Lâu Đài Cát epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 1
Anh có thể ở lại bao lâu mà anh muốn
em sẽ nghĩ cho chúng ta một chương trình thật hay
chúng ta sẽ cùng nhau già đi
cặp đôi hợp nhau thật không nhiều anh nhỉ
b###Karolina Kozak “Chúng ta cùng nhau già đi”
o O o
Chúng tôi quen nhau từ khi còn học phổ thông.
Trong giờ học nhạc, anh ấy ngồi sau lưng tôi, và lấy thước kẻ gõ nhịp lên lưng tôi. Tôi không biết bây giờ ở trường phổ thông có còn môn âm nhạc nữa không. Vì chuyện ấy đã lâu lắm rồi... Hồi ấy vẫn có môn âm nhạc. Marek gõ theo nhịp của một giai điệu dân gian nào đấy. Nếu biết về tiết mục của trường, thì đây là một người nào đó đuổi mọt hoặc đương quay tơ. Cho tới khi anh ấy gõ lên cả bản nhạc.
Tôi vẫn nhớ buổi hò hẹn đầu tiên của chúng tôi. Hai đứa trốn học ra công viên Olivơ. Trường trung học số 5 ở Olivơ. Cả trường trốn học ra công viên. Hình như đấy là tiết toán thứ ba. Không đứa nào chịu nổi giờ này. Chúng tôi vẫn hay trốn học như thế, nhưng vì cả bọn học vẫn tốt nên mọi người nhắm mắt làm ngơ.
Hai đứa chúng tôi hôn nhau ở phía sau Bách Thảo. Khi ấy mùa xuân đang ngát hương và tôi nhớ là bác làm vườn đã bực mình khủng khiếp vì chúng tôi ngồi trên cái ghế ở chỗ ấy và âu yếm nhau. Bác ta quát hai đứa. Chúng tôi liền chuyển sang một chiếc ghế khác và vẫn làm đúng như vậy. Ở một lứa tuổi nhất định, con người ta chỉ cần từng ấy để cảm thấy hạnh phúc. Những nụ hôn và cảm xúc cực kỳ khác lạ của những rung động đầu đời đã khiến cho cuộc đời trở nên đẹp biết bao.
Thì chúng tôi còn biết làm gì nữa. Hai đứa mới chỉ mười bảy tuổi, và đó là điều quan trọng nhất. Mối tình đầu. Trong trắng, không hề hư hỏng. Không có những kinh nghiệm xấu, sự phản bội và nỗi buồn. Về nguyên tắc thì là cả hai đứa cùng nhau học tình yêu này. Bởi ai sẽ dạy chúng tôi? Chúng tôi buộc phải tự học điều đó.
Chúng tôi học hôn nhau, học âu yếm nhau, học làm bạn của nhau. Quả thật là ngoài hai đứa, chúng tôi không cần một ai khác. Chúng tôi cùng nhau làm tất cả.
Chỉ có ngành học là chúng tôi chọn khác nhau. Marek học luật, còn tôi học tiếng Anh. Anh ấy xuất thân từ một gia đình luật, vậy nên có thể biết trước rằng anh ấy sẽ trở thành luật sư, công chứng viên hoặc là tư vấn pháp luật. Chính xác làm gì – hồi sau sẽ rõ.
— Tiếng Anh? – Mẹ tôi không hài lòng. Bản thân bà là giáo viên sử trong một trường tiểu học ở Gdańsk và bà muốn bảo vệ tôi trước trước tất cả những gì liên quan đến việc dạy học.
— Mẹ ơi, con sẽ dịch. – Tôi hình dung ra mình ngồi bên một chiếc bàn làm việc lớn và dịch văn học Anh mà tôi vốn yêu thích. Tốt nhất là dịch mới. Chị em Bronte từ đầu. Jane Austen. Một lần nữa.
Hồi ấy tôi chưa biết rằng để trở thành một dịch giả văn học không phải chuyện dễ. Phần lớn chỉ là những vấn đề của tòa án, bằng tốt nghiệp hay những bản hướng dẫn sử dụng chán ngắt cho các thiết bị mà thậm chí tôi không biết về sự tồn tại của chúng.
Bố thì bao giờ cũng làm những gì mà mẹ muốn. Ông là một nhà hóa học trong một nhà máy ở Ba Thành Phố[1], ông nghĩ ra những chất gì đó mà sau đó nhà máy bán sang Tây Âu với khoản tiền lớn. Tiếc là ông chỉ nhận được rất ít từ những khoản tiền ấy... Ông làm việc cơ bản là vì những ý tưởng. Ông ngồi ở nơi làm việc cho đến tối muộn, và sau đó về nhà lại vùi đầu vào sách vở cho đến khuya.
