Chương 2
ám đồ chơi nghe thấy tiếng xôn xao ngoài hành lang. Chúng gấp gáp trèo trở lại hòm đồ chơi, vừa kịp lúc cửa mở ra. Andy bước vào phòng cùng với cô em gái Molly.
“Cho em máy tính của anh đi?” Cô bé nài nỉ. “Cả mấy trò chơi điện tử nữa?”
“Quên đi Molly.” Andy vừa nói vừa ngồi phịch xuống bên chiếc máy tính xách tay và bắt đầu gõ. Mẹ của hai anh em cũng nối bước vào phòng. Bà mang theo lỉnh kỉnh nào hộp các-tông nào túi đựng rác.
“Bắt đầu dọn dẹp thôi Andy.” Bà sôi nổi nói, đặt đống hộp lên giường. “Những gì con không mang theo đến trường đại học thì cho lên gác xép hoặc vứt chúng đi.”
Andy không rời mắt khỏi màn hình máy tính. “Mẹ! Thứ Sáu con mới đi cơ mà.”
Mẹ cậu nhặt chiếc ván trượt lên. “Xem mẹ làm mẫu này, đơn giản thôi mà. Ván trượt?” Bà ném nó vào một chiếc hộp. “Trường đại học. Cúp vô địch giải trẻ? Gác xép. Lõi táo? Rác.” Bà nhặt một lõi táo mốc meo từ tủ quần áo của Andy lên rồi quẳng vào một túi rác. “Con có thể làm nốt phần còn lại.”
Molly ghé mắt vào trong hòm đồ chơi. “Anh còn giữ đống đồ chơi này làm gì?” Cô bé chế nhạo.
“Con cũng chả hơn đâu, Molly ạ!” Mẹ của cả hai nói với theo khi thấy Molly chạy biến ra khỏi phòng. Bà Davis viết “Sunnyside” lên một chiếc hộp các-tông rỗng, rồi đặt nó vào phòng Molly. “Con có nhiều đồ chơi hơn những gì con cần đấy. Vài thứ trong số đó có thể khiến cho những đứa trẻ khác cực kỳ hạnh phúc. Vả lại nhà trẻ vẫn luôn kêu gọi quyên góp.”
Molly bĩu môi hờn dỗi. “Mẹ ơi, nhưng mà…”
Bà Davis vẫn kiên định. “Không nhưng nhị gì hết. Hãy lọc ra những đồ chơi con muốn đem đi quyên góp. Mẹ sẽ đưa chúng đến nhà trẻ Sunnyside.”
Bà quay lưng rồi xuống nhà.
Molly thở dài nhìn quanh phòng. Cô bé chọn một bộ đàn phiến gỗ có màu cầu vồng rồi quẳng vào chiếc hộp được đánh dấu quyên góp.
Từ phía bên kia hành lang, đám đồ chơi của Andy quan sát Molly nhặt cô búp bê Barbie lên và ngắm nhìn khuôn mặt cười ngọt ngào của cô gái. Với một cái nhún vai, Molly cũng bỏ Barbie vào cùng chiếc hộp kia.
“Tội nghiệp Barbie!” Jessie thì thầm.
“Mình sẽ đi tìm chiếc Corvette.” Hamm nói.
Mẹ Andy trở bước vào phòng. Cậu vẫn đang ngồi đánh máy. “Andy, con định xử lý đống đồ chơi này thế nào?” Bà mở nắp hòm đồ chơi.
“Ta có nên quyên góp chúng cho nhà trẻ Sunnyside không?”
“Không.” Andy đáp lại.
“Hoặc rao bán chúng trên mạng?” Bà Davis gợi ý.
Andy đảo tròn mắt. “Mẹ ơi, sẽ chẳng có ai muốn đống đồ chơi cũ rích đó đâu.” Cậu nói. “Chúng toàn là đồ bỏ đi thôi!”
Đồ bỏ đi ư? Những từ đó đối với đám đồ chơi có tác động chẳng khác gì một-cái-bạt-tai. Bởi chúng luôn coi mình là bạn bè của Andy.
