Tập 2
ác Sĩ, vợ tôi thế nào rồi?
Hoàng Thanh nóng nảy lao lại khi cửa phòng cấp cứu vừa hé mở. Vị bác sĩ đáp lời Hoàng Thanh.
- Cô ấy bị ngã chấn thương phần đầu phải khâu tám mũi, lại đang bị sốt nữa. Nhưng không sao, uống ly sữa nóng có vẻ ổn rồi.
Hoàng Thanh thở phào:
- Cám ơn bác sĩ. Vậy tôi vào thăm được chưa bác sĩ?
- Được. Sao anh lại để cho cô ấy đói đến kiệt sức vậy? Vợ chồng trẻ gây gỗ nhau cũng phải biết quan tâm đến cô ấy một chút chứ.
Hoàng Thanh cúi đầu như biết lỗi. Anh nói làm sao đây? Nếu lúc chiều anh bỏ đi và không về nhà tối đêm nay thì Thái Anh chết trong nhà cũng chẳng hay. Lỗi của anh hay của ai đây? Cô cho anh nỗi đau quá lớn. Cô là vợ anh vậy mà lại đi gặp tình nhân của cô và ở cạnh anh ta suốt cả ngày. Anh cư xử như vậy là sai ư?
Hoàng Thanh bước vào phòng lúc Thái Anh vừa tỉnh lại. Cô ngơ ngác nhìn quanh:
- Đây là đâu vậy?
Thái Anh nhăn mặt vì đau, cô nhắm mắt lại và kịp nhớ. Hoàng Thanh cố cất giọng dịu dàng:
- Em cứ nghỉ đi. Em nghe trong người như thế nào rồi?
- Em đau lắm. Hoàng Thanh, có phải anh đưa em đến bệnh viện không?
- Em bị ngã từ trên cầu thang lầu xuống, da đầu bị rách phải khâu tám mũi. Em có nghe đau nhiều không?
- Đau nhiều lắm.
- Vậy để anh gọi bác sĩ.
Hoàng Thanh bước ra ngoài gọi bác sĩ. Người nhà của hai gia đình đến. Trước mọi người, Hoàng Thanh đành phải lo lắng cho Thái Anh, chờ bác sĩ chích thuốc và khám lại cho cô lần nữa, Hoàng Thanh mới bón sữa cho Thái Anh. Cô ngại ngần giữ cái ly lại:
- Anh đỡ đầu em cho cao lên giùm, em có thể tự uống được.
Hoàng Thanh đỡ người Thái Anh cho tựa vào gối, anh để cô tự uống. Thái độ của hai người giống như là bạn. Bà Huy Tường nhận ra ngay.
Khi chỉ còn bà và Thái Anh, bà nghiêm mặt nhìn cô:
- Mẹ muốn biết việc gì đã xảy ra?
Thái Anh không dám nhìn mẹ:
- Là con có lỗi mẹ à. Con đã đi gặp anh Nguyễn Nam.
Bà Huy Tường sững sờ:
- Thái Anh! Con có biết là con đã có chồng rồi không? Tại sao con ngã cầu thang?
- Con đi và tự ngã.
- Không thể nào... có phải con và Hoàng Thanh cãi nhau?
- Anh ấy bảo sẻ trả tự do cho con. Mẹ ơi! Con xin lỗi, con đã có lỗi với Hoàng Thanh.
Thái Anh bật khóc, những giọt nước mắt của cô càng làm cho bà Huy Tường giận dữ hơn;
- Mẹ không bao giờ tha thứ cho lỗi lầm của con, cũng như nếu Hoàng Thanh ly hôn thì mẹ sẽ không có hành động hay lời nói nào giúp con cả. Con đã làm mẹ quá nhục nhã vì đã không dạy được con. Con nghĩ là lời xin lỗi của con sẽ cứu vãn được mọi chuyện hay sao?
Thái Anh bưng mặt khóc. Lúc này đây cô ân hận cho những lỗi lầm của mình. Mẹ đang giận dữ và còn ba nữa, ỗng sẽ không nhìn nhận cô. Hoàng Thanh cũng không còn muốn lo lắng cho cô, lúc này Thái Anh muốn mình chết đi cho xong một đời.
Bà Huy Tường đứng lên:
- Con gây ra những lỗi lầm, nếu như Hoàng Thanh ly hôn thì thật đáng đời cho con lắm!
Bà Huy Tường giận dữ ra về mặc cho Thái Anh nằm chết lặng. Cô không còn chỗ nào để bấu víu vào nữa, rồi cả thành phố Đà Lạt này, sẽ biết cô ngoại tình và bị ly hôn.
Thái Anh ơi! Tình yêu mà mi gọi là tình yêu có đúng là tình yêu không khi Nguyễn Nam là người luôn mang đến bất hạnh cho mi!
- Không nên khóc nữa.
Hoàng Thanh đẩy cửa bước vào:
- Em có cần anh báo tin cho Nguyễn Nam đến đây để anh ta lo cho em không?
Đang khóc, Thái Anh hốt hoảng xua tay:
- Đừng.... em xin anh, Hoàng Thanh!
Ánh mắt Hoàng Thanh đầy khó hiểu:
- Tại sao vậy? Em yêu anh ta và anh ta cũng yêu em mà. Anh ta phải có bổn phận lo cho em chứ.
- Có những điều mà sau khi gây ra lỗi lầm em mới biết mình sai. Em không muốn gặp anh ta nữa. Còn việc em nằm bệnh viện, anh cũng không cần lo cho em. Em cần phải dũng cảm gánh lấy hậu quả em đã làm.
- Như vậy là sao?
- Sau khi em bình phục, em sẽ dọn đi. Còn về thủ tục ly hôn, anh lo giùm em.
- Em đi đâu? Đi với Nguyễn Nam phải không?
- Không, dù sáng nay em đã từng nghĩ đến điều này. Nếu như anh bằng lòng ly hôn hay không em cũng đi nhưng rồi khi anh ấy....
Thái Anh ngượng ngùng song cuối cùng cô dũng cảm nói ra sự thật.
- Anh ấy muốn... em chứng minh là em yêu anh ấy và chưa từng thuộc về anh. Em có cảm nghĩ như mọi thứ mọi thứ sụp đổ trong em, em đã chạy đi, té vẫn đứng dậy chạy. Em không thể chịu đựng được lời nói cùng lời lẽ xúc phạm của anh ấy. Em nói thật với anh vì em xem anh như bạn, một người bạn em từng chia sẻ buồn vui trong bao nhiêu năm qua. Anh nói ra lời ly hôn, em thật nhẹ nhàng. Không phải vì sau đó em sẽ ra đi với Nguyễn Nam, mà sự thật em như trút được gánh nặng. Em đã rũ bỏ được tất cả mọi thứ trong lòng em.
Hoàng Thanh nhìn sững Thái Anh. Anh muốn tin lời của Thái Anh là thật,song hình ảnh khi cô về nhà với quần áo xốc xếch, tóc dính cỏ khô quả thật là anh không chịu nổi. Lúc đó anh tưởng chừng mình có thể giết chết Thái Anh.
Bà Hoàng An bước vào, dương đôi mắt không tình cảm nhìn Thái Anh:
- Mẹ nghĩ con cần phải ly hôn. Gia đình ta không thể nào chấp nhận một con dâu như thế này. Đã hứa hôn vậy mà khi Hoàng Thanh đi du học, con ở nhà lại có tình cảm với người đàn ông khác. Hoàng Thanh trở về, con chịu làm đám cưới song vẫn đi gặp người ấy. Con có biết việc con làm cả Đà Lạt đều biết không? Hoàng Thanh! Con bị cắm trên đầu bao nhiêu cái sừng rồi, hãy tỉnh ngộ lại đừng có mù quáng.
Thái Anh chết lặng. Những lời rất thật đó cô nói ra không phải để Hoàng Thanh tha thứ cho cô, song đó là sự thật. Còn Hoàng Thanh, anh khổ sở van lơn:
- Mẹ, thiên hạ nói gì mặc họ, con tin lời Thái Anh.
Bà Hoàng An xẵng giọng:
- Con yêu đến mù quáng như vậy sao? Đợi khi nào nó sinh cho con một đứa con của gã đàn ông đó thì con mới tin à?
Thái Anh bưng mặt, cô không thể nói lời nào để biện hộ cho mình. Hoàng Thanh ôm vai mẹ dìu ra ngoài.
- Thái Anh đang bệnh, để từ từ hãy tính đi hả mẹ.
- Không có tính gì cả, con phải ly hôn ngay lập tức cho mẹ, rõ chưa?
Ông Hoàng An xua tay:
- Bà làm gì ồn ào lên như vậy hả? Muốn người ta cười cho thúi đầu à? Đi về, tôi đưa bà về!
Ông khoác vai vợ lôi bà đi. Ông không muốn cư xử thẳng quá vì dù sao giữa hai gia đình cũng liên doanh trong một công ty, muốn hay không cũng phải giữ mối quan hệ cho tốt đẹp. Dư luận đang ầm ĩ những điều không tốt cho con dâu của ông, ông vỗ về bà:
- Bà hãy để cho Hoàng Thanh tự xử, dù sao thì bọn chúng nó đã cưới nhau rồi.
Bà Hoàng An giận dỗi ngồi dang ra xa. Đồ hư hèn! Bà sẽ bắt Hoàng Thanh bỏ Thái Anh. Ý nghĩ này càng quyết liệt hơn khi bà biết có một cô gái đã từ Úc vượt đường xa về tìm Hoàng Thanh.
- " Bác nhất định buộc Hoàng Thanh phải ly hôn với con vợ trắc nết đó. Hoàng Thanh thật mù quáng, sao nó không thấy cháu vì nó mà vượt đường xa về tìm nó?
Thu Trang cười buồn, cô về nước tìm Hoàng Thanh và khôm dám nghĩ anh cưới vợ nhanh như vậy. Lòng cô đau đớn nhưng vẫn còn chút hy vọng mỏng manh: Hoàng Thanh ly hôn và đến với cô.
Mấy ngày nay anh bận lo cho vợ nên chưa kịp đưa cô đi đâu. Đoi lúc Thu Trang muốn quay trở về Úc, nhưng rồi sự ân cần của bà Hoàng An đã giữ chân cô lại. "
Hoàng Thanh khựng lại khi thấy Thu Trang ở nhà mình. Anh nói như xin lỗi;
- Em về nước nhưng anh lại bận lo cho Thái Anh...
Thu Trang mỉm cười, làm vẻ thản nhiên:
- Có gì đâu. Em định ra Đà Lạt chơi mấy hôm thuê khách sạn ở nhưng bác không cho nên em dọn đến đây. À, Thái Anh đã khoẻ chưa vậy?
- Cô ấy đỡ rồi, có lẽ ngày mai xuất viện. Mẹ anh không thích Thái Anh cho nên em khéo nói giùm anh nghen.
- Em biết mà. Vậy rồi anh tính sao? Bác nói là bác không chịu được sự nhục nhã.
Hoàng Thanh cúi đầu khổ tâm. Anh muốn tin vào những lời nói thật lòng của Thái Anh để tiếp tục yêu và lo lắng cho cô, nhưng niềm tin của anh đang bị lung lay, giống như cái cây đứng giữa đồng trống chỉ chờ con gió đi qua là gục ngã.
Thái Anh có bao giờ hiểu cho những nỗi khổ tâm của anh? Anh yêu cô và muốn che chở cho cô trước những sóng gió của cuộc đời.
Những ngày sau thái độ e dè của Hoàng Thanh làm gì mà Thái Anh không thấy. Lòng cô đau đớn nhưng không thể trách anh được. Anh đã làm tất cả những gì anh có thể. Tình cảm trước kia của cả hai tràn về trong tâm trí của Thái Anh thật dịu êm và ngọt ngào. Cô bắt đầu nhìn thấy cái tốt đẹp của anh để bắt đầu yêu anh mà chính mình cũng không nhận ra được chân dung của tình yêu.
Hôm nay đưa Thái Anh về căn nhà của hai Vợ chồng. Cả hai cùng có một cảm giác nhẹ nhõm vì không có bà Hoàng An.
Hoàng Thanh dịu dàng bảo Thái Anh:
- Vết thương trên đầu em chưa lành đâu, em nên ở nhà. Nếu muốn đi học cũng được, anh bảo chú Tứ đưa em đi.Thái Anh khe khẽ:
- Cám ơn anh.
- Còn việc em không muốn sống chung với anh cũng được. Tạm thời em đừng suy nghĩ gì cả, hãy thi đậu tốt nghiệp đi đã. Chúng ta có thể ở chung một mái nhà và xem nhau như bạn. Anh không muốn dư luận ồn ào chõ mũi vào chuyện của chúng ta nữa, em hiểu không?
- Em hiểu.
- Anh có bạn từ Úc về cho nên anh cũng không lo cho em nhiều được.Em cần gì cứ bảo chị giúp việc.
Thái Anh nhìn Hoàng Thanh bỗng dưng cô muốn biết người bạn từ Úc về tìm anh nhưng cô có quyền gì hỏi anh chứ? Cô chỉ là vợ anh trên danh nghĩa và chính cô cũng từng không xem mình là vợ của anh kia mà.
Hoàng Thanh bỏ đi sau khi dặn dò chị giúp việc lo cho Thái Anh. Anh cư xử với cô đúng mức tình bạn, cách cư xử làm cho Thái Anh đau đớn. Cô hiểu rằng anh bắt đầu quay lưng lại với cô. Chính cô đã làm tổn thương anh trước nên bây giờ phải hứng lấy hậu quả mình gây ra.
Có những đêm Hoàng Thanh về rất khuya hoặc không về, anh bị bà Hoàng An giữ lại nhà bằng cách này hay cách nọ.
Chiều nay, anh bảo cô:
- Anh đưa mẹ đi Sài Gòn, em ở nhà cò gì cứ bảo chị giúp việc.
Hoàng Thanh vừa nói vừa bỏ quần áo vào túi du lịch:
- Có lẽ anh phải đi đến một tuần.
Thái Anh ngồi im lặng đau khổ. Mất sự quan tâm chăm sóc của anh, cô thấy mình như hụt hẫng và mất mát một cái gì đó thật to lớn. Cô muốn nói với anh là cô cần anh, cô sẽ là người vợ tốt của anh nhưng lòng tự trọng không cho phép cô lên tiếng.
Hoàng Thanh đóng nắp túi du lịch, anh kín đáo để tiền lên bàn rồi đi ra cửa. Anh muốn Thái Anh giữ anh lại và hỏi người bạn đi cùng là ai nhưng cô chỉ ngồi lặng lẽ khiến lòng anh cay đắng hơn. Tình cảm của ngày xưa khi Thái Anh vẫn chưa hiểu gì và khi năm năm trôi qua, những nhận thức cũng lớn dần và cô đã yêu người đàn ông lịch lãm kia. Hoàng Thanh lái xe nhanh ra đường, anh cố xua tan nooic phiền muộn trong lòng bằng cách đến với Thu Trang dù cho cả hai đối xử với nhau bằng tình bạn.
Thái Anh ứa nước mắt gục xuống gối. Cô thấy mình cô đơn đến vô cùng. Những ngày này, cô muốn thoát khỏi nó mà không biết mình nên cư xử như thế nào.
Một tuần trôi qua lặng lẽ, bảy ngày Thái Anh giam mình trong cô đơn. Cô không cam đảm đến trường và chỉ thu mình vào cái vỏ ốc cô đơn đau khổ.
Chiều nay, Thái Anh lấy sách ra đọc, cô phải đi học trở lại. Dù có tai tiếng như thế nào đi nữa cô cũng phải vượt qua.
Tiếng còi xe quen thuộc, Hoàng Thanh đã về. Thái Anh run lên. Ôi, cô mong đợi anh biết bao. Nhưng Hoàng Thanh không về một mình mà với một người. Ai thế? Có phải người bạn từ Úc về? Chỉ có tình yêu mới làm người ta vượt vạn dặm đi tìm nhau như thế. Thái Anh nghe tim mình lịm chết.
Trong phòng khách, Hoàng Thanh vui vẻ:
- Em đợi anh một lát, anh đi lấy nước cho.
Thu Trang gật đầu ngồi xuống ghế. Cô đưa mắt nhìn quanh căn phòng khách. Cách bày biện trang nhã nhẹ nhàng làm cô không giấu được dự ganh tỵ, hờn ghen.
Thu Trang làm một cuộc chiến giành lại người đàn ông cô yêu khi vượt vạn dặm về đây tìm anh.
Đoi mắt Thu Trang hằn học dừng lại trên bức ảnh cưới. Hoàng Thanh cười rạng rỡ còn cô ta bé nhỏ nép vào vai anh. Đồ xấu xa! Thu Trang nghiến răng thầm trong lòng. Cô có một tuần lễ vui vẻ bên anh dưới tác động của bà Hòang An. Cô sẽ xóa tan mọi trở ngại để Hoàng Thanh là của cô.
Hoàng Thanh trở ra, anh để hai ly nước lên bàn:
- Mời em uống nước!
Thu Trang cười, giọng cô lại châm biếm:
- Nhà anh đúng là một căn nhà lý tưởng cho đôi vợ chồng trẻ.
Hoàng Thanh cười gượng lảng ra:
- Em vè nước có định ở lại không?
Thu Trang gật đầu:
- Có chứ. Tuy em sinh ra ở Úc nhưng cũng đã đến lúc em nên về làm việc và sinh sống tại quê hương cha mẹ mình chứ.
Thu Trang bưng ly nước lên uống,cô nheo mắt:
- Nước dâu tây phải không anh?
- Ờ, ngon không?
- Rất ngon, Anh Thanh!Em muốn đi dạo một vòng vườn nhà anh.
Hoàng Thanh vui vẻ:
- Được, nếu em muốn.
Hoàng Thanh hướng dẫn Thu Trang ra vườn hoa. Thu Trang reo lên thích thú:
- Vườn nhà anh nhiều hoa hồng đẹp quá! À, anh Thanh! Anh chưa giới thiệu với em bà xã của anh.
Đang vui, mặt Hoàng Thanh sầm xuống:
- Không cần đâu.
- Tại sao vậy? Vợ anh cũng có quyền biết em vì chúng ta là bạn thân khi anh học ở Úc.
- Anh nói là không cần mà.
- Anh Thanh! Dường như anh không hạnh phúc. Mấy hôm em ở Đà Lạt và nghe mọi họ nói nhiều về vợ anh.
Hoàng Thanh gạt phăng:
- Chúng ta hãy nói chuyện khác đi!
Đôi mắt tinh quái của Thu Trang nhìn thấy ngay một cái bóng vượt qua cửa sổ. Cô mỉm cười và đưa tay kéo Hoàng Thanh ngồi xuống ghế đá với mình.
- Em xin lỗi.
Rồi cô tíu tít sang chuyện khác, đây là ưu điểm của Thu Trang. Cô rất biết cách nói chuyện để thu hút người khác, những câu chuyện cuốn hút Hoàng Thanh. Bóng chiều đổ dần xuống, đã đến lúc Hoàng Thanh đưa Thu Trang về. Chiếc xe bốn chỗ của anh lại rời nhà trả lại sự yên ắng cho căn nhà nhỏ với một Thái Anh phiền muộn cô đơn. Qua câu chuyện của họ, Thái Anh biết cô gái đó về tìm Hoàng Thanh, hẳn cô ta cũng hiểu những gì đang xảy ra. Cái bóng hồng xinh đẹp đó làm tim Thái Anh thắt lại. Có phải vì cô gái ấy mà cả tuần nay Hoàng Thanh không về nhà? Một ngày nào đó, anh sẽ nói anh yêu cô gái ấy và mong thủ tục ly hôn nhanh chóng được hoàn thành. Cái ý nghĩ đau đớn đó cứ lảng vảng trong đầu Thái Anh. Cô hiểu rằng điều đó có thể trở thành sự thật khi anh trở về cưới nhằm cô vợ không yêu anh, cưới vợ để... làm kiểng ngó. Tại sao anh không ly hôn và cưới một người vợ khác chứ?
Thái Anh gục mặt vào đôi cánh tay mình. Tại sao cô lại sợ ngày ấy và cũng tại sao cô không còn nghĩ đến Nam với nỗi nhớ thiết tha như ngày nào? Tại sao thế? Một tình yêu sụp đổ và dường như cô yêu Nguyễn Nam không phải bằng tình yêu. Thái Anh cảm nhận ra như thế, cô chỉ rúng động trước vẻ đẹp hoàn mỹ của anh, sự lịch lãm của người đàn ông thành đạt, và vì những nụ hôn của anh đã khuất phục mọi cảm xúc ở cô.
Giờ đây khi nhận ra bản chất của người đàn ông mình từng rung động thì Nguyễn Nam không có gì cả, anh chỉ là con số không rỗng tuếch.
Trái tim khờ dại của Thái Anh lại hướng về quá khứ, một thời giữa cô và Hoàng Thanh. Những lá thư đi, thư về, sự quan tâm trong năm năm qua, và những lo lắng của anh đối với cô. Điều duy nhất anh chưa bao giờ đòi hỏi ở cô bổn phận làm vợ trong khi anh có cái quyền đó.
Những suy nghĩ như thế cứ mỗi một lớn dần trong đầu Thái Anh mà chính cô cũng không hay. Mất đi sự săn sóc quan tâm của anh, Thái Anh thấy như mình thiếu vắng một cái gì đó, vô tình trở thành quen thuộc và bây giờ không còn nữa. Một cảm giác nuối tiếc và lo lắng cứ tăng dần trong Thái Anh.
Cô sợ buổi chiều phải ngồi trong nhà một mình, khi ánh nắng nhàn nhạt và không gian bên ngoài thật quyến rũ gợi tình còn cô thì quá cô đơn. Thái Anh khóc âm thầm, giọt nước mắt đau khổ phiền muộn ướt cả vai áo cô.
