Chương 2
//////////////////////
Phương vừa bước ra khỏi cổng đã có 1 chiếc BMW đợi sẵn ở đó.Từ trong xe 2 người vệ sĩ cao lớn bước ra, cúi đầu chào cô:
-Mời tiểu thư lên xe! Thiếu gia có lệnh đưa tiểu thư về biệt thư Khắc Vinh.
Cô ko thèm đáp lại 2 tên đó mà dừ có muốn đáp lại thì hiện giờ cô cũng đã bị rút kiệt hết sức lực rồi.Cô chậm rãi ngồi lên xe, nhắm chặt 2 mắt, hơi ngả người về phía sau.Trên xe khoảng lặng bao trùm cùng vs những tâm trạng khác nhau của mỗi người ngồi trên nó.
-Mời tiểu thư xuống xe.Chúng ta đã đến nơi.
Cô bước xuống xe nhìn phía trước đó là 1 biệt thự khá biệt lập vs thế giới bên ngoài.Nó đẹp, à ko thể miêu tả ngôi biệt thự này là đẹp mà phải là quá hoàn hảo.Nó đc 1 màu trắng của sơn bao phủ toát ra sự lạnh lẽo đến vô tận.Ngôi biệt thự này nằm giữa 1 khu rừng thì đúng hơn.Xung quanh chỉ toàn cây cối, ngoài ra ko có lấy 1 ngôi nhà nào khác.Cô bỗng nhận ra đc rằng mình khó có thể thoát đc nơi này.Vì xung quanh ngôi biệt thư đc các vệ sĩ canh gác, ngoài ra còn có khoảng khuông viên còn rộng hơn cả 2 cái sân đánh gôn gộp lai.
-Chẳng lẽ vô vọng.Ko thể đc
Cô cố làm bình tĩnh lại mình rồi đi theo 2 tên vệ sĩ vào trong tòa biệt thự.Vừa bước vào cô đã nhìn thấy hắn nhìn cô nở 1 nụ cười khó ai có thể nhận ra đc diều hắn đang nghĩ là gì.Cô theo bản năng lùi lại nhưng do 2 tên vệ sĩ đi cùng cô ko thể lùi đc nữa.
-Mời!
2 tên vệ sĩ cùng đồng thanh nói, cúi gập người xuống hướng tay chỉ về hướng Phong đang ngồi.Cô cố lấy hơi, hít thở khá ổn rồi mới bước đến nơi Phong đang ngồi.Phong lên tiếng đầu tiên:
-Cô định cứ đứng mãi thế nhìn tôi à! Hay đến khi nào tôi mời cô ngồi cô mới ngồi.Chúng ta còn sống vs nhau lâu đấy.Phải tự tìm hiểu tính tôi như thế nào mà sống.Tôi ghét phải nói nhiều.
Vừa nói, hắn vừa nhìn thẳng vào mắt cô.Ánh mắt đó làm cô ko ngừng run rẩy nhưng cũng ko thể rời mắt khỏi nó.Cô chậm chạp ngồi xuống nhưng cũng ko nói gì vì cô vẫn còn hoảng sợ vì lời nói và cái nhìn của hắn.
-Tôi cho cô 10p để nói.Thời gian đc tính.Nói đi
.
Giọng nói của hắn ko ẩn chứa điều gì khác đó là lạnh, lạnh hơn cả ngôi nhà này.Cô từ từ ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt hắn rồi nói:
-Tôi đã làm theo những gì anh yêu cầu.Vậy mẹ và dì tôi anh đã thả ra chưa?
Hắn nhìn cô rồi cười khinh thường:
-Tôi đã từng nói vs cô là tôi giam giữ người thân của cô à? Tôi nhớ là tôi chưa từng công nhận điều đó thì phải?
-Cái gì? Anh…. Nhưng trong điện thoại anh đã nói…
.
Chưa để cô nói hết câu, hắn đã chen vào:
-Vậy tôi có nói vs cô rằng tôi bắt giữ mẹ và dì cô sao.Đúng là tôi đã nói vs cô là tôi đã làm điều đó nhưng cô nên biết:Tôi là người nói là 1 việc nhưng hành động chưa chắc đồng nhất vs nó.Giờ cô đã hiểu rồi chứ?
Cô trừng mắt nhìn hắn, tim như bị ai đó bóp chặt ko thở nổi rồi nói:
-Tôi ko tin.Anh có cái gì để chứng minh rằng mẹ và dì tôi vẫn an toàn ko bị anh giam giữ.
