Đào Tâm epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 2: Tỉnh Mộng
ỗi người đều tự cho mình là một vai chính trong vở kịch, bỗng một ngày nọ phát hiện ra mình chỉ là vai phụ, đó là lúc thương tâm nhất.
………
Đảo mắt nửa năm lại trôi qua. Tiểu Hương đột nhiên truyền tới tin tức phụ thân bị bệnh nặng, ta và Vong Ngôn vội vàng chạy về Lâm phủ. Gần một năm, phụ thân già đi rất nhiều, yếu ớt ngồi ở đầu giường vẫy ta với ta. Ta ôm cha khóc lớn, tỏ vẻ biết sai, nhưng cha tuyệt không tức giận vì đã sinh ra ta mà chỉ hỏi thăm ta có khỏe hay không. Bệnh tình lúc tốt lúc xấu kéo dài một tháng, đêm trước khi cha ra đi dặn dò ta nếu có chuyện gì phải đi núi Bạch Vụ tìm sư phụ Đan Tham, sau đó cha mất.
Ta lo liệu hậu sự, còn phải tiếp nhận gia nghiệp Lâm gia, trước kia phụ thân dạy ta quản lý sổ sách ta đều không thích học, Lâm gia lại không thể không có người kế tục, phụ thân chỉ có thể mong chờ ở vị hôn phu của ta, tiếc rằng Vong Ngôn là người không thích kinh thương, ta đoán đây là một trong những nguyên nhân cha không hài lòng Vong Ngôn. Cho dù phần lớn công việc đều có quản gia lo liệu, nhưng ta vẫn còn rất nhiều chuyện phải quan tâm lo lắng.
Vong Ngôn tìm một học đường gần nhà dạy học, cuộc sống của chúng ta tựa hồ vẫn giống như lúc trước không có biến đổi gì to lớn, nhưng ta không còn nhàn nhã tự tại như trước. Cứ như vậy ba năm lại trôi qua, có thể là do ta làm lụng quá vất vả, thân thể yếu đi rất nhiều, luôn ho khan, mơ hồ có dấu hiệu bệnh cũ tái phát. Tháng chạp ta nhiễm phong hàn, bệnh ngày một nặng hơn, chỉ nằm ở trên giường hơn nửa tháng.
Mỗi ngày Vong Ngôn từ học đường trở về đều ở trong nhà chăm sóc ta, cũng không thể không tiếp nhận và xử lý một vài công việc trong phủ. Có đôi khi ta ước ao mình có một ca ca hoặc đệ đệ thì sẽ tốt biết mấy, cũng thường xuyên hoài niệm căn phòng nhỏ ở Uyển thành, nhớ lại hồi ta còn nuôi gà con vịt con trong sân.
Mời tới rất nhiều đại phụ, nhưng bệnh không trị được tận gốc, cơn ho ngày càng dữ dội, còn thường xuyên ù tai, hoa mắt chóng mặt, cả ngày ngủ mê man. Ban đêm thường xuyên gặp ác mộng giật mình tỉnh giấc, trong mộng thi thể ta bị vứt tới vùng hoang vu, thú hoang đến ăn phủ tạng của ta, chim ưng đến mổ mắt ta, ta đau đến bừng tỉnh, mà không thể nhúc nhích dù chỉ một chút. Khi tỉnh lại đầu đầy mồ hôi, luôn có cảm giác như mình vừa chết đi một lần. Ta trở nên giống trẻ con, luôn thích cố tình gây sự, lôi kéo Vong Ngôn muốn chàng một tấc cũng không rời ta. Cho tới giờ chàng vẫn trăm y ngàn thuận, cầm tay ta tản bộ trong vườn, tự mình xuống bếp nấu canh cho ta. Thời tiết tốt còn đưa ta ra ngoại ô cưỡi ngựa thả diều.
