Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Gương Vỡ
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 2
H
ăng hái như Christophe Colomb khi đi khám phá Thế giới mới, bà Marple vượt qua cầu, đi theo đường cái và một vài phút sau bà tới những lô đất đầu tiên của phố Aubrey.
Tới chợ thì bà đã nhìn thấy Khu phố mới với những ngôi nhà nhỏ xinh đẹp, cửa sổ sơn nhiều màu khác nhau cùng với những cột ăng-ten đầy cám dỗ. Nhưng những cái đó, trước đây đối với bà chỉ là một bức bản đồ. Lúc này bà đang đi dạo ở đây, nhìn những con người sinh sống trên mảnh đất này rất khác với những người mà bà quen biết. Người ta có thể nói đây là kết quả của việc xây dựng.
Con người ở đây hình như không có thực. Các cô gái vận quần tây, ngực nở nang, mặt đăm chiêu như đàn ông. Những cái đó làm cho bà thấy lạ lùng, ít nhiều thất vọng. Bà tới phố Darlington. Đứng trước cửa, các bà mẹ đang gọi những đứa con mải chơi về. Bà Marple vui mừng nhận thấy những đứa trẻ vẫn như xưa, không có gì thay đổi. Bà mỉm cười về ý nghĩ ấy và theo thói quen bà nhận diện từng người trên đường.
Người thiếu phụ trẻ này đúng là Carr Edward, và cô gái tóc vàng bên cạnh là con gái nhà Hooper...
Bà rẽ sang phố Walsingham và suy nghĩ của bà được khẳng định rõ hơn.
Thế giới mới không khác thế giới cũ. Nhà cửa, áo quần đã khác trước, nhưng con người thì vẫn như thế. Và nếu ngữ vựng có khác, nhưng chủ ngữ của câu chuyện vẫn là một.
Sau khi rẽ ngang rất nhiều phố, cuối cùng bà Marple không biết mình đang ở đâu nữa. Bà tới phố Carrisbroock đang xây dựng, ở cửa sổ của một ngôi nhà cuối có hai vợ chồng trẻ đang cãi nhau. Họ đang nói về bà mẹ chồng của cô vợ.
Bà Marple rẽ sang một phố khác. Bà không chú ý đẽn một hòn đá lớn ai đó bỏ sót trên vửa hè. Bà vấp phải nó và ngã.
Một thiếu phụ từ một căn nhà nhỏ chạy ra.
- Ôi! Bà già khốn khổ! Tôi hy vọng là bà không bị thương.
Bà ta nâng bà Marple lên với vẻ vội vàng hơi quá mức.
- Không gãy tay hoặc chân chứ? Nhưng bà có vẻ hốt hoảng.
Đây là người đàn bà mạnh khỏe, khoảng bốn chục tuổi, giọng nói thân mật và ấm áp. Tóc vàng, quăn, mắt xanh và hàm răng trắng đều.
- Tốt nhất là bà hãy vào nhà tôi để nghỉ ngơi. Tôi sẽ mời bà một tách trà.
Bà Marple cảm ơn và để người đàn bà ấy đưa mình qua một cánh cửa sơn xanh để vào một căn phòng nhỏ có đồ gỗ phủ bằng vải gai trắng.
- Tới nơi rồi. Mời bà ngồi xuống đây. Tôi đi đun nước.
Người đàn bà nhanh chóng ra khỏi phòng khách và một loáng sau quay trở lại. Bà Marple thở sâu. Bà không bị thương, nhưng thực sự là bị hoảng. May mắn là, bà nghĩ, bà Knight không biết chuyện này. Bà thận trọng cử động tay, chân. Không bị gãy. Bây giờ thì bà có thể trở về nhà được rồi. Có thể là sau khi uống một tách trà nóng.
Đúng như bà nghĩ, một tách trà kèm theo bốn chiếc bánh bích quy đặt trên một chiếc khay nhỏ được bưng ra.
- Xong. Xin mời bà. Tốt nhất là cho thêm nhiều đường, bà biết rồi đấy.
- Không. Không cần đường. Cảm ơn.
- Cần chứ. Trong trường hợp bị cú sốc như thế này. Trong chiến tranh tôi là nữ cứu thương. Tôi biết việc này phải giải quyết như thế nào. (Một cách đầy quyền lực, bà ta cho cả bốn viên đường vào tách trà và quấy mạnh tay). Bà uống đi và sẽ thấy dễ chịu ngay thôi.
Người đàn bà này làm ta nhớ lại một người nào đó, bà Marple nghĩ.
- Bà thật đáng mến. - Bà già cười, nói.
- Không có gì. Tôi chỉ làm nhiệm vụ giúp đỡ thôi. Tôi mong được giúp đỡ mọi người. (Bà ta nghe thấy tiếng kẹt cổng và nhìn ra qua cửa sổ). Đấy là chồng tôi trở về. Anh Arthur, chúng ta có khách.
Bà ta chạy ra khỏi phòng và quay trở lại với Arthur đang có vẻ bồn chồn. Đây là người đàn ông nhỏ nhắn, xanh xao, ít nói.
- Bà này bị ngã ở ngoài hè. Tất nhiên là em mời bà vào nhà.
- Vợ ông rất đáng mến, thưa ông...
- Arthur Badcock.
