Bức Mật Thư epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 2 - Bí Mật Thêm Dầy Đặc
ước vào phòng thí nghiệm, thấy Trí đang lúi húi xem xét nghiên-cứu mấy cái dấu chân đổ bằng bột hoá học. Khi nghe tôi kể xong câu chuyện, anh tươi hẳn nét mặt:
- A! Nếu vậy thì Chiêm đã nắm được một vụ khả nghi lắm rồi đó.
Tôi ngạc nhiên:
- Cái gì? Khả nghi? Còn gì mà khả nghi nữa chú? Đúng là một vụ bắt cóc trẻ con rồi chớ còn cái gì nữa mà khả nghi! Chú nhỏ thấp thoáng bên cửa sổ nhà ông Mai Điên đúng là bị tụi bắt cóc đem về nhốt tại đấy rồi chờ tiền chuộc đó.
Nét mặt Trí đăm chiêu, đầu anh gật gù:
- Có thể lắm!... Thế khi trông thấy Chiêm, chú bé đó có kêu gọi hay la hét gì để cầu cứu không?
- Không! Nhưng tôi tin chắc rằng dù chú bé có muốn kêu la lên cũng không được vì rõ ràng có người đứng đàng sau lôi giật thằng bé vào mà.
Sếp tôi đứng dậy, đặt bước đi ngang lại đi dọc trong gian gác gỗ:
- Tả rõ cho tôi nghe hình dáng hai người đàn ông ở trong nhà Mai-Điên coi sao nào, Chiêm! Đừng bỏ sót chi tiết nào nghe!
Tưởng cái gì, chứ tả lại hình dáng ông Sáu Bang, Tư Dậu cùng giây phút chạm trán với họ mới rồi đây, tôi tưởng không còn gì dễ dàng hơn nữa. Tôi nói thao thao một hồi rồi kết luận:
- Hai cái ông này coi bộ có vẻ "khùng" quá xá, hả "sếp"?
Trí không trả lời mà chỉ lẩm bẩm:
- Có thể thế lắm! Có thể thế lắm!
Tôi hăm hở:
- Phải đứt đi rồi, chứ còn có thể, có thể gì nữa?... Già đầu như vậy mà chưa nên nết, ăn mặc kỳ cục quá trời, chẳng phải điên là gì? À có lẽ họ bị hồn ma ông Mai ám ảnh nên loạn óc cả rồi chăng?
Trí tán thành:
- Loạn óc! Có lẽ họ bị loạn óc thật! Nhưng theo tôi thì chắc chắn là họ muốn làm cho Chiêm tưởng rằng họ "khùng" thì đúng hơn.
- Á, ủa! Mà tại sao lại như vậy chứ?
Giọng "Sếp" đầy vẻ bề trên như một giáo sư giảng bài cho học trò khiến tôi bực mình hết sức:
- Có thế mà cũng không hiểu. Họ làm thế để cho Chiêm sợ không còn dám léo hánh tới nữa. Chỉ có vậy thôi hà!
Ấy đấy! Một lần nữa, Trí lại giải thích được một cách rất giản dị, nhưng cũng rất chính xác nữa. Trong lòng tôi niềm kính phục liền thay thế cho sự bực mình. Và tôi tin chắc là anh có lý. Đúng thế. Bộ trang phục của hai người đàn ông tên Sáu Bang và Tư Dậu đáng bật cười thật tình, nhưng phải công nhận rằng nó còn có vẻ tinh quái nữa.
Trí lẩm bẩm như nói một mình:
- Hai ông này không phải là kẻ gian phi tầm thường đâu nghe. Bị lộ chân tướng họ có thể trở thành nguy hiểm lắm đó nghe! Phải dè dặt cẩn thận lắm mới được.
Nghe Trí nói, tôi lại cảm thấy bao nhiêu hăng hái trong lòng tiêu tan mất quá nửa.
- Hay là... hay là chúng mình đi báo Cảnh Sát đi!
Trí trừng mắt:
- Việc là việc của mình mà lại đi báo Cảnh Sát là thế nào. Hãy tự lực mở cuộc điều tra. Khi nào gặp trở ngại lớn lao sẽ hay. Chúng mình là thám tử trứ danh trong vụ "Đồng tiền giả" và "Ngọc Báu Ngai Vàng" chớ bộ Thỏ Đế đấy chắc.