-Đc thôi.Bây giờ cô gọi điện thoại cho 2 người đó đi.Cô sẽ biết.
Cô lôi điện thoại ra gọi ngay vào số của mẹ cô, đầu dây liền báo hiệu đã kết nối. Cô vội nói:
-Mẹ! Mẹ phải ko?Mẹ..mẹ đang ở đâu vậy? Mẹ có sao ko? Ko có ai giam giữ mẹ chứ?
Mẹ cô ở đàu day thấy con gái nói chuyện có vẻ hoảng hốt, thấy lạ nhưng nhẹ giống trấn an cô:
-Mẹ đây! Con đang nói gì thế? Ai giam giữ mẹ cơ! Mẹ ko hiểu copn đang nói cái gì cả Phương à.Có việc gì xảy ra vs con à. Nói ẹ nghe đi con?
Cô ko thể tin nổi vào những gì mình vừa nghe.Cô vừa mừng nhưng lại thấy tức bản thân mình đã rơi vào bẫy của hắn.Cô nói vội vào điện thoại:
-Ko có việc gì xảy ra cho con hết mẹ.Mà mẹ đang ở đâu vậy? Sao con liên lạc vs mẹ và dì đều ko đc.
-À, mẹ xin lỗi con gái yêu nhé! Mẹ quên khuấy đi mất.Dì và mẹ đang đi du lịc vòng quanh Châu Á.Khoảng 3 tháng sau sẽ về.Vì lên mấy bay nên đã tắt di dộng.Mẹ xin lỗi con gái nghe.
Cô ngạc nhiên khi mẹ cô nói đi du lịch vào lúc này.Cô liền hỏi mẹ:
-Mẹ à, sao mẹ và dì lại đc đi du lịch vậy? Mà sao lại đi vào lúc này.Đi những 3 tháng sao.
Mẹ cô phì cười khi nghe cô con gái nói vậy.Bà nghĩ con gái bà lại đang nhỏng nhẽo đây.
-Công ty của Dì con 3 hôm trước có thông báo cho các nhân viên đc loại chuyên cần tong năm có cả gì con đó có 2 vé cả đi lẫn về trong vòng 3 tháng du lịch vòng quanh châu á.Mẹ định nói vs con về chuyện này nhưng Dì ko cho.Dì nói chỉ cần gửi tiền trong tài khoảng cho con, để con sống tự lập rèn cho sau này ko bỡ ngỡ.Mẹ thấy cũng đúng.Thôi.Dì gọi mẹ rồi.Mẹ phải đi đây.Tạm biệt con yêu.Về mẹ sẽ mua nhìu quà cho con nhé.
-Mẹ, mẹ.. khoan đã…
Cô chưa kịp nói hết câu thì điện thoại đã bị tắt chỉ còn lại tiếng “tút, tút” kéo dài.Cô thẩn thờ, ko biết nên làm gì đây.Bỗng giọng nói ác quỷ đó vang lên:
-Đc rồi.Bây giờ đến lúc cô thực hiện nghĩa vụ của 1 tình phụ.Tôi cho cô thời gian từ đây đến tối, tự mà chuẩn bị.Tôi gọi cô phải có mặt.Phòng cô đối diện phòng tôi ở tầng 3.Hẹn gặp cô sau.
Bóng dáng của hắn vừa khuất thì 1 cô gái trạc 24, 25 tuổi tiến đến phía cô:
-Thưa tiểu thưa! Mời tiểu thư theo tôi để về phòng ạ.
Cô bất đắc dĩ đi theo cô hầu gái đến 1 căn phòng hoàn toàn lạ lẫm nhưng thật sự rất đẹp và cực kỳ rộng rãi.Tôi đang bân quan sát căn phòng mà sau này tôi phải ở thì người hầu gái tiếp lời:
-Còn đây là phòng thiếu gia.Đối diện phòng cô.Có giif cần cô cứ gọi tôi thưa tiểu thư.Cô còn điều gì dặn dò ko ạ?
-Ko.Cô cứ đi xuống đi.Tôi muốn nghỉ ngơi.
-Đc.Vậy tôi xin phép ra ngoài ạ.
