Gió Mùa Xuân epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 2
gày mà Phong Vũ chờ đợi cũng đã đến. Tất cả các sinh viên đều vui sướng đón nhận thành tích của mình.
Còn Phong Vũ, anh cũng vui vậy. Nhưng tất cả đều giấu ở trong lòng, ngoài mặt anh bình tĩnh đến lạ thường. Tại sao không vui cho được, cực khổ ngần ấy năm mới có được thành tích như ngày hôm nay.
Nhưng điều làm anh vui nhất đó là anh sắp được trở về mảnh đất nơi mình sinh ra và lớn lên.
Phong Vũ nao nức làm sao. Anh giống như một cậu bé 9, 10 tuổi đi xa trở về nhà.
Có thể anh sẽ không tưởng tượng nổi quê hương mình thay đổi như thế nào đâu. Phong Vũ mong rằng ngày anh trở về không phải ngỡ ngàng.
Phóng tầm mắt ra xa, Phong Vũ như nhìn lại cảnh vật sân trường đại học lần cuối cùng: Không khí sôi động và ồn ào... Cũng phải thôi, bởi vì hôm nay là ngày các học viên được nhân bằng tốt nghiệp mà.
Ai ai cũng lịch lãm và tự tin. Còn anh thì sao? Cầm mảnh bằng tiến sĩ Kinh tế loại ưu trong tay mà lòng vô cùng trống vắng.
Đáng lý ra niềm vui này sẽ được cha mẹ chia sẻ. Nhưng...
Phong Vũ nén tiếng thở dài. Họ còn đâu nữa để anh vui mừng khoe thành tích của mình.
Càng nghĩ, Phong Vũ càng thấy giận Vũ Đức Bình ghê gớm. Nếu ông ta có tình người, thì cha mẹ anh đâu tức tưởi ra đi, bỏ lại mình anh có cô quạnh trên trần thế.
Phong Vũ hứa với lòng nhất định anh phải đòi lại công bằng cho cha mẹ anh. Anh không tiểu nhân như Vũ Đức Bình, nhưng anh sẽ làm cho ông ta thấy "gieo nhân nào thì gặp quả nấy". Dòng họ "Lâm gia" phải được ngẩng cao đầu.
Người của "Hoàng gia" có ngỏ ý mời Phong Vũ, và anh đã một mực từ chối. Anh biết, từ chối lời mời là từ chối cả sự rạng rỡ, nhưng phục vụ cho dân tộc mình vẫn vinh danh hơn. Mục đích và lý tưởng của anh chỉ mình cha mẹ anh biết mà thôi. Dù họ không còn trên đời này nữa, nhưng Phong Vũ tin nơi suối vàng, cha mẹ anh rất hài lòng và luôn ủng hộ anh.
Phong Vũ sẽ còn thả hồn mình về một nơi nào đó nếu như không có tiếng gọi gần bên.
- Phong Vũ!
Phong Vũ quay lại:
- Uyển Hoa!
Uyển Hoa chìa bó hoa ra trước mặt Phong Vũ:
- Chúc mừng anh!
Đón nhận bó hoa, Phong Vũ cảm động:
- Cám ơn em.
- Anh đó! Hôm nay là ngày trọng đại như thế, sao anh không cho em hay? Anh thấy không? - Uyển Hoa chỉ - Ai ai cũng có bạn đồng hành và người chia sẻ, chúc mừng. Còn anh... cứ một mình mà suy tư.
Phong Vũ cúi đầu bào chữa một cách vụng về:
- Anh xin lỗi. Anh chỉ sợ em không có thời gian.
Uyển Hoa cướp ngang:
- Dù rất bận, em cũng phải đi. Vì hôm nay là ngày anh nhận bằng tiến sĩ mà. Anh không muốn chia sẻ với em ư?
- Không phải.
- Vậy tại sao anh im hơi lặng tiếng? Chẳng lẽ anh còn giận em chuyện hôm trước?
- Không có.
- Vậy là được rồi.