-... Thưa ông Badcock. Tôi sợ rằng mình đã làm cho bà chủ bận rộn.
- Ồ! Không, xin bà đừng nghĩ như thế! Heather thích giúp đỡ và chăm sóc mọi người - Ông ta nhìn bà già với vẻ lạ lùng - Bà định đi đâu? Đến chỗ nào?
- Không. Tôi đi dạo thôi. Tôi sống ở làng Sainte-Mary Mead, một ngôi nhà phía sau tu viện. Tôi là bà Marple.
- A! Thế đấy - Bà Heather Badcock có vẻ ngạc nhiên - Bà là bà Marple ư? Tôi đã nghe nói về bà. Bà là người khám phá ra mọi vụ giết người?
- Heather! Thôi nào!
- Ô! Anh thấy em muốn nói gì rồi chứ. Không phải là tất cả, nhưng là đã khám phá ra nhiều chuyện, đúng không?
Với vẻ khiêm tốn theo thói quen, bà Marple nói là mình đã tham gia điều tra một hai vụ thôi.
- Tôi nghe nói trong làng có những vụ giết người. Người ta nói ở Câu lạc bộ Bingo tối hôm nọ. Có cả ở lâu đài Gossington nữa. Tôi thì tôi không dám ở đây. Lâu đài đó chắc hẳn có ma rồi.
- Không phải ở lâu đài Gossington xảy ra vụ giết người mà người ta đã khiêng xác người chết vào đó.
- Tìm thấy xác người trong ống khói lò sưởi trong phòng đọc sách, theo như người ta nói với tôi, đúng không?
- Đúng thế.
- Có thể là người ta sẽ quay một cuốn phim. Và chắc chắn đó là lý do mà bà Marina Gregg đã mua lâu đài ấy.
- Marina Gregg ư?
- Vâng, bà ta và chồng. Tôi không nhớ tên ông ta. Một nhà sản xuất hoặc một giám đốc hãng phim nào đó. Có lẽ là Jason thì phải. Marina là một người đàn bà xinh đẹp, đúng không. Từ lâu người ta không thấy bà xuất hiện trên màn ảnh nữa. Bà ta bị ốm. Tôi không biết là bà đã xem bộ phim Carmanella chưa? Cả bộ Hoàng tử của tình yêu, rồi bộ Nàng Mary xứ Ê-cốt nữa? Bà ta không còn trẻ nhưng là một diễn viên có tài. Tôi là một trong những người hâm mộ bà ta. Niềm vui sướng nhất đời của tôi là khi bà ta đến dự buổi gặp mặt của các nhân viên cứu thương ở Bermudes. Tôi rất muốn tới gặp bà nhưng bác sĩ không cho đi vì tôi đang bị cảm. Nhưng tôi không chịu. Tôi đánh phấn mặt và đi. Tôi được giới thiệu đến gặp bà ta và sau khi chúng tôi nói chuyện chừng ba phút đồng hồ thì bà cho tôi chữ ký của mình. Thật là kỳ diệu. Tôi không bao giờ quên được sự kiện này.
Bà Marple nhìn người chủ nhà.
- Tôi hy vọng là sau đó bà không ốm nặng hơn chứ? - Bà Marple lo ngại hỏi.
Bà Heather Badcock cười lớn.
- Không. Chưa bao giờ tôi thấy mình mạnh khỏe như lúc ấy. Khi người ta muốn một cái gì đó thì người ta phải chấp nhận những rủi ro. Đó là nguyên tắc của tôi.
Arthur Badcock cất tiếng thán phục:
- Không có gì ngăn cản được Heather. Bao giờ vợ tôi cũng thành công trong công việc.
- Alison Wilde. - Bà Marple lẩm bẩm với vẻ hài lòng.
- Bà nói gì?
- Ồ! Không. Thưa ông Badcock. Một người mà tôi biết...
Vẻ cật vấn, Heather nhìn bà.
- Phải. Bà làm tôi nhớ đến bà ta. Đó là tất cả.
- Thế ư? Tôi hy vọng là bà ta xinh đẹp.
- Rất xinh đẹp. Hiền lành, dễ chịu, đầy sức sống.
- Nhưng bà ta cũng có những tật xấu chứ - Bà Heather cười - Tôi cũng có những tật xấu.
- Phải bà Alison rất thận trọng, không làm những gì gây phiền phức cho những người khác.
- Ví dụ như ngày em cho bà ta tạm trú trong nhà này. Và bà ta ra về với bộ thìa pha trà của chúng ta.
- Nhưng, anh Arthur, em không thể nào làm khác được...
- Bộ đồ bạc của gia đình! Của bà nội anh để lại - Ông Badcock nói với giọng cay đắng.
- Anh hãy quên những chiếc thìa ấy đi, Arthur. Thay đĩa hát đi thôi.
- Anh không phải là người dễ quên.
Bà Heather quay lại nói chuyện một cách vui vẻ với bà Marple.
Mơ màng, bà Marple nhìn bà chủ nhà:
- Thế người bạn ấy của bà hiện nay ở đâu?
Bà này ngập ngừng một chút trước khi trả lời.
- Bà Alison Wilde ư? Bà ta đã chết...
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Gương Vỡ
Agatha Christie
Gương Vỡ - Agatha Christie
https://isach.info/story.php?story=guong_vo__agatha_christie