Tôi gật nhẹ đầu.Khi thấy cô hầu gái ra khỏi của, cô liền ngã người xuống giường lớn.Cô úp mặt xuống giường để che đi những giọt nước mắt đang rơi.Cô ko biết mình đã khóc trong bao lâu vì đến khi cô thức dậy đã là vào 8g tối.Cô đi vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ rồi mặc áo quần vào chuẩn bị xuống dưới nhà ăn tối.Ăn tối xong cô bước về phòng mình rồi bước đến phía cửa sổ.Cô cứ đứng lặng trầm ngâm suy nghĩ đến những việc đã xảy ra.Nó như 1 đoạn phim ngắn vậy làm cho người ta ko kịp hỉu cũng ko kịp thích nghi vs nó.Cuộc đời cô sau này sẽ như thế nào.Đén khi nào tên ác quỷ đó mới buông tha cho cô đây.Bỗng có một vòng tay ôm cô từ phía sau rất chặt làm cô sợ hãi hét lowns nhưng lại bị chặn lại bởi giọng nói vang lên:
-Nếu cô hét lên tôi sẽ làm cô phải hối hận.
Lời muốn nói giờ như bị nuốt trở lại, cô cố gắng chống cự, vùng ra khỏi vòng tay của kẻ đó nhưng ko thể đc.Cô càng cố thoát ra, cái ôm ấy càng chặt.Nó siết chặt đến nổi làm cô ko thể thở nổi.Rồi hắn xoay người cô lại, giọng khàn khàn:
-Đến tối rồi.Phát huy nghĩa vụ tình phụ của cô đi.haha
Hắn cười lớn rồi cúi đầu thấp xuống gần cô.Cô định hét lên nhưng chưa kịp thì đã bị một cái gì đó vừa mềm nhưng lại mang hơi lạnh, ươn ướt dán chặt vào 2 phiến môi mỏng của cô.
-Ko…ko…um…ngô…
Câu nói bị ngắt quãng kèm theo tiếng thở hổn hển của cô do nụ hôn của hắn gây ra
.
-Cô chả có kinh nghiệm gì cả.Cần phải học hỏi thêm.
-Ko.Đừng đụng đến tôi.
Hắn bất ngờ buông cô ra rồi nói:
-Tôi chỉ muốn đùa cô chút mà thôi.Cô còn phải học nhìu lắm.
Cô hét lớn:
-Đồ máu lạnh.Đừng hòng đụng vào tôi.Cút đi.
-Nực cười.Cô nên nhớ cô là cái gì.Chỉ là 1 ả tình phụ mà có quyền dám phản kháng ư.Chiều mai đúng 3g sẽ có người chở cô đến công ty tôi.Cô cần phải đc người khác huấn luyện thêm.Bây giờ thì ngủ đi.Mai còn có nhiều điều thú vị đang chờ đợi cô đấy.
Hắn nói xong liền quay người trở về phòng của mình.Còn co ngồi quỵ xuống, chân mềm nhũn và đôi tay bất lực ko thể nào cử động.Người cô từng đợt run rẩy ko thể nào kìm đc, nước mắt giờ ko thể kìm nén đc nữa, nó cứ tuông ra cùng những tiếng nấc nghẹn của cô.Hắn đúng là ma quỷ.Hắn là 1 tên máu lạnh.
////////////////
16+ NHÁ
Lúc này đã là 3g chiều, khoảng thời gian mà hắn đã nói trc vs cô.Cô ko thể lường đc hắn đang suy nghĩ những gì.Có tiếng gõ cửa phòng phát ra từ phía cánh cửa, cô vội đứng dậy nhưng ko tới để mở của liền.Cô cất tiếng hỏi:
-Ai vậy?
-Thưa tiểu thư! Tôi đc nhận lệnh đưa tiểu thư đến chỗ của thiếu gia ạ.
Cô thở hắt ra sau đó cũng quay người đi đến bên cánh cửa.Cô mở cửa ra rồi hướng mắt về phía bậc thang ám chỉ tên vệ sĩ đó dẫn cô đi.Bước ra khỏi khuôn viên rộng lớn, cô liền ngồi lên chiếc xe BMW để tới công ty hắn.Sau 20p, xe dừng lại ở 1 tòa cao ốc đồ sộ ở ngay trung tâm thành phố.Không xa lạ gì vs cô, đó chính là TỔNG CÔNG TY TẬP ĐOÀN TRỊNH THỊ.
-Mời tiểu thư xuống xe.
Cô vừa bước xuống, người lái xe liền tiếp lời:
-Tiểu thư cứ vào tổng công ty sẽ có người đợi sẵn để đưa tiểu thư lên văn phòng của tổng giám đốc ạ.Vậy tôi xin phép.
