Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Điều Kỳ Diệu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 2
T
rong mê cung, Julianna đi theo lối đi phía bên phải, lao vào cái góc đầu tiên tình cờ xuất hiện khi rẽ phải, rồi nàng dựa lưng vào những nhánh đầy gai của bụi cây. Với hai tay rảnh rang, nàng cố gắng làm phẳng lại những lớp diềm váy bằng đăng ten màu trắng trang trí quanh vạt váy và thân dưới của chiếc váy, nhưng chúng vẫn cứ trơ trơ ra như những ngọn đèn hiệu rung rinh trong buổi đêm thoáng mát.
Trái tim nàng đập mạnh do xúc động, chứ không phải do dùng sức, nàng hoàn toàn đứng yên và lắng nghe, ngăn cách với khu vườn bằng một cái hàng rào đơn độc cao nhưng ngoài tầm nhìn của lối vào. Nàng nhìn chằm chằm vô định vào chiếc ly trên tay mình và cảm thấy tức giận vô ích với sự bất lực của nàng trong việc ngăn cản mẹ nàng tự làm hổ thẹn chính bản thân bà hay phá hủy cuộc sống của Julianna.
Cố gắng nghĩ về chuyện khác, Julianna nâng chiếc ly lên mũi và hít vào, rồi nàng hơi rùng mình bởi cái mùi thảo dược mạnh. Nó có mùi giống như thứ mà cha thường uống. Không phải là Madeira mà ông uống từ sáng đến tối, mà là cái thứ chất lỏng màu vàng ông uống sau bữa tối – vì những mục đích sức khỏe, để làm dịu lại trạng thái thần kinh của ông, ông nói vậy.
Những sự kích động của Julianna vẫn còn. Một lát sau nàng nghe thấy tiếng của mẹ nàng vọng vào từ phía bên kia của cái hàng rào lá cây, khiến trái tim nàng đập mạnh với điềm báo trước không hay.
“Julianna, con có ngoài này không, con yêu?” mẹ nàng gọi.
“Ngài Makepeace đang ở cùng với mẹ và ông ấy rất háo hức được giới thiệu…”
Julianna thấy cái viễn cảnh làm mất thể diện của một ngài Makepeace bất đắc dĩ – bất kể anh ta là ai - bị nắm tay kéo lê đi một cách tàn nhẫn qua mọi góc quanh co, mọi ngóc ngách và xó xỉnh, của mê cung xoắn vào nhau và những khu vườn sáng ánh đuốc bởi bà mẹ kiên quyết của nàng. Không thể chịu đựng sự khó xử và xấu hổ bởi một lần giới thiệu nào nữa với một người theo đuổi không may, chắc chắn không tự nguyện, và có tiềm năng đã bị mẹ nàng tóm được, Julianna lùi lại đến tận những nhánh cây gai góc đang chọc vào những lọn tóc vàng nhạt của kiểu đầu công phu mà một cô hầu đã phải mất hàng giờ để tạo ra cho nàng.
Ở trên bầu trời, mặt trăng đang trượt xuống một cách giúp đỡ đằng sau những đám mây dày, nhấn chìm cái mê cung trong bóng tối đen như mực, trong khi mẹ nàng tiếp tục độc thoại không thành thật một cách đáng xấu hổ - ở vài mét bên kia hàng rào.
“Julianna là một cô gái thích phiêu lưu đầy thú vị,” bà Skeffington thốt lên, nghe có vẻ tức giận chứ không phải là tự hào. “Có vẻ như con bé đang đi dạo trong vườn để tiến hành vài cuộc thăm dò.“
Julianna thầm dịch lại những lời nói dối của mẹ nàng ra thực tế: Julianna là một đứa sống khép kín trái tính đã bị kéo lê ra khỏi đống sách và bản thảo của nó. Có vẻ như là nó lại giấu mình trong những bụi cây trong những lúc như thế này.
“Con bé đã rất được yêu mến ở Mùa lễ hội này, tôi không thể nghĩ làm thế nào mà ngài lại không gặp gỡ con bé ở những hoạt động của xã hội thượng lưu và các dịp tương tự nhỉ. Trên thực tế, tôi thực sự phải nài nỉ con bé dừng những cuộc gặp gỡ xã giao chỉ ở mức không hơn mười lần mỗi tuần để con bé có đủ thời gian nghỉ ngơi!”
