Chương 2
elle thức dậy vào sáng hôm sau bởi âm thanh khá khó chịu từ cơn buồn nôn của Emma. Trở mình trên giường, cô mở mắt ra và trông thấy chị họ mình đang cúi xuốn trên một chiếc bô. Belle nhăn mặt quan sát và lẩm bẩm. "Thật là một cách dễ thương để bắt đầu một ngày mới." "Và chị cũng chúc em một buổi sáng tốt lành." Emma ngắt lời, đứng lên và bước tới bình nước được đặt trên bàn gần đó.
Cô rót cho mình một ly và uống một ngụm. Belle ngồi lên và quan sát chị họ súc miệng. "Em không cho là chị có thể làm chuyện này trong phòng mình." Emma bắn cho cô một ánh nhìn khó chịu trong khi vẫn đang súc miệng. "Ốm nghén là bình thường mà, chị biết đấy." Belle nói tiếp trong một tông giọng thực tế.
"Em không nghĩ Alex sẽ thấy phiền nếu chị cảm thấy ốm nghén trong chính phòng mình." Biểu hiện của Emma giờ đang gần như cáu kỉnh khi cô nhổ nước vào bô. "Chị không đến đây để tránh chồng chị. Chị tin là, anh ấy đã thấy chị ốm nghén nhiều lần trong vài tuần vừa qua rồi." Cô thở dài.
"Chị nghĩ là chị đã từng nôn lên chân anh ấy trong một hôm nào đó." Má Belle chuyển sang màu hồng của sự cảm thông dành cho chị họ mình. "Thật kinh khủng làm sao." Cô thì thầm. "Chị biết, nhưng vấn đề thật sự là chị vào đây để xem em đã dậy hay chưa, và chị bị nghén trên đường đi." Emma trở nên xanh mét và ngồi thụp xuống.
Belle vội vã đứng dậy và mặc vào một chiếc áo khoác. "Chị có muốn em giúp gì không?" Emma lắc đầu và hít sâu, dũng cảm cố gắng xoa dịu dạ dày mình. "Chị không đem lại cho em nhiều mong đợi về hôn nhân cho lắm." Belle châm biếm. Emma mỉm cười yếu ới. "Nó tốt hơn thế này nhiều đấy." "Em cũng hy vọng là thế." "Chị đã nghĩ chị có thể nuốt một tách trà và vài chiếc bánh quy trong bữa sáng." Emma nói với một tiếng thở dài.
"Nhưng chị đã nhầm." "Thật dễ dàng để quên là chị đang mang thai." Belle nói tử tế, hy vọng cải thiện tinh thần cho chị họ. "Chị vẫn khá là mảnh mai." Emma tặng cô một nụ cười biết ơn. "Thật tử tế khi nói vậy, Chị phải nói là, đây là một trải nghiệm mới với chị, và nó rất lạ." "Chị có lo không? Chị đã không đề cập bất cứ chuyện gì với em." "Không hẳn là lo lắng, hừm, chị không hoàn toàn chắc phải mô tả thế nào.
Nhưng em gái Alex sẽ sinh trong vòng 3 tuần nữa, và bọn chị đang định đến thăm em ấy trong tuần sau nữa. Chị hy vọng sẽ có mặt ở đó khi em bé ra đời. Sophie đã đảm bảo là bọn chị được chào đón, chị chắc chắn là sẽ không quá lo lắng một khi biết điều gì đang đợi mình." Giọng Emma gần như hy vọng hơn là chắc chắn.
Kinh nghiệm sinh nở của Belle chỉ giới hạn trong một lứa chó cô đã trông thấy của anh trai mình khi cô được mười hai tuổi, nhưng dù sao thì, cô sẽ không hoàn toàn chắc rằng Emma sẽ cảm thấy thoải mái hơn về mọi việc sau khi chứng kiến quá trình sinh nở của Sophie. Belle mỉm cười yếu ớt với cô chị họ của mình, thì thầm truyền đạt điều gì đó không rõ nghĩa và khép miệng lại.
Sau vài phút, làn da Emma đã trở lại chút sắc màu bình thường và cô thở dài. "Giờ thì. Chị cảm thấy khá hơn nhiều rồi. Thật ngạc nhiên làm sao khi có thể nhanh chóng vượt qua kiểu bệnh này. Đó là điều duy nhất khiến chuyện này có thể chịu đựng được." Một cô hầu gái bước vào, mang theo khay socola và bánh cuộn buổi sáng.
Cô ta đặt khay trên giường, và hai quý cô ngồi vào hai bên. Belle quan sát Emma ngập ngừng nhấp một ngụm socola của mình. "Emma, em có thể hỏi chị một câu được không?" "Tất nhiên." "Và chị sẽ trả lời thẳng thắn chứ?" Một góc miệng Emma nhếch lên. "Em đã bao giờ thấy chị không thẳng thắn chưa?" "Em không dễ thương đúng không?" Emma chỉ kịp vớ lấy chiếc khăn tay đúng lúc để không phun toàn bộ chỗ socola của mình vào Belle.
