Chương 1
iếng gọi của Simon văng vẳng bên tai khiến Liz choàng tỉnh. Thằng bé không hề ở sân trước la hét về chuyện quả bóng nảy qua hàng rào. Nó đã gọi cô bằng ý nghĩ. Dù đã mười tháng trôi qua, nhưng cô vẫn chưa quen với chuyện này kể từ lần đầu tiên thằng bé có được khả năng đó.
Mẹ ơi, về pháo đài đi. Lũ rác rưởi lại choảng chúng ta kìa.
Liz lắc đầu rồi đứng bật dậy. Mẹ đã dặn bao nhiêu lần là con không được ăn nói kiểu như vậy rồi hả?
Con đang nói trong đầu mà mẹ. Đâu có tính!
Liz nhấc vạt váy lên rồi chạy ra cửa, đồng thời vẫn tiếp tục tranh luận với con trai, người đang ở cách xa chỗ mình một dặm.
Quỷ tha ma bắt con đi nếu con dám nói chuyện trực tiếp với mẹ bằng cái kiểu ấy.
Simon cười phá lên. Há há. Mẹ vừa chửi thề kìa.
Đó là chuyện khác. Mẹ là người lớn. Vậy cũng nói được.
Liz có thể mường tượng được nét mặt con trai mình lúc này. Mắt đảo ngược và tay chống hông. Chuyện gì đang xảy ra vậy nhỉ? cô tự hỏi, dù bản thân đã biết rõ rằng nếu không có chuyện khẩn cấp thì thằng bé đã chẳng gọi cô.
Có rất nhiều chim mẹ ạ, phải có đến hàng trăm con ấy. Chắc chắn là Grainna có mặt trong vụ lộn xộn này. Cả nhà đều nghĩ vậy.
Đồ thối tha, hãy đợi đấy.
Giống như chiếc điện thoại di động, Liz ngắt cuộc nói chuyện bằng ý nghĩ với con trai rồi chạy đến bên con ngựa đã được thắng yên đang đứng chờ sẵn bên ngoài nơi trú ẩn của mình.
“Đi nào, cô gái. Về thành thôi”, cô vỗ về con vật khi nắm lấy dây cương và leo lên yên.
Nhanh lên mẹ ơi! Giọng Simon vang lên gấp gáp trong khi cảnh quan vùng Scotland lướt vùn vụt qua mặt cô.
Gió và mưa làm ướt đẫm áo choàng cùng mái tóc đã kịp dài ra sau mấy tháng sống ở thế kỷ XVI. Cô cuống cuồng tìm kiếm một câu thần chú xua đuổi bầy chim đi và chỉ để lại mụ phù thủy Druid.
Liz thúc ngựa chạy nhanh hơn nữa khi nghe giọng nói khẩn cấp của con trai văng vẳng trong đầu. Chết tiệt thật, lẽ ra cô không nên rời xa thằng bé mới đúng, Liz tự rủa sả bản thân.
Pháo đài trên đồi dần hiện ra, mạnh mẽ, vững chắc, và sừng sững bên dưới một tấm màn đen kịt.
Con ngựa dừng lại, hí vang trước cảnh hỗn loạn diễn ra trước mắt. Quạ bay khắp nơi, hàng ngàn con, che lấp cả ánh mặt trời.
Liz nghiến răng. “Khốn kiếp!” Cô lầm bầm trước khi thúc ngựa chạy như bay về phía pháo đài.
Cô bắt đầu đọc thần chú và chẳng mấy chốc đã đến được cổng pháo đài. “Trong ngày hôm nay và trong thời khắc này, con triệu hồi quyền năng thần thánh. Xin cho con tất cả quyền năng để thấy Grainna trong đám hỗn loạn này.“
Cô càng đến gần, sức mạnh của câu thần chú càng tăng. Quạ rơi từ trên bầu trời xuống chết hàng loạt, trong khi đám gia nhân bỏ chạy tán loạn, cố thoát thân khỏi pháo đài nhà MacCoinnichs.
“Mở cổng”, cô hét lên từ bên ngoài cánh cổng gỗ khổng lồ dùng để ngăn chặn những vị khách không mời. “Mở cái cổng chết tiệt này ra!”
