Cuối Dòng Sông epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 2
oharu đã gọi đến nơi làm thêm của Togame. Nó biết khi được quản lý trạm xăng chuyển lời “Nói là chị xin lỗi. Về nhà đi”. Nhà nó không có điện thoại, hẳn là Koharu đã gọi đến từ điện thoại công cộng.
Tuyết sáng nay hãy còn chưa tan, đêm đến lại còn rơi thêm. Vốn dĩ nó định sẽ kể rõ sự tình để xin ông chủ cho ngủ nhờ tại phòng chờ, may mắn là hiểu lầm đã được sáng tỏ.
Vừa về đến nhà, dường như ai đó đã nghe thấy tiếng kéo cửa nên từ cuối căn phòng vọng lên tiếng chân lịch bịch chạy đến. “Về rồi hả” Koharu ra đón nó với vẻ mặt ngượng ngùng. Trong đêm tuyết rơi bị gán cho danh ăn trộm rồi bị đuổi ra ngoài…… cục tức trong nó vẫn chưa trôi đi hết. Togame không trả lời định bước vào nhà thì chị nó ra lệnh “chờ chút. Đứng đây đi”. Koharu quay về phòng rồi tay cầm áo khoác và ví bước ra.
“Ra ngoài chút đi”
Bên ngoài tuyết đang rơi lạnh lẽo. Chẳng đào đâu ra tâm trạng để nhàn nhã tản bộ. Togame nghĩ không phải chứ, vừa định mở miệng phản đối thì chợt nhận ra có thể chị nó không muốn nói chuyện ở nơi Shunsuke có thể nghe thấy.
“……đi đâu thế”
Vừa nghĩ tới liền thấy Shunsuke ló đầu ra khỏi phòng. Câu hỏi của thằng bé có vẻ dành cho Koharu, nhưng không có vẻ gì cho thấy đương sự sẽ trả lời.
“Anh ra ngoài một chút”
Dù Togame đã trả lời thay chị, Shunsuke vẫn nhìn về phía này với một vẻ mặt bất an.
“Hai người sẽ về nhà chứ?”
Nó đã không về nhà cả một đêm. Có lẽ vì thế nên thằng bé thấy lo lắng cũng nên.
“Tất nhiên là về rồi”
Mặc kệ Togame đang nói chuyện với Shunsuke, Koharu nắm lấy tay nó nói “Đi thôi”. Ra khỏi nhà, bước bộ trong giá rét. Koharu cũng không nói cho nó biết rằng sẽ đi đâu. Giữa đường cô rẽ vào cửa hàng tiện lợi, hỏi Togame “Chị khao mày. Bánh bao thịt với bánh bao đậu, chọn cái nào?”. Với một Koharu luôn dè xẻn từng đồng cắc thì lần này đúng là quá hào phóng. Chẳng lẽ, đây là quà tạ lỗi cho những chuyện đêm qua, nghĩ thế nó không khách sáo đáp “bánh bao thịt”.
“Còn phần Shunsuke đâu?”
Nó hỏi nhưng Koharu không trả lời, chỉ mua phần cho mình và Togame. Cả hai người cùng căng má nhai bánh bao thịt vừa rảo bước. Trong đêm lạnh lẽo, với một cái bụng rỗng thì chẳng còn gì sánh bằng bánh bao thịt.
“Mày, tối qua ngủ đâu vậy?”
“Nhà đứa học cùng lớp”
Kohara quay người lại với vẻ kinh ngạc.
“Mày, cũng có bạn nữa”
“Không phải bạn”
“Nhưng mà cho ngủ nhờ nếu không phải bạn thì là gì? Tốt quá rồi, nếu vậy thì chắc là ấm cúng rồi đúng không. Tối qua tuyết rơi lạnh quá mà”
Koharu đút miếng bánh bao thịt cuối cùng vào miệng với vẻ đầy tiếc rẻ, nói gọn lỏn “Vừa xài xa xỉ mất rồi”. Trong lúc đang thất thểu bước bộ, cả hai đi lên cây cầu tối qua nó bị ăn tát.
“Hôm qua nói mày là ăn trộm, chị xin lỗi”
Cuối cùng Koharu đã tạ lỗi.
“Em đã nói rồi mà”
“Xin lỗi”
Koharu dựa lưng vào thành cầu, những giọt nước lăn tí tách từ khóe mắt cô.
“……sao lại khóc cơ chứ. Đã biết thủ phạm không phải là em rồi mà”
“Không phải là mày nhưng mà tiền thì mất thật rồi. Những ba mươi ngàn yên”
“Nếu vậy thì ai, ai đã……”
Đang nói nửa chừng, Togame chợt có một dự cảm không hay. Không thể nào……
“Hôm nay, chị đi làm về có quét dọn nhà cửa. Xong rồi thấy trong thùng rác có vỏ hộp của máy chơi game. Nghĩ quái sao trong nhà mình lại có thứ này……ban đầu chị cứ tưởng là mày, nhưng rồi nghĩ có khi nào… thử lục trong chỗ để đồ của Shunsuke thì tìm được một cái máy chơi game. Mới hỏi nó cái này từ đâu ra thì nó trả lời là mượn của bạn, trông bộ dạng rất sợ sệt. Chị tra hỏi thì nó mới thú nhận là đã trộm tiền của chị để mua máy chơi game. Nếu không có thứ đó, nó sẽ không theo kịp bạn bè sẽ bị xa lánh. Thật tệ hại”
Koharu ấn đôi bàn tay đỏ ửng bởi giá lạnh vào mí mắt của mình.
“Thằng nhóc đó, chẳng biết cái gì hết. Nhà mình nghèo đói đến thế nào, chẳng biết một tí ti gì hết. Để có cái ăn thôi cũng phải chật vật đến thế nào. Lúc chị cỡ tuổi Shunsuke thì đã biết rồi. Biết rõ nhà mình nghèo thế nào rồi”
“Em nghĩ làm gì có chuyện Shunsuke không hiểu. Chỉ là……”
Koharu lắc đầu.
“Không biết đâu. Bởi vậy nên mới có thể thản nhiên làm ra việc thế này. Cả tiền nợ, cả tiền viện phí của ba, có hàng đống thứ phải thanh toán. Bữa nào chị cũng phải đi làm kể cả ngày nghỉ lẫn chủ nhật. Cả mày đi học về cũng phải làm thêm còn gì. Những chuyện đó đâu phải vì bản thân mình, tất cả đều là vì gia đình hết. Từ khi đi làm tao chưa từng đi mua đồ mới lần nào. Tất cả toàn là đồ cũ người trong xưởng cho thôi. Vì không có tiền nên tao……tao…….”
Nó ôm lấy thân thể mảnh khảnh trước mặt. Koharu như chỉ chờ điều đó rồi níu lấy Togame.
“Tao ức, ức lắm, ức thật đó. Tao luôn tin tưởng gia đình. Mày nói xem tao có thể tin tưởng ai ngoài gia đình cơ chứ. Bị cái gia đình này phản bội, tao biết làm thế nào bây giờ. Tao cố gắng cho đến bây giờ là vì cái gì chứ……”
Koharu khóc một hồi lâu, sau đó rốt cục lại rời khỏi Togame.