"Thứ lỗi cho chị?" "Em không nghĩ là em không dễ thương. Ý em là, em nghĩ hầu hết mọi người đều thích em." "Phải." Emma chậm rãi nói. "Hầu hết là vậy. Tất cả mọi người đều vậy. Chị không nghĩ chị đã gặp ai mà lại không thích em đâu." "Chỉ là," Belle đồng ý. "Vài người không quan tâm đến sự tồn tại của em theo cách này hay cách khác, nhưng em nghĩ khá hiếm ai có thể chủ động không thích em." "Ai không thích em hả, Belle?" "Hàng xóm mới của chị đó.
John Blackwood." "Ôi thôi nào. Em không nói chuyện với anh ta quá nổi năm phút, phải không?" "Không, nhưng -" "Vậy thì anh ta không thể không thích em nhanh thế được." "Em không biết. Em thà nghĩ là anh ta không thích còn hơn." "Chị chắc là em đã nhầm." Belle lắc đầu, vẻ bối rối hiện lên trên gương mặt cô.
"Em không nghĩ vậy." "Có khủng khiếp lắm không nếu như anh ta không thích em?" "Em chỉ là không thích ý tưởng rằng có ai đó không thích em. Điều đó có khiến em trở nên ích kỷ không?" "Không, nhưng -" "Em thường được coi là một người tốt." "Phải, đúng vậy, nhưng -" Belle thẳng vai.
"Chuyện này không thể chấp nhận được." Emma kiềm lại một tràng cười. "Thế em định làm gì?" "Em định sẽ khiến anh ta thích em." "Ý chị là, Belle, em có hứng thú với người đàn ông này không?" "Không, tất nhiên là không." Belle trả lời quá nhanh. "Em chỉ không hiểu tại sao anh ta lại quá ghê tởm em." Emma lắc đầu, không thể tin được cuộc trò chuyện kỳ lạ này.
"Vậy thì, em sẽ sớm dùng mánh khóe với anh ta. Với tất cả những người đàn ông ở London đã say mê em mà không cần một hành động khiêu khích nào từ phía em, chị không thể tưởng tượng được là em sẽ không thành công để khiến Blackwood thích em." "Hừm," Belle thì thầm. Cô nhìn lên.
"Khi nào chị mời anh ta đến ăn tối?"... Đức ngài Blackwood có thể không được sinh ra để làm một lãnh chúa, nhưng anh sinh ra trong dòng dõi quý tộc, dù nghèo khó. Nhưng thật không may khi John được sinh ra là con út trong gia đình có bảy người con, một vị trí mà gần như đảm bảo rằng không có chút ưu ái nào sẽ có trong cuộc đời anh.
Cha mẹ anh, bá tước và nữ bá tước đời thứ bảy của Westborough, chắc chắn không định bỏ bê cậu con út của họ, nhưng dù sao thì, còn có năm người anh trước đó mà. Damien là con cả, và là người thừa kế, anh ta được nâng niu và có tất cả những thứ mà cha mẹ có thể mua được.
Một năm sau, Sebastian ra đời, và từ khi anh ta gần tuổi với Damien, anh ta cũng được chia sẻ hầu hết đặc quyền khi trở thành một bá tước dự bị. Bá tước và nữ bá tước sẽ chẳng là gì nếu họ không phải người thực tế, và với tỷ lệ tử vong ở trẻ nhỏ, họ nhận thức được rằng Sebastian cũng sẽ có cơ hội khá tốt để trở thành Bá tước đời thứ tám của Westborough.
Ngay sau đó là Julianna, Christina và Ariana đến sau đó, và vì rõ ràng với tuổi trẻ họ sẽ trở nên cực kỳ xinh đẹp, và rất nhiều những sự chú ý sẽ đền đáp cho họ. Những cuộc hôn nhân thuận lợi có thể làm được nhiều điều để làm đầy lên kho của cải trong gia đình. Vài năm sau là một đứa trẻ chết lưu.
Không ai vui vẻ gì với sự mất mát, nhưng rồi, cũng chẳng ai quá đau buồn. Năm đứa trẻ xinh đẹp và thông minh có vẻ là một minh chứng cho sự giàu có, và thật ra mà nói, thêm một đứa trẻ chỉ đơn giản là thêm một miệng ăn. Gia đình Blackwood có thể sống trong một ngôi nhà cổ tuyệt vời, nhưng nó là một sự thử thách mỗi tháng để có thể chi trả những hóa đơn.