“Tốt thôi, mẹ ra hạn cho con tới thứ sáu.” Mẹ nói với cậu. “Tất cả những thứ không được gói ghém để mang tới trường hoặc cất lên gác xép đều sẽ bị quẳng đi hết.”
Sau khi mẹ rời phòng, Andy thở dài rồi gập máy tính lại. Cậu bước tới bên hòm đồ chơi của mình và ngắm nhìn tất cả đống đồ chơi cũ.
Andy với lấy một chiếc túi đựng rác và mở nó ra. Cậu nhặt Rex lên rồi nhồi anh chàng vào trong túi. Theo sau là ông bà Đầu Khoai Tây. Jessie. Bullseye. Slinky. Bộ ba Người Ngoài Hành Tinh. Andy tháo nút của Hamm, dốc hết tiền lẻ ở trong ra trước khi nhét chú lợn tiết kiệm vào túi cùng với số đồ chơi trước đó.
Rồi Andy chuyển sang Buzz và Woody. Ngần ngừ trong giây lát, nhìn hết món đồ chơi này sang món đồ chơi khác, cuối cùng cậu thả Woody vào trong chiếc hộp các-tông đánh dấu ĐẠI HỌC. Rồi cậu cho Buzz vào túi rác và xách ra phía cửa phòng.
Buzz hạ cánh xuống đỉnh của đống đồ chơi. Anh chàng không thể tin nổi những gì đang xảy ra! Andy vừa mới quẳng anh đi!
“Chuyện gì đang xảy ra thế này!” Rex khóc lóc.
“Chúng ta sắp bị ném vào sọt rác! Thế đấy!” Ông Đầu Khoai Tây cáu kỉnh vặc lại.
Woody nhảy ra khỏi thùng đồ đại học và chạy theo Andy. Anh không thể để bạn bè của mình bị quẳng đi được! Andy bước dọc hành lang rồi đột ngột dừng lại. Woody nấp sau mép cửa quan sát Andy với lên mở cánh cửa sập, thả một chiếc thang từ trần hành lang tuột xuống. Woody thở phào nhẹ nhõm. Rốt cuộc Andy vẫn cất bạn bè của anh lên gác xép!
Ngay sau đó, Molly bước ra khỏi phòng mình, trên tay bê hộp đồ chơi quyên góp nặng trịch.
“Em có cần anh giúp một tay không?” Andy lên tiếng hỏi em gái. Đặt túi đựng rác xuống, cậu lấy chiếc hộp từ tay Molly và giúp cô bé bê nó xuống cầu thang.
Bên trong túi đựng rác, tất cả lũ đồ chơi đều đang nháo nhác kêu la.
“Tớ không thở được!” Jessie hổn hển.
“Yên lặng nào!” Buzz ra lệnh. “Âm thanh gì vậy nhỉ?”
Chúng nghe thấy tiếng cạch nhẹ. Chiếc thang gấp dẫn lên gác xép đang tự thu lại lên trần hành lang. Chân thang quệt qua ngay trên túi đựng lũ đồ chơi.
Woody thở dốc. Anh nhanh chóng chạy ra hành lang để giúp đỡ các bạn của mình. Nhưng đúng lúc đó, mẹ Andy bước qua góc hành lang. Bà đang xách mỗi bên tay một túi đựng rác căng phồng. Woody đành rút lại vào phòng Andy.
Bà Davis vấp phải túi rác đựng đầy đồ chơi đặt giữa hành lang. Bà cúi xuống nhìn. “Andy?” Bà lớn tiếng gọi đầy tức tối. Không thấy tiếng trả lời, bà lượm luôn chiếc túi lên và xách chúng xuống cầu thang cùng với số túi rác còn lại.
“Đó không phải là rác đâu!” Woody rên rỉ. Anh chàng chạy vội ra cửa sổ và thấy mẹ Andy đặt túi xuống bên lề đường, ngay cạnh mấy thùng đựng rác.