Julianna đã không nhận được đến mười lời mời tới những sự kiện của xã hội thượng lưu trong năm qua, nói gì đến một tuần lễ, nhưng tôi cần một lời giải thích cho lý do tại sao ngài không gặp con bé trước đó. Với một chút may mắn, ngài sẽ tin vào lời ngụy biện đó.
Ngài Makepeace không phải là kẻ dễ bị mắc lừa. “Thật ư?” anh ta thì thầm, bằng một giọng không ràng buộc của một người đang đấu tranh giữa sự nhã nhặn, bị quấy rầy và không tin. “Cô ấy nghe có vẻ là một cô gái lạ lùng - ờ… không bình thường nếu cô ấy không hứng thú với các cuộc gặp mặt xã giao.”
“Tôi không bao giờ ám chỉ một điều gì như vậy!” Bà Skeffington hấp tấp nói. “Julianna thích các vũ hội và các dạ hội hơn tất cả mọi thứ!”
Julianna thà nhổ một cái răng còn hơn.
“Tôi thực sự tin là cả hai người sẽ giao thiệp rất tốt với nhau.”
Tôi định thả con bé ra khỏi tầm tay và kiếm cho nó một tấm chồng tốt, quí ngài tốt bụng của tôi, và ngài có những điều kiện tiên quyết cho một ông chồng: Ngài là một người đàn ông có gia thế đáng kính, và có tài sản thích đáng.
“Con bé hoàn toàn không phải loại con gái huênh hoang quá thường xuyên gặp ngày nay.”
Con bé không làm một việc gì để phô trương bản thân để giành lợi thế.
“Mặt khác, con bé có những đức tính đặc biệt mà không người đàn ông nào có thể bỏ qua.”
Để chắc chắn điều đó tối nay, tôi đã khăng khăng bắt nó mặc bộ váy giả trang quá lộ liễu đến mức phù hợp với một người đàn bà đã có chồng lẳng lơ hơn là với một cô gái 18 tuổi.
“Nhưng con bé không hề phóng đãng một chút nào.”
Mặc cho đường xẻ sâu trên váy của nó, anh thậm chí không phải thử chạm vào con bé trước khi hỏi cưới nó.
Mong muốn được tự do của ngài Makepeace cuối cùng cũng đã chiến thắng tiếng gọi của phép lịch sự. “Tôi thực sự phải trở lại phòng vũ hội, thưa bà Skeffington. Tôi-tôi tin là tôi có lượt nhảy kế tiếp với cô Topham.”
Nhận thức là con mồi của bà ta chuẩn bị tẩu thoát - và chui vào nanh vuốt của cô gái mới ra mắt được ưa thích nhất mùa lễ hội - đã đẩy mẹ của Julianna đến việc trả đũa bằng một lời nói dối tệ hại nhất trong suốt quãng đời mối lái của bà ta. Trơ tráo phát minh ra một mối quan hệ không tồn tại giữa Julianna và người đàn ông độc thân đủ tư cách nhất trên nước Anh, bà ta thông báo, “Chỉ là chúng ta cùng trở lại vũ hội thôi! Tôi tin là Nicholas DuVille cũng đã đề nghị Julianna điệu walz tiếp theo!”