Và chắc chắn là chẳng bao giờ có chuyện ngài bá tước cố gắng kiếm sống. Nhưng rồi bi kịch ập tới, bá tước tử nạn khi chiếc xe ngựa của ông ta bị lật trong một trận mưa. Ở tuổi lên mười, Damien thấy tên mình gắn với một tước hiệu. Cả gia đình không có thời gian để than khóc khi trước sự ngạc nhiên của mọi người, phu nhân Westborough thấy rằng bà lại có thai.
Và vào mùa xuân năm 1787, bà đã sinh ra người con cuối cùng. Nỗ lực kiệt sức, bà không bao giờ có thể lấy lại sức khỏe được nữa. Và rồi, với sự mệt mỏi và cáu kỉnh, chưa kể đến nỗi lo lắng về tài chính gia đình, bà liếc nhìn đứa con thứ bảy của mình, thở dài và nói. "Ta cho rằng chúng ta sẽ gọi thằng bé là John.
Ta quá mệt để có thể nghĩ về bất cứ thứ gì tốt hơn nữa." Và sau sự gia nhập vào phần bất hạnh còn lại của thế giới, John - không thể tìm được từ nào phù hợp hơn - bị quên lãng. Gia đình có rất ít kiên nhẫn với anh, và anh đã dành thời gian với sự bầu bạn của gia sư nhiều hơn bất kỳ mối quan hệ nào khác.
Anh được gửi đến Eton và Oxford, không có bất kỳ mối quan tâm nào khác ngoài việc học, nhưng cũng bởi đó là những gì tốt nhất mà gia đình đã làm cho con trai họ, những người con út là những người không liên quan gì đến dòng dõi cả. Tuy vậy, năm 1808, khi John đang học năm cuối tại Oxford, có một cơ hội đã đến.
Anh thấy mình bị vướng vào vấn đề chính trị và quân sự trên bán đảo Iberia, tất cả đàn ông đều đổ xô đến đăng ký tham gia quân đội. John đã thấy cơ hội trong quân đội là nơi một người đàn ông có thể làm được điều gì đó cho cuộc đời mình, và anh đã nêu ý tưởng này với anh trai anh.
Damien đồng ý, thấy đó như một cơ hội tuyệt vời để thoát khỏi cậu em trai, và anh ta đã mua một chức vị quân đội cho John. Đi lính thật dễ. Anh là một người lính xuất sắc và khéo léo với cả kiếm và súng. Anh chấp nhận những rủi ro mà anh biết không thể tránh khỏi, nhưng giữa những nỗi kinh hoàng của cuộc chiến, rõ ràng rằng không cách nào anh có thể sống sót trong cuộc tàn sát.
Và trớ trêu thay nếu anh có thể xoay xở để qua được cuộc tàn sát với cơ thể lành lặn, anh biết rằng linh hồn mình sẽ không được may mắn đến thế. Đã bốn năm trôi qua, và John vẫn ngạc nhiên rằng mình vẫn chưa chết. Anh đã lãnh một viên đạn vào đầu gối và thấy mình đang trên một chiếc thuyền quay trở về Anh.
Nước Anh ngọt ngào, xanh tươi, bình yên. Bằng cách nào đó dường như nó không thực với anh. Thời gian trôi qua nhanh và chân anh cũng đã lành, nhưng thật sự mà nói, anh nhớ rất ít về quãng thời gian phục hồi sức khỏe của mình. Anh dành phần lớn thời gian để say xỉn, không thể chấp nhận được những suy nghĩ về việc tàn phế.
Và rồi, trước sự ngạc nhiên của chính anh, anh đã tự tạo dựng tước hiệu cho bản thân bằng chính sự dũng cảm của mình, thật trớ trêu khi mà suốt những năm tháng qua gia đình đã luôn nhắc nhở anh rằng anh là một người đàn ông không tên tuổi. Đó quả thật là bước ngoặt trong cuộc đời anh, và giờ anh nhận ra rằng mình đã có một cái gì đó đáng kể để có thể truyền lại cho thế hệ tương lai.
Với một ý thức trách nhiệm mới, anh đã quyết định sắp xếp lại cuộc đời mình. Sau bốn năm chân anh vẫn còn khập khiễng, nhưng ít nhất anh có thể khập khiễng trên đất của mình. Sự nghiệp quân ngũ của anh đã kết thúc sớm hơn dự kiến, và anh đã sử dụng số tiền trợ cấp quân ngũ của mình để bắt đầu đầu tư.
Những lựa chọn của anh đã mang lại lợi nhuận đáng kể, và chỉ sau năm năm, anh đã có thể tiết kiệm đủ tiền để mua một bất động sản nhỏ ở nông thôn. Và anh đã tự mình đi bộ quanh chu vi tài sản của mình một ngày trước khi anh gặp tiểu thư Arabella Blydon. Đôi lúc anh vẫn nghĩ về cuộc gặp gỡ của mình với cô.