Bị bắt dừng lại đột ngột trước cái cổng gỗ, con ngựa giật căng dây cương rồi hí ầm lên. Bám chặt yên để khỏi rơi xuống đất, Liz vẫn tiếp tục niệm thần chú và nhìn lên bầu trời.
Cuối cùng thanh chắn cổng cũng mở ra, cô phải ghìm ngựa lại để tránh va phải đám người vừa la hét vừa bỏ chạy ra ngoài.
Thúc ngựa lên phía trước, cô đảo mắt nhìn quanh sân và thấy con trai mình đứng bên cạnh Fin cùng toàn bộ gia đình MacCoinnichs. Tất cả đang nhìn lên bầu trời. Tara, Myra và Amber nắm tay nhau chờ đợi trong bóng râm.
Liz nhảy xuống ngựa rồi chạy đến bên đám phụ nữ, thở hổn hển.
“Trong ngày hôm nay và trong thời khắc này...”, tất cả đồng thanh niệm thần chú, cách duy nhất để xua đi bầy quạ. Liz kết vòng tay với họ, tăng cường sức mạnh và hoàn tất vòng tròn Druid.
“Hãy ban cho chúng con quyền năng”, Liz nói và chờ đợi những người khác lặp lại. “Để thấy rõ Grainna trong đám hỗn loạn này.”
Sau mỗi lần triệu hồi, chị em họ bay lên khỏi mặt đất dưới tác động của câu thần chú được đọc lên cùng nhau. Không ai biết tại sao họ bay được, cũng chẳng biết làm thế nào để rơi trở lại một cách nhẹ nhàng sau khi xong việc. Họ đọc thần chú hai lần và đám quạ bắt đầu rơi xuống.
Các chị em đồng loạt ngước nhìn lên bầu trời khi một tiếng rít đầy ma quỷ cất lên.
Chỉ còn mỗi một con quạ đang chờn vờn trên không.
Rồi nó bay vút đi kèm theo một tiếng rít chói tai.
Tara siết chặt tay chị gái trước khi Liz cụp mắt xuống. Đám chị em từ từ buông tay nhau và hạ dần xuống đất. Myra ngã ngửa ra đất, chìa tay về phía Tara để nhờ chị giúp mình đứng lên.
Liz hầu như chưa kịp thở phào thì Fin bước đến trước mặt cô, hai tay chống hông.
“Cô đã ở chỗ quái quỷ nào đấy?”
“Ở ngoài.” Cô quay đi, có ý muốn chấm dứt cuộc nói chuyện, nhưng Fin không chịu.
Anh ta vung tay chụp lấy vai cô. “Mẹ kiếp, Elizabeth, cô nên biết là không được rời khỏi pháo đài một mình chứ. Chẳng phải cô thật ích kỷ khi vì lợi ích riêng của mình mà khiến tất cả mọi người ở đây gặp nguy hiểm hay sao?”
Cơn giận hiện rõ trong ánh mắt của Fin.
Cô nhìn ra phía sau anh ta, và để ý thấy con trai mình đang vội chuyển hướng chú ý lên đôi giày của nó.
“Tôi cần ở một mình.”
Bước đến gần hơn, Fin hạ thấp giọng đủ để cho mình cô nghe thấy. “Vậy thì hãy đến tòa tháp ở tít phía sau ấy, miễn là cô vẫn đứng trong pháo đài này. Đừng để bất cứ ai phải hy sinh vô ích vì tính tùy hứng của cô.
Liz cảm thấy lồng ngực căng lên, bất giác mặt cô đỏ bừng. Fin nói đúng và cô ghét anh ta vì điều đó.
Nghiến răng, cô quay người bước ra khỏi đám đông hỗn loạn. Đến khi đi qua ngưỡng cửa phòng mình một cách an toàn Liz mới dừng lại. Tara theo chị mình vào bên trong và khẽ đóng cánh cửa đằng sau lại.
Vẫn không nhìn Tara, Liz hỏi, “Em đồng tình với anh ta, phải không?”.
“Chị cũng vậy mà.” Khi Tara không nói thêm gì nữa, Liz quay lại nhìn em gái mình chằm chằm.
“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Grainna điều khiển đám ma quỷ đó bao vây một mình chị? Không ai trong số chúng ta có khả năng một mình chống lại mụ ta cả.” Tara bước lại gần, nắm lấy tay Liz.
