Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Đồng Tiền Thấm Máu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Phần Một: Duy Rích – Tốc Hành: Chương 1
T
rước mặt vợ, không bao giờ Moóctimơ Ô Broi làm trọn cử chỉ của mình, Giuđích khiến ông khiếp đảm.
Bà có một nếp nhăn chua chát cay cay ở khoé miệng mà không một điểm trang nào che nổi. Giọng chao chát của bà khiến Moóctimơ muốn được tan biến đi, nhưng kinh hoàng hơn nữa là những im lặng của Giuđích, chúng nặng trịch những miệt thị chất lèn lại hoặc một yêu sách về cơn nhức đầu mà chỉ riêng cái uy của nó không thôi cũng mang lại được cho bà những sự trân trọng cần thiết đối với một người đàn bà đau ốm.
Từ nhiều năm rồi, Moóctimơ đã từ bỏ việc nối lại một cuộc đối thoại mà hàng bao tháng ngày ngủ riêng, không có qua một sự ăn nằm nào, thậm chí không cả tâm sự đã đánh sụt nó xuống thành một cuộc trao đổi gớm ghiếc những âm tiết, trong đó thường hay trở đi trở lại nhất là từ “nhức đầu”, tính từ “lố bịch” động từ “trả tiền”; trạng từ “bao nhiêu”. Vậy mà vào thời đầu cuộc hôn nhân của họ, Moóctimơ đã hi vọng thấy Giuđích quan tâm đến công việc và thành công của mình! Ông nhận thấy bà chỉ bêu riếu các thất bại của ông, không bao giờ bình luận các thắng lợi của ông, coi chúng tựa hồ là cái sự dĩ nhiên vậy. Một thứ thù nghịch âm ỉ và câm lặng đã được nhanh chóng thiết lập, mỗi người cố thủ ở bên trong ý nghĩ của mình, Giuđích thì chẳng thiết tha ca cẩm nữa - trừ bằng điệu bộ. Moóctimơ thì thận trọng giữ riêng cho mình các thành đạt nghề nghiệp, mà có lẽ bà vợ sẽ sung sướng lắm, nếu biến được chúng thành con số không, chỉ bằng một câu nói ác độc hay một cái bĩu môi khinh bỉ. Bốn năm trước, khi đã là một trọng những luật sư tài chính nổi tiếng nhất của New York, suýt nữa ông đã mừng hét lên vì ước muốn tháo gỡ một số vụ việc của Công đoàn ([1]).
Đến phút chót, ông đã chối từ, nhờ một dự cảm mách bảo.
Dẫu thế cái khoản tiền tuột khỏi tay ông đó cũng chẳng làm thay đổi - nhất thời – đời sống của Giuđích chút nào.
Các tủ áo của bà chật cứng những lông thú đắt tiền, các ngăn kéo của bà đầy phè những đồ nữ trang, tựa hồ những tặng phẩm nhiều cơ man đó có thể bù lại được cái sự thiếu giao lưu lời lẽ gậm nhấm lứa đôi họ, tựa hồ có thể ném một cây cầu mỏng manh vào giữa hai bờ im lặng của họ.
Bà châm hút điếu thuốc lá thứ hai mươi trong buổi sáng, dụi lửa que diêm vào tách cà phê đặt trên cái khay đựng bữa điểm tâm mà bà chỉ dùng qua. Moocti kiểm tra cái khoá ngăn kéo của chiếc va li nhỏ, nhẹ của ông.
- Anh đi à?
- Đi.
- Nhưng anh vừa ở Naxau về mà! Trời, nhức đầu.
- Em uống thuốc đi.
- Anh đi đâu?
Sửng sốt, ông đứng thẳng dậy. Vờ thờ ơ trước mọi hành vi của ông, bà không đặt ra những câu hỏi loại này với ông bao giờ. Ông suýt buột miệng trả lời: “Đi đâu thì dính dáng quái gì đến bà cơ chứ”, nhưng kìm lại được và đành làu bàu:
- Đi Naxau.
Như cái máy, bà đổ chỗ thừa của tách cà phê đầy mẩu que diêm vào trong cái cốc còn đến một nửa nước bưởi rồi ném điếu thuốc lá bà vừa châm vào trong thứ nước hổ lốn đó.
- Anh may đấy...!
Ông lo lắng tìm ánh mắt bà và nhẹ người khi chỉ đọc thấy ở đó vẻ ngán ngẩm tẻ nhạt quen thuộc.
Ông nói giễu:
- Nếu em xong xuôi được trong năm phút thì anh đưa em đi với anh.
- Lố bịch. Nhức đầu mà!
Nếu như bà có thể biết được nhỉ? Ông, con người bà đã thấy lớn lên, bà luôn luôn coi như viên luật sư bé bỏng thảm hại lúc ban đầu, cái lúc thật tình ông đã phải nài van để được vào làm chân tập sự trong một văn phòng luật. Ông, con người bà ngỡ đã làm cho liệt dương vì nhờ bằng ấy tháng năm bà ra sức thiến hoạn? Cho dù ông thú nhận hết với bà thì liệu bà có thể quan niệm nổi được cái việc ông sắp sửa thực hiện không đấy? Ông khẽ ho.
- Thôi nhé, nào...
Cúi xuống định làm cử chỉ vĩnh biệt nhưng giữa chừng ông lại ngừng...
- Anh phải đi đến đấy...
Thói thường lẽ ra ông phải xúc động. Có những tình cảm sắt đá và đau thương như những tình cảm vẫn bủa vây lấy các nhân vật chính trong tiểu thuyết khi họ gạch một đường kẻ dứt khoát vào một cuộc hôn phối hai chục năm ròng. Nhưng không, ông không thể xúc động nữa.
Ông bình thản, tựa như ngay tối nay ông lại về nhà ăn cơm vậy. Ý nghĩ về việc hai người không có con cái chợt làm cho ông mừng quýnh! Họ chưa xây dựng gì hết và ông không phá bỏ cái gì hết. Để bà ở lại thế này, xét cho cùng, ông chỉ có vứt bỏ đi một phần của chính ông, một cái mẩu nhớp nhúa của cuộc đời mà nhớ lại chỉ thấy tủi nhục, bởi lẽ đã chờ mòn chờ mỏi mới có được can đảm chạy trốn.
Chưa tới bốn mươi tám tiếng đồng hồ nữa, ông đã ở nơi khác, với người kia, ở một nơi chốn mộng tưởng không thể ngờ là có được. Và ông, Moóctimơ Ô Broi, sẽ trở thành người giàu nhất hành tinh, giàu như chưa từng ai giàu được như thế, giàu vượt xa cái mức mà bộ óc điên loạn nhất có thể tưởng tượng ra. Ông đã đứng ở cách cửa hai bước, va li trong tay, bà bỗng nói:
- Moóctimơ! Đi ra thì bảo Macgarét đem nước nguội và thuốc cho em nhé!
