Cánh Hồng Ailen epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 2
àng suy nghĩ mông lung suốt bữa ăn ở quán trọ. Cả gia đình nàng đều đến đây dự, họ nói chuyện huyên thuyên. Tiếng cười nói pha lẫn với tiếng lách cách của ly tách chén bát ở trên bàn, với tiếng chân ghế xê dịch, với tiếng la hét thỉnh thoảng cất lên. Mùi thức ăn nóng hổi hòa lẫn với mùi rượu bốc lên. Đèn đuốc sáng choang để chào mừng. Người ngồi chật ních cả phòng ăn trong quán trọ của bà Malloy nhưng vẫn không thịnh soạn bằng bữa ăn vào ngày chủ nhật ở nông trại được.
Erin ăn rất ít, không phải vì các anh em trai của nàng cứ chốc chốc lại nhờ nàng chuyển cái này chuyển cái kia mà vì nàng cứ mãi suy nghĩ về những điều Burke đã nói với nàng vào chiều hôm ấy.
Nàng thấy bất bình, mặc dù nàng không thích nghĩ đến chuyện một người xa lạ lại dễ dàng thấy được vẫn đề dễ dàng đến thế, mà gia đình nàng lại không bao giờ thấy được. Nhiều năm trước đây, nàng thấy không có gì là sai trái trong vấn đề này hết. Khi cứ nghĩ mọi việc đều xảy ra tự nhiên, thì làm sao mà gọi là sai trái được? Thật vậy, người ta cứ dạy nàng rằng, ganh tị là một tội lỗi, nhưng...
Đồ mắc dịch, nàng không phải là thần thánh và nàng cũng không muốn trở nên thần thánh. Lòng ganh tị của nàng đối với Dee đang ngồi thoải mái với chồng kia cũng là chuyện phải, có gì tội lỗi đâu. Nói cho cùng thì không phải là nàng không muốn cho bà chị họ được hạnh phúc mà nàng chỉ ước rằng nàng cũng sẽ được như chị. Nàng không tin người ta phải bị thiêu đốt ở địa ngục vì đã phạm tội ước mơ. Nhưng nàng cũng không nghĩ là ước mơ sẽ chắp cánh cho con người.
Sự thực thì nàng rất hài lòng khi có gia đình Grant trở lại thăm quê. Trong vòng mấy hôm mà nàng đã nghe được nhiều chuyện do họ kể lại về đất Mỹ, và nàng đã hình dung ra được đất nước này. Nàng đã hỏi han thật nhiều,và đã tưởng tượng ra ngôi nhà gạch Dee đang ở, đã nắm được một số chi tiết về cuộc sống đầy kích động, về một thế giới đang vươn lên mạnh mẽ. Khi họ đã đi rồi, mọi việc rồi sẽ trở lại bình thường.
Nhưng sẽ không mãi mãi được nữa, Erin tự hứa với mình như thế. Không, sẽ không mãi mãi được. Trong vòng một năm thôi, có lẽ hai là cùng, nàng phải thoát khỏi cuộc sống này, nàng phải đi Dublin. Nàng phải kiếm một công việc gì ở đấy rong một văn phòng lớn, và phải có một căn hộ cho riêng mình. Phải có một căn hộ cho riêng mình. Không ai ngăn cản được nàng đâu.
Nghĩ đến điều đó, môi nàng lại cong lên, thế rồi nàng lại bắt gặp đôi mắt của Burke ở bên kia bàn ăn. Anh ta không mang kính râm nữa. Nàng thấy thích như thế. Cặp kính râm làm cho nàng bối rối, nhưng rồi đôi mắt của anh ta lại khiến cho nàng bối rối hơn - đôi mắt xẫm đen, dữ dội. Đôi mắt giống như mắt loài sói, mờ mờ, nhẫn nại và ranh mãnh. Nàng nghĩ anh ta nhìn nàng như thế có ích lợi gì không, thế rồi nàng cũng bướng bỉnh nhìn chằm chằm vào anh ta lại.
Tiếng ồn ào và sự rộn rịp vẫn bao quanh lấy họ trong bàn ăn, nhưng nàng không thèm lưu tâm đến nữa. Phải chăng chính niềm thoả thích trong đôi mắt Burke hay là sự kiêu ngạo đã thu hút nàng? Có lẽ vì cả hai, và lại thêm niềm thông cảm sâu sắc nữa. Nàng không chắc chắn nhưng ngay lúc này nàng cảm thấy có gì đó nơi anh ta, cái gì nàng biết nàng không nói ra được mà lại còn lưu luyến đến nữa.
Burke nghĩ thầm: nàng đúng là một đóa hồng Ailen. Anh không chắc anh đã gặp được con người như thế này bao giờ chưa, nhưng anh chắc chắn một điều là loại hoa này có gai, những chiếc gai lớn có mũi nhọn rất sắc. Một đóa hồng Ailen, một đóa hồng hoang dã, nó không mảnh mai hay là không đòi hỏi người ta phải nhẹ tay chăm sóc đâu. Nó chắc là vững vàng lắm, mạnh mẽ lắm và bướng bỉnh lắm, đủ sức để sống chen chúc với các loài hoa tầm xuân. Đó là loài hoa anh luôn luôn kính nể?
Burke thấy thích gia đình của nàng. Anh cho họ xứng đáng được xem là những tinh hoa của xã hội. Họ giản dị nhưng không ngớ ngẩn. Nông trại của họ xem ra có vẻ khấm khá, bởi vì họ làm việc bảy ngày một tuần. Bà Mary McKinnon lại còn có nghề thợ may, nhưng hình như bà chỉ say mê thảo luận về con cái với Dee hơn là bàn về thời trang. Các anh em trai của nàng đều xinh xắn, trừ người anh đầu là Cullen, anh ta có dáng dấp một chiến binh trong đoàn Hắc Ailen và cách nói của một thi nhân. Nếu Burke không đoán lầm, thì Erin rất buồn lòng vì điểm đó. Trong suốt bữa ăn, anh đã ngắm nhìn nàng, đã muốn khám phá ra những uẩn ức trong lòng nàng.
Khi bữa ăn chấm dứt, Burke lấy làm hài lòng vì anh sẽ cùng Travis bàn chuyện trong vài hôm nữa ở Ailen. Chuyến đi này rất thuận lợi, anh đã thăm viếng được các đường đua ở Curragh, và bây giờ là lúc phải phối hợp công việc với một ít vui chơi thỏa thích.
Adelia đã vươn người qua bàn ăn, chị nắm lấy bàn tay người anh cả của Erin. Chị hỏi:
- Này, Cullen, cậu phải diễn cho chúng tôi xem chứ? Để nhớ lại thời xưa mà.
Bà Mary McKinnon thêm vào:
- Hắn cũng chơi được lắm. Nào, chị cho dọn chỗ đi.
Bà ra dấu cho hai cậu con trai út:
- Nhảy cho tiêu cơm thật là thích hợp.
Cullen đáp:
- Tình cờ tôi có mang theo cây sáo đây.
Anh thọc tay vào túi áo vét rồi lấy ra chiếc kèn sáo lưỡi gà mảnh mai. Anh đứng lên to con, vai rộng và mông hẹp. Những ngón tay dao động của anh lướt trên các lỗ sáo khi anh vừa nâng chiếc sáo lên môi.