“Ở đây chị thấy ngột ngạt lắm.”
“Em biết mà.” Tara vén một lọn tóc của Liz ra sau rồi nói tiếp. “Ở bên em đi, Lizzy. Em cần chị. Cả nhà cần chị. Chị là người mạnh nhất trong tất cả chúng ta đấy.”
“Chị đâu có mạnh hơn em.”
“Chị cũng biết là không phải thế mà.”
“Chị không có quyền năng như em hay những người kia.”
Liz nghĩ về người nhà MacCoinnichs và tài năng thiên phú của từng người. Tara có thể dịch chuyển cây cối, quyền năng này đúng là mới thật nhưng cô em gái của Liz đã học được cách tận dụng lợi thế của mình. Duncan, chồng của Tara, có thể thổi bùng một ngọn lửa to và mạnh hơn bất cứ thứ gì mà các nhà văn viễn tưởng của thế kỷ XXI có thể tưởng tượng ra. Simon nói chuyện với động vật. Ian điều khiển thời tiết chỉ bằng ý nghĩ. Myra di chuyển mọi thứ theo ý mình. Thậm chí Amber, cô út nhà MacCoinnichs, là một nhà ngoại cảm có thể đoán trước được sự kiện sắp xảy ra.
Đúng là so với Tara và nhà MacCoinnichs, Liz cảm thấy mình thấp kém hơn, giống như người thừa vậy.
Như thể cảm nhận được mối lo âu trong lòng chị mình, Tara nói tiếp. “Chị là người duy nhất thuộc mọi bài cầu kinh, mọi câu thần chú có thể trói chân Grainna.”
“Ai trong nhà cũng làm được cơ mà.” “Làm gì có? Em không nghĩ vậy.”
“Tara à, tất cả chúng ta đều là người Druid. Tất cả chúng ta đều có quyền năng.” Liz đến bên lò sưởi lớn và đưa bàn tay ra. Tia lửa bay vào bên trong lò sưởi và ngọn lửa bùng lên làm ấm căn phòng.
“Nhìn chị mà xem. Nếu một năm trước đó em nói chị có thể đánh lửa mà không cần một que diêm, chị sẽ cho rằng em vớ va vớ vẩn. Bây giờ chị cứ thế đi ngang qua lò sưởi, giơ tay ra, và thế là... có lửa liền.” Tara bước phía sau cô. “Em biết chị chẳng vui vẻ gì khi ở đây. Nhưng khi chuyện này chưa kết thúc, khi chúng ta chưa tiêu diệt được Grainna và chưa tìm ra những hòn đá, thì chị vẫn chưa thể đi khỏi đây được.”
Những lời đó khiến người nghe có cảm giác bế tắc. Không phải là cô ghét nhà MacCoinnichs, chỉ đơn giản là vì cô không kiểm soát được cuộc sống của chính mình. Có Fin lảng vảng bên cạnh khiến cô thấy bức bối. Để quay trở lại thế kỷ XXI, cô cần phải có những hòn đá thiêng. Hiện Grainna đang giữ ba, nhà MacCoinnichs giữ ba.
“Chị biết.”
“Hãy nghĩ đến Simon. Nếu Grainna bắt rồi giết chị...”, Tara hạ giọng. “Không có chị nó sẽ ra sao đây?”
Liz nhắm mắt quay đi. Tara nói đúng. Tất cả họ đều đúng.
* * *
Fin giám sát việc dọn dẹp xác đám chim, cố né tránh những câu hỏi của đám hiệp sĩ và gia nhân. Việc giữ bí mật về quyền năng ngày càng trở nên khó khăn hơn. Todd, em rể anh, đứng bên cạnh hất đầu về phía sân.
“Anh đã bao giờ nghe nói về Alfred Hitchcock[1] chưa?” “Nghe giống một cái tên nhỉ.”
“Đúng thế. Tôi tự hỏi không biết Grainna có xem nhiều phim của thế kỷ XXI không.”
Fin đi từ bóng râm ra chỗ có ánh nắng.
“Mụ ấy lấy ý tưởng này từ những bộ phim ư?”
Todd, một sĩ quan cảnh sát đến từ thế kỷ XXI, chắc hẳn anh ấy biết liệu có đúng là mụ ta đã làm như vậy không.