Giờ này hẳn Hoàng Thanh đang vui vẻ ăn cơm tối với cô bạn từ Úc về. Anh cũng quan tâm chăm sóc cho cô ấy như từng lo lắng cho cô. không chịu nỗi với ý nghĩ ấy, Thái Anh khóc nấc lên.
Chợt cô vùng dậy, hấp tấp lấy quần áo, đội cái nón lên đầu che kín chỗ vết thương trên đầu, phần tóc bị cắt chưa kịp mọc ra, vết thương còn mới như vết thương trong lòng Thái Anh.
Thái Anh đi lang thang trong cái se lạnh quen thuộc của vùng cao nguyên, nơi cô sống và lớn lên. Mình có nên rời bỏ Đà Lạt? Thái Anh nhẹ lắc đầu, cô hỏi mình và cũng chẳng quyết định được điều gì hết.
Một chiếc xe chạy vượt qua mặt Thái Anh. Cô bàng hoàng nhìn theo, xe của Hoàng Thanh và người ngồi cạnh anh là cô gái ban chiều. Thái anh nghe bước chân mình bềnh bồng, cô đã mất tất cả rồi.
Lần đầu tiên Thái Anh tấp vào một quán bar. Cô gọi rượu và ngồi nghe điệu nhạc jazz, điên cuồng phấn kích, từng đôi kéo nhau ra sàn nhảy.
Thái Anh gọi tiếp ly rượu thứ hai, thứ ba.... Cô thấy mình say mất rồi. Có ai dìu cô đi, cô muốn chống lại nhưng sao mà yếu đuối quá rồi cô gục xuống. Trong cơn say, dường như Thái Anh đã khóc rất nhều.
" Em biết bây giờ anh không còn yêu em nữa, thật đáng đời em, Còn em, tại sao vậy? Em kịp nhận ra tình cảm mà em ngộ nhận là tình yêu với Nguyễn Nam, đó không phải là tình yêu mà là sự yếu đuối khi lần đầu tiên em đón nhận nụ hôn và chưa có ai nhìn em say đắm như thế. Em lãng mạn nghĩ đến điều tuyệt diệu, có một tình yêu nồng nàn và đẹp như bai thơ. Mối tình tuyệt diệu ấy không đẹp vì em hiểu khi không có em, vẫn có những cô gái khác bu quanh anh ta. Anh ta hôn họ như đã hôn em, em chỉ là một trong số những nhân tình không đếm hết của anh ta.
Em đã tỉnh, một sự tỉnh táo muộn màng và em đã làm tổn thương anh. Em biết suốt đời anh sẽ không tha thứ cho em. Còn em, mặt mũi nào cho em nói là khi em biết em cần anh thì đã muộn. "
Thái Anh nói như mê sảng, cô chồm người ra và nôn. Cả người cô và căn phòng nồng mùi rượu, chua loét tanh nồng.
Hoàng Thanh ngập ngừng rồi đưa tay lên ngực áo Thái Anh. Anh giúp cô cởi áo, dung khăn nhúng nước, lau mặt và khắp người cho cô. Xong rồi anh mặc cái robe ngủ cho cô, bế cô nằm vào chỗ sạch, lấy mền đắp ngang người cô sau đó mới tẩn mẩn lau dọn chỗ Thái Anh nôn.
Suốt đêm anh ngồi ngắm cô trong giấc ngủ say. Anh yêu từng đường nét trên gương mặt trẻ thơ của cô, những đường nét mà anh như nằm lòng khi nhắm mắt anh cũng hình dung ra được. Năm năm qua, anh luôn ôm ấp mối tình thơ dại. Anh rung động khi nhớ lại gương mặt đầm đìa nước mắt của cô khi chạy theo anh. Cô nói sẽ chờ anh vậy mà … mọi sự thay đổi hết khi anh nhớ lời hẹn ước quay về. Em có biết là em đã làm tổn thương anh biết đường nào không, Thái Anh?
Hoàng Thanh vuốt ve lên gương mặt anh từng thương nhớ. Rồi không dằn được lòng, anh cúi hôn nhẹ lên môi cô.
Em có biết nếu không yêu em thì anh đã không trở về. Anh nghĩ đến chuyện chúng ly hôn để em đi với hắn, nhưng sao anh không làm được điều ấy để phải dằn vặt đau khổ.
Chính em đã làm tan vỡ tình yêu của chúng mình. Dù đã qua bao nhiêu năm, anh vẫn thấy em khờ dại yếu đuối.
Thái Anh thức giấc. Cô nằm mơ màng trong cái ấm áp của chăn gối rồi tỉnh hẳn. Đầu nằng nặng, váng vất. Thái Anh mở mắt ra. Căn phòng của cô chìm trong ánh sang màu hồng dịu mát, chăn gối được thay và bộ quần áo cô đang mặc … đâu phải …
Thái Anh giật bắn người ngồi bật dậy. Cô nhớ ra rồi! Chiều hôm qua cô rời nhà sau đó đi uống rượu. Ai đã mang cô về? Và … gì nữa?
Thái Anh tuôn ra ngoài, cô đi xuống phòng tìm chị giúp vịêc. Căn phòng trống trơn, trưa hôm qua chị giúp việc đã xin cô về thăm nhà, sang mai mới về. Vậy thì ai thay quần áo cho cô, còn cả gối drap nữa?
Thái Anh chạy băng lên, cô đứng trước phòng Hoàng Thanh. Cửa phòng chỉ khép hờ. Thái Anh đẩy nhè nhẹ nhìn vào. Hoàng Thanh đã ngủ, chắc chắn là anh đã thay drap và … cả quần áo cho cô.
Mặt Thái Anh đỏ lên. Không đâu, đời nào anh còn lo lắng cho cô. Thái Anh khép cửa lại, đi thật nhẹ về phòng mình. Chắc Chắn không bao giờ cô dám hỏi Hoàng Thanh là ai đưa cô về nhà và đã thay quần áo cho cô? Là anh ư? Anh đã nhìn thấy than thể cô. Thái Anh kéo tấm chăn đậy kín đầu cổ mình cho đến khi ngộp quá cô mới tốc ra. Cô tự mắng mình thật điên khùng khi lại uống rượu.
Thái Anh mệt mỏi đi vào giấc ngủ. Khi cô thức dậy thì bên ngoài trời sang bạch, nắng lên cao một màu chói chang. Thái Anh ngồi dậy chải tóc rồi xuống nhà.
Chị giúp việc cười vui khi thấy Thái Anh:
- Cậu Hoàng Thanh nói đêm qua cô say rượu nôn tùm lum nên dặn tôi nấu cháo thịt bằm nấm rơm cho cô. Cô đói chưa? Tôi lấy cháo cho cô ăn nghen?
Thái Anh ngồi xuống ghế:
- Chị đến khi nào vậy?
Bảy giờ sang ạ. Tôi mới đến lúc cậu Thanh chuẩn bị đi làm.
- Tối hôm qua chị không có ở nhà này hả?
- Phải. Tôi xin cô về lúc bốn giờ chiều hôm qua mà. Có chuyện gì vậy cô Thái Anh?
Thái Anh lắc đầu ấp úng:
- Không … không có chuyện gì cả.
Chị giúp việc múc tô cháo nóng rắc them tiêu để lên bàn cho Thái Anh. Thái Anh ăn uể oải.
Vậy là đêm qua Hoàng Thanh đã lo cho cô. Anh đưa cô về nhà lại còn quan tâm đến cô.
Ăn xong Thái Anh về phòng, cô lấy tập ra học để chiều còn đến trường. Nhưng cô không thể nào xua tan được sự xấu hổ khi nghĩ đến tối qua, Hoàng Thanh là người thay quần áo cho mình. Lần sau mình không nên hành động khờ dại nữa. Sắp hai mươi mổt nhưng dường như cô chẳng trửơng thành chút nào.
Hoàng Thanh uể oải nhấc ống nghe lên:
- Alô! Hoàn Thanh đây.
Anh chau mày không vui vì tiếng của Thu Trang qua điện thoại:
- Em đây. Chiều anh có đi gặp em không? Đến đi anh Hoàng Thanh nghen. Sáng mốt là em về Sài Gòn rồi. Hoàng Thanh miễn cưỡng:
- Ừ. Nhưng phải sáu giờ rưỡi, anh mới đi gặp em được.
- Em đợi anh được mà.
Thu Trang bỏ địện thoại xuống, cô sẽ từng bước từng bước kéo Hoàng Thanh đến với cô khi cuộc hôn nhân của anh chỉ mang lại cho anh sự phiền muộn.
Cũng chiều nay, lần đầu tiên Thái Anh mong ngóng Hoàng Thanh về nhà. Cô đích than làm món ăn mà Hoàng Thanh yêu thích như một lời cám ơn đã lo lắng chăm sóc cô tối qua.
Nhưng rồi bảy giờ, tám giờ và cuối cùng là mười một giờ mà Hoàng Thanh vẫn chưa về. Thái Anh bỏ đi lên phòng, chị giúp việc ái ngại.
- Cậu Thanh không về hay là cô cứ ăn đi. Cũng tại lâu rồi hai người không ăn cơm chung nên cậu Thanh đâu có biết cô đợi cơm mà về.
Thái Anh xua tay:
- Thôi tôi no rồi, bây giờ muốn đi ngủ.
- Cô có ăn gì đâu mà no?
Chị giúp việc thương cảm nhìn theo Thái Anh. Chị thấy thương cho cô chủ trẻ của mình bị chồng hờ hững. Biết sao bây giờ. Đàn ông họ cho mình cái quyền lỗi lầm nhưng phụ nữ thì không. Họ không bao giờ tha thứ cho kẻ phản bội mình.
Gần mười hai giờ đêm Hoàng Thanh mới về đến. Anh dùng chìa khóa riêng mở cửa vào nhà rồi lên phòng, đóng cửa lại ở trong đó.
Chiều nay anh có buổi chiều thật vui vẻ nhẹ nhàng bên Thu Trang. Cô biết cách nói chuyện làm cho anh vui dù thật lòng anh xem cô như bạn, một người bạn than như thế thôi. Trong nỗi buồn về cuộc hôn nhân của mình, Hoàng Thanh tấp vào như tìm nơi ẩn náu cho tâm hồn mình.
Sáng ra, Hoàng Thanh dậy hơi trễ vì đêm qua anh về muộn. Anh đi xuống nhà. Chiếc xe của Thái Anh dựng trong góc nhà không còn, có lẽ cô đã đến trường.
- Cậu Thanh! Tối hôm qua cậu về muộn quá, cô Thái Anh có làm món thịt bò nứơng sa tê cho cậu. Thế mà cậu không về. Món ăn tôi bỏ nguyên trong tủ, cậu muốn ăn không tôi làm cho, ăn rồi hãy đi làm.
Đi tới cửa, Hoàng Thanh khựng lại vì câu nói của chị giúp việc.
- Chị nói Thái Anh làm món ăn cho tôi?
- Dạ, nhưng cậu không về nên cổ cũng không có ăn để bụng đói đi ngủ. Sáng nay đi học sớm rồi.
- Thôi để chiều tôi về ăn với cô ấy.
- Dạ.
Hoàng Thanh lên xe, anh suy nghĩ. Có lẽ là Thái Anh muốn cám ơn anh hay là cô muốn gián tiếp cho anh biết là cô cần anh? Một chút ân hận trong lòng Hoàng Thanh vì chiều hôm qua anh đã ở bên Thu Trang cho đến khuya.Chiều nay anh sẽ về sớm.
Buổi trưa, Thái Anh vừa tan học đi ra với Tố Thư, cô cười với Tố Thư:
- Mình không quá giang xe cậu nữa, mình đi xe đạp.
- Anh Thanh không bảo tài xế đưa cậu đi nữa sao?
- Đâu có, là tại mình không thích thôi.
Thu Trang tiến đến trước mặt Thái Anh;
- Tôi là Thu Trang, tôi muốn nói chuyện với Thái Anh được chứ?
Thái Anh do dự rồi gật đầu. Hai người đi băng qua đường vào quán nứơc. Thu Trang chủ động gọi hai chai nước ngọt. Cô tấn công Thái Anh ngay.
- Năm năm anh Thanh đi du học, chúng tôi đã rất than nhau.
Thái Anh cúi đầu, lòng cô đầy tự ti trước vẻ chủ động của Thu Trang.
- Hồi trước anh Thanh có nói với tôi.
- Cô không ghen sao? Tôi cũng không ngần ngại nói với Thái Anh rằng lẽ ra tôi không về Việt Nam, nhưng tôi đã về và quyết định giành lại anh Thanh vì cô không xứng đáng với những gì anh Thanh dành cho cô.
Toàn thân Thái Anh run lên, đã mặc cảm cô càng mặc cảm hơn. Thu Trang hạ thủ đòn cuối cùng:
- Cô nghĩ sao mà không chịu ly hôn khi cô yêu và đi với người đàn ông khác? Cô nên chủ động ly hôn hơn là để anh Thanh chủ động. Vì tôi sẽ bắt anh ấy làm điều này.
Thu Trang nói với giọng chắc nịch như là Hoàng Thanh và cô có mối quan hệ mật thiết. Những lời nói đủ sức đánh gục Thái Anh.
Thu Trang gọi tính tiền nước, hai ly nước được mang ra nhưng chẳng ai buồn uống. Ðể mặc Thái Anh ngồi đó, Thu Trang bỏ ra về.
Thái Anh cũng rời quán nước, cô quên mất chiếc xe đạp của mình vẫn còn được gửi trong trường. Cô cứ cắm cúi đi trong nỗi buồn với trái tim tan nát. Cô nên ly hôn, cả thành phố này sẽ có dịp cười cô:
- Thái Anh!
Nguyễn Nam tấp xe vào. Anh mở cửa nhảy xuống khi thấy Thái Anh.
- Anh đến trường tìm em nhưng không thấy. Em lên xe đi, anh có chuyện cần nói với em. Hôm đó sau khi gặp anh, Hoàng Thanh đánh em đến nỗi phải nằm viện đúng không?
Vừa nói Nguyễn Nam vừa kéo Thái Anh cho cô ngồi vào xe của mình. Thái Anh giằng mạnh tay ra và lạnh nhạt:
- Không phải, sau này anh đừng tìm em nữa. Em không muốn gặp anh.
Không để ý đến sự phản kháng của cô, Nguyễn Nam tha thiết:
- Anh biết là anh sai khi đã đòi hỏi em chứng minh tình cảm của em, anh phải tin em.
- Anh buông em ra đi! Có một điều em cần nói rõ với anh rằng tình cảm mà em dành cho anh không phải là tình yêu. Em không muốn có bất kỳ mối quan hệ nào với anh nữa, cho nên chúng ta đừng bao giờ gặp nhau nữa. Em đã có chồng, Nguyễn Nam, xin anh nhớ cho điều đó.
- Anh nhớ chứ. Anh còn biết Hoàng Thanh sẽ ly hôn với em để cưới Thu Trang, một cô gái từng yêu Hoàng Thanh trong năm năm học chung dưới một mái trường.
Tim Thái Anh lịm đi trong cay đắng. Ðiều này đâu phải cô mới biết, thế mà cô vẫn thấy lòng mình đau đớn, nước mắt cô trào ra.
Nguyễn Nam ôm vai cô:
- Tất cả cũng tại anh, anh đã làm cho em đau khổ. Sau này anh nhất định sẽ mang lại hạnh phúc cho em.
Thái Anh đẩy tay Nguyễn Nam ra:
- Sao anh không chịu hiểu vậy? Em không hề yêu anh và dù cho Hoàng Thanh có ly hôn thì em cũng không trở lại với anh nữa, không phải vì giận hờn mà vì em hiểu rằng em không yêu anh.
Thái Anh bỏ đi như chạy, cô tuông vào ngõ hẻm rồi đứng ôm mặt khóc lặng lẽ.
Chiều nay Hoàng Thanh về nhà để đợi Thái Anh về ăn món bò nướng sa tế với anh, nhưng Thái Anh vẫn còn lang thang bên ngoài trong cái lạnh se sắt và đường phố đêm Ðà Lạt ngập tràn sắc màu ánh đèn đêm.
Tiếng chuông cửa. Hoàng Thanh vội đi ra, anh kêu lên khi thấy Thu Trang:
- Em chưa về Sài Gòn sao?
- Chưa, em còn chút công việc nữa. Anh đang làm gì vậy?
- À đang xem ti vi.
- Em vừa thấy vợ anh đi với Nguyễn Nam. Tại sao anh để cho cô ta công khai cắm sừng anh vậy? Còn cô ta nữa, là sinh viên sư phạm mà chẳng giữ được tư cách đạo đức.
Hai tai Hoàng Thanh ù ù:
- Em nói… em thấy Nguyễn Nam đi chung với Thái Anh?
- Anh ta đến trường đón Thái Anh, em nhìn thấy. Còn họ đi đâu thì em không rõ. Em đến đây là để nói cho anh biết. Còn anh có tin hay không thì tùy.
Xe đỗ lại trước nhà, Thái Anh bước xuống từ trên tắc xi. Cô trả tiền xe và đi vào nhà với vẻ mặt mệt mỏi. Cô khựng lại khi thấy Thu Trang trong nhà mình. Thu Trang vờ tươi cười:
- Chào Thái Anh! Hồi chiều tôi thấy cô và Nguyễn Nam trên đường Hồ Xuân Hương. Tôi nói mà anh Thanh không tin.
Thái Anh mím môi. Hoàng Thanh tin hay không tin, cô chẳng cần phải giải thích hay phủ nhận gì cả. Cô cười nhạt:
- Phải, thì cũng như cô thôi, cô có quyền đến nhà này. Chúng tôi tự do về những mối giao tiếp.
Thái Anh đi luôn vào phòng, cô không thấy đôi mắt đỏ lửa giận hờn của Hoàng Thanh. Anh xua tay:
- Em về đi Thu Trang!
Thu Trang rùn vai:
- Dĩ nhiên là em phải về. Em khuyên anh chớ quá ghen mà hồ đồ trước một người như cô ta. Tốt nhất là nên ly hôn và trả lại tự do cho cô ta hơn là mai mốt cô ta có mang và nói là con anh, bắt anh phải chịu.
Mặt Hoàng Thanh đỏ lên như trái gấc chín:
- Anh nói em đi về đi, em rõ chưa?
Anh thô bạo lôi Thu Trang ra cửa và đóng sầm cửa lại. Lừng khừng quay vào, Hoàng Thanh trút nốt cả phần rượu trong chai vào mồm.
Ðồ đốn mạt! Hôm nào đó cô say ngất ngưỡng và nói là cô cần anh. Cô ta sợ xấu hổ với Ðà Lạt này thì đúng hơn. Lần này thì anh không thể nào tha thứ cho cô.
Hoàng Thanh đùng đùng vào phòng, anh gườm gườm nhìn Thái Anh lúc cô vừa tắm xong đi ra trong chiếc robe ngủ màu trắng phong phanh, mái tóc còn ướt sũng nước. Cô lùi lại vì cái vẻ dữ tợn của Hoàng Thanh.
- Anh muốn gì vậy?
- Những gì em nói trong đêm em say rượu là giả dối. Em nói em cần anh, em không yêu Nguyễn Nam… em nói dối tài lắm, tài như năm năm trước, em chạy theo anh mà nước mắt đầm đìa vậy… Vô sỉ!
Thái Anh tái mặt, chưa bao giờ Hoàng Thanh nặng lời với cô như thế. Tuy nhiên cô chỉ biết mở to mắt ra ấp úng:
- Ðêm say rượu em đã nói gì?
- Ðồ giả dối!
Hoàng Thanh tiến sát vào Thái Anh, anh vụt kéo mạnh cô vào mình và hôn cô thật mạnh. Nụ hôn của anh như muốn nghiền nát Thái Anh ra làm cô phải đau đớn. Anh thô bạo giật cái áo trên người cô rồi bế bổng cô lên:
- Bây giờ tôi không cần tôn trọng cô nữa khi chính cô không tôn trọng mình. Tôi cũng sẽ cho Nguyễn Nam biết rằng tôi chiếm đoạt cô trước khi chờ ly hôn để hoàn toàn là của hắn.
Ném mạnh Thái Anh lên giường, Hoàng Thanh lao theo. Anh giằng ngửa Thái Anh ra mặc cho cô chống lại một cách tuyệt vọng. Anh thô bạo chiếm hữu cô.
Thái Anh không chống lại, cô khóc như mưa, những giọt nước mắt không còn làm động lòng Hoàng Thanh nữa.
Buông Thái Anh ra, Hoàng Thanh sững sờ vì những giọt máu trinh nguyên in đậm trên tấm drap. Ôi, anh sai mất rồi. Cơn ghen điên cuồng biến anh thành một tên hồ đồ… một lỗi lầm không thể tha thứ khi… cưỡng hiếp vợ mình. Cô đã chứng minh sự trong trắng của cô với anh nhưng còn anh…
Hoàng Thanh run run quỳ gối bên giường:
- Thái Anh, anh xin lỗi…
Không có lời nói mà ánh mắt kinh hoàng và tiếng khóc nấc nghẹn.
- Thái Anh!
Hoàng Thanh run lên vì căn phòng trống không. Suốt ngày hôm qua Thái Anh đóng cửa tự nhốt mình trong phòng. Ðến chiều thức ăn được đưa vào phòng thì Thái Anh mới chịu ăn nên Hoàng Thanh cũng yên tâm. Anh nghĩ có lẽ cô cũng thấu đáo vấn đề anh có quyền đòi hỏi ở cô bổn phận làm vợ.
- Thái Anh!
Hoàng Thanh mở tung các cở phòng, anh rụng rời vì quần áo và sách vở của Thái Anh cũng biến mất có nghĩa là cô đã bỏ anh đi. Ði đâu? Anh không tin là cô đi tìm Nguyễn Nam khi cô đã thuộc về anh.
