Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Khi Cô Ngốc Là Ôsin
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 2
C
ó chỗ hạnh phúc, thì đôi lúc, vẫn có nơi bất hạnh song hành. Đó cũng xem như hệ sinh thái để cân bằng đi.
Vẫn là trung tâm thành phố Y, kế bên những toàn nhà lẫm liệt cao tầng ngất trời, một hẻm nhỏ, một khu đất nhỏ, một ngôi nhà nhỏ, và…Khụ, một cô gái nhỏ đang hì hục trong căn bếp nhỏ, đun nồi cháo nhỏ >.<
“Ây da…” Từ Y Chi nhanh chóng nắm lấy dái tai của mình để hạ nhiệt cho những ngón tay mảnh khảnh. Hơi nhiệt của bếp lửa làm gương mặt cô đỏ, đôi mắt to tròn vì khói mà cay cay lượn lờ nước.
Múc cháo đổ ra chén, Từ Y Chi nhẹ nhàng đem đến cạnh giường. Nhìn mẹ cô gầy yếu nằm đó, tim cô như nhũn ra. Tuy hoàn cảnh sống khó khăn, nhưng năm năm qua mẹ cô chưa từng để cô phải bươi chải với cuộc đời. Với bà, cô luôn là viên ngọc tinh khiết được nâng niu trong lòng bàn tay.
Từ lúc bị đuổi ra khỏi nhà, vì nặng gánh lo cho cuộc sống, mẹ từ một quý bà giàu sang, phải buôn bán tảo tần lo cuộc sống. Tuy lúc đó Từ Y Chi còn nhỏ, nhưng cũng hiểu sự khó nhọc kia, cô quyết tâm nghỉ học, ở nhà phụ giúp. Mẹ cô lúc đó dù không muốn cũng chẳng thể làm gì.
Cô có một em trai song sinh, dù song sinh, nhưng em trai mang vẻ ngoài như cha, cô thì có nét giống mẹ hơn. Có điều, em trai cô thông minh tài giỏi bao nhiêu, cô lại ngốc nghếch ngờ nghệch bấy nhiêu. Vì thế, cô không muốn mẹ thêm gánh nặng mà nghỉ học.
Bây giờ tất cả niềm tin và hi vọng điều gởi gấm cho Từ Y Vũ.
Nói đến em trai song sinh kia Từ Y Chi thêm hậm hực. Nó không bao giờ gọi cô một tiếng chị, lúc nào cũng xem thường cô, quản thúc cô. Không cho cô gặp riêng người con trai nào. Khi còn đi học, bạn học nam nào đến gần cũng bị nó dùng vũ lực đuổi đi.
Nhưng thực sự Từ Y Chi biết, cô rất ngốc, Từ Y Vũ không muốn cô bị người khác lừa gạt mà bị bán đi. Ngoài nó ra, không cho bất kỳ ai khi dễ cô, nếu không, có liều mạng nó cũng không tha kẻ đó.
Bởi có bề ngoài như một búp bê thiên sứ, mẹ và Từ Y Vũ lúc nào cũng đem cô bảo bọc. Sợ cô thật sự bị người ta lừa. Và Từ Y Chi cũng hiểu, nên trong năm năm qua, ở khu vực nhỏ này, cô chưa từng dám xuất hiện với gương mặt thật. Chỉ có lúc ở nhà, cô mới không phòng bị mà thoải mái không “hóa trang”
“ Mẹ, cố gắng ăn chút cháo rồi ngủ tiếp” Từ Y Chi đến đầu giường, thân hình nhỏ nhắn cố gắng nhẹ nhàng đỡ mẹ cô dậy. Chạm đến bờ vai gầy yếu của mẹ, tim cô chua xót. Bờ vai đầy đặn xưa kia nay vì cô, vì em trai mà trở nên như vậy, thật đau lòng.
“Cực cho con rồi” Mẹ Từ xót lòng nhìn con gái, yếu ớt cười gượng. Bà thật là vô dụng, chỉ một chút cực khổ lại dễ dàng bệnh như vậy. Nếu thực sự không cố gắng nhanh chóng hồi phục, sẽ gặp rất nhiều phiền toái. Bà không muốn làm gánh nặng. Bà muốn đem hết sức mình che chở cho các con.
