Chương 2
hương 2.
Chiều hôm đó Christopher lại được gọi đến phòng trang điểm của má. Một cô Gia sư mới đang ngồi trên chiếc ghế cứng duy nhất trong phòng, cô mặc bộ quần áo màu ghi xấu xí thông thường và một cái mũ còn khó coi hơn mọi khi. Đôi găng tay tầm thường bằng vải bông gấp để trên chiếc xắc tay ảm đạm, còn đầu cô thì cúi gục tựa như cô vô cùng bẽn lẽn hoặc đang bị ngược đãi, hoặc cả hai. Christopher thấy cô ta chán phèo. Toàn bộ nét thú vị trong phòng tập trung ở một người đàn ông đứng sau chiếc ghế của má, tay đặt trên vai má.
-Christopher, đây là anh trai của mẹ. Cậu Ralph của con đấy – má vui vẻ nói.
Má phát âm thành Rafe. Mãi đến cách đây hơn một năm Christopher mới phát hiện ra tên cậu đọc là Ralph. Cậu Ralph hoàn toàn khiến nó mê mẩn. Trước hết, cậu hút xì gà. Mùi trong phòng trang điểm thay đổi hẳn và lẫn với mùi hăng hắc như mùi khói hương, và má cũng không phản đối nhiều lắm, chỉ khịt mũi rất nhiều thôi. Chỉ điều đó cũng đủ chứng tỏ cậu Ralph đã ở một đẳng cấp riêng. Thứ nữa cậu mặc một bộ đồ vải tuýt, dày, thơm và có màu gần giống lông cáo, đây đó có một vài cái túi nhưng rất hợp với mái tóc màu nâu đỏ hơi thẫm và bộ ria màu nâu đỏ hơi sáng. Hiếm khi Christopher được nhìn thấy người đàn ông nào mặc đồ vải tuýt hoặc không có râu quai nón. Chính vì thế nó càng tin chắc rằng cậu Ralph là một người đặc biệt. Và điểm cuối cùng là cậu Ralph mỉm cười với nó giống như ánh mặt trời chiếu trên cánh rừng mùa thu. Đó là một nụ cười cuốn hút đến nỗi khiến cho mặt Christopher cũng phải tự động nở một nụ cười đáp lại.
-Chào ông tướng - cậu Ralph nói và phả một búi khói màu xanh lơ lên trên những lọn tóc của má - Cậu biết như thế này không phải là cách tốt nhất để một ông cậu tự giới thiệu mình với một thằng cháu, nhưng cậu đang phân loại các công việc gia đình và cậu e là sẽ phải làm một vài việc động trời, giống như tìm một Gia sư mới cho cháu và thu xếp để mùa thu tới cháu sẽ đi học. Kia là cô Gia sư. Cô Bell. Cậu hy vọng hai cô trò sẽ thích nhau. Dẫu sao cũng đủ để tha lỗi cho cậu.
Cậu mỉm cười với Christopher, nụ cười như nắng ấm, rất hài hước khiến cho Christopher nhanh chóng đi tới chỗ tôn sùng cậu. Đành vậy, Christopher nhìn sang cô Bell. Cô nhìn lại, và trong một khoảnh khắc một vẻ đẹp kín đáo ở cô hầu như lộ ra. Rồi cô chớp chớp hàng mi nhạt màu và lẩm bẩm:
-Rất vui lòng gặp em - Giọng cô cũng nhạt nhẽo như bộ quần áo.
-Mẹ hy vọng đây sẽ là cô Gia sư cuối cùng của con – má nói. Vì thế mà sau đó Christopher luôn thầm gọi cô Bell là cô Gia sư Cuối cùng – Cô ấy sẽ chuẩn bị để con đi học. Mẹ chưa định gửi con đi học đâu, nhưng cậu con nói… Dẫu sao đi nữa, một nền giáo dục tốt là rất quan trọng đối với sự nghiệp của con, và Christopher ạ, mẹ phải nói thẳng với con là ba con đã gây ra một mớ rối tinh không thể nào gỡ được về chuyện tiền nong – mà con biết đấy, tiền đó là của mẹ - và thực tế là đã mất gần hết. Rất may là cậu con đã rẽ vào và …
-Và một khi đã rẽ vào thì cậu sẽ không bỏ rơi mọi người - cậu Ralph nói và liếc nhanh cô Gia sư. Có thể cậu muốn ám chỉ là cô không nên nghe chuyện này – May mắn là còn khá nhiều tiền đủ để gửi cháu đi học, rồi má cháu sẽ bù lại một ít bằng cách ra sống ở nước ngoài. Cô ấy sẽ thích... ê, phải không Miranda? Và cô Bell sẽ đi tìm một chỗ làm mới với thư giới thiệu tốt nhất. Mọi người đều sẽ ổn.