Burke quá đỗi ngạc nhiên khi thấy một thanh niên vạm vỡ, trông thô kệch dường ấy mà lại chơi nhạc tinh tế như vậy. Anh ngồi lại xuống ghế, thưởng thức hương vị đậm đà của li rượu uých-ki Ailen và ngắm xem mọi người.
Mary McKinnon nắm bàn tay của cậu con trai út, bà không di chuyển, chỉ dùng bàn chân đánh nhịp theo điệu nhạc. Burke thấy đây là một điệu nhảy rất giới hạn, chỉ dùng có gót chân, ngón chân và lê chân. Thế rồi điệu nhảy bắt đầu tăng cường độ - từ từ, không ai chú ý thấy. Những người khác vẫn dùng tay đánh nhịp hay là thỉnh thoảng lại hú lên. Khi nhìn Erin anh thấy nàng đang đứng với bố, bàn tay đặt trước vai ông, nàng cười, trước đây anh chưa hề thấy nàng cười bao giờ.
Có cái gì đó xao động trong người anh - xao động, căng lên, rồi dịu lại, tất cả chỉ xảy ra trong khoảnh khắc hai nhịp đập của trái tim.
Ông Matthew McKinnon nói đến vợ với con gái:
- Bà ấy vẫn di chuyển như một cô gái.
- Và mẹ vẫn còn đẹp.
Erin ngắm mẹ quay cuồng trong tay của cậu con trai, chiếc váy tung tròn lấp lánh, đôi chân loáng thoáng nhẹ nhàng. Nàng nghe giọng bố hỏi:
- Con nhảy chứ?
Nàng cười nhưng nụ cười có vẻ buồn bã, Erin lắc đầu đáp lời bố:
- Con không nhảy được đâu.
Bố nàng quàng một tay quanh lưng nàng, ông nói:
- Nào, bố đã mất tiền cho con học rồi mà.
Không để cho con phản đối, ông đã lôi nàng ra giữa và nhảy quay cuồng với nàng. Miệng cười toe toét, ông nắm tay con đưa lên cao, và bắt theo kịp một điệu nhảy dân gian bất tận mà nàng đã được học ngay khi mới biết đi. Nhạc sáo rất vui tươi và gây phấn khởi ngay cho mọi người. Bắt đầu là nhịp điệu đó, và sau là lây với sự nhiệt tình của cả gia đình, Erin bắt đầu di động theo bản năng. Nàng chống nạnh hai bàn tay lên hông, hất cằm lên, nàng hỏi Adelia:
- Chị nhảy được không?
Adelia ngẩng mặt nhìn cô em họ hai mươi nhăm tuổi. Chị nheo mắt lập lại:
- Tôi nhảy được không à?Chưa đến ngày sinh mà, lúc ấy mới không thể nhảy điệu Jig và điệu Boyo được!
Travis không kịp cản thì chị đã ra nhập với đám em họ của chị trên nền nhà rồi, thế là anh đành ngồi phịch xuống chỗ cũ. Nhưng Dee biết lượng sức mình. Điều này khiến anh ngạc nhiên vô cùng. Anh nói nhỏ với Burke:
- Cả một nhóm đều nhảy hết, phải không?
- Tất cả đều nhảy.
Anh lấy ra điếu thuốc, nhưng mắt vẫn dán vào Erin:
- Tôi chắc là anh không nhảy điệu Jig được.
Travis vừa cười khúc khích vừa tựa lưng vào tường:
- Dee đã bỏ công dạy cho tôi nhảy, và đã tuyên bố tôi không hi vọng gì nhảy được. Tôi chắc nhảy được điệu này là do bẩm sinh mà có thôi.
Anh nhìn Brendon bước ra đứng vào chỗ nhảy cặp với mẹ cậu. Nhìn vợ con, Travis cảm thấy tự hào. Trong số con cái của anh thì Brendon là đứa có ý chí mạnh nhất và cứng đầu nhất. Anh nói tiếp:
- Nàng cần khung cảnh này hơn là tôi tưởng.
Burke rời mắt khỏi Erin một chốc, để nhìn một bên mặt Travis, rồi đáp:
- Thỉnh thoảng ai cũng nhớ nhà hết.
- Trong vòng bảy năm, nàng chỉ trở về có 2 lần.
Travis ngồi nhìn vợ, hai má chị ửng hồng vì sung sướng, chị đưa mắt âu yếm nhìn đứa con trai khi cậu bé đang học những động tác của chị. Anh nói tiếp:
- Thế là không đủ. Anh biết không, nàng cứ cãi cọ với mình mãi - phân nửa thời giờ cãi cọ, người tỉnh táo mấy cũng không hiểu được nàng. Nhưng nàng không bao giờ phàn nàn, và không bao giờ nàng đòi hỏi.
Burke không nói gì trong một chốc. Anh ngạc nhiên là sau bốn năm chơi với nhau, tình bạn giữa hai người trở nên thân thiết. Anh không khi nào xem mình là người có thể kết bạn được với ai, và thực ra thì anh cũng không muốn mình chơi thân với ai. ANh đã bỏ hết phân nửa tuổi đời - mười sáu năm - sống cô đơn, không cần đến ai cả. Anh không muốn ai cả. Với gia đình Grant, tình bạn mới nảy nở gần đây thôi.
Thấy Travis mỉm cười, anh nói như trách mình:
- Tôi không hiểu nhiều về đàn bà. Tôi muốn nói về các bà vợ ấy. Nhưng tôi khẳng định là vợ anh được hạnh phúc, cho dù chị ấy ở đây hay là ở Hoa Kỳ.Anh Travis này, sự thể là nếu chị ấy ít yêu anh, thì tôi có thể tán tỉnh chị ấy đấy.
Travis tiếp tục ngắm vợ khi tâm trí anh trở về những năm trước:
- Lần đầu tiên tôi thấy nàng, tôi cứ ngỡ nàng là một cậu bé.
Bruke lấy điếu thuốc lá ra khỏi miệng, anh nói:
- Anh nói chơi thôi.
- Lúc ấy trời tối rồi mà!
Anh cười khúc khích, nụ cười ấm áp và dễ dãi khi anh cứ nhìn lui về quá khứ.
- Chính nàng cũng nghĩ như thế mà. Gần như nàng làm cho tôi điên cả đầu. Tôi nghĩ là tôi đã bị nàng mê hoặc ngay lúc ấy, tại chỗ ấy.
Anh nghe vợ anh cười, nhìn lên khi chị vừa lắc đầu vừa bước ra khỏi đám người khiêu vũ. Chị bước đến bên anh, hai tay dang rộng ra, chiếc nhẫn ngọc anh đeo vào ngón tay của chị mấy năm về trước vẫn còn long lánh. Chị hơi hụt thở, tuyên bố:
- Em có thể ngày hàng giờ, nhưng có hai mống này trong bụng, là đủ quá rồi!
Chị đưa hai tay ôm lấy hai hài nhi trong bụng. Chị quay qua hỏi Bruke:
- Bruke, anh nhảy thử coi nào?
- Không nhảy cho bà xem đâu.
Chị lại cười, rồi đặt một bàn tay lên cánh tay anh ta, một cử chỉ rộng lượng chưa khi nào anh gặp được. Chị nói:
- Nếu một người đàn ông thỉnh thoảng không điên lên một chút, thì anh ta chưa biết sống.