“……tao hiểu tâm trạng của Shunsuke chứ. Thì đó tao cũng muốn làm đứa học sinh tiểu học hay học sinh trung học bình thường mà. Cũng muốn có thứ mà bạn bè mình có, nói chuyện với bạn bè về người mình thích hay gì đó. Tao có muốn bị bắt nạt đâu. Có muốn bị bạn bè xa lánh đâu. Tao cũng muốn có bạn bè……”
Lau đi những giọt nước nơi khóe mắt, Koharu cúi đầu xuống.
“Nếu như không có tiền nợ của ba, chắc mình đã có một cuộc sống bình thường hơn một chút. ……cơm cũng được ăn đến chừng nào no mới thôi. Ah~ah, sao nhà mình lại không được bình thường chứ. Đã cố gắng đến vậy, tại sao cứ phải gặp mấy tình cảnh thê thảm như vậy chứ. Nếu như mẹ còn sống, chắc sẽ đỡ hơn một chút……”
“Sẽ xong thôi”
Koharu ngẩng mặt lên.
“Cảnh hiện tại sẽ không tiếp tục mãi đâu. Chỉ cần em đi làm, tiền nợ sẽ trả nhanh thôi”
Nếu được vậy thì tốt, Koharu gật gù một cách khó hiểu.
“Giá như tao có thể làm việc ở mấy câu lạc bộ đêm ha. Cứ nghĩ nếu làm vậy thì sẽ có thể trả tiền nợ nhanh hơn nhưng mà tao đã bị nói thẳng thừng như vậy nè, đứa xấu xí như mày thì không kiếm ra tiền đâu. Tại tao giống ba mà”
Koharu nắm cả hai tay vào thanh lan can phủ đầy tuyết. Có cảm giác chị mình sẽ cứ thế mà lao xuống nên nó cứ đứng sát bên cạnh. Bằng đôi mắt nhỏ xíu của mình, Koharu nhìn chằm chằm vào dòng nước tăm tối như muốn bị hút sâu xuống.
“Cứ nhìn thấy mặt nước đêm lại nhớ. Ba đã rải tro cốt của mẹ xuống dòng nước.
“……là vứt thì đúng hơn”
“Là rải mà”
Koharu phủ nhận bằng một giọng điệu chắc nịch.
“Thay vì đem đi chôn ở đâu đó, cách này vẫn hay hơn nhiều. Ba là người chẳng có chỗ nào tốt, nhưng riêng điểm đó thì được”
“Nói là bắt chước trong phim chứ gì. Dù em chưa coi cái đó lần nào”
“Mày cũng được coi chung với mẹ rồi mà. Nhưng nhỏ quá nên không nhớ đó thôi. Phim đó tên là “river’s end”……”
Những ngón tay đỏ ửng đang nắm chặt lan can run nhè nhẹ. Togame nắm lấy tay Koharu rồi rảo bước.
“Đi đâu đó?”
“Về nhà chứ đâu. ……lạnh quá”
“Nói cũng đúng”
Koharu cũng bước đi theo. Bàn tay đang nằm trong tay nó, lạnh như băng, tưởng chừng như không phải tay người.
“……không làm đám tang gì hết, chỉ đốt xác thôi thì mất khoảng bao nhiêu ấy nhỉ”
“Nói ông già hả?”
“Uhm. Thì đó…… xem chừng, chắc cũng sắp rồi”
“……cũng đúng”
Những ngón tay cứng đờ của Koharu, nắm chặt ngón tay của Togame.
“Muốn được đau buồn như người bình thường……”
Koharu thì thầm.
“Tao muốn được đau buồn trước việc ba mình mình sắp chết. Không muốn phải suy nghĩ đến tiền tang lễ hay gì đó. Muốn được bình thường, như mọi người. Cũng muốn đi học cấp ba như mọi người”
Togame quay đầu lại.
“Muốn đến trường rồi nói chuyện với bạn bè. Tao ghét học hành, nhưng cũng muốn làm thử. Tốt nghiệp cấp ba xong sẽ vào trường dạy nghề học làm nhà tạo mẫu tóc, muốn làm tóc, cho ngôi sao truyền hình chẳng hạn”
“……chừng nào trả hết nợ xong, rồi sẽ đi được”
Koharu cười ha hả bằng vẻ mặt như sắp khóc đến nơi.
“Mày phải học hành đàng hoàng đó. Cứ trốn tiết hoài rồi lưu ban là tao siết cổ”
Koharu bước đi nhanh hơn một chút.
“Mày có bạn rồi, tốt quá còn gì”
“Đã nói không phải mà”
“……cũng may mà có mày”
Koharu khẽ thì thầm.
“Chị thật may mắn vì có mày. Có em trai, thật tốt làm sao”
……cả hai cứ thế tay trong tay cho đến khi về đến nhà. Nghĩ lại, thì hình như nó đã không được nắm tay chị suốt từ khi hết tiểu học đến nay.
.
.
Vừa kéo cánh cửa ra, Shunsuke đã đến ngoài ngoài hành lang. Tiếng đôi chân rất gấp gáp, nhưng đến khi nhìn vào anh chị thằng bé vội cúi mặt xuống.
Togame bước lên hành lang liền túm ngực áo Shunsuke. Sau đó giơ cao đánh khẽ……bạt tai Shunsuke với một sức vừa phải. Shunsuke liền ngồi thụp xuống, khóc òa như đám rơm bắt được lửa.
“khoan, khoan đã ngừng lại đi”
Koharu vội vàng lao đến, ôm lấy Shunsuke như muốn bảo vệ thằng bé.
“Chị đã mắng rồi. Đã có mắng Shunsuke hẳn hòi rồi nên, đủ rồi”
Shunsuke che chắn đầu mình bằng cả hai tay, không ngừng lặp lại câu “em xin lỗi” “em xin lỗi”. Togame ngồi xổm trước mặt Shunsuke.
“Nhà mình, nghèo lắm biết không”
“……em biết”
Shunsuke vẫn cúi đầu, trả lời trong run rẩy.
“Chỉ mỗi mình em lúc nào cũng mặc cùng một bộ đồ. Chỉ mỗi mình em không có máy chơi game. Em……chỉ được ăn quà vặt khi ở nhà người khác”.
Những câu nói xát muối vào lòng nó.
“Shunsuke, mượn đồ của người khác, xin đồ của người khác có thấy xấu hổ không?”
Cậu em trai gật đầu.
“Vậy hả. Nhưng mà, ăn cắp đồ của người khác còn xấu hổ hơn nhận đồ bố thí nhiều. Riêng điều đó em phải nhớ cho kỹ”
Togame ôm em trai đang nức nở gọi “anh hai, anh hai……” như một đứa trẻ mẫu giáo vào lòng.
“Lần sau mà còn làm nữa, là đuổi ra khỏi nhà biết chưa”
Shunsuke ôm lấy cổ của Togame bằng cả hai tay, vừa khóc vừa lặp đi lặp lại “em sẽ không làm nữa, tuyệt đối không làm nữa”.
.
… …
.
Nó nhận ra từ khi tiết học bắt đầu. Trong bàn học có thứ gì đấy. Đưa tay vào thì có tiếng loạt xoạt và thứ nó chạm trúng khá là mềm. Hồi tiểu học, đã có lần nó bị bạn học nhét rác hay đồ ăn trưa thừa vào hộc bàn. Nhớ đến cảm giác của bàn tay khi đó, nó có một dự cảm không hay.