[1] Tiếng Ba Lan “Troje miasto”, là một cụm ba thành phố: Gdańsk, Gdynia và Sopot, nằm sát nhau trên bờ biển Ban Tích ở phía tây-bắc Ba Lan – ND
Bố mẹ yêu tôi lắm. Điều này thì tôi biết. Nhưng trên hết là họ có nhau. Đó là một trong những cặp vợ chồng mà sáng ra cùng nắm tay nhau đi mua bánh mỳ. Một cặp mà họ không thể tưởng tượng nổi lại có một đêm xa nhau. Bố mẹ tôi hình như chỉ xa nhau hai lần trong đời. Một lần là khi mẹ tôi nằm bệnh viện để cắt ruột thừa, và lần thứ hai là khi tôi ra đời.
Phải ghen tị với họ vì một tình yêu như vậy.
Bởi tôi đã có một tình yêu. Đầy rắc rối...
Gắn kết tôi với Marek là một tình yêu như vậy, tôi có thể cắt đi cả cánh tay mình vì anh ấy. Có lẽ hệt như tình yêu của bố mẹ tôi?
Tôi nhớ lại những giây phút ấy và cười. Tất cả có vẻ như không có vấn đề gì. Rất yên bình – có thể nói như vậy. Ngay cả lần đầu tiên của chúng tôi, vẫn được các bạn gái mô tả như một cái gì đó kinh khủng, đau đớn và chẳng có gì để phải ghen tị, thì tôi vẫn nhớ như một trải nghiệm thật đẹp.
Đám cưới là một trật tự tự nhiên của vấn đề. Đơn giản vậy thôi. Chúng tôi đã cặp với nhau được sáu năm, tôi đã tốt nghiệp đại học, Marek được nhận làm luật sư tập sự đúng như anh ấy mơ ước, tôi làm ở văn phòng với vai trò trợ lý cho chủ tịch hội đồng quản trị. Chẳng có gì đặc biệt, nhưng ban đầu như thế là lý tưởng.
o O o
— Em đồng ý lấy anh làm chồng và em xin thề sẽ yêu anh, chung thủy và trung thực với anh, và sẽ không rời bỏ anh cho đến trọn đời.
Trong đám cưới tôi, tất cả các dì đều khóc. Tất nhiên là không phải vì buồn, mà vì xúc động. Tôi đã rất can đảm. Tôi cảm thấy thật hạnh phúc. Hạnh phúc đến nỗi tôi phải tự hỏi, tại sao lại chính là mình có được niềm hạnh phúc ấy.
— Anh chỉ muốn là mọi chuyện đã kết thúc – anh nói.
— Cái gì kết thúc? Đám cưới? – tôi hỏi. – Chắc là anh hối tiếc. Còn em chỉ muốn khiêu vũ với anh suốt đêm thôi.
— Em sẽ khiêu vũ suốt cuộc đời. Phải không?
— Vâng, sẽ khiêu vũ suốt đời.
Chúng tôi khiêu vũ suốt đám cưới và sau đó ở trong phòng cũng thế. Trong một phòng khách sạn khá lớn, đúng hơn là trong căn hộ của một lâu đài nhỏ gần Gdańsk, nơi chúng tôi làm đám cưới.
Ở đó tuyệt đẹp.
Chúng tôi khiêu vũ, trong phòng chỉ có ánh sáng nến mờ ảo. Luồng ánh sáng nhỏ ấm cúng. Trên tường là hai cái bóng xoay tròn cùng chúng tôi. Lúc ấy anh sát lại gần tôi, nhìn vào mắt tôi, và hôn thật nhẹ.
— Nụ hôn thực sự đầu tiên sau đám cưới – tôi khẳng định.
— Em vẫn thơm nguyên như thế - Marek cười. – Anh phải thưởng thức mùi thơm trên khắp người em...
Anh hôn vào cái hõm chỗ giữa vai và cổ, dọc theo cách tay, khuỷu tay, cho tới tận lòng bàn tay tôi.
Tôi run rẩy. Không phải vì lạnh, mà là vì sự mê hoặc của đêm đầu tiên thực sự của chúng tôi.
— Ngày xưa có lẽ các cụ không làm tình. – Bằng những động tác nóng nảy, anh gỡ những giải băng của chiếc áo ngực. Nhưng không thể tự mình làm được. – Hoặc là có những mối tình tay ba, cô người hầu giúp cởi đồ...
