Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Đảo Trị Liệu Bíẩn
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 1 - Hôm Nay, Vài Năm Sau Đó
V
iktor Larenz không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có lần thay đổi tầm nhìn. Trước đây, cái phòng đơn trống trải của bệnh viện chuyên về chấn thương tâm thể ở Wedding là phòng dành cho những ca bệnh nhân khó khăn nhất của ông. Hôm nay chính ông lại nằm trên cái giường bệnh có thể điều chỉnh bằng thủy lực, tay chân bị các dãy băng co giãn màu xám giữ chặt.
Cho đến nay không có ai vào thăm. Bạn bè không, đồng nghiệp cũ hay họ hàng cũng không. Sự thay đổi duy nhất trong ngày, ngoài việc nhìn trừng trừng vào giấy dán tường sợi thô đã bạc màu, hai tấm màn cửa sổ màu nâu dơ bẩn và một trần phòng có vết hoen ố của nước, là bác sĩ Martin Roth, người bác sĩ trưởng phòng trẻ tuổi đến thăm bệnh mỗi ngày hai lần. Không ai nộp đơn ở ban giám đốc của bệnh viện tâm thần để xin vào thăm. Isabell cũng không. Viktor biết chuyện này từ bác sĩ Roth, và ông cũng không thể oán giận vợ ông được. Sau tất cả những gì đã xảy ra.
Người bác sĩ trưởng phòng được hỏi đang kiểm tra ống nhỏ giọt với túi nước biển treo ở đầu giường trên một cái giá bằng kim loại có ba móc. “Khoảng ba tuần nay rồi bác sĩ Larenz ạ”.
Viktor coi trọng người đàn ông này, vì ông ấy vẫn luôn luôn gọi ông với cả danh hiệu. Trong tất cả những lần chuyện trò của những ngày vừa qua, ông bao giờ cũng được bác sĩ Roth đối xử với sự tôn trọng lớn nhất có thể.
“Tôi bắt đầu tỉnh táo từ lúc nào?”
“Từ chín ngày nay”.
“Vậy à”. Ông ngưng một chút.
“Rồi khi nào tôi sẽ được ra viện?”
Viktor nhìn bác sĩ Roth phải mỉm cười vì câu nói đùa này. Cả hai người đều biết rằng ông sẽ không bao giờ được ra viện, ít nhất là không ra khỏi một nơi tương tự có cùng cấp an toàn.
Viktor nhìn xuống đôi tay của ông và giằng nhẹ dây trói. Dường như người ta đã khôn ngoan hơn qua những lần trước đây. Ngay từ lúc ông được đưa vào viện, người ta đã lấy đi dây thắt lưng và dây giày. Cả gương trong phòng tắm cũng được lấy đi. Bây giờ, khi được dẫn vào phòng vệ sinh có người trông chừng hai ngày một lần, ông còn không thể kiểm tra xem thật sự ông trông có vẻ thảm thương như ông có cảm giác hay không. Trước đây, người ta lúc nào cũng khen ngợi vẻ ngoài của ông. Ông nổi bật với đôi vai rộng, mái tóc dầy và cơ thể được thường xuyên luyện tập của ông, toàn hảo cho một người đàn ông trong độ tuổi của ông. Bây giờ thì chẳng còn lại gì nhiều từ những cái đó.
“Hãy nói thật đi bác sĩ Roth. Anh có cảm giác gì khi nhìn thấy tôi nằm ở đây như thế này?”
Người bác sĩ trưởng phòng lại tránh nhìn thẳng vào mắt Viktor trong lúc cầm lấy tấm bảng kẹp treo ở chân giường. Người ta có thể nhận thấy ông ấy đang suy nghĩ. Thương hại? Lo lắng?
“Sợ”. Bác sĩ Roth quyết định nói ra sự thật.
“Anh sợ có thể xảy ra cho anh một cái gì đó tương tự như với tôi?”