Ông gật đầu, thoáng nghĩ cái từ cuối cùng ông nghe ở miệng bà là “thuốc uống”. Ông quay lưng lại bà, bà không ngờ ông đang mỉm cười: ông sẽ không bao giờ gặp lại bà đâu.
*
Chiếc máy bay nhỏ đang ở vòng lượn thứ ba. Một lần nữa nó bổ nhào xuống con đường chính của Chiavôna, lấy đó làm trục, lượn sát các mái nhà màu gạch đỏ trong tiếng rung ầm ầm rồi ngóc lên ở trên trái gác chuông nhà thờ.
Thế là, ngẩng đầu lên, tất cả dân cư thành phố nhỏ này liền trông thấy vô vàn những tờ giấy nho nhỏ đung đưa trong gió, bồng bềnh xoay tròn rồi mềm mại hạ xuống, ngập ngừng dịch đảo như lá rụng để rồi đậu xuống mặt đường, mui xe hơi, ban công, mái vải màu sặc sỡ che quầy hàng bán rong... Đang trưa, chợ một tuần mới nhóm một lần, phố xá chật ních người và vào cái ngày thứ năm của tháng Tư này, gió nhẹ từ hồ Côm ở phía nam thổi về, đã để cho mắt người ta đoán được chính xác đường nét mềm mại của những người đàn bà trẻ nhất, những người đầu tiên lấy váy mỏng của họ ra khỏi hòm quần áo sặc mùi long não.
Hai ba đứa trẻ nhặt những tờ thoạt đầu chúng ngỡ là giấy quảng cáo, ngập ngừng lật đi lật lại trong tay rồi nhìn nhau, không dám tin. Đứa trẻ mười hai tuổi, con trai ông chủ hiệu bánh mì đã thâu tóm được cái mà ai cũng có thể nhìn được bằng ánh mắt nhưng chẳng dám nói ra mồm. Xúc động ríu cẳng lại, nó lao về cửa hàng bách hoá của bố, ôm ở ngực một nắm giấy bạc từ trên trời rơi xuống rồi thất thanh gọi bố mẹ đang bị tiếng máy bay ầm ĩ lôi ra đứng ở ngưỡng cửa hiệu: “Tiền! Bố ơi, mẹ ơi, nhanh lên! Mưa tiền xuống đây này?”.
Lúc đó, cả những người đa nghi nhất, những người chán đời nhất cũng cảm thấy như bị điện giật. Tất cả nhào vô cái vòng quay tít mù của xe cộ đang chèn tắc đường phố, khom lưng vì cuộc đi câu kỳ diệu, giữa một dàn hoà tấu những tiếng phanh rít, tiếng chửi rủa, tiếng các gia đình hét lên mách bảo những thành viên nhanh nhẹn nhất của họ, tiếng đe nẹt, tiếng phản đối, tiếng cổ vũ bị che lấp đi phũ phàng bồi tiếng động hãi hùng của chiếc may bay thình lình trở lại và từ đó lại tuột ra một trận mưa vàng mưa bạc thứ hai. “Phép màu đấy mà”! Phép màu đấy mà!” Vài bà lão sắp chết lầm rầm đọc kinh và làm dấu. Những đứa trẻ con bị đám đàn anh khoẻ hơn túm lấy vạt áo, toan leo vắt vẻo lên các ngọn cây nơi các lá non bỗng nở bung ra những tờ giấy bạc.
Đó là những giấy bạc Thụy Sĩ, những tờ giấy bạc đẹp đẽ, ngon lành, phơn phớt màu hoa cà của Schweizerische National Bank ([2]) với giá trị theo thứ bậc từ mưòi đến năm mươi frăng. Cuộc nhào vô trở nên hung dữ, những cuộc đánh lộn nổ ra.
Cho máy bay ngóc lên, Rênata phá ra cười. Nhìn từ trên cao xuống, cảnh tượng gợi đến một chuồng gà mà đám gà vịt phát điên phát rồ đang quay ra mổ nhoáng nhoàng những cái hạt tưởng tượng kia.
- Em đáng ghét lắm! - Cuốc hậm hực hét lên để lấp đi cái tiếng động cơ gầm rít và tiếng gió dữ tợn.
Anh hết hồn thấy nàng buông cần lái để đóng đánh sập nắp buồng lái bằng kính nhựa lại. Chiếc máy bay chập choạng, làm cho Rênata càng cười lớn hơn. Nàng liếc về phía anh:
- Đừng có mà thách em!
Bên dưới họ, trải ra những thung lũng nhỏ xanh rờn, đây đó lốm đốm màu xanh thẳm của những cây thông mọc bám vào sườn núi.
- Giữ chặt, ta bổ nhào đấy! - Rênata nói.
- Rênata! - Cuốc hét lên.
Chiếc Paipơ rơi như một hòn đá xuống đàn bò mà Rênata đã lấy làm chuẩn, có vẻ sát trên lưng chúng trong khi chúng chạy tán loạn, hai con chó to tướng đuổi theo đằng sau. Không đến một tích tắc nhưng đủ cho Cuốc nhìn thấy người chăn bò hoa chân múa tay và giơ quả đấm về phía mình. Cuốc cố lấy giọng bình tĩnh:
- Em muốn chứng tỏ với anh cái gì nào?
Bây giờ nàng cho trò nhảy chồm chồm qua từng cụm mây nhỏ nhẹ bị gió đánh xô thấp ra, Rênata đã lấy lại một vẻ mặt nghiêm chỉnh hơn.
- Chứng minh rằng anh sai hoàn toàn, rằng anh đã không dám trung thực gọi thẳng tên các dục vọng của anh ra. Anh đã thấy họ xông đến đánh nhau khi em thả tiền xuống rồi chứ? Thế mà anh lại cho rằng sẽ chẳng ai động đậy, rằng em làm thế là đồi bại, rằng em xỉ nhục những người lao động. Nào, ai đúng? Cuốc ngồi nép vào lòng ghế, vờ không nghe thấy. Anh thoáng buồn nôn. Đương đầu với nàng anh sợ sẽ còn đẩy nàng tới những trò ngông nghênh nữa, có thể làm cho chiếc xe du lịch trong tay nàng biến thành chiếc xe chứa hàng, máy bay du lịch thành cần cẩu dùng đề quay những phim ác mộng. Rênata là cả một sự thách thức, trong những hoàn cảnh nguy hiểm nào đó, tốt nhất là không nên khêu chúng dậy.
Cuốc sẽ chẳng bao giờ quên được cái ngày kinh hoàng anh mời nàng tới dự tiệc kỷ niệm trường trung học, nàng đã rỉ tai anh: “Đứa ngồi cạnh em quậy quá à! Đổ đĩa mì vào áo sơ mi nó khéo mà hay đấy nhỉ”.
Lơ đãng hoặc dại dột, anh đã nói “Hay”, gây nên thảm hoạ là một vệt dài xốt cà chua, pho mát và bột mì lẫn lộn trên bộ com lê sạch bong của người bạn học.
