Lấp Lánh Mưa Bay epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 2 -
hải! Anh ấy rất nhiều tham vọng. một trong những tham vọng anh không giấu diếm là tham vọng làm giàu. Bao giờ anh cũng bận rộn vì tính toán, vì suy nghĩ các thủ doạn để làm giàu. Thuấn khác những thanh niên đồng lứa ở điểm đó. Anh làm cô lo lắng khi thấy những nổi đam mê danh vọng tiền tài của anh có gì đó hơi bệnh hoạn. Anh khao khát làm mọi việc để tìm ra nhiều tiền, hay ước lượng đánh gía mọi thứ bằng cách riêng của mình. Có một lần sau khi hờn cô thật lâu, Thuấn đã nói rằng, điệu bộ nửa đùa, nửa thật:
- Trong những cô gái đến với anh, em là nghèo nhất, ngược lại em đẹp nhất. Với phụ nữ, sắc đẹp là vốn qúy trời cho. Sắc đẹp có thể đổi lấy tất cả. Bởi vậy hiện nay hoa hậu cũng là một nghề hái ra bạc. Hân này! Sao em không đi thi hoa hậu nhỉ Em có thể đoạt giải lắm đó! Nếu là em, anh không bỏ lở cơ hội đâu!
- Anh có chịu cho em thi không?
Nhìn cô bằng cái nhìn hết sức tình tứ, Thuấn cười cười khỏa lấp khi thấy mặt cô xụ xuống:
- Khi nào anh hết yêu em, anh sẻ cho em đi thi hoa hậu. Lúc đó mình không là gì của nhau nửa nhưng anh vẩn được biết đến vì anh từng là người yêu của hoa hậu được chứ!
- Anh dám tính toán như vậy thì em cũng dám đi thi, không lại phụ lòng anh.
Bây giờ chẳng biết ai phụ lòng ai đây! Hân buồn bả khi nhớ lại câu chuyện đùa không vui hôm đó.
Cô hiểu giữa hai người vẫn có một khoảng cách về lối sống, về cách nghĩ, đã lở yêu rồi, dĩ nhiên Hân không thể để mất Thuấn, nhưng nếu làm theo đề nghị của anh, thì không được, vì cô đã là gì của anh đâu? Khi bàn về tương lai, Thuấn chỉ phác ra một viễn cảnh, trong đó người vợ của anh mang vóc dáng rất chung, gần giống như cô con dâu mà mẹ anh vừa phác thảo chân dung lúc nãy. Người vợ đó có thể là Hân, nếu cô nghe lời anh râm rắp, cũng có thể là một người khác nếu họ nghe lời anh hơn cả cô. Dù gia đình hai bên đã biết nhau nhưng Hân vẩn sợ... có lẻ chị Trúc nói đúng. Thuấn tính toán ngay cả trong tình yêu và Hân sẻ khổ vì cô qúa mê muội khi yêu anh.
- Nó về rồi kìa! Con cứ ngồi đây...
Bà Yến đứng dậy, nhẹ nhàng kéo đôi dép lưới lên những bậc thang bằng gạch bông màu trắng. Hân ngồi lại một mình trong phòng khách khá rộng, tim đập liên hồi khi nghe tiếng chân của Thuấn vang lên ngoài hành lang. Anh có thèm đến gần để ôm hôn cô không, hay sẽ phớt tỉnh đi lên lầu?
Nhìn đôi tay mình ngoan ngoan khép vào nhau, Hân hồi hợp. Giận nhau bao nhiêu lần rồi, và sao lần nào cũng khổ đến thế!
Buông người xuống chiếc ghế salon dài, Thuấn lặng thinh. Anh ngưởi được mùi tóc thoảng thoảng thơm hương cỏ của Hân và thèm được hôn cô một nụ hôn bù, nhưng Thuấn vẩn lờ đi. Anh đốt cho mình một điếu Caraven rồi từ tốn nhả khói.
