Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Hãy cứ yêu như chưa từng tổn thương
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 01 - 02
C
hương 1
Đúng là tuổi trẻ không dễ dàng lùi bước.
Năm ấy, Tô Cẩn nhận được giấy báo trúng tuyển vào khoa Công nghệ Môi trường của trường Đại học B. Cô quả thực đã thất vọng vô cùng. Thí sinh đăng ký vào khoa này rất đông, phải đấu chọi rất quyết liệt, nhưng đây lại không phải là mục tiêu chính của Tô Cẩn. Những người quen cô đều biết, mục tiêu chính của cô là khoa Luật trường Đại học B, nơi được mệnh danh là “khoa đứng đầu trong ngành luật quốc gia”.
Phải nói gia đình Tô Cẩn có quan hệ rất mật thiết với ngành luật. Ông ngoại cô trước khi nghỉ hưu là chánh án Tòa án, mẹ cô là luật sư hành chính, còn bố cô là cục trưởng Cục Công an thành phố D. Bản thân Tô Cẩn ngay từ nhỏ đã được coi là mầm non ngành luật có triển vọng nhất của nhà họ Tô.
Cuộc sống của Tô Cẩn luôn thuận buồm xuôi gió cho đến năm cô mười lăm tuổi - cha mẹ yêu thương, gia đình hòa thuận, học hành tiến tới, không có bất kỳ rắc rối nào. Trong thế giới của cô, mọi việc trên đời này chỉ có hai loại, đó là cô muốn hay không mà thôi.
Ông ngoại cô, người cả đời làm thẩm phán cấp cao đã từng nhận xét: “Khí phách hơn người, dũng cảm không hề lùi bước!” Vậy nên, cô cứ như nghé con chẳng sợ hổ dữ, cứ vô tư mà thẳng tiến.
Nhưng trên đời này còn có từ “không ngờ”. Trước giờ thi đại học, đột nhiên Tô Cẩn thấy trong người khó chịu, trong suốt thời gian thi mồ hôi cô cứ vã ra như tắm. Kết quả là cô bị thiếu điểm vào khoa Luật trường Đại học B. Thế nên đương nhiên cô bị xếp vào khoa khác của trường. So với thành tích học tập trước đây của Tô Cẩn thì lần thi này quả là đáng tiếc.
.
Trước khi vào đại học, Tô Cẩn không có khái niệm gì về khoa Công nghệ Môi trường. Cả nhà ai cũng vỗ về, an ủi cô: “Nghề này rất có tương lai, tiền đồ rồi sẽ rộng mở thôi!”
Tô Cẩn vui như mở cờ trong bụng, nghĩ nghề này sẽ đầy hứa hẹn. Nhưng sự thực thì…
Sau này, Tô Cẩn đã biết thế nào là ngành Công nghệ Môi trường. Cô thấy mình lên nhầm thuyền mất rồi.
Ba lớp tổng cộng có sáu mươi ba sinh viên nhưng chỉ có bốn nữ sinh. Ngoài cô ra, còn lại đều thi vào khoa này vì cái mác của trường danh tiếng. Ngành học thì không thích, bạn bè lại không có tiếng nói chung, Tô Cẩn đành tự tô điểm cho cuộc sống sinh viên của mình thêm phần phong phú.
Trước khi vào học trường Đại học B, Tô Cẩn đã rất thân thuộc với khoa Luật. Nhà họ Tô là gia đình có vai vế trong ngành, đại đa số họ hàng thân thích đều tốt nghiệp khoa này. Tô Cẩn ngay từ nhỏ đã mắt thấy tai nghe được nhiều điều, ngay cả việc vị giáo sư nào có câu cửa miệng gì, những việc dù nhỏ nhất cô cũng biết rất rõ.
Thế nên, Tô Cẩn đã chép lại thời khóa biểu của khoa Luật. Khi không có tiết học, cô liền chạy sang bên đó dự thính.
Hôm đó, Tô Cẩn thật ra muốn nghe môn Luật dân sự, nhưng khi giáo sư bước vào lớp cô mới phát hiện ra mình nhớ nhầm lịch học. Đây là lớp học Luật hành chính của sinh viên năm ba. Cô không có hứng thú nhưng cũng không tiện đứng lên, đành ngồi lại nghe.
Vị giáo sư già mơ mơ màng màng buồn ngủ giảng trên bục, cô ở bên dưới cũng mơ mơ màng màng buồn ngủ nghe, chỉ đợi hết giờ để đi ra.
Năm phút trước khi hết giờ, vị giáo sư đột nhiên hỏi: “Nhan Bác, theo em vụ án này sẽ phân tích ra sao?”