Chị giúp việc mở cửa, Hoàng Thanh chụp lấy, anh nói như hét:
- Tôi bảo chị trông chừng Thái Anh kia mà, chị đi đâu vậy hả?
Chị giúp việc sợ tái mặt lắp bắp:
- Cô Thái Anh bảo đắng miệng muốn ăn nho và bảo tôi đi mua. Cô ấy không có trên phòng sao cậu?
- Nếu có tôi đã không muốn điên lên. Cô ấy đã bỏ nhà đi rồi chị biết chưa?
Hoàng Thanh giận dữ gạt đổ mọi thứ chung quanh mình. Anh ngồi lên đống vỡ nát rồi vụt bật dậy lao ra ngoài.
Anh lái xe thẳng đến khách sạn chỗ Nguyễn Nam ở. Bắt gặp Nguyễn Nam lúc anh ta mở cửa phòng ra, Hoàng Thanh nhào vào phòng:
- Thái Anh! Thái Anh!
Nguyễn Nam cau mày:
- Anh làm cái gì vậy?
- Tôi hỏi anh, Thái Anh đâu? Ngày hôm trước anh rủ Thái Anh về Sài Gòn cùng với anh có đúng không?
Nguyễn Nam gỡ tay Hoàng Thanh ra:
- Ðúng là tôi có gặp cô ấy. Tôi bảo muốn sống chung với cô ấy khi anh không mang lại hạnh phúc cho Thái Anh. Bên anh còn có một cô bạn gái từ Úc bay về tìm anh nữa. Nhưng cho đến suốt ngày hôm qua, tôi vẫn chưa gặp lại cổ. Tôi định là đường đường chính chính đến nhà gặp anh đây. Chung sống với nhau nặng nề như vậy thì anh nên trả tự do cho Thái Anh.
- Không bao giờ.
Hoàng Thanh gầm lên như con thú bị thương, anh vung tay đấm vào mặt Nguyễn Nam:
- Cô ấy đã là vợ tôi. Sáng nay tôi đi làm mà bụng dạ không yên nên trở về. Thái Anh đã mang quần áo và sách vở đi, nếu tôi biết anh rủ rê Thái Anh, tôi sẽ không để yên cho anh đâu.
Nguyễn Nam cũng tức giận không kém, anh đấm lại Hoàng Thanh:
- Anh là kẻ khốn nạn. Anh đã làm gì đến nỗi ngày hôm qua cô ấy bỏ học và bây giờ bỏ nhà đi? Thái Anh có mệnh hệ nào thì tôi sẽ giết anh.
Hoàng Thanh lùi lại, anh đưa tay lau máu trên miệng mình:
- Tôi không tin là anh không biết chỗ đến của Thái Anh.
Nguyễn Nam cười đau đớn:
- Anh nghĩ là tôi sẽ ở đây cho anh đánh nếu như tôi biết hay sao? Quả thật là cả tôi và anh đều yêu Thái Anh, nhưng không ai mang hạnh phúc đến cho cô ấy, cũng không ai có niềm tin vào cô ấy. Cô ấy bỏ đi vì không chọn một trong hai chúng ta. Anh có suy nghĩ đến điều đó không vậy?
Hoàng Thanh đứng chết lịm. Quả là anh đã không tin Thái Anh. Lẽ ra trong lần cô say rượu và nói lên điều của trái tim mình, anh phải biết tạo tình cảm với vợ mình, nhưng lòng ghen hờn đã khiến anh trở thành một kẻ hồ đồ.
Bây giờ Thái Anh bỏ đi, cô đi đâu khi chưa từng xa vòng tay cha mẹ? Hoàng Thanh lại lái xe đi, anh hy vọng tìm thấy Thái Anh đang đứng trên con đường nào đó chờ xe. Hy vọng của Hoàng Thanh trở thành tuyệt vọng trong khi Hoàng Thanh gần như lục tung cả thành phố Ðà Lạt này. Vậy mà tăm dạng Thái Anh vẫn mịt mù sương khói.
Quay trở về nhà, một tiếng gió lay động cánh cửa vẫn làm cho Hoàng Thanh ngỡ Thái Anh về. Anh lao ra cửa nhưng chỉ có khoảng không lạnh lùng trống vắng.
Thái Anh ơi, em ở đâu? Hãy về đi em!
Lần đầu tiên Hoàng Thanh khóc. Anh khóc cho sự hồ đồ của mình, chính anh đã làm tan vỡ hạnh phúc của đời mình. Thái Anh mãi mãi không bao giờ tha thứ cho anh.
- Anh Hoàng Thanh…
Cánh tay mềm mại ôm qua vai Hoàng Thanh. Anh giật mình nhìn lên, cơn giận nổi dậy đùng đùng:
- Tại sao em về nước? Em hãy làm ơn tránh xa anh đi Thu Trang. Thái Anh đã bỏ anh đi rồi, em có hiểu không?
Chưa bao giờ Thu Trang thấy Hoàng Thanh thê thảm như thế. Sự ra đi của Thái Anh nhứ đánh anh gục ngã không sao gượng dậy nổi.
Cô bật khóc:
- Bây giờ anh trách em sao? Em đã gây ra lỗi lầm gì nào?
Hoàng Thanh lắc đầu:
- Không, em không có lỗi, anh mới chính là người có lỗi. Anh van em hãy đi về đi Thu Trang. Lúc này đây, anh muốn một mình. Anh van em mà…
Thu Trang khóc òa lên, lòng cô đau như cắt. Sao anh có thể vì Thái Anh mà đau lòng như vậy? Vậy còn cô, anh có động lòng chút nào không trước sự đau khổ của cô?
Thu Trang vừa hận vừa yêu Hoàng Thanh, cô cứ ngồi khóc. Còn Hoàng Thanh ngồi như hóa đá, tiềm thức của anh gào thét ăn năn: Thái Anh ơi, em ở đâu, anh ngàn lần xin lỗi em!
Ông Huy Bằng, bệnh viện vừa cấp cứu một bệnh nhân ngất xỉu trước bệnh viện. Cô ấy khai tên Thái Anh và ông là anh trai của cô ấy.
Cú điện thoại làm Huy Bằng nhảy nhổm. Anh bỏ hết công việc và cuộc họp tuôn ra ngoài, lái xe đến bệnh viện.
Ðúng là Thái Anh, cô mở mắt ra nhìn anh.
- Anh Hai…
Huy Bằng vừa mừng vừa giận:
- Em có biết mọi người đi tìm em, nhất là Hoàng Thanh. Nó còn sợ em dại dột đi tìm cái chết. Em sao rồi, sao lại ngất xỉu trước bệnh viện?
- Em có thai mà làm việc quá sức, cho nên…
- Ôi trời…
Huy Bằng đưa hai tay lên đầu:
- Tự em làm khổ em, đứa bé là của ai vậy?
- Của anh Hoàng Thanh.
- Vậy thì hãy về nhà đi. Anh gọi điện thoại báo tin cho nó nghen.
Thái Anh hốt hoảng giữ tay Huy Bằng lại:
- Em xin anh đừng cho ai biết anh đã gặp em. Nếu không em thà chết ngoài đường chứ không chờ anh.
- Tại sao vậy? Em cứng đầu bướng bỉnh để làm gì?
- Hoàng Thanh không tin em còn trong trắng, em chung sống không có ý nghĩa gì đâu.
- Vậy còn đứa bé em đang mang thì sao?
- Em sẽ sinh nó ra và nuôi nó khôn lớn. Anh Bằng! Bây giờ em đã biết em yêu ai, song tiếc rằng em và Hoàng Thanh đã tự làm tổn thương nhau. Chúng em không thể nào tiếp tục cuộc sống vợ chồng được nữa đâu anh.
- Vậy em còn muốn giữ đứa bé và sinh nó ra làm gì?
- Anh đừng bảo em bỏ nó đi. Nó vô tội anh ạ, chỉ có em và Hoàng Thanh là người gây ra lỗi lầm.
Hoàng Thanh thở dài:
- Thôi, em muốn làm gì tùy em, nhưng nếu cần anh giúp gì thì cứ lên tiếng. Chúng ta là anh em mà.
- Cám ơn anh.
- Em mang thai mấy tháng rồi?
- Dạ bốn tháng. Anh hãy hứa với em đừng cho ai biết kể cả ba mẹ rằng anh đã gặp em có được không anh? Em không còn mặt mũi nào trở về Ðà Lạt dù thật lòng em chẳng làm điều gì xấu xa cả.
- Ðược, anh hứa. À, anh cũng báo với em một tin mừng là anh sắp cưới vợ.
- Chị Việt Hương hả anh?
- Không, một cô gái quê ở Lâm Ðồng.
- Thế anh có yêu người ta không?
- Bây giờ thì chưa, nhưng chắc sẽ có. Cô ấy cũng dễ thương và xinh xắn.
- Vậy em chúc anh hạnh phúc! Rất tiếc là ngày anh cưới vợ em không có mặt được.
- Mẹ buồn và nhớ em lắm!
- Em đành có lỗi với mẹ vậy.
- Vậy ai sẽ săn sóc cho em?
- Em ở chung với một người bạn. Không sao đâu, chỉ xem em như em gái vậy. Em gái chỉ mất vào năm tháng trước trong một tai nạn giao thông.
Huy Bằng đưa tiền cho Thái Anh:
- Em cầm lấy tiền mà xài, nếu thiếu anh sẽ đưa thêm.
Thái Anh cảm động sa nước mắt:
- Cám ơn anh.
Huy Bằng trở về. Anh bần thần ngồi trong phòng làm việc của mình. Thái Anh cư xử như vậy là đúng hay sai? Có lẽ cô có cái lý của mình.
Cộc… cộc… có tiếng gõ cửa. Huy Bằng ngồi quay lại:
- Vào đi!
Việt Hương đẩy cửa bước vào, Huy Bằng lạnh nhạt:
- Có chuyện gì vậy, cô Việt Hương?
Việt Hương đặt tờ giấy lên bàn:
- Em xin được nghỉ việc.
Huy Bằng không nhìn tờ giấy, giọng anh lạnh lùng:
- Hết tháng này hãy nghỉ, chờ tôi tìm thư ký mới.
- Vâng!
- Cô ra ngoài đi!
Chưa bao giờ Huy Bằng có thái độ lạnh nhạt như thế. Anh còn sắp cưới vợ nữa, một người vợ do gia đình anh chọn lựa.
Việt Hương không tiếc nhưng khi anh cư xử lạnh lùng, cô lại thấy không chịu nổi. Thật ra cô mới chính là người bỏ anh.
Việt Hương quay lưng đi ra ngoài. Huy Bằng nhìn theo, lòng anh thầm đau đớn. Ðó là người phụ nữ anh yêu và còn muốn cưới cô làm vợ nữa, nhưng cô đã phản bội anh. Tại sao em có thể cư xử với tôi như vậy?
Na không đẹp bằng Việt Hương, nước da cô ngâm ngâm, vóc dáng khỏe mạnh. Cô có vẻ căng thẳng khi nhìn thấy Huy Bằng đóng cửa phòng lại. Một đám cưới chỉ có tình yêu của Na, cô yêu cái vẻ đường bệ, lịch lãm của anh.
Cô rụt rè đến cạnh Huy Bằng:
- Em cởi áo giúp anh nghen?
Huy Bằng xua tay:
- Anh tự làm được mà.
Huy Bằng cởi áo khoác và cà- vạt đưa cho Na:
- Em có mệt không hay muốn uống cái gì không?
- Dạ… em không khát.
- Tại sao em bằng lòng lấy anh vậy?
- Một lần anh vào trang trại đi thu mua hoa lan và hoa sứ, em đã nhìn thấy anh. Em cũng không nghĩ là em sẽ được làm vợ anh nữa.
- Tại sao vậy?
- Em không sang trọng và quý phái như những cô gái Sài Gòn mà anh quen, nhưng em luôn đặt anh lên ngôi vị cao nhất. Anh là chàng hoàng tử, còn em là một cô gái lọ lem, phải không anh?
- Em là cô gái lọ lem, có một hôm bà tiên đến và hỏi em có muốn lên ngôi công chúa không?
Mặt Na thoáng đỏ lên, cô xấu hổ cúi gằm mặt vì không ngờ anh nói với cô những lời hoa mỹ dễ thương đến như thế. Cô ấp úng:
- Chưa có ai nói với em như thế cả.
- Vậy anh là người đàn ông đầu tiên phải không?
Huy Bằng nâng cằm Na lên, anh nhìn sâu vào mắt cô. Mãi bây giờ anh mới nhận ra nét duyên dáng mặt mà của cô. Trong cơn say say của men rượu tâm hồn, anh cúi xuống hôn cô. Anh cảm nhận được làn môi cô bỡ ngỡ đón nhận môi anh. Toàn thân cô run rẩy trong vòng tay anh, mắt cô khép lại dại khờ, yếu đuối… cái vẻ e ấp ngây thơ của lần đầu tiên đón nhận sự âu yếm khiến Huy Bằng rung động.
Ðây sẽ là người vợ cho anh toàn vẹn lẫn tâm hồn và thể xác. Anh hôn vợ mình trên trọng và nâng niu và để lòng mình rung động rất thật…
Ðêm nay, Việt Hương chìm trong men rượu, nằm bên cạnh cô là Nguyễn Nam. Cả hai đến với nhau bằng những ham muốn tầm thường. Trong men say ngất ngây, Nguyễn Nam gọi tên Thái Anh: "em đang ở đâu, hãy xuất hiện đi, đừng trốn tránh nữa. Anh đã xúc phạm em, hãy tha thứ cho anh!"
Ðồ xấu xa! Ngày nào anh nói yêu tôi, sao bây giờ anh có thể vì một người con gái khác mà như thế? Việt Hương tức giận co chân đạp vào người Nguyễn Nam. Nguyễn Nam say như chết, anh nằm gục mặt chìm trong nỗi đau.
Gần sáng, Nguyễn Nam mới tỉnh dậy. Anh nhăn mặt vì một vòng tay ôm lấy anh. Anh nhìn xuống. Việt Hương đang nằm cạnh anh. Gỡ tay Việt Hương ra, Nguyễn Nam ngồi dậy. Anh vuốt tóc mình cho thẳng lại rồi chệnh choạng đi ra mở cửa nhanh bước ra ngoài.
Việt Hương không gọi lại vì dù có gọi anh lại đi nữa, trái tim anh cũng không còn dành cho cô. Tuy nhiên cô tự dặn mình hãy mở rộng vòng tay khi anh đến tìm cô, rồi có một ngày anh sẽ nhận rõ ra ai mới là người anh cần đến.
- Anh Huy Bằng, em đau quá!
Hai tay Thái Anh bấu mạnh vào tay Huy Bằng, dù rất đau nhưng Huy Bằng cũng cố dỗ dành:
- Can đảm lên! Em nhất định sẽ cho ra đời một đứa con xinh xắn.
Thái Anh cố nở nụ cười trên gương mặt nhợt nhạt mồ hôi. Cô buông tay Huy Bằng ra để vào phòng sinh.
- Can đảm lên, Thái Anh nhé!
Huy Bằng vẫy tay tiễn Thái Anh vào phòng sinh rồi buông tay xuống khi cánh cửa phòng sinh đóng lại. Nhưng cùng một lúc anh nhìn thấy Na, cô đang đứng nhìn anh trân trối.
Huy Bằng kêu lên:
- Na, sao em đến đây vậy?
Anh bước nhanh lại ôm vai cô song Na vùng mạnh ra:
- Anh đừng đụng vào người em.
Huy Bằng cau mày:
- Gì vậy?
Na nghẹn ngào:
- Bây giờ anh mới hiểu vì sao anh hay vắng nhà, vì sao anh hay ngồi tư lự.
- Em nói cái gì vậy Na?
- Cô ấy sắp sinh con cho anh đúng không? Anh đừng có chối, em thấy hết trơn rồi. Không yêu em sao anh lại cưới em? Cô ta đi sinh, anh luôn có mặt một bên lo lắng, vỗ về… Tại sao anh cư xử với em như vậy hả?
Chợt hiểu, Huy Bằng cười phá lên. Sực nhớ đây là bệnh viện, anh ôm miệng rồi lôi Na ra ngoài:
- Ai nói với em cô ấy là bồ anh, sắp sinh con cho anh?
Na bật khóc:
- Còn không phải nữa. Anh vừa đưa tay vẫy tiễn cô ấy vào phòng sinh.
- Làm sao em biết anh ở đây mà tìm?
- Em theo dõi anh. Em còn nghe lối xóm nhà cô ấy nói ngày nào anh cũng đến lo lắng cho cổ. Ðúng là anh chồng tốt, biết thương vợ.
Huy Bằng muốn cười quá sức, tiếng cười cố không phát ra nhưng vẫn trở nên sặc sụa:
- Em đến xóm nhà cô ấy và đi dò tìm đúng không? Vậy em có biết tên cô ấy chưa?
- Em không cần biết… - Na bệu bạo - Em thấy rành rành anh ôm cổ. Em mà như những người đàn bà khác thì đã nhào tới đánh cổ rồi.
- Nếu em đánh cổ, anh… sẽ bỏ em luôn.
Na khóc òa lên, không ngờ Huy Bằng dám nói với cô như vậy.
- Ðược, anh bỏ em thì bỏ đi. Em sẽ về Lâm Ðồng với mẹ em. Em biết em là cô gái nhà quê ít học, đâu có bằng con gái Sài Gòn xinh đẹp quyến rũ.
Na lau nước mắt toan bỏ đi nhưng Huy Bằng đã nắm tay cô lại, anh không cười nữa mà nghiêm mặt:
- Em có biết người anh đưa vào phòng sinh lúc nãy là ai không?
- Anh còn hỏi đố em nữa? Bị vợ bắt gặp ngoại tình mà vẫn tỉnh bơ. Cô tên Việt Hương chứ gì.
- Sai, là Thái Anh đó. Em nhớ anh có đứa em gái tên Thái Anh không?
Na há hốc mồm, cô bán tính bán nghi nhìn vào mặt Huy Bằng:
- Anh nói cổ là…
- Em gái anh, đứa em mà ba mẹ giận và nói từ bỏ không nhìn nhận.
- Vậy cổ… có con với ai vậy?
- Sau này anh sẽ nói cho em biết. Còn bây giờ chúng ta vào trong đi, chắc Thái Anh sinh rồi.
Thái Anh đã hạ sinh được một bé trai nặng ba ký lô hai. Huy Bằng mở túi quần áo lấy khăn và quần áo lo đúng mực như ông chồng thực sự.
Thái Anh được đưa ra khỏi phòng sinh xuống phòng nằm. Huy Bằng bế cô nằm lên giường còn đứa bé được cô y tá để nằm ở nôi. Thái Anh chào Na:
- Từ hồi anh Hai cưới chị, bây giờ em mới được gặp chị.
Huy Bằng trêu:
- Em có biết tại sao chị dâu em đến đây không? Cổ tưởng em là Việt Hương, bồ của anh đó.
Thái Anh phì cười:
- Không phải đâu chị. Anh Hai đã chia tay với Việt Hương lâu rồi.
Huy Bằng nháy mắt chọc vợ:
- Sao? Còn thắc mắc nữa không, cô vợ khờ của anh?
Na bẽn lẽn:
- Ai bảo anh giấu em.
- Anh giấu em vì sợ ba mẹ biết Thái Anh đang ở đây, mà ba mẹ nếu biết thì Hoàng Thanh cũng biết. Em hiểu chưa?
Ðã thông suốt nên Na cười vui vẻ:
- Em biết rồi. Cô Út, cô sinh xong trong người như thế nào rồi? Tôi cũng có kinh nghiệm nuôi sản phụ lắm. Mẹ tôi sinh tôi đầu lòng, tôi còn sáu đứa em nữa.
Huy Bằng âu yếm ôm vai vợ:
- Vậy em lo cho Thái Anh giùm anh nghen.
- Tại anh giấu em, chứ nếu biết thì em cũng lo cho cô Út và xem cổ như em ruột của mình vậy.
Huy Bằng cảm kích:
- Cám ơn em.
Mấy tháng chung sống thôi nhưng Huy Bằng hiểu rõ tính cách của vợ. Cô dịu dàng và chịu thương chịu khó, anh bắt đầu cảm thấy yêu vợ của mình. Có lẽ cô đã ghen anh lâu lắm rồi mà không dám nói ra.
Trên đường về, anh cầm tay cô:
- Lẽ ra em nên hỏi anh, lần sau đừng dò xét anh như vậy nữa nghen.
Na phụng phịu:
- Ai bảo anh không thành thật với em.
- Thái Anh là đứa em gái anh yêu thương nhất. Anh muốn toàn tâm toàn ý lo cho nó. Con bé cũng cứng rắn, nhất định không chịu cho Hoàng Thanh biết.
- Nếu em là cô Út, em cũng sẽ làm như vậy.
- Sao?
- Hoàng Thanh nói yêu cô Út mà lúc nào cũng có cô Thu Trang bên cạnh. Em không chịu như vậy.
- Hóa ra, đàn bà con gái ích kỷ ghê.
- Sao không? Bản chất của tình yêu là độc tôn và ích kỷ mà.
- Chà! Hôm nay anh mới biết vợ anh ghen ngầm, còn phân tích bản chất của tình yêu.
- Vậy anh đừng bao giờ phụ em, anh Bằng nhé.
- Không bao giờ.
Huy Bằng kéo Na ngồi gần sát mình:
- Người ta nói mối tình đầu khó quên vì mang đến sự rung động. Nhưng với anh, tình nghĩa vợ chồng là quý nhất. Người vợ phải là người chia sẻ ngọt bùi nhiều nhất với chồng mình. Anh yêu em vì như thế.
Na ngây ngất, chưa bao giờ anh nói yêu cô. Anh lặng lẽ chăm sóc cho cô xem như một sự bù đắp. Cô đã tìm thấy tình yêu của chồng mình, cô ngồi nép vào anh và hôn lên vai anh.
- Em cũng yêu mình. Em có tin này cho anh nè.
