Chương 1
racy Crosswhite dõi theo chiếc minivan lái vào bãi đỗ, để ý thấy có ghế trẻ em nằm ở băng ghế sau cùng tấm bảng màu vàng ‘Có Trẻ Nhỏ Trong Xe’ treo lủng lẳng trên cửa sổ. Người phụ nữ mặc chiếc áo chống đạn màu đen, quần bò xanh cùng chiếc mũ bóng chày của đội Seattle Mariners bước ra khỏi xe.
“Điều tra viên Crosswhite?”
Tracy bắt tay người phụ nữ và nhận ra bàn tay cô ta thật nhỏ nhắn và mềm mại. “Cứ gọi chị là Tracy. Em là cảnh sát viên Pryor?”
“Katie thôi. Em thực sự đánh giá cao điều này. Em xin lỗi vì khiến chị mất thêm thời gian sau giờ làm việc.”
“Không sao. Việc giảng dạy giúp chị mài giũa kĩ năng. Em có kính và chụp tai chưa?”
“Em định đi mượn thôi.”
Tracy không nghĩ Pryor là kiểu người sẽ trang bị những thứ đó cho mình. “Vậy thì đi kiếm cho em thôi nào.”
Cô dẫn Pryor vào tòa nhà thấp kiên cố, văn phòng của Hiệp hội Thể thao Cảnh sát Seattle. Giống như phần lớn các trường bắn, nó nằm ở một vị trí biệt lập, cuối con đường nhỏ trong khu công nghiệp cách trung tâm thành phố Seattle khoảng hai mươi phút lái xe về phía nam.
Người đàn ông đứng sau quầy chào Tracy bằng tên, và Tracy giới thiệu: “Virgil, đây là cảnh sát viên Pryor. Cô ấy sẽ cần kính và chụp tai. Chúng tôi cũng cần một tấm bia tập bắn, vài hộp đạn và một cuộn giấy dán.”
“Đào tạo cho kỳ thi sát hạch à? Còn vài tuần nữa thôi nhỉ?” Virgil mỉm cười với Pryor. “Cô có một người thầy giỏi đấy!” Anh ta lôi mấy hộp đạn cùng kính bảo hộ khỏi giá để đồ và những cái móc phía sau quầy. “Chúng tôi đang cố gắng thuyết phục Tracy về đây hẳn để đào tạo người mới. Ý cô thế nào, Tracy?”
“Vẫn như cũ thôi, Virgil. Khi nào người ta ngừng giết hại lẫn nhau thì tôi sẽ về.”
“Phải rồi, khi mặt trời mọc ở đằng tây.” Virgil nhìn quanh quầy. “Tôi phải đi lấy giấy dán ở đằng sau.”
Khi Virgil rời đi, Pryor hỏi: “Sao chúng ta lại cần đến giấy dán?”
“Để che các lỗ hổng trên bia bắn của em.”
“Em chưa bao giờ thấy chuyện đó.”
“Em cũng chưa bao giờ bắn nhiều như em sắp bắn đâu.”
Virgil quay trở lại và đưa Tracy một cuộn giấy dán màu xanh. Cô cảm ơn anh ta và đưa Pryor ra ngoài. “Theo chị nào.” Cô nói và ngồi vào buồng lái chiếc xe bán tải Ford F—150 đời 1973 của mình. Cô đã bán chiếc Subaru sau khi trở về từ Cedar Grove. Cô có đủ tiền để mua một chiếc xe mới, nhưng xe tải đời cũ hợp với cô hơn. Mất vài phút để làm nóng động cơ, đặc biệt là vào những buổi sáng trời lạnh, thân xe cũng có vài vết lõm và xước, nhưng tổng thể thì nó trông không tệ như số tuổi của mình. Bên cạnh đó, chiếc xe này làm Tracy nhớ đến chiếc xe tải mà bố cô từng lái đến các cuộc thi bắn súng khi cô cùng em gái Sarah vẫn còn là những đứa trẻ.