Bà Skeffington phải nhanh chóng theo sau quý ngài đang rút lui bởi vì giọng của họ trở nên xa dần. “Ông DuVille đã nhiều lần lựa chọn Julianna yêu quí của chúng tôi vì sự quan tâm đặc biệt. Trên thực tế, tôi có lý do để tin rằng lý do duy nhất để ông ấy tới đây tối nay là để ông ấy có thể có một chút thời gian với con bé! Không, thực đó, thưa ngài, đó là sự thật, mặc dù tôi không nên ủng hộ bất kì ai nhưng ngài phải biết chuyện đó …”
Xa hơn phía dưới mê cung, góa phụ trẻ tuổi mê hồn của Nam tước Penwarren đang đứng với vòng tay ôm quanh cổ Nicholas DuVille, hai mắt cô cười với chàng khi cô thì thầm, “Làm ơn đừng nói với em là bà Skeffington đã thực sự ép anh phải nhảy với cô con gái bà ấy nhé, Nicki. Không phải là anh chứ. Nếu bà ta đã làm thế, và anh nhảy với cô ấy thật, anh sẽ không thể bước vào một phòng khách nào ở nước Anh mà không được mọi người dành cho những tràng vỗ tay hoan hô. Nếu như anh không ở Italy suốt mùa hè, anh sẽ biết việc chống lại cái mụ già ghê tởm đó đã trở thành một trò đấu trí của các anh chàng độc thân. Em hoàn toàn nghiêm túc đấy,” Valerie cảnh báo khi phản ứng của chàng chỉ là một chút giễu cợt thoáng qua, “người phụ nữ đó sẽ viện đến bất kì thứ gì để kiếm một anh chồng giàu có cho con gái mình và củng cố vững chắc vị trí của bà ta trong xã hội thượng lưu. Chắc chắn là bất kì thứ gì!”
“Cám ơn lời cảnh báo, em thân yêu,” Nicki nói tỉnh khô. “Tình cờ, tôi đã có một cuộc giới thiệu ngắn với chồng của bà Skeffington gần đây trước khi tôi đi Italy. Tuy nhiên, tôi đã không gặp bà mẹ và cô con gái, huống hồ là hứa nhảy với ai trong bọn họ.”
Cô thở dài với sự khuây khỏa. “Em không thể tưởng tượng làm sao anh có thể dại dột như vậy. Thực sự, Julianna là một cô gái đặc biệt xinh đẹp, nhưng cô ta hoàn toàn không phải là túyp thường lệ của anh. Cô ta rất trẻ, rất trong trắng, và em biết là cô ấy có một thói quen kì lạ là giấu mình đằng sau những cái rèm cửa - hoặc tương tự như vậy.”
“Cô ta nghe có vẻ thú vị” Nicki nói dối với một tiếng cười khúc khích.
“Bất luận thế nào, cô ấy không có chút nào giống mẹ cả.” Cô dừng lại cho một cái khẽ rùng mình hùng biện để minh họa cho những điều sắp nói. “Bà Skeffington quá háo hức muốn trở thành một phần của xã hội thượng lưu đến nỗi bà ta tuyệt đối khom lưng. Nếu bà ta đã không quá xâm phạm người khác và tham vọng, bà ta sẽ hoàn toàn thảm bại.”
“Tuy nghe có vẻ ngốc nghếch nhưng,” Nicki nói, mất kiên nhẫn với toàn bộ cuộc đối thoại, “vì cái quái quỷ gì mà em mời họ tới bữa tiệc hóa trang này?”
“Bởi vì, anh yêu,” Valerie nói với một cái thở dài, vuốt nhẹ những ngón tay trên cằm chàng với sự âu yếm của những người chung chăn gối, “mùa hè vừa rồi, Julianna nhỏ bé bằng cách nào đó đã trở nên thân thiết với Nữ bá tước Langford mới cũng như với chị dâu của cô ấy, Nữ công tước Claymore. Bắt đầu Mùa lễ hội, Nữ công tước và Nữ bá tước đã cho biết họ mong muốn Julianna bé nhỏ được chào đón trong giới Thượng lưu, rồi cả hai người bọn họ đều rời về Devon với chồng họ. Vì chẳng ai muốn làm bực mình nhà Westmoreland, và vì bà Skeffington đã làm mất lòng tất cả mọi người, mọi người đều đợi cho đến tuần cuối cùng này của Mùa lễ hội để làm bổn phận của mình và mời họ tới chỗ nào đó. Thật không may mắn, trong hàng tá những lời mời bà Skeffington nhận lời tối nay, bà ta đã chấp nhận lời mời tới bữa tiệc của em - có lẽ bởi vì bà ta nghe được rằng anh sẽ tới đây.”
Cô đột nhiên dừng lại, như thể bị gây ấn tượng bởi một khả năng thú vị. “Mọi người đã mong chờ được khám phá xem Julianna và bà mẹ đáng ghét của cô ta đã tình cờ trở thành bạn với nữ công tước và nữ bá tước như thế nào, và em đánh cuộc là anh biết câu trả lời, phải không! Người ta đồn là anh đã vô cùng thân thiết với cả hai quí bà trước khi họ kết hôn.”