Chuẩn bị tinh thần cho thứ tệ hại nhất rồi lôi ra, thì hóa ra trong đó là bánh mì lạt. Trong cái bọc sáu miếng còn bốn miếng bánh mì. Dù có vết ai đó đã mở ra trước rồi, nhưng hạn sử dụng vẫn còn. Quay mặt lại, ánh mắt vừa chạm nhau Ninomiya bèn tránh ánh nhìn của nó một cách cố ý.
.
Giờ nghỉ trưa, nó cầm bánh mì lạt lên sân thượng, ngồi ăn ở một nơi không có ánh mắt người khác. Trong lúc ấy thì có một cái bóng tiến đến gần nó.
“Cái đó, ngon không?”
Nó lơ đi, cho phần còn lại vào miệng. Ninomiya bèn trưng ra bộ mặt chưng hửng.
“……bánh mì đó, là tui bỏ vào hộc bàn”
Ăn xong miếng cuối cùng nó vo tròn bao nilon rồi nhét vào túi áo Ninomiya.
“Cảm ơn đã chiêu đãi”
Vừa định trở về phòng học thì Ninomiya gọi nó lại “chờ đã”.
“Ông không còn gì để nói với tui nữa hả”
“Cảm ơn đã chiêu đãi”
“Không phải vậy, chẳng lẽ ông không biết ơn tui dữ dội hả”
“Dù sao với mày đây cũng chỉ là tiện tay đưa đồ ăn cho con chó bên đường thôi chứ gì”
Ninomiya bặm môi.
“Tao cũng không có nói là cần mày cho, là mày tự ý đưa tao thôi”
Togame díu mắt lại.
“Đừng có mong con chó đáp lại gì chứ”
Nó mặc kệ Ninomiya, trở về phòng học. Gục đầu xuống bàn nhắm mắt lại. Bữa nay được ăn trưa thật tốt. Chắc ngày mai sẽ không có nữa. Ninomiya sẽ không cho bánh mì lạt vào hộc bàn thêm lần nào nữa. Những dự đoán thế này nó chưa từng trật bao giờ.
.
……
.
……trái ngược với dự đoán đấy của nó, ngày hôm sau trong hộc bàn vẫn có bánh mì. Nó nhận lấy không chút ngần ngại. Ăn sạch. Ngày hôm sau đó, rồi lại ngày hôm sau đó nữa, mỗi ngày hộc bàn nó bắt đầu xuất hiện những loại bánh mì không giống nhau.
Một sự bố thí chưa từng bị gián đoạn. Nó dần dần hồ nghi một chút đến những bữa ăn liên tiếp. Buổi trưa có gì bỏ bụng thì tốt nhưng điều đó sẽ không chỉ đơn thuần ngừng lại ở chỗ “được no bụng”. Nó cũng không biết Ninomiya đang suy nghĩ điều gì. Nếu chỉ hứng lên cho chó ăn thì như vậy là quá lâu.
Đến tuần thứ ba kể từ khi bắt đầu được cho bánh, sau khi ăn xong phần bánh mì tại sân thượng nó quay về lớp. Vây quanh chỗ ngồi của Ninomiya là lũ bạn thân thường trực của nó……Shibasaki, Itou, Hamaguchi tập trung đầy đủ cả bộ. Rồi cả bọn cùng nhìn lên Togame đang đứng yên trước mặt chúng với vẻ nghi hoặc.
“Nè, qua đây chút”
Nói thế xong, ngoài Ninomiya ra ba người còn lại cùng nhìn vào mặt nhau. Chúng không rõ người bị gọi là ai.
“Ninomiya, qua đây”
Ninomiya đứng dậy. Shibasaki lên tiếng “Nè, không sao chứ” với vẻ lo lắng. Ninomiya cười nói “không sao, không sao” rồi đi theo sau Togame. Vốn dĩ chỉ cần đến chỗ có thể nói chuyện riêng hai người là được, thế nhưng chân nó lại tự động bước lên sân thượng.
“Đừng có đem bánh mì đến nữa”
Ninomiya chớp chớp mắt, rồi nghẹo cổ ra chiều đang suy nghĩ.
“Nghĩa là muốn ăn cơm hay sao?”
“Không cần cái gì hết”
“Nhưng mà, nếu tui không đem lên thì ông sẽ không có đồ ăn trưa”
“Vậy cũng được”
“Nhưng mà đói bụng thì sao. Đừng để ý. Cái đó là đồ tui ăn sáng còn dư. Mặc dù gần đây, mẹ tui cũng có nói mày ăn được nhiều bánh mì quá nhỉ”
“Tao không muốn bị quen”
Togame nhún vai.
“Tao quen nhịn bữa trưa rồi. Tao đã không ăn trưa suốt từ thời trung học. Đến bây giờ mà còn ăn thế này, đến chừng không có bữa trưa, phải tập nhịn ăn lại thì mệt lắm.”
“Có sao đâu chỉ là bánh mì còn dư thôi mà, ngày nào tui cũng sẽ đem cho ông”
Ninomiya ngơ ngác nói.
“Nếu vậy tui sẽ đem đồ ăn lên cho đến khi ông tốt nghiệp vậy? Tui, cũng có trách nhiệm lắm đó. Hồi tiểu học cũng vậy, tui đã cho cá vàng ăn đâu ra đó suốt một năm”
Có cảm giác vấn đề không nằm ở chỗ này……nhưng nó không biết phải nói gì. Sự yên lặng kỳ diệu tiếp tục kéo dài.
“Ông đó, cắt tóc ở đâu vậy?”
“Tóc?”
Đang nói chuyện về bánh mì không hiểu sao lại chuyển sang đề tài tóc.
“Trước giờ tui cứ thấy tóc của ông nhìn được ghê”
“Tóc thì là Koharu……”
“Koharu là ai?”
“Chị gái”
“Ông, có chị gái hả?”
Ninomiya trưng ra một gương mặt kinh ngạc cực độ.
“Có không được chắc”
”Đừng có sừng sộ lên vậy. Tại vì ông cho người ta có cảm giác là con một mà”
Nhai kẹo cao su không? Ninomiya hỏi thì nó gật đầu. Thế rồi cậu nhóc rút từ trong túi áo ra một chiếc mời nó. Miếng kẹo cao su hương nho, tỏa hơi nồng nhẹ nhàng sưởi ấm nó.
Ninimiya vừa chóp chép nhai kẹo cao su vừa nói.
“Tui đó mà, lúc đầu rất muốn thử bắt chuyện với ông. Nói sao ha, ông vừa cao, nhìn lại nam tính nữa”.
Togame hồi tiểu học thì bị bắt nạt, lúc trung học thì bị cả lớp xem như người vô hình, lên cấp ba thì vào một trường trung học công nghiệp mà hơn chín mươi phần trăm là nam sinh. Đây là lần đầu tiên có người khen ngợi về vẻ bề ngoài của nó trước mặt nó. Những ngôn từ lạ lẫm khiến sống lưng nó nhồn nhột vì ngượng.
“Tui cứ nghĩ ông lúc nào cũng làm ra vẻ khinh khỉnh, xem tụi này giống lũ ngốc. Nhưng mà lại đi ăn đồ người ta vứt đi, rồi thì đùng một cái thành người vô gia cư, đúng là không hiểu nổi. Làm gì đó cho ông mà thái độ của ông vẫn cứ kiêu căng, làm tui tức anh ách, nhưng cứ cái gì liên quan đến đồ ăn thì phản ứng của ông lại dễ chịu hơn một chút”.