Đi được gần hai trăm mét xuôi theo con đường đầy ổ gà, Tracy đỗ xe gần lối vào khu huấn luyện của cảnh sát Seattle. Cô nhận ra tiếng pốp pốp quen thuộc của những cú xả súng và tiếng sủa của những con chó to. Cô không biết tên ngốc nào ra quyết định đặt chuồng nuôi chó nghiệp vụ K-9 liền kề khu tập bắn, nhưng cô cảm thấy thương hại lũ chó và bất cứ ai phải nghe tiếng chúng sủa nhiều hơn một phút.
Khu tập bắn nằm phía trong cánh cổng bao quanh bởi dãy hàng rào mắt cáo cao gần hai mét rưỡi cùng một đường dây thép gai giăng ngang trên đỉnh. Tracy hà hơi vào hai lòng bàn tay cho ấm trong khi chờ Pryor. Đây là kiểu thời tiết điển hình của một buổi tối tháng Ba, lạnh và có mưa phùn. Hoàn hảo cho mục đích đào tạo.
“Chúng ta nên bắt đầu thế nào đây?” Pryor hỏi.
“Em bắn. Chị xem.” Tracy nói.
Mười lăm tấm ván gỗ ép chi chít lỗ đạn, hay còn gọi là đích ngắm, treo trên một khung treo kim loại đặt dọc theo sườn đồi dốc. Tracy chọn đích ngắm xa nhất phía bên trái, gần khu chuồng chó nhưng cách xa hai người đàn ông đang tập bắn ở khu vực cánh phải của dãy. Cô nói to át tiếng chó sủa và tiếng đạn nổ dội lại từ chỗ các tay súng: “Chúng ta sẽ bắt đầu bằng việc ngắm bắn đã nhé, cách mục tiêu ba mét, bắn bốn phát trong ba giây. Hai viên trúng thân, hai viên vào đầu.”
“Đã rõ!” Pryor nói.
Họ kẹp mục tiêu vào một tấm gỗ ép. Đó là bức biếm họa của một kẻ xấu với cánh tay lông lá khuỳnh ra cùng gương mặt đầy vẻ hăm dọa. Sau đó, họ lùi lại ba mét để đứng vào vạch mốc đánh dấu trên đất. Tracy nói: “Chuẩn bị!”
Pryor lên đạn khẩu Glock của mình, hướng nòng súng xuống đất và đứng vào tư thế chân rộng bằng vai, chân trái hơi chếch so với chân phải. Tracy đá chân trái của Pryor dịch thêm hai phân để cô ấy có trọng tâm tốt hơn.
“Bắn!” Tracy nói.
Pryor nâng vũ khí lên và bắn ba phát. Như Tracy dự kiến, Pryor lúng túng trong từng phát súng, khiến nòng súng bị lệch khỏi mục tiêu dù chỉ một chút. Cô thường xuyên chứng kiến chuyện này ở những người mới, đặc biệt là các tân binh nữ.
“Sẵn sàng!” Tracy nói.
Pryor trượt chụp tai khỏi tai trái của mình. “Chẳng phải chị…?”
“Chuẩn bị!” Cô lặp lại.
Pryor chỉnh lại chụp tai và lấy lại tư thế.
“Bắn!”
Pryor bắn lần nữa.
“Sẵn sàng!” Tracy nói. “Bắn!” Và Pryor bắn lần thứ ba.
Cô yêu cầu Pryor lặp lại quá trình trên cho đến khi băng đạn hết sạch. Khi Pryor hạ khẩu súng xuống, cô ấy thở hổn hển vì sự dâng trào của adrenaline.
“Tay và vai em đã thấy mỏi chưa?” Tracy hỏi.
“Một chút.”
“Và em cũng bắn tốt hơn rồi đây.”
“Đúng vậy.” Pryor nói, nhìn mục tiêu qua cặp kính màu vàng.
“Chị có thể huấn luyện em bắn tốt hơn.” Tracy nói. “Chị không thể dạy em bắn. Em phải vượt qua được sự khốc liệt khi quyết định xả súng. Việc tiên đoán tiếng ồn và sức giật là nguyên nhân khiến em nao núng, và chính nó khiến em bắn trượt. Cách duy nhất để vượt qua là phải tập luyện thật nhiều. Em có hay đến trường bắn không?”