Uyển Hoa kéo tay Phong Vũ:
- Chúng ta vào giảng đường đi anh. Em muốn mình tận mắt nhìn thấy anh lên nhận bằng giữa tiếng vỗ tay khen ngợi và ganh tỵ của người khác.
Đang đi, bỗng Phong Vũ khựng lại:
- Sao em biết hôm nay là ngày anh nhận bằng?
- Bây giờ mới hỏi sao? Chỉ có anh vô tâm thôi. Ngày nào mà em chẳng đến trường anh để theo dõi kết quả. Được biết anh đậu loại ưu, em rất mừng. Hôm nay em có nói với cha mẹ em, ông bà gởi lời chúc mừng anh.
- Thú thật là anh không quan tâm đến những gì xung quanh mình, bởi anh có lý do riêng. Mong em hiểu cho.
- Không sao. Lúc quen anh, em đã biết được điều đó rồi mà.
Uyển Hoa chợt hạ giọng:
- Phong Vũ! Anh nghĩ gì khi người trong "Hoàng gia" có ý mời anh ở lại?
- Anh không nghĩ gì cả.
- Nghĩa là...
- Nhận được bằng, anh sẽ nhanh chóng trở về Việt Nam, còn rất nhiều việc đang chờ anh.
- Vậy còn em?
Phong Vũ thở nhẹ:
- Em đã có con đường riêng của em. Đừng bận tâm về anh làm gì và cũng đừng làm điều gì đó về anh.
Uyển Hoa kêu lên:
- Phong Vũ!
Phong Vũ khoát tay:
- Hôm nay là ngày anh nhận được bằng tiến sĩ, em hãy chia sẻ những niềm vui ấy với anh, không nên nhắc những gì không vui ở nơi này.
Anh giơ bó hoa lên:
- Em đến chúc mừng anh mà, phải không?
Uyển Hoa gượng cười:
- Phải.
Phong Vũ bước đi:
- Chúng ta vào trong thôi, kẻo lúc lãnh bằng, họ gọi không có tên anh thì không hay đâu.
Uyển Hoa đi theo, cô nói:
- Xong thủ tục nhận bằng, anh đi theo em nha.
- Bộ có chương trình gì hả?
- Cũng chẳng có gì quan trọng đâu. Em và một số bạn cùng tổ chức một buổi tiệc nhỏ mừng anh.
- Chi mà phiền phức vậy.
- Hôm nay anh không được quyền từ chối đâu.
- Được thôi, cơ hội ngàn năm mới có một lần mà, phải không? Nhưng anh muốn đưa thêm một người bạn theo.
Uyển Hoa nhẹ cau mày:
- Ai vậy?
- Em cũng quen. Là Tonny đó.
Đôi mày Uyển Hoa giãn ra:
- Làm em cứ tưởng cô nào.
Phong Vũ nhún vai:
- Anh không mấy thích chuyện tình yêu đâu. Cũng có lẽ anh chưa gặp được đối tượng của mình.
Anh bỏ đi sau câu nói, Uyển Hoa xụ mặt. Cô bước theo mà lòng đầy sóng gió.
Buổi lễ nhận bằng diễn ra trong bầu không khí khá trang nghiêm, nhưng cũng có phần sôi động, đó là nhờ vào các sinh viên biết tổ chức chương trình.
Họ là những người thuộc nhiều quốc gia đến Anh Quốc du học. Trong đó Phong Vũ là người Việt Nam duy nhất, và cũng là sinh viên duy nhất đỗ thủ khoa tiến sĩ kinh tế trong khóa học.
Khi được ban tổ chức đọc tên gọi lên, Phong Vũ có phần hồi hộp thật, vì xung quanh rộn ràng tiếng chúc mừng và thán phục.
Các bạn cùng học chung xem anh là một thiên tài. Họ nói về anh bằng một lời tôn trọng và yêu thương. Phong Vũ vẫy tay đáp lời họ, nụ cười của anh đẹp và rạng rỡ nhất.
Cầm tấm bằng trong tay, Phong Vũ nghĩ đến người thân. Khuôn mặt anh chợt có nét buồn. Họ đã xa rồi khi anh thật sự trưởng thành.