Chị dừng lại thở mấy hơi thật dài, nhưng chân vẫn không ngừng đánh nhịp. Chị lại nói:
- Ôi, khi Cullen chơi nhạc thì y như là anh ta làm ảo thuật, và khi nghe nhạc của anh ấy, thì tất cả những gì ở đây đều là trò ảo thuật cả.
Chị nắm tay của Travis đưa lên môi, rồi áp má của mình lên tay chồng. Chị nói:
- Bà Mary McKinnon vẫn còn nhảy nhót với mọi người trong vùng được, nhưng Erin thì lại quá tuyệt, phải không?
Bruke nhấp một ngụm whisky, đáp:
- Nhìn cô ấy không biết chán!
Adelia lại cười, chị tựa đầu lên cánh tay chồng:
- Tôi, với tư cách là chị họ của cô ấy, tôi sẽ báo cho cô ấy biết về tài chìm gái của anh đấy.
Bruke quay ly rượu trong tay, ngước mắt nhìn chị với ánh mắt hiền hòa. Anh nói:
- Tài gì đâu?
Vẫn tựa đầu vào vai Travis, chị nhìn Bruke mỉm cười:
- Ồ, ông Logan, tôi nghe nhiều chuyện lắm rồi. Nhiều chuyện hấp dẫn lắm. Ông thừa biết thế giới đua ngựa nhỏ bé chật chội lắm mà! Tôi nghe người ta đồn là đàn ông không những chỉ canh chừng con gái mà thôi đâu, mà họ còn canh chừng cả vợ nữa khi có ông ở gần đấy.
- Nếu tôi mà quan tâm đến vợ của người nào đó, thì chắc bà ta phải là kẻ đầu tiên biết được chứ.
Anh nắm lấy bàn tay của chị và đưa lên môi hôn. Chị nhìn anh ta sung sướng. Chị nói:
- Travis này, em cho là Bruke đang tán tỉnh em đấy.
Travis đồng ý, anh vừa hôn lên đầu chị vừa đáp:
- Có vẻ thế đấy.
Chị nói:
- Này ông Logan, tôi cảnh cáo đấy nhé. Thật dễ, khi tán tỉnh một mụ đàn bà mang thai một cặp sinh đôi năm tháng và đã biết rõ chân tướng của anh rồi. Nhưng hãy nghĩ đến công việc của anh đi. Cô nàng Ailen là một đám tuyệt đấy.
Chị nhón chân và hôn vào má anh:
- Nếu anh cứ nhìn đăm đăm vào cô ấy như thế, ông Matthew McKinnon sẽ tra đạn vào súng cho mà coi.
Khi Erin bước ra khỏi đám đông, Bruke nhìn lại chị, nói:
- Không có luật lệ nào cấm người ta nhìn cả.
- Chuyện xảy ra cho anh thì sẽ có luật chứ.
Chị lại ôm sát Travis vào người nói tiếp:
- Tuồng như Erin ra ngoài hóng mát đấy.
Khi Bruke nhướng mày lên, chị lại cười nói:
- Có lẽ anh thích đốt thuốc đấy, có thể anh nên đi bách bộ một chút ngoài trời đêm đi.
- Đúng đấy, tôi đi đây.
Bruke gật đầu chào chị rồi thong thả đi ra cửa. Travis muốn hỏi cho rõ thực hư, anh hỏi vợ:
- Em cảnh cáo anh ấy hay là em thúc giục?
- Em thích thấy họ yêu nhau, anh à.
Chị hôn vào môi anh.
Erin kéo chặt chiếc áo khoác vào người. Đêm tháng hai trời lạnh lắm, nhưng giờ thì nàng không thiết đến. Không khí se người, vầng trăng một nửa. Nàng lấy làm hài lòng bố nàng đã ép nàng khiêu vũ. Rất ít khi gặp những lúc lễ lạc vui chơi như thế này. Nhà có quá nhiều công việc phải làm, mà lực lượng lao động lại giảm đi vì Frank đã lấy vợ và anh ấy phải chăm lo cho gia đình riêng của anh. Rồi trong vòng một năm nữa thôi, Sean lại cưới cô gái ở Hennessy. Còn Cullen thì lại say mê âm nhạc hơn và vắt sữa, cho nên chỉ còn lại Joe và Brian. Và nàng.
Gia đình thì tăng người lên đấy, nhưng đồng thời cũng phân tán đi. Nông trại của gia đình phải sống còn. Erin biết điều này là hiển nhiên. Bố nàng thế nào rồi cũng tàn lụi đi. Ngay cả nàng rồi cũng tàn phai nếu nàng ở lại lâu hơn. Giải pháp duy nhất là phải tìm cho ra một cách để đảm bảo cả hai.
Nàng ôm chặt hai tay vào người để tránh bớt gió. Gió mang lại hương thơm của hoa hồng dại và hoa đỗ quyên của bà Malloy. Nàng không còn thiết nghĩ đến nó nữa. Trong một thời gian ngắn nữa thôi, gia đình Grant sẽ ra đi, rồi những ước mơ của nàng cũng sẽ phai mờ đi. Khi đã đến lúc, mọi việc sẽ xảy ra. Nàng nhìn lên mặt trăng và mỉm cười. Nàng đã không tự hứa với mình, là nàng sẽ làm thay đổi cuộc đời đấy sao?
Nàng nghe có tiếng sột soạt và có ánh sáng của một cái bật lửa bùng lên; nàng co người lại.
- Đêm đẹp đấy chứ!
Nàng không quay lại. Cơn sốc nhẹ vẫn còn ảnh hưởng nơi nàng. Không, nàng không muốn anh ta ra đây, nàng nhủ thầm như thế. Tại sao thế nhỉ? Vì anh ta đã ra, nàng phải ý tứ mới được. Anh nói:
- Trời khá lạnh đấy!
- Trông anh ấm áp lắm!
Nàng không muốn nhưng nhượng bộ một li. Anh muốn xóa tan cái chút ngăn cách ấy đi, nên lại lên tiếng:
- Tôi thích buổi khiêu vũ quá.
Nàng quay người, từ từ đi xa dần quán trọ. Nàng không ngạc nhiên khi nghe tiếng bước chân của anh đi bên cạnh mình:
- Ông không xem nữa ư?
- Thì cô đã nghỉ ngơi rồi còn gì!
Đầu điếu xì gà đang cháy và khi anh hút vào, nó đỏ lên, anh nói:
- Ông anh của cô quả rất có tài.
- Đúng thế.
Nàng nghe âm nhạc đang vui chuyển sang buồn, liền tiếp:
- Anh ấy sáng tác bài này đấy. Nghe bản này như nghe một cõi lòng tan nát.
Nhạc như nhạc này thường làm cho nàng ước ao, lo sợ và tự hỏi mình nghĩ về kẻ khác ra sao. Nàng hỏi:
- Ông có thích nhạc không, ông Logan?
- Khi nhạc chơi đúng điệu.
Đây là một bản valse, nhịp chậm, chan chứa tình cảm. Anh tiến tới đưa tay quàng lấy nàng và đánh nhịp.
- Ông làm gì thế?
Anh chỉ nói gọn lỏn:
- Khiêu vũ.
- Một người đàn ông phải mời mọc người ta mới nhảy chứ.
Nhưng nàng không đẩy anh đi, mà bước chân nàng lại hòa nhịp với anh một cách dễ dàng. Sự chuyển động và âm nhạc đã làm cho nàng mỉm cười. Nàng ngước mắt nhìn vào mặt anh. Cỏ dưới chân nàng mềm mại, ánh trăng dịu dàng:
- Trông ông không có vẻ gì là người biết nhảy valse hết.
