ta thì đầy ắp. Thú thật với chị nhá, nếu người được chọn không phải chị mà là tôi, tôi sẽ vô cùng vui sướng mà đón nhận, chẳng cần so đo tính toán. Con gái khi lớn lên, mấy ai không mong tìm được tấm chồng lắm cỦa nhiều tiền để nương thân chứ?
Vẫn không nghe Đồng Phi ừ hử, Trúc Ly bực bội:
- Hừ! Lại mưa nắng gì nữa đây?
Và cô đứng dậy:
- Ôi thôi! Không nói với chị nữa! Nói với chị chẳng khác nào nước đổ trên lá môn. Vả lại, tôn còn phải đi công việc. Chị trông nhà giùm đấy, kẻo bà về chẳng thấy ai sẽ nhảy dựng lên cho mà xem.
Đồng Phi lơ tơ mơ, cô hỏi cho có:
- Cô đi đâu?
Trúc Ly nhún vai, tay khoa vào khoảng không:
- Thì đi nhảy đầu. - Trúc Ly dài môi - Ở xứ này không nhảy đầm thì còn biết làm gì nữa.
- Chuyện nhà không vui mà cô vẫn còn hứng thú đi khiêu vũ, nhảy đầm cùng bạn bè à? - Đồng Phi ngao ngán thở ra.
- Sao lại không? - Trúc Ly nhíu tít đôi mày rất sắc nét của mình - Đồng ý với chị là trong nhà đang có chuyện không vui, nhưng đó là chuyện của gia đình chị kia mà, can dự gì đến chúng tôi. Tôi cũng cho chị biết luôn, nếu mọi việc giải quyết không ổn, mẹ con chúng tôi sẽ bỏ cha con chị mà đi ngay tức khắc. Chị nên lo liệu trước, đừng để đến khi có chuyện, trách móc, than thở cũng đã muộn.
"Tôi còn trông mẹ con cô sớm rời khỏi nhà này càng nhanh càng tốt nữa kia ".
Đồng Phi làu bàu nhìn Trúc Ly đỏng đảnh ra cửa. Sau đó, cô cố gắng lê về phòng.
Cánh cửa phòng vừa khép lại sau lưng, Đồng Phi nhào xuống ngay chiếc giường đậm mùi ẩm mốc do đã lâu không người quét dọn hoặc tới lui và nằm im lìm ra đó với nỗi muộn phiền mà cô chẳng đời nào vứt bỏ đi hay rời xa được.
Mười hai giờ có hơn, ông Đồng Thịnh và bà Trúc Lệ mới về đến nhà.
Tiếng xe dừng ở cổng, rồi vào ga ra, tiếng trò chuyện ở phòng khách... Đồng Phi nghe rõ mồn một, nhưng cô chẳng buồn cũng như chẳng còn hơi sức đâu để mà ngồi dậy.
- Hừ! Con Trúc Ly lại đi chơi nữa rồi. - Ông Đồng Thịnh có vẻ không hài lòng.
- Anh mới lạ! - Bà Trúc Lệ gắt - Mình cũng đi chơi sao lại cấm nó?
- Nhưng lúc đi anh đã dặn con bé ở nhà trông chừng nhà, xem Đồng Phi có về không. Vậy mà... - Ông Đồng Thịnh thở hắt ra - Bực ghê!
- Trúc Ly nó lớn rồi cũng phải để nó đi đây, đ i đó cho biết với người ta chứ. - Bà Trúc Lệ xẵng xớm.
- Em không thấy là đã khuya lắm rồi ư? - Ông Đồng Thịnh càu nhàu.
- Thường ngày nó vẫn đi như vậy mà! Hơn nữa, có khuya gì lắm đâu. Chính chúng ta cũng mới về đấy thôi.
Thấy vợ bênh đứa con riêng chằm chặp, ông Đồng Thịnh lắc đầu:
- Thôi thì con em, em làm gì đó thì làm, anh không xen vào nữa.
- Anh nói sao mà khó nghe quá! Gì mà con anh con em chứ?