- Anh không trả lời gì hết à? - Để phản đối việc anh im lặng, nàng lập tức cho máy bay dựng ngược lên, khiến anh ngạt thở và lưng dính bệt vào thành ghế hình chậu, trong một tư thế song song với đường chân trời. Tiếp đó, anh lại được hưởng một cái bổ nhào mới, hai ba vòng khoan xoắn trôn ốc, trong đó trời đất đều lộn tùng phèo, một đà trượt dài lộn đầu xuống đất và một câu giễu cợt:
- Nếu tiền là cứt thì người ta đã chẳng lổm ngòm bò nhặt thế đâu.
Anh nghiến răng lại để cố tự kiềm chế. Nếu con rồ này không làm rơi máy bay trong những giây phút tới thì anh còn có cơ may bé nhỏ được lành lặn trở về điểm xuất phát của hai người: Duy rích. Duy rích, nơi ba ngày nữa, rất chính xác là ngày 26 tháng Tư, lễ cưới của họ sẽ được cử hành.
*
Dada Phinni thật tình không hiểu tại sao chẳng có nhà sản xuất phim nào giữ ả lại giữa đường để bảo ả ký một hợp đồng suốt đời về vai đào lớn bao giờ cả: ả tự thấy mình hoàn hảo. Không một bóng tối, không một nếp nhăn làm giảm giá làn da căng mịn của khuôn mặt ả bừng sáng lên bởi cặp mắt màu xanh hồ thuỷ, cặp mắt được ả tự phán cho là dị thường và bí hiểm. Trần truồng trước gương, ả xoay xoay một trong mấy cánh gương để chiêm ngưỡng lưng mình sau khi đã ngắm nghía mãi đằng trước và chiều nghiêng. Ả bàng hoàng về cái tỷ lệ hài hoà giữa cái eo mảnh đẻ và cặp mông đầy tròn, ánh xa tanh mượt mà của làn da tắm nắng, nét mảnh mai của bắp chân, đường lượn bí ẩn của cặp đùi. Ả rơm rớm nước mắt trước ngần ấy cái đẹp. Một lần nữa, ả thầm hỏi xem mình có làm một con tính đúng không khi tạm thời gắn đời mình vào cái người đàn ông bé nhỏ, tẻ nhạt, vô vị kia, cái người tuy vậy hình như lại có ma thuật làm cho mỗi bước đi đều nở ra bạc ra vàng. Ả đã quen ông ta một cách lạ lùng cách đây sáu tháng... Cộng với lòng say mê của chính ả đối với hình ảnh ả, còn có thêm một tham vọng vô bờ bến về người nghệ sĩ nữa. Ả cầm chắc khi xuất hiện trên màn ảnh hay sân khấu, sẽ tuỳ thích làm bật ra được ở người xem nước mắt hay tiếng cười, ả sẽ làm rung lên được toàn bộ cung bậc các mối xúc cảm của họ bằng bộ điệu tinh tế, tình cảm mãnh liệt của ả.
Cần phải mở đầu tốt đẹp: ả đã làm mẫu cho các bức ảnh dùng để tô vẽ cho câu chuyện về một hộp xúp măng tây. Sau khi ngủ với ả, tay thợ chụp ảnh đã chụp những bức thầm kín hơn để - hắn thề - lưu trong hồ sơ riêng của hắn. Kiêu ngạo đến hoá rồ, ba tháng sau ả đã thấy chúng được in trên một tờ tạp chí tục tĩu, luôn một lèo. Hiểu ngay cái lợi có thể rút ra từ sự phản bội nọ, miễn là ả vờ nổ nỗi bất bình. Một tai tiếng cỏn con có thể dẫn tới một bê bối lớn mà với đôi chút may mắn, sẽ làm chuyển động được một phản ứng quảng cáo dây chuyền. Ả đã hỏi một người bạn gái địa chỉ của tay luật sư giỏi nhất thành phố, quyết tâm đem một vang dội tối đa cho “vụ bội tín” kia.
Ả đến phòng luật sư Moóctimơ Ô Broi, một viên tập sự cấm cẳn tuyên bố với ả rằng: hắn không biết ông chủ đang ở đâu. Ả trở lại hai lần. Lần thứ ba, xen vào câu chuyện giữa ả và viên tập sự là một người đàn ông bé nhỏ, mờ xỉn, loại đàn ông mà một người đàn bà chẳng bao giờ để ý tới trừ phi hắn đi lang thang với một mũi dao cắm vào lưng hay con số tài khoản cài trên ngực. Ả hết sức ngạc nhiên thấy viên tập sự tỏ ra vô cùng kính trọng dị vật nọ rồi nói với một nụ cười quỵ lụy: “Ông Ô Broi sẽ đích thân trông nom công việc của cô”. Thế đấy...
Giữa họ tất cả bắt đầu là như vậy. Ả mau chóng nhận ra cái dáng ẻo lả của nhân vật đã được đền bù bằng một tấm lòng hào hiệp ngông cuồng mà một đêm làm tình đầu tiên không khiến cho cạn kiệt. Thời đó, Dada sống trong một căn phòng thảm hại và thường xuyên bị đe doạ tống khứ ra khỏi đó vì không trả được tiền thuê. Vốn liếng của ả là một va li rẻ tiền, một váy mặc tối duy nhất, một bộ đồ thể thao và túi phấn son.
Những hào phóng của Moóctimơ làm ả choáng váng bao nhiêu thì những ôm ấp của ông làm ả cụt hứng bấy nhiêu. Những ôm ấp kiểu thỏ đực vậy mà cũng vẫn đặt ông luật sư vào cảnh suy sụp gắn với trạng thái thiêm thiếp hôn mê. Sau khi Moóctimơ cho ả về ở trong một dẫy phòng lộng lẫy của khách sạn Oan-đYork (là nơi như có phép lạ, ả có thể gọi ra tất cả những gì hiện lên ở trong đầu, và nơi, dĩ nhiên vì lý do sinh lý, ả đã dành cho mình những vụ ăn nằm vụng trộm và tàn bạo ở đó.)
Thế rồi ả nhân bội yêu sách lên, trong đó một tuần trang bị cho mình một tủ quần áo, khiến một ngôi sao màn bạc cũng phải tái mặt lại. Rồi để thử nghiệm người tình, kiểm tra độ bền vững của những một dây nối buộc ông với ả, ả đã đòi tư trang, châu báu... ông đã chấp nhận với vẻ cập rập nhút nhát, vượt lên cả những điều ả có thể tưởng tượng ra. Ông không tỏ vẻ ngạc nhiên với một yêu sách nào hết và xem chừng ông thích thú được thoả mãn ham muốn của ả ngay cả trước khi ả nói thành lời. Đổi lại, ông chỉ xin sự có mặt của ả trong nhưng buổi tối sầu thảm vô tận của ông khiến cho ả chán muốn chết. Đôi phen, ông cầm tay ả - nếu có một người thứ ba lúc đó đang quan sát thì ả xấu hổ lắm - nắm nó trong tay ông và chiêm ngưỡng nó với vẻ thần phục của một cái đầu ngờ nghệch khó tin.