Trời không nóng, song mồ hôi vã ra trên trán nó. Nếu đã tức tối thì đừng có đến gần, nó nhủ thầm trong lòng.
“Chị của ông đó mà, có chịu cắt tóc cho tui không nhỉ”
“…tự đi mà nhờ”
“Nhờ, nhưng mà tui có biết chị của ông đâu”
Togame mặc kệ Ninomiya, rời khỏi sân thượng một mình. Đến cầu thang thì thằng nhóc đuổi kịp.
“Nè, lần sau tui đến nhà ông có được không? Nếu được vậy thì tự tui sẽ nói với chị ông”
“Mày, nói nhiều quá”
Togame quát, Ninomiya cụp mắt xuống lẩm bẩm “miệng sinh ra để nói mà, có sao đâu”.
.
… …
.
Đang ngồi trên chiếc bàn thấp tại phòng khách làm bài thu hoạch để nộp cho ngày mai, nó nhìn thấy Shunsuke bước vào. Cậu em ngồi vào phía bàn đối diện nó. Togame ngẩng mặt lên, bắt được ánh mắt Shunsuke.
“Hử, sao thế?”
Shunsuke cụp mắt xuống nói “ư…m” một cách mập mờ.
“Chị hai ấy, kỳ lắm”
“Kỳ như thế nào?”
“Lúc nào cũng bảo em vòi nước mở ra phải tắt ngay, vậy mà giờ lại cho nó chảy suốt”
“Em tắt là được mà”
Togame gãi gãi thái dương mình bằng đầu gôm của bút chì bấm.
“Chị hai đang đứng trước vòi nước mà. Em đã hỏi chị sao vậy mà chị ấy vẫn không trả lời”.
Shunsuke đang lo lắng, không còn cách nào khác Togame bèn đi đến nhà bếp thì thấy Koharu đang rửa chén. Tuy nhiên tay cô thì đang bất động, còn nước thì vẫn cứ chảy.
“Nè”
Nó gọi nhưng không có tiếng trả lời. Bèn đến gần rồi nắm lấy vai cô.
“Hả? gì thế?”
Cô kinh ngạc như muốn nhảy dựng lên. Dường như Koharu đã không hề nhận ra việc cậu em trai đang đứng đàng sau mình.
“Đừng có bất thình lình thế, làm giật mình”
“Hồi nãy em có gọi rồi”
“Hả, vậy à? Đầu óc chị đang ở đâu ấy lên không để ý”
Rồi như một con robot được nhấn công tắc, Koharu bắt đầu lục đục rửa bát đĩa.
“Chị, có chuyện gì à?”
”…có chuyện gì là chuyện gì chứ?”
Koharu không nhìn về phía nó.
“Đừng nói là, tình hình ba mình xấu đi. Em, toàn lo cắm đầu làm thêm, chưa đi gặp mặt lần nào”
Tiếng rửa bát đĩa loang choang ồn ào.
“Ba không có biến chuyển gì đâu. Chỉ toàn nằm bẹp trên giường, quát tháo bắt đem rượu đến đây thôi”
Có vẻ đã rửa xong xuôi, Koharu khóa vòi nước lai. Cô lau hai tay lên vạt tạp dề rồi thở dài “chắc là, chị mệt đấy thôi”.
Hình như cô lại vừa cắt tóc, hai bên tóc cao đến tận tại. Y hệt một thằng con trai. Togame túm mái tóc đã hơi dài của mình.
“Tóc của em ấy, lần nào chị cũng cắt bừa hả?”
“Nói cắt bừa chắc là cắt bừa thật nhỉ. Lần này là kiểu của Nemoto kun”
“Nemoto là ai?”
Koharu cau mày nói “không biết à?”
“Là diễn viên mới nổi gần đây. Chị, thích gương mặt kiểu đó lắm”
Togame gãi gãi đầu.
“Mái tóc này, có người bảo là đẹp trai đấy. Thằng nhãi đó cũng muốn chị cắt cho nó nữa…”
Gương mặt u ám đâu đó của Koharu bỗng chốc sáng bừng lên như được ai thắp đèn lên vậy.
“Thật chứ! Cả bản thân chị cũng nghĩ, mái tóc mày lần này mình cắt lên tay rồi đấy. Quả nhiên người ta nhìn là biết ngay. Được được, cứ dẫn thằng bé đó đến đây. Chị sẽ cắt cho nó”
“Gì, làm vậy làm gì”
Nó lùi người về sau, cánh tay liền bị bắt lấy. Qua lớp áo sơ mi, nó cảm nhận được bàn tay Koharu quả nhiên rất lạnh.
“Có sao đâu. Chị cũng muốn cắt tóc cho đứa con trai khác ngoài mày nữa mà. Nhưng mà thứ bảy chủ nhật cũng phải đi làm thêm nữa… phải rồi, ngày mốt trạm xăng chỗ mày nghỉ đúng không. Ngày đó được đấy. Buổi tối nhưng mà, nói người ta ăn cơm rồi mới tới nhé. Nhà mình không có dư gạo đâu”
Trông Koharu phấn khởi, Togame đứng cách xa cô một chút, hơi cúi đầu lẩm bẩm “không phải chứ…”.
.
… …
.
Tám giờ tối, sau khi chờ nhau trước cửa hàng tiện lợi nó đưa Ninomiya về nhà mình.
“woa, nhà ông tồi tàn nhỉ”
Vừa trông thấy toàn diện mạo ngôi nhà hiện lên dưới ánh đèn đường, Ninomiya đã không nể nang nói tuột ra.
“Vẫn còn tốt hơn ngủ ngoài đường”
Trong lúc Togame mở khóa cánh cửa kéo, Ninomiya lên tiếng “ông có thấy, cách mình so sánh cực đoan quá không?”
“Ý mày là sao?”
“Là sao, là y như tui nói đó. Cực đoan như sống và chết đó”
“Chẳng hiểu mày nói gì”
Cánh cửa nhà vừa mở ra, Koharu đã đến tận hành lang để đón khách.
“Mời vào nhà, Ninomiya kun. Tôi là chị gái của Shunji, tên Koharu”
Koharu nở nụ cười rạng rỡ, phút chốc Ninomiya đỏ mặt.
“Ah, chà, chào chị. Mong chị giúp đỡ. Không phải, xin làm phiền cả nhà. Còn nữa cái này, mời cả nhà”
Trong chiếc túi cửa hàng tiện lợi, thể nào cũng là quà chào hỏi.
“Chuyện là, em không có tiền trả tiền cắt tóc nên…, đồ cống nạp ạ”
“Ơ, em đâu cần khách sáo vậy chứ”
Trước bịch quà vặt, tâm trạng đã phấn khởi từ sáng của Koharu lại càng thêm hào hứng. Ninomiya được đưa đến phòng sinh hoạt, cho ngồi xuống cái sân khấu được thiết kế đặc biệt bằng cách trải những tờ báo ra và đặt lên đấy một cái ghế.
“Em… nếu, nếu được, nhờ chị cắt giống như của Togame ấy…”
Ninomiya nói lên nguyện vọng của mình thì Kohara nhíu mày “hừmm”.