— Anh mơ ước có tam giác à? – tôi hỏi.
— Không bao giờ! – anh trả lời. – Một mình em là đủ thay thế cho cả hậu cung rồi.
Trên người tôi đã chỉ còn lại đôi tất màu trắng, chiếc nịt tất màu xanh da trời, bởi ai cũng biết something old, something new, something borrow, something blue...
— Anh muốn em cứ mặc như thế này – anh thì thầm.
Và đến lúc đó chúng tôi mới thực sự khiêu vũ. Đó là vũ điệu đầu tiên của chúng tôi, không phải là bất cứ một điệu valse Anh Quốc đã được học nào đấy để giành cho nhu cầu của các vị khách mời tới đám cưới...
Trong vũ điệu, tôi cởi áo sơ mi cho anh, trong vũ điệu tôi khỏa thân nép vào người anh, gần tới mức không thể gần hơn được nữa. Tôi bốc cháy, bởi làm sao mà không bốc cháy cho được, khi tôi cảm nhận anh bằng toàn bộ cơ thể mình. Anh hôn khắp người tôi, đó không còn là sự thể hiện mà chúng tôi có thể dùng để thết đãi khách mời, đó là bữa tiệc nồng nàn riêng tư của chúng tôi.
Cuộc sống của chúng tôi là như vậy. Đầy ắp những mê say, chứa chan tình cảm và tình bạn.
Bởi có lẽ không có tình bạn sẽ không thành được cái gì. Liệu có thể đòi hỏi nhiều hơn thế?
o O o
Đôi khi tôi phân vân, liệu tôi có cần phải có một cô bạn gái thân khi đã có ANH ẤY. Rất may là tôi không cần thiết cho các cô bạn gái.
Thỉnh thoảng tôi với mấy đứa bạn gái cũng hẹn hò nhau đi uống rượu vang. Kiểu một buổi tối đặc chất đàn bà. Rượu vang, buôn dưa lê, sơn móng tay, đắp mặt nạ.
o O o
— Veronika, mày không thấy chán khi cứ chỉ kè kè với một gã đàn ông à? – Domika vừa giũa móng chân vừa hỏi. – Vì mày sẽ không biết với người đàn ông khác thì như thế nào?
— Ừ, tao cũng không biết nữa. – Tôi nhún vai. – Nhưng tao thấy thế này là tốt lắm rồi.
— Nhưng nếu như tốt rồi thì mày cũng không muốn sẽ còn tốt hơn nữa sao?
— Ý mày là thế nào, Dominika? – Tôi bắt đầu cảm thấy hơi khó chịu với cuộc nói chuyện ấy. Mày ghen vì tao có chồng à?
— Nếu như anh ấy hoàn hảo đến mức mày thậm chí không muốn so sánh với người khác thì đúng là tao ghen thật. – Nó cười to.
Dominika là một cô gái lý tưởng. Đẹp, nhỏ nhắn, tri thức. Theo kiểu ở bên cạnh nó, người ta cảm thấy mình kém cỏi hơn và muốn trốn vào bên trong chiếc áo len rộng thùng thình. Nó khoe cặp chân dài của mình bất chấp mùa trong năm, chỉ có màu và độ dày của tất là tùy thuộc vào thời tiết. Nó cặp với các gã trai không lâu. Cả về thời gian của mối quan hệ cũng như tính cách của anh ta.
Lần này cũng đúng lúc nó vừa chấm dứt một mối tình tiếp theo.
— Tôi không ở nhà. – Nó ngừng việc chăm sóc móng chân trong chốc lát để nghe điện thoại. - Thực sự là anh không cần phải quan tâm đến việc tôi đang ở đâu – Nó rít một hơi dài điếu thuốc mỏng. Nó là đứa duy nhất trong nhóm chúng tôi hút thuốc lá. – Đã hết rồi. Anh tiếc à? Chấm hết! Không, không một cơ hội nào dù là nhỏ nhất.
— Mày không thấy tiếc anh ta à? – Eva hỏi khi nó nói chuyện xong.
— Ai cơ? – Dominika hỏi, lúc này nó đã quẳng đôi bàn chân của mình cho một mốt mới. – Mày xem này, kiểu này hay không. – Nó chỉ cho tôi xem một chiếc váy nữa, mới và cực ngắn.
— Robert.
— Robert? – Dominika ngạc nhiên. – Dễ đến thì cũng dễ đi.
— Mày chỉ thích những gì khó đạt được thôi à? – tôi hỏi.