“Em cố gắng đến đây mỗi khi có thể.” Pryor nói. “Nhưng khó lắm. Em có hai cô con gái nhỏ ở nhà.”
“Chồng em làm nghề gì?”
“Anh ấy làm việc cho một công ty xây dựng.”
“Anh ấy muốn em tiếp tục làm việc không?”
“Tất nhiên. Chúng em cần tiền mà.”
“Vậy thì anh ấy phải trông con để em có thời gian luyện tập.” Tracy cho Pryor xem ngón tay cái bên phải cua mình. “Em biết vì sao lại có cục chai này không?”
“Do tập bắn.”
“Do nạp đạn đấy. Chị đến đây hai lần mỗi tuần, bất kể mưa hay nắng, ngày hay đêm. Cách duy nhất để bắn tốt là nỗ lực tập luyện. Em không đủ khả năng thì không thể hoàn thành công việc. Họ sẽ đưa em vào chương trình huấn luyện đặc biệt cho học viên chậm tiến. Em đã bị kì thị sẵn rồi, vì em là phụ nữ, Katie ạ. Em không cần cho họ thêm bất cứ lý do nào khác để nghĩ là em bất tài.”
Pryor cần nghe điều này. Chồng cô ấy thật sự cần nghe điều này.
“Giờ thì em có sẵn sàng làm chuyện này không?”
Pryor rút điện thoại di động từ túi quần sau. “Để em gọi về nhà đã.”
Khi Pryor đi gọi điện, Tracy bắt đầu nạp đạn lại và một trong những người đàn ông đang bắn ở đầu dãy bên kia bước lại gần. “Các quý cô tới đây để trút cơn giận của phụ nữ sao?” Johnny Nolasco là đại úy của ban Tội phạm Bạo lực, cấp trên của Tracy. Cũng là một kẻ khó ưa.
“Chỉ đang tập bắn chút thôi, thưa Đại úy!”
“Kỳ thi sát hạch đang đến.” Nolasco nói. Dù tiết trời lạnh lẽo, ông ta chỉ mặc một chiếc áo bó cộc tay, hình xăm dây thép gai trên bắp tay phải lộ rõ. “Chúng ta có nên làm nó thú vị hơn không?”
Kết quả tốt nghiệp của Tracy ở Học viện Cảnh sát đã phá vỡ thành tích đầu vào của Nolasco ở trường. Trong suốt hai mươi năm, chưa từng có ai đạt điểm số cao hơn và cái tôi của Nolasco chưa bao giờ bình phục. “Tôi ổn cả.” Cô nói, vẫn tiếp tục nạp đạn.
“Không ổn cho lắm.” Nolasco nói, nhìn Pryor từ đầu đến chân trước khi bỏ đi.
Pryor kết thúc cuộc điện thoại và quay trở lại chỗ Tracy. “Ai vậy?”
“Lý do em cần vượt qua kỳ thi sát hạch.”
Bóng tối bao trùm cùng màn sương muối đã làm suy yếu ánh sáng vàng nhạt từ cột đèn cao áp và hạn chế tầm nhìn. Tracy khuyên Pryor đừng quan tâm đến điều kiện bất lợi và tập trung vào kỹ năng ngắm bắn, chẳng hạn như cách dùng ống ngắm. “Nếu em có thể bắn trong ánh sáng và thời tiết thế này, em sẽ tự tin hơn trong suốt bài thi.”
“Điểm số cao nhất của chị là bao nhiêu?” Pryor hỏi.
“Một trăm năm mươi.”
“Đấy là điểm tuyệt đối. Chị học bắn ở đâu vậy?”
“Chị đã tham gia rất nhiều cuộc thi bắn súng suốt thời niên thiếu. Đó là truyền thống gia đình. Bọn chị ganh đua về tốc độ và tính chính xác. Cũng giống như bất kỳ điều gì em làm thôi; nếu em muốn làm tốt, em phải thật nỗ lực. Điểm mấu chốt là lặp đi lặp lại và phát triển nó thành thói quen tốt.”
Pryor co tay lại, rồi hà hơi vào nắm tay.
“Tay em đang bị đau.”
“Một chút.”