- Nó là một trong số ít sở trường văn hóa của tôi mà.
Nàng ép người duyên dáng trong vòng tay anh, dịu dàng nhưng không mong manh, mềm mại nhưng không dễ uốn. Anh nói tiếp:
- Vả lại đêm nay là một đêm để khiêu vũ mà.
Nàng không nói gì trong một chốc. Ở đây đã có bầu không khí huyền ảo, có ánh sao, có hoa hồng và nhạc buồn. Sự xao xuyến trong lòng nàng, sự ấm áp trên da thịt nàng đã báo cho nàng biết một người đàn bà sẽ ra sao khi khiêu vũ với một người lạ dưới trời đêm. Nhưng nàng vẫn di chuyển cùng anh.
- Nhạc đổi điệu rồi!
Nàng nói nho nhỏ rồi lách ra khỏi vòng tay anh, thoải mái, nàng tiếc là anh đã không giữ nàng lại. Một lần nữa nàng quay mình bước đi. Nàng hỏi anh:
- Tại sao ông lại đến đây?
- Để xem ngựa. Tôi mua một cặp ở Kildare.
Anh hít một hơi thuốc. Anh phải quan tâm lo lắng đến ngựa, đến nông trại của anh:
- Không có con ngựa nơi nào tương xứng được ở trại nuôi ngựa giống quốc gia Ai Len cả. Lạy Chúa chứng giám cho. Mình phải trả tiền cho họ, nhưng tôi không hề tiếc tiền để mua được một con ngựa hay.
- Thì ra ông đến để mua ngựa.
Việc làm này khiến cho nàng thích thú, mặc dù nàng không muốn như thế.
- Và tôi đến để xem vài trận đua. Có khi nào cô đến Curragh chưa?
- Chưa.
Nàng ngước mắt nhìn mặt trăng. Curragh, Kilkenny, Kildare, tất cả đều xa xôi như một vết trắng trên bầu trời.
- Ông không tìm ra được ngựa nòi ở Skiberean đâu.
- Thực không?
Bruke mỉm cười nhìn nàng dưới ánh trăng, và nụ cười đã làm cho nàng khó chịu. Anh nói:
- Chúng ta hãy tuyên bố cho mọi người biết là tôi đến đây để nghiên cứu về ngựa. Đây là lần đầu tiên tôi đến Ai Len mà.
- Và ông nghĩ gì về đất nước này?
Nàng dừng lại, nàng không muốn vượt qua khu vực nghe được âm nhạc.
- Tôi thấy đất nước này xinh đẹp và có nhiều mâu thuẫn.
- Với một cái tên như là Logan, chắc là ông biết được một ít tiếng Ai Len rồi.
Không cười, Bruke nhìn điếu thuốc, đáp:
- Có thể lắm!
Nàng nhẹ nhàng nói:
- Có lẽ thế. Mà này, ông bảo tôi ông là kẻ lân gia với Travis, nhưng ông không phát âm như anh ấy. Cái giọng nói của ông, ấy mà!
- Giọng nói à?
Bruke thay đổi tính tình, anh cười toe toét:
- Giọng nói của tôi xuất phát từ miền Tây, tôi đoán là cô muốn gọi như thế.
- Miền Tây?
Nàng nghĩ chốc lát rồi hỏi tiếp:
- Miền Tây nước Mỹ à? Chăn bò phải không?
Lần này thì Bruke cười rộ lên, tiếng cười ồ ồ sung sướng đến nỗi nàng phải làm ngơ không phản đối bàn tay của anh đặt lên má nàng. Anh nói:
- Chúng tôi không mang súng sáu như luật lệ lúc ấy cho phép đâu.
Nàng thấy bối rối vô cùng:
- Ông đừng có đùa cợt với tôi.
- Tôi đùa cợt với cô?
Vì da nàng mát quá, mịn màng quá, anh lại đưa tay sờ má nàng. Anh hỏi:
- Nếu tôi hỏi cô về các tiểu yêu và các Nữ thần báo tử thì cô sẽ nói sao?
Nàng cười, đáp:
- Tôi sẽ nói, người sau cùng thấy được tiểu yêu trong mọi miền là Thánh Michael Ryan, dựa theo truyền thuyết của người Ai Len.
- Cô không tin truyền thuyết à, cô Erin?
Bruke bước đến gần nàng hơn nữa, đến nỗi anh thấy được ánh trăng chiếu trong ánh mắt nàng như ánh sang trong một hồ nước. Nàng không bước lùi, mà đáp:
- Không, tôi không tin.
Bản chất của nàng là không thụt lùi, ngay khi nàng thấy mình run sợ đến tận xương tủy. Cho dù bạn có thắng hay là quỵ xuống vì thất bại, thì điều tốt nhất phải làm là bạn hãy vững chân như bàn thạch:
- Tôi chỉ tin vào cái gì tôi thấy được, sờ mó được. Còn ngoài ra chỉ dành cho kẻ mơ mộng.
- Tội nghiệp! - Bruke lẩm bẩm trong miệng, mặc dù khi nào anh cũng cảm thấy như thế. - Đời sống là phải có lúc mềm dẻo chứ.
- Tôi không bao giờ muốn sự mềm yếu cả.
- Tại sao thế?
Anh đưa một ngón tay sờ cuộn tóc xõa trên má nàng.
- Tôi phải đi về, - nàng nói.
Đây không phải là một sự rút lui, nàng tự nhủ như thế. Bỗng nhiên nàng cảm thấy lạnh, lạnh thấu xương. Nhưng ngay khi nàng bắt đầu quay người, thì anh đã nắm chặt cánh tay nàng. Nàng nhìn anh, mắt trong sang, không giận dữ mà chỉ từ tốn nói:
- Ông Logan, ông tha lỗi cho. Gió lộng lắm rồi.
- Tôi biết. Nhưng cô không trả lời câu hỏi của tôi.
- Không, vì nó không liên quan gì đến ông hết. Đừng! - Nàng nói như thế khi ngón tay anh bấu mạnh vào cằm nàng, nhưng nàng không hất đi.
- Tôi rất quan tâm! Khi một người đàn ông gặp người nào mà y hiểu biết, thì y rất quan tâm!
- Chúng ta đâu hiểu biết nhau.
Nhưng nàng đã hiểu anh. Khi anh vòng hai cánh tay qua người nàng để nhảy điệu valse, thì nàng đã hiểu anh. Có một cái gì, cái gì đó trong cả hai đã phản chiếu lại cho nhau thấy. Dù cái đó là cái gì đi nữa, thì trái tim nàng hiện cũng đang đập mạnh và da thịt nàng đang mát lạnh. Nàng nói tiếp:
- Và nếu tôi có tỏ ra cục cằn chăng nữa, thì tôi cứ nói thẳng ra là hơn. Tôi không cần thiết phải hiểu biết ông.
- Cô thường có một phản ứng mạnh mẽ như thế với người ngoại quốc à?
Nàng hất đầu, nhưng mấy ngón tay của anh vẫn để nguyên tại chỗ. Nàng đáp:
- Tôi chỉ phản ứng vào những lúc bị quấy rầy mà thôi.