Một số phóng viên tranh thủ phỏng vấn anh khi anh trở về chỗ ngồi của mình.
- Bạn nghĩ gì khi bạn là người duy nhất nhận bằng thủ khoa tiến sĩ kinh tế trong khóa học này?
- Đậu thủ khoa, điều này ngoài sức tưởng tượng của tôi. Nhưng tôi thật sự lấy làm hạnh phúc, và hạnh phúc hơn nữa khi tôi là người mang quốc tịch Việt Nam. Các bạn có biết không? Chẳng những điều đó là vinh hạnh cho tôi, mà còn là vinh dự cho đất nước tôi với bạn bè năm châu bốn bể.
- Động lực nào đã thúc đẩy bạn thành công?
- Nếu nói không có động lực thì cũng không đúng. Tôi đã phấn đấu cho chính mình trước hết là vì đất nước thân yêu của tôi, và còn để đem niềm vui cho cha mẹ. Tôi học không phải vì tôi muốn rạng danh, mà tôi muốn làm điều gì đó cho tổ quốc tôi hiện tại.
- Theo chúng tôi được biết, Anh Quốc có lời mời bạn ở lại, bạn nghĩ sao?
- Học để phục vụ, nơi đâu cũng là phục vụ. Nhưng riêng tôi, phục vụ cho tổ quốc mình là điều đầu tiên tôi luôn nghĩ đến.
- Vậy là bạn đã từ chối lời mời ấy?
- Vâng. Nhưng tôi vô cùng cám ơn thành ý của họ.
- Một câu hỏi cuối cùng dành cho bạn, nhưng có hơi riêng tư một chút. Bạn đã có ý trung nhân chưa vậy?
Phong Vũ hơi mỉm cười:
- Tôi không giấu gì các bạn, hiện tại tôi chưa muốn bó buộc mình. Cho nên ngoài nền tảng tương lai ra, tôi không có ý nghĩ gì khác.
Anh vừa dứt lời thì mọi người ồ lên. một phóng viên nữ thì la lớn:
- Anh ta vẫn còn độc thân đấy các bạn ạ.
Một số người nữ có mặt ở giảng đường, họ nhìn Phong Vũ với ánh mắt ngưỡng mộ, và anh chỉ đáp lại bằng một nụ cười trên môi.
Riêng Uyển Hoa, từ đầu tới cuối được ngồi cạnh Phong Vũ rất là hãnh diện.
Uyển Hoa ngẩng cao đầu, ánh mắt có hơi kiêu kỳ trước bao chàng trai ngoại quốc có mặt trong buổi lễ nhận bằng.
Cô hạnh phúc lắm khi nghe phóng viên hỏi Phong Vũ về ý trung nhân. Uyển Hoa đang chờ đợi để Phong Vũ giới thiệu với mọi người cô là người bạn gái của anh. Nhưng câu trả lời của Phong Vũ như một gáo nước lạnh tạt vào mặt cô. Anh hoàn toàn không quan tâm gì đến cô và cảm giác của cô.
Uyển Hoa mím môi tức giận. Lâm Phong Vũ! Anh là người đàn ông tàn nhẫn mà tôi đã gặp.
Cô đứng dậy bỏ ra ngoài trước cặp mắt tò mò của mọi người.
Phong Vũ không màng nhìn theo, anh hy vọng Uyển Hoa có thể hiểu được những gì anh nói hôm nay. Anh đành làm một người tàn nhẫn vậy.
Phóng viên của tòa soạn báo Y bắt tay Phong Vũ.
- Cám ơn bạn về buổi phỏng vấn hôm nay. Chúc bạn thành công trên con đường bạn đã chọn!
- Thank you (Cám ơn).
Buổi phỏng vấn kết thúc, mọi người vây lấy Phong Vũ. Mỗi người một câu làm cho anh thấy mệt nhừ.
Mãi một lúc sau, anh mới được thoát ra ngoài. Vừa ra đến cổng trường thì Phong Vũ gặp ngay Tonny. Anh tươi cười bắt tay bạn:
- Đi đâu vậy?