Bệnh của ta mặc dù dần dần tốt lên, nhưng đầu óc ta có chút biến đổi, thường xuyên đau đầu, buồn nôn, xuất hiện những ảo giác khác nhau. Hơn nữa gần đây có một khoảng thời gian Vong Ngôn luôn vội vội vàng vàng ra ngoài từ sáng sớm, đến tận khuya mới trở về, nói là việc làm ăn xảy ra vấn đề. Ta cảm thấy mỗi lần về chàng đều mệt mỏi khắp người, sắc mặt tái nhợt, thấy mà đau lòng, ngẫu nhiên ta ngửi thấy trên người chàng có mùi hương lạ, nhịn không được hoài nghi chàng bên ngoài có nữ nhân khác hay không. Cứ như vậy một tháng sau, bệnh của ta đỡ hơn một chút, thì chàng lại ngã bệnh, cả người gầy đi một vòng, nhưng vẫn ba ngày hai bữa kiên trì xuất môn. Ta bảo Tiểu Hương theo dõi chàng, kết quả Tiểu Hương quay về bẩm báo lại Vong Ngôn mỗi ngày sau khi rời cửa hàng thường đi đến một tòa nhà xa lạ, ta lại càng thấp thỏm lo lắng.
Vốn ta chẳng có tư sắc gì, bây giờ tuổi xuân cũng trôi qua không lưu lại chút nào. Gương mặt trong gương xương gò má nhô cao, hai má hõm xuống, tái nhợt đến đáng sợ. Vong Ngôn có phải chàng đã thay lòng đổi dạ? Ta vừa hận lại vừa ghen, trong mộng đều là cô gái quyến rũ vận áo đỏ quấn lấy Vong Ngôn, hết lần này đến lần khác dụ dỗ lôi kéo chàng. Mà khi tỉnh mộng, phát hiện mình đang đứng bên hồ sen, tay cầm chủy thủ, sợ tới mức thiếu chút nữa ngất đi.
Vong Ngôn mời đại phu tới khám, chứng mộng du của ta càng ngày càng nghiêm trọng, khi tỉnh lại luôn thấy mình đứng ở những nơi khác nhau, trong phủ cũng dần dần lan truyền lời đồn. Tính cách ta càng lúc càng thay đổi thất thường, thường xuyên nổi giận vô cớ. Bất luận Vong Ngôn săn sóc khuyên bảo thế nào ta cũng không chịu nghe, bóng hình trong mộng đó bắt đầu xuất hiện cả vào ban ngày, thường xuyên bay lượn chung quanh ta và Vong Ngôn, cười quyến rũ. Ta chửi mắng ả, lấy sách ném ả, bảo ả cách xa Vong Ngôn ra, bọn hạ nhân đều đồn rằng ta phát điên rồi.
Ta thật sự không chịu nổi nghi thần nghi quỷ như vậy nữa, quyết định hỏi rõ Vong Ngôn, ngày hôm đó chàng lại trở về rất sớm, làm toàn món ta thích.
“Nguyệt Lạc, nàng quên rồi sao? Hôm nay là sinh nhật nàng, ta có món quà tặng nàng?”
Vong Ngôn di chuyển nến đỏ, ở sau tấm bình phong diễn cho ta xem một đoạn kịch đèn chiếu thư sinh tiểu thư bỏ trốn.
“Hay không? Nàng không phải luôn hoài niệm nó sao? Ta học suốt cả một tháng, bì nhân này là ta tự tay làm đó, xem nè, cái này có giống ta không, cái này có giống nàng không?”
Ta nhào vào lòng Vong Ngôn, lệ rơi đầy mặt, thì ra mỗi ngày chàng về muộn tất cả đều là vì ta, vậy mà ta luôn nghi ngờ chàng.
Biết chàng không thiện kinh thương, ta khuyên chàng có một số chuyện không cần quá để tâm. Đại nghiệp Lâm gia, cho dù thua lỗ cũng không sợ lụn bại không vực dậy nổi. Chàng lại lắc đầu nói không thể để phụ thân ở dưới suối vàng thất vọng, càng không muốn những người khác coi thường.
Sau việc này tâm trạng ta cuối cùng cũng an ổn, gần đây lại nôn mửa dữ dội, Tiểu Hương đoán là ta có thai, muốn mời đại phu đến xem, ta vừa nghe trong lòng vui mừng, tinh thần phấn chấn muốn đích thân tới y quán.
Đại phu chẩn đoán chính xác tin ta có thai, ta hận không thể lập tức bay đến bên người Vong Ngôn nói cho chàng biết. Biết ta là tiểu thư Lâm gia, đại phu nhờ ta thuận tiện mang chút dược liệu về cho Vong Ngôn, nói là chàng đặt chúng. Ta nhìn qua thấy tất cả đều là đông trùng hạ thảo, nhân sâm, toàn là loại thuốc bổ quý hiếm giá không hề rẻ. Đại phu lại nói hai năm trước Vong Ngôn bắt đầu thường xuyên tới các hiệu thuốc lớn đặt các loại dược liệu quý hiếm.