Nói xong, người lái xe vào xe khởi đọng rồi quay đầu xe đi.Cô cố gắng bình tâm, hít thở đều rồi mới bước vào tiền sảnh của công ty.Qủa đúng là có người đã đợi sẵn cô ở đó.Một phụ nữ toát ra vẻ quý phái khoảng chừng 24 tuổi bước lại gần cô.
-Chào cô! Tôi là thư ký của tổng giám đốc.Xin mời cô đi theo tôi.Ngài đang đợi cô.
-Vâng.
Cô ta dẫn tôi đến văn phòng của hắn thông qua 1 thang máy riêng chỉ dành cho tổng tài.Đi xuyên qua 1 hành lang chỉ toàn màu trắng ngoài ra ko có lấy 1 điểm nổi bật nào kể cả cây cảnh hay các phòng làm việc khác.Ở đây hoàn toàn yên tĩnh đến lạ thường làm cô bỗng chùn bước ko có can đảm để bước thêm nữa.Cô thư ký quay đầu lại rồi nói:
-Xin lỗi, tôi đc chỉ định dẫn cô đến đây.Cô cứ đi thẳng rồi rẻ trái sẽ thấy văn phòng tổng gíam.Tạm biệt.
Tôi cũng cúi chào cô ta rồi cố gắng bước tiếp.Như lời chỉ dẫn tôi đã thấy nơi mình cần tim.Tôi tới chỗ thư ký riêng của hắn để nhờ cô ấy báo dùm tổng tài của họ 1 tiếng.Nhưng chưa cần tôi ngỏ lời cô gái ấy vội đứng lên nói:
-Chào cô! Cô có phải là tiểu thư Nhã Phương ko ạ?
-Vâng.chính là tôi.
-Vậy xin cô đợi 1 chút để tôi thông báo cho tổng giám đốc.
-Vâng.Cám ơn cô.
Cô ấy nhấc điện thoại để bàn gọi vào báo cho hắn.
-Xin mời cô vào.
-Vâng.
Tôi đưa tay lên gõ cửa ngay sau đó hắn cất tiếng:
-Vào đi.
Tôi đẩy cửa bước vào.Đập vào mắt tôi đó là 1 gam màu xám của cả văn phòng.Văn phong này khá tối nên làm cho cô chưa thích nghi kịp.Một lúc sau, mắt cô đã nhìn rõ, cô liền quan sát quanh căn phòng xem thử hắn đang ngồi chỗ nào.Ngày sau đó, cô phát hiện hắn đang ngồi bên cạnh bàn làm việc, mắt nhắm nghiền, ngả người ra đằng sau.Thấy cô bước đến, hắn nói:
-Cô đang lo sợ tôi sẽ làm gì cô phải ko? Hôm nay tôi chỉ muốn cô học hỏi đc thêm nhiều
Khuôn mặt hắn hiện giờ thật tàn ác và máu lạnh kinh khủng khi lời nói phát ra từ kẽ răng càng làm cho người đối diện phát kinh sợ.
Bỗng nhiên có tiếng điện thoại reng, hắn nhấc máy rồi nói:
-Đc,Cho vào.
Có tiếng gõ của rồi sau đó có 1 cô gái bước vào.Tuy ko nhìn thấy rõ nhưng cô có thể chắc chắn rằng đó là 1 cô gái hết sức xinh đẹp.Cô gái đó cúi chào hắn rồi bước đến bên cạnh hắn.Hiện giờ cô gái ấy như 1 sợi dây leo quấn chặt vào người hắn vậy.Cô bất giác rùng mình theo khi thấy hành động ấy.
Hắn nhìn về phía cô rồi nói:
-Hôm nay là bài học thực tế cho cô.Cô nhìn kĩ để học hỏi nhé.
Lòng bàn tay cô giờ đã ướt đẫm mô hôi, lòng cô cảm thấy bất an.Hắn sẽ làm gì tiếp theo nữa đây.Cô trợn tròn mắt khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mình hiện giờ.Hai kẻ đó đang quán chặt vs nhau, môi kề môi, một nụ hôn dài và mãnh liệt kèm theo đó là tiếng rên nhẹ của cô gái.Và giờ nửa phía trên của cô ta đã lỗ hẳn, ko còn thứ vải nào khoát ngoài để lộ ra làn da trắng mịn, ko tì vết.Cô quay đầu định bỏ chạy thì nghe thấy:
Boss, Anh Đúng Là Tên Khốn Boss, Anh Đúng Là Tên Khốn - Dan_Nguyen2210