Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Freddy & Kẻ Mặt Mịt
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 2
N
ếu đi ngược theo con suối chảy ngang khu rừng của ông Bean, chẳng mấy đỗi bạn sẽ gặp một con đường đất là ranh giới lãnh thổ nhà ông Bean. Rừng Lớn thực chất là phần tiếp nối của Rừng Bean ở phía bên kia con đường. Nhưng vừa băng qua đường, bước vào khu rừng bên kia ấy, là bạn cảm thấy ngay sự khác biệt. Trong Rừng Lớn không hề có tiếng chim hét, chim te te; không một tiếng sột soạt hay lộp độp cho ta biết có những con thú nhỏ đang rị mọ làm công việc hàng ngày. Trừ tiếng suối róc rách, còn thì mọi thứ đều tĩnh lặng.
Càng đến gần con đường đất, Freddy và Theodore bước càng chậm. Bước kiệu của Freddy đã chậm xuống thành rảo bộ, và những cú nhảy xa của Theodore đã trở thành những cú búng ngắn mà đến cả con châu chấu bé nhất cũng phải lấy làm xấu hổ. Hai đứa băng qua đường. Và dưới những tàng cây phía bên kia, chúng dừng lại.
“Chà, Rừng Lớn đây,” Theodore nói.
“Rừng Lớn,” Freddy ngó xung quanh. “Rừng Lớn. Chà chà...” Và sau một phút, chú bảo, “Tôi không biết anh cảm thấy sao, nhưng tôi thì hơi mệt. Đi bộ lâu, trời nóng, và đủ thứ nữa. Chắc tôi phải nghỉ một chút.” Rồi chú ngồi xuống bên vệ đường.
Theodore ngồi xuống cạnh Freddy, và chúng nói một lúc về thời tiết, về chính trị, về bữa tiệc ra mắt thiếu nữ mà Charles, con gà trống, tổ chức cho đứa con gái út; chúng nói về đủ thứ, trừ Rừng Lớn. Và rồi Freddy đứng dậy.
“Thôi,” chú nói, “giờ mình quay về chứ?”
“Quay về!” con ếch nói. “Sao, đã tới được đâu đâu mà về!”
“Thì chúng mình tới được Rừng Lớn!” Freddy nói. “Chúng mình đã nói là sẽ tới đấy thôi!”
“Chúng mình đã tới rừng, nhưng chưa vào rừng,” Theodore nói. “Cậu không thể nói là đã tới một buổi biểu diễn nếu chỉ tới ngó bên ngoài cái nhà hát, đúng chưa? Coi nào, Freddy, đã tới đây rồi thì phải thám hiểm. Cậu rất gờ... gờ... ý tôi là gan dạ, tôi cứ tưởng cậu sẽ chui thật sâu vào trong rừng chứ.”
Freddy lắc đầu. “Tôi không làm bộ gan dạ đâu,” chú khiêm tốn nói.
“Thôi được, thế cậu không hờ... hờ... hèn, đúng không?”
“Sao lại hèn? Tôi nghĩ bảo tôi hèn là không đúng đâu, Theodore.”
“Cậu phải hoặc cái này hoặc cái kia,” con ếch nói. “Nếu cậu không gan thì cậu phải hèn; còn nếu cậu không hèn, thì cậu phải gan. Cậu không thể cùng lúc vừa hèn vừa gan được.”
“Thôi được, thế thì tôi gan,” Freddy nói. “Và điều đó đưa ta tới đâu đây?”
“Nó sẽ đưa ta vào rừng,” Theodore đáp.
“Này,” Freddy nói. “Thừa nhận hai ta chẳng đứa nào gan đi cho rồi, và quay về hồ mà hưởng nhàn nhã thôi. Nhé?”
Nhưng Theodore nói không. “Tôi không đi tít đến tận đây để về tay không,” nó nói. “Dù sao tôi cũng sẽ chứng minh được một điều...” Nó thu hai chân sau dưới bụng và búng một cú nhảy xa vào sâu trong rừng tới vài thước. “Đó là tôi can đảm hơn cậu chừng này này, Freddy ạ.”
Freddy đứng dậy. Chú nhìn vào những cái bóng tôi tối dưới tàng cây. “Ôi trời,” chú nghĩ. Và rồi chú nghĩ tiếp, “Mình không thể để một con ếch hay hơn mình được. Mình có thể chỉ là một con heo, nhưng ít nhiều mình cũng có niềm kiêu hãnh chớ.” Và chú đều bước tiến vào rừng.
Dĩ nhiên Theodore biết rõ Freddy hành nghề thám tử, lại là một nhà thám hiểm, và lúc nào nó cũng nghĩ về chú như một trong những con vật can đảm nhất trên đời. Nay phát hiện ra Freddy cũng chỉ can đảm bằng nó, điều đó làm nó ngất ngây và nó bèn nhảy thêm một phát. Bởi nó nghĩ, “Trời ơi, nếu có thể chứng minh mình can đảm hơn Freddy, mình sẽ nổi tiếng như cồn và sẽ được mời tới những bữa tì... tờ... tiệc và biết đâu tên mình được lên bờ... bờ... bờ, ý mình là báo.” (Bạn thấy đấy, Theodore đã quá quen với việc nghe thấy chính mình cà lăm, đến nỗi ngay trong ý nghĩ nó cũng cà lăm nốt.)