Tôi đành phải nói vuốt đuôi:
- Biết rồi! Biết rồi! Nhưng bây giờ phải làm gì đây chứ?
- Quay trở lại đó!
- Ý! Trở lại đó? Quay trở lại khu nhà Mai Điên?
- Chứ sao? - Và anh hạ thấp giọng - nghe đây này CT3! Đừng nói hở chuyện này cho ai biết nghe! Phải giữ thật bí mật đó! Chiều nay, khi nào mấy cái cây ngoài vườn kia đổ bóng thật dài, tức là mặt trời xế chiều rồi, chúng mình sẽ mò tới nhà Mai Điên.
Tôi cố gắng lắm mới nói được đàng hoàng:
- Ừ, tới thì tới... À nhưng mà tôi còn phải chạy xe đạp đi đưa báo một tua đã, và sau đó còn phải ăn cơm nếu không, để ba má tôi chờ đợi thì...
Tôi nêu ra bao nhiêu cái "còn phải, còn phải" định để né tránh cái công việc khiến tôi nổi da gà ấy, nhưng Trí vẫn thản nhiên:
- Được! Thì Chiêm có việc cứ làm cho xong đi. Bẩy rưỡi tối có mặt tại đây là êm mà. Nhớ tới đúng giờ đấy!
Đúng giờ?... Trí hẹn đúng giờ? Riêng tôi cảm thấy khó quá. Buổi chiều hôm đó, tôi thẫn thờ, làm việc chẳng đâu vào đâu cả. Thường ngày vẫn khéo léo chân tay lắm. Tới nhà các thân chủ mua báo tháng, mỗi nhà đều có một chổ đặc biệt để liệng tờ báo vừa tránh khỏi bị nước mưa vừa dễ trông thấy. Mọi khi cứ vung tay là ném trúng phong phóc, Bữa đó hồi hộp trong lòng hay sao mà tôi liệng tờ báo nào cũng bay đi chổ khác. Mỗi lần ném tờ báo là mỗi lần xuống xe lôi ra ném lại, tốn không biết bao nhiêu thì giờ. Chưa hết! Về đến nhà lại phải chờ ba má tôi mãi mới được ăn cơm.
Khi đạp xe tới "Phòng Thí Nghiệm" của Trí thì đã gần tám giờ tối. Anh không nói gì hết nhưng tôi biết là Trí bực mình lắm. Anh đã sửa soạn xong từ lâu và phải ngồi đợi tôi chắc cũng kha khá. Cái sắc dầy đeo ở vai kia, bên trong đựng cái gì, tôi đã biết cả, nghĩa là mọi dụng cụ chúng tôi cần tới: một cuộn dây thừng, một cái xẻng vừa là cuốc nữa, một con dao săn đút trong bao da, cái máy chụp hình, chiếc đèn bấm, một ống nhòm và một vài thứ lặt vặt mà tôi chẳng nhớ là cái gì. Nhưng, Trí, tôi chắc là anh không quên một thứ gì hết.
- Thôi đi đi Chiêm! Lẹ lên một chút, nếu không, mò đến nơi đã nửa đêm thì hỏng hết đấy.
Hai anh em để xe đạp ở nhà, đi bộ, băng qua bãi tha ma, tới một cánh rừng mọc đầy lau sậy và cây dại. Dừng lại trong đám bụi cây xen lẫn cỏ lau cao, kín đáo, tôi bâng khuâng lo ngại đưa mắt nhìn bãi cỏ thấp phẳng phiu soãi dài từ bìa rừng tới sát khu nhà bí mật. Cỏ trụi trống trơn thế kia thì lộ mục tiêu hết còn gì! Làm sao tiến sát tới ngôi nhà mà không bị bắt gặp chứ? Câu hỏi không lời giải đáp ấy khiến tôi lo ngại vô cùng. Chỉ còn trông chờ vào tài tháo vát của Trí.
Quả nhiên, khi hai đứa nhô ra khỏi bìa rừng, Trí dừng lại, mở túi vải, lôi ra hai cái áo nhà binh bằng vải kaki màu xanh lá cây, hai cái mũ vải và bảo tôi làm theo anh: mặc áo vào, lấy mấy giây cỏ rối cài kín lên chiếc mũ. Rối Trí nói nhanh:
- Chúng mình phải nguỵ trang thế này mới trà trộn lẫn vào cỏ cây được.