Nàng nhớ ra mình đã quá dối lòng khi nói như vậy với anh. Nàng đã nhìn môi anh và tự hỏi, nếu anh hôn thì sẽ ra sao đây. Nàng nói tiếp:
- Chắc ông nghĩ là tôi vui sướng lắm khi có ông ở cùng với tôi chứ gì. Tôi không phải là gái quê ngu ngốc, hôn trai vì có trăng có nhạc đâu.
Bruke nhướng mày:
- Erin, nếu tôi có ý định hôn cô thì tôi đã hôn rồi. Tôi không bao giờ phí thời giờ... với đàn bà đâu.
Bỗng nàng thấy nổi điên lên mà không tài nào ngăn nổi. Đồ mắc dịch, nàng đã muốn hôn anh ta và nàng biết anh ta cũng biết rõ điều này. Nàng đáp lại:
- Tốt thôi, ông đang làm phí thời giờ của tôi đấy. Vậy tôi xin chúc ông ngủ ngon.
Tại sao anh lại không hôn nàng? Có cái gì đây đã cảnh giác cho anh ta nhớ rằng nó sẽ xáo trộn hết mọi việc của hai người. Anh chưa sẵn sàng để đón nhận việc này. Anh không chắc là mình có tránh được không.
Hít một hơi thuốc cuối cùng, anh búng cái tàn thuốc chạy một đường vòng trong màn đêm. Anh đến Ai Len để mua ngựa mà. Anh nên thanh thản để ra đi. Nhưng anh là một người ít khi hài lòng lâu một việc gì.
Nàng chủ tâm đến trễ. Erin đẩy chiếc xe đạp qua lối vào nhà bếp của quán trọ, rồi để xe ở đấy. Nàng biết là nàng phải tự hào về công việc mình làm, nhưng nàng lại không muốn để cho Dee biết nàng làm việc ở đây. Không phải là công việc giấy tờ hay công việc sổ sách làm cho nàng bận tâm. Công việc này làm cho nàng cảm thấy hài lòng. Mà chính công việc bếp núc nàng mới muốn được giữ kín mà thôi.
Bà Malloy đã hứa không nói cho ai biết. Nhưng bà lại cứ lải nhải về việc này. Erin cứ tỉnh bơ khi nàng bước vào nhà bếp. Mặc cho bà ấy lải nhải, vì bà phải có gì để nói chứ.
Dee đã cùng gia đình đi thăm thành phố suốt cả buổi sáng. Cho nên Erin có thời gian làm một số công việc lặt vặt ở nhà,rồi thong thả đạp xe từ nông trại đến đây để rửa bát đĩa buổi sáng và lau chùi nhà cửa như mọi ngày. Vì sổ sách đã làm xong xuôi, nàng có thể dành vài giờ vào buổi chiều để lái xe chở bà chị họ ra thăm nông trại nơi chị đã lớn lên.
Không cần phải che giấu cái gì hết, nàng tự nhủ như thế khi nàng đổ đầy nước vào cái thùng rửa thật lớn. Và nếu nàng có che giấu đi nữa, thì chẳng ai giúp được gì. Nàng không muốn để cho Dee phải thương hại nàng. Nàng làm việc để kiếm tiền; đơn giản chỉ có thế. Khi đã có đủ tiền, nàng có thể đi kiếm một công việc khác trong văn phòng ở Cork hay là Dublin. Thiên địa quỷ thần ơi, rửa chén bát thì cũng như rửa cho mình đấy thôi.
Nàng bắt đầu hát ư ử trong miệng khi kỳ cọ các dĩa ăn của quán trọ. Từ nhỏ, nàng đã học được cách làm việc thấu đáo, bởi vì khi mặt trời mọc lên là đã thấy ngày mai.
Vừa làm việc nàng đưa mắt nhìn qua cửa sổ. Nhìn ra nơi mà nàng và Bruke đã đi bách bộ đêm qua. Nàng đã nhảy với anh ta ở đấy. Dưới ánh trăng, nàng đã ngẫm nghĩ, đã hiểu được lòng mình. Thật điên cuồng. Anh ta chỉ là kẻ chạy theo cái gì có lợi cho anh ta. Nàng phải ra đi mới thấy được những thành phố lớn. Nhưng nàng không được thơ ngây.
Nếu nàng đã thấy được cái gì trong mấy phút ở với anh ta thì cái ấy chỉ có trong tiểu thuyết mà thôi. Anh ta khác đời đấy, nhưng cái khác đời này cũng không làm cho anh ta có cái gì đặc sắc hết. Và có lẽ điều này không đảm bảo cho nàng một cái gì hết, khi nàng nghĩ đến anh giữa lúc thanh thiên bạch nhật, với hai cánh tay nhúng vào bể nước xà phòng đến khuỷu.
Nàng nghe tiếng cánh cửa mở sau lưng, bèn kỳ cọ nhanh hơn. Nàng nói:
- Tôi đến trễ, bà Malloy à, nhưng tôi sẽ dọn dẹp sạch sẽ trước giờ ăn trưa.
- Bà ấy đi chợ rồi, lo sục sạo mua rau quả đấy.
Nghe giọng nói của Bruke, Erin chỉ nhắm mắt lại. Khi anh ta bước qua căn phòng và đặt một bàn tay lên vai nàng, thì nàng bèn kỳ cọ hết sức dữ dội. Anh hỏi:
- Cô đang làm gì đấy?
- Tôi nghĩ là ông đã thấy rồi đấy.
Nàng để một cái dĩa sang bên cho ráo nước, rồi kỳ cọ rửa cái khác:
- Xin lỗi ông, tôi sẽ ra sau.
Không nói năng gì, Bruke bước đến lò lửa và rót café đang hâm ấm ở trên lò ra tách. Nàng mặc chiếc áo bảo hộ lao động. Chiếc áo rộng thộn thện, có lẽ của một người anh trai của nàng. Tóc nàng xõa xuống, và dài hơn là anh đã tưởng. Nàng vuốt tóc ra sau, buộc một dải vải để tóc khỏi xõa che mặt, nhưng mái tóc vẫn dày và cuộn lên ở đàng sau đôi vai của nàng. Anh nhấp café, nhìn nàng. Anh không hiểu hết cảm nghĩ của anh ra sao khi thấy nàng đứng bên bồn rửa, nhưng anh biết rõ cảm nghĩ của nàng. Đó là sự bối rối.
- Cô không hề nói là cô làm việc ở đây.
- Không, tôi không nói.
Erin chằn mạnh cái dĩa khác vào tấm ván để ráo nước. Nàng nói tiếp:
- Và nếu ông cũng không nói cho ai biết thì tôi cảm ơn ông đấy.
- Tại sao? Công việc này cũng quý lắm chứ, phải không?
- Tôi không muốn Dee biết là tôi rửa chén bát khi chị ấy vắng mặt.
Bruke hiểu rõ thứ tình cảm tự hào này. Anh đáp:
- Được rồi.
Nàng liếc xéo anh rồi hỏi lại:
- Ông sẽ không nói cho chị ấy biết chứ?
- Tôi đã nói là tôi không nói lại mà.
Anh ngửi thấy mùi xà phòng trong nước nóng. Mặc dù đã nhiều năm trôi qua, nhưng cái mùi ấy vẫn còn làm cho anh bực bội.
Erin thấy đôi vai thư giãn ra một chút. Nàng nói:
- Cảm ơn ông.
- Cô uống chút café nhé.