Cần phải phạt cho cô bé nhớ đời... Thuấn tự nhủ. Với anh, chả có chuyện gì phải vội, nhất là trong tình ái. Cuộc đời anh là chuổi xâu các chuyện tình. Anh biết yêu đâu... từ thưở 13, 14 tuổi gì đó, đến bây giờ trái tim anh đã chai sượng rồi, nó đập để duy trì sự sống cho không vì mực đích nào khác cả. Đối với Thuấn, tình yêu cũng giống những thứ khác, phải lựa chọn sao cho có lời kia. Và bây giờ anh sẳn sàng lựa chọn.
Đến lúc Hân đã rân rân nước mắt, Thuấn mới dụi thuốc vào gạt tàn rồi quay sang nhìn cô. Không vỗ về rối rít như những lần năn nỉ trước, hôm nay Thuấn giữ vẻ dửng dưng và lạnh nhạt:
- Em nghĩ gì mà trở lại với anh? Còn yêu anh chi nửa cho khổ.
Hân khổ sở nhìn anh:
- Không yêu anh, em biết yêu ai chứ!
Cười cay đắng, Thuấn ngửa mặt lên trần nhà:
- Em đã chọn học trò mình thì em cứ yêu lấy cái nghề dạy học cao qúy ấy, em không hợp với cách sống cách nghĩ thực tế đến trần trụi của anh đâu. Em biết mà! không ai làm giàu trên sự an nhàn. Anh lúc nào cũng muốn cuộc đời mình đi lên, không cho phép mình ngừng nghỉ khi anh chưa có một sự nghiệp. yêu anh, em sẻ khổ vì em không đủ sức theo anh đâu.
Thấy thái độ xa cách của Thuấn rồi giọng nói phân tích rạch rọi của anh, Hân lo sợ:
- Nhưng anh đã nói là anh yêu em...
- Chính em làm cho anh phải suy nghĩ về những lời mình đã nói.
- Anh hãy nghĩ là em luôn luôn cần có anh. Hôm trước em nói những lời thật khó nghe với anh vì em không được bình tâm trước vẩn đề tự em chẳng thể giải quyết, còn anh cứ muốn em phải trả lời ngay.
Thuấn hờ hửng:
- Em có bình tâm thì vẩn đề cũng chẳng khác hơn đâu. Nó có thể khác ở cách nói nhẹ nhàng tế nhị, những điều cợt lời không thể khác khi em còn hoàn toàn lệ thuộc gia đình. Em chưa trưởng thành dù em đã đi dạy, đã là cô giáo.
Hân nghẹn ở ngực, cô nhỏ nhẹ xuống nước nhịn:
- Em phải làm sao khi từ trước đến giờ em vẩn như thế. Xưa nay em sống êm ấm với ba mẹ, anh chị. Khi biết anh, yêu anh, em sung sướng vì có thêm người thân. Với em gia đình là nơi nương tựa, anh là niềm tin, hy vọng và là tình yêu không thể thiếu được của em.
Thuấn chợt bật cười:
- Ha! Ha! Anh là niềm tin mà em lại không hề tin anh. Anh là hy vọng à? Em hy vọng gì ở anh hả Hân? không đâu! Anh chẳng là gì đối với em cả. Chỉ tại em lảng mạn nên thi vị hóa cách nghĩ, cách nói mà thôi, em chưa yêu đâu.
- Tại sao anh nở nói vậy trong khi anh... anh thừa biết em đã yêu anh như thế nào.
Thuấn ngồi im lặng. Hân rùng mình khi nghe giọng nói của mình vang lên sao như giọng ai rất lạ. Không! Ta không thể mất anh ấy được. Cô kiên quyết thầm nhủ, rồi lại khổ sở vì hiểu đó là tiếng kêu của người tuyệt vọng tự an ủi mình thôi, vì chuyện được hay không là do Thuấn chớ không do cô, một con bé ngu ngốc đã đánh mất tình yêu chỉ vì một sự lựa chọn bốc đồng dại dột.