Tonny đấm bạn:
- Cậu còn nói. Sao ngày trọng đại như thế này mà không cho tôi hay? Nếu như hôm nay không vô tình đi ngang đây thì tôi đâu có biết.
- Vậy...
- Tôi đứng đây chờ cậu gần một tiếng đồng hồ rồi.
- Sao anh không vào trong?
- Vào làm gì khi trong ấy là những tiến sĩ kinh tế. Tôi thấy mình...
Phong Vũ không hài lòng:
- Anh mà còn nói thế được sao? Nếu anh có những suy nghĩ đó thì đâu coi tôi là bạn.
Tonny cười:
- Đùa với cậu cho vui thôi, đừng dễ giận như vậy. Thật ra tôi có vào trong ấy để chúc mừng cậu. Nhưng đúng lúc cậu lên lãnh bằng và rồi biết bao nhiêu người vây quanh, có cả phóng viên nữa, cho nên tôi đành phải ra ngoài chờ. Cậu thì ngon rồi, ngày mai trang báo Y đầu tiên sẽ có tên cậu. Lâm Phong Vũ sẽ trở nên nổi tiếng cho xem.
- Anh quá khen. Tôi cũng giống như bao nhiêu người khác thôi. Có ước mơ và lý tưởng sống, tôi cố gắng vì tôi có mục đích của tôi. Nói ra, tôi cám ơn anh mới phải. Nếu không có sự giúp đỡ của anh, tôi chưa chắc có được ngày hôm nay.
- Đừng quá khách sáo như vậy. Chúng ta là bạn tốt mà, phải không?
- Tonny! Sau này tôi có ở vào địa vị như thế nào đi nữa, tôi cũng không bao giờ quên ơn anh đâu.
Tonny cau mày:
- Cậu thật là...
Anh khoát tay:
- Thôi, bỏ qua chuyện ơn nghĩa đó đi. Bây giờ cậu còn việc gì nữa không?
- Tôi muốn về nhà để sắp xếp hành lý.
- Định về ngay à?
- Không. Cuối tuần này.
- Vậy vẫn còn thời gian mà. Cậu đi với tôi một lát đi. Tôi muốn đãi cậu, coi như vừa chúc mừng vừa tiễn chân cậu.
Nhắc đến tiệc tùng, Phong Vũ mới nhớ. Anh đảo mắt một vòng khắp sân trường. Tonny hỏi:
- Cậu muốn tìm ai à?
- Lúc nãy Uyển Hoa có đến đây, nhưng tôi không thấy cô ấy nữa.
- Uyển Hoa về rồi.
- Sao anh biết?
- Tôi gặp Uyển Hoa đi ra, tôi cố ý gọi cô ấy, nhưng cô ấy không đáp. Có lẽ cô ấy đang buồn cậu.
- Nhưng tôi có làm gì đâu.
- Không có thì thôi, phụ nữ luôn luôn khó hiểu. Có thể lúc ở giảng đường, cậu đã vô tình làm cô ấy buồn mà cậu không biết. Nhưng thôi, điều đó không quan trọng nữa đâu khi cậu không có tình cảm với Uyển Hoa.
- Không có tình cảm thì cũng có tình người với nhau. Tôi đang muốn biết Uyển Hoa đang ở đâu thôi.
Tonny so vai:
- Cái đó tùy cậu. Nhưng ra xe đi, rồi gọi điện thoại cầm tay cho cô ấy.
Ngần ngừ rồi Phong Vũ cũng đi theo Tonny. Vừa ngồi vào xe là anh bấm máy ngay. Tonny lắc đầu, như thế thì làm sao dứt khoát được? Các cô gái sẽ mang nhiều phiền toái đến Phong Vũ cho xem. Đừng buồn và cũng đừng trách khi anh không phải là kẻ tuyệt tình. một khi con đường Phong Vũ chọn thì phải hiểu nó như thế nào.