Mooctimơ ít nói với Dada về công việc của ông, chỉ đóng khung trong việc bao phủ lên người ả vàng bạc, quà tặng, cho tới hôm cách đây một tháng, ông thốt ra cái câu bí hiểm này: “Anh thích là hai chúng ta sống chung với nhau, chỉ riêng em và anh thôi. Em có bằng lòng không?” Biết ông có vợ rồi, Dada vẫn cứ rùng mình tởm lợm nghĩ tới cái cảnh mặt đối mặt ngày ngày đó. Ả lập tức xin lời khuyên ứng phó ở Gimmi, gã thợ ảnh ả vẫn gặp những lúc không bận với Moóctimơ, cũng như vui lòng cho “vay” những món mà gã nhận chẳng mấy khách khí. Gã đã nhấn mạnh cho ả hiểu cái lợi của mối quan hệ với Moóctimơ, đồng thời gã cũng ngạc nhiên: một người thanh tao như Ô Broi lại phải lòng được cái con nhãi tẩm đẫm nước hoa và tự si mê vẻ đẹp của mình, loại đàn bà giễu qua suốt ngày trong phòng ảnh của gã, đứa nào đứa nấy hệt một kiểu như nhau. Nhưng, giống như mọi bọn đĩ ranh không muốn trả giá cho những thứ chúng giành được nhờ ân huệ nhất thời của cái trôn chúng, Dada nhìn không xa quá tầm trôn, đã miễn cưỡng nói:
- Thấy ngay là không phải anh xơi thứ cỏ rác đó mà!
Cuối cùng luận cứ duy nhất của Gimmi làm cho ả kinh hoàng, nếu không thì cũng ngớ ra là:
- Cái người em coi là cỏ rác đó đang xử lý những vụ gai góc nhất của Công đoàn đấy!
Ả phá ra cười: Moóctimơ, một găngxtơ, một tên cướp ư? Song, đôi khi cố hết sức, ả cũng đã bằng con mắt của Gimmi, trọng vọng Ô Broi trong chớp nhoáng. Tối qua, mọi sự trở nên gấp gáp. Moóctimơ lại hỏi cái câu đã đặt ra một tháng trước đây. “Em có bằng lòng không?” Đã được Jimmy dạy dỗ, ả trả lời rằng vâng.
Ả vén tấm rèm khoang cửa kính rộng, lơ đãng nhìn ra ngoài đường, nơi những khách du lịch như một cơn nước triều đang trôi chảy lờ đờ trong cái lò lửa. Ả luôn luôn mơ ước được biết Nasau và được lững thững đi dạo ở Bay Street, để rồi có thể yên tâm rằng, ả đã được ở đó và đã chán mớ đời về nó. Một tiếng đồng hồ nữa Moóctimơ mới tới, vé của hai người đã có nhưng đi đâu thì ông chưa cho ả hay. “Ở cái nơi ta đến, em sẽ là một hoàng hậu. Anh cuộc với em là bất cứ thứ gì em muốn đều lập tức có ngay”.
Ả lừng khừng đáp: “Một con cá voi nhá? Và Moóctimơ liền trả lời với một giọng trẻ thơ: “Anh nghĩ là em nói một con cá voi bằng vàng khối phải không?”. Thoáng lo sợ, ả quay vào buồng tắm và để lấy lại tinh thần, ả tính nhẩm những ngày còn phải sống với Moóctimơ trước khi nắm được mẻ lớn tiền nong của ông để tếch đi sống với Jimmy.
Với Moóctimơ, cái làm cho ả kinh nhất không phải là việc ông xoa vuốt cặp mông của ả, cầm bàn tay ả, nắn bóp ngực ả... mà là ông trông đợi ở ả cái trò bẩn thỉu, nhớp nhúa kia: lòng trìu mến.
*
Các xe tải nhà binh đã đi Giơne, Niên, Moóctimơgiơ, Lôdan, Phribua, Béc, Luxéc, Đúc và Duyrich để đổ lính. Mỗi lính có nhiệm vụ dò xét một khoảnh ba trăm mét, lục lọi chi li cả cỏ cây hai bên đường trên chiều ngang mười mét.
Được phen hoà hợp với nhau, cảnh sát và quân đội Thụy Sĩ đã đánh giá rằng một cái xác người dù có bị xén cụt mất một cẳng, vẫn có nguy cơ gây ra được cảnh rối loạn trên đồng quê. Mệnh lệnh tuyệt đối là theo đuổi cuộc điều tra cho tới khi tìm được phần còn lại của cái xác. Đêm đến, các sĩ quan công binh ra lệnh chiếu đèn rọi.
Chiếc cẳng tìm thấy trên tấm bàn chắn đầu máy chuyến xe lửa tốc hành Giơne - Duyrích, cũng đã cung cấp cho các điều tra viên vài ba bí mật. Chiếc giày mang nhãn hiệu một cửa hàng ở New York, hiệu Biatxca. Cảnh sát Duyrích đã gọi điện báo động các đồng nghiệp ở Mỹ.
Họ đã bắt đầu công cuộc tìm kiếm. Với đôi chút may mắn, người ta có thể sẽ mau chóng được biết căn cước chủ nhân chiếc giày. Trong túi quần, ngoài một cuộn những tờ giấy bạc gồm năm nghìn đôla, các thanh tra cảnh sát còn phát hiện ra một tấm vé đã được bấm kìm ở Duyrích. Và họ thật sự bực dọc là một cái cẳng lang thang lại có thể lọt vào Duyrích trong khi lẽ ra nó đã phải tới Giơne cùng lúc với người sở hữu đích thực của nó.
*
Đàng hoàng giữa Vitôriô Piđu và Môsê Yudenman, Italô “Bé” Vônpôn chằm chằm nhìn vào mặt mười một người ngồi chung quanh bàn họp. Việc ngự được vào chiếc ghế bành của anh hắn đã cho hắn một uy quyền điềm đạm mà hai ánh than tàn ác náu ở sau hai hố mắt nửa khép nửa mở - hai tròng đen không ngừng láo liên của hắn - đã phủ nhận đi mất rồi. Hắn không tin ở cái tiếng nói sắp sửa phải từ tốn của hắn vì chỉ có dùng vào những việc gây gổ hay nạt nộ thì giọng nói ấy mới phát huy được hết cái chất thuần tuý cua nó.
Hắn lại cố sức nhập vai cái nhân vật tạm thời phải sắm, ra lệnh cho hai bàn tay hắn thôi sờ mó vào chiếc bút máy bằng vàng khối, cho hai con mắt hắn ngừng cuộc quay đảo miên man.