Mặc áo, gài cỏ vào mũ, tôi cảm thấy việc sắp làm có vẻ nguy tai quá. Trí vẫn thản nhiên cài khuy áo. Anh lấy ra một cái nùi giẻ cháy một đầu thành than đưa lên bôi đầy mặt tôi, đoạn bảo tôi "đánh phấn" cho anh cũng bằng cách đó. Hai anh em "trang điểm" cho nhau xong, nếu tình cờ má Trí và má tôi có đứng trước mặt, chắc chắn là các bà cũng không thể nhận ra được hai thằng "ma bùn" này lại là hai đứa con trai yêu quý của các bà đâu. Tôi đưa mắt nhìn Trí như ngầm hỏi "Bây giờ sao đây?"
- Cẩn thận nhé, CT3! Theo sát bên tôi nghe!
Hai anh em cúi khom lưng, lủi vào phía sau những bụi cây nhỏ, tiến dần ra bãi cỏ thấp. Tới nơi, Trí nằm dán bụng xuống mặt cỏ xanh êm. Tôi cũng làm theo anh lập tức.
Bên tai bỗng vẳng lên tiếng thầm thì của “sếp”:
- Đây rồi! Ngôi nhà có những người bí mật!
Trí vừa lẩm bẩm vừa đưa tay lên điều chỉnh ống viễn kính. Toàn thân tôi bất giác lại run lên nhè nhẹ. Lý do: ngôi nhà của ông Mai-Điên ban ngày coi bộ cũng hiền hòa vui vẻ, thế mà lúc hoàng hôn xuống sao trông lại có một vẻ gì đáng ngại quá chừng. nhất là trông từ phía đằng sau, ngổn ngang hết căn nọ đến căn kia: nào vựa lúa, căn để xe, một căn mái ngói thấp có vẻ như một cái chuồng gà cũ, mái và một góc tường đã sụp nghiêng xuống. Tôi khẽ hỏi Trí:
- Có thấy người nào không?
Giọng “sếp” chắc nịch:
- Không! Nhưng nhất định còn có người trong đó!
- Sao anh biết được?
- Chiêm có nhìn thấy quần áo phơi trên dây thép kia không? Không lẽ nó biết bay rồi tự vắt lên đó?
Thì ra có gần chục cái vừa quần vừa áo phơi trên một sợi giây thép nơi gần ô cửa xép thật. Nhưng cái giọng nói kẻ cả của Trí khiến tôi bực mình, liền hỏi khó anh một câu để anh bí chơi cho bõ tức:
- Có quần áo phơi thật nhỉ! Nhưng chắc là phơi từ lâu rồi, và khi bỏ đi, mấy người trong đó quên không đem theo chăng?
Trí vẫn thản nhiên:
- Không phải thế! Họ mới phơi độ chừng mười lăm phút thôi hà!
Mười lăm phút! Gớm thật! Đúng là anh nói xạo! Thử hỏi làm sao anh lại biết đích xác được như thế chứ?
Tôi to tiếng, hỏi “sếp”:
- Sao anh dám nói chắc như vậy, hả?
- Rành rành trước mắt đó, có gì là khó đâu nào! Chiêm thấy không? Mấy cái khăn mặt to, cái khăn trải giường rủ xuống thõng thượt thế kia, gió cũng không khiến nó lay động được. Như vậy tức là hãy còn ướt sũng nước. Mà một ngày nắng gắt như hôm nay, tới bây giờ cũng chưa khô, thì rõ là đồ mới phơi chứ còn gì nữa!
Một lần nữa tôi lại cứng họng… chào thua. Trí nhẹ nhún vai lẩm bẩm: "Cái việc phân tích và tổng hợp đó, bầy cho Chiêm hoài mà chẳng tập dượt thi hành gì cả!"
Một phút sau, anh hích nhẹ vào vai tôi:
- Ê! Hai ông bạn già của chúng mình và chú bé con chắc còn ở cả trong đó! Vô đi Chiêm! Sát người xuống mặt cỏ, đừng ngẩng đầu và bò theo tôi. Nhớ kỹ là nếu lộ mục tiêu là nguy đó, nghe!
Dứt lời anh bò lướt đi thật nhanh, xuyên qua đám cỏ, may quá, quãng này lại khá cao, rậm, lá xanh um.