Anh lẽ ra nên tới Westonbirt và xin cô thứ lỗi cho hành vi thô lỗ của mình. Chúa biết rằng cô sẽ không quay lại Bletchford Manor lần nữa sau những gì anh đã đối xử với cô. John nhăn mặt. Anh chắc chắn sẽ phải đặt một cái tên mới cho nơi này. Nó là một căn nhà đẹp. Thoải mái.
Duyên dáng nhưng không quá nguy nga, và dễ dàng được chăm sóc bởi số người giúp việc nhỏ, điều cực kỳ may mắn, bởi vì anh không thể đủ khả năng để duy trì một đội quân. Vậy là. Anh có một ngôi nhà - nhà của riêng anh, không phải là nơi anh biết sẽ không bao giờ là của mình do sự tồn tại của năm người anh chị lớn hơn.
Anh có một nguồn thu nhập ổn định - chỉ còn là một khoản tiền nhỏ bởi anh dồn vào mua ngôi nhà, nhưng anh khá tự tin về khả năng tài chính của bản thân sau sự thành công của lần trước. John kiểm tra đồng hồ bỏ túi của mình. Đã 2:30 chiều, thời điểm tuyệt vời để xem xét một vài việc chăn nuôi ở mạn phía Tây.
Anh muốn càng-sớm- càng-tốt-đổi-tên Bletchford Manor thành nơi sinh lợi nhuận. Liếc nhanh ra cửa sổ cho anh biết cơn mưa của ngày hôm qua sẽ không lặp lại nữa, anh bỏ dở việc quan sát, bước lên lầu để lấy mũ. Anh không bước được xa trước khi Buxton, người quản gia già chặn anh lại.
"Ngài có người tới thăm, thưa ngài." ông ta xướng. Ngạc nhiên, John dừng lại giữa đường. "Ai vậy, Buxton?" "Công tước Ashbourne, thưa ngài. Tôi đã sắp xếp cho ngài ấy ở phòng khách màu xanh dương." John mỉm cười. "Ashbourne ở đây. Tuyệt thật." Anh không nhận ra người bạn trong quân ngũ của mình sống rất gần khi mua Bletchford Manor, đó thật là phần thưởng thêm.
Anh quay lại và đi xuống cầu thang trước khi trở nên bối rối trước sảnh chờ. "Này, Buxton," anh rền rĩ. "Cái nào là phòng khách màu xanh dương?" "Cánh cửa thứ hai bên trái của ngài, thưa ngài." John bước xuống sảnh và mở cửa. Đúng như anh nghĩ, không có lấy một mảnh nội thất xanh nào trong phòng.
Alex đang đứng bên cửa sổ, nhìn ra khu vực xung quanh tiếp giáo với tài sản của mình. "Đang cố nghĩ cách để thuyết phục tôi rằng vườn táo nằm trên phần đất của cậu à?" John đùa. Alex quay người. "Blackwood. Thật quá tuyệt khi gặp cậu. Và vườn táo đúng là nằm trên phần đất của tôi." John nhướn mày.
"Có lẽ tôi nên cố gắng giật nó khỏi tay cậu." Alex mỉm cười. "Cậu định làm thế nào? Và tại sao cậu không qua chào hỏi? Tôi thậm chí còn không biết cậu đã mua chỗ này cho đến khi Belle nói với tôi chiều qua." Vậy là, họ gọi cô là Belle. Thật hợp với cô. Và cô đã kể về anh.
John cảm thấy hài lòng một cách ngớ ngẩn về điều đó mặc dù anh không nghi ngờ gì rằng cô sẽ chẳng có bất kỳ điều gì tốt đẹp để kể. "Cậu hình như quên rằng người ta không được chào hỏi một công tước trừ khi vị công tước đó mở lời trước." "Thật đấy, Blackwood, tôi nghĩ rằng giờ chúng ta đã phải vượt qua sự tầm phào của mấy cái nghi thức rồi chứ.
Bất cứ người đàn ông nào cứu mạng tôi đều được phép gọi cho tôi bất cứ khi nào anh ta thích." John thoáng chút đỏ mặt, nhớ lại quãng thời gian anh đã bắn một người đàn ông cầm dao đang chực lao về phía Alex. "Bất cứ ai cũng sẽ làm vậy." Anh nhẹ nhàng nói. Một góc miệng Alex nhếch lên khi nhớ lại kẻ đã lao vào John khi anh nhắm vào mục tiêu.
John đã nhận lấy một vết thương từ dao ở cánh tay cho sự dũng cảm của mình. "Không". Alex cuối cùng cũng lên tiếng. "Tôi không nghĩ bất cứ ai cũng sẽ làm vậy đâu." Anh đứng thẳng người lại. "Nhưng nói về chiến tranh thế đủ rồi. Tôi không muốn nhắc lại nữa. Cậu thế nào rồi?" John ra hiệu về một chiếc ghế và Alex ngồi xuống.