Trong lòng ta mơ hồ cảm thấy kỳ lạ, trong phủ cũng không có người cần một lượng thuốc bổ lớn như vậy. Suy đi nghĩ lại, ta vào kho điều tra, quả nhiên rất nhiều loại dược liệu quý hiếm đã bị Vong Ngôn lấy đi. Cả người ta đổ đầy mồ hôi lanh, bước vào trong mật thất, cẩn thận kiểm kê, phát hiện ngay cả rất nhiều khế ước khế đất, ngọc ngà châu báu đều không cánh mà bay.
Nhất thời ta vô cùng hoảng sợ, nghĩ lại lúc ta lần đầu tiên gặp Vong Ngôn, gặp nạn, bỏ trốn, thậm chí là trận đại hỏa kia, dường như tất cả đều là một âm mưu. Cả đêm không chợp mắt, ngày hôm sau sáng sớm như thường lệ Vong Ngôn tự mình đi phòng bếp làm bữa sáng cho ta, ta lặng lẽ đi theo, lại nhìn thấy chàng lôi từ trong ngực ra một ống trúc thổi chút bột phấn vào trong bát cháo, nhất thời tim ta ngừng đập, da đầu tê dại.
Ban đêm ta tìm thấy trong ngăn tủ ống trúc kia, khều một chút phấn bọc lại đưa cho người khám nghiệm tử thi trong nha môn kiểm tra, người khám nghiệm tử thi nói đó là hoa Mạn Đà La chiết xuất thành dược, có thể khiến người ta hóa điên. Trong khoảng khắc đó ta hiểu ra tất cả, ta như sụp đổ, cả người lạnh lẽo đến phát run, phảng phất như bị một cái lưới lớn bao phủ không cách nào thở được. Vội vội vàng vàng gọi Tiểu Hương, đưa cho nó rất nhiều bạc, bảo nó lập tức đi núi Bạch Vụ tìm một người tên Đan Tham đến xem bệnh cho ta, sau khi trở về nhất định sẽ trọng thưởng
Tiểu Hương bị dọa chết khiếp, không chịu nhận tiền: “Chỉ cần là tiểu thư căn dặn, Tiểu Hương nhất định thịt nát xương tan, chẳng lẽ tiểu thư còn không tin tưởng nô tì sao?”
Ta thầm cười khổ, tin ư? Bây giờ ta còn biết tin ai?
Vì tình yêu sẵn sàng trả giá vậy mà tất cả chỉ là một âm mưu mà thôi, bị vây trong khiếp sợ và hoảng hốt ta vừa oán vừa hận, nhưng còn chưa nghĩ ra nên làm thế nào cho phải, Vong Ngôn đã ra tay trước rồi.
Đêm đó đôi ta đều trằn trọc khó ngủ, chàng đột nhiên ngồi dậy vẩy thuốc bột lên mặt ta, thân thể ta không cách nào cử động. Chàng châm ngọn nến, cầm thanh chủy thủ ta luôn đặt bên gối lên, lưỡi đao lấp lánh ánh vào mặt ta. Ta mở to mắt, nhìn chàng mà đau xót. Thật sự không nghĩ tới, nhiều năm vợ chồng như vậy, mà chàng muốn tự tay giết ta!
Gương mặt ôn nhu mà ta biết trước kia giờ đây không chút biểu cảm: “Nguyệt Lạc, nghe nói hai ngày nay nàng ngầm kiểm kê cẩn thận tất cả các khoản mục trong phủ, có lẽ nàng đã biết hết tất cả, vì sao còn chưa hỏi ta?”
Hỏi cái gì đây? Sự thật đã như vậy. Nếu ta nói ra, thì không còn cách vãn hồi.
Trong mắt Vong Ngôn hiện lên chút áy náy: “Sớm hay muộn cuối cùng cũng có một ngày nàng sẽ biết, nhưng không ngờ lại tới nhanh đến như vậy.”
Vong Ngôn, ta không phải nữ nhân ngu ngốc, cho đến bây giờ đều không phải, chỉ vì ta quá yêu chàng, cho nên mấy năm nay mới không nhận ra chàng đang lừa gạt nói dối ta mà thôi!