Tôi hít vào một hơi để trấn áp sự hãi sợ trong lòng cứ làm toàn thân tôi tự động run lên bần bật. Và vì bổn phận, tôi mím môi bò theo Trí. "Sếp" tôi, tay nào chân ấy bò nhanh thoăn thoắt nhằm vựa lúa tiến lại. Liếc nhanh mắt nhìn anh, tôi phải công nhận Trí rất tinh khôn khi chọn cái vựa lúa làm mục tiêu tiến tới. Từ địa điểm đó, phóng tầm mắt ra, có thể quan sát trọn vẹn cả khu nhà Mai-Điên được.
Vừa bò hết gần nửa bãi cỏ thấp, tới vựa lúa cũng còn chừng 20 thước nữa, đột nhiên một sự việc xẩy ra khiến hai anh em sợ lạnh người, muốn đứng tim luôn: có tiếng hét thất thanh từ trong khu nhà bí mật vọng ra lanh lảnh:
- Cắt cổ nó đi! Cắt cổ nó đi!"
Nổi kinh hoàng khiến tay chân tôi cứng ngắc như bị vọp bẻ và ngạc nhiên hết sức không hiểu sao lại chưa ngất xỉu đi. Một ý nghĩ loé lên thật nhanh trong óc biến thành hành động ngay tức khắc. Nghĩa là tôi vắt giò lên cổ, co cẳng chạy một mạch, không dám quay đầu ngó lại.
Trong lúc sợ hãi thất thần như thế tôi vẫn nhớ được một điều khôn ngoan là cúi gập đôi người mà chạy, đồng thời lẩm bẩm: "Chạy mau và thật xa, càng xa càng tốt, xa cái nơi âm u ghê gớm là khu nhà Mai-Điên này!"
Chắc Trí cũng đồng ý với tôi nên nghe tiếng chân anh nện mặt đất huỳnh huỵch, tôi biết là anh chạy cũng hăng lắm. Quả nhiên, bóng anh vút qua mặt tôi như làn chớp xẹt. Nháy mắt đã thấy anh lao tời bìa rừng sậy. Hai anh em chui vào bụi cỏ um tùm để... thở. Tôi chưa hết hổn hển, Trí đã lên tiếng:
- Chu choa! Đẹp mặt quá! Thám tử trứ danh của hãng CT2. Ha! Ha! Chạy nhanh như thỏ đế khi mới nghe có điều nguy biến! Đẹp mặt quá xá!
Tôi nói vẫn chưa ra hơi:
- Anh có nghe tiếng gì không đã nào? Chắc tụi họ giết chết thằng nhỏ đó rồi chứ chẳng không đâu, hả "sếp"?
Tiếng Trí bình tĩnh hơn:
- Biết đâu tiếng kêu thét đó lại chẳng từ máy vô tuyến truyền hình hay ra-đi-ô mà ra. Một phim trinh thám chẳng hạn. Hay có thể là họ đã trông thấy tụi mình rồi hét đại lên như thế làm cho chúng mình thất đảm một phen. Biết đâu! Và dọa mình một chầu bở vía, kể thì họ cũng đã thành công đấy. Tính sao bây giờ đây?
Tôi nói ngay:
- Phải đi báo cho Cảnh sát gấp!
Trí làm như không nghe tiếng tôi nói. Đôi chân mày cau lại, anh cắn môi suy nghĩ. Rồi đưa tay lột chiếc mũ vải đầy cọng cỏ trên đầu xuống, anh lùa ngón tay vào mớ tóc bồng bềnh, miệng lẩm bẩm:
- Có điều kỳ lạ nhất là giọng kêu thét vừa rồi, nghe sao có vẻ không phải của người quá. Nó lanh lảnh, chát chúa như thế nào ấy. Giọng các bà các cô, chua như giấm, nhưng cũng không thể thế được. Ừ đúng! Thật quả là giọng la không phải... của người ta.
Tôi lại run lên:
- À, à.. thì ra... thì ra... anh định nói là tiếng của... của hồn ma ông Mai Điên?
- Cũng chưa biết được, chưa biết chắc được, Chiêm à... Hừ! Vụ này có vẻ gay cấn, bí mật kinh khủng đấy nhé!
Tôi bầy kế thật ngon và gọn:
- Báo quách cho Cảnh Sát là xong chuyện. Họ đủ khả năng và phương tiện để đương đầu với những vụ ghê gớm như thế này mà!
Miệng nói, chân tôi đồng thời dợm bước nhắm hướng đèn sáng của khu Ba Chuông:
- Thôi đi về anh Trí! Về Phòng Thí Nghiệm rồi tụi mình gọi điện thoại cho Cảnh-Sát. Đi!
