Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
First Comes Marriage (Tiếng Việt)
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 1
W
arren Hall thuộc Hampshire, một điền trang lớn đã qua tay nhiều thế hệ bá tước dòng họ Merton, bao bọc xung quanh là một khu vườn mênh mông tươi đẹp. Ở một góc khuất nẻo của điền trang có một nhà thờ nhỏ. Đến nay hầu như chỉ sử dụng cho những đám cưới trong họ, lễ rửa tội, và những đám tang vì đã có một nhà thờ khá lớn ở ngôi làng kế bên dành cho việc phụng sự Chúa hàng ngày.
Nhìn chung đó là một nơi rất đẹp, đặc biệt là trong mùa xuân và mùa hè. Khi cây cối rợp lá và trổ hoa và cỏ thì xanh ngát và những bông hoa mặc sức khoe sắc ở các hàng rào và ngoan hiền trong những luống đất ven con đường mòn dẫn tới những cánh cửa nhà thờ. Nhưng bây giờ mới đầu tháng hai, còn quá sớm trong năm ngay cả với những bông hoa giọt tuyết và hoa anh thảo đầu mùa.
Và hôm nay trời đang mưa. Một cơn gió lạnh hất những cành khô trụi lá trên cây vào bầu trời xám xịt. Đây là một kiểu thời tiết khiến những người thức thời sẽ ở lì trong nhà trừ khi công việc khẩn cấp buộc họ phải ra ngoài. Người đàn ông đang đứng trong nghĩa trang hình như không cảm thấy cái lạnh hay mưa hay tiếng gọi của những người ở trong nhà.
Cũng không phải anh đang thưởng ngoạn phong cảnh. Anh cầm chiếc mũ cao thành trong một tay, mái tóc đen hơi dài của anh dính chặt vào đầu và vầng trán. Nước mưa chảy thành dòng xuống mặt và cổ anh rồi thấm vào lớp vải của chiếc áo choàng cưỡi ngựa màu đen. Mọi thứ bao phủ quanh anh đều là màu đen, thực tế là chỉ trừ có gương mặt, và ngay cả nó cũng có màu ngăm ngăm và không mang chất Anh quốc nhiều lắm.
Cũng giống như khung cảnh xung quanh, nhìn anh có vẻ gì đó âm hiểm. Anh là một người đàn ông trẻ, cao lớn, uyển chuyển. Gương mặt anh quá khắc nghiệt để được coi là đẹp trai - nó dài và hẹp với hai gò má cao và đôi mắt rất đen và chiếc mũi mà ở thời điểm nào đó trong đời anh nó đã bị gãy và không được nắn thẳng hoàn toàn.
Vẻ mặt anh lạnh lùng và trông thật kinh khủng. Anh đang gõ nhẹ chiếc roi ngựa vào đùi. Nếu có bất cứ người lạ nào ở gần đó, chắc chắn họ sẽ tránh xa anh ra. Nhưng chẳng có một ai, chỉ có con ngựa của anh, đang được thả tự do ăn cỏ gần đó, có vẻ cũng không màng tới cái lạnh và mưa như ông chủ của nó.
Anh đang đứng trước một trong những ngôi mộ còn rất mới. Mặc dù sương giá mùa đông và gió đã che mờ sự tươi nguyên của đất đắp và khiến nó chỉ có một chút khác biệt với những ngôi mộ xung quanh. Ngoại trừ tấm bia xám trông vẫn còn mới tinh. Đôi mắt người đàn ông dán vào hàng chữ thứ hai tới hàng cuối cùng của câu khắc trên bia - “mười sáu tuổi.” Và bên dưới nó, “nghỉ ngơi trong yên bình.” “Anh ta đã tìm thấy người cần tìm, Jon ạ.” Anh khẽ nói với tấm bia.
“Và điều kì cục là em sẽ mừng rỡ, đúng không? Em sẽ thấy hạnh phúc và vui sướng. Em sẽ đòi được gặp cậu ta, để làm bạn với cậu ta, để yêu quý cậu ta. Nhưng không có ai nghĩ đến chuyện tìm kiếm cậu ta cho đến khi em đã chết.” Tấm bia im lìm không đáp và khóe miệng người đàn ông nhếch lên thành một nét nhăn nhó hơn là nụ cười.