- Tin gì vậy?
- Chúng mình sắp có con.
Gương mặt Na hồng lên màu hồng đáng yêu. Huy Bằng tấp vội xe vào lề vui mừng:
- Thật không em?
- Thật.
Huy Bằng sung sướng ôm Na vào mình:
- Anh vui lắm!
Na mỉm cười, cô để anh ban thưởng cho cô những nụ hôn nồng nhiệt.
Năm năm sau…
- Cậu đến, cậu đến mẹ ơi!
Bé Thịnh nhảy cẫng lên mừng Huy Bằng. Anh xoa đầu nó, anh đưa cho nó bọc quả trái cây.
- Của con đó.
- Cám ơn cậu.
Thái Anh bước ra, cô cười trách anh trai:
- Anh lại mua quà cho cháu nữa rồi.
- Có gì đâu. Bữa nay chị Hai em dẫn bé Bi về Ðà Lạt thăm mẹ nên anh không đưa nó đến đây chơi với bé Thịnh được. Hôm nay em đi dạy về sớm hả?
- Dạ. Anh ngồi chơi. Em đi lấy nước uống cho.
Huy Bằng ngồi xuống ghế, ngả người ra sau thoải mái. Anh hài lòng vì sự khéo vén của Thái Anh. Ngoài giờ đi dạy, cô luôn ở nhà chăm sóc bé Thịnh. Bao nhiêu năm qua, anh thấy cô như trưởng thành và chín chắn hơn.
Thái Anh mang nước ra:
- Anh Hai, uống nước!
- À, cám ơn em. Thái Anh này!
- Dạ.
- Em định sống như vầy hoài sao? Hoàng Thanh vẫn không cưới Thu Trang dù bị gia đình thúc ép, còn Thu Trang thì vẫn theo sát một bên. Như vậy cũng chứng tỏ lòng chung thủy của nó với em rồi.
Thái Anh cúi đầu:
- Em không muốn thay đổi gì cả.
- Anh thấy ba mẹ có vẻ mềm lòng và tha thứ cho em. Có cha mẹ nào sắt đá giận con mãi đâu. Hay em về nhà thăm ba mẹ đi.
Thái Anh ngồi yên, cô sợ trông thấy Hoàng Thanh, sợ nhìn thấy Thu Trang như cô từng vô tình nhìn thấy họ trên đường phố Sài Gòn. Cô rất muốn về Ðà Lạt, đó là nơi cô sinh ra và lớn lên mà. Từng đêm, cô khóc thầm lặng lẽ nhớ nhà, nhớ mẹ cha. Ðôi lúc Huy Bằng còn quay phim cảnh gia đình ấm áp nhưng rồi Thái Anh vẫn chặt dạ không muốn về.
Ngước lên nhìn anh trai, giọng Thái Anh ngậm ngùi:
- Em đã gây nhiều tai tiếng ở Ðà Lạt rồi. Em là người xấu xa, có chồng rồi lại còn đi gặp tình nhân.
- Ai cũng có phút yếu lòng mà.
- Anh đừng bênh vực cho em.
- Năm năm qua, em đã trả giá như thế này cũng quá đắc rồi. Tuổi thanh xuân của em đi qua không thấy tiếc sao? Có bao giờ em cảm thấy cô đơn không? Anh chắc chắn là có, anh còn biết em từng khóc thầm nữa kìa. Còn Hoàng Thanh, khi em không tìm Nguyễn Nam nó cũng hiểu chứ.
Thái Anh lắc đầu. Huy Bằng làm sao biết cái cảm giác đau đớn của cô như thế nào khi bị Hoàng Thanh cưỡng bức. Một cảm giác bị xúc phạm chà đạp, dù bao nhiêu năm qua cô tự bào chữa để tha thứ cho Hoàng Thanh là do anh quá yêu cô mà ra.
Huy Bằng ôm qua vai Thái Anh:
- Về thăm ba mẹ đi nghen!
- Anh đừng ép em mà. Dù em rất nhớ họ, song em vẫn không muốn trở về nơi em đã trốn chạy. Ba rất giận em vì em đã làm nhục danh dự gia đình. Còn mẹ, nếu mẹ biết em sống như thế này và có con nữa, mẹ sẽ tìm anh Thanh. Em không muốn anh ấy… không muốn mà anh…
- Em giận dai thật. Năm năm qua, Hoàng Thanh vẫn không lấy vợ.
Thái Anh cười nhẹ:
- Mẹ có cháu nội rồi, còn cháu ngoại là cháu người ta mà.
Huy Bằng lườm em gái một cái, anh quay sang bé Thịnh:
- Bé Thịnh ơi! Con muốn đi Ðà Lạt không?
- Dạ muốn. Mẹ nói nhà ngoại ở Ðà Lạt.
Huy Bằng nhìn Thái Anh:
- Ðó, em thấy không, bé Thịnh còn muốn về Ðà Lạt thăm ông bà ngoại. Còn em thì cứ cứng lòng. Giá như ngày xưa em cứng lòng đừng để Nguyễn Nam quyến rũ, chịu chờ Hoàng Thanh trở về…
Thái Anh nhăn nhó:
- Chuyện cũ rồi, bỏ qua đi anh Hai.
- Em không muốn nhớ chuyện cũ nữa cũng được. Vậy em hãy nhớ nè, cha mẹ già rồi, sống được bao nhiêu năm nữa đâu. Em đi biền biệt để lại nhớ thương cho cha mẹ mình, em đợi khi nào cha mẹ chết mới chịu về thăm hay sao? Khi cha mẹ còn sống, em báo hiếu bằng sự buồn phiền; khi cha mẹ mất, em về nhỏ vài giọt nước mắt tiếc thương thì có nghĩa lý gì.
Thái Anh ngồi yên, không phải là cô không nghĩ đến chuyện trở về, nhưng cô sợ phải đối diện với sự thật rằng cô đã có con. Ðó là giọt máu của Hoàng Thanh sau buổi tối kinh hoàng đó. Một buổi tối mà suốt đời Thái Anh không bao giờ quên.
Huy Bằng đứng lên:
- Thôi, anh không ép em. Em suy nghĩ đi, cái gì nên làm thì làm. Chẳng lẽ em trốn tránh suốt đời?
- Em chỉ muốn khi nào anh Thanh cưới vợ, em mới về.
- Còn tờ hôn thú với em, nó dám cưới vợ sao? Thôi, anh về đây!
Huy Bằng đi ra xe, Thái Anh theo chân tiễn anh trai. Nhìn anh trai, cô càng nhớ mẹ cha hơn bao giờ hết.
Thời gian trôi qua nhanh quá, mới đó đã năm năm. Năm năm qua cô sống cô đơn và điều lạ lùng là cô luôn nhớ Hoàng Thanh với những gì anh đã làm, gây ra đau khổ cho cô. Năm năm qua cô đã tha thứ cho anh vì thật ra cô cũng là người có lỗi kia mà.
- Mẹ ơi! Chủ nhật này mẹ có đưa con đi Thảo cầm viên không?
Thái Anh mỉm cười với con trai:
- Có chứ, khi mẹ đã hứa thì phải giữ lời.
- Thích quá! Con được đi sở thú xem voi, sư tử…
Bé Thịnh reo lên thích thú. Thái Anh hôn con. Bé Thịnh là viên ngọc gia bảo vô giá đối với cô. Cô sống vui vẻ trong bao nhiêu năm qua là như thế. Dù đôi lúc cũng chạnh lòng nhìn tuổi xuân mình đi qua trong cô đơn lạnh lẽo.
- Anh Thanh!
Thu Trang băng nhanh qua đường với Hoàng Thanh.
- Lúc nãy em đến công ty địa ốc, họ nói anh vừa đi.
Hoàng Thanh cười nhẹ:
- Em tìm anh có chuyện gì không?
Thu Trang nhăn nhó:
- Bộ có chuyện mới tìm anh được hay sao? Anh đó, về Sài Gòn mà chẳng bao giờ đi tìm em, cứ để em phải đi tìm anh.
- Anh về Sài Gòn là vì công việc mà.
Thu Trang hờn dỗi:
- Công việc của anh thì ít mà đi tìm Thái Anh thì nhiều. Năm năm qua, cô ta không trở về Ðà Lạt lấy một lần, anh nghĩ cô ta còn sống một mình hay sao?
- Dù sao anh cũng muốn một lần được gặp Thái Anh. Anh sẵn sàng xé tờ hôn thú nếu như cô ấy đã lấy chồng.
Thu Trang thở dài:
- Tình yêu đúng là cái vòng lẩn quẩn. Anh đợi Thái Anh, còn em thì mãi đợi anh. Tại sao chúng ta cứ trong cái vòng chờ đợi này vậy? Liệu sự chờ đợi của anh và em có lãng phí hay không khi Thái Anh đã đi lấy chồng?
Hoàng Thanh bần thần nhìn ra xa. Nếu sự thật là Thái Anh đi lấy chồng khác thì anh sẽ như thế nào đây? Dù sao thì anh cũng không ăn năn chút nào khi khắc khoải chờ mong bước chân Thái Anh quay về.
- Thôi, mình đi anh Thanh.
Thu Trang cố làm vui. Cô ôm cánh tay Hoàng Thanh. Niềm hy vọng trong cô mỗi ngày một lớn, cô không tin là anh mãi sắt đá khi cô một lòng một dạ yêu anh. Cô hơn Thái Anh ở điều này: chung thủy với người mình yêu.
Hai người mải nói chuyện nên không thấy Thái Anh. Cô vô tình đi tới và sững lại nhìn họ, họ vẫn luôn bên nhau. Trái tim Thái Anh đau thắt lại. Họ có quyền đến với nhau vì chính cô là người có lỗi, và như vậy cô có quyền về thăm cha mẹ mình, không việc gì phải trốn tránh mãi như thế.
Trở về Ðà Lạt! Bốn chữ ấy làm trái tim Thái Anh nôn nao. Cô đã xa Ðà Lạt năm năm, hẳn mái tóc cha mẹ cũng bạc nhiều lắm.
Mẹ ơi! Con sẽ trở về. Nước mắt Thái Anh rơi mau, nỗi buồn trong cô lại tràn về chất ngất.
Bên kia đường, Hoàng Thanh vừa định lên xe nhưng anh vụt buông tay Thu Trang rồi chạy lao về phía trước đuổi theo một cô gái:
- Thái Anh…
Bàn tay anh chạm lên vai cô gái làm cô ta giật mình quay lại. Hoàng Thanh ngượng ngùng vì không phải là Thái Anh. Anh đã lầm, chỉ là một vóc dáng rất giống Thái Anh mà thôi.
- Xin lỗi…
Hoàng Thanh chậm chạp quay lưng đi về hướng Thu Trang. Thu Trang vừa giận vừa thương vừa đau cả cõi lòng. Cô nguyền rủa Thái Anh: "tôi mong cô chết mất ở một xó xỉnh nào đó, cô làm khổ tôi và Hoàng Thanh như thế quá đủ rồi".
Hai người lên xe đi, chiếc xe để lại làn khói mỏng trong buổi chiều nắng nhàn nhạt.
Một ngày sắp trôi qua, Thái Anh lầm lũi đi ra. Lần này cô giật mình vì một thân hình cao to ngáng trước mặt mình. Cô giật mình nhìn lên:
- Nguyễn Nam…
Nguyễn Nam nhìn Thái Anh chăm chú, vẻ vui mừng trên gương mặt anh:
- Anh không nghĩ là được gặp em tuy rằng có đôi lúc anh cũng mong sẽ gặp em trên con đường nào đó. Sài Gòn đâu phải quá lớn đúng không em?
Thái Anh lạnh nhạt:
- Tôi thì lại không mong găp anh.
- Anh muốn nói chuyện với em.
Nguyễn Nam nắm tay Thái Anh kéo vào quán nước gần đó. Thái Anh khó chịu:
- Tại sao anh lại có cái cách này vậy? Giữa tôi và anh thì còn chuyện gì để nói chứ?
Mặc cho Thái Anh giật tay ra, Nguyễn Nam vẫn kéo cô vào quán rồi ấn cô ngồi xuống ghế. Anh gọi nước uống rồi quay nhìn Thái Anh:
- Anh chỉ muốn biết em sống như thế nào thôi. Em bỏ nhà đi đã năm năm rồi còn gì.
Thái Anh lấy lại bình tĩnh. Cô không có một chút cảm xúc nào khi Nguyễn Nam vô tình tìm thấy cô vì cô biết sẽ có một ngày như thế. Tuy nhiên anh là người ngoài cuộc đời của cô.
Thấy Thái Anh yên lặng, Nguyễn Nam cười buồn:
- Có lẽ là em không tin sau khi em bỏ đi, anh không có bất kỳ bóng hồng nào trong tim mình nữa. Trái tim anh vẫn thuộc về em.
Thái Anh lạnh lùng:
- Anh đừng bao giờ nói như thế vì năm năm trước tôi là người phụ nữ đã có chồng và năm năm sau cũng vậy. Tôi còn có một đứa con.
Gương mặt Nguyễn Nam nhăn lại:
- Anh không tin.
- Anh nhìn xem, tôi có phải là người phụ nữ xấu xí không?
- Không, em vẫn còn rất đẹp, nét đẹp bây giờ chín mùi hơn.
- Cám ơn lời khen của anh và chính vì vậy mà tôi đã lấy chồng, để tìm một bến đổ mà nương tựa. Chúng tôi đã có với nhau một đứa con trai.
Thái Anh mở ví ra, cô lấy bức ảnh chụp mình và con trai một năm về trước đưa cho Nguyễn Nam xem.
Nguyễn Nam ngồi chết lặng. Ðáp lại tình yêu năm năm qua dành chô cô và đi tìm kiếm cô là như thế này đây ư? Tàn nhẫn quá!
Ðóng nắp ví lại, Thái Anh đứng lên:
- Cám ơn ly nước này của anh, tôi xin kiếu.
Thái Anh bước ra khỏi quán, cô đi như chạy. Cô không biết là với năm năm qua tìm kiếm cô, thì Nguyễn Nam không dễ dàng gì chịu bại trận. Cũng kỳ lạ! Anh đã qua nhiều cuộc tình để cuối cùng yêu và đau khổ chỉ vì một người đã có chồng.
Trả tiền nước, Nguyễn Nam hấp tấp đuổi theo Thái Anh. Anh lái xe chầm chậm phía sau cô.
- Mẹ về, mẹ về!
Ánh mắt Nguyễn Nam tối lại. Tiếng reo của trẻ thơ vui mừng khi chạy ra đón Thái Anh và rồi cánh cửa đóng lại.
Nguyễn Nam nhô người ra, anh nhìn cho kỹ số nhà. Cửa sổ nhà Thái Anh mở ra, Nguyễn Nam thấy rõ chỉ có hai mẹ con Thái Anh. Vậy còn cha của đứa bé đâu?
Ðà Lạt đúng là bé nhỏ. Tin Thái Anh trở về nhanh chóng lan ra. Cô còn mang về một đứa con, những lời chê dè bỉu nhiều hơn khen. Thái Anh vẫn thản nhiên và bình tĩnh đối phó dư luận. Cô ở trong nhà với mẹ mình và không hề bước chân ra ngoài.
Vài hôm nữa cô trở lại Sài Gòn, nơi mà năm năm qua Thái Anh sống, xem như một đoạn đời đoạn tuyệt với quá khứ buồn đau.
Bà Huy Tường tuy vui song vẫn không bằng lòng với việc làm của Thái Anh.
- Tại sao con phải chịu thiệt thòi? Con là vợ Hoàng Thanh, Thinh là con của nó, năm năm qua nó vẫn một lòng đi tìm con kia mà.
Thái Anh van lơn:
- Con xin mẹ, con muốn sống như thế này mẹ ạ:bình yên không cần suy nghĩ lo lắng gì cả.
- Con không tiếc tuổi xuân của con nhưng mẹ tiếc. Cuộc đời người con gái như đóa hoa sớm nở tối tàn. Con không cần chồng, nhưng con của con cần một người cha. Con nghĩ là con làm được cả chức năng của một người mẹ lẫn người cha sao?
- Con không thể nào quay lại đâu mẹ. Bên anh Thanh còn có Thu Trang, họ vẫn gặp nhau trong năm năm qua.
- Là tại con, con bỏ đi hạnh phúc của mình.
Thái Anh lắc đầu, mẹ không thể nào hiểu sự đau đớn trong lòng cô ngày ấy và cho mãi đến bây giờ nữa. Tình cảm là một sự chiếm đoạt ư? Nguyễn Nam không tin cô đã đành, còn Hoàng Thanh, anh cũng không tin cô. Tất cả lỗi lầm của cô đã làm cho cả hai người đàn ông không tin cô. Ðã không có lòng tin thì không thể chung sống cùng với nhau.
Thái Anh ngã vào người mẹ:
- Ðối với con, bé Thịnh là niềm vui duy nhất của con. Con sẽ dạy dỗ và nuôi bé Thịnh khôn lớn như mẹ đã nuôi con vậy. Con xin mẹ một điều, đừng nói cho ba biết bé Thịnh là con của anh Hoàng Thanh.
Bà Huy Tường kéo Thái Anh ra, nhìn vào mắt cô:
- Ngày ấy, con có thể bỏ đi giọt máu con đang mang kia mà? Tại sao con phải sinh nó ra? Mẹ không tin là con không yêu Hoàng Thanh.
Thái Anh tránh ánh mắt của mẹ như soi thấu điều thầm kín của trái tim cô:
- Yêu thì sao hả mẹ? Lúc đó con cần có đứa con, vì chỉ như thế thôi con có thể vui sống suốt đời.
Bà Huy Tường vẫn nhìn Thái Anh nghi hoặc. Ðứa con gái yếu đuối của bà tưởng chừng có thể bị khuất phục nhưng không phải như thế. Bây giờ, nó như một cái cây vững chắc giữa đồng.
Bà thở dài:
- Vậy con có định về Ðà Lạt sống luôn không? Công ty của ba con có chỗ cho con mà.
- Không đâu mẹ. Con đã chọn ngành giáo, con sẽ dạy học mãi ở đó. Mẹ hãy xem như con đã có chồng và đi theo chồng vậy, lâu lâu con dắt bé Thịnh về thăm mẹ.
- Thôi thì tùy con vậy.
Bé Thịnh kêu lên rối rít bên ngoài:
- Mẹ ơi! Con biết tại sao gọi là hoa hướng dương rồi, vì nó xoay theo hướng mặt trời mọc phải không mẹ? Ông ngoại nói với con như vậy đó.
Thái Anh mỉm cười:
- Phải đó con, hướng dương nghĩa là hướng về mặt trời.
Thái Anh dắt con đi quanh vườn hoa. Những kỷ niệm cũ cứ ùa về đầy trong cô khiến cô tiếc nuối một thời vô tư, chưa hiểu tình yêu là gì.
Chuông cửa reo, bé Thịnh kêu to:
- Ông ngoại về mẹ ơi, con đi mở cửa nghen mẹ!
Nó phóng ào ra cổng, nhanh nhảu mở cửa cho ông Huy Tường chạy xe vào. Nó cười lỏn lẻn khi ông mở cửa xe bước xuống:
- Bữa nay ông ngoại không đi làm sao?
- Có chứ. - Ông Huy Tường bẹo má nó rồi quay lại phía sau - Con chào bác này đi!
Bé Thịnh ngỡ ngàng vì sau lưng ông ngoại còn một người nữa: Hoàng Thanh. Anh đứng ngây người nhìn thằng bé rồi đưa tay ra:
- Chào bé Thịnh! Chú tên Hoàng Thanh.
Bé Thịnh cười, nó cũng chìa tay ra đặt tay nó vào tay Hoàng Thanh:
- Chào chú Hoàng Thanh!
Ðằng này, Thái Anh lủi nhanh ra sau chậu bon sai. Cô không nghĩ là cha mình lại đưa Hoàng Thanh về. Có lẽ cô cũng nên gặp anh để giải quyết dứt khoát những ràng buộc giữa hai người. Anh cũng cần tự do để cưới Thu Trang.
Hoàng Thanh làm gì không thấy, bão tố như nổi dậy trong lòng anh. Thái Anh trở về với đứa con. Cô bỏ đi nhưng không gặp lại Nguyễn Nam, để rồi chung sống và có con với một người đàn ông khác. Cô luôn luôn biết đào nỗi đau trong lòng anh cho rộng ra thêm.
Bế bé Thịnh và đặt nó ngồi lên ghế đá với mình, Hoàng Thanh hỏi nó:
- Bé Thịnh! Con mấy tuổi rồi?
- Dạ năm. Tuổi con chuột đó chú. Con chuột hỏng có ăn lúa mà nó ăn củ cà rốt.
Lời trẻ con ngây thơ làm Hoàng Thanh phì cười:
- Ai dạy con như vậy?
- Dạ mẹ dạy.
- Vậy còn… ba con?
- Ba của con… mẹ nói ba đi học nước ngoài lâu lắm mới về.
Hoàng Thanh nhíu mày nhìn thằng bé. Anh bắt gặp một nét gì quen thuộc. Không thể nào nó là giọt máu của anh, song nếu như phải thì sao? Vào cái buổi tối đó cách đây năm năm, anh đã chiếm đoạt vợ mình một cách thô bạo. Giọt máu trinh nguyên trên nệm đã khiến anh ăn năn và vì thế năm năm nay anh mãi đi tìm cô.
Hoàng Thanh đứng dậy, anh đi ra cuối vườn hoa. Thái Anh đang ngồi một mình, cô biết Hoàng Thanh sẽ đi tìm cô, nên cô bình tĩnh ngồi chờ giây phút đối mặt.
- Chào em!
Thái Anh vẫn ngồi yên, cô ngước mặt lên nhìn Hoàng Thanh:
- Chào anh!