Trước sự ngạc nhiên của Valerie, toàn bộ vẻ mặt của chàng trở nên xa cách, kín đáo, không biểu lộ chút gì, và những lời của chàng chứa đựng một sự cảnh báo lạnh lùng. “Định nghĩa cái mà em muốn nói là ‘vô cùng thân thiết’ đi, Valerie.”
Muộn màng nhận ra là cô ta đã bằng cách nào đó vấp phải khu vực nguy hiểm, Valerie thực hiện một chiến lược vội vàng rút lui về vùng đất an toàn. “Em chỉ muốn nói anh đã được biết đến như một người bạn thân của cả hai quí bà.”
Nicki chấp nhận đề nghị hòa bình của cô với một cái gật đầu nhẹ và cho phép cô rút lui trong tự trọng, nhưng chàng không để cho vấn đề rơi tuột hoàn toàn. “Chồng của họ cũng là bạn thân của tôi.” Chàng mỉa mai, mặc dù nó đúng hơn là một sự cường điệu. Chàng giao hảo thân thiện với Stephen và Clayton Westmoreland, nhưng chẳng ai trong hai người đàn ông đó lại đặc biệt thích thú về tình bạn của vợ họ với Nicki - một tình huống mà cả hai quí bà đã vui vẻ nói là sẽ chắc chắn tiếp tục “chỉ đến khi anh kết hôn một cách chắc chắn, Nicki, và mê muội vợ anh như Clayton và Stephen đối với bọn em.”
“Vì anh vẫn chưa có hôn ước với cô Skeffington,” Valerie nhẹ nhàng trêu ghẹo, kéo sự chú ý của chàng về phía cô khi cô lướt những ngón tay quanh gáy chàng, “Chẳng có gì ngăn cản được chúng ta rời khỏi cái mê cung này và đến phòng ngủ của em.”
Từ cái khoảnh khắc cô chào đón chàng trong căn nhà này, Nicki đã biết rằng lời gợi ý đó sẽ tới, và chàng cân nhắc nó lúc này trong sự im lặng không ràng buộc. Chẳng có gì ngăn được chàng khỏi việc làm đó. Cho dù thế nào cũng chẳng có gì, ngoại trừ sự thiếu hứng thú không thể giải thích được với việc mà chàng đã biết rõ từ những lần gặp gỡ trước với Valerie hầu như chính xác là một tiếng rưỡi đồng hồ làm tình tự do với một đối tác kĩ năng cao và háo hức. Việc đó sẽ bắt đầu bằng một ly rưỡi rượu sâm panh hảo hạng, và tiếp đó là một nửa ly brandy còn hảo hạng hơn. Sau đó chàng sẽ ngăn không để bị thất vọng khi cô cảm thấy bắt buộc phải trở lại giường của chính mình “để giữ những người hầu khỏi đồn nhảm”. Vô cùng lịch sự, vô cùng chu đáo, và hoàn toàn đoán trước được.
Gần đây, cái cuộc sống hoàn toàn đoán trước được của chàng – và mọi người trong đó, bao gồm cả chính bản thân chàng – đã bắt đầu khiến chàng khó chịu. Cho dù là chàng ở trên giường với một người phụ nữ hay chơi bài với bạn bè, chàng đều tự động nói hoặc làm tất cả những việc thích hợp - và không thích hợp trong những lúc thích đáng. Chàng giao thiệp với những người đàn ông và đàn bà trong tầng lớp của chàng, những người cũng nhạt nhẽo và thạo đời như chàng.
Chàng bắt đầu cảm thấy như thể chàng là một con rối đáng nguyền rủa đang trình diễn trên sân khấu với những con rối khác, tất cả đang nhảy múa cùng một giai điệu, được sáng tác bởi cùng một tác giả.