Bù vào đó, hắn thọc tay vào túi áo, ở chỗ trái tim, để làm một cuộc tiếp xúc vội vã nhưng an thần với cỗ bài năm mươi hai lá mà hắn không bao giờ quên mang theo người, đảm nhận cho hắn hai chức năng, vừa là dụng cụ cờ bạc - cờ bạc luôn luôn nuôi sống hắn, hắn chỉ sống nhờ ở cờ bạc - vừa là thứ ban bố số phận, thứ tuyên cáo các vận hạn may rủi của hắn. Khi đi xa, hắn còn mang theo một bàn cờ quay tí hon. Lúc hắn ném hòn bi ngà vào bàn cờ quay để tạo ra những đường múa nhảy vô cùng tận và có sức quyến rũ thì chẳng còn gì đáng kể nữa với hắn. Lúc đó hắn bước vào một vũ trụ không có thời hạn, trong đó các con số là những vị chúa. Kỷ lục của hắn là ba ngày, bốn đêm ở Las Vegas, trong một phòng khách tư. Từng lúc đều đặn, đám lâu la đem đến đặt trước mặt hắn những đồ ăn thức uống, và hắn nuốt như máy, dưới ánh chói gắt của những tia sáng nhân tạo đối chiếu vào mặt tấm thảm màu xanh chai. Khi rời bàn cờ quay, hắn chỉ vươn vai cho dãn xương cốt.
Rồi hắn ngã vật xuống thảm, ngủ như một kẻ yêu đời và người ta đã khiêng hắn như khiêng cái xác, về phòng ngủ. Mười bốn giờ sau hắn mới tỉnh dậy...
Các ngón tay không buông cỗ bài, hắn nói:
- Bạn Ô Broi của chúng ta, đại diện của các bạn, lúc này đang trên đường đi Duyrich. Tất cả mọi sự đều ổn.
Đây là bức điện của Đôn Giencô tôi vừa nhận được.
Hắn rút trong túi ra một mẩu giấy nhàu nát hắn đã đọc đi đọc lại hàng trăm lần trước khi chiều theo lời dạy của ông anh: tống đạt lời mời họp và thông báo cái tin.
Etô Gabêlôti liếc nhanh vào bức điện, lặng lẽ truyền cho Ximêôn Pheri và Pheri chìa cho Jiôxép Đôto. Trong khi lần lượt Cácmin Crimelô, Vitoriô Piđu, Anggiêlô Bacba, Vixentê Brutô, Tôma Mécta, Anđô Amanphi, Caclô Bađalêtô và Frăngki Xabatini cùng xem. Italô mơ màng nghĩ rằng hắn đang được chứng kiến một sự kiện lịch sử: cuộc gặp hoà bình của hai “gia tộc” hùng mạnh nhất Công đoàn, họ Gabêlôti và họ Vônpôn. Sau hai chục năm trời chiến tranh lạnh hoặc đổ vỡ chết chóc. Mắt hắn lướt từ bộ mặt này sang bộ mặt kia, nhận thấy ở trên đó thoáng gợn lên nét hoan hỉ không kìm nén đang làm rạn nứt trong chớp nhoáng cái mầu hồ giả tạo dùng làm tâm mặt nạ chìa ra vẻ xã hội. Qua từng bàn tay một, bức điện đi hết một vòng đã lại nằm trước mặt hắn.
- Gì khác nữa? - Cáclô Bađalêtô hỏi xấc.
Hắn ghét Italô và không bỏ lỡ cơ hội nào để trêu chọc.
Năm năm trước, khi Italô từ Luân Đôn về, Bađalêtô còn ở trong băng nhà Vônpôn. Thay cho lời chào mừng, hắn đã giễu cợt ném ra câu: “Come va, speranzaitut?” Và quai hàm hắn liền bị vỡ luôn hai chỗ cùng những chiếc răng nanh rụng mất sạch, một chiếc, sau cú húc đầu mù quáng, vẫn còn cắm ngập vào phía trên trán Italô.
Speranzaitut là cái tiếng khinh rẻ mà người Xixin dùng để chỉ những đứa con bỏ quê cha đất tổ vọt ra nước ngoài. Đằng này, nếu Italô có buộc phải sống hai năm biệt xứ ở Anh thì cũng không một thủ lĩnh nào của một trong mấy gia tộc lớn nhất New York hay bờ biển phía Tây lại chẳng hiểu rằng đó là hắn theo lệnh ông anh mà thôi. Giencô Vônpôn lúc đó là Đôn ([3]) một cái chớp mắt cũng ngang giá trị với một câu sấm truyền và cậu em út chớ có hòng bàn cãi những quyết định của ông.
- Không gì cả. - Italô quắc mắt nhìn Bađaletô đáp.
Hắn những muốn tên này phải chịu cái sức hút tự nhiên mà ai ai ở trước mặt anh hắn cũng đều cảm thấy, tuy ông chẳng hề phải dở cái gì ra để áp đặt. Quả là Italô được người ta sợ, nhưng Gien cô lại có một cái gì đó khác: ông được người ta kính trọng. Vẻ ngoài nhỏ nhẹ, nụ cười lành hiền, ngay thật cùng những năng khiếu bẩm sinh về hoà giải đã che giấu đi một cách tuyệt vời bản chất tàn bạo và tham lam của ông. Trái lại, Italô không bao giờ kìm nén được lâu cơn thịnh nộ sôi sục thường xuyên trú ngụ bên trong người hắn, chẳng hề với lý do chính đáng nào. Những cơn xung đột khát máu thúc đẩy hắn phải thoả mãn ngay tức thì những khát vọng bất kể chúng thuộc vào loại chuyện riêng tư, tình cảm hay kinh tế. Ít khiếu ăn nói, bị các đam mê dằn vặt, thích dùng hành động thô bạo thay vì lời lẽ, những điều này lẽ ra đã buộc hắn phải sống vật vờ ở một vị trí điếu đóm của “dân dao búa”, kẻ ăn người ở, nếu như không nhờ có vai vế của người anh. Các thủ lĩnh Công đoàn nghi ngại tính dễ nổi hung, tật thích dùng các phương pháp sơ đẳng và bạo lực của hắn. Từ An Capo ([4]) đến nay, thời thế đã biến đổi quá đi rồi, chẳng phải các đòn dữ ít đi mà là bởi vì chúng đã được diễn ra êm thấm, uyển chuyển, được thực hiện bởi những kẻ vô danh mà sau khi lĩnh tiền qua người trung gian vẫn chẳng hề biết chúng hoàn thành hợp đồng vì cái gì và cho ai. Thế là chẳng có một đầu mối nhỏ nhặt nào có thể giúp cho các điều tra viên của nạn nhân ngoi ngược lên được tới tên đao phủ: giữa hai người không hề một quan hệ, không cả chút động cơ. Ở đầu hệ thống, mọi “capo” ([5]) đều phải mang bộ mã không thể chê trách của một nhà kinh doanh để cái kỹ nghệ của mình được yên ổn với quan thuế Mỹ, với cảnh sát và với cạnh tranh.