Nụ cười của cậu lần lượt đến với từng người, đầy ấm áp và tự tin. Má cười và đập đập nước hoa vào sau tai. Cô Gia sư Cuối cùng cũng hầu như mỉm cười khiến cho vẻ đẹp kín đáo cũng thấp thoáng hiện ra. Christopher cố nở một nụ cười hùng dũng với cậu Ralph, bởi vì có vẻ đó là cách duy nhất để bày tỏ lòng ngưỡng mộ to lớn và hầu như bất lực đang trỗi lên trong lòng nó. Cậu Ralph cười to, nụ cười nâu óng và hoàn toàn chinh phục Christopher bằng cách thọc tay vào túi quần tuýt lấy ra cho thằng cháu một đồng sáu xu mới coong.
Christopher thà chết chứ không chịu tiêu đồng sáu xu ấy. Cứ mỗi lần thay quần áo nó lại bỏ đồng sáu xu sang túi quần áo mới. Đó là một cách khác để bày tỏ lòng tôn kính với cậu Ralph. Rõ ràng là cậu Ralph đã bước vào để cứu má khỏi bị phá sản, và điều đó khiến cậu trở thành người đàn ông tốt nhất mà nó từng gặp. Và hơn tất cả, cậu là người duy nhất ngoài những người ở các Thế Giới Nào Đó có lòng nói chuyện với Christopher một cách đàn ông với nhau rất thân thiện.
Vì cậu Ralph, Christopher cũng cố quý mến cô Gia sư Cuối cùng, nhưng điều đó không dễ dàng lắm. Cô là người chán ngắt. Cô có cái lối nói bình thản đều đều buồn tẻ, cô không bao giờ cao giọng hay tỏ ra sốt ruột, ngay cả khi nó dốt đặc về môn tính nhẩm hay môn bay, mà cả hai môn đó hầu hết các cô Gia sư không hiểu sao đều thấy tiếc.
-Christopher, nếu một con rưỡi cá trích giá ba xu rưỡi thì nghĩa là một xu rưỡi mua được một con cá và một nửa. Vậy cả con cá giá bao nhiêu?
-Em không biết – Christopher nói, cố không ngáp.
-Tốt lắm - cô Gia sư Cuối cùng bình tĩnh nói – Ngày mai chúng ta sẽ nghĩ lại. Còn bây giờ hãy nhìn vào cái gương nhỏ này và thử xem em có thể làm cho nó bay lên không, dù chỉ một inch thôi.
Nhưng Christopher cũng không thể nào làm cho cái gương nhúc nhích gì hơn chuyện nó chẳng hiểu gì về giá con cá trích. Cô Gia sư Cuối cùng dẹp chiếc gương sang bên và lặng lẽ tiếp tục làm nó bối rối với môn tiếng Pháp. Sau vài ngày như thế, Christopher cố làm cho cô cáu lên, hi vọng khi cô hét lên thì sẽ thú vị hơn. Nhưng cô chỉ bình tĩnh nói:
-Christopher. Em trở nên ngốc quá đi mất. Thôi bây giờ em có thể lấy đồ chơi ra chơi. Nhưng nhớ là chỉ được lấy ra từng cái một thôi đấy và phải nhớ cất cái này đi mới được lấy cái khác ra. Đó là quy định của chúng ta.
Christopher nhanh chóng và rầu rĩ tập làm quen với quy định này. Nó làm kém vui đi rất nhiều. Christopher cũng bắt đầu quen với việc cô Gia sư Cuối cùng ngồi bên cạnh trong khi nó chơi. Các cô Gia sư khác đều chớp lấy cơ hội ấy để nghỉ ngơi, nhưng cô này thì cứ ngồi trong cái ghế cứng vá lại quần áo cũ cho nó, điều này cũng làm kém vui đi rất nhiều. Tuy nhiên, nó vẫn lấy cái đèn chùm gồm những quả chuông ngân nga ra khỏi tủ, bởi vì cái đèn chùm đó hấp dẫn một cách đặc biệt. Nó được sắp xếp để cho có thể ngân lên với những giọng khác nhau, tuỳ thuộc vào việc chạm vào quả chuông nào trước. Khi Christopher chơi xong, cô Gia sư Cuối cùng dừng tay mạng để nói:
-Cái đó để ở giữa ngăn trên cùng. Cất vào đó trước khi lấy cái đồng hồ hình con rồng ra chơi.