Trí lắc đầu bướng bỉnh:
- Không! Về sao được! Phải tìm hiểu xem là cái gì đã!... Quay lại đó đi!
Quay lại đó! Quay lại khu nhà Mai-Điên có cái tiếng la thất thanh rùng rợn đó! Tôi lại nổi gai ốc cùng mình, vội nói tía lia:
- Trễ rồi còn gì! Đi lâu thế này ba má tụi mình lại thắc mắc lo lắng thì phiền lắm. Về đã!
Sau một hồi ngẫm nghĩ, Trí gật đầu:
- Chiêm nói có lý! Đừng để lộ cho ai biết, ngay cả ba má tụi mình. Đừng để ai nghi ngờ gì về chuyện này! Ừ, phải đấy! Thôi bây giờ về đã, mai ta sẽ trở lại?
Thế rồi dù muốn dù không, sáng hôm sau, khoảng mười giờ, Trí và tôi đã dán bụng nằm ép xuống bãi cỏ phía sau nhà Mai Điên. Hai anh em lại khoác bộ đồ nguỵ trang, trà trộn với màu xanh cỏ cây như hôm trước.
Dưới ánh mặt trời, khu nhà bí mật như tươi vui rạng rỡ hẳn lên, trông chẳng có gì là một khu nhà có ma cả.
Nằm im ở địa điểm phục kích chưa đầy năm phút, đã thấy cánh cửa ở gần chổ căng dây thép phơi quần áo hôm qua mở rộng. Hai bóng người tiến ra. Một cao, một thấp và có cả một con chó ra nữa mà tôi không thấy hình dáng màu sắc ra sao, chỉ nghe tiếng sủa "gâu, gâu".
Chống hai khuỷu tay, tôi nhích người một chút nữa và nhẹ ngóc đầu lên ngó. Hai người hiện ra rõ rệt cùng với con chó trắng khoang vàng tung tăng chạy bên cạnh, vừa chạy vừa sủa nhặng lên. Một người đàn ông mập lùn độ tuổi 40, đi cùng với chú nhỏ cỡ tuổi tôi. A kìa! Chú nhỏ lại cầm nơi tay một cây dù rất to, màu sắc loè loẹt, loại dù các cô các bà, chiếc dù mở thật rộng. Bất giác tôi nhìn bầu trời sáng trong, râm mát, ánh sáng dịu êm. Có nắng đâu mà sao chú nhỏ kia lại che dù để làm gì chứ? Tôi thấp giọng, rỉ khẽ vào tai Trí:
- Đúng chú nhỏ hôm qua tôi trông thấy đó, Trí à! Thì ra chú ta chưa bị... giết chết, há!
Trí cũng nói thật khẽ:
- Thế người đàn ông kia?... Sáu Bang hay Tư Dậu đó?
Tôi ngẩn người:
- À. à... kỳ quá! Sao lại chẳng phải Sáu Bang mà là Tư Dậu cũng không đúng nữa! Tôi chưa hề gặp ông này lần nào cả! Ồ, lạ!
Trí lầu bầu cái gì không nghe rõ, nhưng tôi chắc là đang đang khó chịu vì ý nghĩ thầm kín: "Lại có thêm một người đàn ông thứ ba nữa trong ngôi nhà quái quỷ này! Bực quá!" Thắc mắc của riêng tôi thì lại là "Chú nhỏ kia che cái dù loè loẹt làm gì khi trời không nắng chứ?"
Thắc mắc của tôi được giải thích tức khắc, và lời giải thích tức là cái quang cảnh trước mắt khiến "sếp" CT1 và tôi đờ người vì kinh ngạc hết sức. Thật vậy! Chú nhỏ tay cầm chắc chiếc dù mở rộng, tiến lại gần sợi dây thép căng phơi quần áo hôm qua. Giờ đây tôi mới có dịp nhìn kỹ sợi dây trần không có quần áo giăng mắc ở trên. Nó khá to, bằng chiếc đũa ăn cơm, bóng loáng, thẳng căng trên hai cây cột gỗ chắc chắn. Chú nhỏ vác dù trèo lên một chiếc thang gỗ, đặt hai chân đứng vững lên... sợi dây thép. Đứng ở dưới, người đàn ông mập lùn, bụng to, theo dõi từng động tác của chú bé đi dây. Chú bé đi dây! Thì ra chú bé là một tay tài tử trong gánh xiếc. Và cái dù xanh đỏ cùa đàn bà trong tay kia là để giữ thăng bằng cho chú bước đi trên dây thép đấy.
