Chương 2
ù biết rõ Nhím rời khỏi thành phố này, dễ đã hai năm, khi trở lại, tôi vẫn thấp thỏm, chờ đợi Lê Văn Ninh, Đào Bá Hùng, một tiết lộ, một tin tức gần xa, thấp thoáng về Nhím. Tuyệt nhiên không. Hình như trong ký ức Ninh, trong trí nhớ Hùng, đã không hề có một chỗ nhỏ nhoi cho Nhím. Càng không thể có một diện tích khiêm nhường trong hồi ức của Khoa, Ngọ, hoặc, Ý Như...
Dường Nhím là một nhân vật chưa hề hiện diện (nhạt mờ / gay gắt) trong trí nhớ bạn tôi. Mấy đêm nằm với Ninh; những giờ khác đi chơi, trò chuyện với Hùng; buổi chiều đi ăn với vợ chồng Ngọ; giữa trưa đi với Ninh và Ý Như... nhiều người bạn, nhiều khuôn mặt, nhiều nhân vật được bạn tôi nhắc nhở, tường thuật, đôi khi tới tỉ mỉ. Vậy mà, giữa bao đền đài kỷ niệm dựng lại kia, đều không một chút thấp thoáng bóng hình Nhím!
Tuồng, những năm tháng ở đây, Nhím chỉ là một hình nộm.
Tôi hiểu, sau biến cố tháng Mười ở Houston, khi những nỗ lực sau cùng của Nhím vừa đạt tới, cũng là lúc Nhím chợt nhận ra, liên hệ / cuộc tình tôi và, Nhím đã đổi khác. Tôi hiểu, Nhím bẽ bàng, đau đớn dường nào!
Tôi hiểu, Nhím không thể có một chọn lựa nào khác hơn bỏ đi. Nhím không thể ở lại cái thành phố, nơi chúng tôi có lại nhau, như có một cục bướu hạnh phúc nhức nhối.
Nhím không thể ở giữa những cánh rừng tulip, mỗi năm một mùa rộ nở vết thương. Nhím không thể ở lại cái thành phố mà, mơ ước mỗi ngày mỗi tăng trưởng thịt da. Kỷ niệm mỗi ngày mỗi lớn, cao bất trắc.
Đó là thành phố của những đêm mưa, chúng tôi chạy nhầu khắp đường phố tìm nhau.
Đó là thành phố của những buổi ăn tối, hai đứa ngồi nhìn nhau qua thân nến lung linh, nhiễu chảy ngập ngừng những giọt lệ sáp.
Cùng lúc, nơi đôi mắt Nhím, những giọt lệ (sẽ tan đi,) cũng nhiễu chảy từ những thân cây ký ức những giọt lệ bầm, xót, khác.
Đó là những lần Nhím kể tôi nghe về tuổi thơ nàng. Người cha bằng hữu, đã qua đời. Bước chân tị nạn đầu tiên, khi Nhím mài gót trên mặt nhựa phi trường, đất lạ. Những nguyền rủa của P., (những phản ứng bất cập, mặc cảm hôn, ám?)
Tôi hiểu, Nhím không thể có một chọn lựa nào khác hơn, trốn chạy khỏi nơi ươm trồng những hạt mầm mơ ước, sớm yểu kia.
Nếu mỗi mảnh đời bị xẻ, lìa bởi một lỗi lầm thì, cuộc đời Nhím được khâu dính bằng sâu chuỗi lỡ lầm tiếp, tiếp. Nhím đã bước những bước chân châng lâng, hẫng, hụt từ góc đời này, qua mũi đời khác. Ở gặp gỡ sau chót, ở chọn lựa cuối cùng (?,) với tôi, Nhím đã vắt cạn lòng son, chắt kiệt máu sót, nhỏ xuống bờ luống chênh vênh đời nàng.
Nhím đã liều lĩnh chấp nhận số phận bị ném đá/ đuổi, xua/ khỏi bầy. Số phận của một con chiên ghẻ, cam đành giao, bán linh hồn cho Satan, một khi mọi vận động hủy bỏ hôn phối nơi tòa án đạo của nàng, bất thành.
Nhím nói, nàng đã chọn lựa. Nàng phải lên đường. Một lên đường không ngõ lui. Một chọn lựa tự vẫn.
Tôi không chối, nhận những ngày lưu lạc ở Texas, những ngày nắng, gió ở Fort Worth, Dallas, (những ngày mà đời sống không hé mở hứa hẹn giữ, dành cho tôi một exit, tạm bợ, một lối thoát (dẫu) tối tăm, nhếch nhác;) thì, Nhím hiện ra. Nhím hiện ra, ngang nhiên, quyết liệt trước búa rìu, trước ô nhục, xỉ vả, hăm dọa, hành hung...
Không chỉ từ P., mà còn từ M., người con gái sống với tôi, thời đó nữa.
Tôi cũng không chối, nhận Nhím là chọn lựa thứ nhất của tôi. Nhím là bãi cỏ nhung êm đềm/ dòng sông quê cha/ đáy vực an nghỉ cuối cùng, tôi muốn được hân hoan ngã xuống.
Tôi cũng không chối, nhận Nhím đã thắp được trong tôi ngọn lửa điên dại, xao náo thời mới lớn. Điều tôi vốn đinh ninh đã tàn tro, ngậm ngùi trên tấm lưng tháng, ngày thưa, rỗng, phẳng, nhạt, thếch, thếch tan, bay.
Tôi không chối, nhận rằng, giữa những gặp gỡ, thân thể, thần trí tôi lúc nào cũng hâm hấp cơn sốt. Cơn sốt thèm khát chưa thỏa. Cơn sốt kéo căng dây cung mà, mũi tên dù có buông ra, cũng chẳng biết chốn nào để đến.
Phải chăng vì thế, gặp gỡ nào giữa chúng tôi, cũng là những gíp gỡ xiết, ghì, ngấu, nghiến?
Tôi không biết tuyệt vọng thấy trước, có phải là động lực của những cuồng điên kia(?) Hay chính tâm hồn/ tiếng nói / nhan sắc/ thân thể/ giọng cười/ quá khứ/ kỷ niệm của / với Nhím..., làm thành những đỉnh cao/ vực thẳm, là giải thích đáng tin cậy?
Tôi cũng không biết, khoảng cách không gian có phải là của mồi lửa nỏ, bén cho hơi nóng những vạt than hồng(?) Hay ẩn ức, thiếu thốn, chưa thỏa đã dẫn dắt tôi, thục mạng đuổi theo tới, lao theo?
Giải thích/ trưng dẫn/ phân trần/ nào, lúc này, với tôi, cũng cùng nghĩa biển lận, vô duyên, đáng phỉ nhổ. Khi cuộc tình ta, là lúc, đời sống chấm dứt. Tự thân (cuộc tình, đời sống,) đã là một bất hạnh, đau đớn tận, tận. Nó không cần bất cứ một giải thích, trưng dẫn, phân trần nào khác...
Tôi đã là viên đá trong bàn tay hồ đồ định mệnh ném xuống một mặt biển, không âm vang (dù chỉ một vài chiếc tăm, vĩnh biệt,) giữa khi Nhím nhận được phán quyết cuối cùng. Phán quyết hủy bỏ hôn nhân giữa Nhím và P., từ tòa án đạo.
Khi Tôi Không Còn Nữa Khi Tôi Không Còn Nữa - Du Tử Lê