Cô chờ để nghe thấy tiếng chuông điểm chứng tỏ Christopher đã làm theo lời cô dặn. Rồi trong khi quay lại để dũi mũi kim vào chiếc tất, cô hỏi giọng đều đều nhất;
-Christopher, ai cho em những quả chuông ấy đấy?
Trước đây không một ai từng hỏi Christopher về bất cứ thứ gì nó đem về từ Thế Giới Nào Đó. Nó luống cuống:
-Một người che chiếc ô màu vàng – Christopher trả lời – Ông ấy bảo nó sẽ đem may mắn đến cho ngôi nhà của em.
-Người ấy ở đâu? – Cô Gia sư Cuối cùng muốn biết. Chỉ có điều giọng cô không có vẻ như cô quan tâm đến chuyện có biết hay không.
-Ở một Thế Giới Nào Đó – Christopher nói - Một nơi nóng nực có nhiều mùi và nhiều người luyện rắn. Ông ta không nói tên.
-Christopher, đó không phải là một câu trả lời – cô Gia sư Cuối cùng điềm tĩnh nói, nhưng cô không nói thêm gì nữa. Mãi cho đến lần sau,hai ngày sau đó khi Christopher lại lấy những quả chuông ra:
-Nhớ để lại đúng chỗ cũ sau khi chơi xong đấy – cô nói – Em đã nghĩ ra cái người đàn ông che ô màu vàng đó là ở đâu chưa?
-Ở ngoài một chỗ có quét sơn, nơi ở của một vài vị thần – Christopher nói và làm cho những quả chuông nhỏ ngân lên – Ông ấy tốt lắm. Ông ấy nói tiền không thành vấn đề.
-Rất rộng lượng – cô Gia sư Cuối cùng nhận xét - Thế cái nhà được quét sơn có các thần ở đó là ở đâu hả Christopher?
-Em đã nói với cô rồi, đó là ở một Thế Giới Nào Đó.
-Và cô đã nói với em rằng đó không phải là một câu trả lời – cô Gia sư Cuối cùng nói – Christopher, nhất định em phải nói cho cô biết những quả chuông ấy ở đâu ra.
-Tại sao cô lại muốn biết?- Christopher hỏi chỉ ước gì cô ta để cho mình yên.
Cô Gia sư Cuối cùng trả lời bằng một giọng điềm tĩnh thật sự đáng ngại:
-Bởi vì em không thành thật và cởi mở như một cậu bé ngoan. Cô ngờ rằng em đã ăn cắp mấy quả chuông ấy.
Trước lời phán xét sai lầm một cách kỳ quái đó, mặt Christopher đỏ lên, nước mắt ngân ngấn:
-Em không ăn cắp! – Nó kêu lên – Ông ấy cho em! Ở Thế Giới Nào Đó ấy mọi người luôn cho em đồ chơi, chỉ có điều em đánh rơi hầu hết mất rồi. Cô nhìn xem.
Và bất kể cái quy định mỗi - lần - chỉ - chơi - một - thứ của cô giáo, nó chạy xổ đến tủ và lấy cây sáo hình con ngựa, chuỗi hạt của các nàng tiên cá, cái đồng hồ hình con rồng xuống vứt vào rổ đan của cô:
-Cô nhìn đi! Tất cả những cái này đều đem từ các Thế Giới Nào Đó về cả đấy.
Cô Gia sư Cuối cùng nhìn đám đồ chơi một cách cực kỳ dửng dưng:
-Cô có phải tin rằng em đã ăn cắp cả những cái này không đây? – Cô nói. Rồi cô đặt cái rổ đựng đồ chơi xuống sàn và đứng lên – Đi với cô. Chuyện này cần phải báo cáo cho má biết ngay lập tức.
Cô ta nắm cánh tay Christopher và mặc cho nó gào: “ Em không ăn cắp! Em không ăn cắp!” cô vẫn dứt khoát dẫn nó xuống tầng dưới.
Christopher trì lại, van xin cô đừng lôi nó đi. Nó biết mình không thể nào giải thích cho má hiểu được. Cô Gia sư Cuối cùng chỉ nói:
-Em thôi đi đừng có làm ầm lên một cách đáng xấu hổ như thế. Em đã lớn rồi đấy.