— Cũng có phần đúng. – Nó cười vang. – Tao thích thử thách.
Đôi khi tôi cứ phân vân, không biết mình có thích Dominika không. Bao giờ nó cũng ở đâu đó cạnh chúng tôi, cho dù chúng tôi vẫn luôn là một bộ ba. Dominika, tôi và Eva. Nó hoàn toàn khác hai đứa chúng tôi. Eva bảo rằng nó muốn cùng với hai đứa chúng tôi để thể hiện theo nguyên tắc tương phản. Hai đứa chúng tôi, những con chuột xám, còn nó tỏa sáng bên cạnh chúng tôi và khoe cặp chân dài ở bất cứ nơi nào có thể. Tôi thì nghĩ là nó hoàn toàn không cần đến sự tương phản.
Marek không thích nó. Anh khẳng định rằng nó là một con ma cà rồng và hút hết năng lượng của anh ấy. Ở đây có thể đúng một phần nào chăng? Tôi ngờ rằng sự tự tin của nó chỉ là giả vờ. Nó là con một, bố mẹ không có nhiều thời gian cho nó, họ có hai cửa hàng quần áo, không lúc nào ở nhà. Thay vì thế nó có chúng tôi. Hồi ấy chúng tôi ghen tị với nó lắm.
— Tao dính bầu rồi. – Eva ngắt ngang câu chuyện chẳng đâu vào đâu của chúng tôi về mối quan hệ gần đây của Dominika, mối quan hệ đã trở thành quá khứ.
— Sao? – Dominika ngạc nhiên. Nó không thích khi thấy người khác trở thành trung tâm của sự chú ý. – Chuyện xảy ra thế nào?
— Ai thì không nói, chứ mày thì nhất định phải biết chuyện diễn ra như thế nào... - Eva nhún vai. – Đơn giản là nó như thế.
— Ôi mẹ ơi! Chúng ta mừng chứ? – tôi hỏi. Tôi ngồi xuống cạnh nó và ôm lấy nó. – Còn Jacek thì thế nào về chuyện này?
— Tao cũng không biết... Có lẽ tụi tao phải...
— Mày không biết là sao? Mày không nói với anh ấy à?
— Chưa... Tao không muốn anh ấy đi với mình chỉ vì đứa con.
— Mày điên rồi. Anh ấy chẳng yêu mày thế là gì. Hãy chạy đến chỗ anh ấy và nói cho anh ấy biết đi!
Eva ngồi và nhìn nó đầy vẻ bất lực như thể nó thực sự sợ rằng Jacek, một người đàn ông đã ngót nghét ba mươi không thể có ý kiến về chuyện này. Dominika ngồi với vẻ mặt rầu rĩ, không được hài lòng lắm vì lại có kẻ cướp mất vị trí độc tôn của nó để trở thành sao. Còn tôi?
Tôi... Lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy đã đến lúc muốn có con. Rằng tôi đã sẵn sàng để đón nhận về phía mình trách nhiệm đối với con người thứ hai, bé bỏng này. Tôi ôm Eva và hai đứa cứ ngồi ôm nhau như thế. Một lúc sau thì Dominika cũng nhập bọn, chấp nhận việc đôi lúc cũng cần phải nhường lại bục số 1 cho một ai đó khác.
o O o
— Marek à, Eva có bầu đấy! – Tôi khơi mào lúc ngồi ăn trưa.
— Ồ! Jacek mừng lắm đây. – Anh cười. – Sợi dây của những cuộc vui thâu đêm với rượu... Nhưng đã đến lúc phải an cư lạc nghiệp. Cũng như mình thôi, em yêu. Ai rồi cũng sẽ đến lúc..
— Hay là chúng mình cũng quyết định đi? – tôi rụt rè hỏi.
— Khi nào cần, phải không? – Marek cười và ôm tôi. – Trẻ con cần phải có bạn bè...
Tôi và Marek có những suy nghĩ cực kỳ giống nhau và về cùng một vấn đề. Bao giờ cũng vậy. Trong vấn đề con cái chúng tôi cũng có chung một suy nghĩ. Cuộc sống của chúng tôi lý tưởng đến mức nhàm chán. Đôi khi thậm chí tôi còn phân vân, không biết bao giờ thì phép màu sẽ xuất hiện...
Và nó đã xuất hiện.
Nhưng chuyện này sẽ kể sau.
Cho đến một hôm, chúng tôi quyết định bỏ viên tránh thai, ăn uống lành mạnh, cộng thêm vitamin và nhiều thứ khác nữa mà những ông bố bà mẹ tương lai có ý thức phải biết.