Chuông reo liên tục, nhưng không có người mở máy. Phong Vũ chép miệng:
- Chắc Uyển Hoa giận thiệt rồi.
- Cậu tính sao?
- Không sao cả. Anh nói đãi tôi mà, vậy chúng ta tìm một nơi nào đó đi.
Tonny tăng tốc, chiếc xe hướng về phía ngoại ô, và dừng lại ở một nhà hàng khá sang trọng.
Phong Vũ bước xuống xe. Đập vào mắt anh là lối kiến trúc của nhà hàng có nhiều nét quen thuộc.
Đi sâu vào bên trong, không khí ấm cúng và dễ chịu.
Khách đông thật. Điều làm Phong Vũ chú ý nhất là cách bài trí khung cảnh mang nét riêng của dân tộc Việt. Còn nữa, nhân viên phục vụ lại là người Việt Nam.
Hai người bạn tự tìm bàn cho mình. Còn đang ngơ ngác thì Tonny hỏi:
- Cậu thấy sao?
- Tôi... tôi thấy mình như đang sống ở Việt Nam vậy.
- Cậu nói không sai. Khung cảnh nơi đây sẽ cho cậu cảm giác của người Việt sống trên đất nước Việt Nam.
Tonny giới thiệu:
- Nhà hàng này là của bạn tôi. Anh ta là người gốc Việt sang đây lập nghiệp hai mươi mấy năm rồi. Cùng lâu lắm, cậu chưa được thưởng thức những món quê nhà. Hôm nay tôi cho cậu toại nguyện. Anh hồ hởi:
- Nào! Cứ gọi đi. Gọi những món nào mà cậu thích. Chúng ta sẽ uống rượu với nhau.
Phong Vũ xúc động:
- Anh làm cho tôi vừa bất ngờ vừa hạnh phúc. Cám ơn anh.
Tonny đùa:
- Còn nhiều điều cậu chưa biết về tôi nữa kìa. Từ từ tìm hiểu há.
Phong Vũ ra dấu cho người phục vụ. Anh gọi những món quê hương mà lâu rồi anh không được ăn.
Gọi xong, Phong Vũ quay sang Tonny:
- Anh dùng món ăn Việt Nam được chứ?
- Được. Cả mắm tôi cũng ăn nốt. Người bạn của tôi đã cho tôi nếm thử tất cả rồi. Những món ăn quê hương cậu thật là tuyệt.
Ngừng một chút, Tonny nói tiếp:
- Để tôi gọi ông chủ ra cho cậu nhận đồng hương.
Tonny kề tai nói nhỏ gì đó với nhân viên phục vụ. Chỉ một lát sau, Phong Vũ nhìn thấy một người đàn ông khoảng 40, rất phong độ tiến về phía bàn anh và Tonny đang ngồi. Ông ta rất mừng rỡ khi gặp Tonny.
- Ồ! Ngọn gió nào đã thổi bạn đến đây vậy?
Tonny cũng tươi cười:
- Vì những món ăn tuyệt vời của ông bạn đấy.
- Thế ư?
Người đàn ông ngồi xuống cái ghế bên cạnh Tonny. Ông ta nhìn Phong Vũ như muốn hỏi. Tonny vui vẻ giới thiệu:
- Phong Vũ! Người bạn tôi quen cũng khá lâu.
Anh quay sang người bạn của mình:
- Kenvin Nguyễn, người bạn mà tôi đã nói với cậu.
Hai người đàn ông gật đầu chào nhau. Tonny nói thêm:
- Cậu Phong Vũ đây là người đồng hương với bạn. Cậu ấy vừa nhận bằng thủ khoa tiến sĩ kinh tế đấy.
- Ồ!
Kenvin chìa tay:
- Chúc mừng cậu!
- Cám ơn.
- Cậu đến Anh Quốc lâu chưa?
- Gần 10 năm.
- Cậu có dự định gì cho tương lai chưa?
- Sau khi nhận bằng, tôi sẽ trở về Việt Nam. Hôm nay, tôi rất vui khi gặp anh, một người đồng hương trên nước bạn.