- Dù sao anh cũng đã rất yêu em -- Thuấn dừng lại như tìm từ cho chính xác -- nhưng chúng ta không hợp với nhau đâu Hân, vì vậy nên cứ nay hờn, mai giận mãi. Kể ra thì thời gian mình yêu nhau không chừng ít hơn thời gian giận nhau, vậy đừng yêu nửa thì tốt hơn!
- Anh nói sao nghe đơn giản qúa vậy Thuấn. Đang yêu say đắm rồi không yêu nửa, dể như lời anh vừa bảo ấy hả! Em không thể mất anh...
- Nhưng em cũng không thể giữ được anh. Rất nhiều người đàn bà đã đi qua đời anh, không ai giữ chân anh lâu bằng em, và cũng chưa ai anh yêu nhiều như em. Khó nói anh là mẫu người không sống vì tình yêu. Với anh, công việc là nguồn đam mê bất tận. Anh làm nhiều và thất bại cũng nhiều. Anh câm thù sự nghèo đói và thề sẽ làm giàu bằng mọi cách, kể cả cách bẩn thiểu nhất. Phải! Kể cách bần nhất. Hôm nay anh không giấu em chút nào suy nghĩ của mình, để em thấy rỏ em sẻ không chịu đựng anh nổi đâu.
Khe khẻ lắc đầu, Hân quả quyết:
- Em yêu anh, yêu cả cái tốt lẩn cái xấu của anh, em sẻ chịu đựng hết mọi thứ dù đó là cách làm giàu bẩn thỉu như anh nói, vì em nghĩ có cách làm giàu nào mà sạch đâu!
Đưa tay nâng gương mặt rất nhiều nét trẻ con của Hân, Thuấn ngọt ngào:
- Em ngây thơ qúa cô giáo của anh! Chính vì vậy khi yêu, em cũng yêu hết sức dại khờ. Em không chịu nghĩ sâu xa hơn sao Hân? Bởi vậy người ta nói: Tình yêu muôn đời là mật để những con mồi nhẹ dạ tự động rơi vào. Anh chính là mật đắng sao em lại khát khao nếm hả Hân?
Chẳng nghe câu hỏi cuối của Thuấn là sự hợm hĩnh của kẻ biết mình được si mê, Hân vẩn hồn nhiên bày tỏ lòng cô:
- Không hiểu yêu như thế nào là khôn ngoan, nếu yêu như em là dại khờ thì em sẻ mãi mãi dại khờ để anh đừng xa em.
- Được rồi mất, xa rồi gần, yêu thương rồi bội bạc chỉ là những từ rỗng, nó không có nghĩa gì cả khi mọi mối tình đều kết thúc theo cách riêng của nó. Cái gì được, dẫu xa xôi thì cuối cùng cũng sẽ được. Cái gì mất, có cố níu kéo nó vẫn mất.
Hân ngơ ngác:
- Em chưa hiểu hết ý của anh.
Vẫn giữ vẻ lửng lơ, Thuấn so vai:
- Điều đó tốt cho em.
Bóp nhè nhẹ bàn tay Hân, anh nói tiếp:
- Ý anh là em đừng lo lắng, tự dằn vật mình bằng những câu như “Em không thể mất anh, em không thể xa anh”. vì điều đó nằm ngoài ước đoán của chúng ta. Ai có thể biết ngày mai thế nào. Hãy sống với những gì mình đang có là hạnh phúc nhất.
Mặt Hân như tối sầm lại, cô khan giọng:
- Không thể sống như vậy được! Em phải biết ngày mai của mình có anh hay không. Với em, tình yêu là cả cuộc đời chớ đâu phải là một giai đoạn.
- Trái lại, tình yêu với anh có nhiều giai đoạn. Anh không đoán được giai đoạn cuối sẽ đến với mình lúc nào. Hân! Nếu ngày mai của em không có anh thì sao. Em sẽ làm gì để giữ, để đừng mất anh?
Hân xìu hẳn xuống, cô cựa mình khỏi tay anh, giọng líu lại:
- Anh... anh nói thật ấy chứ?