Thế là từ phía sau lưng cô, một giọng nói đầy nam tính cất lên, trả lời lưu loát: “Quyết định xử phạt của công an huyện đối với anh em nhà họ Tôn không qua kháng án mà đã khởi tố. Căn cứ theo Điều lệ xử phạt Quản lý trị an, việc xử phạt của cơ quan công an đối với người bị xử phạt là không hợp lý. Trong vòng năm ngày, kể từ khi nhận được thông báo xử phạt, nếu có khiếu nại mà cơ quan công an cấp dưới không xử phạt hợp lý, có thể khởi tố lên tòa án nhân dân…”
Tô Cẩn ngoái đầu nhìn lại. Người con trai vừa nói có dáng vẻ cao gầy, chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, đầu nghiêng nghiêng, tay đang quay chiếc bút, giọng nói toát lên vẻ điềm tĩnh đầy hứng khởi.
Thật hiếm có chàng trai nào mặc chiếc áo sơ mi trắng giản dị mà lại đẹp đến thế. Chỉ trong một giây, Nhan Bác như ánh trời chiều chiếu rọi về phía Tô Cẩn, khiến cô nhất thời không cách nào mở mắt ra được.
[ alobooks.vn ]
Đêm đó, lần đầu tiên Tô Cẩn bị mất ngủ.
Từ bé đến lớn, ngoài việc chuyên tâm học Luật ra, cô không hề để ý đến những khác biệt tế nhị trong mối quan hệ nam nữ. Cô có nhiều bạn bè, trong đó bạn nam cũng không ít. Cô đối xử rất tốt với họ bởi cô cảm thấy giữa cô và họ như anh em tâm đầu ý hợp, có thể cùng ngồi bàn luận về luật pháp. Cô không hề cảm thấy e thẹn hay có chút rung động… cho đến khi cô gặp Nhan Bác. Lần đầu tiên Tô Cẩn cảm thấy bất an, không biết phải làm sao. Sao thế này? Cô cũng không biết nữa, gắng lấy lại tinh thần nhưng không được, cứ như người mộng du suốt một tuần.
Đến tuần thứ hai, Tô Cẩn gần như vô thức đi nghe môn Luật hành chính. Gặp lại anh, cô mới thấy trái tim mình bình yên trở lại. Trong đầu cô vang lên câu nói: Thì ra mình đã yêu anh ấy mất rồi!
Trong từ điển của Tô Cẩn từ trước đến nay không hề có khái niệm muốn mà không được.
Cho nên, sau khi đã xác định được mình muốn gì, cô liền quyết tâm chiến đấu vì mục tiêu đó. Không phải anh chàng Nhan Bác này khó hơn đề thi Luật kinh tế đấy chứ? Cô không tin Tô Cẩn cô lại không làm được.
Khi lên lớp, cô ngồi ở hàng ghế phía sau, bên trái anh, quang minh chính đại nghiêng mặt quan sát nhất cử nhất động của anh.
Một tiết học trôi qua, cô cứ nghĩ mãi làm thế nào để gọi một câu “Nhan Bác” cho thật tự nhiên. Nhưng đến khi chuông báo hết giờ, anh đã ôm sách ra khỏi phòng, mà cô vẫn ngẩn người, một lời cũng không thốt lên được.
Thì ra trên đời này vẫn có điều mà Tô Cẩn cô không thể làm được.
Suy nghĩ một hồi, Tô Cẩn cảm thấy tình hình đã nghiêm trọng đến mức một mình cô không thể giải quyết được. Cô cần có sự hỗ trợ từ bên ngoài. Cho nên, vào một đêm trăng mờ gió rít, Tô Cẩn ấp a ấp úng nói với mấy người bạn cùng phòng: “Các cậu… có ai… biết Nhan Bác không?”
Cả phòng lập tức nhao nhao.
“Cậu gặp anh ta rồi à?”
“Lúc nào thế?”
“Tiến triển đến đâu rồi?”
Tô Cẩn rụt rè kể lại tâm trạng của mình suốt mấy ngày qua. Trong phòng im lặng một phút, sau đó, không biết ai đột nhiên bật ra một câu: “Nói như vậy có nghĩa là cậu mới chỉ yêu đơn phương thôi, đúng không?”
Tô Cẩn hiếu thắng một mực tranh cãi, trong lòng như có ngọn lửa đang bùng cháy: “Cái gì mà yêu đơn phương?!” Cô phẫn nộ nói tiếp: “Mình sẽ làm rõ chuyện này! Tô Cẩn tôi xin thề, không đi truy hỏi Nhan Bác cho ra nhẽ thì quyết không thôi!”
Đúng là tuổi trẻ không dễ dàng lùi bước.
Chương 2
Nếu đây là một cuộc chiến thì ngay từ đầu cô đã ở trong tình thế quân vây bốn mặt, còn anh thì đã thảm bại rồi.