Nàng không muốn anh ta làm việc đó cho nàng. Vẫn thận trọng, nhưng ít dè dặt hơn, nàng mỉm cười, đáp:
- Không, tôi không có thì giờ để uống đâu.
Nàng lại quay mặt đi vì anh nhìn nàng thoải mái hơn bao giờ hết. nàng nói tiếp:
- A, tôi lại cứ nghĩ giờ này ông đi đâu rồi.
- Tôi mới về.
Anh nói cộc lốc như thế. Anh định uống vội một cốc café rồi đi, thả bộ quanh thành phố một vòng hay là vào quán rượu sở tại để chuyện trò chút chơi. Anh nhìn nàng, tấm lưng nàng thẳng băng bên bồn rửa: hai cánh tay ngập sâu trong nước xà phòng. Anh hỏi:
- Tôi giúp một tay nhé?
Lần này thì nàng nhìn thẳng vào anh, vừa ngạc nhiên vừa khiếp sợ:
- Không, không, xin ông cứ uống café đi. Tôi chắc là có bánh xếp nướng bơ trong tủ chứa thức ăn, nếu ông muốn thì cứ lấy mà dung, hay là ông nên ra ngoài đi dạo một vòng. Hôm nay trời đẹp đấy.
- Cô lại cố xua đuổi tôi đi khỏi đây phải không?
- Cảm phiền ông, bà Malloy...
- Bà ấy đang ở ngoài chợ.
Anh lấy lên một cái dĩa và lau khô. Anh đứng sát vào người nàng, gần như mông chạm mông nhau. Erin không muốn nhích ra, hay là nên nhích vào gần hơn? Nàng lại thọc hai tay vào nước. Nàng nói:
- Tôi không cần ai giúp hết.
Bruke để cái dĩa lau xong đầu tiên xuống, rồi lại lấy lên cái khác:
- Tôi thì lại không có việc gì để làm hết.
Nàng nhăn mặt, lấy ra một cái dĩa:
- Tôi không thích thế khi ông có lòng tốt với tôi.
- Cô đừng lo, tôi không làm luôn đâu. Vậy cô còn làm gì nữa k, ngoài việc rửa bát và khiêu vũ?
Nàng biết nàng cần phải nhẫn nại, nhưng nàng vẫn quay qua nhìn anh ta bằng đôi mắt nảy lửa:
- Tôi giữ sổ sách, nói cho ông biết thế. Tôi giữ sổ sách cho quán trọ, cho cửa hàng thực phẩm khô và cho nông trại.
- Thế thì cô quá bận bịu đi rồi.
Anh nói nho nhỏ như thế rồi quan sát nàng, hỏi:
- Cô làm việc giỏi không?
- Không ai phàn nàn gì tôi hết. Sang năm tôi sẽ kiếm việc ở Dublin. Trong một văn phòng.
- Thế là tôi sẽ không gặp cô được rồi.
Nàng đang nắm cái chảo đúc bằng gang nơi tay, và thấy mình bị thôi thúc hành động, nàng nói:
- Tôi không yêu cầu ông tìm gặp tôi.
- Có quá nhiều tường trong một văn phòng đấy nhé.
Bruke giải thích cho nàng nghe rồi anh hạ cái chảo xuống nước:
- Cô sẽ nổi điên cho mà coi.
- Đó là chuyện của tôi, ông khỏi lo.
Nàng nắm chặt miếng đệm chùi dĩa trong tay như nắm một vũ khí. Nàng nói tiếp:
- Tôi đã sai lầm khi bảo rằng tôi không thích ông khi ông có lòng tốt đối với tôi. Tôi không ưa ông đâu.
- Cô nhớ là cô chỉ yêu cầu thôi, là Dee sẽ mang cô đi Mỹ liền.
Nàng thảy miếng đệm vào nước, bọt nước xà phòng trào lên mép bể. Nàng hỏi:
- Để làm gì? Tôi sống nhờ lòng tốt của chị ấy à? Có phải ông cho là tôi muốn thế à? Sống nhờ vào lòng tốt của người khác à?
Bruke chồng cái dĩa khác vào chạn, vừa đáp:
- Không phải thế. Tôi chỉ muốn thấy cô bùng lên lại mà thôi.
- Ông thật đáng ghét, ông Logan à.
- Thật đấy. Bây giờ chúng ta hiểu nhau rồi. Xin cô gọi tôi là Bruke.
- Tôi muốn gọi ông bằng nhiều thứ nữa cơ. Tại sao ông không đi đi để cho tôi làm xong việc ở đây? Tôi không có thì giờ để làm vừa lòng ông.
- Rồi cô sẽ có việc để làm đấy.
Thừa lúc nàng bất cẩn, anh nắm lấy nàng, sau đó nàng cứ tự hỏi rằng đáng ra nàng phải đề phòng mới phải. Hai cánh tay nàng đang ngập sâu trong nước tận khuỷu, thì anh ta đưa một bàn tay nắm quanh lấy cổ nàng và hôn nàng. Nụ hôn chớp nhoáng nhưng nàng cảm thấy có nhiều điều đáng lo hơn là đáng hứa hẹn. Môi anh ta rắn chắc và ấm áp kinh khủng, khi anh áp đôi môi vào môi nàng. Anh hôn lần thứ hai, thế là hai lần. nàng không kịp phản ứng. Và có lẽ không kịp suy nghĩ trước khi anh thả nàng ra và lấy cái dĩa khác.
Nàng nuốt nước bọt, và bặm hai bàn tay lại dưới nước xà phòng. Nàng nói:
- Ông trơ tráo quá!
- Người đàn ông không tiến xa được nếu không trơ tráo - phụ nữ cũng thế thôi.
- Xin ông nhớ cho điều này. Nếu tôi cần ông đụng đến tôi, tôi sẽ cho ông hay.
- Nhìn mắt cô là biết rồi, cô gái Ai Len à. Nhìn mắt cô là sướng lắm rồi.
Nàng không cãi cọ nữa. Nàng không muốn hạ phẩm giá của mình vì phải tranh cải vấn đề này. Nàng bèn kép nắp đậy bể nước rửa lại, rồi nói:
- Tôi phải chùi nền nhà. Ông phải dời chân ra khỏi đây đi.
- Được rồi, tôi cần phải đi dạo đây.
Anh ta để cái khăn lau xuống, trải rộng nó ra để phơi khô. Không nói một lời nào hay nhìn liếc gì nữa, anh đi ra cửa sau. Erin đợi thêm một chốc nữa, rồi nàng cảm thấy khoan khoái khi đưa miếng giẻ ướt lên sau khi anh ta đã đi khuất.
Hai giờ sau, sau khi đã thay vội chiếc váy và chiếc áo len dài tay, Erin đã gặp gia đình Grant ở trong phòng khách của quán trọ. Chiếc áo bảo hộ lao động của Joe đã được gói lại, tộng vào xắc buộc ở sau chiếc xa đạp, và nàng đã dùng một ít kem quý báu của bà Malloy thoa vào hai bàn tay để đề phòng hư da tay. Bruke cũng có mặt ở đấy. Nàng nghĩ rằng, dĩ nhiên là phải có mặt anh ta ở đấy, và nàng cố ý không để ý đến anh ta khi anh ta tung bé Brady trên đầu gối của mình.