Thuấn bật cười thích thú:
- Dỉ nhiên là không thật, chỉ tưởng tượng thôi, anh đã chán ngán bản thân mình. Anh nói thế chẳng qua đời này phù du lắm, nên anh chỉ nghĩ tới những cái mình đang có.
Thẫn thờ, Hân nghi hoặc:
- Chắc gì cái anh đang có là em? Vì em biết anh là người nhiều tham vọng. Chẳng bao giờ thấy đủ, thấy thừa, kể cả khi yêu.
Thuấn thì thầm:
- Em hiểu anh lắm Hân ạ! Bởi vậy không yêu em, anh sẻ buồn chết được.
Hân thừ người nhìn Thuấn. Bao giờ anh cũng như người khó hiểu, bao giờ anh cũng giữ lại chút riêng của mình, cho không thố lộ, yêu ghét giận hờn thành thật như cô. Chắc vì vậy mà Thuấn cho rằng cô yêu hết sức dại khờ, đã sa vào lưới tình rồi biết làm sao cho không ra đây? Những lời lơ lửng của Thuấn như một dự báo khủng khiếp rằng cô sẽ mất anh. Hãy cố mà giữ lấy được ngày nào hay ngày ấy.
Hân bỗng ước ao mình hãy trở thành kẻ khác: Khôn ngoan, lạnh lùng, độc ác để có thể đối phó với chính tình yêu mê muội của mình.
Về lớp ngồi phịch xuống ghế, cô biết Thảo gọi mình vào cốt yếu để khoe 4 bức tranh kia thôi, chớ dễ gì cô ta nhờ ai đó vẽ giúp Hân. Thảo và Hân từ trước đến giờ là hai “ngôi sao” của trường, đã là sao thì bao giờ người ta cũng muốn mình sáng nhất, chói lọi nhất và duy nhất trong vòm trời, vì vậy hai cô không khi nào thân với nhau.
Tính Thảo huênh hoang hay ganh ghét ai hơn mình, tính Hân tự cao không nhún nhường kẻ khác, hai người ngột ngạt, phỉnh phờ khen nhau, nhưng không khi nào thật với nhau, giống như câu người đời thường nói “2 cô ca sĩ có yêu nhau bao giờ... ”.
Thảo và Hân đều được ban giám hiệu cưng chìu như các cô ca sĩ đang ăn khách được các ông bầu ái mộ, vì cả hai đều là giáo viên dạy giỏi. Sống trong cái thế giới hầu như tòan là đàn bà ở lứa tuổi lẽ ra phải đùm đề con cái, trái lại vẩn phải phòng không này, Hân là nhỏ nhất, chính vì vậy cô được cưng chìu cũng nhiều và bị ganh tị cũng không phải ít.
- Làm gì ngồi thừ ra vậy? Cho nè Hân?
Nhìn trái xoài chín cây vàng ủng trên tay Trúc thật hấp dẩn, Hân sáng mắt:
- Ở đâu mà ngon vậy chị Trúc?
Mĩm cười, chị Trúc đáp bằng giọng khan tiếng:
- Người ta cho mà chị không ăn xoài được. Nóng trong người qúa, tắt cả tiếng đây này!
- Sao lại ăn không được! Chị ăn không được thì em cũng không được luôn. Kỳ ghê! Cái gì chị cũng để dành cho con Hân, bởi vậy em không bị ghét sao được!
- Ai ganh ghét kẻ đó có tội. Chị muốn cho ai thì chị cho. Kỳ ghê!... Sợ bị ghét à?
Biết Trúc... nhái mình, Hân tủm tỉm cười:
- Mà anh chàng nào cho chị vậy? Khai thật đi.
- Ối! Chàng hiu chớ chàng nào. Của thằng Triều chớ ai đâu mà tra với hỏi.
Xụ mặt xuống, Hân để trái xoài lên bàn đánh cộp một cái:
- Bảo đảm của chùa. Hết hứng ăn!
Trúc tròn mắt nhìn cô:
- Cái gì vậy? Hôm nay em chê cả xoài à? Xoài này chín cây ngọt lắm!
- Xoài của lão quỷ ấy dứt khoát không ăn. Chị đem qua cho bà Thảo...