Rồi cô tấn công ngay:
- Em định ngày mai sẽ đi tìm anh, nhưng anh đến rồi vậy không phải mắc công em. Mục đích của em là muốn ly hôn. Thật ra thì năm năm qua em bỏ đi anh cũng có quyền xin tòa xử ly hôn mà không cần em có mặt.
Hoàng Thanh khoát tay ra hiệu cho Thái Anh im lặng:
- Anh muốn biết năm năm qua em sống như thế nào?
- Cám ơn anh quan tâm. Em vẫn đi dạy học như vậy thôi, đó là mơ ước của em mà.
- Tại sao em không về? Nếu em không muốn chung sống với anh, anh cũng đâu có ép em. Thật ra thì anh vẫn ăn năn cho cái lần cư xử hồ đồ đó, ăn năn suốt đời.
Thái Anh cắn nhẹ môi rồi cười nhẹ:
- Anh không cần ăn năn, anh cưới em làm vợ nên anh có quyền mà.
- Anh muốn biết cha của đứa bé là ai?
- Anh ấy… chết rồi.
- Vậy sao bé Thịnh nói đi học nước ngoài?
- Là một cách nói thôi. Lúc em về Sài Gòn… em đâu có dám tìm anh Huy Bằng nhờ vả. Rồi em quen người đó, lâu dần từ ơn nghĩa nảy sinh tình cảm và em đã sinh con cho anh ấy.
Hoàng Thanh cúi mặt:
- Em hận anh lắm phải không cho nên em thà nhận ơn và chung sống với người đàn ông xa lạ, chứ không ở cạnh anh.
Em chỉ muốn tìm cho mình một cuộc sống nhẹ nhàng ở phần tâm hồn. Bây giờ anh biết em đã có chồng rồi, anh cứ làm đơn xin ly hôn đi.
- Ðiều đó phải có rồi. Năm năm qua anh chờ em trở về cũng là như thế.
Bàn tay Thái Anh vô tình vò nát những chiếc lá xanh trong tay mình. Cô chợt cười cay đắng:
- Có lần em gặp anh và Thu Trang trên đường Nguyễn Ðình Chiểu.
Hoàng Thanh thẫn thờ:
- Cô ấy vẫn chờ đợi anh, còn anh thì mãi chờ em.
- Bây giờ anh không nên để cô ấy chờ anh nữa.
- Ðiều này em không cần nhắc. Anh sẽ cưới cô ấy ngay sau khi thủ tục ly hôn hoàn tất.
Tim Thái Anh đau nhói. Cô biết Hoàng Thanh sẽ làm điều đó. Còn cô, cô không muốn dẫm lên vết xe đổ, hãy để cho cuộc chia tay này được trọn vẹn. Cô lưu lại nhà này vài hôm rồi trở về thành phố sống tiếp một cuộc đời như năm năm qua cô đã sống.
- Anh Thanh, đừng uống nữa!
Thu Trang giật ly rượu trong tay Hoàng Thanh. Anh giận dữ giật lại:
- Em đừng cản anh, anh muốn say.
- Anh say thì được gì, có cứu vãn được gì đâu. Anh không tiếc cái công của anh năm năm qua mãi đi tìm cô ta để rồi cuối cùng biết được cô ta có chồng và còn sinh con cho người đàn ông đó.
Hoàng Thanh lầm lì trút rượu vào mồm. Anh muốn say để quên đi những điều đau lòng. Thái Anh bỏ anh đi, cô thà chung sống với một người đàn ông xa lạ chứ không chịu về với anh. Cũng phải, vì cô hận anh mà. Còn cô có bao giờ xứng đáng với tình yêu anh dành cho cô đâu.
Thái Anh ơi, anh hận em! Em luôn làm cho trái tim anh đau đớn mãi không thôi. Anh muốn giết chết em, em có hiểu không?
Hoàng Thanh say ngắc ngư, anh để cho Thu Trang dìu anh ra xe đưa về nhà.
- Anh hận em, Thái Anh ơi…
Thu Trang đau đớn ngồi nhìn Hoàng Thanh. Năm năm qua cô nghĩ là khi gặp lại Thái Anh và biết cô ấy có chồng con, anh sẽ nổi giận đùng đùng và dễ dàng quên cô, xong không phải như thế. Rõ ràng anh đang đau khổ và trong cơn say bí tỉ vẫn gọi tên Thái Anh.
Thu Trang tức giận đánh vào mặt, vào ngực Hoàng Thanh:
- Tại sao anh lại như thế hả? Anh có biết anh làm khổ anh và em, gây tổn thương cho một người lúc nào cũng yêu anh với một tình yêu thiết tha không?
Hoàng Thanh có nghe gì đâu. Anh say như chết và trong cơn say anh chỉ biết có Thái Anh thôi.
Ðánh Hoàng Thanh trong lúc anh như cái bị thịt không hề có chút phản ứng nào, Thu Trang tức quá òa lên khóc. Cô hôn lên ngực, lên mặt Hoàng Thanh, nước mắt cô ướt đẫm gương mặt Hoàng Thanh.
Hoàng Thanh tỉnh lại lúc gần sáng. Anh mơ màng rồi tỉnh hắn, có một vật đè nặng lên người anh. Thu Trang mở mắt ra, anh thảng thốt vì Thu Trang đang gối mặt lên ngực anh, nước mắt hãy còn ướt trên mặt cô.
Anh đỡ đầu cô để nằm sang một bên. Thu Trang giật mình thức giấc:
- Anh dậy rồi à? Có mệt và nhức đầu lắm không?
Hoàng Thanh bóp nhẹ trán:
- Chiều hôm qua anh uống nhiều lắm phải không?
- Ừ, anh còn nói nữa, say đến ngồi cũng không vững.
Hoàng Thanh thở dài:
- Sau này anh sẽ không như vậy nữa. Bây giờ và sau này, anh nhất định không nhớ cô ấy.
Thu Trang mỉm cười:
- Anh được như vậy em mừng lắm. Cuối cùng thì anh nhận rõ chỉ có em yêu anh phải không?
- Có, anh rõ rồi.
Hoàng Thanh kéo Thu Trang vào ngực mình, anh cúi xuống hôn cô. Thu Trang mừng đến bật khóc, cuối cùng thì cô đã có Hoàng Thanh. Cô vòng tay ôm qua cổ anh, mắt khép lại không cho anh rời cô và chủ động hôn lại anh.
- Thu Trang! Chúng mình làm đám cưới nghen. Tại sao em khóc vậy?
- Em khóc vì sung sướng, vì anh đã đáp lại tình cảm của em.
- Anh thật là không xứng đáng với tình cảm của em dành cho anh.
- Không, anh xứng đáng lắm, Thanh ạ. Em yêu sự thủy chung của anh, có điều là sự thủy chung đó trở nên khờ khạo.
- Nếu tình yêu không có sự chung thủy thì không bao giờ là tình yêu chân chính cả.
- Em biết mà.
Thu Trang âu yếm hôn Hoàng Thanh, song anh đẩy nhẹ cô ra.
- Em muốn chúng ta đám cưới ở đâu?
- Dĩ nhiên là Ðà Lạt.
Thu Trang muốn hét to lên cho sự thành công của mình. Cô sẽ là bà Hoàng Thanh.
Huy Bằng tức giận ném mạnh tờ thiệp hồng lên bàn:
- Em xem đi! Em đúng là khờ dại, Thái Anh!
Thái Anh cau mày cầm bì thư lên. Là thiệp hồng của Hoàng Thanh và Thu Trang, đám cưới sau ngày tòa xử ly hôn một ngày. Thái Anh bỏ bì thư xuống.
Huy Bằng nhìn vào mắt em gái:
- Anh không tin là em lại dửng dưng trước cái tin Hoàng Thanh cưới vợ. Tại sao em không dành lại cha cho con em vậy?
Thái Anh lắc đầu:
- Nếu muốn làm điều này thì em đã làm năm năm về trước rồi.
Huy Bằng bực dọc:
- Anh thực sự không hiểu nổi em, bỏ chồng đi rồi phát hiện mình mang thai cũng không trở về. Không yêu Hoàng Thanh, em có thể bỏ đi giọt máu của nó mà, đằng này em lại sinh nó ra.
- Anh không hiểu em đâu. Anh có biết là lần thứ hai, Hoàng Thanh đã không tin em khi em nói rằng khi em một mình bơ vơ ở Sài Gòn, em đã lấy một người đàn ông vì ân nghĩa. Anh ấy vội đi lo thủ tục ly hôn và khi biết chắc tòa chấp nhận ly hôn đã lập tức cưới vợ ngay. Năm năm qua em chưa bao giờ đi tìm Nguyễn Nam dù em biết em có thể kéo anh ấy lại với em. Còn anh Hoàng Thanh, anh ấy vẫn luôn có Thu Trang bên cạnh. Nếu anh là em, anh có chấp nhận không?
Thì ra đến bây giờ Huy Bằng mới hiểu em gái của mình ghen. Cô có lỗi vì đã xao lòng trước Nguyễn Nam, những điếu đó khiến cô không đến gần Hoàng Thanh. Còn anh ta luôn nói yêu vợ nhưng lúc nào cũng để Thu Trang như hình với bóng cạnh mình.
Huy Bằng vừa thương em gái vừa đau xót. Sao lại có những số phận hẩm hiu đến như thế?
Bắt gặp cái nhìn của anh trai, Thái Anh cười gượng:
- Em thích sống như thế này mà anh Hai, anh không cần lo cho em đâu.
- Em có biết là nuôi một đứa con không dễ dàng mà.
- Nhưng em đã làm được điều đó, anh không thấy sao? Hãy tin em, khi không ai cho em niềm tin.
- Anh tin em.
Huy Bằng vỗ nhẹ lên đầu Thái Anh. Thôi thì mỗi người có quyền chọn cho mình một cuộc sống.
Huy Bằng ra về trong băn khoăn, cái cảnh chỉ có hai mẹ con Thái Anh trong căn nhà nhỏ khiến anh chạnh lòng. Hoàng Thanh sắp cưới vợ, rồi anh ta sẽ có những đứa con, chỉ có bé Thịnh là thiệt thòi.
Huy Bằng về rồi, Thái Anh toan đóng cửa lại nhưng một bàn tay đã kéo mạnh cánh cửa ra.
Thái Anh giật mình:
- Nguyễn Nam! Anh đến đây làm gì?
- Anh muốn thăm em.
- Tôi không cần sự thăm viếng của anh, anh đi đi!
Nguyễn Nam vẫn đứng yên:
- Lỗi lầm to lớn nhất trong đời anh là đã không tin và cho em lòng tin tuyệt đối vào tình yêu anh dành cho em.
Thái Anh cáu kỉnh:
- Bây giờ anh nói ra những điều này để làm gì?
- Tại vì năm năm qua, em trốn tất cả mọi người, vô hình trung anh và Hoàng Thanh xích lại gần nhau. Anh đã không tin em và em không tin anh yêu em thật lòng, đã gây tổn thương cho em và rồi Hoàng Thanh cũng không có niềm tin ở em. Trong một phút điên cuồng, anh ta đã sở hữu em. Lúc đó niềm tin có, song em đã bỏ đi không cho ai cơ hội nào.
Thái Anh giận dữ:
- Chuyện đã năm năm rồi, tôi không muốn nhớ nữa. Xin hãy để cho tôi sống và nuôi con.
- Tại sao em chịu ly hôn, chịu để cho Hoàng Thanh đi cưới vợ khi đứa con của em chính là giọt máu của anh ta?
Thái Anh run lên trước cách nói của Nguyễn Nam. Cô quay người đi.
- Tôi không hiểu anh nói gì nữa. Xin hãy làm ơn đi đi và để cho tôi yên.
Nguyễn Nam không đi mà anh bước hẳn vào nhà và đứng nhìn Thái Anh đăm đăm. Cô đang xúc động mạnh. Bao nhiêu năm qua anh nghĩ là cô chững chạc hơn khi sống một mình nuôi con, nhưng anh vẫn nhận ra cô yếu đuối và non trẻ. Thế mà Hoàng Thanh vẫn không nhận ra điều ấy, để nắm giữ người phụ nữ từng là của anh ta.
Anh trầm giọng:
- Em có bao giờ nghĩ tại sao bé Thịnh quấn quít Huy Bằng hay có bất kỳ người đàn ông nào yêu thương, chiều chuộng nó là nó lại như say đắm yêu thương người đó vậy không?
Nguyễn Nam dừng lại để xem phản ứng của Thái Anh, rồi nói tiếp:
- Vì nó cần một tình phụ tử. Và điều đó dù em có muốn bù đắp như thế nào cũng không được.
Thái Anh bịt kín hai tai lại:
- Anh đừng có nói nữa, tôi không muốn nghe.
- Em không muốn nghe hay là sợ phải nghe sự thật?
- Anh không muốn nghĩ như thế nào tùy anh.
- Thái Anh! Em hãy nhìn thẳng vào anh đi. Nếu anh giả dối với em, anh đã cưới vợ và không phải vất vả đi tìm em, theo dõi em, để biết em sống một mình với con và Huy Bằng phải bảo bọc em.
Thái Anh sụp mắt xuống:
- Anh hãy tránh xa tôi ra đi! Cái mà tôi ngỡ tôi yêu anh thật ra không phải, nó chỉ là cảm xúc đầu đời.
- Anh không tin. Thái Anh! Em đừng tự làm khổ mình nữa. Anh hứa với em, anh vẫn yêu thương em và xem bé Thịnh như giọt máu của anh vậy.
- Không, tôi không yêu anh.
- Em đã yêu anh mà.
Nguyễn Nam kéo mạnh Thái Anh vào anh, đôi môi tham lam của anh cương quyết đi tìm môi cô.
Bốp! Một cái tát vào mặt anh, nhưng anh không giận mà đôi mắt vẫn dịu dàng yêu thương.
- Anh vẫn yêu em.
Thái Anh chạy nhanh vào phòng mình đóng cửa lại. Bé Thịnh giật mình thức giấc.
- Mẹ ơi! Chuyện gì vậy?
Thái Anh cười gượng lau nước mắt:
- Không có gì đâu con, con ngủ đi.
Thái Anh ôm nó vào lòng, cô hiểu rõ một điều rằng cảm xúc dành cho Nguyễn Nam không còn, trái tim cô đang đau đớn thét gào. Cô có nên nói cho Hoàng Thanh rõ khi anh sắp cưới vợ, khi bản án ly hôn có hiệu lực.
Hãy sống như đã sống năm năm qua đi, Thái Anh ơi. Nhưng dường như lý trí đã bảo cô như thế, còn trái tim cô cứ phản kháng lại. Năm năm rồi, nhưng Thái Anh lại thấy mình như rơi vào cái vòng lẩn quẩn nặng nề.
Nguyễn Nam về đến nhà, trong người anh có một chút rượu, còn phiền muộn thì cao ngất. Tại sao vậy? Một kẻ quen đùa giỡn với tình yêu như anh hôm nay lại đau khổ vì một tình yêu kéo dài mãi bao nhiêu năm.
- Anh Nam!
Việt Hương lao ra khi thấy Nguyễn Nam về đến.
- Anh đi đâu vậy? Em đợi anh từ chiều đến giờ.
Nguyễn Nam khó chịu:
- Sao cũng lại là em vậy? Anh nói rồi, anh không thích gặp em nữa.
Việt Hương sầm mặt:
- Bao nhiêu năm qua em vẫn là người lo lắng cho anh, có ai hiểu anh bằng em đâu.
- Cám ơn sự lo lắng của em, nhưng anh đã nói rồi, anh không cần sự quan tâm lo lắng của em.
- Em yêu anh thì làm sao em có thể không lo lắng cho anh được..
Nguyễn Nam bực mình:
- Em làm ơn về đi!
- Có phải anh tìm thấy Thái Anh rồi không? Vì chỉ có Thái Anh mới làm cho anh suy sụp như thế này thôi.
Nguyễn Nam lặng im ngồi xuống ghế như một lời thú nhận. Hai mắt Việt Hương lóe lên tia lửa hờn ghen. Vì yêu anh cô đã từ bỏ những người đàn ông đang đeo đuổi cô. Họ sẵn sàng quỳ dưới chân cô dâng hiến mọi thứ, thế mà anh chẳng bao giờ đoái hoài đến cô, có chăng là những lần trước ống kính hay trước mọi người, rồi sau đó vẫn lạnh lùng chối bỏ cô.
Bao nhiêu lần rồi Việt Hương nói từ bỏ Nguyễn Nam, vậy mà khi anh điện thoại gọi cô đến là cô có thể bỏ tất cả để đến với anh.
Nguyễn Nam ngả đầu ra sau thành ghế mắt nhắm nghiền lại:
- Cô ấy đã có con em biết không? Anh sẵn sàng nhận thằng bé là con anh, dù anh và nó không có quan hệ ruột thịt gì cả.
Việt Hương sững sờ:
- Thái Anh có con? Ðứa bé là con của ai?
- Còn ai ngoài tên khốn khiếp Hoàng Thanh. Nó trở về ngăn cản tình yêu của anh và Thái Anh. Thế rồi nó có cho Thái Anh hạnh phúc đâu, nó chỉ gây đau khổ cho cô ấy và bây giờ nó sắp cưới vợ rồi. Em nói đi Việt Hương, anh thua Hoàng Thanh điểm nào?
Việt Hương cắn mạnh môi, cô biết Nguyễn Nam say rượu nếu không anh chẳng nói cho cô nghe điều này. Còn Hoàng Thanh, anh ta biết mình có một đứa con hay không?
Sáng sớm Việt Hương lên đường, cô biết Hoàng Thanh sắp cưới vợ và cái tin cô sắp nói ra liệu có thay đổi được gì không? Dù sao Việt Hương cũng phải nói, cô không cho phép Nguyễn Nam đeo đuổi Thái Anh nữa.
Hoàng Thanh ngạc nhiên khi thấy Việt Hương tìm mình. Giữa anh và cô ta chẳng có mối quan hệ nào cả. Anh lạnh nhạt:
- Tôi bận lắm… cô có chuyện gì nói mau đi.
Việt Hương cười nhạt:
- Tôi cứ tưởng năm năm qua anh và Nguyễn Nam dốc sức đi tìm Thái Anh để rồi khi tìm thấy cô ấy, một người thì chuẩn bị cưới vợ, còn một người sống mà như chết vậy.
Hoàng Thanh khó chịu:
- Cô muốn gì cứ nói toạc ra đi.
- Tại sao anh lại ly hôn và cưới vợ gấp như vậy? Anh muốn cho Thái Anh đau đớn phải không? Ðàn ông như vậy hèn lắm. Năm năm qua một mình Thái Anh nuôi con cho anh chưa đủ sao?
Hoàng Thanh ngỡ ngàng:
- Cô nói cái gì? Thái Anh đã có chồng, đó là một người đàn ông hảo tâm và tốt bụng đã bảo bọc cô ta. Cô ta lấy hắn cũng để trả ơn. Tôi không ly hôn thì còn chờ đợi cái gì nữa?!
Ðến phiên Việt Hương ngỡ ngàng:
- Anh nói Thái Anh có chồng à? Không đâu, chính Nguyễn Nam nói với tôi là đứa bé là con của anh.
- Cái gì? Có nói lại xem.
Hoàng Thanh bật dậy như cái lò xo. Việt Hương nhún vai:
- Chẳng lẽ anh không biết đứa bé đó là con anh sao? Anh là một thằng đàn ông đốn mạt.
Việt Hương giận dữ hoàn toàn không phải vì chia sẻ nỗi đau với Thái Anh, mà cô tức giận vì hai gã đàn ông ngốc: một kẻ yêu mù quáng, còn một gã ngay cả hạnh phúc của mình cũng không biết giữ.
Hoàng Thanh chụp lấy tay Việt Hương. Anh từng nghĩ bé Thịnh có thể là con mình, nhưng một lần nữa anh đánh bạt đi sự nghi ngờ ấy. Nếu bé Thịnh là con anh thì anh đúng là một gã đàn ông ngu xuẩn hồ đồ.
- Việt Hương! Cô hãy nói cho tôi biết, Thái Anh đang ở đâu vậy?
Việt Hương giật mạnh tay ra:
- Tôi chẳng biết hơn gì anh đâu. Tôi cũng chẳng phải tử tế với anh gì, điều tôi không chịu nổi là sự dật dờ của Nguyễn Nam nên nói cho anh biết. Anh nên đi hỏi Huy Bằng hơn là hỏi tôi.
Việt Hương bỏ đi ra ngoài, Hoàng Thanh cũng hấp tấp lên xe đi. Anh dừng xe trước nhà ông bà Huy Tường, mở cổng sắt đi nhanh vào:
- Mẹ!
Bà Huy Tường đứng lại, thái độ lạnh nhạt:
- Trên tòa có chuyện trục trặc sao?
- Dạ không, con muốn hỏi mẹ rằng bé Thịnh… có phải là con trai của con không?
Bà Huy Tường im lặng. Hoàng Thanh sốt ruột:
- Có phải không mẹ? Mẹ nói cho con biết đi, con van xin mẹ…
- Con sắp cưới vợ nên muốn biết bé Thịnh là con của ai để làm gì?
- Vì nếu bé Thịnh là con của con, con không bao giờ chịu ly hôn hay cưới vợ.
- Con nghĩ là Thái Anh chịu trở về với con khi con luôn gây tổn thương cho nó?
Như vậy là quá rõ, bà Huy Tường không xác nhận bé Thịnh là con ai, xong với cách nói của bà thì đó là một câu trả lời.
Hoàng Thanh sụp xuống:
- Con van xin mẹ hãy cho con biết Thái Anh đang ở đâu.
- Con sắp cưới vợ, nó không muốn gặp con đâu. Hãy để yên cho nó!
- Con nhất định phải gặp Thái Anh, mẹ ạ. Con muốn cứu vớt những gì đã đổ vỡ, nếu cần hàn gắn nên hàn gắn. Bé Thịnh là con của con, con không thể bỏ rơi con nữa.