Những người thân quen với Tô Cẩn đều biết cô thuộc trường phái nghĩ là làm, lời đã nói ra, trong vòng ba ngày nhất định sẽ hành động. Nhưng lần này, thông tin “Tô Cẩn muốn công khai theo đuổi sinh viên năm ba Nhan Bác” đã loạn khắp khoa, ngay cả sinh viên khoa khác cũng tò mò chạy đến hỏi: “Tô Cẩn là ai thế?”, người trong cuộc lại không tỏ thái độ gì, cứ như mọi chuyện chẳng liên quan gì đến cô, ngày ngày vẫn sống nhởn nhơ, an nhàn. Khi bạn bè tìm đến chứng thực, cô nói với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Đúng thế, mình muốn theo đuổi anh ấy.”
“Thế sao không hành động đi? Chẳng giống cậu chút nào!”
Tô Cẩn mỉm cười, nói: “Trong bí quyết võ lâm, lợi hại nhất là không đánh mà thắng. Mình trước giờ chưa làm việc gì mà không nắm chắc phần thắng. Các cậu cứ đợi mà xem!”
Nhan Bác bắt đầu cảm thấy bị làm phiền. Ngoài việc lên lớp, ngay cả cửa ký túc anh cũng không dám bước ra, chỉ sợ cái cô Tô Cẩn đó bắt đứng lại, tỏ tình giữa đường.
Lúc đầu nghe đồn, anh nghĩ đó chỉ là những lời đùa dai của vài kẻ rỗi hơi. Có người trêu chọc anh, anh cũng chỉ cười cho xong chuyện. Ai biết được sự việc lại kéo dài đến hơn một tháng. Những tin đồn không những không giảm đi mà ngày càng ầm ĩ, người đến hỏi dò cũng ngày một nhiều. Giờ bất luận anh đi tới đâu, cũng có người lén nhìn anh cười khúc khích, thậm chí có người đến hỏi thẳng: “Tô Cẩn gần đây có hẹn hò với cậu không?”
Tô Cẩn, Tô Cẩn. Cuộc sống của anh dường như bị choáng ngợp bởi cái tên này, nhưng có trời mới biết anh vô tội, ngoài cái tên, anh không biết gì về cô ấy.
Từ bé đến giờ, cuộc sống của anh luôn gặp trắc trở. Những kinh nghiệm mà anh có được, cuộc sống mà anh đã từng phải trải qua, những người đồng trang lứa chẳng thể nào sánh kịp. Anh trưởng thành bằng cách thận trọng đi trên con đường mà mình đã chọn, không muốn những rắc rối bên ngoài cản trở.
Hai năm nay, những lời đồn anh cao ngạo, lãnh đạm, gia cảnh phức tạp không ít, nhưng anh chẳng bao giờ để tâm, không gì có thể ảnh hưởng đến anh được. Lần này thì khác, cô nữ sinh đó đã mang đến cho anh nhiều phiền toái. Dù chưa từng gặp mặt nhưng những người xung quanh không giây phút nào quên nhắc nhở anh: còn có một cô gái, tên là Tô Cẩn.
Giống như có ai đó đột nhiên ném một viên sỏi xuống mặt hồ phẳng lặng, tạo nên những gợn sóng lăn tăn, lan cả mặt hồ.
Mặt hồ đó chính là anh, nhưng anh không sao bắt được người đã ném đá.
Nhan Bác có phần thiếu kiên nhẫn. Anh thật sự hy vọng sẽ sớm gặp được cô. Như vậy anh có thể cao giọng mà tuyên bố với mọi người rằng: “Đủ rồi đấy, tôi và cô ấy không liên quan gì đến nhau cả.”
Nhưng anh chờ đợi suốt nửa học kỳ, tin đồn vẫn chỉ là tin đồn.[ alobooks.vn ]
.
Trong tiết học Luật hành chính cuối cùng của học kỳ, Nhan Bác vừa ngồi xuống, bỗng thấy lớp học tự nhiên yên lặng. Anh ngẩng lên nhìn, nghĩ giáo sư vào lớp, không ngờ lại là một cô gái đang ôm sách tươi cười bước vào. Cô mặc chiếc áo khoác lông vũ dày, mái tóc tự nhiên vắt qua vai, vóc người nhỏ nhắn, nhìn như học sinh trung học cơ sở.
Nhan Bác hơi nghi nghi, rồi ngay lập tức hiểu ra vấn đề, bởi anh nhận thấy mọi người đều nhìn anh và cô bằng ánh mắt dò xét.
Cô ấy chính là Tô Cẩn. Nhan Bác bỗng thấy tim mình đập nhanh hơn.