Nhưng Freddy quyết không để cho ai qua mặt. Danh tiếng của chú đang bị đe dọa, và chú vội phóng theo Theodore. Và Theodore lại nhảy tiếp.
Thế là chẳng mấy chốc diễn ra một cuộc đua xem tên nào đi sâu được hơn vào Rừng Lớn để chứng tỏ mình gan hơn tên kia. Chúng vạch xuyên các bụi cây, phóng qua những khúc cây mới đổ, những tảng đá, rồi dừng phắt lại vì một bụi cây thạch nam và cây tú cầu dày cui không cách chi ủn mình qua nổi. Hai đứa đứng mất một phút nhìn nhau, thở hổn hển.
“Trời đất, tụi mình ngu rồi!” Freddy nói.
“Ừ,” Theodore nói. “Ui chao, tĩnh mịch quá!”
“Quá tĩnh mịch,” Freddy nói. “Như kiểu trước một cơn bão ấy. Cứ phập phồng đợi sét đánh ầm xuống! Lại chẳng thấy được gì nữa chứ.”
Chú nhìn quanh. “Rừng có cái rắc rối là, ta chẳng thấy gì ngoài cây cối.”
“Tôi thà chẳng thấy gì còn hơn,” con ếch nói. Cả hai đứa giờ đang nói bằng giọng thì thầm. Và bất thình lình Theodore phóng vọt lên không.
“Ô kìa!” nó thét lên. “Cái gì kia?”
Freddy cũng phóng lên, dù không được cao mấy. “Đừng làm thế chứ!” chú cáu kỉnh nói khi Theodore quay sang nhìn chằm chằm vào cái nơi nó vừa mới đứng cách đó có một giây.
“Xin lỗi,” con ếch nói. “Tôi không... không nhận thấy mình đang đứng trên một đụn kiến. Một con bò ngang chờ... chờ... chờ, ý là chân tôi.
“Thôi ra khỏi đây đi,” con heo nói. “Ô, nhìn kìa! Có... có thấy có gì di chuyển đằng sau cái cây độc cần to đùng kia không? Tôi không giấu gì anh đâu, Theodore, tôi sợ đấy.”
“Cậu không phải nói,” con ếch bảo. “Đuôi cậu thõng hết xuống rồi còn gì. Chà, tôi cũng sợ. Nào... đi... đi thôi.”
Nếu cuộc đua trong rừng lúc nãy là để định ra kẻ nào gan dạ hơn, thì cuộc đua lúc này là để định ra kẻ nào hoảng sợ hơn. Và trận này cũng hòa nốt. Cả hai tới được con đường cùng lúc, và gần như ngã nhào vào một con chuột cống to màu xám đang bước khó nhọc giữa đường.
“Simon!” Freddy kêu lên. “Lão làm gì ở đây? Coi, lão có được sống trong vùng này nữa đâu chứ?” Và chú cau mày, hay ít nhất là cố làm thế, bởi vì rất khó mà cau mày được nếu bạn chẳng có cái mày nào.
Con chuột cống lúc nãy có vẻ thảng thốt khi gặp Freddy, giờ đã trấn tĩnh lại và nở một nụ cười nịnh nọt.
“Ôi bạn cũ Freddy tôi ơi!” lão nói. “Trời trời, vui quá đi mất thôi! Cả đám súc vật vui nhộn kia khỏe không? Và cái nhà Bean tử tế ấy nữa?”
“Ta thì chẳng vui gì,” Freddy nói ngắn gọn. “Và ta có thể nói rằng những con vật kia, cùng cả nhà Bean tử tế kia nữa, sẽ sẵn sàng xua lão ra khỏi cái quận này như ngày xưa họ đã từng làm nếu bắt được lão giở cái mánh ăn trộm xưa cũ nào của lão ra.”
"Trời ơi, vui quá đi mất thôi!"
Hàm răng vàng nhọn hoắt của Simon lóe lên gian ác dưới hàng ria giật giật. “Gậy với đá có thể làm nát xương ta, Freddy à, nhưng nặng lời chẳng hề hấn gì đâu. Cậu lúc nào cũng đao to búa lớn, nhưng ta nhớ là cậu chưa bao giờ làm được gì nhiều.” Lão cười khúc khích. “Còn nhớ cái đêm nọ cậu bị gãy răng vì đoàn tàu lửa đồ chơi không?” Lão quay sang Theodore. “Freddy nghĩ rằng cậu ấy đã chụp được tôi, thế mà cuối cùng lại văng luôn một cái răng trắng xinh. Chúng tôi có làm cả một bài hát về vụ này:
Freddy, thằng mật thám
Bị bung một cái răng...”
“Đủ rồi đấy, Simon,” con heo giận dữ nói. “Lão làm gì ở đây? Ta nghĩ lão đã rời quận này rồi chứ?”