Cùng lúc đó, một chiếc xe rác ầm ầm lăn bánh dọc phố. Mình phải giúp họ! Woody tuyệt vọng nghĩ. Anh chàng vớ lấy chiếc kéo trên mặt bàn giắt vào bao đựng súng. Sau đó anh chạy lại bên bậu cửa sổ rồi nhảy về hướng máng dẫn nước mưa. Nhưng thay vì nhảy vào lòng máng, anh lại va vào thành và ngã lộn nhào xuống bụi cây. Bên trong chiếc túi, đám đồ chơi đang hoảng loạn.
“Chúng ta đang bị vứt bên lề đường!” Jessie than khóc.
“Chắc phải có cách thoát ra khỏi đây chứ!” Buzz khăng khăng lặp đi lặp lại. Chúng dùng hết sức để kéo thành túi nilon nhưng nó quá dai. Chúng không thể xé rách túi được.
“Ôi chao, Andy đã không cần tới chúng ta nữa!” Ngài Đầu Khoai Tây rên rỉ. “Chúng ta còn cố gắng chọc làm gì cơ chứ?”
“Chọc...” Buzz lặp lại, gắng sức suy nghĩ. “Chọc – CHỌC đi!” Anh nhìn sang điểm chóp đuôi nhọn hoắt của Rex. Anh vừa nảy ra một ý!
“Tớ có thể nghe thấy tiếng xe rác!” Rex than khóc, giọng run rẩy sợ hãi. Đám đồ chơi còn lại giúp Buzz vác Rex quay lưng lại thành túi nhựa.
Trong khi đó, Woody đã trèo ra được khỏi bụi cây và chạy ngang qua sân trước. Cậu nhảy núp sau thùng thư, quan sát thấy nhân viên vệ sinh bê một thùng rác lên đổ vào phía sau xe rác.
Thừa lúc anh nhân viên không để ý, Woody nhảy ra từ sau thùng thư và chọc đầu kéo vào một trong các túi nhựa. Đồ ăn thừa trào ra từ lỗ thủng.
Woody gấp rút trở lại chỗ ẩn nấp của mình khi anh nhân viên vệ sinh nhặt số túi rác còn lại lên và ném hết vào trong. Chiếc xe lại lăn bánh dọc con phố. Woody chạy đuổi theo sát nút.
Đến ngôi nhà tiếp theo, chiếc xe dừng lại. Anh nhân viên lật một đòn bẩy. Rắc!
“Buzz!” Woody hoảng hốt gọi to. “Jessie!”
Liền sau đó, anh nghe thấy tiếng động sau lưng mình. Woody quay phắt lại.
Một chiếc thùng rác tái chế màu xanh bị lật úp đang lon ton “chạy” trên đường vào nhà Andy bằng những đôi chân nhựa tí hon.
Woody thở phào nhẹ nhõm. Vậy là bạn bè của anh đã thoát ra từ trước rồi! Anh lập tức chạy theo họ.
Vào tới trong gara, đám đồ chơi quẳng thùng rác sang một bên.
“Đồ bỏ đi!” Ông Đầu Khoai Tây tức tối thốt lên. “Cậu ta gọi bọn mình là đồ bỏ đi!”
“Trung Sĩ nói đúng thật!” Hamm rên rỉ.
“Chính xác là vậy đấy!” ngài Đầu Khoai Tây đáp. “Còn Woody thì sai lè lè!”
Đột nhiên, Jessie bật ra một tiếng hô. “Oaaa! Các cậu, tớ biết chúng mình phải làm gì rồi!” Cô chỉ vào phía sau chiếc ô tô. Cửa sau đang mở toang. Trong đó là hòm đồ chơi của Molly, được đánh dấu “Sunnyside”. Đám đồ chơi của Andy sẽ không bị ném đi nữa – chúng có thể được đem quyên góp!
“Đợi đã nào Jessie! Còn Woody thì sao?” Buzz hỏi khi đám đồ chơi đang bắt đầu leo vào chiếc hộp.
“Cậu ấy sẽ ổn thôi Buzz! Andy sẽ đem cậu ta theo đến đại học!” Jessie đáp trong lúc giúp một cậu Người Ngoài Hành Tinh trèo vào hộp.
Buzz gật đầu đồng tình. “Cậu nói đúng. Chúng ta khẩn trương lên thôi nào!”