Anh đã rất tò mò cô Tô Cẩn mà mọi người nói rốt cuộc trông như thế nào. Giờ nhìn thấy mới biết, trí tưởng tượng của con người quả thực chẳng đáng tin. Anh không thể nghĩ cô nữ sinh mỏng manh, yếu đuối trước mặt mình và người mà trong thâm tâm anh đã ngàn vạn lần nguyền rủa lại là một.
Anh thậm chí không biết, khi đối mặt với Tô Cẩn, liệu anh có thể thốt ra được những lời cự tuyệt như anh đã nghĩ không.
Những người ngồi gần đó cố ý để ghế trống xung quanh Nhan Bác, có người còn huýt sáo. Tô Cẩn hơi mỉm cười, vẻ mặt không hề tỏ ra ngại ngùng, tự nhiên bước về phía chỗ ngồi đằng sau Nhan Bác, trước khi ngồi xuống còn lịch sự nói: “Cảm ơn mọi người!”
Tiết học này, Nhan Bác đôi lúc bị lơ đễnh. Anh cảm giác như có ánh mắt thiêu đốt anh từ phía sau. Nụ cười ấm áp trên khuôn mặt cô gái đó thoắt ẩn thoắt hiện trước mắt anh, anh đã vài lần huơ huơ tay nhưng hình ảnh đó không sao tan biến được.
Đến gần cuối tiết học, theo thông lệ sinh viên sẽ tự do nêu câu hỏi. Không ngờ lần này giáo sư lại tiện tay chỉ về phía Tô Cẩn: “Hãy nói xem, em đã gặt hái được những gì ở môn này trong suốt học kỳ vừa qua?”
Sau những tiếng cười khúc khích, không ít người đã vì Tô Cẩn mà toát mồ hôi lạnh. Nhan Bác cũng không phải ngoại lệ. Anh không hiểu vì sao, cô gái này rõ ràng đã gây cho anh bao phiền toái, vì cô ấy mà anh phải gặp bao rắc rối, nhưng lúc này, anh thật không đành lòng nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của cô trước mặt mọi người.
Sau một phút ngỡ ngàng, Tô Cẩn đi lên bục giảng, bình tĩnh hắng giọng. Cô phát biểu, trích dẫn sinh động, nói năng đĩnh đạc, khiến vị giáo sư già đứng bên cạnh gật đầu lia lịa, những sinh viên ngồi dưới nhất loạt trố mắt nhìn.
Sau khi chia sẻ với mọi người “những gì mình đã thu hoạch được”, Tô Cẩn dừng lại một lát, hướng ánh mắt về phía Nhan Bác, một cái nhìn tinh nghịch lóe lên không dễ gì có thể phát hiện ra.
Cô nói: “Điều cuối cùng em muốn nói, thật ra cái lớn nhất em có được ở đây chính là gặp được Nhan Bác. Nhan Bác, nửa học kỳ vừa qua nếu đã làm phiền anh thì cho em xin lỗi… Nhưng em thật sự rất thích anh! Nếu anh đồng ý làm bạn với em, hãy gọi cho em theo số điện thoại…” Cô vừa nói vừa quay người viết một dãy số lên bảng đen.
Mọi người bên dưới trố mắt ngạc nhiên, chỉ đợi xem giáo sư sẽ tức giận ra sao. Không ngờ, sau khi suy nghĩ một hồi, giáo sư nghiêm túc nói: “Nhan Bác à, thầy thấy cô bé này được đấy. Hãy suy nghĩ xem sao. Thôi, chúng ta hết giờ rồi!”
Nhan Bác, mặt vẫn bình tĩnh, cầm sách vở, bước ra khỏi lớp, bỏ qua tiếng la ó, vỗ tay, tiếng cười nói bên cạnh. Khi ra đến cửa lớp, giọng nói mềm mại của cô vang lên ngay bên cạnh tai anh: “Nhan Bác, nhớ gọi điện cho em nhé…”
Trong anh xuất hiện một cảm giác hoảng loạn chưa từng có. Anh không ngờ cảnh tượng mà anh chờ đợi lại thành ra thế này. Cô khiến anh trở tay không kịp, thảm hại vô cùng. Anh không biết đường nào mà ứng phó, bởi hành động của cô hoàn toàn không như lẽ thông thường.
Nếu đây là một cuộc chiến thì ngay từ đầu cô đã ở trong tình thế quân vây bốn mặt, còn anh thì đã thảm bại rồi.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Hãy cứ yêu như chưa từng tổn thương
Mộc Cẩn Thiên Lam
Hãy cứ yêu như chưa từng tổn thương - Mộc Cẩn Thiên Lam
https://isach.info/story.php?story=hay_cu_yeu_nhu_chua_tung_ton_thuong__moc_can_thien_lam