“Tôi nghĩ vậy.” Todd nhặt một con chim chết lên bằng ngón tay cái và ngón tay trỏ rồi ném vào đống xác. “Chúa ơi, tôi chỉ hy vọng là mụ ấy không thích Freddy Krueger[2] hay Michael Myers[3]."
“Họ là ai?”, Fin hỏi.
“Anh không muốn biết đâu.”
Anh chưa kịp hỏi lại Todd thì Gregor đã tiến đến chỗ hai người.
“Xong hết rồi đấy. Chúng tôi đốt nhé?”
Fin quay người lại đáp, “Đốt ra tro luôn nhé, Gregor. Đừng để sót cái lông nào đấy”.
“Aye, tốt nhất là không để lại bằng chứng nào cả.”
Fin nheo nheo mắt. Anh gật đầu và rời khỏi sân. “Uống chút gì đi”, Todd cất tiếng.
“Cũng được.”
Họ cùng nhau bước vào sảnh chính, đi qua những con chó đang ngồi ở chân cầu thang rồi đến phòng làm việc riêng của Ian. Duncan và Ian đang nhấm nháp whisky.
“Xong việc rồi chứ?”, Ian hỏi từ phía sau bàn làm việc. “Vâng, thưa cha. Đống xác đang bị thiêu hủy và không còn con chim nào trên bầu trời.” Fin rót hai ly, đưa một ly cho Todd rồi ngồi xuống.
“Mụ ta trốn ở chỗ quái nào nhỉ?”
“Giá như ta biết được.” Ian, lãnh chúa vùng Coinnich, lùa tay vào mái tóc bạc. “Nếu cứ tiếp tục như vậy, ta không chắc mình sẽ giữ được sự bình yên cho ngôi làng này bao lâu nữa.”
Duncan hắng giọng. “Con nghe nói tháng trước đã có nhiều gia đình bỏ chạy đến Lancaster do tin đồn về ma quỷ.”
Ian đặt ly xuống bàn. Chất lỏng màu hổ phách sóng sánh trong ly. “Vậy mà ta đã tưởng là dân chúng sẽ trung thành với mình cơ đấy.”
“Vẫn còn nhiều người ở lại mà cha. Nếu như là người khác thì bây giờ vùng đất này hẳn đã trống trơn rồi”, Fin khéo léo trấn an.
Ian nhìn các con chăm chăm. “Nếu có thể nuôi một đội quân để chống lại lũ ma quỷ này, ta đã làm điều đó. Nhưng làm thế nào để chống lại ma thuật chứ?”
Fin quan sát mọi người khi họ ngồi yên đó, nhìn chằm chằm vào ly rượu của mình, tất cả đều là những chiến binh dũng cảm, có thể sát cánh bên nhau trước cái chết và sự tàn phá. Nhưng ai cũng bất lực trước một mụ đàn bà xấu xa như Grainna.
___________________________
Chú thích:
[1] Alfred Hitchcock: Là một nhà làm phim nổi tiếng người Anh. Ông được xem như một trong những đạo diễn lớn nhất của lịch sử điện ảnh. Tên tuổi ông gắn liền với thể loại phim “toát mồ hôi lạnh”, trong đó có rất nhiều bộ phim đã trở thành kinh điển như Rear Window (1954), To Catch a Thief (1955), The Birds (1963)...
[2] Freddy Krueger: Hay còn được biết đến với danh hiệu Sát thủ Springwood, Sát nhân trong mộng và Mr.Krueger, tên thật là Frederick Charles Krueger, là một nhân vật hư cấu, nhân vật phản diện chính trong loạt phim kinh dị A Nightmare on Elm Street.
[3] Michael Myers: Tên đầy đủ là Michael Audrey Myers hay còn có biệt danh là Sát nhân đêm Halloween, Ông kẹ miền Trung-Tây và The Shape, là một nhân vật hư cấu đồng thời cũng là nhân vật phản diện chính trong loạt phim kinh dị Halloween, hắn ta được biết là một trong những nhân vật sát nhân bị chứng tâm thần phân liệt trong nền điện ảnh Mỹ.
Giữ Trọn Lời Thề Giữ Trọn Lời Thề - Catherine Bybee Giữ Trọn Lời Thề