“ Mẹ!” Đôi mắt to tròn bỗng nhiên cay cay. Từ Y Chi nghẹn ngào thốt lên. Mỗi ngày, cô chỉ ở nhà, làm tất cả việc nhà cỏn con, vất vả gì chứ? Người chân chính vất vả là mẹ cô. Mỗi ngày phải làm việc cực lực chẳng dám nghỉ ngơi, tất cả chỉ vì cô không có bản lĩnh, không có khả năng, không có tư chất gánh vác tiếp mẹ, nên người mới trở nên như vậy.
Từ Y Chi nhanh chóng đem nước mắt giấu đi, cô phải mạnh mẽ, phải thay mẹ gánh vác. Nhưng cô phải làm gì đây? Từ trước đến giờ, ngoài việc nhà cô chẳng biết làm gì cả. Với lại mẹ cô sẽ tức giận, nếu cô chạy đến nơi nào đó để làm việc.
Sau khi giúp mẹ ăn xong cháo và uống thuốc. Từ Y Chi muốn đi ra ngoài một chút. Cô thực sự cảm thấy mình vô dụng khi nhìn đến bóng dáng suy nhược của mẹ.
Cô nhìn lại mình, mẹ luôn chăm sóc cô thật tốt, làn da chưa từng chịu nắng gió, nên trắng nõn nà. Nghĩ vậy cô lại thêm xót dạ. Lấy bộ quần áo dài, che phủ hết làn da. Mái tóc hơi đánh rối một chút, búi gọn thành hai viên dưới tai. Mái tóc ngố gần như che hết đôi mắt. Vẫn không quên lấy chiếc bút, chấm vài dấu trên gương mặt. Sau đó nhìn vào kiếng, thấy ổn thỏa lấy nón đội đi ra ngoài.
Từ Y Chi ngồi trên chiếc xe đạp cũ rích chạy vòng quanh. Cô không dám chạy quá xa, sợ rằng sẽ lạc đường về, vì thành phố nhiều ngã rẽ, mà số lần cô ra ngoài vô cùng ít, nên chạy đến đâu, cô vô cùng nhìn kỹ các bảng hiệu hoặc điểm nào đó để dễ phân biệt.
Ra khỏi hẻm nhỏ, đến những khu chung cư cao cấp, cô thả chậm tốc độ để nhìn xung quanh. Ở đây xe cộ nhiều quá, cô nhìn có chút choáng váng, đành tìm một quán nhỏ vỉa hè ngồi xuống uống nước.
“Này, bà nhìn xem tờ rơi này viết này” Một người phụ nữ lớn tuổi, cầm trong tay tờ giấy nói với người bên cạnh, sau đó chậm chạp đọc cho người bên cạnh nghe, vì Từ Y Chi cùng ngồi gần, nên nghe rất rõ ràng.
“Trời ơi, yêu cầu gì nhảm nhí, ai dám nhận?” Người phụ nữ đọc xong ném tờ giấy đi. Từ Y Chi đứng dậy bước tới nhặt, nhìn lướt qua tờ giấy:
Tìm người giúp việc
Nữ không nhiều chuyện =.=
Lương theo quyết định của người thuê 0.0
Công việc nhà ( nấu ăn, dọn dẹp)
Bao ăn ở, thứ bảy được nghỉ về nhà (chủ nhật đến)
LH: sdt:0xx,0xx,0xx
Nhìn vào tờ rơi, người bình thường sẽ khinh bỉ kẻ viết ra. Nhưng đối với Từ Y Chi, cô chỉ chú trọng vào ba chữ ‘bao ăn ở’, còn những vấn đề kia, cô cho là chuyện dĩ nhiên. Quan trọng là, công việc kia, cô biết làm.
Từ Y Chi trả tiền nước, rồi đạp xe chạy về. Đến nhà, cô rón rén đi vào. Thấy mẹ vẫn còn ngủ, cô nhẹ nhàng tìm điện thoại cũ kỹ và độc nhất, ấn dãy số, sau đó chui tọt vào bếp nghe tiếng chuông đổ.
“Alô…”
“…”
“Tôi là người tìm xin việc”
“…”
“Đã đọc kỹ”
“…”
“Tôi sẽ đến”
“Tút…tút…tút”
Từ Y Chi gọi điện thoại xong, lại lén lúc đi ra, nhìn thấy mẹ cô vẫn còn ngủ thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Sao cảm giác cứ như làm chuyện xấu vậy? Khiến tim cô đập liên hồi.