Khi đi tới đầu dây đằng kia, chú nhỏ rún mình nhảy xuống đất, nhẹ nhàng như một con chim se sẻ.
Trí quay nhẹ đầu nhìn tôi định nói cái gì đó, nhưng tia nhìn của anh chợt hướng về phía xa xa và nét mặt anh chợt đanh lại:
- Ấy! Cẩn thận nằm im, Chiêm!
Tôi cảm thấy như có một luồng điện chạy thật nhanh suốt từ chân đến đầu:
- Cái gì thế?
- Nhìn kìa! Đằng sau bụi cây kia kìa! Khe khẽ chứ!
Tôi nhè nhẹ quay đầu rất chậm và… chẳng thấy gì cả, ngoài cái bìa rừng lau sậy phía xa xa và một vài lùm sim dại hoa tím mọc rải rác trên bãi cỏ thấp… Nhưng, à kia rồi! Bây giờ tôi đã hiểu vì sao Trí lại trừng mắt ngó chăm chăm về phía đó. Một bóng người mặc toàn đồ đen đang ngồi thụp, lấp sau một bụi ổi rừng. Áo sơ-mi đen rồi cả chiếc mũ vải trên đầu cũng màu đen luôn nữa. Không thể nhìn rõ mặt coi già trẻ ra sao vì người bí mật đang soi ống nhòm. Không nhìn về phía chúng tôi mà y lại dõi ống kính về hướng khu nhà Mai Điên, nơi chú nhỏ che dù đang dượt lại môn đi dây.
Trí nằm sát bên tôi tự lúc nào. Anh rỉ khẽ qua hai hàm răng:
- Thì ra, ngoài tụi mình ra, cũng còn có kẻ mò tới thám thính ngôi nhà ma này nữa.
Tôi lại có một ý nghĩ tự trấn an:
- Có thể là một ông Cảnh Sát!
- Chưa biết! Có điều là người áo đen này không ngó về phía chúng ta. Hắn đang theo dõi quang cảnh trước cửa nhà Mai Điên đó.
Tôi lại đưa mắt về phía một già một trẻ đang giở trò hát xiệc. Chú nhỏ đi hết cái dây thép một lần nữa, và lần này, thay vì nhảy nhẹ xuống mặt đất, chú lại tung mình lộn mèo hai cái liền trong không trung trước khi hạ mình nhẹ nhàng như một chiếc lá rơi. Mục trình diễn hay quá khiến tôi suýt nữa buột miệng hoan hô và vổ tay đôm đốp. May sao lại kịp hãm lại được.
Ông mập bụng bự khẽ đập lên vai chú nhỏ một cái có ý khen đoạn quay mình, đặt bước, đi vào trong nhà. Chú nhỏ cúi xuống lượm cái gì đó, một mảnh gỗ thì phải. Và chú giang thẳng cánh tay, liệng ra bãi cỏ. Trí khẽ nói nhanh:
- Nằm sát xuống. Chiêm!
Tôi tuân lệnh ngay, nhưng vẫn chiếu tia mắt nhìn thấy chú nhỏ đang chơi trò gì. Con chó đuổi theo mẩu gỗ. Nó chạy thật nhanh, càm “mồi” vào mõm rồi phóng trở lại cũng rất nhanh, trao cho tiểu chủ. Cứ thế, người và chó chơi trò liệng gỗ, càm mồi, tiến về phía chúng tôi nằm nấp. Nhưng đột nhiên, tôi lại thấy chú nhỏ xoay mình, nhẹ đổi hướng đi, nên vô tình tiến lại đúng chổ người đàn ông áo đen đang phục kích. Tôi hồi hộp trong sự chờ đợi một biến cố chắc chắn thế nào cũng xảy ra.
Nhưng bản tính ham chơi, tia mắt tôi cứ dính chặt lấy mẩu gỗ chú nhỏ liệng đang bay trên không trung. Đột nhiên nhận thấy Trí nằm sát bên cạnh đang … nín thở luôn.