Ngày nay những cuộc đầu tư của các gia tộc vẫn trình bày ra cái dáng dấp và cấu trúc hoàn hảo của một công ty đa quốc gia với những ngành, những nhánh bao la vô tận, được một đạo quân các luật gia điều hành, họ đem những khoản lời bất chính từ những vụ buôn lậu, những vụ tống tiền, những vụ ám sát cùng các thứ tội phạm trên quy mô lớn khác đầu tư vào các xí nghiệp, cái kinh doanh vượt lên khỏi mọi sự nghi ngờ. Quả thế thật, không hiếm những món lời lãi do mua buôn bán ma tuý, sau một chu trình hiểm hóc và bí mật đã lại được đổ vào tài trợ cho bệnh viện điều trị trẻ con tật nguyền mà lễ khánh thành đã được cử hành om xòm trước sự hiện diện của mọi quan chức thành phố cùng với lời cầu chúc tốt lành của các nhà cầm quyền, lòng biết ơn của chính phủ, những câu cảm tạ xúc động của dân chúng. Giencô Vônpôn luôn theo đúng luật. Tờ - rớt chất xám của ông bao gồm tinh hoa của các trường học lớn về công pháp quốc tế, có vẻ như trong con mắt ông nhìn thì việc kén tuyển bằng vàng ròng các phần tứ ưu tú nhất của mỗi khoa học sẽ bù đắp lại được cái bất hạnh của bản thân ông bị thất học cho tới tận mười tám tuổi. Nhưng khi xem xét các kết quả đưa từ chỗ tạo dựng nên được cái mạng lưới lưu thông mờ ám khổng lồ này của tiền bạc thì người ta lại phải nghiêng mình thừa nhận rằng phương pháp của ông thật tài tình.
Môsê Yuđenman phát biểu:
- Giai đoạn đầu của công việc đã xong. Ba tháng tới, thu nhập của chúng ta sẽ trở nên hợp pháp.
Xuất đầu lộ diện thẳng một lèo từ Bronx, cái quận lầm than của New York, từng vừa theo học đại học, vừa thái rau quả ở các quầy hàng, vừa chơi bạc với bọn lưu manh cùng phố, Yuđenman đã được trời phú cho một đặc ân có một không hai: hắn có thể vượt mặt viên giám đốc xảo quyệt nhất của bất cứ ngân hàng nào về sự mau lẹ và tính hiệu quả. Đẻ ra với khiếu bẩm sinh về con số, giống như ta đẻ ra thì có cặp mắt xanh vậy; hắn không học mà biết, không nghĩ mà hiểu và hắn chẳng phải tìm kiếm bao giờ: hắn cứ phát hiện. Cái đầu óc nhạy bén này còn được lồng thêm bởi thiên tài của con người tốt nghiệp Trường tài chính quốc gia. Không hồ sơ nào, dù rắc rối đến đâu, lại có thể cưỡng lại nổi hắn dù trong vòng năm phút. Ngay lập tức hắn lẩy ra từ trong đó một kẽ hở, một chi tiết nhỏ xíu, một dấu phảy bỏ sót cho phép hắn nuốt lời cam kết một cách hợp pháp nhất trần đời mà lại chẳng bị ai nghi là có tà tâm hay gian trá được. Giỏi hơn một máy tính, hắn thuộc những khoản lợi tức của các gia tộc thù địch cùng nằm trong “Ban” cái liên hiệp ở mức cao nhất của mưòi một ông capô ngự trị trong ngành buôn lậu thế giới, cái tổ chức mà ở trong đó Giencô Vônpôn đâu có phải là một nét trang trí loàng xoàng. Khi Yuđenman vào trong tay gia tộc, Giencô đã phải đấu đá với đám người nhà để buộc họ chấp nhận gã. Một khi người Xixin chính hiệu cấu tạo nên cái khung cốt của gia tộc thì khó lòng chấp nhận nổi một anh Do Thái có mặt trong đám họ rồi. Gắn bó một cách hung tợn với truyền thống tiên tổ của miếng đất già cỗi, họ mang một mối nghi kỵ bản năng vào tất cả những gì xa lạ đối với tông phái, với sắc tộc mình. Họ ghép người Ai len, người da đen, Do Thái, Tàu và người theo đạo Tin Lành vào chung một sọt. Thoạt đầu, Môsê Yuđenman cố làm cho mình được lãng quên đi, chỉ xen vào khi người ta hỏi ý kiến, không ngả về một ai, không nói xấu bất cứ người nào. Hắn ở đó và hết, có thế thôi, như một cái bàn, cái ghế, dần dà trở nên quen mắt, nhưng người ta biết rằng sẽ thấy nó ở cái vị trí ấy, ngày mà người ta cần đến nó. Hắn quá sắc sảo để không khỏi phải nhìn thấy một số ước luật điều hành băng này đã có cái trở nên vô hiệu rồi, quá thông minh để khỏi hùn lưng vốn vào đó hoặc ra một lời chỉ trích nhỏ nào, vĩnh viễn lấy tôn chỉ của thánh Phăng xoa Đát xin làm tôn chỉ của mình: “Đừng ra sức thay đổi thế giới. Chỉ có đổi thế giới thôi!”. Nhưng hắn cũng không muốn đổi gì cả. Cái vũ trụ bí mật hắn vùng vẫy bên trong đó là cái vũ trụ duy nhất có thế thoả mãn được thói đói khát sức mạnh, nỗi thèm thuồng của kẻ tham mưu nằm trong người hắn. Tài ba đáng kinh ngạc của hắn về kế toán và quản lý giải quyết nốt chỗ còn lại.
Trong khi các gia tộc chém giết nhau xoành xoạch bởi những chuyện vô bổ về uy danh, hắn đã không những gìn giữ được mạng sống mà còn chiếm được một chỗ ở ngay giữa những thành viên của cái “Ban” tối cao, không bị một phản đối nào cả. Mọi sự hắn nhờ ở Giencô, người biết hắn từ thuở hắn còn nhếch nhác và trần trụi, nhưng nhờ ở hắn, Đôn Vônpôn đã lại củng cố được uy quyền của mình. Từ nay, vai trò “cố vấn riêng” dành cho hắn đã lan sang mọi lĩnh vực hoạt động của Công đoàn, và ở trong các vụ có tính tế nhị, Công đoàn đã cho hắn làm một thứ trọng tài, một vai hiền triết. Các trách nhiệm đó không hề ngăn cản hắn xây dựng gia tài riêng ngày một nhân bội lên băng những đầu tư chính xác, những quyết định chớp nhoáng, một sự đánh hơi khó lòng tránh né khỏi của cú vọ để dò ra được tất cả nhưng gì đang vỗ cánh ở trong vòm trời chứng khoán, cờ bạc, thực phẩm, vận tải, may mặc, quần áo, bar, quầy bia, nhà cửa, máy bán hàng tự động, rượu lậu, cá cược, đấu bốc, tống tiền, cho vay lại và chứa gái. Biết rằng để sư tử không cắn thì sư tử phải no, ngay đầu tiên, hắn đã hết lòng chú ý cho các nhân viên đều được thoả mãn, và sang bước thứ hai, sau khi đã chạy chọt được một tự do hành động nào đó rồi, hắn mới gia tăng cho tài sản riêng mình.