“Anh có thấy như vậy là ích kỷ không?”
“Không. Anh thật thà và tôi thích điều đó. Ngoài ra thì ý nghĩ đó cũng dễ hiểu thôi. Nhất là khi chúng ta có nhiều điểm giống nhau”.
Bác sĩ Roth chỉ gật đầu.
Hoàn cảnh hiện nay của hai người đàn ông khác nhau như thế nào thì một vài đoạn đường đời của họ lại giống nhau như thế đó. Cả hai đều là con một được chăm sóc chu đáo, lớn lên trong những khu phố sang trọng nhất của Berlin. Larenz là con trai của một gia đình luật sư lâu đời chuyên về luật doanh nghiệp ở Wannsee, bác sĩ Roth là đứa con được chăm sóc cẩn thận của hai bác sĩ phẫu thuật tay ở Westend. Cả hai người đã học y khoa tại Đại học Tự do trong Dahlem - chuyên khoa tâm lý. Cả hai đều thừa hưởng từ cha mẹ ngôi biệt thự của gia đình và một tài sản không nhỏ mà thật ra có thể tạo cho họ có một cuộc sống không cần phải đi làm. Nhưng tuy vậy, tình cờ hay số phận đã dẫn họ đến gặp nhau ở nơi đây.
“Tốt rồi”, Viktor nói tiếp. “Tức là anh cũng thấy giữa chúng ta có những điểm giống nhau. Anh sẽ phản ứng như thế nào trong tình cảnh của tôi?”
“Ý anh muốn nói rằng nếu như tôi biết được ai đã làm việc đấy với con gái của tôi?”
Bác sĩ Roth viết xong lời ghi chú trong ngày trên tấm bảng kẹp và nhìn thẳng vào Viktor lần đầu tiên.
“Vâng”.
“Nói thật, tôi không biết có sống qua được những gì mà anh đã phải chịu đựng hay không”.
Viktor cười căng thẳng.
“Tôi cũng không. Tôi đã chết rồi. Bằng cách tàn nhẫn nhất mà anh có thể tưởng tượng được”.
“Có lẽ anh muốn kể lại cho tôi nghe tất cả phải không?”
Bác sĩ Roth ngồi xuống mép giường bên cạnh Larenz.
“Về chuyện gì?” Viktor hỏi, mặc dù tất nhiên là ông đã biết câu trả lời.
“Tất cả. Toàn bộ câu chuyện. Anh làm thế nào để biết được điều gì đã xảy ra với con gái của anh? Josephine mắc phải bệnh gì? Anh thuật lại cho tôi những gì đã xảy ra. Từ đầu”.
“Nhưng tôi đã kể cho anh nghe phần lớn rồi”.
“Đúng vậy. Nhưng tôi muốn biết chi tiết. Tôi muốn nghe anh kể tường tận mọi việc thêm một lần nữa. Đặc biệt là tại sao cuối cùng lại đến như thế”.
Đến cái thảm họa đó.
Viktor hít thở sâu và lại nhìn lên trần phòng có vết ố.
“Anh có biết không, trong những năm sau khi Josy mất tích, tôi đã nghĩ rằng không có gì tàn nhẫn hơn một điều không chắc chắn. Thỉnh thoảng tôi lại mong ước rằng chuông điện thoại hãy reo lên đi và người ta báo cho chúng tôi biết xác chết của con chúng tôi đang nằm ở đâu. Tôi thật sự đã nghĩ rằng không còn điều gì đáng sợ hơn là tình trạng lơ lửng giữa đoán và biết. Nhưng tôi đã sai. Vì anh có biết còn điều gì đáng sợ hơn nữa không?”
Bác sĩ Roth nhìn ông dò hỏi.