Vẻ đau khổ và thật lòng thể hiện trên gương mặt Hoàng Thanh làm mềm lòng bà Huy Tường. Bà cũng muốn giành lại người cha cho cháu mình và người chồng cho con gái mình. Tại sao Thái Anh cứ mãi chịu thiệt thòi chứ?
- Ðược rồi, mẹ sẽ cho con biết Thái Anh ở đâu. Rồi con sẽ làm gì đây? Ðừng có quên là con sắp cưới vợ và bất cứ điều gì làm tổn thương Thái Anh lần nữa, mẹ sẽ không tha thứ cho con đâu.
- Dạ, con rõ rồi.
Có địa chỉ của Thái Anh, Hoàng Thanh đi ngay trong đêm. Bảy giờ sáng là anh đã có mặt trước nhà Thái Anh lúc cô chuẩn bị đưa bé Thịnh đi học, còn mình sau đó đến lớp.
Thái Anh giật mình bàng hoàng vội lùi vào trong lúc bé Thịnh reo lên:
- Chú Hoàng Thanh! Bà ngoại cháu chỉ nhà cháu cho chú, phải không?
Hoàng Thanh ngồi thụp xuống, anh nhìn nó chăm chú. Sao đến bây giờ anh mới nhận ra thằng bé giống mình vậy? Ðôi môi, cái cằm và cả những ngón chân bầu bầu no tròn.
Anh đưa tay ôm choàng lấy nó:
- Con trai của ba.
Bị Hoàng Thanh ôm chặt, nó cố đẩy ra:
- Chú ơi! Chú ôm con dữ vậy, buông con ra đi!
- Bé Thịnh! Ba mới chính là ba của con.
Hoàng Thanh ngước lên nhìn Thái Anh, đôi mắt nửa vui nửa mừng nửa như oán trách:
- Tại sao em cư xử như vậy Thái Anh? Em hận anh đến thế sao?
Thái Anh lạnh nhạt:
- Em không hiểu anh nói gì nữa. Anh nên nhớ anh sắp cưới vợ, còn chúng ta đã được tòa xử ly hôn.
- Anh không ly hôn gì cả. - Hoàng Thanh tức giận đứng lên - Mẹ đã nói cho anh biết bé Thịnh chính là con của anh. Em cư xử tàn nhẫn với anh năm năm qua đủ rồi Thái Anh, em làm khổ anh, khổ em và cả con chúng ta nữa.
- Bé Thịnh không phải là con anh.
- Nó là con anh, nếu em vẫn phủ nhận thì anh sẽ đưa con đi thử AND.
- Tôi cấm anh làm điều này, anh rõ chưa?
- Em không có quyền gì cấm anh cả. Nó là con của anh, em bắt nó phải xa cha nó hay sao?
- Bây giờ tôi không muốn nói gì cả. Muộn rồi, tôi còn phải đưa con đi học và đi dạy nữa.
- Anh đưa con đi học với em. Hôm nay em xin nghỉ dạy một ngày đi, chúng ta nói chuyện với nhau cho rõ ràng. Anh đã tìm thấy em dù em có lên trời thì anh cũng kéo xuống cho bằng được.
Hoàng Thanh bế bé Thịnh lên, anh hỏi nó:
- Con ăn sáng chưa?
- Dạ rồi. Mẹ nấu cơm sáng ăn.
- Vậy ba đưa con đi học nhé!
Không biết làm sao, Thái Anh đành đi theo Hoàng Thanh nhưng lòng lại ấm ức. Trước mặt bé Thịnh cô phải im lặng cho đến khi bé Thịnh vào trường, cô quắc mắc nhìn anh:
- Giữa em và anh không có chuyện gì để nói cả.
- Trên pháp lý anh và em vẫn còn là vợ chồng mà.
Thái Anh châm biếm:
- Chỉ là một thứ danh nghĩa thôi. Anh chưa bao giờ xem em là vợ cả.
- Em cho anh cơ hội sao? Em dạy ở đâu, anh đưa em đến đó xin nghỉ dạy hôm nay.
- Em gọi điện thoại xin nghỉ. Anh bắt buộc em phải bỏ học trò như vậy mà xem được à?
- Như vậy anh sẽ không buộc em bỏ dạy, mà anh sẽ nằm ở nhà em đợi em. Ðưa chìa khóa nhà cho anh!
Hoàng Thanh giật lấy túi xách của Thái Anh, anh ngang nhiên mở túi ra lấy xâu chìa khóa nhà bỏ vào túi quần của mình:
- Nào, trường em ở đâu, anh đưa em đến đó. Mấy giờ em đi dạy về? Anh đợi em bao nhiêu năm thì đợi thêm nữa cũng chẳng sao.
Thái Anh mai mỉa:
- Bao năm qua có chắc là anh một mình hay vẫn luôn có bóng hồng bên cạnh không?
- Anh không phủ nhận luôn có Thu Trang bên anh và năm năm qua, dưới áp lực của mẹ, anh khổ sở không ít. Nhưng chỉ cho đến khi hay tin em có con, có chồng, anh mới nổi giận mà cầu hôn với cô ấy.
- Vậy thì anh nên về cưới vợ đi, đừng có lộn xộn làm phiền mẹ con em nữa.
- Anh tự biết cách cư xử, anh không muốn cãi vã với em trên xe. Nào, em dạy ở trường nào?
Thái Anh chỉ đường cho Hoàng Thanh lái xe đi. Tới nơi, cô xuống xe:
- Trưa anh không cần đón, em tự về.
Hoàng Thanh lắc đầu:
- Không, anh sẽ đón em.
Thái Anh đóng mạnh cửa xe đi vào trường. Chờ cho Thái Anh vào rồi, Hoàng Thanh mới lái xe về, tự mở cửa vào nhà.
Anh lặng người xúc động trước thế giới nhỏ bé đơn giản dung dị nhưng ấm áp của hai mẹ con. Bức ảnh chụp lúc bé Thịnh còn nhỏ thật giống anh. Anh đưa tay vuốt ve khung ảnh.
Em thật là cứng đầu và cố chấp Thái Anh ạ! Bao nhiêu năm qua em làm khổ anh, em và con nữa.
Nghĩ đến Thu Trang, một chút bối rối trong lòng Hoàng Thanh. Anh đành có lỗi với cô vậy.
Căn phòng ngủ của hai mẹ con là cái ti vi nhỏ và đầy những đĩa hoạt hình siêu nhân, chuyện cổ tích…
Hoàng Thanh nằm xuống gối của Thái Anh, mùi hương quen thuộc của cô làm cho anh cảm động đến lặng người. Anh vùi mặt xuống gối hít mạnh, một vật cồm cộm dưới gối, Hoàng Thanh cầm lên xem.
Quyển nhật ký, anh hồi hộp mở ra đọc. Anh biết là bất lịch sự khi làm vậy, tuy nhiên anh muốn hiểu rõ về vợ mình.
"Nhật ký của Thái Anh, ngày…
Không thể tưởng tượng mình có mang sau một tháng rời khỏi Hoàng Thanh. Những ý nghĩ trở về tìm anh cứ xuất hiện trong đầu mình. Nhưng rồi việc Thu Trang lúc nào cũng bên cạnh Hoàng Thanh khiến mình không còn ý nghĩ muốn trở về. Liệu Hoàng Thanh có tin đứa bé mình đang mang là của anh ấy không? Và còn mẹ Hoàng Thanh nữa, bà đâu có yêu thích gì mình, bà chỉ thích Thu Trang và muốn Hoàng Thanh sớm ly hôn để cưới Thu Trang.
Thôi thì mình hãy đi con đường mình đã chọn…"
Hoàng Thanh nghẹn ngào. Lẽ ra Thái Anh đã đi tìm anh, thế mà chính anh đã đánh mất hạnh phúc của mình. Sao em lại khờ như vậy hả Thái Anh? Trái tim anh chỉ có mỗi mình em mà thôi. Ở trang cuối cùng, Thái Anh viết:
"Ngày… tháng…
Anh Huy Bằng báo tin Hoàng Thanh và Thu Trang sẽ cưới nhau. Khi anh ấy và mình chưa xé được tờ hôn thú thì lễ đính hôn đã diễn ra. Chúc mừng anh Hoàng Thanh! Thôi thì em sống suốt đời mình bằng những kỷ niệm ngày xưa. Có một điều khi em biết em yêu anh thì đã quá muộn…"
Những dòng cuối cùng của trang nhật ký làm Hoàng Thanh sung sướng muốn phát điên.
Anh sẽ không bao giờ để mất Thái Anh lần nữa.
Suốt buổi sáng, Hoàng Thanh cứ đọc đi đọc lại quyển nhật ký. Anh nhớ rõ như in những lời tự sự của cô.
Mười một giờ, Hoàng Thanh lái xe đến trường đón Thái Anh. Dù phải mười một giờ rưỡi cô mới hết giờ dạy. Anh mở vội cửa xe cho Thái Anh ngồi vào, xong vòng qua xe ngồi cạnh cô.
- Chúng ta đi ăn cơm nhé, anh đói lắm.
Thái Anh nhìn thẳng về phía trước, cô lạnh nhạt gật đầu:
- Ðược.
Hoàng Thanh gọi cơm phần, anh chăm sóc tỉ mỉ cho cô. Thái Anh cộc lốc:
- Anh không cần lo cho em. Hoàng Thanh! Thật sự anh tính gì đây. Em không muốn bị phiền phức nữa đâu. Năm năm qua, em sống như thế nào thì bây giờ em sẽ sống như vậy.
- Em ăn cơm cho no đi, muốn gây hấn với anh cũng cần cho bao tử của em no đi chứ.
Thái Anh lườm Hoàng Thanh một cái. Cô ghét thái độ nửa nóng nửa lạnh của anh. Cúi xuống, Thái Anh ăn nốt phần cơm của mình. Lúc ra về, Hoàng Thanh còn đủng đỉnh ghé quầy trái cây mua nho, sữa và táo cho bé Thịnh.
Sau đó hai người về nhà. Thái Anh ngồi xuống ghế, cô nghiêm mặt nhìn Hoàng Thanh.
- Ngày hôm nay thôi, sau này anh đừng đến đây nữa.
Hoàng Thanh điềm nhiên:
- Tại sao anh không có quyền đến đây khi anh là cha của bé Thịnh?
Thái Anh quắc mắt:
- Em đã nói rồi, nó không phải là con của anh.
- Vậy anh đưa bé Thịnh đi thử AND nhé?
Thái Anh hơi nao núng:
- Tại sao em phải thử? Em nói nó không phải con anh, tại sao anh không bao giờ tin lời nói của em vậy?
- Ðó là lỗi lầm anh phải trả trong năm năm qua, nhưng bây giờ anh phải tin bé Thịnh là con anh.
- Con của anh? Bằng chứng ở đâu vậy? Tôi là con người xấu xa, dễ mềm lòng, ai quyến dụ cũng được. Ngày trước, tôi lấy Nguyễn Nam, lấy anh và…
- Ai nữa?
Hoàng Thanh nheo mắt, anh từ từ rút cuốn nhật ký của Thái Anh ra khỏi người mình:
- Quyển nhật ký này chứng minh bé Thịnh là con của anh.
Thái Anh sững người ra rồi nhào đến định giật lại cuốn nhật ký. Hoàng Thanh đưa trả lại cho cô, anh mỉm cười:
- Anh đã xem hết rồi, để anh đọc lại cho em nghe một đoạn nhé.
"Ôi anh mến yêu! Anh vẫn là người em yêu mến nhất.
Cho đến bây giờ, ruột gan em vẫn thắt
Tim em vẫn đập như vấp thời gian
Nhớ bao nhiêu yêu mến nồng nàn
Nhớ đoạn đời hai ta rạng rỡ
Nhớ trời đất - nhớ muôn thuở thần tiên…"
Thái Anh giậm mạnh chân hét lên, mặt cô đỏ như trái gấc:
- Anh im đi! Ðồ xấu xa, tại sao anh dám xem trộm nhật ký của tôi hả?
- Nếu anh không xem trộm nhật ký của em thì cả đời anh không biết là em yêu anh.
- Em yêu anh thì sao? Năm năm qua khi em sống một mình nuôi con, anh đâu có một mình.
- Anh thừa nhận là bên anh luôn có Thu Trang, nhưng anh luôn đối xử với cô ấy bằng tình bạn.
Thái Anh châm biếm:
- Tình bạn là bây giờ cô ta và anh sắp cưới nhau ư?
- Anh sẽ không bao giờ cưới cô ấy vì anh đã có vợ và con.
Hoàng Thanh bước tới, anh đưa tay kéo Thái Anh vào sát mình:
- Em yêu anh, tại sao cứ muốn cho chúng ta cùng khổ vậy? Em có biết là em làm cho anh đau đớn như thế nào không?
- Em sung sướng lắm sao khi chồng của mình lại thô bạo cưỡng bức mình.
- Ðó là lỗi lầm mà anh ray rứt mãi. Thật sự lúc đó anh nghĩ em đã thuộc về Nguyễn Nam nên trái tim ghen tuông của anh oằn oại đau đớn. Anh thô bạo chiếm đoạt em, làm cho em đau đớn với ý nghĩ dù em sống với anh hay Nguyễn Nam đi nữa thì em cũng sẽ bị dằn vặt vì không trọn vẹn.
- Và anh đã làm được điều đó.
- Không. Anh là kẻ bại trận dù anh chiếm đoạt em. Lúc đó anh hiểu là anh nghĩ sai về em. Tiếc là em bỏ đi, không cho anh cơ hội chuộc lại lỗi lầm của anh.
- Anh không có niềm tin ở em mà, tốt nhất đừng bao giờ tin những gì em viết trong nhật ký.
- Không, anh tin. Ðó là sự thật bởi vì em viết nhật ký cho em chứ đâu phải cho anh. Nhìn anh đi Thái Anh!
Hoàng Thanh nâng gương mặt Thái Anh đối diện với anh. Anh nhìn sâu vào mắt cô:
- Ðiều gì em không tin chứ em phải tin là anh yêu em và mãi yêu em.
- Vậy còn Thu Trang?
- Anh sẽ giải thích cho cô ấy hiểu.
- Nhưng…
- Suỵt! Ðừng có nhưng nữa. Em trở thành người nói nhiều từ khi nào vậy?
Hoàng Thanh đặt ngón tay lên môi Thái Anh. Anh nhìn cô say đắm rồi từ từ cúi xuống hôn lên môi cô, những nụ hôn dịu dàng nâng niu. Thái Anh khép mắt lại đón nhận, cô không chống lại anh nữa khi mà cô từng khao khát được anh ôm cô thật chặt vào lòng và trút lên cô những nụ hôn đầy xúc cảm.
Hai tay từ lúc nào ôm qua cổ anh, thân thiết và dịu dàng. Ngoại cảnh chung quanh không tác động nào ngoài sự say mê cho nhau những cảm xúc tình yêu.
Thu Trang bực dọc khi thấy Hoàng Thanh. Cô mở cửa cho anh vào, rồi đứng nhìn anh:
- Hai ngày nay anh đi đâu vậy? Em gọi điện thoại cho mẹ, mẹ nói cũng không biết anh đi đâu. anh về Sài Gòn từ ngày hôm kia, đúng không?
Hoàng Thanh ngồi xuống ghế. Anh khoát tay ra hiệu cho Thu Trang cùng ngồi vào chiếc ghế đối diện:
- Thu Trang! Trước nhất anh xin lỗi em.
Thu Trang run lên, giọng cô run rẩy:
- Anh xin lỗi em… chuyện gì?
- Anh đã gặp lại Thái Anh, đứa bé đó chính là con anh.
- Con của anh?
Mặt Thu Trang trắng bệch:
- Như vậy là sao?
- Anh rất tiếc phải nói với em là vì mẹ buộc anh phải đính hôn và vì lúc đó anh rất giận Thái Anh. Anh là gã đàn ông hồ đồ, luôn cư xử không ra gì, làm tổn thương cho em và cả Thái Anh.
- Nếu anh không muốn em bị tổn thương thì đừng lui tới với Thái Anh nữa. Chúng ta đã định ngày cưới rồi nên hãy tiến hành đi.
- Không được, hãy hiểu cho anh Thu Trang. Anh không thể cưới em.
- Không thể cưới em? Vậy còn lễ đính hôn?
- Hãy tha lỗi cho anh…
Thu Trang bật khóc:
- Một lời xin lỗi của anh là giải quyết được hết sao? Sau đó anh sẵn sàng quay lưng lại với em, trở về với Thái Anh?
- Bé Thịnh là con anh, anh không thể bỏ con anh và còn nữa… anh yêu Thái Anh.
- Anh im đi!
Thu Trang hét lên:
- Em không cho phép anh quay lưng lại với em. Em đã đợi anh những năm năm, mặc cho tuổi xuân của em trôi qua lạnh lùng để bây giờ anh nói với em lời xin lỗi. Anh nghe cho rõ, vì anh dùng dằng không chịu ly hôn nên mẹ đã nhờ luật sư lo hết rồi. Cô ta vắng mặt tại nơi cư trú quá năm năm, đủ lý do để ly hôn. Anh xem đi!
Thu Trang ném tờ giấy ly hôn ra. Hoàng Thanh sững sờ:
- Tại sao mẹ và em lại làm như vậy?
- Vì anh cứ lừng khừng không giải quyết được gì hết nên mẹ đã thay anh quyết định.
Hoàng Thanh nghiêm mặt:
- Tờ hôn thú hay tờ quyết định ly hôn đối với anh không quan trọng, mà quan trọng là bây giờ anh và Thái Anh đã hiểu nhau, gương vỡ lại lành. Anh tin chắc là em cũng không nỡ xen vào khi anh chỉ xem em như bạn.
Thu Trang đau đớn:
- Anh nói như vậy với em sao? Năm năm nay, em vì ai bỏ cha mẹ mình để ở lại Việt Nam? Khi anh đau khổ vì Thái Anh, ai đã xoa dịu nỗi đau cho anh? Ai đã đưa vai cho anh dựa vào khi anh cần một nơi nương tựa? Là em, anh không có quyền bỏ em.
- Tại sao anh nói rõ như vậy mà em vẫn không chịu hiểu chứ?
- Em không muốn hiểu, nếu anh bỏ rơi em thì em sẽ chết đó Hoàng Thanh.
Thu Trang nhào vào lòng Hoàng Thanh, cô ôm lấy anh và khóc òa lên. Hoàng Thanh ngồi đờ người ra. Anh thật khó xử. Anh lau nước mắt cho cô:
- Em đừng có làm cho anh phải khó xử có được không?
- Em yêu anh, em không thể nào mất anh.
- Nhưng anh không yêu em, em có nghe rõ không?
- Em không nghe.
Thu Trang chụp con dao gọt trái cây để trên bàn rồi rạch mạnh một đường lên cườm tay mình, máu tay cô phụt ra.
- Anh bỏ em thì em sẽ không muốn sống nữa.
Máu nhỏ giọt trên nền gạch. Hoàng Thanh kinh hãi chụp tay Thu Trang bóp mạnh cho con dao rơi xuống. Anh đá nó ra xa rồi cuống quýt giữ tay cô ấn nơi vết cắt cho máu đừng chảy ra.
- Anh hãy để cho em chết! Em chết đi thì anh mới có thể trở lại với Thái Anh.
- Em đừng có nói nữa.
Hoàng Thanh lấy khăn tay cột vết thương lại, cấp tốc đưa Thu Trang đến bệnh viện. Anh khổ tâm ngồi bên ngoài sau khi đưa cô vào phòng cấp cứu. Anh yêu Thái Anh và đứa con trai của mình. Anh không thể nào rời xa hai người họ. Còn Thu Trang, tại sao cô muốn gây khó dễ cho anh vậy?
Chỉ cho đến khi gặp mẹ con Thái Anh và bế con trai ngồi vào lòng mình, Hoàng Thanh mới thấy lòng đỡ nặng nề u ám. Anh đùa và nói chuyện với con, còn Thái Anh nấu cơm dưới nhà bếp. Buổi cơm tối xong, Thái Anh tinh ý nhận ra nét ưu tư trên gương mặt Hoàng Thanh:
- Có phải là mẹ anh và Thu Trang không đồng ý hủy hôn không?
Hoàng Thanh ôm Thái Anh vào lòng, anh nhủi mặt mình lên mái tóc mềm của cô:
- Hãy hứa với anh là cho dù xảy ra bất kỳ hoàn cảnh nào thì em cũng đừng dắt con đi trốn khỏi anh có được không Thái Anh?
Thái Anh nghe tim mình se lại:
- Có chuyện gì vậy anh?
- Mẹ anh đã xúc tiến việc ly hôn của anh và em lâu rồi mà anh lại không biết. Sáng nay khi anh nói rõ với Thu Trang là anh sẽ không cưới cổ thì cổ đã chụp con dao cứa vào cổ tay mình. Anh phải đưa cô ấy vào bệnh viện cấp cứu.
Thái Anh lặng người:
- Vậy anh tính sao?
- Anh bối rối lắm. Anh thật lòng yêu em nhưng anh không thể không lo cho Thu Trang. Cô ấy vì quá yêu anh mà nông nỗi rồi làm bậy, hủy hoại cả thân thể mình. Từ từ anh sẽ giải thích cho cổ hiểu, tình yêu không phải là sự bắt buộc. Em hãy thông cảm cho anh nghe, Thái Anh!
Thái Anh cười buồn:
- Em không thông cảm cho anh chẳng lẽ lại làm khó anh như Thu Trang hay sao?
- Cám ơn em đã nói lời này. Chúng ta đã bỏ đến năm năm dài để giờ này mới hiểu được nhau, quả là có đi bộ mới biết đường dài phải không em? Anh sẽ cố gắng thu xếp bằng một thời gian ngắn. Hay là em về Ðà Lạt sống đi. Căn nhà của chúng mình vẫn còn nguyên vẹn, cả cái kẹp tóc của em nữa.