“Tuyên Tuyên là người yêu thanh mai trúc mã của ta, cha mẹ chúng ta đều mất sớm, nhiều năm nay, ta vẫn chăm sóc nàng.”
Tuyên Tuyên? Ả tên Tuyên Tuyên sao? Ta đột nhiên rất ngốc nghếch muốn biết ả rốt cuộc đẹp hơn ta đến nhường nào, mới có thể khiến chàng vì ả mà đối đãi với ta như vậy…
“Nàng ấy mắc phải bệnh lạ, cần rất nhiều tiền mua thuốc, ta không còn cách nào khác.”
Cho nên chàng dồn hết tâm trí tìm mọi cách tiếp cận ta? Đối tốt với ta, thậm chí cùng ta bỏ trốn? Thì ra tất cả những lời thề non hẹn biển đều là giả ư?
“Nàng đừng nhìn ta như vậy! Đại tiểu thư lớn lên trong phú quý giàu sang như nàng vĩnh viễn không hiểu được cuộc sống qua ngày nương tựa vào nhau của chúng ta như thế nào đâu, vĩnh viễn không hiểu được đối với nàng ấy được một lần ngắm bình minh là chuyện xa xỉ thế nào đâu! Ông trời đối với chúng ta tàn nhẫn như vậy, vì sao ta không thể tàn nhẫn với nàng?” Vong Ngôn tức giận thét lên, trong mắt đều là mâu thuẫn và thống khổ. Vung tay đâm xuống, Ngân Tỳ tàn nhẫn cắm vào ngực ta.
Ta đau đớn run rẩy, miệng phun máu tươi, cười khổ, Lâm Nguyệt Lạc ta đời này đã làm sai chuyện gì, mà có kết cục như vậy? Vi phú bất nhân* sao? Sai vì đã sinh là người Lâm gia sao? Hay là vì yêu Thẩm Vong Ngôn?
[*Vi phú bất nhân: làm giàu thì thường không có nhân đức]
“Đứa, đứa bé… Vong Ngôn, cầu xin chàng, vì đứa bé trong bụng…” Ta cố gắng mở miệng muốn ngăn chàng lại, cho dù là vì con của chúng ta, cầu xin chàng rủ lòng từ bi, được không?
Vong Ngôn như bị sét đánh, không tin nhìn ta, ra sức lắc đầu: “Đứa bé?”
Ta cố gắng muốn gật đầu, nhưng không nhúc nhích được, chỉ có thể ra sức mỉm cười với chàng.
Thân thể Vong Ngôn run rẩy dữ dội, trong mắt đều là do dự và không đành lòng. Chàng cúi đầu nhìn máu tươi dính đầy tay mình, nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên mặt ta: “Nguyệt Lạc, không kịp nữa rồi, ta không quay đầu lại được rồi. Ta vốn không muốn như vậy, nhưng ta biết nàng sẽ không cho phép ta đưa nàng ấy vào cửa, cho nên ban đầu chỉ ta muốn nàng thần chí không tỉnh táo mà thôi, sau này, ta nhất định sẽ chăm sóc nàng thật tốt. Nhưng, nếu nàng đã biết, tất nhiên sẽ không chịu buông tha Tuyên Tuyên, ta chỉ có thể tiên hạ thủ vi cường*, Nguyệt Lạc, nàng đừng hận ta…”
[*Tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước thì chiếm được lợi thế]
Nói xong lại tàn nhẫn đâm một đao vào ngực ta. Ta đau đớn nhắm mắt lại, cả người chết lặng lạnh như băng.
Thẩm Vong Ngôn, trong lòng chàng, ta là người độc ác như vậy sao? Chàng vì ả, không cần ta thì thôi, ngay cả cốt nhục của mình chàng cũng không cần nữa sao?
“Nguyệt Lạc…” Chàng gọi tên ta, đưa tay thăm dò hơi thở của ta, lại tàn nhẫn đâm nhát đao thứ ba. Máu tươi dinh dính chảy đầy người ta, Vong Ngôn dùng chăn trải giường cuốn ta lại, ôm ta đi đến hậu viện ném xuống cái giếng cạn, sau đó dùng tảng đá lớn che miệng giếng lại.
~~o0o~~~~~
Đào Tâm Đào Tâm - Fresh Quả Quả Đào Tâm