Lúc này Từ Y Chi chợt nhớ, lỡ như mẹ cô không cho cô đi làm thì sao? Hoặc là bà sẽ tức giận với cô? Nhưng không sao, chỉ cần có thể thay mẹ làm việc, dù bị đánh cô cũng cam tâm tình nguyện, chỉ cần chia sẻ nặng nhọc trên đôi vai gầy kia, có ra sao cô cũng không hối hận.
Hôm sau!
Buổi sáng, sau khi giúp mẹ ăn uống, Từ Y Chi lại ‘hóa trang’ để đi ra ngoài. Theo như địa chỉ hôm qua người kia nói, cô ngại ngùng hỏi thăm, rốt cuộc cũng tìm đến. Nhìn quán nước xinh đẹp cao cấp kia cô có chút sợ hãi.
Nếu là lúc trước, những nơi như vậy cô thường được cha mẹ dẫn đi, nhưng từ khi có tai biến, nơi như thế này cô đã xóa đi từ năm năm qua, giờ nhìn lại có chút lo sợ.
Trần Trí gương mặt bình tĩnh, nhìn cô gái với dáng ngoài cố ý nghiêm chỉnh đến chẳng thể nghiêm chỉnh hơn ngồi trước mặt. Trong lòng thì lại vô cùng hạnh phúc như muốn ngước mặt lên trời mà rống thật to.
Tổng giám đốc nửa tháng trước bất ngờ chuyển ra ngoài ở, lại muốn tìm một người giúp việc, đành giao trách nhiệm này cho anh. Chỉ là lần đầu tuyển chọn, người đến xin việc suýt nữa dẫm nát cửa công ty, khiến ông chủ mặt như đít nồi muốn giết chết anh. Bởi vì yêu cầu anh đưa ra quá tuyệt vời, người tìm đến không một ngàn cũng chín trăm.
Lấy kinh nghiệm xương máu từ lần trước, anh lại lần nữa cho người đi phát tờ rơi, với những yêu cầu trên trời dưới đất. Vậy mà gần nửa tháng cũng không có một số điện thoại nào liên lạc muốn xin làm. Lại lần nữa khiến ông chủ khó tính muốn ăn tươi nuốt sống anh. Ra lệnh trong tuần tới, nếu không tìm được người, anh cũng nên gửi đơn từ chức.
Chết bầm thật!
Trợ lý tổng giám đốc, mức lương khủng như vậy, tìm được dễ sao? Nhưng nếu thực sự không tìm được, đừng nói trợ lý, nhân viên quèn còn chưa chắc làm được ở công ty tập đoàn Văn Lai này, vì bị sa thải, sẽ không còn cơ hội.
Nhìn thấy thời hạn đưa ra sắp đến, anh muốn làm lại tờ rơi để phát, bất ngờ nhận được cuộc điện thoại, khiến anh vui mừng muốn đốt nhang khấn vái tạ ơn. Có lẽ trời thương người tốt, nên an ủi anh có phải không?
“Cô tên gì? Nhiêu tuổi? Làm được việc gì?” Trần Trí giọng nói nhẹ nhàng, nhưng nghe kỹ sẽ phát hiện trong đó có chút gấp gáp. Không gấp sao được? Ba ngày nữa đã đến thời hạn đi ăn xin, không tranh thủ có nước treo cổ à?
“Từ…Từ Y Chi, mười… mười tám tuổi, làm được tất cả công việc nội trợ” Từ Y Chi cố gắng ngồi thẳng lưng, tay chống trên đùi, vẻ mặt sợ sệt nhìn người trước mặt. Hỏi liên tiếp ba vấn đề như vậy khiến cô không bắt kịp tiến độ, đành trả lời theo như trí nhớ lưu lại khi bị người hỏi.
“ Được, cô đã được nhận” Trần Trí nhanh chóng phun ra quyết định. Ông chủ bự chỉ yêu cầu tìm người biết làm việc trong nhà, không có bất kỳ điều gì nhiều. Nhìn cô gái nhỏ ngoại hình coi như không tệ, chỉ là gương mặt… Trần Trí hạ thấp đầu một tí để nhìn kỹ, nhưng Từ Y Chi lại cố ý cúi thấp hơn. Anh đành bỏ qua vấn đề, trực tiếp đưa người về nhà, sau đó đến chỗ ông chủ báo cáo.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Khi Cô Ngốc Là Ôsin
conangcatinh_Lê Anh
Khi Cô Ngốc Là Ôsin - conangcatinh_Lê Anh
https://isach.info/story.php?story=khi_co_ngoc_la_osin__conangcatinh_le_anh