- Ðể xem sao đã anh.
- Em vẫn còn sợ dư luận à? Em đâu có gì phải sợ, bé Thịnh là con anh mà.
- Ðôi khi anh phải nhìn nhận là dư luận tác động rất nhiều đến chúng ta.
- Có, anh công nhận điều này. Nhưng anh sẽ không để cho ai chia cách chúng ta lần nữa.
Hoàng Thanh vuốt ve lên gương mặt Thái Anh:
- Anh yêu thích cái trán bướng bỉnh này, đôi môi cong như lúc nào cũng nũng nịu:
Thái Anh khép mắt lại tận hưởng những cảm xúc tình yêu. Bàn tay anh mơn man nhẹ trên vai cô, dịu dàng đánh thức những cảm xúc trong cô. Tình yêu là như thế, rung động giữa hai trái tim và bây giờ cùng chung nhịp đập.
Bà Hoàng An lạnh lùng:
- Mẹ không chấp nhận Thái Anh vì nó mang lại quá nhiều tai tiếng. Con và nó có con thì đã sao? Một người vợ chỉ luôn biết gây ra phiền phức và hại danh dự của chồng mà con còn muốn quay lại sao? Con đúng là ngốc mà.
Hoàng Thanh ngước lên nhìn mẹ:
- Lẽ ra mẹ không nên can thiệp vào chuyện của con sâu như vậy. Con không thể nào cưới Thu Trang khi con đã có vợ và có con. Còn dư luận ra sao thì có một ngày họ sẽ hiểu Thái Anh là người tốt hay xấu.
Bà Hoàng An giận dữ:
- Con cư xử như vậy với Thu Trang mà con cho là công bằng sao?
- Lâu nay con luôn xem Thu Trang như bạn.
- Nhưng con đã đính hôn với người ta.
- Ðính hôn chứ đâu đã cưới hả mẹ.
- Thu Trang đã đợi con những năm năm. Năm năm, con có biết tuổi xuân người con gái quý giá lắm không? Ðó là chưa kể vì yêu con mà Thu Trang đã hủy hoại thân thể mình. Con sẽ phải ân hận một đời.
Hoàng Thanh thở dài. Mẹ là mẹ của anh sao bà không giúp anh mà cứ đẩy anh vào con đường không lối thoát. Thành kiến của bà đối với Thái Anh quá nặng nề, muốn san bằng khoảng cách không phải dễ dàng.
- Vậy mẹ bảo con phải bỏ vợ con mình để chung sống với một người con không hề yêu sao?
Bà Hoàng An khựng lại rồi đáp bừa:
- Phải, vì nó không xứng đáng cho con chung sống và nhìn nhận nó làm vợ.
- Tự con thấy Thái Anh xứng đáng với con là được rồi. Còn Thu Trang, cô ấy không thể dùng cái chết để đe dọa con. Con đã quyết định vì con đã lớn, xin mẹ đừng can thiệp vào chuyện của con nữa.
Bà Hoàng An vỗ bàn quát:
- Nếu như vậy thì con đừng về nhà này nữa. Một con vợ mang lại nhục nhã trong năm năm qua là quá đủ rồi.
Hoàng Thanh đứng bật dậy. Ðến nông nỗi này thì anh không thể nói chuyện đàng hoàng với mẹ mình nữa rồi. Mà không nói đàng hoàng được thì anh đành phải làm đứa con bất hiếu. Thôi thì có một ngày mẹ sẽ hiểu và tha thứ cho anh vậy.
Hoàng Thanh đi ra cửa, bà Hoàng An tức giận hét lên:
- Ðang nói chuyện với mẹ, con đi đâu vậy hả?
- Con đi làm.
Hoàng Thanh lên xe lái đi với nỗi buồn trĩu nặng trên vai. Anh không thấy Thu Trang vừa đến, cô đứng nhìn theo xe Hoàng Thanh. Dù anh có phản đối thì cô và bà Huy Tường nhất định sẽ tổ chức đám cưới theo thiệp mời đã in, thử xem lúc đó Hoàng Thanh dám không có mặt không cho biết. Những khách mời là mối quan hệ làm ăn thì dù gì Hoàng Thanh cũng phải giữ danh dự cho cha mẹ mình.
Nhưng Thu Trang đã lầm vì ngày cưới chỉ có mỗi mình cô dâu trong khi quan khách đã đến đông đủ. Mười một giờ rưỡi trưa, quá giờ làm lệ cưới nửa giờ rồi mà tăm dạng của Hoàng Thanh vẫn không thấy đâu, điện thoại lại không liên lạc được.
Thu Trang muốn khóc. Cô nhìn bà Hoàng An với đôi mắt đỏ hoe nhưng vẫn không muốn tin là Hoàng Thanh không đến.
- Làm sao bây giờ hả mẹ?
Bà Hoàng An cũng bối rối không kém:
- Còn ba nữa, để mẹ điện thoại cho ba con.
Ông Hoàng An tiếp điện thoại, ông nói như quát:
- Bà đã bày ra chuyện thì tự bà hãy gánh lấy hậu quả. Tôi đã nói với bà là nó không thể bỏ vợ con nó, đâu phải bà không biết điều này.
Ông dập mạnh máy, bà Hoàng An chết sững. Bên ngoài, khách đến dự tiệc cưới cứ nhao nhao lên:
- Chú rể đâu rồi? Ðám cưới gì mà không có chú rể vậy?
Một số người đứng lên ra về, Thu Trang không dám giữ họ lại. Cô chỉ biết bưng mặt khóc òa. Cô không dám nghĩ là Hoàng Thanh bỏ mặc cô. Còn đâu bao nhiêu năm gắn bó buồn vui có nhau, ai đã ở bên anh lúc anh đau khổ không gượng dậy nổi? Cuối cùng cô cay đắng nhận ra rằng anh chỉ xem cô như một cái bến vậy, khi buồn thì tấp vào khi vui thì bỏ đi.
Hoàng Thanh ơi! Tôi hận anh, tại sao anh nỡ cư xử với tôi như vậy? Tôi còn mặt mũi nào nhìn ai chứ? Một đám cưới không có chú rể. Thu Trang đứng giữa căn phòng với bàn ghế bừa bộn, hoa và áo cưới. Cô giận dữ vung tay đập phá mọi thứ.
Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho những kẻ đã giẫm nát trái tim tôi.
Hoàng Thanh cùng với Thái Anh đang có mặt ở thành phố biển Vũng Tàu. Thuê phòng trọ xong, anh đưa hai mẹ con Thái Anh ra tắm biển.
Thuê hai cái phao, một cái nhỏ cho bé Thịnh, cái lớn cho Thái Anh. Anh thích thú thì thầm vào tai con trai:
- Bé Thịnh! Con thấy bữa nay mẹ con có đẹp không?
Bé Thịnh vờ nheo mắt ngắm Thái Anh, nó cười lém lỉnh:
- Ðẹp tuyệt vời!
- Con đúng là láu cá.
Hoàng Thanh véo tai nó, bé Thịnh la ầm lên:
- Mẹ ơi! Ba hỏi con bữa nay thấy mẹ có đẹp không, con nói mẹ đẹp tuyệt vời mà ba lại véo tai con.
Thái Anh phì cười:
- Con luôn về phe với ba ăn hiếp mẹ mà.
- Vậy thôi, con về phe với mẹ. Còn ba?
Hoàng Thanh vờ xuôi xị:
- Ba có một mình, thôi ba theo phe con luôn.
Bé Thịnh nhảy ào xuống nước, nó ngồi lên phao:
- Ba ơi! Sao nước biển mặn chát vậy?
- Nước biển thì phải mặn rồi. Con biết tại sao không?
- Mẹ nói hồi xưa có ông tham lam ăn cắp cái cối xay muối, ổng không biết câu thần chú bảo cái cối đừng tuôn ra muối nữa nên muối cứ tuôn ra làm ổng chết chìm, còn biển thì mặn chát.
- Ðó là chuyện cổ tích vì sự thật có hai dòng nước mặn và ngọt. Nước mặn ở biển và nước ngọt ở sông, con hiểu không?
- Dạ hiểu.
Hoàng Thanh quay sang trêu Thái Anh:
- Còn em có dám tắm biển không hay là sợ đen da?
Thái Anh vênh mặt:
- Ai nói với anh là em sợ đen? Còn lâu.
Hoàng Thanh nịnh đầm:
- Dù em xấu, anh vẫn mê em.
- Suỵt! Không sợ con nó cười cho.
- Ðâu có sao, con biết ba nó yêu mẹ nó nhất trên đời mà… phải không bé Thịnh?
- Dạ.
Hoàng Thanh ghé vào tai Thái Anh thì thầm:
- Dù em có xấu đi chăng nữa thì anh cũng không bao giờ thôi hết yêu em cả.
- Dẻo miệng quá!
- Anh thích tán tỉnh có mình em thôi. Em xem anh quen em từ nhỏ, nhưng khi chúng mình lớn lên thì lại không được ở bên nhau. Thái Anh! Em ngồi lên phao đi, anh đẩy em đi cho.
Thái Anh ngồi lên phao cho Hoàng Thanh đẩy cô đi, sóng đánh dập dồn, tiếng cười của bé Thịnh giòn tan trong gió:
- Mẹ ơi! Con thích có ba, ba thương con nè, lo cho con đủ thứ, hồi nào giờ không có ba đâu có ai đưa mẹ với con đi tắm biển.
Thái Anh chớp mắt xúc động:
- Con thương ba nhiều không?
- Nhiều.
Thái Anh vờ giận dỗi:
- Vậy là con có ba thì bỏ rơi mẹ, yêu mẹ ít hơn phải không?
- Ðâu có, con yêu ba và mẹ bằng nhau.
Hoàng Thanh thích thú bế bé Thịnh lên cao, anh chạy một vòng trên cát.
- Ba ơi! Có con gì nhỏ xíu bò trên cát vậy?
- Con dã tràng.
- Con dã tràng se cát biển đông hả ba?
- Ừ.
Mọi thứ đều mới lạ với bé Thịnh, nó cứ hỏi và bắt Hoàng Thanh phải giải thích. Thái Anh phải la nó:
- Con hỏi ít thôi có được không?
- Tại con không biết mà.
Hoàng Thanh mỉm cười:
- Anh thích được con hỏi. Em không thấy nó biết nhận xét và nhớ dai à?
- Anh sẽ mệt nếu cứ phải trả lời những câu nó hỏi.
- Không, anh thích như vậy mà.
Hoàng Thanh ôm choàng qua người Thái Anh:
- Ðây mới đúng là một mái ấm gia đình mà anh hằng mơ ước.
- Anh này!
- Em nói gì?
- Không hiểu… mẹ có tổ chức đám cưới không?
Hoàng Thanh gạt ngang:
- Em thắc mắc làm gì. Hãy hỏi anh nè. Tại sao người dưng khác họ mà đem lòng nhớ thương, anh sẽ giải thích cho em nghe.
Thái Anh nguýt Hoàng Thanh một cái. Cô hiểu trong niềm vui bên cạnh cô và đứa con trai, Hoàng Thanh chưa hẳn là vui trọn vẹn. Dù anh đã chọn cuộc sống bên cô và bé Thịnh nhưng không khỏi lo lắng cho Thu Trang. Cô ta đáng thương hơn là đáng trách vì đã yêu Hoàng Thanh, một tình yêu đó dài theo năm tháng chứ không phải ngắn ngủi.
Tấn chiếc gối vào tay bé Thịnh, Hoàng Thanh hôn con lần nữa. Xong anh tắt đèn lớn, mở đèn ngủ và nhẹ bước ra ngoài, không quên khép kín cửa lại.
Bây giờ là lúc anh được trọn vẹn bên Thái Anh mà không phải sợ… thằng nhóc phá này. Nó hay nghịch ngợm "cảnh cáo" Hoàng Thanh khi thấy anh lén hôn mẹ nó, đôi khi nó còn đưa tay che mắt lại:
- Ba ơi! Con hổng có thấy gì hết nghen.
Có lúc nó lại đùa:
- Con thấy ba hôn mẹ như trên ti vi vậy.
Những lần như vậy, Hoàng Thanh và Thái Anh đỏ mặt nhìn nhau. Cô cấu vào tay anh: anh đó, chẳng biết giữ gìn trước mặt con gì cả.
Bước ra ngoài, Hoàng Thanh ôm vai Thái Anh khi cô còn ngồi trước gương chải tóc:
- Em không lo con cười chúng mình đâu vì nó ngủ rồi.
Anh cầm cái lược trên tay cô:
- Anh chải tóc cho em nghen. Tóc em dài thật đó Thái Anh.
Hoàng Thanh chải mấy cái rồi buông cây lược, anh bế bổng cô lên:
- Em nhớ hồi nhỏ anh hay cõng em khi mỗi chiều đi thả diều không?
Thái Anh mơ màng:
- Lần nào em cũng hỏi sao con diều nó biết nhà mình mà về nhỉ? Lúc đó em ngốc thật, không biết anh kéo dây diều cho ngắn lại:"con diều phải về nhà chứ". Tại sao có thời gian em lại quên những kỷ niệm ấy nhỉ? Em tiếc năm năm qua để thời gian đi qua, mà lẽ ra chúng mình phải thật hạnh phúc, đúng không anh?
- Ừ.
Hoàng Thanh cúi xuống tìm môi Thái Anh, nụ hôn nóng bỏng của tình yêu và cả đam mê:
- Ba ơi! Mẹ ơi!
Tiếng bé Thịnh kêu bên phòng làm Thái Anh vội đẩy Hoàng Thanh ra, đi lại mở cửa nhìn vào. Nhưng không, thằng bé vẫn ngủ mê, nó có một ngày rong chơi quá sôi động nên ngỡ mình còn trên bãi biển.
Hoàng Thanh phì cười:
- Con ngủ mớ thôi mà.
Anh bế cô lại giường, đặt cô nằm xuống và phủ lên cô những nụ hôn ham muốn yêu thương.
Hoàng Thanh đi đâu? Thu Trang gần như điên lên. Cô bắt tài xế xe hộc tốc đưa cô về Sài Gòn.
Thái Anh! Cô giỏi lắm. Đã trốn năm năm qua nay sao cô không trốn biệt tăm biệt tích luôn đi, cô trở về lúc tôi không thể sống thiếu Hoàng Thanh. Cô và anh ấy đi đâu rồi hả?
Trông Thu Trang bây giờ như người điên, hốc hác bơ phờ. Cô bắt anh tài xế lái xe đi tìm Hoàng Thanh với cô, những nơi mà cô nghi ngờ Hoàng Thanh đến.
Người tài xế thương hại khuyên can:
- Cô Thu Trang! Hay là cô về nhà nghỉ đi, tôi nghĩ trước sau gì anh Hoàng Thanh cũng sẽ tìm cô mà thôi.
Thu Trang quắc mắt:
- Không được, tôi phải tìm cho ra anh ta. Chẳng thà anh ấy đừng ngỏ ý cưới tôi, đính hôn với tôi rồi ngày cưới ảnh không có mặt.
- Cũng tại cô, ảnh nói rõ với cô rồi mà.
- Anh im đi!
Người tài xế không nói nữa, im lặng lái xe. Sực nhớ Thu Trang kêu lên:
- Anh chạy đến chỗ này cho tôi, nhà của ông Nguyễn Nam, công ty quảng cáo ấy.
- Dạ.
Người tài xế nhún vai, anh không hiểu nổi Thu Trang, cô chủ của anh. Hoàng Thanh đã có vợ và con rồi, cô muốn chen vào là chen làm sao? Giả như Hoàng Thanh yêu cô nhưng đằng này anh ta xem cô như một nhà trọ, vui thì đi, buồn thì ghé vào, xem cô như người làm công ăn lương, chủ bảo sao cứ làm vậy. Nhưng nhìn cô ta điên, anh cũng muốn điên theo.
Xe đến lúc Nguyễn Nam vừa về. Anh quay lại nhìn Thu Trang:
- Không phải cô đang làm cô dâu sao?
Thu Trang nghẹn ngào:
- Anh biết rồi còn mai mỉa tôi làm gì. Anh hãy nói cho tôi biết anh Hoàng Thanh và Thái Anh đang ở đâu, nhà cô ta ở đường nào?
- Họ không có ở nhà đâu. Hai ngày nay họ đóng cửa đi chơi rồi.
Thu Trang run lên:
- Anh biết rõ như vậy sao không ngăn họ lại?
Nguyễn Nam phì cười, cái cười của kẻ thua trận và cười cho sự ngây ngô của Thu Trang.
Cô nghĩ tôi là gì mà có quyền ngăn cản họ? Họ là vợ chồng và đã có con với nhau nữa. Có trách là lên trách cô. Năm năm Thái Anh bỏ đi, vậy mà cô chẳng chinh phục được trái tim của anh ta.
Giọng Thu Trang đầy thù hằn:
- Tôi đã thành công. Anh ấy yêu tôi và muốn cưới tôi, nhưng vì Thái Anh xuất hiện... tôi phải giết chết mẹ con cô ta để đòi lại Hoàng Thanh.
Nguyễn Nam kêu lên:
- Nè, cô không được làm vậy. Tôi không cho phép cô làm hại mẹ con Thái Anh, người có lỗi với cô là Hoàng Thanh kia mà.
Thu Trang cười lạnh lùng;
- Anh vẫn còn bênh vực cho kẻ đã giẫm nát trái tim anh sao?
- Cô ấy không yêu tôi. Nếu yêu tôi thì cô ấy đã đi tìm tôi như ngày nào khi bắt đầu mới yêu, cổ đã vội vàng từ Đà Lạt về Sài Gòn để tìm tôi trong khi tôi không dám nghĩ cổ lại tìm mình nhanh vậy. Quá khứ phóng túng của tôi khiến cô ấy bỏ tôi đi, dù tôi đã từng chiếm được trái tim cô ấy, chiến thắng Hoàng Thanh.
- Cô ta đang ở đâu, anh nói đi!
- Tại sao tôi phải nói cho cô biết? Cô có đến gặp họ thì cũng là để chứng kiến hạnh phúc của họ mà thôi.
Thu Trang nói như quát:
- Nhưng tôi muốn biết.
- Họ không có ở nhà đâu, họ đang ở Vũng Tàu. Tôi khuyên cô nên thôi đi, cô cũng xinh đẹp, có học thức lại có tiền, đâu phải không có người theo đuổi.
Thu Trang có cần gì phải nghe lời khuyên của Nguyễn Nam. Cô quay ra xe, ra lệnh cho tài xế:
- Đi Vũn Tàu ngay bây giờ!
Anh tài xế nhăn nhó:
- Đi bây giờ? Chiều tối rồi, cô cũng phải cho tôi nghỉ ngơi ăn uống chứ. Ngày mai hãy đi đi cô Thu Trang.
- Không được, tôi muốn đi bây giờ.
Anh tài xế đành nổ máy lái xe đi. Đúng là đàn bà đang ghen, khi đã yêu và ghen thì lòng cứ đầy thù hận.
Chín giờ đêm xe đến Vũng Tàu và đến mười giờ thì Thu Trang cũng không khó khăn mấy khi tìm ra khách sạn mà Hoàng Thanh và Thái Anh đang trọ.
Người quản lý không cho Thu Trang lên phòng mà gọi điện thoại cho Hoàng Thanh. Hoàng Thanh đang nằm bên Thái Anh, tay gối đầu cho cô. Những câu chuyện của hai người yêu nhau không bao giờ dứt.
Điện thoại reo, anh nhấc lên nghe và rồi mặt cau lại:
- Được rồi, để tôi xuống.
Hoàng Thanh gác điện thoại, anh quay sang Thái Anh:
- Thu Trang tìm anh, muốn hay không thì anh cũng phải xuống gặp cô ta. Em ngủ trước đi nghen. Hoàng Thanh ngồi dậy mặc quần áo vào. Sợ Thái Anh buồn nên anh ôm cô vào lòng:
- Em không vui phải không?
Thái Anh cười nhẹ:
- Đây là chuyện phải giải quyết mà.
- Em có muốn đi cùng anh không?
- Bé Thịnh đang ngủ em phải ở đây với con chứ, lỡ nó thức dậy kêu khóc thì sao?
- Thôi được, để anh đi nói chuyện với cô ấy.
Hoàng Thanh hôn nhẹ vào má Thái Anh, cô cười với anh:
- Em tin anh yêu em mà!
Hoàng Thanh hôn Thái Anh lần nữa rồi mới mở cửa đi. Thu Trang bật dậy khi thấy Hoàng Thanh. Anh bình tĩnh nắm tay cô lôi đi.
- Chúng ta hãy tìm chỗ nói chuyện đi. Em ra đây bằng gì vậy?
- Xe nhà. Để em bảo tài xế thuê phòng khách sạn ngủ, em đi xe với anh.
- Cũng được.
Hoàng Thanh lái xe ra bãi biển đậu lại, anh nhìn Thu Trang:
- Anh đã nói rõ với em rồi, hai chúng ta xem nhau như bạn. Anh tôn trọng tình bạn giữa anh và em, anh vẫn yêu vợ con mình và anh không thể sống xa họ.
Thu Trang bật khóc:
- Anh có biết em và mẹ nhục nhã như thế nào khi đám cưới không có anh không? Anh đáp trả tình yêu và sự giúp đỡ của em khi anh đi du học như vậy sao?
- Chuyện đám cưới... - Hoàng Thanh lắc đầu - Anh đã nói ngay từ đầu, lúc thiệp cưới chưa được phát đi và thủ tục ly hôn chưa hoàn tất thì em và mẹ đã lo liệu hết mà không có sự bằng lòng của anh. Tại sao lại áp đặt anh như vậy? Em xem anh như đứa trẻ, trong khi đó em thừa biết trái tim anh chưa bao giờ thôi hết yêu Thái Anh mà. Bây giờ em lại đi trách anh, nào phải lỗi lầm của anh.