Erin đưa cho Dee một cái dĩa bọc kín trong một tấm vải:
- Mẹ gởi cho chị cái này. Cái bánh nhân nho do bà làm đấy. Bà không muốn chị nghĩ là Malloy lại nấu nướng ngon hơn bà được.
- Tôi nhớ loại bánh nhân nho của mẹ cô lắm.
Dee nâng lên một góc rồi ngửi, chị nói:
- Thỉnh thoảng dì lại làm dôi ra một cái, rồi sai một em đem sang trại cho chị.
Mùi thơm đã gợi nhớ biết bao là kỷ niệm - vui có, buồn có. Chị đậy cái bánh lại:
- Chị rất vui sướng có em đến chơi hôm nay.
- Chị nhớ đến thăm mẹ em đấy nhé. Bà trông chị lắm đây.
- Chúng ta nên xem như con cái trong nhà thôi. Này, Bruke, nếu anh cho cháu sô cô la, anh coi chừng kẻo vấy bẩn cả anh đấy. Brendon, Keeley, vào xe đi. Chúng ta đi một vòng.
Hai đứa không đợi nhắc lần hai.
Thoạt tiên, họ ra nghĩa địa, ở đây cỏ mọc cao và xanh ngát, những tảng đá đã giải dầu mưa nắng, có màu xám xịt. Hoa dại mọc đầy, chứa chan sức sống. Một số người trong gia đình của Erin được an táng ở đây; hầu hết nàng không nhớ được. Chưa bao giờ nàng mất người gần gũi hay là gặp cảnh phiền muộn sâu xa. Nhưng nàng vẫn thương yêu chốn này sâu sắc lắm, và nàng hiểu ra rằng mất mát người thân yêu là điều làm cho nàng đau đớn vô cùng.
Khi nhìn thấy bà chị họ đứng giữa những ngôi mộ của cha mẹ chị, Erin lại suy nghĩ, lại nhớ đến những ngày xa xưa lắm rồi. Thời gian không xóa mờ nổi những mất mát như thế sao? Khi họ mất thì Edelia mới chỉ là một đứa bé lên chín hay mười. Những ký ức về họ nơi chị không mờ nhạt đi sao? Lại nữa, mặc dù chị có thể tưởng tượng ra được một thế giới xa cách với gia đình mình, nhưng chị không thể nào tưởng tượng ra một thế giới mà họ chưa từng ở.
Khi Dee nhìn xuống những chiếc bia mộ mang tên cha mẹ mình thì chị lẩm bẩm nói:
- Em vẫn còn đau đớn!
Travis luồn một tay trong tóc vợ:
- Anh biết!
- Em nhớ là cha Finnegan đã nói với em khi cha mẹ mất, rằng đó là ý Chúa, còn em thì cho rằng không đúng thế. Bây giờ em vẫn nghĩ thế.
Chị thở dài rồi nhìn anh.
- Em vẫn không bao giờ hình dung ra được, phải không?
- Không.
Anh nắm lấy bàn tay chị. Anh có bổn phận phải trấn an chị và làm cho chị khỏi phiền muộn. Anh lại còn hiểu rằng chị đã khá dũng mãnh khi chịu đựng những đau đớn này trong những năm trước khi họ gặp nhau. Anh nói:
- Ước chi anh biết được cha mẹ!
- Chắc là cha mẹ cũng yêu anh!
Nước mắt chị tuôn trào, nhưng chị vẫn cười với họ:
- Còn phần các con, chắc ông bà cưng và nuông chiều lắm. Nuông chiều chúng hơn cả Hannah nữa. Em được yên ổn khi cha mẹ ở cùng nhau. Chắc anh biết là em tin thế. Nhưng chỉ khổ nỗi cha mẹ em không biết anh và không biết các con.
Keeley chuồi một bàn tay vào tay của Edelia, bé nói:
- Đừng khóc, mẹ. Mẹ nhìn xem, con làm được cái vòng hoa đây. Chú Bruke chỉ cách cho con làm đấy. Chú ấy nói ông bà chắc là thích lắm, mặc dù họ đang ở trên Trời.
Dee nhìn vào vòng hoa tết bằng cành con và cỏ dại, chị nói với con:
- Xinh đấy. Chúng ta hãy đặt nó vào giữa đi, như thế này. - Chị cúi người xuống, đặt vòng hoa vào giữa mấy ngôi mộ. - Ấy, mẹ chắc là ông bà sẽ thích lắm.
Bruke kể cũng thật kỳ lạ. Erin nghĩ như thế khi nàng ngồi bên cạnh anh ta trong xe và lắng nghe lời khuyên của Brendon. Nàng thấy anh ngồi trong cỏ, đan những cành nhỏ lại cho Keeley. Mặc dù nàng ngồi cách anh khá xa, nàng không nghe được những điều anh nói, nhưng nàng vẫn hiểu rằng cô bé nghe anh rất chăm chú và nhìn anh hoàn toàn tin tưởng vào những gì anh nói.
Anh ta không tỏ ra là người gây được niềm tin kia mà.
Nàng biết con đường đi đến nông trại xưa kia là của gia đình Cunnane. Nàng chỉ còn nhớ mơ hồ về bóng dáng cha mẹ của Dee, nhưng nàng lại nhớ rất rõ là bà Lettie Cunnane, một bà cô đã nuôi Dee khi chị trở thành trẻ mồ côi. Bà ấy khắc nghiệt, mặt mũi khi nào cũng nghiêm nghị, do đó mà Erin ít khi thăm chị ở nông trại. Nông trại đó hiện đang nằm phía sau lưng họ; nàng sực nhớ ra, bèn làm dấu cho Brendon nhìn ra cửa sổ xe. Nàng nói:
- Cháu xem, ngay trên đồi kia là nơi mẹ cháu đã lớn lên.
- Trong một nông trại mà.
Cách cậu nói tỏ ra mình hiểu biết hết. Những cánh đồng cỏ xanh non và đầy hoa kim tước màu vàng đối với cậu không ý nghĩa mấy. Cậu nói:
- Chúng ta đã có nông trại rồi. Nông trại đẹp nhất vùng Maryland.
Cậu cười toe toét với Bruke, xem như đấy là một cậu chuyện đùa cợt xưa cũ. Bruke muốn chọc tức cậu, anh đáp lại:
- Khi chú làm xong nông trại của chú, thì nông trại của cháu chỉ là hạng nhì mà thôi.
- Royal Meadows đã nổi tiếng qua nhiều thế... thế...
Bruke tiếp lời cho cậu:
- Nhiều thế hệ.
- Vâng. Vậy là chú vẫn còn nhớ vì cậu Paddy đã nói thế.
- Kìa, Brendon Patrick Grant.
Đó là lời cảnh cáo của bà Hannah. Bà nghiêm nghị nhìn Bruke:
- Ông nhớ cho là không nên khuyến khích cháu như thế.
Bruke chỉ nhe răng cười và vò tóc chú bé:
- Đừng nói nhiều nữa, cháu.
Khi chiếc xe đột ngột dừng lại giật lên một cái, Brendon lại nói:
- Chú Bruke đã đánh xì phé ăn cả một nông trại đấy. Chú ấy sẽ dạy cháu đánh bài.
- Chờ khi cháu làm chủ Royal Meadows, chú sẽ đánh ăn luôn đấy.
Bruke đẩy cửa xe, rồi nắm ngang hông chú bé đang cười khúc khích. Khi bà Hannah nắm lấy tay Keeley thì Erin hỏi nhỏ bà:
- Thực thế sao? Ông ấy đánh bạc thắng cả một trại ngựa à?