“Sự thật”. Viktor nói gần như thì thào. “Sự thật! Tôi tưởng rằng tôi đã gặp nó trong phòng điều trị của bác sĩ Grohlke. Trong một khoản thời gian ngắn, sau khi Josy biến mất. Và nó tồi tệ đến mức tôi không muốn tin nó. Rồi tôi gặp nó thêm một lần nữa. Và lần này thì tôi không còn có thể đuổi nó đi được, vì nó đã đuổi theo tôi, đúng theo nghĩa đen. Sự thật bất thình lình đứng ngay trước tôi và thét vào mặt tôi”.
“Ý anh muốn nói gì?”
“Đúng như tôi đã nói đó. Tôi đứng đối diện với người chịu trách nhiệm cho toàn bộ cái thảm thương này, và không còn có thể chịu đựng được nữa. Chính anh cũng biết rõ là tôi đã làm điều gì sau đấy trên hòn đảo cơ mà. Và cuối cùng thì nó đã dẫn tôi đi đến đâu”.
“Hòn đảo”, bác sĩ Roth hỏi lại. “Parkum có phải không? Tại sao anh lại ở trên đó chứ?”
“Là nhà tâm lý học thì thật ra anh phải biết rằng đó là một câu hỏi sai”. Viktor mỉm cười. “Mặc dù vậy tôi sẽ cố đưa ra một câu trả lời cho anh: Nhiều năm sau khi Josy mất tích, tạp chí Bunte lại xin phép được độc quyền phỏng vấn tôi. Lúc đầu tôi từ chối. Isabell cũng không muốn. Nhưng rồi tôi nghĩ rằng những câu hỏi mà người ta gửi đến cho tôi qua fax và thư điện tử có thể giúp tôi sắp xếp lại những suy nghĩ của tôi. Để có thể yên được. Anh hiểu chứ?”
“Rồi anh đến đó để trả lời cho cuộc phỏng vấn?”
“Vâng”.
“Một mình?”
“Vợ tôi không muốn và cung không thể đi cùng. Cô ấy có một cái hẹn quan trọng ở New York. Và nói thật, tôi cũng rất mừng là chỉ có một mình. Tôi đơn giản hy vọng là ở trên đảo Parkum tôi có thể tìm thấy được khoảng cách cần thiết”.
“Khoảng cách để vĩnh biệt con gái của anh”.
Viktor gật đầu, tuy câu nói cuối cùng của bác sĩ Roth không phải là câu hỏi.
“Giống như thế. Rồi tôi mang con chó của tôi theo, lái xe đến biển Bắc và đi bằng thuyền từ đảo Sylt qua. Tôi không hề đoán trước được rằng với chuyến đi này tôi đã bắt đầu làm chuyển động một chuỗi sự việc như thế”.
“Anh kể nhiều hơn về việc này cho tôi nghe đi. Chính xác là đã xảy ra những gì trên Parkum? Lần đầu tiên anh biết được tất cả những điều đấy có liên quan với nhau là vào lúc nào?”
Căn bệnh không thể giải thích được của Josephine. Việc con tôi biến mất. Cuộc phỏng vấn.
“Thôi được”.
Viktor xoay đầu và nghe gáy ông kêu răn rắc. Do có dây trói nên hiện giờ đấy là bài tập co giãn duy nhất mà ông còn có thể thực hiện được. Ông hít thở sâu và nhắm mắt lại. Như mọi lần, chỉ cần vài khoảnh khắc thôi, suy nghĩ lại dẫn ông quay trở lại. Trở lại Parkum. Trở lại ngôi nhà cạnh bờ biển có mái lợp tranh. Nơi ông định sắp xếp lại cuộc sống của ông bốn năm sau tấn bi kịch. Nơi ông hy vọng sẽ tìm được khoảng cách cần thiết cho một khởi đầu mới. Và nơi mà thay vì vậy ông đã mất đi tất cả.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Đảo Trị Liệu Bíẩn
Sebastian Fitzek
Đảo Trị Liệu Bíẩn - Sebastian Fitzek
https://isach.info/story.php?story=dao_tri_lieu_bian__sebastian_fitzek