“Bất cứ ai cũng được em yêu mến,” anh nói. “Thậm chí em còn yêu anh, đặc biệt là anh.” Anh trầm tư nhìn vào nấm đất sơ sài bên dưới tấm bia và nghĩ về người em trai bị chôn sâu sáu tấc dưới đó. Họ đã tổ chức lễ sinh nhật lần thứ mười sáu của Jon, chỉ có hai anh em, với tất cả những món ăn cậu thích nhất.
Với những chiếc bánh tạc sữa trứng và bánh trái cây, và những trò chơi bài cậu yêu thích và trò chơi mất sức là trò trốn tìm kéo dài trong hai giờ đồng hồ cho đến khi Jon kiệt sức và rũ ra vì cười - điều khiến cho cậu dễ dàng bị tìm thấy khi đến lượt cậu đi trốn. Một giờ sau đó cậu vẫn còn cười sung sướng từ dưới những lớp chăn trên giường khi anh cậu thổi tắt ngọn nến và rời khỏi phòng cậu.
“Cám ơn anh vì bữa tiệc sinh nhật tuyệt vời, Con.” Cậu nói bằng giọng gần đây đã trầm trầm, những lời nói và vẻ mặt nghe trẻ con một cách vô lý. “Nó vui chưa từng thấy.” Đó là điều mà năm nào cậu cũng tuyên bố. “Em yêu anh, Con,” cậu nói khi anh trai cậu cúi xuống ngọn nến.
“Em yêu anh nhiều hơn bất kì ai trên thế giới rộng lớn này. Em yêu anh mãi mãi về sau. Amen.” Cậu cười khúc khích trước trò đùa cũ kỹ. “Ngày mai chúng ta có thể chơi lại không?” Nhưng khi anh trai cậu bước vào phòng cậu sáng hôm sau để chế giễu cậu vì tội dậy muộn khi giờ đây cậu đã mười sáu tuổi và gần như đã là một ông già, anh phát hiện ra Jon đã lạnh cứng.
Cậu đã chết từ nhiều giờ trước. Đó là một cú sốc nặng nề. Nhưng không hẳn là ngạc nhiên. Những đứa trẻ như Jon, bác sĩ đã cảnh báo cho cha cậu ngay sau khi cậu sinh ra, thường không sống được đến mười hai tuổi. Cậu bé có một cái đầu to và những đường nét bằng phẳng và nhìn giống người bệnh down một cách kì lạ.
Cậu bụ bẫm và vụng về. Cậu chậm chạp trong việc học những kĩ năng cơ bản mà hầu hết trẻ con đều tiếp thu dễ dàng từ lúc ẵm ngửa. Trí óc cậu hoạt động rất chậm, mặc dù không phải bởi bất kì sự ngu dốt nào. Cậu, tất nhiên, luôn bị gọi là thiểu năng bởi tất cả những người từng tiếp xúc với cậu - bao gồm cả cha cậu.
Có lẽ chỉ có một phương diện mà cậu vượt trội, và trong phương diện đó cậu cực kỳ xuất sắc. Cậu đầy tình yêu thương, luôn luôn và vô điều kiện. Sau này và mãi mãi. Amen. Giờ thì cậu đã chết. Và cuối cùng Con có thể sẽ rời khỏi nhà. Anh đã bỏ đi rất nhiều lần trước đó, mặc dù chưa bao giờ kéo dài được lâu.
Lúc nào cũng có một lực hút không thể kháng cự kéo anh quay về, nhất là khi chẳng có một ai ở Warren Hall có thể tin tưởng dành cho Jon thời gian và sự kiên nhẫn cần thiết để giữ cho cậu được vui vẻ, mặc dù nó là một chuyện dễ dàng đến vô lý để làm. Bên cạnh đó, Jon luôn sầu não và buồn bã nếu như anh vắng mặt quá lâu và làm cho mọi người rối hết cả lên với những câu hỏi liên miên về ngày anh trở về.
Bây giờ mùa xuân đang đến và không còn gì giữ anh ở lại đây nữa. Lần này anh sẽ đi hẳn. Tại sao anh lại nấn ná lâu đến thế? Tại sao anh không bỏ đi ngay sau đám tang? Tại sao anh cứ đến đây hàng ngày trong mùa đông kể từ hồi đó? Một cậu bé đã chết đâu còn cần anh nữa.