Chính là theo lời khuyên của hắn mà Giencô đã bằng lòng liên minh - cho bao lâu? - với người ông coi như địch thủ số một: Eto Gabêlôti. Môsê liếc trộm vào người này. Nét mặt La Mã, bọng mỡ nặng trĩu dưới hai con mắt mà gã thường xuyên tìm cách che đi cái oai, cái sắc. Eto cân nặng một tạ hai, cố ý mang một phong thái nhân hậu và hồn nhiên thường kỳ được các cơn giận dữ khủng khiếp điểm xuyết bằng những án tử hình miễn kháng án phủ nhận đi mất. Bởi lẽ trong những buổi đầu gian nan, mạng sống của gã xem ra nặng quá sức gánh đỡ và cái chết của kẻ khác thì lại quá nhẹ với gã. Và một gật hay lắc, gã đã đưa được những người dám làm gã phật ý, dám đứng lên chống lại quyết định của gã đi từ cái sống sang cái chết.
Môsê đã phải có tài ngoại giao nhả ngọc phun châu mới khiến cho Eto chấp nhận được rằng chừng nào làm thông thoáng được những khoản thu nhập thì chừng đó, vượt ra ngoài các mục đích khác nhau, lợi ích của Eto sẽ phù hợp với lợi ích của Giencô. Hai bên đã từng bị chia rẽ bởi hằng hà sa số những xác chết tiếp sau những vụ xung đột mờ tối, những cái xác được bên này đem rải vào bên trong dinh luỹ bên kia; bởi vậy thuyết phục được Eto đem lợi ích của mình hoà vào với lợi ích của Giencô đâu có là chuyện dễ. Nhưng hôm nay, bản hiệp ước đã được ký kết và sắp cho ra đời trận đánh tài chính kỳ diệu nhất mà Công đoàn chưa từng thực hiện bao giờ.
Cho tới lúc này vẫn im lặng. Gabêlôti chắc cảm thấy Yudenman đang quan sát mình. Ông bèn quắc mắt nhìn hắn nhưng lập tức lại thay vào bằng một nụ cười. Môsê mỉm cười lại rồi quay đầu đi.
- Đưa lại cho tôi bức điện nào! - Eto yêu cầu.
Bằng những đầu ngón tay, người ta truyền bức điện tới chỗ gã, Gabêlôti cầm lấy rồi cười ồ ồ với cậu út nhà Vônpôn:
- Này, Bé, anh cậu chắc không bị sạt nghiệt vì tiền đánh điện đâu nhỉ!
Mọi người cười ầm ĩ. Thủ thế nhưng hiểu ra câu nói của Eto không một hàm ý chế nhạo ngầm nào xúc phạm đến mình, Italô cũng cười theo. Cần nói rằng bức điện mang địa chỉ sở bưu điện Duyrích, nơi phát nó đi, chỉ chứa có một từ, một từ duy nhất gồm bốn chữ cái: “TROY”.
Nhưng là bốn chữ tiêu biểu cho cái kết của sự cố gắng chung mà tất cả những người tham dự cuộc họp này đã góp phần để nhằm tiến hành những hoạt động tội ác của họ vào năm 1976.
Nói rất chính xác là con số kinh người: hai tỷ đô la.
*
Inetx cho rằng trong suốt thời thơ ấu, ả đã được nuôi dưỡng đặc biệt bằng sữa và máu. Trong bộ lạc của ả, đàn ông cao tới hai mét hai mươi, đàn bà một mét chín, và khi họ đụng độ với các lính chiến “bình thường” thì kích thước của họ khiến những kẻ kia nom như những thằng lùn.
Ả cũng nói ả là con gái vua và ả có tám người anh, thẩy đều đẹp đẽ như nhau. Đến dịp lễ vào đời, đánh dấu việc họ chuyển sang thế giới người lớn, để tỏ lòng can đảm, họ phải tự tay gây ra vết thương sâu ở vùng bộ phận sinh dục, song chỉ là học đòi mà họ không hay - vì nền văn minh của họ tuy trải ra rất rộng, nhưng vẫn chỉ là thuần tuý khẩu ngữ mà thôi - động tác của những thiếu niên thành Athen rạch cắt dương vật của mình ra cho tới khi các mấu sẹo sần sùi làm cho nó nom hệt những báu vật chạm trổ vậy.
Lanđô, mà bất cứ cái gì liên quan đến dương vật đều không bị coi là xa lạ, há hốc mồm ra nghe những chuyện đó, không hiểu là đùa hay thật, không thể phân biệt được trong chuyện Inetx kể, cái ranh giới lờ mờ phân chia thật với giả nữa. Hắn nhấn mạnh:
- Em nói là các ông anh của em tự lấy dao cạo rạch chim ra à?
Inetx thò tay nhặt quả quít trong cái thẫu to đặt trên chiếc quần của Lanđô vứt dưới mặt thảm.
- Đúng...
- Có hoạ là điên... - Lanđô thở dài. - Bọn man rợ thật sự.
Hắn liếc ngắm cái thân hình mênh mông đang nghỉ ngơi của cô người tình. Chân không, ả cao vừa vặn bằng hắn, điều này tránh cho hắn bị chuột rút bắp chân khi làm tình kiểu đứng với ả. Vậy mà trong hai mùa làm cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp, hắn hiếm gặp những gã con trai cao hơn hắn ở cùng đội hay ở đội đối phương. Hắn quay lại ả.
- Đúng là em cao một mét chín mươi à?
- Đúng!
- Hay nhỉ, thế mà em chẳng đi cà kheo tí nào cả.
Ả liếc hắn, nửa thú vị, nửa khinh khỉnh.
- Mọi cái đều tương đối, anh Lanđô tội nghiệp ơi. Ở nước em, ngay đến anh nom cũng là ngũ đoản.
Ả đến từ Burundi, từ một thành phố tên là Bugiumbura.
Ả rất hay lấy các đầu ngón tay thon vút, thịt màu súc cù là, móng đỏ chót chỉ vào cái chỗ chính xác trên bản đồ, một điểm trừu tượng đối với Lanđô, một chấm cứt ruồi đen ở giữa Kênia, Công gô, Uganđa và Tandania.
- Thế đấy, con sông này, gần quê em đấy hả? - Lanđô hỏi, chỉ vào một sợi chỉ xanh da trời trên nền đất mầu gạch của bản đồ... To không?
- Tạm cho là một con suối... Dài một nghìn cây số, rộng một trăm mét. Đấy là sông Tanganica.
- Đùa?
- Tạm cho là đùa.
Tên thật ả là Kibonđô, công chúa Kibonđô. Thì cứ đi mà tìm hiểu... Ả kể với hắn rằng một người thợ may Ý đã đặt cho ả cái tên Inetx trước khi ả đến Thụy Sĩ.