Rõ ràng người đàn ông, đen sì như một bóng ma, đang từ từ đứng lên. Tay anh ta cầm một cái túi lớn, to gần bằng bao gạo chỉ xanh, tay kia cầm vật gì dài chừng hai gang tay người lớn, khá dầy. Trí nín thở điều chỉnh ống viễn kính. Anh lẩm bẩm:
- A tay này cầm cả một chiếc dùi cui như của cảnh sát ấy Chiêm ơi. Coi chừng! Có lẽ nó dám quất chú nhỏ bằng cái đó lắm nghe. Kìa, y sửa soạn tấn công thằng bé kìa.
Đúng như lời Trí nói, người đàn ông khả nghi đang rón rén, cúi thấp, lom khom, lao người vun vút từ bụi cây này qua bụi kia, chớp mắt đã sáp lại gần chú bé con, chỉ còn năm sáu thước. Trí nắm chặt cánh tay tôi, tiếng anh rít qua kẽ răng:
- Không! Không để tên gian này xuống tay tàn độc như thế được! Lao tới đi, Chiêm!
Hai đứa tôi nắm tay nhau, cúi rạp người chạy như bay mà cũng rất êm nhẹ. Thiệt may, tên áo đen chăm chú rình “mồi” nên không nghe tiếng gì hết. Chú bé mãi đùa với con chú, vô tình đã vượt qua chỗ hắn nấp. Tên áo đen đứng ngay sau lưng chú, … sửa soạn tấn công. Hai tay hắn căng rộng miệng túi vải, người hắn đứng thẳng lên. Nó định chụp chiếc túi lớn vào đầu chú nhỏ. À kìa, hắn giơ cao hai tay lên rồi kìa!
… Trí hét lớn:
- Xung phong!
Tôi lao người tới như mũi tên xé gió. Vốn là một tay cầu thủ đá banh vào hạng khá, tôi nhẩy vọt lên, hạ cả hai cẳng chân vào đúng khoeo chân tên áo đen đúng lúc Trí đưa hai tay phóng thẳng vào cổ y, xô mạnh vào cổ y, xô mạnh y ngã xấp mặt vê phía trước. Tên áo đen bị tấn công bất thần, ngã đè lên chú nhỏ lúc đó đã bị cái túi gai chụp kín đầu. Chú kêu thét rầm lên, hai tay cố gỡ cái túi gai ghê gớm, hai chân nhỏ bé đạp vung vít vào ngực, vào đầu, và vào cả mặt của tên gian phi. Gã đàn ông cũng không vừa. Y quơ tay đấm loạn xạ, miệng la hét, nguyền rủa om xòm bằng một thứ tiếng gì mà tôi không hiểu.
Gã tuổi ngót 30, khỏe như trâu, giựt tay ra dễ dàng và thích cùi chỏ vào bụng tôi một cái đau điếng. Cả người tôi bay lên như trái cầu lông gà và khi hạ xuống chắc là rơi trên mặt cỏ. Tôi nói “chắc là” vì lúc đó tôi đã tối tăm mặt mũi ngất đi rồi, còn biết gì nữa đâu.
Ngất đi không bao lâu, nhưng khi mở mắt thì quang cảnh bắt cướp đã đổi khác. Trí đang cố gỡ cho chú nhỏ, rút chiếc túi đen rất to khiến chú nhỏ nghẹt hơi sặc sụa, kêu ằng ặc như con heo bị trói mõm. Tên mặc quần áo đen thì đang đào tẩu. Y chạy băng băng qua cánh đồng, qua ruộng nước sâm sấp mà không hề giảm tốc lực, giống hệt một người bị ma đuổi. Mà quả tình y đang bị ma đuổi thật… Con “ma” có hình thể như một con… chó… biết sủa, biết dán chặt cái mũi nhọn vào gót tên gian mà gâu gâu inh trời khiến y phải chạy nhanh như bay trên mặt đất. Chớp mắt, người và “ma chó” đã biến mất sau đám rừng lau rậm rạp.
Không biết có cái gì xui khiến, tôi đột nhiên quay ngoắt lại nhìn về phía khu nhà… Và tôi muốn nghẹt thở luôn. Người đàn ông bụng bự, người đi cùng chú bé, dạy chú bé nhào lộn trên dây thép, đang tiến lại. Ông ta không chạy mà cũng chẳng… đi … Nhưng, trời ơi! Ông ta cứ phăng phăng tiến lại, tiến lại rất nhanh,… ngồi chễm chệ… trên lưng một con… bồ tượng.
Bức Mật Thư Bức Mật Thư - Nam Quân Bức Mật Thư