"Giống như mọi người thôi, tôi đoán vậy. Cậu muốn uống gì không?" Alex gật đầu, và John mang ra một ly whiskey. "Rõ ràng là không giống nhau đâu, Ngài Blackwood." "À, cái đó. Là nam tước. Nam tước Blackwood." John bắn cho Alex một nụ cười vui vẻ. "Có một chiếc nhẫn đẹp đi cùng, cậu có nghĩ thế không?" "Một chiếc nhẫn rất đẹp." "Và cuộc sống của cậu thay đổi thế nào trong bốn năm qua?" "Không thay đổi gì mấy, tôi đoán vậy, cho đến sáu tháng trước." "Thật sao?" "Tôi đã lập gia đình." Alex nói với nụ cười bẽn lẽn.
"Cậu đã lập gia đình á?" John nâng ly whisky trong một lời chúc im lặng. "Cô ấy tên Emma. Cô ấy là chị họ của Belle." John tự hỏi vợ Alex trông có giống người em họ của cô hay không. Nếu giống, anh có thể dễ dàng nhận thấy cô đã thu hút sự chú ý của công tước như thế nào.
"Tôi không nghĩ cô ấy cũng đã đọc toàn bộ tác phẩm của Shakespeare?" Alex bật cười. "Thực ra là cô ấy đang bắt đầu, nhưng tôi đã giữ cô ấy khá bận rộn dạo gần đây." John nhướn mày trong bình luận đầy hàm ý đó. Alex bắt gặp vẻ mặt đó ngay lập tức. "Tôi để cô ấy quản lý bất động sản của mình.
Thật sự cô ấy có một trí óc rất tuyệt đối với những con số. Cô ấy có thể cộng và trừ nhanh hơn tôi nhiều." "Một bộ não di truyền, tôi có thể thấy." Alex tự hỏi làm thế nào John có thể hiểu về Belle chỉ trong một thời gian ngắn đến vậy nhưng anh không nói gì. "Phải, đúng vậy, đó có thể là điều duy nhất họ có điểm chung, bên cạnh đó là khả năng kỳ lạ hiểu được chính xác người khác muốn gì mà không cần cậu phải nói ra." "Ồ?" "Emma khá cứng đầu." Alex nói với một tiếng thở dài.
Nhưng đó là tiếng thở dài thoải mái và hạnh phúc. "Và em họ của cô ấy cũng thế?" John hỏi. "Cô ấy khiến tôi có cảm giác khá dữ dội." "Không, không, Belle có một ý chí mạnh mẽ, đừng nghĩ tôi sai. Nhưng nó không hoàn toàn giống như Emma. Vợ tôi bướng bỉnh và cô ấy thường lao mình vào một vài chuyện mà không suy nghĩ trước sau.
Belle thì không như thế. Cô ấy rất trung thực. Rất thực tế. Cô ấy là người rất hiếu kỳ. Thật là khó đến chết tiệt để giữ bí mật với cô ấy, nhưng tôi phải nói là, tôi khá thích cô ấy. Sau khi chứng kiến vài tình huống kinh khủng của những người bạn, tôi thấy bản thân khá may mắn trong những luật lệ của riêng mình." Alex nhận ra anh đang nói lan man hơn bình thường với một người bạn mà anh đã không gặp trong nhiều năm, nhưng anh cho rằng có điều gì đó trong cuộc chiến đã dựng lên một mối liên kết không thể phá hủy giữa hai người đàn ông, và có lẽ vì vậy mà anh đã nói với John như thể chưa từng có quãng thời gian bốn năm qua.
Hoặc cũng có thể John là một người rất biết lắng nghe. Anh ấy vẫn luôn như vậy, Alex nhớ lại. "Nhưng nói về gia đình mới của tôi vậy là đủ rồi." Anh nói đột ngột. "Cậu sẽ sớm gặp họ. Cậu thì thế nào? Cậu tránh những câu hỏi của tôi khá khéo đấy." John cười khúc khích.
"Cũng vẫn vậy thôi, tôi nghĩ thế, ngoại trừ giờ đây tôi đã có một tước hiệu." "Và một ngôi nhà." "Và một ngôi nhà. Tôi mua nơi này bằng cách đầu tư bằng tiền quân ngũ." Alex huýt sáo nhẹ. "Cậu hẳn phải cực kỳ nhạy bén trong vấn đề tài chính. Lúc nào đó chúng ta sẽ nói về chuyện này.
Tôi có lẽ sẽ học được vài điều từ cậu." "Thật ra thì bí quyết để thành công trong lĩnh vực tài chính cũng không quá khó." "Thật sao? Làm ơn nói xem, nó là gì?" "Cảm giác thôi." Alex bật cười. "Điều mà tôi sợ là mình đã mất trong vài tháng qua, nhưng tôi e đó là điều mà tình yêu làm với một người đàn ông.