“Gương mặt Shunji hình tam giác ngược nên chị mới cắt kiểu Nemoto kun, nhưng mặt Ninomiya kun thì hơi dài đấy nhỉ. Chị nghĩ nếu thế thì nên để tóc mái dài sao cho trông có chiều ngang một chút thì hợp hơn. Ví dụ như kiểu của Mihara kun trong RAYS chẳng hạn”
“Vậy, nhờ chị cắt cho em kiểu ấy”
Koharu cười rạng rỡ, bắt đầu tỉa tóc cho Ninomiya. Gương mặt căng thẳng cực độ của Ninomiya trông rất tếu, nên Togame ngồi xem chung với Shunsuke. Cùng với tiếng kéo xoạch xoạch, từng nhúm tóc của Ninomiya rơi xuống mặt báo. Mái tóc của Togame đã luôn do Koharu cắt từ khi nó biết chuyện, nhưng đó chỉ là cây kéo gia dụng thông thường. Ngày nhận được bộ kéo chuyên nghiệp cũ từ một bà lão làm chung xưởng có con gái làm thợ cắt tóc hay gì đấy, Koharu đã sung sướng đến độ cắt tóc cho cả nhà, tính luôn ông bố.
Có thể bởi gương mặt tập trung của Koharu khi cắt. Cậu nhóc hay líu lo Ninomiya cũng im thim thít như con mèo đến nhà người lạ. Chưa đến ba mươi phút sau, mái tóc của Ninomiya đã tươm tất đâu vào đấy. Mái tóc mới hợp với gương mặt thằng nhóc, trông có vẻ chững chạc. Cả người ngoài trông thấy cũng nghĩ thế, với Ninomiya, người đã không được nhìn mặt mình lần nào từ lúc bắt đầu có vẻ rất kinh ngạc trước bộ dạng của chính mình sau khi cắt tóc.
“Cừ quá… Koharu san, cừ thật đó! Cứ như chuyên nghiệp! Sao, sao mà em, có cảm giác mình bảnh trai hơn rồi”
Ngồi một bên nghe thì cậu chẳng khác thằng ngốc nhảy cẫng lên, song Ninomiya cứ khen liên hồi “tuyệt quá, tuyệt quá” như bị ma ám,khiến Koharu rất vui mừng.
Sau khi thu dọn mớ tóc lẫn giấy báo, cả bốn người cùng ăn quà vặt và uống nước trái cây Ninomiya đã mua. Thông thường, nhà nó không bao giờ mua quà vặt cho nên Shunsuke đã hai má căng phồng đồ ăn, nhai ngấu nghiến như loài sóc trước kỳ ngủ đông.
Ninomiya ban đầu còn căng thẳng trước mặt Koharu nhưng chẳng mấy chốc đã huyên thuyên như mọi khi, có vẻ cậu đã không còn thấy lạ nữa.
“Ban đầu ấy, em sợ Togame lắm. Cậu ấy không nói chuyện với ai hết, mặt cứ lạnh như tiền nên không ai biết là đang nghĩ gì”
Koharu cười ha hả trước màn “lời nói của trái tim” trước mặt nhân vật.
“Sở dĩ thằng nhóc này không nói gì ấy, chỉ là bởi trong đầu nó không suy nghĩ gì hết thôi”
“Nhưng mà, em thuộc dạng không nói gì đó là không chịu được, cho nên ngược lại rất ganh tỵ với Togame. Nói đúng hơn là, chị có thấy là người ít nói nhìn rất bảnh không?”
“Ghê chưa, mày nhìn bảnh đó”
Nó thấy phiền khi phải phản bác lại, nên cứ gật đầu đại khái.
“Không phải nói giỡn đâu, thật đó. Như là, chiều cao nói lên sự tồn tại vậy đó”
Koharu cười phì cả ra, vỗ vai Togame bồm bộp.
“Này này Shunji, nghe thấy chưa? Mày đã thành một nhân vật vĩ đại rồi đó”
Trong cả đám, người nói chuyện chỉ có hai, Ninomiya và Koharu, song không khí lúc này không tồi chút nào. Điều đáng mừng hơn cả là trông Koharu có vẻ vui. Ninomiya bắt chước điệu bộ của thầy chủ nhiệm cọp hói khiến Koharu, mặc dù không biết cọp hói là ai, cũng phải ôm bụng cười nắc nẻ.
“Ah, Ninomiya kun. Cũng đến lúc phải về rồi nhỉ, không thì ba mẹ sẽ lo lắng đấy”
Koharu trông lên đồng hồ treo tường. Đã quá mười một giờ.
“À. Ba mẹ em đi làm hết rồi, không ai ở nhà nên không sao đâu”
Thế rồi Koharu chống tay ngang hông nói “không được”.
“Ninomiya kun là trẻ vị thành niên, nên không được đi khuya”
Bị Koharu hối về, Ninomiya mới đứng dậy nói “vậy thì, xin phép cả nhà…” đầy vẻ tiếc nuối. Koharu đã tiễn thằng bé đến tận cửa, cô cười “hôm nay chị vui lắm. Lần sau lại đến chơi nữa nhé”.
Ninomiya ngần ngừ trước cửa rồi nói “Togame, tiễn tui một chút đi”.
“Phiền quá”.
“Đến kia thôi mà”
Không cách nào khác, cả hai cùng ra ngoài. Ninomiya dắt xe đạp, bước đi bên cạnh Togame.
“Hôm nay vui ghê”
Ninomiya bỗng dưng nói gọn lỏn.
“Vui thật đó. Không hiểu sao tôi không muốn về nhà. Ông đó, có chị sướng ghê”
“Chia cho mày một người nhé”
“Eo ơi, ông nói giỡn không buồn cười chút nào”
Ninomiya nhún vai, cười khùng khục. Những tiếng cười khùng khục như đang nhớ lại chuyện ban nãy cũng từ từ nhỏ dần.
“Tui lại đến nhà ông nữa được không? Tui sẽ xin ba mẹ đàng hoàng, nên lần sau cho tui ngủ lại nha”
“Không có chăn nệm dư”
“Xài chung với ông là được mà”
Togame chỉ trả lời cụt ngủn, Ninomiya vẫn nói không ngớt miệng. Và khi chúng nhận ra thì căn hộ trong trí nhớ đã hiện ra trước mắt. Trước điều đó, Ninomiya khẽ thốt lên “ah”, rồi bày ra một gương mặt đắc ý cười ranh mãnh.
“Hè hè, tui đã bắt ông đưa đến tận nhà luôn nè”
Dứt lời, nó phóng lên xe đạp.
“Thôi, thứ hai gặp lại trên trường nhé”
Ninomiya cưỡi xe đạp chạy đi. Togame quay lại con đường mình vừa bước. Khi đi thì không đến nỗi thế này, song trên đường về những cơn gió tạt đến khiến nó lạnh hơn bao giờ hết.
Về đến nhà, Koharu đang ngồi trước chiếc bàn thấp, tay chống cằm bâng quơ xem tivi.
“Mày về rồi. Trễ quá nhỉ”
“Bị bắt đưa đến gần nhà lận”
Koharu cười phì.
“Thân nhau nhỉ”
“……đâu ra”
“Vậy mà lại đưa người ta đến tận nhà mình”
“Chẳng phải chính chị bảo dắt nó đến đây à”
Nó gắt gỏng, Koharu thở ra “đúng là không thật thà”.