Thậm chí tôi còn làm các xét nghiệm. Kết quả hoàn toàn không tồi. Trong thời gian ấy Eva đã đính hôn và cứ lo chiếc váy cưới trắng sẽ không che nổi cái bụng đang ngày một to.
— Thì đằng nào mà mọi người chả biết – Dominika ngạc nhiên khi ba đứa chúng tôi gặp nhau vội vã không lâu trước đám cưới Eva. – Cần quái gì phải giấu bụng.
— Khẽ thôi, truyền thống mà. – Eva cười.
— Truyền thống? Truyền thống là màu trắng và mạng. Màu trắng và mạng che mặt là biểu tượng của sự trinh trắng và thơ ngây, còn mày định đến đám cưới với cái bụng bầu? Đừng có nói với tao về truyền thống...- Dominika bô bô.
Eva nuốt nước bọt và đi vội vào phòng tắm.
— Tại sao mày lại nói với nó thế? – tôi hỏi. – Mày không thể chịu được khi người khác hạnh phúc à?
Dominika nhún vai.
— Nó đáng bị chê trách. Tao thì chẳng quan tâm đến việc nó sẽ mặc gì trong đám cưới. Thậm chí nó có thể chẳng mặc gì. Với tao đám cưới chẳng phải là chuyện lớn. Hai người ký vào một mảnh giấy, thế là xong. Chưa bao giờ tao có cảm tình với những mẩu giấy. Veronika, mày thực sự tin vào giấy tờ à? Tao thì tin hơn vào những lời thề được ký bằng máu của chính mình. Toa tàu nào mà chả tháo ra được. – nó bật ngón tay tanh tách.
— Mày cay cú vì mày không có. – Không biết đã là lần thứ bao nhiêu tôi phân vân tự hỏi, tại sao tôi lại thích nó. Nhưng thực ra thì tôi có thích nó không nhỉ?
— Không có, không có. Nếu tao thích thì sẽ có.
— Mày không thích? – tôi ngờ vực hỏi.
— Tao cũng không biết nữa... Tao không muốn có con, vậy thì chồng để làm gì? Bao giờ thích, tao sẽ quyết một tay nào đó. Một gã trưởng thành và có trách nhiệm.
Tôi không thể chịu đựng nổi nó nữa.
— Chỉ có điều liệu những gã đàn ông trưởng thành và có trách nhiệm có thích mày hay không thôi.
— Thích chứ. Ông nào mà chẳng thích tao. Tao phải chờ đợi. Eva, mày có ra khỏi cái nhà tắm ấy không đấy? – Nó đứng và nghe ngóng. – Vera, tao đi đây. Tao có hẹn nên phải biến thôi.
Một lát sau thì Eva từ phòng tắm đi ra, vừa véo mũi vừa hỏi:
— Mày nghĩ là màu trắng không được thật à? – Nó véo mũi.
— Được chứ. Mạng cũng thế - tôi trả lời quả quyết. – Đề tài kết thúc ở đây nhé. Mày đã chọn cho mình một chiếc váy mày thích, đúng không?
— Đúng.
— Thế thì mày sẽ mặc chiếc váy đó hôm cưới – tôi tuyên bố một cách dứt khoát.
Đám cưới của Jacek và Eva được tổ chức vào tháng Ba. Chúng tôi cũng bắt đầu cố gắng có em bé từ tháng Ba. “Cố gắng”. Tôi cứ nghĩ đơn giản là chúng tôi vẫn sẽ yêu nhau như mọi khi, sau hai tuần tôi sẽ mua que thử và tôi có thai. Ồ, thế thôi. Chuyện nhỏ.
Bởi chẳng phải dính bầu là cực kỳ dễ đấy sao? Ông xã Eva vẫn đùa là chỉ cần nhìn thôi là nó đã có bầu rồi. Cả hai đứa chúng tôi đều mạnh khỏe, vóc dáng thể thao, nhồi đầy các loại vitamin thì chắc chắn sẽ có thể lên chức bố mẹ ngay lập tức.
Tiếc thay.
Eva đã kịp sinh con, thế mà chúng tôi vẫn tiếp tục “cố gắng”. Nếu như có thể gọi điều đó là cố gắng. Có lẽ tình dục đã không còn mang đến cho chúng tôi niềm vui. Đó chỉ là một thao tác bình thường để dẫn đến việc sinh sản.
Hay đúng hơn là KHÔNG dẫn tới điều đó.
Lâu Đài Cát Lâu Đài Cát - Magdalena Witkiewicz Lâu Đài Cát