Bà Trúc Lệ cụp mi lặng thinh. Nhưng chỉ lát sau, bà lại lên tiếng, giọng có vẻ dịu dàng hơn:
- Anh Thịnh này! Chừng nào con bé Đồng Phi về?
- Anh nghĩ chậm nhất là ngày mai. Anh đã dặn kỹ con bé rồi.
Bà Trúc Lệ ngần ngừ một chút rồi rù rì:
- Có khi nào con bé bướng bỉnh chẳng chịu về không? Lẽ ra, anh nên cho tài xế lên rước nó... Hay anh không muốn gả nó, anh sợ nó buồn nó giận?
- Em nè! - Giọng ông Đồng Thịnh vuốt ve, mơn trớn - Anh đã hứa với anh Phúc Minh rồi thì làm gì có chuyện không gả. Còn bảo anh sợ nó buồn, nó giận ư? Anh sợ em thì có.
Bà Trúc Lệ bĩu môi ấm ức:
- Nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại của gia đình này, tôi chán quá. Mười mấy năm làm vợ anh, cuối cùng chỉ còn lại hai bàn tay trắng, đã thế còn lại gánh lấy nợ nần.
- Trúc Lệ! Anh biết em cũng đã vì anh... nhưng đây là viêc. ngoài ý muốn. Anh không ngờ công việc làm ăn của anh gần đây lại xui xẻo thế, cứ thất bại liên miên. Mà Trúc Lệ này...
Ông Đồng Thịnh chợt ngập ngừng.
- Có gì thì anh nói đi! - Bà Trúc Lệ khựng lại.
- Anh đang thắc mắc một điều.
- Anh thắc mắc gì chứ? - Bà Trúc Lệ gắt gỏng.
Ông Đồng Thịnh nói sau một thoáng do dự:
- Nếu anh nhớ không lầm thì từ lúc em về nhà này đến giờ, hàng tháng, anh đều có trích ra một số tiền không nhỏ để đưa em mang gởi ngân hàng, mong sau này vợ chồng mình hộ thân, thế nhưng bây giờ... bây giờ...
- Bây giờ thì sao? Hết cả rồi chứ gì? - Bà Trúc Lệ đứng phắt dậy, mắt long lên, giọng hổn hển vì giận - Tại sao ông biết nói mà không biết suy nghĩ. Mọi thứ đều trút lên đầu tôi, nào tiền chi phí trong nhà, tiền mua sắm, tiền tiệc tùng đình đám, tiền xăng nhớt xe cộ, tiền bệnh viện thuốc men, rồi tiền nuôi con gái cưng ông nữa... Tiền ấy ở đâu ra hả - Đập mạnh tay xuống bàn, bà Trúc Lệ thét lớn - Chẳng dè ông lại nhỏ mọn với tôi như vậy. Tôi đã vì cha con ông, vì cái nhà này mà đã hy sinh cả cuộc đời, để rồi hôm nay xảy ra chuyện, ông lại hèn hạ định đổ trút lên đầu tôi... Ông nghĩ tôi đem tiền nuôi người khác, hoặc gom góp làm của riêng chớ gì. Được, nếu như vậy thì chúng ta ly dị đi. Tôi cũng chẳng tha thiết kéo dài những ngày đau khổ trong gia đình này đâu.
Bà Trúc Lệ vẫn tiếp tục hùng hổ:
- Nói thật, giờ thì tôi hết chịu nổi nữa rồi. Tôi sẽ đi, sẽ rời khỏi nơi đây cho ông xem.
Ông Đồng Thịnh kêu lên thảng thốt:
- Trúc Lệ! Anh không muốn nghe em nói vậy đâu. Không có em, anh còn gì vui thú trên đời này chứ?
- Đứa con gái và tấm ảnh của bà ấy trên bàn thờ kia chi?
- Họ là họ, không ai thay thế được mẹ con em hết. - Ông Đồng Thịnh rắn giọng đáp ngay.
Câu nói của ông Đồng Thịnh đã làm dịu đi ít nhiều cơn lôi đình trong lòng bà Trúc Lệ. Tuy nhiên, bà ta vẫn còn hậm hực:
- Tôi đâu phải trẻ con. Hết đấm lại xoa, trơ trẽn lắm. - Bà Trúc lệ dấm dẳng bằng âm thanh nhão nhoẹt.