Phong Vũ và Kenvin Nguyễn nói chuyện với nhau bằng gnôn ngữ của nước mình, nên Tonny chẳng hiểu mô tê gì cả. Anh ngồi giữa uống nước và quan sát chung quanh.
Kenvin hỏi:
- Cậu không ở lại Anh Quốc lập nghiệp sao?
- Tha hương 10 năm cũng quá đủ rồi. Hiện nay tôi chỉ muốn trở về nước càng sớm càng tốt mà thôi. Ở Việt Nam, tôi còn rất nhiều việc phải làm cho xong, và bạn bè tôi cũng đang mong tôi.
Phong Vũ nhìn Kenvin Nguyễn:
- Nghe nói anh lập nghiệp ở Anh Quốc cũng khá lâu?
- Hơn 20 năm rồi.
- Có lần nào anh về lại quê hương chưa?
Kenvin Nguyễn lắc đầu:
- Tôi chưa muốn trở về.
- Tại sao?
Hỏi xong, Phong Vũ bụm miệng:
- Xin lỗi, tôi không nên tò mò.
- Không sao. Tôi có thể nói cho cậu biết. Ngày ấy tôi rời khỏi quê hương là vì một nỗi đau không thể chịu đựng được. Còn bây giờ... tôi chưa muốn trở về là vì vết thương kia chưa lành.
- Nếu lấy điều ấy làm lý do, tôi nghĩ chỉ là một phần thôi.
- Cậu nói không sai, tôi còn một lý do khác nữa. Nhưng...
Phong Vũ ngăn lại:
- Anh không cần khó khăn khi điều đó là bí mật của riêng mình. Gặp anh, người đồng hương trên nước bạn, tôi cảm thấy vui lắm.
Anh chuyển câu chuyện:
- Như Tonny đã nói, anh ấy muốn chúc mừng tôi, nên mới đưa tôi đến đây. Như vậy tôi mời anh cùng chia vui, anh thấy thế nào?
- Tôi đồng ý. Niềm vui nhân đôi niềm vui, nhất định hôm nay phải uống cho say.
Ba người đồng nâng ly, Kenvin Nguyễn vỗ tay ra hiệu người phục vụ lấy cho anh hai chai rượu và thêm vào món ngon.
Kenvin Nguyễn hồ hởi:
- Chúc mừng tình bạn của chúng ta!
- Chúc mừng!
Kenvin Nguyễn uống liên tục làm Tonny phải nhăn mặt:
- Nè! Từ từ thôi. Bọn này còn ngồi đây lâu mà.
Tonny giằng lấy cái ly:
- Bạn uống như vầy sẽ say trước đó.
- Không sao. Vui vẻ mà.
Tonny lắc đầu:
- Mỗi người đều có một quá khứ, nhưng Kenvin thì luôn bị giày vò trong nỗi đau. Mỗi lần nhắc đến quê hương, thì anh ta hình như thay đổi hoàn toàn.
- Anh quen Kenvin lâu chưa?
- Cũng khá lâu, nhưng tôi không biết gì về cuộc đời của anh ta cả. Kenvin không muốn nói ra, thì tôi đâu thể ép anh ấy.
Phong Vũ chép miệng:
- Nỗi đau của Kenvin không nhỏ đâu.
Anh tự rót rượu cho mình và lại ngửa cổ uống. Say đi để có thể một lúc nào đó quên được nỗi đau.
Tonny trợn mắt:
- Không phải cậu chứ Phong Vũ. Buồn cho cuộc đời người và buồn cho cuộc đời mình phải uống như thế sao? Cậu và Kenvin uống như thế này, một chút sẽ say mèm đấy.
Phong Vũ khua tay:
- Anh đừng có cản tôi. Hôm nay tôi uống, nhưng ngày mai tôi sẽ không uống như thế nữa dâu.
Anh giơ ly cao:
- Kenvin! Chúng ta chúc cho nhau mọi điều tốt đẹp đi.
Kenvin hưởng ứng:
- Chúc cậu đạt được mọi điều như ý, tương lai rạng rỡ, thành công trên con đường mình đã chọn. Và...