Phải chăng điều cậu cần là cái chết? Nụ cười - hay vẻ nhăn nhó của anh - trở nên méo mó hơn. Anh không cần bất cứ ai hay bất cứ cái gì. Anh đã dành cả đời nuôi dưỡng sự thờ ơ. Bản năng sinh tồn của anh đòi hỏi anh điều đó. Anh đã sống ở đây hầu hết cuộc đời. Mẹ anh và cha anh, những người đã nuôi nấng anh ở đây, đang nằm trong ngôi mộ của họ bên cạnh mộ của Jon.
Anh không nhìn về phía họ. Còn có rất nhiều em trai và em gái anh, không một ai trong số đó sống qua được tuổi ẵm ngửa - chỉ có mình anh, người con cả, và Jon, đứa con út. Đó là sự mỉa mai kì quái, hai đứa con không được mong muốn nhất lại sống sót. Nhưng giờ Jon cũng đã ra đi. Không bao lâu nữa sẽ có một người khác đến đây chiếm vị trí của cậu.
“Em có thể làm được mà không có anh không, Jon?” anh khẽ hỏi. Anh cúi người tới trước và chạm bàn tay còn cầm roi ngựa lên đỉnh tấm bia. Nó lạnh và ướt và cứng rắn. Anh có thể nghe thấy tiếng một con ngựa khác đang phi đến - con ngựa của anh hí lên đón chào. Quai hàm anh siết lại.
Đó hẳn là anh ta. Anh ta không cho anh được ở một mình thậm chí là nơi này. Con không quay lại. Anh sẽ không chấp nhận sự hiện diện của người đàn ông đó. Nhưng đó là một giọng nói khác gọi tên anh. “Cậu đây rồi, Con.” Giọng nói mừng rỡ. “Tôi phải đoán ra mới đúng. Tôi đã tìm khắp mọi nơi.
Liệu tôi có xâm phạm chuyện gì không?” “Không.” Con thẳng người lên và quay lại nheo mắt nhìn lên Phillip Grainger, người hàng xóm và là bạn anh. “Tôi tới đây để chúc mừng tin tốt lành với Jon. Cuộc tìm kiếm đã thành công rồi.” “Ah.” Phillip không hỏi cuộc tìm kiếm nào. Anh cúi xuống vỗ vào cổ con ngựa và ngăn không cho nó nhảy chồm lên.
“Chà, nó là điều không thể tránh khỏi, tôi cho là vậy. Nhưng thời tiết khắc nghiệt thế này thì không nên đứng quanh quẩn trong nghĩa trang. Hãy tới quán rượu ba con chim và tôi sẽ đãi cậu một cốc bia. Có thể là hai cốc. Hoặc hai mươi. Cậu có thể mua cốc thứ hai mốt.” “Một lời mời không thể cưỡng lại.” Con đặt chiếc mũ trở lại trên đầu, huýt sáo gọi con ngựa, và quăng mình nhảy lên yên khi nó chạy nước kiệu đến.” “Vậy là cậu định rời khỏi đây hả?” Phillip hỏi.
“Tôi đã được lệnh xuất phát,” Con bảo anh, nụ cười toe toét có phần hung tợn. “Tôi phải đi trong vòng một tuần.” “Ồ, tôi hiểu,” bạn anh nhăn nhó. “Nhưng tôi sẽ không đi đâu hết,” Con nói thêm. “Tôi sẽ không trao cho anh ta niềm thỏa mãn đó. Tôi sẽ đi khi nào tôi muốn.” Anh sẽ ở lại chống đối tính thỏa hiệp của mình và chống lại cái yêu cầu thẳng thừng kia để chuốc lấy rắc rối cho bản thân.
Anh vẫn đang làm thế với thành công đáng kể trong cả năm qua. Thực ra anh đã làm vậy trong cả cuộc đời. Đó là cách chắc ăn nhất để lôi kéo sự quan tâm của cha anh. Cái động cơ thật trẻ con, giờ anh lại nghĩ tới nó. Phillip đang cười. “Quỷ bắt cậu đi,” anh nói, “nhưng tôi sẽ nhớ cậu, mặc dù tôi có thể khá vui vẻ sáng nay mà không phải lùng sục khắp cả vùng để tìm cậu sau khi người nhà cậu bảo là cậu đã ra ngoài.” Khi họ cưỡi ngựa đi, Con quay nhìn lại lần cuối ngôi mộ của em trai.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
First Comes Marriage (Tiếng Việt)
Mary Balogh
First Comes Marriage (Tiếng Việt) - Mary Balogh
https://isach.info/story.php?story=first_comes_marriage_tieng_viet__mary_balogh