Ngay sau đó, Woody chạy vào trong gara. “Buzz? Chuyện gì đang diễn ra thế này? Bộ cậu không biết chiếc hộp này sẽ được đem đi quyên góp hả?”
“Mọi việc đã ở trong tầm kiểm soát rồi Woody ạ. Chúng tớ đã có một kế hoạch!” Buzz trả lời, đồng thời cùng với Jessie đẩy một cậu Người Ngoài Hành Tinh nữa trèo lên.
“Chúng tớ sẽ đến nhà trẻ!” Rex sung sướng reo lên.
“Đến nhà trẻ á?” Woody há hốc miệng nhìn bạn bè mình. “Bộ các cậu đều mất trí hết rồi hả?”
“Chả lẽ cậu không nhận ra sao?” Ngài Đầu Khoai Tây rền rĩ. “Andy đã vứt chúng tớ đi rồi!”
“Không phải thế!” Woody đính chính lại. “Đó là một tai nạn! Mẹ Andy tưởng túi đựng các cậu là túi rác!”
“Sau khi cậu ta quẳng chúng tớ vào túi rác.” Hamm nhắc nhở.
“Và gọi tất cả là đồ bỏ đi!” Bà Đầu Khoai Tây bổ sung.
“Tớ biết mọi chuyện trông có vẻ tồi tệ.” Woody thừa nhận. “Nhưng mà các cậu phải tin tớ!”
“Andy đã trưởng thành rồi Woody ạ!” Jessie nói. “Cũng đến lúc chúng ta làm điều tương tự thôi.” Cô gái nhảy vào hộp. Đám đồ chơi đóng kín nắp hộp các-tông.
Woody không giữ nổi bình tĩnh nữa. “Thôi đi nào, tất cả ra khỏi hộp giùm tôi!” anh kêu to, trèo lên phía sau xe.
“Woody – bình tĩnh lại nào!” Buzz nói. “Chúng ta phải tìm ra điều tốt nhất cho tất cả mọi người…”
Sầm! Đột nhiên cửa sau xe đóng lại. Mẹ Andy ngồi vào ghế tài xế và nổ máy. “Ồ, tuyệt thật!” Woody nổi đóa khi chiếc xe lăn bánh ra khỏi gara. “Sẽ mất cả thế kỷ để chúng ta quay lại đây!” Woody trèo vào hộp cùng Buzz, nơi mà số đồ chơi còn lại đang an ủi cô nàng búp bê Barbie của Molly. “Được rồi, mọi người nghe cho rõ này.” Woody ra lệnh. “Chúng ta sẽ trốn dưới ghế cho tới khi trở về nhà, sau đó…”
“Cố mà nhồi điều này vào cái đầu ngoan cố của cậu đi Woody.” Ông Đầu Khoai Tây ngắt lời. “Andy không muốn chơi cùng bọn mình nữa!”
“Cậu ta đang định cất các cậu lên gác xép!” Woody gào lên.
“Cậu ta ném bọn tớ ra đường!” Jessie gào đáp trả.
“Được rồi, bình tĩnh lại nào!” Buzz nói, bước vào giữa họ. “Cả hai người!”
“Tốt thôi.” Woody vung tay tức tối “Cứ đợi tới lúc các cậu thấy nhà trẻ là như thế nào!”
“Sao thế?” Rex hỏi. “Nó như thế nào?”
“Nhà trẻ là một nơi cô đơn, buồn chán dành cho lũ đồ chơi cũ nát vô chủ.” Woody trả lời. Barbie bật khóc.
Hamm lắc đầu với Woody. “Lời lẽ mới ngọt ngào làm sao!”
“Ồ, cậu sẽ ngộ ra thôi!” Woody cảnh cáo.
Có hai lỗ trên thành hộp các-tông để người cầm có thể đặt ngón tay dễ dàng. Đám đồ chơi tụ tập quanh đó và nhòm ra ngoài. Sau một quãng đường ngắn, chiếc xe rẽ vào bãi đỗ của nhà trẻ. Không một ai biết trước được những gì đang chờ đợi họ.
Câu Chuyện Đồ Chơi Câu Chuyện Đồ Chơi - Nhiều Tác Giả Câu Chuyện Đồ Chơi