Nghe này, sao cậu không sớm đến ăn tối? Tôi đã nói với vợ tôi về cậu, và cô ấy rất háo hức được gặp câu. Và dĩ nhiên là cậu còn biết Belle nữa." "Tôi rất thích," John nói. Và trong cơn bốc đồng, anh nói thêm, "Tôi nghĩ sẽ rất tuyệt khi có vài người bạn quanh vùng. Cảm ơn cậu đã ghé qua." Alex nhìn người bạn cũ một cách chăm chú, và trong thoáng chốc anh trông thấy sự cô đơn thật sự của John.
Nhưng chỉ giây sau, John phá vợ ánh nhìn của anh, và quay lại với bản tính thông thường vốn có. "Vậy thì, rất tốt." Alex lịch sự nói. "Vậy hai ngày nữa nhé? Chúng tôi không giữ giờ giấc sinh hoạt như ở thành phố, vậy chúng ta có thể ăn tối vào khoảng 7 giờ?" John gật đầu. "Tuyệt vời.
Chúng tôi sẽ gặp cậu ở đó." Alex đứng dậy bắt tay John. "Tôi rất vui vì gặp lại cậu lần nữa." "Tôi cũng vậy." John hộ tống Alex ra ngoài chuồng ngựa nơi con ngựa của anh đang chờ. Với một cái gật đầu thân thiện, Alex nhảy lên ngựa và rời đi. John chậm rãi quay vào nhà, mỉm cười một mình khi nhìn lên ngôi nhà mới của anh.
Tuy nhiên, khi vừa bước vào sảnh, Buxton chặn anh lại. "Cái này được gửi đến cho ngài, thưa ngài, trong lúc ngài đang nói chuyện với bạn." Ông ta đưa cho John một phong bì đặt trên một chiếc khay bạc. John nhíu mày khi anh mở mảnh giấy. Thật kỳ lạ. John quay chiếc phong bì trên tay. Tên anh không hề được viết trên đó.
"Buxton?" anh gọi. Người quản gia, đang trên đường đến nhà bếp, quay lại và bước về phía John. "Nó được gửi đến lúc nào? Người đưa tin nói gì?" "Chỉ nói là nó dành cho vị chủ nhà." "Anh ta không đề cập đến tên tôi sao?" "Không, thưa ngài, tôi không nghĩ vậy. Thật ra thì một đứa trẻ đã giao nó đến.
Tôi không nghĩ thằng bé hơn 8 hoặc 9 tuổi." John nhìn vào mảnh giấy lần cuối và nhún vai. "Đây có thể là dành cho người chủ sở hữu trước." Anh vò nát và ném sáng bên. "Tôi chắc chắn không có ý tưởng nào với thứ này."... Tối hôm đó, John dùng bữa tối trong khi nghĩ về Belle.
Trong khi anh thưởng thức một ly whisky khi đọc 'Câu chuyện mùa đông', anh nghĩ về cô. Anh trèo lên giường, và nghĩ về cô. Cô thật xinh đẹp. Đó là điều không thể chối cãi, nhưng anh không nghĩ đó là lý do cô tràn ngập trong suy nghĩ của anh. Có tia sáng lóe lên trong đôi mắt màu xanh sáng.
Tia sáng của trí thông minh, và... nhân hậu. Cô đã cố gắng để thân thiện với anh trước khi anh bỏ đi và hoàn toàn thất bại với nỗ lực của bản thân. Anh lắc đầu, như để xua cô ra khỏi suy nghĩ của mình. Anh biết tốt hơn là không suy nghĩ về phụ nữ trước khi đi ngủ. Nhắm mắt, anh gửi một lời cầu nguyện cho một giấc ngủ không mộng mị.
Anh đang ở Tây Ban Nha. Một ngày thật nóng, nhưng đội của anh đang trong tình trạng tốt, không có trận chiến nào tuần trước. Họ đóng quân trong một thị trấn nhỏ, gần một tháng trước. Dân đia phương, đa phần đều vui mừng khi thấy họ. Những người lính mang theo tiền đến, chủ yếu nướng vào quán rượu, nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy dư giả hơn khi có những người Anh trong thị trấn.
Như thường lệ, John lại say. Bất cứ điều gì để quét sạch những tiếng la hét ra khỏi tai anh và những vét máu anh luôn cảm thấy trên tay mình, dù anh đã rửa sạch đến đâu. Say xỉn, anh nhận định, và anh sẽ dễ dàng đi trên con đường dẫn đến lãng quên. "Blackwood." Anh nhìn lên và gật đầu với người đàn ông đang bước qua những dãy bàn đến chỗ anh.