“Hãy kiếm một quả bóng nhồi cát và bóp nó khi em đi tuần hoặc khi ngồi nhà xem ti-vi.”
“Này, Tracy!”
Tracy quay lại. Mặc dù Virgil bị sương mù che khuất, cô vẫn nhận ra anh ta đang đứng cạnh chiếc Plymouth màu mận của mình với cửa xe để mở. Anh ta đứng trước ánh đèn ô tô và đang khua tay trên đầu. Ánh đèn pha xuyên qua lớp sương mù dày đặc cùng đám khói trắng sau ống xả khí. “Văn phòng khóa cửa rồi. Cô nhớ khóa cổng khi nào về nhé!”
“Không vấn đề gì, Virgil.”
Virgil vẫy tay lần nữa trước khi quay vào xe và lái đi. Động cơ kêu ầm ĩ như một chiếc thuyền.
Tracy để cho Pryor bắn đến khi hết sạch đạn. Khi họ kết thúc, Pryor nở nụ cười mãn nguyện. Cô cần luyện tập nhiều hơn, nhưng khả năng bắn đã được cải thiện.
“Em sẽ giúp chị nhặt vỏ đồng.” Cô nói, mặc dù vỏ đạn tập bắn được làm bằng nhôm.
“Cứ để chị.” Tracy nói, thấy hơi có lỗi vì giữ Pryor muộn thế này trong tiết trời khắc nghiệt. “Em về nhà đi! Đừng gắng sức quá trong tối đầu tiên.”
“Còn chị thì sao?” Pryor hỏi.
“Chỉ có một con mèo đang đợi chị. Đi đi! Hãy về với gia đình em.”
Họ thu lại bia tập bắn của Pryor và Tracy dẫn cô ấy ra cổng. Pryor đưa Tracy kính và chụp tai để trả lại cho Virgil. “Thật sự em không biết nói cảm ơn sao cho đủ.”
“Có, em có thể đấy. Chỉ cần vượt qua kì thi sát hạch là được. Sau đó truyền đạt lại những gì chị đã dạy em.”
Khi tiếng động cơ chiếc minivan của Pryor nhỏ dần, Tracy lấy chiếc xô hai mươi lít bên dưới tháp điều khiển ra và bắt đầu hướng về phía khung kim loại, thu nhặt vỏ đạn. Chúng kêu rào rào trong xô như tiếng đồng xu va vào nhau. Những con chó trong chuồng vốn đã im lặng kể từ lúc Pryor ngừng bắn bắt đầu sủa lại. Tracy dừng tay, không nghĩ là chúng nghe thấy tiếng va chạm của vỏ đạn. Dường như có tiếng động cơ xe hơi, cô nhìn ra đường nhưng không thấy ánh đèn pha rọi lại trong sương mù. Một tiếng cạch khẽ thu hút sự chú ý của cô. Ngay sau đó, đèn cao áp vụt tắt, bóng tối bao trùm. Cô kiểm tra điện thoại: đúng chín giờ. Virgil đã hẹn giờ cố định để đèn tự động tắt.
Cô nghe thấy tiếng lạch cạch của hàng rào mắt cáo và nghĩ mình trông thấy ai đó đang đúng gần cánh cổng để mở nhưng không thể chắc chắn qua màn sương mù. Cô đặt cái xô xuống, để tay vào báng khẩu Glock và hét lên át tiếng chó sủa: “Tôi là sĩ quan cảnh sát Seattle và tôi có vũ khí. Nếu có ai đang ở đó, hãy lên tiếng!”
Không một ai đáp lời.
Cô vẫn giữ tay trên khẩu Glock, nhấc cái xô lên, mang tới chỗ tháp điều khiển, đặt nó sát tường và lấy kính cùng chụp tai của Pryor thả vào khe cửa văn phòng trên đường rời đi. Cô bước về phía lối ra, quét mắt khắp con đường để phát hiện bất kỳ dấu hiệu chuyến động nào.
Khi đi ngang qua cổng, có thứ gì đó gai gai quét qua đầu cô. Cô nhảy bật lại, khua khua tay trong không khí, nâng khẩu Glock lên. Khi không thấy ai đến gần, cô lôi điện thoại ra và bật đèn. Ánh sáng đột ngột khiến nó còn khó nhìn hơn, giống như quầng sáng đèn pha rọi qua lớp sương mù trong đêm. Cô bước lại gần lối ra và giơ đèn lên.