“Nhưng mà nè, Ninomiya kun vừa hoạt bát vừa ngoan nữa nhỉ. Có người bạn thế này, mày phải biết trân trọng đó”
Togame không trả lời, đến nhà bếp uống nước. Trong nước máy thoang thoảng mùi clorua vôi.
.
… …
.
“Togame, dậy”
Ninomiya lay bằng cả hai tay, cật lực đánh thức nó dậy. Togame ngẩng gương mặt nhăn nhó lên.
“Giờ sau phải đổi lớp kìa”
Vai bị khẽ vỗ. Nó lấy sách giáo khoa từ trong ngăn bàn ra, rề rà đứng dậy.
“Phải xài máy tính đó. Có đem theo không?”
……nó đã quên béng. Togame lôi từ trong ngăn bàn, đút vào túi rồi chậm rãi bước theo sau lưng Ninomiya. Tiếng chuông reo lên cùng lúc khi chúng bước chân vào phòng học đặc biệt.
Mùa xuân, Togame đã lên năm thứ hai một cách bình an vô sự. Dù kết quả có hơi tệ một chút, nhưng nhờ cọp hói bù cho nên bằng cách nào đó điểm số của nó đã được vớt lên. Thành phần lớp cũng bị thay đổi, nhưng nó vẫn học chung với Ninomiya. Những đứa thân với Ninomiya bị tách lẻ ra, riêng Shibasaki thì may sao vẫn cùng lớp, song có vẻ cậu chàng đang chìm đắm trong câu lạc bộ nhạc nhẹ nên gần đây chúng ngày càng ít đù khú với nhau.
Thay vào đó, Ninomiya hay đi chung với Togame. Không thẹn với chiến tích chăm sóc cá vàng thời tiểu học, mỗi ngày cậu đều mang bánh mì lên lớp. Hơn nữa chúng cũng bắt đầu dùng bữa trưa chung với nhau trên sân thượng. Thông thường Ninomiya vẫn mua bánh mì bán sẵn, nhưng hôm nay mẹ cậu được nghỉ nên chúng có một bữa trưa bento hiếm hoi.
“Tui đã nói không thích ngay từ đầu rồi vậy mà mẹ cứ làm”
Vừa lải nhải than phiền, Ninomiya vừa đặt quả cà chua mini lên nắp hộp giơ cho Togame. Nó lặng lẽ cho vào miệng.
“Nói mới nhớ, hôm trước tui đi hát karaoke với bọn Saitou. Hình như tụi nó sợ ông sao đó. Tụi nó có thắc mắc sao tui nói chuyện bình thường được với ông.
Vừa ngồm ngoàm nhai cơm, Ninomiya vừa nói.
“Ông nhìn có vẻ đáng sợ mà ha. Bề ngoài thì khó ưa, nói chuyện thì khó nghe. Làm lơ người khác cứ như là người ta phiền phức lắm á, nhưng mà quen rồi thì thấy cũng bình thường.
Vì vừa ăn vừa nói thế nên phần cơm của Ninomiya mãi mà chưa vơi đi được. Phải mất một lúc sau khi Togame ăn xong, cuối cùng hộp cơm mới được đóng nắp. Togame nằm dài ra nhắm mắt lại. Hiện tại đã vào mùa ấm áp tiện ngủ trưa.
Nó dần cảm thấy đùi mình nằng nặng. Hơi hé mắt ra thì phát hiện Ninomiya đang nằm lăn ra còn gối đầu lên đùi nó. Thấy vướng víu cố ý cử động đùi thì người kia bèn bám chặt vào để không bị tuột xuống. Bộ dạng có chết cũng không chịu buông của thằng nhóc tếu quá làm nó khẽ cười.
Togame bèn cho Ninomiya mượn đùi, lại nhắm mắt thêm lần nữa. Đề phòng Togame rung chân như ban nãy, những ngón tay của Ninomiya vẫn bấu chặt đùi nó. Ngay khi cảm nhận được sự động chạm, một luồng điện chạy dọc sống lưng Togame. Dây thần kinh nơi bị nắm tê dại.
Dường như đã an tâm khi thấy Togame nằm yên, cảm giác bị nắm chặt từ những ngón tay Ninomiya trên đùi nó chợt biến mất.
“Mà nè, hôm nay ông qua nhà tui đi?”
Ninomiya vừa lên bầu trời vừa lẩm nhẩm nói.
“Phải làm thêm rồi”
“Thì làm xong cũng được mà. Mẹ tui không có nhà, ngày mai lại là thứ bảy, ông ngủ lại không?”
“Phiền quá”
“Đâu cần phải nói rõ ràng vậy đâu”
Cuộc đối thoại như mọi khi. Cuối câu nói của Ninomiya trầm xuống khiến Togame hơi băn khoăn một chút.
.
… …
.
“Togame hả?”
Bất chợt nghe thấy tiếng gọi tên mình. Người gọi tên nó ngồi trên một chiếc xe cub đang đẩy kính chắn gió của nón bảo hiểm lên. Là Shibasaki chơi thân với Ninomiya. Shibasaki đang vận một chiếc áo gió màu khaki và quần jean, không phải đồng phục nên Togame đã không nhận ra. Sau lưng nó là chiếc túi đen đeo chéo mà thoạt nhìn sẽ biết ngay là guita.
“Mày làm thêm ở trạm xăng này từ bao giờ vậy?”
Togame đòi “một ngàn năm trăm yên” thay cho câu trả lời. Shibasaki vừa lục ví vừa cằn nhằn “người ta đang hỏi mà, phải trả lời chứ”.
“Nếu nói chuyện trong giờ làm sẽ bị trừ tiền công”
Vừa thì thầm “ra vậy”, Shibasaki vừa chép miệng.
“Không có tiền lẻ, chỗ này không giảm giá cho học sinh à?”
“Có mới lạ”
Shibasaki đưa tờ hai ngàn yên. Togame nhập vào máy tính tiền rồi lấy tiền thối và hóa đơn. Liếc mắt trông thấy quản lý trạm xăng đang ngồi xem tivi trong văn phòng, nó trở về cây bơm xăng.
“Mày, dạo này hay đi chung với Miya chứ gì”
Shibasaki vừa cất tiền thối vào trong ví, quả nhiên cũng lên tiếng. Đã vậy còn gọi biệt danh của Ninomiya thế nên trong một thoáng nó đã không biết người được nhắc đến là ai.
“Tụi bay đúng là một nhóm kỳ cục. Miya là đứa tốt tính nhưng mà lại hơi nói nhiều đúng không. Lắm lúc thấy phiền phức thật luôn ấy nhỉ”
Bình thường nó vẫn nghĩ Ninomiya nói nhiều thật, nhưng nghe điều đó từ miệng người khác lại thấy tức tối.
“Mà cũng có thể, đứa nói quá nhiều như Miya với đứa không nói gì như mày lại hợp nhau cũng nên… Miya nó, ủa mà hôm nay là sinh nhật của nó phải không?”
Có một chiếc xe nằm ở làn bên trái đang xi nhan qua bên này, nhưng nó vẫn vô thức quay về phía Shibasaki.
“Là 421, nó cứ tự hào là số trước chia hết cho số sau, thằng đó đúng là quái đản. Ngốc thật chứ”
Shibasaki rồ ga thật lớn rồi chạy mất. Quả nhiên chiếc xe bên trái đã rẽ vào. Togame hướng dẫn nó đến vạch dừng.