Anh ngừng lại, nhướng mắt:
- Cậu đã có người yêu chưa vậy?
Phong Vũ so vai:
- Tương lai sự nghiệp chưa có, làm gì dám mơ đến một tình yêu. Mà nếu có mơ cũng chẳng cô gái nào yêu tôi, một thằng đàn ông vẫn hai bàn tay trắng.
Kenvin vỗ vai Phong Vũ:
- Cậu nói đúng lắm. Chẳng có cô gái nào yêu chúng ta nếu như chúng ta không có tiền và không có địa vị. Ngày nay càng khác hơn, nếu tôi và cậu không có phong độ của một người đàn ông.
- Tôi sẽ chẳng quan tâm đến tình yêu nếu như tôi chưa có gì cho chính mình.
- Cậu giống tôi đấy. Nào! Cùng cạn ly.
- Cạn ly.
Tonny chen vào:
- Ê! hai người xem như chẳng có tôi vậy? Muốn uống thì cùng uống chứ.
- Nếu cậu thích.
Ba người đàn ông cụng ly với nhau. Họ râm ran xoay quanh những câu chuyện về đời sống, xã hội, thương trường... Tuyệt nhiên họ không hề nhắc đến chuyện tình cảm.
Một buổi tình cờ gặp nhau, có thể đã cho họ hiểu về nhau một chút và thân thiện nhau hơn.
Uống cho nhiều vào để rồi trong ba người đàn ông, chỉ có Phong Vũ là người tỉnh táo nhất. Nhìn Tonny và Kenvin ngà ngà trong men say, Phong Vũ lắc đầu:
- Hai người "đầu hàng" sớm vậy sao?
Tonny nhương nhướng:
- Ai nói. Tôi còn có thể uống được với cậu mà.
- Thế ư? Vậy thì tôi rót tiếp nha.
Kenvin giơ tay:
- Tôi nữa.
Nhưng ly rượu rót ra chưa kịp uống thì Tonny và Kenvin đã không còn ngồi nổi. Họ đã gục hẳn xuống bàn. Phong Vũ thở hắt ra:
- Tệ thật!
Anh nhờ hai nhân viên phục vụ trong nhà hàng đỡ Kenvin Nguyễn về phòng nghỉ. Còn anh thì dìu Tonny ra ngoài đón tắc xi, bởi trên đất nước Anh, anh chưa hề lái xe bao giờ.
Đỡ Tonny vào xe, Phong Vũ đọc địa chỉ phòng trọ của mình. Đành phải như vậy thôi.
Anh chưa kịp ngả người cho thoải mái một chút, thì điện thoại cầm tay có tín hiệu. Phong Vũ mở máy:
- Alô.
- Anh Vũ!
- Uyển Hoa!
- Anh đang ở đâu thế?
- À! Đi chung với mấy người bạn.
- Sao anh không chờ em? Không phải chúng ta có hẹn với nhau sao?
- Anh xin lỗi.
- Bây giờ em và mấy người bạn đang ở nhà hàng... Anh đến ngay được không?
Liếc nhìn Tonny, Phong Vũ trả lời:
- Xin lỗi, anh đang mệt. Anh không thể... Hay là vầy Uyển Hoa. Chúng ta hẹn lại ngày mai đi. Anh cũng muốn nói chuyện với em trước khi anh trở về Việt Nam.
- Anh không thay đổi quyết định của mình ư?
- Không. Có thể cuối tuần này anh sẽ về.
- Thế à?
- Em hãy vui vẻ với mọi người đi nhé. Anh cúp máy đây.
Uyển Hoa ơ hờ:
- Vâng. Ngày mai gặp lại.
Phong Vũ tắt máy, anh đưa mắt nhìn ra hai bên đường. Mọi người vẫn rộn rịp với cuộc sống. Còn anh, trong lòng thì không được bình yên.
Gió Mùa Xuân Gió Mùa Xuân - Trần Thị Thanh Du Gió Mùa Xuân