"Spencer." George Spencer nhặt chiếc chai lên. "Anh phiền không?" John nhún vai. Spencer đổi ít chất lỏng vào ly anh ta mang theo. "Anh có ý tưởng gì để chúng ta ra khỏi cái hố địa ngục này không?" "Tôi thích cái địa ngục này, như cậu gọi nó đấy, gần chiến trường hơn nữa." Spencer liếc nhìn một cô phục vụ đang bước ngang qua căn phòng và liếm môi trước khi quay lại phía John.
"Không bao giờ thấy anh là kẻ hèn nhát được, Blackwood." John chụp lấy một ly whisky khác. "Không phải nhát gan, Spencer. Chỉ là một người đàn ông thôi." "Không phải tất cả." Sự chú ý của Spencer vẫn tập trung vào cô bé không thể quá 13 tuổi. "Anh nghĩ gì về cô kia, hử?" John chỉ nhún vai lần nữa, không cảm thấy đặc biệt muốn nói chuyện.
Cô bé, điều mà anh đã biết được trong một tháng qua - tên Ana, đi đến và đặt một đĩa thức ăn trước mặt anh. Anh cảm ơn bằng tiếng Tây Ban Nha. Cô bé gật đầu và mỉm cười, nhưng trước khi cô bé có thể rời đi, Spencer đã kéo cô bé vào lòng mình. "Không phải một miếng bánh xinh đẹp đây sao?" anh ta dài giọng, tay lần mò lên ngực và tóm vào ngực cô hầu bàn chưa trưởng thành.
"Không." cô bé nói bằng tiếng Anh. "Tôi - " "Để cô bé yên đi." John nói mạnh mẽ. "Chúa tôi, Blackwood, cô ấy chỉ -" "Để cô bé yên." "Anh thỉnh thoảng là đồ chết tiệt đấy, anh biết không?" Spencer đẩy Ana ra khỏi lòng mình, nhưng không phải trước khi vỗ vào mông cô bé. John xúc một miếng cơm đưa vào miệng, nhai, nuốt và nói.
"Đó là một đứa trẻ, Spencer." Spencer khoanh tay. "Không phải như tôi biết." John chỉ lắc đầu, không muốn tranh cãi với anh ta, "Chỉ cần để cô bé yên thôi." Spencer đột ngột đứng dậy. "Tôi phải đi đái đây." John nhìn anh ta bỏ đi và quay trở lại với bữa ăn của mình. Anh không ăn được quá ba miếng trước khi mẹ Ana xuất hiện tại bàn.
"Senor [1], Blackwood" bà ta nói trong một sự kết hợp giữa tiếng Anh và tiếng Tây Ban Nha mà bà ta biết anh hiểu. "Người đàn ông đó - ông ta chạm và Ana của tôi. Chuyện đó phải dừng lại." John chớp mắt vài lần, cố gắng để thoát khỏi đám sương mù của chất cồn đang che phủ.
"Cậu ta đã làm phiền cô bé trong thời gian dài sao?" "Cả tuần, thưa ngài. Cả tuần. Con bé không thích thế. Nó rất sợ." John cảm thấy sự ghê tởm trào lên trong dạ dày. "Đừng lo, thưa bà," anh đảm bảo với bà ta. "Tôi cam đoan rằng cậu ta sẽ để cô bé yên. Cô bé sẽ an toàn với đội của tôi." Người phụ nữ cúi đầu.
"Cảm ơn, Senor Blackwood. Ngài đã làm yên lòng tôi." Bà ta quay trở lại bếp, nơi, John nghĩ, sẽ dành phần còn lại của buổi tối để nấu nướng. Anh quay trở lại với bữa ăn của mình, gọi thêm một ly rượu đi kèm. Gần hơn, và gần hơn với sự quên lãng. Anh khao khát nó những ngày này.
Bất cứ điều gì để xóa sạch tâm trí anh khỏi những cái chết. Spencer trở lại, lau tay vào khăn khi bước vào. "Vẫn ăn à, Blackwood?" anh ta hỏi. "Cậu luôn có thiên hướng nói những thứ hiển nhiên." Spencer cau mày. "Ăn nốt đi, nếu đó là những gì anh muốn. Tôi sẽ đi tìm trò giải trí khác." John nhíu mày như muốn hỏi.
"Ở đây?" "Tôi nghĩ chỗ này là được." Đôi mắt Spencer ánh lên khi anh ta lê bước lên cầu thang và bước khỏi tầm nhìn. John thở dài, mừng vì thoát khỏi người đàn ông đã luôn là nỗi phiền toái trong đội của mình. Anh chưa bao giờ thích Spencer, nhưng anh ta là một người lính tốt, và nước Anh cần tất cả những điều đó.
Anh kết thúc bữa ăn và đẩy đĩa qua bàn. Bữa ăn ngon, nhưng dường như không mấy hấp dẫn anh. Có lẽ là cần thêm một ly whisky nữa. Ồ, giờ thì anh say rồi. Thật sự say. Vậy là, anh cho rằng, vẫn còn vài điều để anh có thể tạ ơn Chúa. Anh gục đầu xuống bàn. Mẹ của Ana đã khá lo lắng, phải không? Gương mặt bà ấy, đầy lo lắng và sợ hãi, trôi dạt qua tâm trí anh.