Trúc bổng hạ giọng xuống kiểu đàn bà bắt đầu thì thầm nhiều chuyện:
- Ủa! Sao em biết?
Hân ngạc nhiên khi thấy Trúc tự dưng hà “tống” dỗ ngọt:
- Em có biết gì đâu? Mà chị muốn hỏi vụ gì chớ?
Giọng Trúc càng nhỏ hơn nửa khiến Hân phải tập trung chú ý mới nghe được hết nội dung đầy bí mật:
- Chị nghe nói con Thảo... mê thằng Triều lắm.
Trong lòng Hân dậy lên một loạt những đợt hả hê, khoái trá nối tiếp nhau. A! Hay thật! Con... mụ mình ghét nhất đi mê lão... quỷ mình căm nhất! Hay! Hay!
Vỗ tay vào nhau, Hân kêu:
- Xứng đào, xứng kép ấy chứ! Vậy khỏi cho xoài, chắc lão ta đã tặng bà ấy hàng chục trái rồi.
- Xì! Nghe mà ham! Thằng Triều có màng gì con Thảo.
Hân chưng hửng:
- Sao lại không màng?
Trúc ra vẻ hiểu biết:
- Thằng Triều làm sao có thể hợp tánh nó được. Con Thảo chỉ được mỗi cái tên là nghe là lạ, đặc biệt, còn tất cả ở nó rỗng toét.
Nhếch môi cười khinh khỉnh, Hân chém một câu:
- Vậy theo chị Ông Triều... đắt hở?
- Lại cái giọng khi người, khó nghe. Hình như em quen đánh gía con người qua bề ngoài, rồi coi thường, hoặc không thấy được cái tiềm tàng bên trong hay sao ấy! Chớ em nghĩ về Triều như thế nào?
Vẫn cách nói cao ngạo, Hân mai mỉa:
- Ối giời... Thì bảo vệ muôn năm chớ có gì khá hơn đâu mà phải nghĩ về, với nghe tới. A! không biết sao ông ta... cà nhắc hả chị Trúc?
Chị Trúc khó chịu ra mặt:
- Em thật vô tình! Nó là thương binh, mà Hân nè! Chị nghe câu em hỏi còn... mắc chán chường, nói chi nó, một người vì mọi người mà tàn tật.
Hân bật cười:
- Anh ta vì mọi người chớ chắc chân không vì em rồi. Chị ngộ thật, tại sao em phải biết anh ta từng là bộ đội rồi thành thương binh chớ.
Trúc nhìn sửng Hân:
- Em có thể thản nhiên nói về người cộng tác chung với mình như vậy sao? Lạ thật! Rất nhiều lúc em sâu sắc đằm thắm và rất có tâm hồn, rồi cũng có lắm khi em ăn nói rất nhẩn tâm. Cũng may là những cái tốt em đều giành hết cho học trò, không thì... thì... thì... A! Mà cái thói vô tình, ích kỷ, nhẩn tâm này em học ở đâu ra vậy Hân? Chị để ý trước đây có bao giờ em...
Hân cau mày ngắt lời:
- Chị lại... trước đây với trước kia. Em lúc nào cũng nói thật điều mình nghĩ, một cái gì thật quá cũng trở thành vô tình, nhẩn tâm hết, thưa chị!
Trúc làm thinh bước trở ra sân đón trẻ. Biết chị giận mình, cô ngao ngán nhìn về cổng. Triều đứng đơn độc dưới gốc bàng, anh đang say sưa theo dõi đám trẻ con chơi xích đu. Bất chợt Hân bỉu môi. Rỏ ràng đầu ngày đã bực mình vì chuyện không đâu... Nếu như người thương binh gác cổng là ai khác, chắc chắn không khi nào Hân nói những lời chướng tai như vậy, đằng này lại là Triều, kẻ cô ưa chẳng vô nên Hân đã độc mồm một cách cô ý.
Lấp Lánh Mưa Bay Lấp Lánh Mưa Bay - Trần Thị Bảo Châu