Thu Trang lăn xả vào người Hoàng Thanh, cô ôm lấy anh òa khóc:
- Em không thể nào mất anh.
Hoàng Thanh bắt đầu bực, anh đẩy Thu Trang ra:
- Vậy còn con anh? Bé Thịnh có lỗi lầm gì để anh bỏ rơi nó chứ?
- Em sẽ nuôi nó, còn Thái Anh, cô ta hãy trở về với anh Nam đi.
- Em thật là phi lý không chịu được, nếu em là Thái Anh thì em có chịu làm như vậy không?
Hoàng Thanh dịu dọng;
- Nghe anh nói đi Thu Trang, anh luôn cư xử với em bằng một tình bạn chân thật, em biết mà. Em hãy quên anh đi và cho anh xin lỗi em. Bây giờ anh đưa em về khách sạn, nghỉ ngơi, ngày mai em về Sài Gòn đi.
Thu Trang khóc nức nở:
- Có nghĩa là anh sẽ không bao giờ đến với em nữa?
- Chúng ta vẫn mãi là bạn.
- Em không muốn có tình bạn như anh nói.
- Anh chỉ có thể nói với em như vậy thôi Thu Trang ạ.
- Vậy anh hãy ôm em một lần đi anh Thanh, như anh từng ôm em lúc Thái Anh bỏ đi, lúc đó anh mới cần em. Hoàng Thanh ngập ngừng rồi ôm lấy Thu Trang;
- Em hãy quên anh đi hay là về lại Úc với ba mẹ đi, họ vẫn mong em trở về.
- Hoàng Thanh, hãy hôn em đi!
- Em đừng có điên.
Thu Trang nghiếng răng, tay cô vung cao mũi dao nhọn sáng loáng rồi đâm mạnh vào bụng Hoàng Thanh. Một cảm giác đau nhói khiến Hoàng Thanh kêu lên đau đớn:
- Thu Trang, em...
- Anh không là của em thì không là của ai hết. Anh phải chết.
Mũi dao nhấn lún cán, Hoàng Thanh ôm bụng, máu trào qua tay anh và chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, hai chân Hoàng Thanh quỵ xuống.
- Anh đau quá Thu Trang. Nếu em... muốn anh chết cho vừa lòng em cũng được, nhưng... còn con anh... Hoàng Thanh không còn nói được nữa, cơn đau làm anh muốn ngất đi. Thu Trang lùi lại, cô kinh hoàng nhìn Hoàng Thanh đau oằn oại. Rồi cô lao vào ôm anh và khóc nấc lên:
- Anh Thanh ơi! Em không muốn anh chết đâu.
Cô lấy điện thoại của Hoàng Thanh, bấm số gọi Thái Anh;
- Thái Anh! Cô hãy ra đây, tôi muốn gặp cô. Tôi đã đâm chết anh Hoàng Thanh rồi.
Hoàng Thanh toan giật máy lại thì Thu Trang đã ném máy của anh ra xa.
- Em sẽ chết theo anh Hoàng Thanh ạ.
Thu Trang mở ví, cô lấy lọ thuốc đã được chuẩn bị trút hết vào miệng mình. Hoàng Thanh hét lên:
- Tội tình gì em phải làm như vậy hả? Em xem anh quan trọng hơn mạng sống của anh sao?
Hoàng Thanh cố chồm người giật lấy nhưng đã muộn, Thu Trang đã uống hết lọ thuốc. Cô buông cái lọ và ôm gương mặt Hoàng Thanh cười nhợt nhạt:
- Chúng mình sẽ cùng chết phải không anh?
- Cô điên rồi!
- Hãy hôn em đi!
Hoàng Thanh không còn đủ sức để chống lại Thu Trang khi cô đang lên cơn điên. Hai tay ôm chặt gương mặt, cô cúi tìm môi anh.
Đau quá, máu ra nhiều nữa nên Hoàng Thanh ngất đi. Đang cố hôn anh, Thu Trang hoảng hốt lắc mạnh người Hoàng Thanh:
- Anh chưa hôn em thì anh không được chết.
Thu Trang gào lên hoảng loạn, Hoàng Thanh không còn biết gì nữa hết.
- Anh Thanh! Anh không được chết.
Thu Trang gào lên điên cuồng vừa lúc Thái Anh chạy tới, cô la to vang dội:
- Thu Trang, chị đang ở đâu? Anh Hoàng Thanh, anh đâu rồi?
Thu Trang sững lại, dưới ánh trăng mờ nhạt, cô đã nhìn thấy Thái Anh. Thu Trang chạy nhào tới:
- Thái Anh! Tôi đã đâm chết Hoàng Thanh rồi, lát nữa tôi cũng sẽ chết theo anh ấy. Anh ấy là của tôi, của tôi, cô rõ chưa?
Hai chân Thu Trang quỵ xuống, thuốc đã ngấm vào cơ thể cô, hai chân bủn rủn, mắt hoa lên, cô ngã vật trên cát.
Thái Anh kinh hoàng lao về phía Hoàng Thanh, ôm lấy anh:
- Hoàng Thanh, tỉnh lại đi anh...
Chưa bao giờ Thái Anh lại thấy mình lại mạnh như thế, cô để Hoàng Thanh nằm băng sau trên xe, Thu Trang ở ghế trước, thắt dây an toàn rồi lái xe bạt mạng đến bệnh viện.
Hoàng Thanh bị mất máu quá nhiều tuy nhiên anh đã tỉnh lại vào ngày hôm sau. Thu Trang vẫn còn mê man sau khi dùng liều thuốc quá mạnh.
- Thái Anh! Anh đang ở đâu vậy?
Thái Anh ứa nước mắt, cô ngăn không cho Hoàng Thanh cử động;
Anh hãy nằm yên không được cử động, vết thương ở bụng anh chỉ làm lủng ruột, nhưng cần phải một thời gian dài anh mới bình phục được.
- Vậy còn Thu Trang? Cô ấy như thế nào rồi?
- Anh mệt và đau lắm, anh bị mất máu nhiều lắm phải không?
- Phải, nếu như Thu Trang không gọi điện thoại thì em cũng không biết mà đến. Để em đi gọi bác sĩ.
- Anh chịu được mà, em hãy ở đây với anh.
Hoàng Thanh nắm tay Thái Anh:
- Anh cứ tưởng là sẽ không còn sống để gặp em và con. Lúc đó anh đau kinh khủng, nhưng cứ sợ em tới vì Thu Trang có thể làm hại em trong cơn điên. Nếu như em và con có ra sao thì cả đời anh sống không nổi.
- Anh đừng nói nhiều nữa, để em đi gọi bác sĩ.
Thái Anh đi gọi bác sĩ rồi trở về phòng Hoàng Thanh. Hoàng Thanh đã tỉnh lại, mọi nguy hiểm đã qua nhưng còn Thu Trang, Thái Anh thật lòng lo cho cô.
Bác sĩ xem mạch và chích cho Hoàng Thanh mũi thuốc, anh thiếp đi trong cơn đau của thể xác và những lo lắng chập chùng.
Thái Anh ngồi bên cạnh canh chừng cho Hoàng Thanh. Cô lấy khăn ướt lau bàn tay cho anh, bàn tay hãy còn dính đầy những vết máu khô. Máu của anh đã đổ cho cuộc tình. Còn Thu Trang, mong cô sẽ vượt qua được cú sốc kinh hoàng này.
Cuối cùng, hai ngày sau Thu Trang cũng tỉnh lại, gương mặt tái xanh nhợt nhạt, hai mắt ngơ ngác thất thần.Thái Anh cầm tay Thu Trang:
- Chị Thu Trang chị nhận ra tôi không?
Không có câu trả lời mà chỉ có cái nhìn dài dại, cái nhìn không biểu lộ một cảm xúc hay phản ứng. Bác sĩ đến, Thái Anh lo âu hỏi:
- Bác sĩ, sao chị ấy lại như vậy?
- Cú sốc mạnh quá, tạm thời cô ấy chưa nhận thức được gì cả.
- Nghĩa là sao?
- Mất trí? Nó như một căn bệnh tâm thần, người bệnh không nhận thức được gì ngoài những phản xạ tự nhiên, một thời gian sau nếu được chữa trị tốt sẽ hồi phục.
Thái Anh đau xót. Sao lại có kết cuộc bi thảm như vậy? Thu Trang thành người mất trí, cô ngồi câm lặng hàng giờ, đôi khi lại nói ra những lời vô nghĩa không đâu. Thái Anh thấy thương Thu Trang hơn là giận cô. Cô đâu muốn tranh giành Hoàng Thanh nhưng tình yêu có lý lẽ riêng của nó, Hoàng Thanh cũng có sự lựa chọn của mình.
Hoàng Thanh ngồi trên xe lăn qua thăm Thu Trang. Anh chua xót nhìn Thu Trang, bây giờ cô ngồi im lặng với đôi mắt vô cảm. Không còn biết đau khổ hay hận thù là gì?
- Thu Trang! Em có nhận ra anh không?
Thu Trang ôm chiếc gối vào lòng, cô như không nghe thấy lời Hoàng Thanh hỏi mình mà áp má lên chiếc gối, ngây ngô hát:
" Tôi tuổi con cọp từ khi mở mắt
Không sợ sâu không sợ gián nữa nè
Nhưng xem ra tôi lại còn rất khờ
Thôi thì chịu làm thân con dế trống
Gáy cho vầng trăng nhỏ biết ngẩn ngơ... "
Hoàng Thanh đau lòng vuốt tóc Thu Trang:
- Thu Trang! Em tỉnh lại đi, em đừng như thế này, em có biết là anh đau lòng lắm không?
Những lời nói của Hoàng Thanh như cơn gió thoảng, không còn lay động Thu Trang. Bây giờ cô không cần sự lo lắng hay lời nói dịu dàng của anh nữa, mà chìm sâu vào mơ hồ mông lung, một thế giới vô thức của người mất trí.
Thái Anh bỏ đi ra ngoài, cô biết chắc là dẫu mình có yêu Hoàng Thanh và anh cũng rất yêu cô đi nữa thì cái cảm giác hạnh phúc không thể nào có được khi Thu Trang vì Hoàng Thanh mà ra nông nổi này, trái tim anh sẽ ray rứt mãi không yên.
Tôi phải làm gì trong hoàn cảnh này?
- Mẹ ơi! Ba đâu rồi mẹ, sao ba không về nhà? Mẹ gọi điện thoại bảo ba về với con đi.
Bé Thịnh nhề nhệ khóc đòi Hoàng Thanh. Thái Anh vừa đau lòng vừa bực. Lần đầu tiên cô đánh vào mông con:
- Tại sao con hư như vậy? Mẹ đã nói là ba đi công tác ở Đà Lạt, khi nào xong việc ba sẽ về với con, con có nghe không?
- Mẹ nói dối, ít ra ba cũng gọi điện thoại cho con chứ.
Nó lại khóc ồ lên làm Thái Anh khóc theo nó:
- Mẹ van con, con đừng làm cho mẹ khổ thêm nữa có được không?
- Có phải ba lại bỏ mẹ con mình nữa không mẹ?
- Không có, ba có nhiều việc phải làm lắm. Con phải ngoan khi nào về ba sẽ yêu con hơn nữa.
- Vậy con lấy ảnh ba ra xem hả mẹ?
Thằng bé lấy ảnh ra xem, nó cười tít mắt:
- Ba lái ho- bo đẹp trai quá trời luôn.
Nó hôn lên ảnh, bức ảnh chụp cả ba hôm đi biễn Vũng Tàu. Nhìn con mà Thái Anh phải quay đi giấu giọt nước mắt. Nếu như cô và bé Thịnh mất Hoàng Thanh hay phải chịu cuộc sống chia rẽ Thái Anh không hiểu mình sống ra làm sao nữa.
Mấy hôm nay trong người cô đổi khác, khó chịu và muốn bệnh, triệu chứng giống lần đầu cô mang thai bé Thịnh. Mình lại có thai lần nữa ư? Đầu óc Thái Anh rối bời:
- A... ba về mẹ ơi!
Thái Anh giật mình. Quả là Hoàng Thanh về đến, anh ôm lấy thằng Thịnh rồi hôn trơ hôn truất:
- Ba nhớ con quá, chó con! Ở nhà có quấy mẹ không?
Bé Thịnh bẻn lẻn:
- Con nhớ ba nên khóc, lúc nãy mẹ đánh con đó ba.
- Tại con quậy mẹ chứ gì? Con phải mau xin lỗi mẹ.
- Dạ.
Thái Anh đưa cho Hoàng Thanh ly nước:
- Anh về rồi ai lo cho chị Thu Trang?
- Có ba mẹ Thu Trang sang, họ định mang Thu Trang về Úc chạy chữa.
- Vậy anh tính sao?
- Anh biết tính sao bây giờ khi anh đã có vợ con, còn anh chỉ xem cô ấy như một người bạn.
- Nhưng em biết lương tâm anh không bao giờ yên ổn.
Hoàng Thanh ôm Thái Anh vào lòng:
- Cám ơn em đã hiểu cho anh.
- Anh không cần cám ơn em vì em cũng có phần trách nhiệm, bỏ đi năm năm nên chị ấy có quyền hy vọng ở anh một ngày đáp lại tình cảm của chị ấy.
- Thật ra lúc em bỏ đi, anh rơi vào nỗi đau hụt hẫng, cũng có lúc anh vô tình gieo hy vọng cho cô ấy, tìm quên nỗi đau của mình qua cô ấy. Cô ấy đã vui theo niềm vui của anh và buồn theo những nỗi buồn của anh.
- Tính ra thì cảm tình em cho anh không sâu sắc bằng chị Thu Trang.
- Sao em lại so sánh như vậy, em sinh con và một mình nuôi con cho anh năm năm qua không phải là minh chứng tình yêu của em dành cho anh hay sao? Sau này em đừng nói như vậy nữa nghen, anh sẽ giận đó.
Có Hoàng Thanh về nên bé Thịnh sôi động hẳn lên. Nó nói huyên thuyên và hỏi Hoàng Thanh, anh trả lời những câu nó hỏi đến phát mệt luôn.
Hoàng Thanh sung sướng đón nhận hạnh phúc đang có, anh cố xua tan những gì không vui của đêm trăng trên bãi biển hôm nào.
Ông Ninh thân mật vỗ vai Hoàng Thanh:
- Cháu không cần ái ngại. Năm năm qua đã nhiều lần hai bác bên Úc gọi nó về mà nó cứ nhất định bảo ở Việt Nam làm việc điều kiện tốt hơn. Bác cũng tưởng là như vậy, chứ nếu bác biết nó thế này thì đã bay sang bắt nó về rồi. Thôi thì bác mang nó về bên đó trị bệnh, thời gian nào đó rồi cũng bình phục.
Ông Ninh nói là nói vậy chứ Hoàng Thanh cũng hiểu, có cha mẹ nào không đau lòng khi đứa con năng động đầy sức sống của họ bây giờ là một kẻ mất trí, mọi nhận thức đều không có. Tất cả không ai muốn có sự việc như ngày hôm nay cả.
Bà Ninh đang cho Thu Trang ăn, cô thọc cả bàn tay vào tô súp, lấy ra miếng thịt bỏ vào miệng nhai. Bà Ninh nhăn nhó không hài lòng:
- Con biết ăn như vậy bẩn và mất vệ sinh lắm không?
Thu Trang đưa cục xương cho Hoàng Thanh:
- Ăn không, ngon lắm?
Cô cười, nụ cười ngây ngô, miệng bóng đầy mỡ. Hoàng Thanh lấy khăn lau miệng cho cô:
- Em theo ba mẹ về đi, hãy bình phục lại nghe Thu Trang, đó là điều anh mong muốn nhất.
Thu Trang xô Hoàng Thanh ra, cô chạy lại ngồi vào ghế xích đu, hát nghêu ngao:
" Nơi công chuẩn tít tren trời xanh
Ngửa cổ nhìn lên thấy ngọt ngào "
Hoàng Thanh đau lòng nhìn Thu Trang. Bao giờ thì em mới trở lại làm người bình thường đây Thu Trang?
Ông Ninh thu dọn hành trang:
- Tối nay chín giờ bác lên máy bay về nước, cháu ở lại lo dưỡng bệnh. Vết thương ở bụng cháu lành hẳn chưa?
- Dạ lành rồi ạ.
- Ồ, có vết thương nào không lành với thời gian đâu.
Câu nói của ông ẩn chứa nhiều ý nghĩa khiến Hoàng Thanh ngậm ngùi trong cuộc tình tay ba, lỗi ở ai đây? Định mệnh chăng?
Tinh yêu chân chính thì trong sạch, nó ở trong tim chứ không ở trong giác quan.
Suốt đời này anh đành có lỗi với em Thu Trang ạ, anh chỉ có một trái tim và trái tim đó đã trao cho Thái Anh suốt đời.
Chúc em mau sớm bình phục!
Hoàng Thanh trở về nhà lúc Thái Anh đang gục mặt vào la- va- bô, mặt cô xanh tái, ướt nước.
Hoàng Thanh lo lắng:
- Em làm sao vậy? Bệnh sao không gọi điện thoại anh về?
Anh lau mặt cho cô rồi dìu cô về phòng nằm xuống giường:
- Anh đưa em đi bác sĩ nghen?
- Em có bệnh gì đâu.
- Còn nói không, nôn trong nhà vệ sinh mặt mũi xám ngoét. Em đó, chủ quan bệnh uống mấy viên thuốc cảm sẽ khỏi hà?
Thái Anh cười khẽ:
- Anh biết em bệnh gì không?
- Bệnh gì?
- Anh lại sắp làm cha lần thứ hai rồi.
- Cái gì... em... em...
- Em có thai nữa rồi, bác sĩ nói gần hai tháng.
- Ối...
Hoàng Thanh kêu lên. Anh ôm lấy Thái Anh hôn tới tấp lên mặt cô:
- Anh mừng quá, kỳ này sinh cho anh một " cái hĩm " nghen.
Thái Anh bật cười rút đầu vào ngực chồng:
- Anh thích con gái lắm hả?
- Ừ, cho nó giống em, nó là tình yêu của chúng mình mà.
- À, Thu Trang sao rồi hả anh?
- Chín giờ tối nay cô ấy lên máy bay về Úc với ba mẹ cô ấy. Bác sĩ nói với phương tiện hiện đại ở nước ngoài thì Thu Trang sẽ mau chóng bình phục. Anh cũng mong như vậy. Lần này mang thai và sinh con, anh sẽ lo cho em chứ không bắt anh Huy Bằng lo nữa. Bây giờ anh phải thưởng em mới được.
- Thưởng cho em gì nào?
- Một ngàn lẻ một nụ hôn tình yêu.
Thái Anh cười khúc khích:
- Eo ơi, ngộp em luôn để dành đi anh, một ngày anh hôn em một lần.
- Như vậy còn một ngàn nụ hôn nữa chia đều phải không? Anh thưởng em nhé!
Thái Anh khép mắt đón nhận nụ hôn. Môi anh tìm môi cô, nụ hôn dịu dàng rồi nóng dần lên.Kỷ niệm thuở mười lăm ngây thơ ùa về ngọt ngào dịu mát.
" Anh trước em sau
Bên đường cây cao
Tay ôm cặp sách
Ngỡ ngàng nắm tay nhau
Len mối tình thầm "
Triên chiếc máy bay chín giờ tối nay, Thu Trang tay ôm con gấu vải, mắt cứ nhìn vào khoảng không. Cô đã tỉnh trí nhưng không ai biết. Ánh mắt cô buồn vời vợi, vĩnh biệt anh Hoàng Thanh! Chúng mình không còn cơ hội gặp lại nhau nữa.
Bà Ninh đội chiếc mũ len lên đầu Thu Trang rồi âu yếm:
- Con muốn uống nước không?
- Con không khát.
Giọng cô rành rọt và bình tĩnh khiến bà Ninh ngỡ ngàng nhìn cô:
- Có phải con đã tỉnh trí rồi không Trang?
Thu Trang ngả đầu lên vai mẹ, nước mắt cô ngấn lệ:
- Con lại muốn mình điên luôn mẹ ạ.
- Khờ quá, ai lại muốn điên hả con. Làm người mất trí không biết nhận thức có vui vẻ gì đâu. Ba mẹ còn đau lòng vì con nữa mà.
- Khi con điên con sẽ quên anh Thanh, con muốn điều đó mẹ ạ.
- Rồi con sẽ quên khi cách trở địa lý và không còn nhìn thấy anh ấy nữa.
Thu Trang đưa bàn tay lên nhìn:
- Con không hiểu sao lúc đó mình lại dám làm chuyện kinh khủng như vậy nữa. Lúc đó con quá tuyệt vọng và có ý nghĩ anh ấy phải chết với con. Con không còn mảy may hy vọng cuộc đời mình sẽ có anh ấy nhưng rồi anh ấy vẫn sống và con cũng vậy. Trải qua giây phút thập tử nhất sinh, đối mặt với tử thần, con đã hiểu ra trên đời này không chỉ có tình yêu là tất cả mà còn có tình cảm cha mẹ. Sao con có thể làm cha mẹ đau lòng được?
Bà Ninh xúc động:
- Con nghĩ như vậy, mẹ vui lắm.
- Mẹ ạ! Từ nay con về nhà và làm đứa con hiếu thảo với ba mẹ.
Ông Ninh đưa tay qua ôm đầu Thu Trang:
- Không có nỗi đau nào không vượt qua cả. Thời gian sẽ là liều thuốc màu nhiệm nhất.
Thu Trang hít mạnh không khí vào buồng phổi mình, cô lặp lại lời nói của cha. Thời gian là liều thuốc mầu nhiệm nhất song trái tim em chắc chắn sẽ không bao giờ quên anh Hoàng Thanh.
Đánh Cắp Trái Tim Đánh Cắp Trái Tim - Trần Thị Thanh Du Đánh Cắp Trái Tim