Về điểm này thì tất cả các cô Gia sư đều nhất trí. Nhưng Christopher không quan tâm đến chuyện nó đã lớn. Nước mắt chảy dài htrên má nó và nó gào lên gọi tên một người mà nó biết sẽ cứu được mọi người:
-Cậu Ralph! Em sẽ giải thích với cậu Ralph!
Nghe Christopher nói thế cô Gia sư Cuối cùng liếc nhìn nó. Chỉ trong khoảnh khắc, vẻ đẹp kín đáo thoáng hiện ra trên mặt cô ta.Nhưng trước sự thất vọng của Christopher cô vẫn lôi nó đến phòng má và gõ cửa.
Má ngạc nhiên quay khỏi gương. Má nhìn Christopher mặt đỏ nhừ, nghẹn ngào và đầm đìa nước mắt. Má nhìn cô Gia sư Cuối cùng:
-Có chuyện gì thế? Nó hư à?
-Không, thưa bà – Cô Gia sư Cuối cùng nói giọng đều đều buồn tẻ - Có một chuyện xảy ra và tôi nghĩ cần phải thông báo ngay cho anh trai bà.
-Ralph ư? – má nói – Ý cô là tôi phải viết thư cho Ralph à? Hay cần phải khẩn cấp hơn?
-Thưa bà, tôi nghĩ là khẩn cấp ạ - cô Gia sư Cuối cùng ủ rũ nói – Christopher nói rằng nó muốn thú tội với cậu nó. Tôi xin mạo muội đề nghị bà triệu tập ông ấy đến ngay bây giờ.
Má ngáp dài. Cái cô Gia sư này khiến má ngấy kinh khủng. Má nói:
-Tôi sẽ cố hết sức. Nhưng tôi sẽ không chịu trách nhiệm nếu anh trai tôi bực mình. Anh ấy rất bận rộn, cô biết đấy.
Má thờ ơ kéo một trong những lọn tóc đen bóng khỏi chiếc lược cán bạc đang dùng. Rồi, thận trọng hơn, bà bắt đầu gỡ tóc khỏi cái giỏ đựng tóc rối bằng bạc và pha lê. Hầu hết đều là những sợi tóc thẫm màu của bà, nhưng trong khi Christopher nức nở rồi cố nín rồi lại nức nở khóc và nhìn những móng tay thanh tú như ngọc trai của má khéo léo ghim và rút những sợi tóc, nó thấy có một sợi đỏ hơn nhiều. Bà rút sợi đó ra. Bà trải sợi tóc bắt chéo qua sợi tóc của bà vừa rút từ chiếc lược. Rồi bà nhặt một cái gì đó có vẻ là một cái ghim cài mũ với những hột mạ vàng, và đặt cái đó ngang qua cả hai sợi tóc và gõ nhẹ lên đó bằng một móng tay sắc và sốt ruột:
-Ralph! – bà gọi – Ralph Weatherby Argent. Miranda cần gặp anh.
Hoá ra một trong những chiếc gương trên bàn trang điểm lại là một cái cửa sổ, cậu Ralph đang nhìn qua đó, có vẻ rất bực bội, và đang thắt cà vạt.
-Cái gì thế? - các nói – Hôm nay tôi bận.
-Bao giờ thì anh không bận kia chứ? – má hỏi – Này, cái cô Gia sư đó đang ngồi đây trông như suốt cả một tuần mưa như mọi khi đây này. Cô ta đem Christopher đến. Có chuyện thú tội gì đó. Anh có thể làm ơn sang đây và giải quyết chuyện đó không? Em không làm nổi.
-Cô ấy hả? - Cậu Ralph nói và nghiêng sang bên để nhìn qua chiếc gương – hay qua cửa sổ, hay gì cũng được – và khi nhìn thấy Christopher cậu nháy mắt và nở nụ cười ấm áp nhất – Cháu thân mến, cháu thân mến. Trông có vẻ phiền muộn đây. Cậu sẽ đến ngay lập tức.
Christopher nhìn cậu rời khỏi cửa sổ và đi sang một bên. Má chỉ kịp quay sang cô Gia sư và nói “Đấy, tôi đã cố hết sức rồi!” thì cửa đã bật mở và cậu Ralph bước vào.