Một cái thòng lọng treo cô lủng lẳng trên một sợi dây thừng được móc vào dây thép gai trên đỉnh hàng rào.
Cô nhanh chóng đánh giá tình hình. Cô đang ở một mình và, ngay lúc này, đang rơi vào thế bất lợi. Cô tắt đèn.
Chiếc thòng lọng rõ ràng không có ở đó khi Pryor rời đi và đèn cao áp vẫn bật. Tracy không hề nghe hay trông thấy gì. Cô đã đúng khi nghĩ mình nghe thấy tiếng xe hơi và trông thấy ai đó đứng ở cổng. Quả là táo tợn khi để lại một cái thòng lọng ngay trường bắn của cảnh sát. Liệu người đó có biết cô vẫn ở đây hay cho rằng đây là khu đất hoang? Sương mù sẽ khiến cho bất cứ ai khó mà trông thấy được cô. Cô gạt bỏ giả thuyết đó. Thật quá trùng hợp khi ai đó để lại cái thòng lọng đúng vào tối Tracy tập bắn. Thế nghĩa là có người đã theo dõi cô. Đây là hành động cố ý. Câu hỏi là liệu nó có phải chuyện cá nhân không? Dạo gần đây, Sở cảnh sát đang trở thành đích ngắm của giới truyền thông bởi những nhóm phụ nữ phẫn nộ với cuộc điều tra một vũ công khiêu dâm ở Bắc Seattle là Nicole Hansen bị siết cổ trong phòng nhà nghỉ. Cuộc điều tra này vốn là của Tracy cho đến khi cô đột ngột trở về Cedar Grove để tìm cách mở một phiên tòa tái thẩm cho kẻ bị kết án giết em gái cô nhiều năm trước, dẫn đến việc hắn được phóng thích. Trong khi cô đi vắng, Nolasco đã chuyển vụ Hansen cho Đơn vị Phụ trách Hồ sơ Tồn đọng, gây ra sự phản đối từ cha mẹ Hansen và những nhóm bảo vệ nhân quyền phụ nữ.
Tracy ấn số trên điện thoại di động của mình. Khi có tín hiệu trả lời, cô cung cấp tên, số hiệu và vị trí, sau đó yêu cầu hỗ trợ cùng một đội khám nghiệm hiện trường.
Ngắt kết nối, cô tiếp tục đánh giá tình hình. Cô không thích ở bên ngoài lộ liễu thế này. Xe tải của cô đậu ngay bên trái cổng. Nếu đến được đó, cô có thể lái trở lại lối vào trường bắn chờ hỗ trợ.
Tracy tiến về phía trước, nâng khẩu Glock lên. Cô tránh cái thòng lọng và bước qua cổng, xoay lưng về phía hàng rào. Lớp sỏi lạo xạo bên dưới giày khi cô bước từ chỗ mui xe sang bên ghế lái. Cô lấy chìa khóa, liếc nhìn xuống để tra chìa vào ổ và vặn. Khóa cửa bật mở. Cô không vội vàng mà chờ một giây trước khi mở cửa xe. Ngay khi chuẩn bị vào trong, cô phát hiện có thứ gì đó nhô ra từ thùng xe phía sau và nhận ra nó là góc của cửa sổ thùng xe.
Cô đi men tới chỗ thanh hãm xung ở đuôi xe, dừng lại, sau đó xoay người liếc nhìn bên trong thùng xe. Trống trơn. Cô quay lại quan sát khắp khu vực phía sau, nhưng chỉ thấp thoáng trông thấy những đường dây điện thoại trong màn sương mù.
Cô hạ cửa sổ thùng xe xuống và xoay tay nắm cửa, nghe nó kêu cạch một tiếng. Khi cô trở lại buồng lái, những con chó trong chuồng lại bắt đầu sủa.
Hơi Thở Cuối Cùng Hơi Thở Cuối Cùng - Robert Dugoni Hơi Thở Cuối Cùng