Thậm chí đến cả những mối quan hệ bất chính như điều mà Valerie đang gợi ý cũng có một trình tự bắt buộc kèm theo mà chỉ thay đổi dựa vào việc liệu người phụ nữ đó đã kết hôn hay chưa, và liệu là chàng đang đóng vai người quyến rũ hay kẻ bị quyến rũ. Vì Valerie là góa phụ và đang đóng vai kẻ quyến rũ đêm nay, chàng biết chính xác cô ta sẽ phản ứng như thế nào nếu chàng khước từ lời đề nghị của cô. Đầu tiên cô ta sẽ bĩu môi - nhưng rất dễ thương, rồi cô sẽ tán tỉnh và rồi cô sẽ lôi kéo. Chàng, sẽ bị “quyến rũ,” sẽ ngập ngừng, rồi lảng tránh và trì hoãn cho đến khi cô bỏ cuộc, nhưng chàng sẽ không bao giờ thực sự từ chối. Làm như thế là thô lỗ một cách không thể tha thứ được – một lỗi lầm ngờ nghệch trong điệu nhảy phức tạp của xã hội thượng lưu mà tất cả bọn họ đều thể hiện tới mức hoàn hảo.
Mặc dù vậy, Nicki đợi trước khi trả lời, nửa mong đợi cơ thể chàng phản ứng tán thành gợi ý của cô, ngay cả khi trí óc chàng không muốn. Khi điều đó không xảy ra, chàng lắc đầu và đi bước đầu tiên trong điệu nhảy, ngập ngừng. “Trước hết có lẽ tôi nên đi ngủ, em thân yêu. Tôi đã có một tuần mệt mỏi và tôi không ngủ hai ngày nay rồi.”
“Chắc chắn là anh không đang từ chối em đấy chứ, anh yêu?” cô ta hỏi. Bĩu môi một cách đáng yêu.
Nicki chuyển sang lảng tránh. “Thế còn bữa tiệc của em thì sao?”
“Em thích ở với anh hơn. Em đã không gặp anh nhiều tháng nay rồi, và bên cạnh đó, bữa tiệc sẽ tiếp tục mà không cần có em. Những người hầu đã được huấn luyện tới sự hoàn hảo.”
“Những vị khách của em thì không,” Nicki chỉ ra, vẫn lảng tránh vì cô vẫn đang tán tỉnh.
“Họ sẽ không bao giờ biết là chúng ta đã bỏ đi.”
“Phòng ngủ mà em đã dành cho tôi ngay cạnh phòng ngủ của mẹ em.”
“Bà ấy sẽ không nghe thấy chúng ta cho dù là anh có làm gẫy giường như anh đã làm lần cuối chúng ta dùng cái phòng ngủ đó. Bà ấy điếc như một tảng đá.” Nicki chuẩn bị tiến tới giai đoạn trì hoãn, nhưng Valerie làm chàng ngạc nhiên với việc tăng tốc thủ tục và đi thẳng tới sự lôi kéo trước khi chàng có thể thốt ra những câu thoại của chàng trong vở kịch nhỏ cũ rích đã trở thành đời thực của chàng. Đứng trên đầu ngón chân, cô hôn chàng thật hoàn hảo, hai bàn tay cô trượt lên xuống ngực chàng, đôi môi cô mời mọc lưỡi chàng.
Nicki tự động đặt tay chàng quanh eo cô và chiều ý, nhưng đó là một hành động trống rỗng hết sức nhã nhặn, nhưng không có sự trao đổi. Khi hai tay cô trượt xuống thấp hơn và hướng tới thắt lưng quần của chàng, chàng thả tay ra và bước lùi lại, đột nhiên ghê tởm cũng như chán nản với toàn bộ cái trò chơi đáng nguyền rủa này. “Không phải tối nay,” chàng nói chắc chắn.
Hai mắt cô im lặng buộc tội chàng vì một sự vi phạm luật chơi không thể tha thứ được. Hạ giọng xuống, chàng nắm lấy hai vai cô, xoay ngược cô lại và vỗ nhẹ âu yếm vào lưng cô để đưa cô đi. “Trở lại với những vị khách của em đi, em thân yêu.” Ngay khi với tới cái ví của chàng để lấy một điếu xì gà mảnh, chàng nói thêm một hành động lịch sự cuối cùng, “Tôi sẽ theo sau em sau một khoảng thời gian thận trọng.”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Điều Kỳ Diệu
Judith Mcnaught
Điều Kỳ Diệu - Judith Mcnaught
https://isach.info/story.php?story=dieu_ky_dieu__judith_mcnaught