- Tôi nghe người ta nói thế.
Hannah dáng mệt nhọc bước ra khỏi xe:
- Người ta đồn là ông ấy thua, rồi thắng nhiều hơn thế.
Bà ấy đưa mắt nhìn khi Bruke cõng Brendon lên vai:
- Khó mà thắng được ông ấy lắm.
Nàng cũng khó mà thắng được, Erin nghĩ như thế khi nàng nhập vào với những người khác. Nàng là dân Ai Len, nàng không thể xía vào đương đầu với một tay đổ bác được, nhất là một tay thành công. Đi sau lưng Dee, nàng nhìn qua con dốc thấy cái trại nằm bên dưới.
Trại không thay đổi mấy, theo ký ức của nàng. Ồ, hành lang dùng để vắt sữa còn mới, một lớp sơn mới sơn lại cái vựa lúa chỉ cách đây trên dưới một năm thôi. Người ta chỉ thấy cái trại. Về hướng Đông, những trái đồi nhô lên che mất tầm mắt. Vườn rau quả đã được cày xới trồng trọt, và người ta thấy được sự yếu kém về khả năng nuôi bò sữa của nông trại, qua những dải đồng cỏ nghèo nàn ở đây. Khói đang tuôn ra xoáy hình trôn ốc ở chiếc ống khói của một nhà gạch nho nhỏ, ngôi nhà rất giống ngôi nhà của nàng. Gió đã mang đến mùi than bùn sung mãn dễ chịu.
Vì bà chị họ cứ đi xuống lâu rồi mà không nói năng gì hết, nên cuối cùng nàng phải lên tiếng:
- Gia đình Sweeney cũng tốt lắm. Em chắc là họ cũng không phiền hà gì, nếu chị muốn đi xuống dưới để xem qua một chút.
- Không.
Chị nói rất nhanh, rồi chị nắm lấy tay nàng như muốn thanh minh cho việc chị từ chối:
- Đứng đây xem cũng được rồi.
Sự thực là chị không chịu đựng được khi đi đến gần hơn nơi chốn chị ở trước kia, mà nay không còn là của mình nữa. Chị hỏi nàng:
- Em này, em còn nhớ khi mợ Lettie ốm nặng và em cùng dì đến thăm không?
- Nhớ chứ, chị cho mẹ một đóa hồng nơi bụi hoa kia kìa. Bụi hoa của mẹ chị, - Erin còn nhớ rõ lắm, và nàng lấy mấy ngón tay đan vào mấy ngón của Dee: - Bụi hồng kia vẫn nở hoa vào mùa hè.
Chị mỉm cười khi nghe thế. Chị nói:
- Một nơi thật nhỏ nhoi. Bây giờ còn nhỏ hơn là những gì tôi còn nhớ nữa. Này, Keeley, con nhìn cái cửa sổ kia kìa.
Chị ngồi thụp thụp xuống để chỉ cho con giá thấy:
- Đấy là cái phòng của mẹ ở khi mẹ bằng tuổi con.
Adelia lại đứng lên. Bây giờ chỉ còn lại có chị và Travis, còn những người khác đã đi xuống mép đường hết rồi. Anh nói:
- Dee, trước đây anh đã nói với em rồi: nếu em muốn em có thể lấy lại ngôi nhà mà! Chúng ta có thể trả lại cho gia đình Sweeney một món kha khá là được thôi.
Chị tiếp tục nhìn xuống nông trại, lòng bồi hồi tưởng nhớ. Thế rồi chị thở dài, quàng tay quanh hông Travis:
- Anh biết không, khi em rời bỏ chốn này mấy năm về trước, em cứ tưởng là mình đã mất hết.
Chị nghiêng đầu ra sau và hôn anh:
- Em lầm. Chúng mình đi bách bộ tí nữa đi anh. Hôm nay trời đẹp quá!
Erin nhìn hai người. Một cánh đồng cỏ nhỏ xanh tươi, nhưng lại bị nhiều hoa dại chen chúc mọc khắp nơi chỉ trong vòng có mấy tuần. Nàng nghe giọng của Bruke vang lên sau lưng mình, rồi không suy nghĩ, nàng nói:
- Nếu tôi rời khỏi nơi đây và tìm được công việc gì ở đâu đó, tôi sẽ không thèm lưu luyến nơi này làm gì nữa.
- Nếu thỉnh thoảng cô liếc mắt xem qua, cảnh vật sẽ níu chân cô khi nào không biết đấy.
Nàng quay người lại:
- Thật tôi không hiểu nổi ông!
Mái tóc nàng phần phật rối tung quanh mặt, quanh vai nàng:
- Ba hồi thì ông nói như mình là kẻ vô căn cột, ba hồi thì ông lại như kẻ muốn chôn chặt đời mình vào nơi nào thuận tiện.
- Nhưng không bền sâu lắm đâu.
Bruke mân mê ngọn tóc của nàng ở đầu ngón tay. Anh tỏ ra say sưa với mái tóc của nàng. Tóc nàng không mịn màng mà chúng hoang sơ và tự nhiên quá, khó mà làm cho chúng mịn màng được. Anh nói:
- Cô em Ai Len ơi, có lẽ đấy là một ngọn lửa bịp mà thôi, đừng để cho chúng bắt rễ quá sâu. Cô có thể lôi những gốc rễ đó lên, vì nếu cô không làm thế, cô sẽ chết ngạt mất, nhưng cô nên mang những gốc gác căn cội này theo mình.
Anh ngồi thụp xuống và bốc lên một nắm đất:
- Chúng xem như cội nguồn thân thương đấy chứ.
- Còn cội nguồn của ông thì sao?
Bruke nhìn nắm đất phì nhiêu trong lòng bàn tay:
- Này cô em Ai Len, có bao giờ cô thấy cát ở ngoài sa mạc chưa? Chưa, chưa, cô chưa thấy đâu. Cát mịn lắm. Nó trượt ra khỏi tay cô hết, bất kể là cô nắm chặt lấy chúng hay không.
- Cát cũng dính vào da mình được chứ.
- Nhưng chúng dễ chùi sạch.
Anh nhìn quanh khi Brady ré cười vì bé đang thấy một đàn chim mòng biển đang lướt trên mặt biển vào bờ. Nàng nói:
- Tại sao hồi nãy ông lại hôn tôi?
Nàng đã không muốn hỏi thế. Hơn nữa, nàng không muốn anh ta biết nụ hôn đã gây nên vấn đề cho nàng. Anh mỉm cười nhìn nàng, từ tốn, nàng chỉ thấy ánh mặt của anh lộ vẻ thích thú. Anh đáp:
- Một phụ nữ đừng bao giờ thắc mắc khi một người đàn ông hôn mình.
Nàng thấy bực bội trong người, nhún vai rồi quay đi:
- Vả lại đó không phải là một nụ hôn đúng đắn.
- Cô muốn một nụ hôn đúng đắn à?
- Không.
Nàng tiếp tục bước đi, nhưng ma quỷ cứ đeo đẳng trên vai nàng. Nàng nhìn quanh, nét mặt có phần tươi tỉnh. Nàng nói:
- Tôi sẽ cho ông biết khi nào tôi muốn.
Cánh Hồng Ailen Cánh Hồng Ailen - Nora Roberts Cánh Hồng Ailen