Ả là người mẫu số một ở Rôma nhưng tên tuổi ả lan sang tới Luân Đôn, Paris, New York. Ở các nơi này người ta trả ả vàng ròng cho những buổi chụp ảnh. Dáng người đường bệ của ả tuyệt vời đến nỗi ả dám táo tợn đi giầy cao gót mười phân. Đến đâu ả cũng không thoát khỏi bị nhòm ngó. Nhưng không bao giờ có một thoáng giễu cợt nào trong những cái nhìn nuốt chửng lấy ả, chỉ là một thứ ngạc nhiên khâm phục, thứ ngạc nhiên người ta cảm thấy đối với một vật xa lạ đến từ một hành tinh khác mà người ta biết là đẹp, đẹp cùng cực, tuy không qui chiếu được nó vào một tiêu chuẩn thẩm mĩ hiện hành nào, thế thôi.
Lanđô cho tay chạy trên cái đùi trần, dài mãi lên không hết, mịn nhẵn như một hòn đá biển được vần lăn hàng nghìn năm ròng; màu đồng nóng ấm, vừa thả lỏng vừa gân guốc nhưng lại đầy nhục cảm, hôi hổi trong lòng bàn tay. Hắn lờ mờ tự hào rằng một người đẹp đến thế lại đã góp phần nuôi sống hắn, không phải vì hắn đặc biệt cần đến cái đó - nghề nghiệp không nói ra được của hắn đủ cho hắn tiêu xài rộng rãi - mà là vì nguyên tắc. Tiền nong, quà cáp ả cho hắn, kể từ khi ả làm đĩ, như một bà hoàng vứt túi tiền cho một nông nô. Chẳng quị lụy, chẳng có đi có lại, chẳng ca thán, đơn giản chỉ là vì ả thích làm thế, ả hạ cố làm thế và đó là niềm vui của ả.
Ả nhẹ nhàng gạt tay Lanđô ra khỏi đùi.
- Hết giờ rồi. Em có hẹn vào bảy giờ!
- Thằng cha già của em à?
- Khi hai đứa đứng trước nhau, kính lão ta đến đúng vú em.
- Còn khi nằm?
- Ở trên giường bằng nhau hết. Nói cho cùng thì gần gần...
- Bắt lão ta ngâm tôm một lúc nữa nhé?...
- Không, đó là một thằng mắc tật chính xác. Với lại khi làm việc, em luôn luôn đúng giờ.
Ả duỗi người, vươn vai như một con báo, ngáp nhẹ một cái. Xúc động bởi những đồng tiền lớn mầu đồng điếu loá hào quang quanh hai núm cứng đanh trên ngực ả, Lanđô nài nỉ:
- Một xíu thôi... Em muốn không?
Đến nước này là cùng! Hắn, người đàn ông có cái của quý đã được tất cả đám đàn bà đón nhận như một đặc ân thì lại đâm ra sợ sệt một con mọi đen đang quyết định xem có bằng lòng hay không thay cho hắn! Ả có vẻ suy nghĩ, nhìn hắn lâu một lúc:
- Là một người da trắng, anh làm tình không đến nỗi tồi lắm...
- Em thích da đen hơn à?
- Màu da không quan trọng, Lanđô...
- Vậy thì cái gì?
- Cái anh có ở trong quần.
Lanđô sững sờ: hắn kiêu ngạo về những đức tính đã được hàng trăm mụ đàn bà tán tụng, những mụ hắn đã bỏ rơi và làm cho rệu rã, kiệt quệ, già khọm đi sau vài ba cuộc cung ứng tình dục cao cấp. Nhưng bất chấp lòng tin không gì lay chuyển nổi vào khả năng làm cho bất cứ người đàn bà nào cũng được hưởng khoái lạc, Inetx vẫn có thể gieo hoang mang vào trong cái đầu lo lắng của hắn bằng những câu mập mờ. Đêm đầu tiên, sau năm lần liên tục chiếm hữu ả trong tám tiếng đồng hồ khoái lạc không dứt, hắn đã chờ ở ả một lời bình phẩm, và lờ mờ thất vọng vì ả chẳng thèm lộ ra vẻ cảm phục nào cả.
Vì ả im lặng, hắn bèn cố kéo vó lấy một lời khen vậy:
- Em có yêu đấy chứ?
- Không xoàng...
- Thế nào, không xoàng à?
Hắn có cảm tưởng bị hút rỗng và có thể ngủ hơn mười năm để lấy lại sức. Ả đã hất đầu - cái đầu thanh tú bị hai con mắt âm thầm và mênh mang ngỡ đâu như kẹp lại ở trên đỉnh gò má ấy chiếm mất - rồi nói thoảng phào:
- Không xoàng với một người da trắng.
Hắn chắc hắn là ả bịp. Không người đàn bà nào trên đời này lại cưỡng nổi một cuộc xử trí như vậy mà không phải đưa tới khoa cấp cứu hồi sức. Hắn thiếp vào trong một giấc ngủ nhọc nhằn, ngao ngán vì ngần ấy sự bạc bẽo, vô ơn. Hôm sau, ả đưa cho hắn một chiếc đồng hồ khác thường bằng bạch kim, mua ở nhà hàng Vasơrông ([6]) - hắn đã có tới hàng chục chiếc đủ mọi mác mà các kỳ công tính dục cua hắn đã thu về từ tay các ả vô danh, sẵn sàng hy sinh nhiều thứ khác nữa nếu như hắn bằng lòng gặp lại. Ngay cả hôm nay, hắn vẫn không hiểu tại sao Inetx công chúa, lại thích tuồn cho hắn những đồng tiền mà vài gã người tình cự phú bao ả để đổi lấy thân hình huyền thoại của ả. Cậu con trai bé bỏng lại là hắn và tuy kiên nhẫn, hắn vẫn không bao giờ chọc thủng được ở ả một mật khu mà hắn nắm giữ chìa vào.
Ả ngồi xuống mép giường, từ từ xỏ chân vào một đôi bốt da thú. Một trong hai con vẹt Hồng Kông huýt gió trong lồng.
- Các con loét choét này em mua à?
- Người ta cho. Anh thích chim không?
Lăngđô Baretô cũng đứng lên, vươn duỗi cái khung cốt lực sĩ cường tráng không thừa một gam mỡ nào. Từ khi thôi chơi thể thao, thực phẩm duy nhất, hay gần như duy nhất của hắn là rượu mà hắn uống một hai chai tuỳ ngày, chẳng bao giờ say.
- Anh mê say chim.
Hắn lại bên chiếc lồng vàng, mân mê nó bằng hai bàn tay gân guốc, mở chốt cài và cho đầu ngón tay lùa vào bên trong. Hai con vẹt Hồng Kông cố tránh càng xa càng hay. Lanđô nhè nhẹ lôi ra một con đang vùng vẫy và mổ hắn, nhưng hắn chẳng hề tỏ ra khó chịu. Hắn nâng niu đặt nó vào lòng bàn tay, thổi một hơi nóng hổi làm xù lông đầu nó lên, môi hắn kề sát vào đó. Hắn cười với Inetx:
- Anh yêu điền cuồng tất cả những con vật.
Và không đôi hồi, khập răng một cái, hắn cắt đứt luôn đầu con vẹt.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Đồng Tiền Thấm Máu
Pierre Rey
Đồng Tiền Thấm Máu - Pierre Rey
https://isach.info/story.php?story=dong_tien_tham_mau__pierre_rey