Christopher đã quên biến chuyện nức nở vì mải chú ý đến mọi chuyện vừa xảy ra. Nó cố nghĩ xem phía bên kia bức tường của phòng trang điểm của má là cái gì. Theo như nó biết thì là cầu thang. Nó cho rằng cậu Ralph có thể có một phòng bí mật nào đó bên trong bức tường chỉ rộng có khoảng một foot ( 0.3 m), nhưng nó thiên về ý nghĩ cậu thật sự là một nhà ảo thuật. Trong khi nó khẳng định điều đó thì cậu Ralph đã kín đáo đưa cho nó một chiếc khăn tay lớn màu trắng và vui tươi bước vào giữa phòng để Christopher kịp có thì giờ lau mặt.
-Nào, có chuyện gì nào? - cậu nói.
-Chị không biết – má nói – Cô ấy sẽ giải thích, hẳn rồi.
Cậu Ralph nhướng một bên lông mày củ gừng nhìn cô Gia sư Cuối cùng.
-Tôi thấy Christopher đang chơi một thứ đồ, một thứ đồ tôi chưa thấy bao giờ - cô Gia sư Cuối cùng nói đều đều – làm bằng một thứ kim loại hoàn toàn lạ lẫm đối với tôi. Sau đó Christopher nói rằng nó còn ba thứ khác nữa, không cái nào giống nhau cả, nhưng nó không thể giải thích vì sao nó có những thứ đó.
Cậu Ralph nhìn Christopher lúc này đang giấu chiếc khăn tay ra sau lưng và có vẻ hoảng hốt nhìn lại:
-Thế nào ông tướng, với bất cứ ai thì nghe ra cũng rắc rối đấy nhỉ - cậu Ralph nói – Cháu có thể cho cậu xem qua những thứ đó và giải thích cháu lấy ở đâu ra được không?
Christopher thở ra một hơi dài vui sướng. Nó vẫn biết có thể trông cậy ở cậu Ralph sẽ cứu nó mà:
-Vâng ạ - Nó nói.
Mọi người quay lên gác, cô Gia sư Cuối cùng đi đầu tiên và Christopher sung sướng bíu lấy cánh tay to lớn và ấm áp của cậu Ralph. Lên đến nơi, cô Gia sư Cuối cùng lặng lẽ ngồi xuống tiếp tục khâu vá cứ như cô cảm thấy đã làm xong nhiệm vụ của mình. Cậu Ralph nhặt mấy chiếc chuông lên và lắc lắc:
-Trời ơi! – ông nói - Những âm thanh này thật là vô song! – Ông đem ra cửa sổ và xem xét kỹ lưỡng từng quả chuông – Đúng giữa hồng tâm! Cô thật là thông minh! Không hề giống một thứ gì khác trong vũ trụ cả. Một loại hợp kim lạ, và tôi nghĩ là mỗi quả làm bằng một hợp kim khác nhau. Trông có vẻ làm bằng tay – ông vui vẻ chỉ vào chiếc ghế thấp bên cạnh lò sưởi - Ngồi xuống đấy, ông tướng và hãy ngoan ngoãn nói cho cậu nghe làm sao cháu có những quả chuông này ở đây?
Christopher ngồi xuống, khấp khởi nôn nóng:
-Cháu đã phải ngậm nó trong mồm trong khi trèo qua Chỗ Trung Gian – nó nói.
-Không, không - cậu Ralph nói – Có vẻ như đấy gần đến đoạn cuối rồi. Hãy kể xem cháu đã làm gì từ đầu trước khi lấy được mấy quả chuông đó.
-Cháu đi xuống thung lũng để đến thành phố luyện rắn – Christopher nói.
-Không, trước nữa, ông tướng - cậu Ralph nói – Từ lúc cháu ở đây đi kia. Ví dụ cháu bắt đầu đi từ mấy giờ? Sau bữa điểm tâm à? Hay trước bữa trưa?
-Không, ban đêm cơ – Christopher giải thích – Đó là một trong những giấc mơ.
Cứ như thế, thận trọng trở lại mỗi khi Christopher bỏ qua mất một đoạn, cậu Ralph đã giúp Christopher kể lại tỉ mỉ về các giấc mơ, về Chỗ Trung gian, về cái chỗ Gần như Thế Giới Nào Đó mà nó đã đến cho đến các thung lũng của các thung lũng. Bởi vì cậu Ralph không hề tức giận mà mỗi lúc một vui mừng hơn nên Christopher kể cho ông nghe tất cả những gì nó nhớ được.
-Tôi đã bảo mà! - cậu nói, có lẽ là với cô Gia sư – Bao giờ tôi cũng tin ở linh tính của mình. Một cái gì thuộc về di truyền phải lộ ra thế này chứ! Trời ơi! ông tướng Christopher, chắc hẳn cháu là người duy nhất trên đời có thể đem những vật thể đặc từ một linh du về nhà! Cậu ngờ rằng ngay cả lão già de Witt cũng không làm nổi điều đó!