Nó vừa hoạt động như một chiếc máy bơm xăng được lập trình sẵn, vừa nghĩ đến cuộc đối thoại lúc trưa với Ninomiya. Đến khi người khách tiếp theo đến, rồi người khách tiếp theo nữa nó cũng chỉ nghĩ đến mỗi chuyện đó, đầu óc cứ lơ lửng đi đâu đấy.
.
……
.
“Ra là Togame, có chuyện gì à?”
Ninomiya mở cửa nhà rồi trưng một bộ mặt kinh ngạc, chớp chớp mắt.
“Tao đang rảnh”
“Rảnh… hồi trưa ông còn nói phiền phức cơ mà. Mà thôi cũng được. Vào nhà đi. Mới làm thêm về à?”
“Có về nhà một lần rồi”
Giống như lần đầu nó đến, mẹ làm ca đêm, trong căn nhà của Ninomiya không có ai khác.
“Tui đang chơi game nửa chừng. Tui chơi thêm chút nữa được không?”
Togame nhìn vào đằng sau tấm lưng hẹp của Ninomiya trong khi chờ cậu ngừng trò chơi. Ngắm các nhân vật cử động trong màn hình tivi cũng chán, thế nên nó nằm dài ra giường và ngáp. Ninomiya mắt không rời màn hình hỏi “đúng rồi, ông có muốn chơi cùng không?”.
“Không cần”
Thứ nhất, nó không biết cách chơi.
“Truyện tranh hay gì cũng được, thích gì thì cứ tự lấy đọc nhé”
Khoản đó nó cũng không có hứng thú. Chừng mười phút sau Ninomiya ngừng chơi.
“Ăn gì đó không?”
Nó gật đầu. Cứ tưởng Ninomiya sẽ đem bánh mì hay cơm nắm ra cho mình, nhưng cậu chàng lại thay pyjama, mặc quần jean và áo sơ mi vào.
Cậu rủ “đi cửa hàng tiện lợi đi”.
“Tao không có tiền”
“Cái đó tui biết mà. Là tui mua”
Chúng ra ngoài khi đã quá mười hai giờ tối. Togame đoán cửa tiệm có lẽ ở gần đấy bởi Ninomiya đã không dùng xe đạp.
“Ông, không chơi game hay gì hết nhỉ”
Nó vừa ngáp vừa gật đầu.
“Vậy ông có muốn xem băng video không? Tui có vé cho thuê miễn phí trong tuần này nè. Dù chỉ dùng được cho các băng cũ thôi nhưng ông có bộ phim nào muốn xem không?”
Bên trong não Togame bỗng nổi lên một cái tên.
“River’s end”
“Là cái gì, tựa phim à?”
“Chắc vậy”
“Không phải phim kinh dị đâu ha? Riêng loại đó là tui coi không được”
“Không phải”
“Nếu vậy thì được”
Chúng đổi hướng, quyết định đến cửa hàng thuê băng trước. Đây là lần đầu tiên Togame vào một shop cho thuê băng, bầu không khí mang một vẻ kỳ khôi.
Nó không biết gì về “river’s end” ngoài đấy không phải là một bộ phim kinh dị nên mãi vẫn chưa tìm thấy. Đấy chẳng qua là cái tên nó bật ra khi sực nhớ đến, không nhất thiết phải xem cho bằng được, tuy nhiên khi biết không có thì bỗng dưng lại muốn xem thật.
Nó bắt đầu lần ánh nhìn từ đầu kệ băng, cuối cùng cũng tìm thấy “river’s end” trong mớ băng được chia thành khu vực “phim Âu Mỹ – tuyển tập danh tác”. Ninomiya, mặc dù nhăn nhó “bộ phim có vẻ khó nhai sao đó” song vẫn thuê về.
Trên đường về chúng ghé cửa hàng tiện lợi. Ninomiya bắt Togame cầm giỏ hàng, rút vài món quà vặt và bốn lon bia từ quầy bia rượu quẳng vào đấy.
Ninomiya dúi bóp tiền cho Togame, nhỏ giọng nhưng quả quyết “nhìn mặt ông già hơn tuổi thật nên chắc chắn là trót lọt. Nếu bị nhân viên nói gì đó thì cứ trả lời là mua dùm ba. Nếu vậy cũng không được nữa thì thôi bỏ đi cũng không sao”.
Ninomiya ra khỏi cửa hàng trước. Togame cầm giỏ hàng đến quầy tính tiền, nhân viên thu ngân còn trẻ cỡ tuổi sinh viên đại học chỉ thoáng đưa mắt về phía này rồi không hỏi han gì, cho bia qua máy tính tiền.
Vừa bước ra ngoài cửa hàng tiện lợi, Ninomiya bèn tất tả đến gần hỏi “sao rồi?”. Sau khi Togame giở cho Ninomiya xem bên trong túi đồ, thằng nhóc bèn cười láu lỉnh.
Khi cả hai về đến nhà thì đã sắp hai giờ sáng. Thật lòng mà nói thì nó buồn ngủ nhưng tâm trạng Ninomiya lại phấn khích lạ thường. Cậu mở mấy gói đồ ăn vặt cùng một lúc rồi còn bắt cạn ly. Togame đã từng nhìn thấy ba mình uống rượu nhưng đây là đầu tiên nó động vào đồ uống có cồn. Thức uống dành cho người trên hai mươi tuổi đắng và nồng, có thể cảm nhận được khí gas đang nhảy múa trong cuống họng. Ninomiya thè lưỡi chép miệng “Ôi. Sao mà dở quá”.
“Ông từ trước đến giờ có uống rượu bia bao giờ chưa?”
“Chưa”
Togame trả lời, lại uống ực thêm một ngụm nữa. Ninomiya nhìn lên mặt nó từ bên dưới.
“Bia, ông không thấy nó dở à?”
“Dở thì dở, nhưng không đến mức không uống được”
Ninomiya lẩm bẩm “đúng haa” rồi vừa bốc đồ ăn vừa nhấp bia từng chút từng chút một.
“Á, đúng rồi. Phim, phim”
Ninomiya bật công tắc đầu máy và đút băng vào. Với phần giới thiệu nó đã đọc tại quầy thuê băng, có vẻ đây là một câu chuyện tình yêu.
Phim lấy bối cảnh là một vùng quê của Mỹ có phong cảnh tuyệt đẹp. Nhân vật chính là một đôi trai gái là hàng xóm của nhau, cùng lớn lên và thân thiết như anh em ruột. Cả hai luôn chơi cạnh một con sông, thú vui của chúng là tưởng tượng cuối con sông sẽ có thứ gì. Hai người lớn lên, trở thành sinh viên đại học rồi bước theo hai con đường riêng của mình. Vài năm sau, họ gặp lại nhau, ngã vào tình yêu và gắn kết với nhau. Nhưng đêm trước lễ cưới, chàng trai gặp một tai nạn bất hạnh rồi qua đời.
Chúng đang cùng xem với nhau, nhưng thấy chán hay sao mà Ninomiya hỏi “nè, cái này mà hay à?”.
“Im lặng đi”
Ninomiya nằm lăn kềnh ra, ngáp ngắn ngáp dài hay lục đục làm gì đấy nhưng rồi lại trườn đến ôm chặt lấy đùi Togame như cố ý chọc tức nó.