Và Ana, đứa trẻ khốn khổ, cô bé có thể không thích bị đàn ông vây quanh. Đặc biệt là một gã như Spencer. Anh nghe thấy một tiếng động từ tâng trên. Không có gì khác thường. Spencer. Oh, phải, là người mà anh đang nghĩ đến. Anh ta là cái nhọt ở mông. Luôn gây phiền phức cho dân địa phương, chẳng quan tâm đến thứ gì ngoài những trò vui của bản thân.
Một tiếng thụp khác. Anh ta đã nói - anh ta sẽ đi tìm thứ gì đó tiêu khiển. Đó chính xác là bản chất của anh ta. Một tiếng ồn nữa - nghe như tiếng kêu của phụ nữ. John nhìn quanh. Liệu có ai khác nghe thấy không? Dường như không ai phản ứng. Có lẽ vì anh đang ở gần cầu thang hơn.
Nơi này là như vậy, tôi nghĩ thế. John dụi mắt. Có gì đó không đúng. Anh đứng dậy, níu lấy bàn để giảm đi cơn buồn nôn đang rung lắc cơ thể anh. Tại sao anh lại có cảm giác kỳ lạ rằng có thứ gì đó không ổn chứ? Một tiếng đập khác. Một tiếng khóc. Anh bước chậm rãi lên cầu thang.
Có thứ gì đó không đúng? Tiếng ồn lớn hơn khi anh bước dọc theo hành lang tầng hai. Và rồi anh nghe thấy lần nữa. Lần này khá rõ ràng. "Khôngggggggggggg!" Tiếng Ana. John lập tức tỉnh táo. Anh phá cửa, giật nó khỏi bản lề. "Ôi, Chúa ơi, không." anh kêu lên. Anh chỉ có thể thấy Ana, thân hình nhỏ bé của cô bên dưới Spencer, người đang không ngừng đẩy vào cô.
Nhưng anh có thể nghe thấy cô bé đang khóc. "Không, không, làm ơn, không." John không dừng lại để suy nghĩ. Điên cuồng, anh kéo Spencer ra khỏi cô bé và ném hắn ta vào tường. "Cái quái gì - Blackwood?" Khuôn mặt Spencer hằn lên những vệt đỏ. "Đồ khốn." John thở ra, tay anh đang đặt trên khẩu súng của mình.
"Vì Chúa, cô ta chỉ là một con điếm Tây Ban Nha." "Cô bé là một đứa trẻ, Spencer." "Giờ thì nó là một con điếm." Spencer quay lại giật chiếc quần ống túm của mình. Tay John siết chặt trên khẩu súng. "Đó là tất cả những gì cô ta có bây giờ." John nâng khẩu súng lên. "Lính của tôi không hãm hiếp." Anh bắn vào mông Spencer.
Spencer rú lên và gục xuống, chửi thề tục tĩu. John lập tức đến bên cạnh Ana, như thể anh có thể làm gì đó để xóa đi nỗi đau và sự nhục nhã của cô bé. Gương mặt cô bé trống rỗng. Hoàn toàn không biểu hiện điều gì... Cho đến khi cô bé nhìn anh. Cô bé rúm người lại.
Quay lưng về phía John trong nỗi kinh hoàng. Anh lảo đảo bước giật lùi. Anh đã không... Không phải anh... Anh dường như đã... Mẹ Ana chạy vội vào phòng. "Chúa ơi." bà khóc. "Chuyện gì - Ôi, Ana của tôi. Ana của tôi." Bà chạy về phía cô con gái đang khóc tức tưởi. John đứng giữa phòng, choáng váng, đau đớn, vẫn lảo đảo dưới tác dụng của rượu whisky.
"Tôi không..." anh thì thầm. "Không phải tôi." Có quá nhiều tiếng ồn. Spencer đang la hét và nguyền rủa trong đau đớn. Ana khóc. Mẹ cô bé đang cầu Chúa. John dường như không thể di chuyển. Mẹ Ana quay lại, khuôn mặt bà đầy thù hận hơn bất kỳ điều gì John từng trông thấy từ bất cứ ai.
"Mày đã làm điều này." Bà rít lên, nhổ nước bọt vào mặt anh. "Không. Đó không phải tôi. Tôi không..." "Mày đã thề là sẽ bảo vệ con bé." Người phụ nữ dường như đang cố kiềm chế không tấn công anh. "Chúng mày cùng một giuộc.” John chớp mắt. "Không." Chúng mày cùng một giuộc.
Dancing At Midnight (Tiếng Việt) Dancing At Midnight (Tiếng Việt) - Julia Quinn Dancing At Midnight (Tiếng Việt)