Christopher rạng rỡ mặt mày khi thấy cậu Ralph hài lòng với nó như vậy, nhưng nó không thể không căm phẫn cô Gia sư Cuối cùng:
-Thế mà cô ấy bảo là cháu ăn cắp những thứ đó.
-Đừng để ý đến cô ấy. Đàn bà bao giờ nhảy sang những kết luận sai lầm - cậu Ralph nói và châm một điếu xì gà. Nghe vậy cô Gia sư Cuối cùng nhún vai và hơi cười. Chưa bao giờ Christopher thấy vẻ đẹp ngầm của cô hiện ra rõ ràng như thế, cứ như cô ta cũng có tình cảm con người và đang tham gia một trò đùa. Cậu Ralph thổi một cụm khói xanh qua cả hai cô trò, mặt mũi sáng ngời như ánh mặt trời ló ra qua đám mây:
-Nào, ông tướng - cậu Ralph nói - Việc tiếp theo là chúng ta phải làm vài thử nghiệm để kiểm tra năng khiếu này của cháu. Cháu có thể kiểm soát các giấc mơ đó không? Cháu có thể nói kà khi nào cháu sắp sửa đi tới cái chỗ Gần như Thế Giới Nào Đó của cháu không?
Christopher đã nghĩ đến chuyện đó:
-Cứ muốn là cháu đi – Nó nói.
-Vậy cháu có phản đối việc thực hiện cho ta một thử nghiệm, ví dụ tối mai được không? - Cậu Ralph nói.
-Cháu có thể làm ngay tối nay – Christopher xung phong.
-Không, tối mai - cậu Ralph nói – Cậu cần có một ngày để chuẩn bị các thứ. Và khi cháu đi, thì đây là điều cậu muốn cháu làm - Cậu dướn người tới và cầm điếu xì gà chỉ vào mặt Christopher để nhấn mạnh là ông rất nghiêm túc – Khi nào sẵn sàng thì cháu cứ đi như mọi khi, và cố làm cho cậu hai thí nghiệm. Thứ nhất, cậu sẽ thu xếp để có một người chờ cháu ở Chỗ Trung Gian của cháu. Cậu muốn cháu thử cố xem có thể tìm thấy người đó không. Có thể cháu sẽ phải hét to để tìm anh ta - cậu cũng không biết nữa. Bản thân cậu không phải là một linh hành gia – nhưng dù sao thì cháu cũng cứ trèo quanh và thử xem có thể tiếp xúc với ông ta không. Nếu cháu gặp được ông ta thì sau đó sẽ làm thí nghiệm thứ hai. Người đó sẽ nói cho cháu biết thí nghiệm ấy là gì. Và nếu cả hai thành công thì cũng ta có thể làm vài thí nghiệm nữa. Cháu nghĩ cháu có làm được việc đó không? Cháu sẽ giúp, đúng không, ông tướng?
-Vâng! –Christopher đáp.
Cậu Ralph đứng dậy và vỗ vai nó:
-Chú nhóc giỏi lắm. Đừng để cho ai đánh lừa nhé, ông tướng! Cháu được trời ban cho một năng khiếu rất thú vị và quan trọng. Và điều rất quan trọng là cậu phải khuyên cháu không được nói về chuyện này với bất cứ ai trừ cậu và cô Bell kia. Đừng nói cho bất cứ ai biết, kể cả má cháu. Được không?
-Vâng ạ -Christopher nói. Thật tuyệt vời khi cậu Ralph cho là nó quan trọng. Nó rất mừng và vui sướng rằng nó có thể làm còn hơn cả lời dặn của cậu Ralph là không nói với ai. Điều đó quá dễ. Bởi vì làm gì có ai để mà nói.
-Vậy đó sẽ là bí mật của chúng ta - cậu Ralph nói và đi ra cửa – Chỉ có ba chúng ta – và dĩ nhiên là người mà cậu sẽ cử tới gặp cháu nữa chứ. Đừng quên là cháu sẽ phải cố công tìm anh ta đấy, nhớ không?
-Cháu sẽ không quên đâu – Christopher hăng hái hứa.
-Chú nhóc giỏi lắm - cậu Ralph nói và đi ra cửa cùng với một đụn khói xì gà.
Đại Pháp Sư Kế Vị Đại Pháp Sư Kế Vị - Dyanna John Đại Pháp Sư Kế Vị