“Nặng quá”
Thử động đậy chân nhưng Ninomiya cứ bám dính lấy. Thấy thằng nhóc không có ý định buông ra, bản thân cũng muốn tập trung vào bộ phim, Togame đành để yên như thế.
Cô gái vực dậy sau mất mát người yêu, đứng trên một vách núi nhìn ra khung cảnh đẹp, rải phần cát trắng kỷ niệm mình đã nhặt về trong chuyến du lịch với chàng trai xuống biển. Nó đã rất kinh ngạc. Thứ cô gái rải xuống biển chính là cát. Không phải tro cốt.
Đám cát trắng cưỡi lên làn gió, đáp xuống mặt biển như được dẫn lối, rồi chìm vào lòng nước tựa hồ như tan biến vào không khí. “Làm sao có thể quay được khung cảnh đẹp thế kia nhỉ” nó bất giác nín thở. Một khung cảnh đẹp đến choáng ngợp. Băng ngừng trong khi bản thân nó bị cuốn vào bộ phim và cảm xúc dư âm xâm chiếm.
“Này, hết rồi kìa”
Có đong đưa chân mạnh thế nào, Ninomiya cũng chỉ nhép miệng nhem nhem như một đứa trẻ chứ không thức giấc. Nó lấy làm lạ, cứ cho là Ninomiya đang ngủ say đi nữa nhưng lay đến mức này lẽ ra đã dậy rồi mới phải… đến lúc này Togame mới để ý đến lon bia nằm lăn lóc ngay đầu cậu. Có thể thằng nhóc đã say.
Không có cách nào khác, Togame bèn kéo sền sệt Ninomiya lên giường. Tắt nguồn đầu máy chạy băng, thu dọn mớ quà vặt và lon bia cả hai đã cùng xả ra. Mặc dù chê dở song Ninomiya đã nốc đến tận hai lon bia.
Buổi làm thêm ngày mai sẽ bắt đầu từ mười giờ, hiện tại đã là bốn giờ ba mươi phút sáng. Tuy đang rất hưng phấn bởi dư âm của bộ phim song cơn buồn ngủ cũng mạnh không kém. Nó toan về nhà rồi lại nhận ra Ninomiya trong tình trạng này không chắc có thể khóa cửa nhà cho nó.
Togame tắt đèn phòng ngủ. Đẩy Ninomiya đến rìa chiếc giường, bản thân nó cũng trượt vào bên cạnh. Chiếc giường chật chội nếu nằm ngửa rất có khả năng sẽ bị ngã ra ngoài. Nó nằm nghiêng, ôm lấy Ninomiya từ đằng sau. Đây là lần đầu tiên nó nằm sát đến thế với ai đó ngoài anh em của mình. Ninomiya rất mềm mại, từ cổ cậu tỏa ra một mùi hương ngọt ngào.
Cơ thể đang ôm chặt bỗng cọ quậy. Nó rời tay ra, Ninomiya trở người trong khoảng không gian chật chội. Khi Togame nhận ra cả hai đang trong tư thế hướng mặt vào nhau thì Ninomiya nép người vào nó.
Tiếng thở của Ninomiya khiến lồng ngực nó rạo rực. Trước cảm xúc đó cơ thể nó nóng lên. Togame bất giác muốn nhìn thấy mặt cậu bèn đỡ lấy chiếc cằm thanh mảnh đang cúi gằm. Cho dù gương mặt đã được nâng lên, song hai mắt vẫn nhắm nghiền và phát ra những hơi thở đều đặn. Khi đã quen với bóng tối, nó có thể thấy rõ gương mặt Ninomiya hiện tại sơ hở đến thế nào.
Không thể kìm nén được rung động, Togame đã sượt lưỡi lên đôi môi của Ninomiya. Cậu không thức giấc, thế nên nó thử thêm một lần nữa. Lần này Ninomiya vẫn không có một phản ứng nào và Togame áp hai đôi môi vào nhau.
Một nỗi cồn cào râm ran chạy khắp cơ thể nó… nó biết, chính bởi thừa biết nên nó đã cố tránh những lúc chỉ có hai người tại bất cứ đâu ngoài trường học.
Mái tóc dưới bàn tay nó mềm mại. Tấm lưng nó đang ôm ấp mỏng đến mức tưởng chừng có thể bị bẻ gãy. Niềm hưng phấn chạy đến tận đầu ngón tay, phần chính giữa cơ thể rõ ràng đã dựng đứng cứng cáp, song ngoài ôm và hôn nó đã không thể làm bất cứ điều gì khác.
.
……
.
Tiếng cở mửa lạch cạch trước nhà khiến nó thức giấc. Xung quanh ngập tràn ánh sáng. Ninomiya vẫn dính chặt với nó và phát ra những tiếng thở đều đều. Đồng hồ chỉ quá chín giờ bốn mươi phút một chút.
Togame khẽ bật dậy. Áo sơ mi và quần không được thay ra khi ngủ đầy những vết nhăn. Nó đặt mông lên đầu giường, chạm ngón tay trỏ lên cái miệng đang hé một nửa của Ninomiya thì nhịp thở của cậu bỗng chốc thay đổi. Togame vội vàng rụt tay lại.
Nó đi ra khỏi phòng, bước trên hành lang. Nhà bếp có tiếng đồ vật vang lên loạt xoạt. Ngó vào bên trong và thấy trước bồn rửa có một người phụ nữ. Người này đang lấy bánh mì, sữa bò, vỉ trứng gà ra từ một cái bịch màu trắng. Mái tóc ngắn, dáng dấp cũng thanh mảnh như Koharu.
Người phụ nữ quay mặt lại và cất tiếng “Ơ”. Mắt tròn xoe tỏ vẻ kinh ngạc. Trước người phụ nữ trung niên có gương mặt y hệt Ninomiya, Togame bất giác lùi người về sau.
“Cậu là ai?”
“Togame Shunji”
Nó xưng tên. Người phụ nữ lẩm nhẩm “không lẽ là…”.
“Bạn của Hiroshi à?”
Togame gật đầu.
“Ninomiya đang ngủ. Bây giờ cháu phải đi làm thêm”
Người phụ nữ vén hai bên tóc mình lên nói “à, vậy à”.
“Tối qua cháu đã ngủ ở nhà cô đúng không?”
Ninomiya đã nói “vô tư đi” nhưng mà có khi ngủ lại mà không xin phép sẽ khiến mẹ cậu phật ý cũng nên. Nó nói xin lỗi thì người phụ nữ cười.
“Không phải cô không thích cháu ngủ lại đâu. Cô chỉ ngạc nhiên vì thấy trong nhà mình có cậu trai lạ mặt thôi”
“…vì nói là sinh nhật nên mới vậy”
Người phụ nữ nghẹo cổ.
“Hôm qua, của Ninomiya”
“A, nhắc mới nhớ. Cháu đã đến để mừng sinh nhật nó à?”
Nó vô thức lảng ánh mắt đi.
“Cháu đi đây”
“Nè cháu, nếu còn thời gian thì ăn gì đó không? Dù cô chỉ có bánh mình và sữa bò thôi”
“Không… cần đâu. Xin lỗi đã làm cô giật mình”
Togame rời khỏi nhà Ninomiya như một phạm nhân chạy trốn.
.
.
Hết đoạn
Cuối Dòng Sông Cuối Dòng Sông - Konohara Narise Cuối Dòng Sông