- Trúc Lệ nè! - Ông Đồng Thịnh lên tiếng, sau một lúc im lặng khó hiểu khá lâu của cả hai. - Theo em, anh phải nói với Đồng Phi như thế nào, khi nó biết chồng sắp cưới của nó là một thanh niên tật nguyền? Em hãy góp ý kiến cho anh đi!
- Ối dào! - Bà Trúc Lệ bĩu đôi môi son đỏ chót của mình - Dễ ợt thôi, ông chồng yêu của tôi ạ. Này nhá, khi nó về đây, anh chỉ cần doa. sẽ tự tử nếu nó cãi lời anh. Em tin chắc, với biện pháp đó, dù con bé có gan bằng trời nó cũng không dám.
- Ừ nhỉ! Em nói nghe được nhỉ. - Ông Đồng Thịnh sáng mắt gật gù - Vậy thì anh sẽ làm dữ với con bé. Có điều... - Ông Đồng Thịnh bỗng thừ người ra buồn bã - Nghĩ lại, anh thấy bất nhẫn cho con bé quá. Và anh cũng thấy xấu hổ cho chính anh... Làm chuyện chẳng ra gì. Bấy lâu, bỏ rơi con mình sống ra sao sống, giờ sa cơ thất thế lại cầu cạnh đến, anh thật ngại.
- Ngại gì chứ - Bà Trúc Lệ chặc lưỡi - Người ta thấy chết còn không nỡ huống chi cha con. Nuôi con lớn lên để có ngày được nhờ. Hơn nữa, chuyện nợ nần là chuyện có thật. Nếu không làm vậy, công ty sẽ bị đóng cửa, tài sản và cả ngôi biệt thự này rồi cũng sẽ bị phát mãi hoăc. tịch thu. Lúc ấy, cuộc sống của mẹ con em sẽ ra sao? - Bà Trúc Lệ dằn dỗi - Anh Thịnh à! Chả lẽ anh không còn yêu thương mẹ con em nữa?
- Em hỏi mới lạ! - Ông Đồng Thịnh chép miệng - Thương em đến nỗi gả bán con gái mình như vầy, em còn chưa hài lòng sao, hả em yêu.
Lại một phút im lặng, rồi sau đó là một tiếng cười rúc rích...
Ngực Đồng Phi đau như có ai xé. Cả người cô phút chốc chợt tê cứng đi trong cái cảm giác ghê tởm, đau đớn và xót xa.
Xót xa cho bản thân cô và xót xa cho cả người cha nhu nhược lại vô trách nhiệm, thêm lụy đàn bà để biến thành con rối ngây ngô, mặc tình người đàn bà ấy tha hồ giật dây. Một người đàn bà đẹp người nhưng không đẹp nết, một người đàn bà thích ăn sang mặc đẹp nhưng không thích lao tâm, lao lực và cũng chả màng sĩ diện. Chẳng còn con đường nào để Đồng Phi lựa chọn. Mọi thứ đều đã sắp đặt sẵn bởi bàn tay phù phép của bà ta, mà ba cô thì bất lực một cách tệ hại.
Bên ngoài những âm thanh khó nghe lại rót vào tai Đồng Phi, mặc dù cô đã chuồi đầu vào gối, mắt nhắm nghiền và ta che kín mít.
Càng nghĩ, Đồng Phi càng thấy cô thật xuẩn ngốc khi quyết định trở về đây. Ôi! Phải chi cô nghe lời can ngăn của Kim Thy? Phải chi cô đừng nghĩ đến tình nghĩa cha con? Phải chi cô cứ thản nhiên mặc xác tất cả. Không muốn khóc mà sao nước mắt ứa bờ mi, Đồng Phi nghe tâm hồn cô nặng nê u uất hơn bao giờ hết và có cảm giác nặngnề u uất ấy đã bám lấy Phi vào tận giấc ngủ không yên ả với đầy nỗi muộn phiền.
Lấy Chồng Xứ Lạ Lấy Chồng Xứ Lạ - Dạ Miên Lấy Chồng Xứ Lạ