“Tôi thấy việc này có phải của cậu đâu, heo,” con chuột cống nói. “Đây là đường công cộng, ở đây tôi cũng có quyền y như cậu. Nhưng tôi không ngại gì cho cậu biết. Tôi vừa đi thăm họ hàng ở Iowa về. Thật là một nơi tuyệt vời, Freddy à. Vô vàn heo ở Iowa. Nhưng chúng nó không làm thơ. Không, không. Ở Iowa, heo chỉ làm thịt. Thịt, chứ không phải thơ nhé, Freddy. Cậu cần phải làm một chuyến đi ngắn tới đó. Ấy, biến thôi!” lão ré lên ngay khi Freddy đột nhiên lao tới.
Nhưng Freddy, vì quá mệt do cuộc chạy băng rừng lúc nãy, đã không rượt Simon được xa cho lắm. Chú bỏ cuộc, và con chuột cống vừa lúc nãy lặn biến xuống hào nước giờ đã leo lên trên mặt đường. “Thằng lỏi!” lão nhe răng cười.
“Được lắm Simon,” Freddy nói. “Ta cảnh báo mi rồi đó.”
“Sao, mày cảnh báo tao á, heo,” con chuột cống đáp. “Thế thì để công bằng tao cũng phải cảnh báo lại mày. Căn cứ vào tốc độ mày phóng ra khỏi Rừng Lớn, tao đoán là có cái gì đó đuổi theo mày. Mạo hiểm vào đó thì cũng hơi liều, nhỉ? Hồi còn sống ở đây, tao đã phát hiện được vài điều trong Rừng Lớn mà bọn súc vật trang trại khôn ngoan chúng mày không biết. Tao không ưa mày, Freddy à, như mày lâu nay vẫn biết đấy, nhưng mặt khác, tao không muốn mày bị ăn thịt. Và thế nên tao cảnh cáo mày đây: đừng có đi vào Rừng Lớn nữa. Lần sau hắn sẽ bắt mày cho mà xem.”
“Hắn?” Theodore nói. “Ai?”
Simon hạ giọng, “Lại đây,” lão vừa nói vừa băng qua bên đường phía nhà Bean. “Chắc chắn hắn đang lắng nghe, và tốt nhất đừng để hắn nghe thấy chúng ta nói về hắn. Tao không thể nói nhiều về hắn với chúng mày, ngoại trừ cái tên của hắn, và rằng hắn rất to, rất ác, lại bước đi rất, rất, rất êm. Và rồi, từ sau một cái cây, hắn phóng ra! Xoẹt! Xoẹt! Rồi đời Freddy!”
“Vớ vẩn!” Freddy nói. “Chẳng có gì trong đó cả. Tụi tao chẳng thấy gì cả. Tụi tao... tụi tao chỉ đang chạy đua thôi.”
“Ta đã thấy rồi,” con chuột cống nói kèm một cái cười khẩy. “Mày đang đua với hắn, và mày thắng... lần này. Chà, lần sau tao sẽ không thể nói, ‘Tao đã bảo rồi,’ vì khi Kẻ Mặt Mịt tóm được mày, sẽ chẳng còn thằng Freddy nào để tao nói thế nữa cả.”
“Kẻ gì?” Theodore hỏi.
“Mặt Mịt,” Simon nói. “Đấy, giờ tao đã cảnh báo rồi đấy. Tạm biệt quý ông.”
“Tôi không khoái cái giọng... giọng ấy tí nào,” Theodore nói khi Simon đã biến mất cuối con đường.
“Xì,” Freddy nói, “đừng thèm chấp mà làm gì. Simon là kẻ nói dối tởm nhất trong cả ba quận. Nếu lão có kể anh nghe điều gì, chắc chắn sự thật sẽ hoàn toàn khác hẳn. Mà thôi, Theodore, chúng ta đã khám phá Rừng Lớn rồi đấy.”
“Vừa thích vừa hãi,” con ếch nói. “Tôi nghĩ tôi đã sai khi nói cậu không thể cùng lú... lú... ý tôi cùng lúc vừa gan vừa hèn. Bởi vì chúng ta cũng là gan lắm mới vào rừng như thế.”
“Tôi cho rằng tất cả những hành động gan dạ đều thế cả,” Freddy nói. “Chỉ có điều về sau, khi người thực hiện những hành động đó kể lại, họ quên đi mất cái phần hèn. Mà nếu hai ta có làm thế thì chắc cũng được thôi. Xét cho cùng, chúng ta đúng là có vào rừng mà... Nhưng trời ơi, tôi phải về lại trang trại và nói cho đám súc vật biết Simon cùng bè đảng của lão đã quay lại vùng quê này. Chúng ta sẽ phải làm gì đó... Đi thôi, Theodore.”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Freddy & Kẻ Mặt Mịt
Walter R. Brooks
Freddy & Kẻ Mặt Mịt - Walter R. Brooks
https://isach.info/story.php?story=freddy_ke_mat_mit__walter_r_brooks