Chương 2: Chương 1
iện thoại trên mặt bàn sau khi kêu một tiếng "tít", truyền đến giọng nói xinh đẹp, âm thanh dù lớn nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái của thư ký Quan.
"Phó Tổng, Dương tiểu thư của Phiếm Điện muốn tìm anh ở đường dây số hai."
Thanh âm của Quan thư ký tuy rằng ngọt ngào, nhưng vừa nghe thấy nội dung cô nói chuyện, Khấu Lợi lập tức nhíu mày.
"Giúp tôi tìm một lý do nói với cô ta, tôi không thể tiếp điện thoại." Anh nhấn nút loa nói lớn.
"Dạ được."
Nói đến thư ký Quan này, Khấu Lợi thật đúng là không biết nên hình dung con người cô là như thế nào, có giọng nói dễ nghe, dáng người tinh tế cao ráo, còn có thái độ làm việc cẩn thận tỉ mỉ, đối xử với đồng nghiệp chân thành, giúp ích rất nhiều đối với ông chủ.
Bộ dáng của cô...... Ân, thực sạch sẽ.
Anh biết, dùng từ này để hình dung là rất quái lạ, nhưng đã là cộng sự hai năm, anh ngoại trừ miệng không ngừng khen ngợi năng lực làm việc của cô, cảm thấy giọng nói của cô xinh đẹp dễ nghe ra, cảm giác lớn nhất chính là trang phục dung nhan của cô, tổng làm cho người ta một loại cảm giác sạch sẽ, tóc buộc chỉnh tề phía ở sau đầu, cặp kính gọng đen trên gương mặt trắng nõn sạch sẽ, lại sau đó...... Ân, vốn không có.
Rất kỳ quái sao? Đối với một người một ngày ít nhất gặp mặt mười lần, anh lại tả không ra diện mạo đối phương......
Ân ~ thật sự có điểm kỳ quái.
"Phó tổng, điện thoại của tiểu thư Dương đã cúp, nhưng cô ấy nói đang trên đường đi đến công ty, khoản mười phút nữa sẽ đến." Điện thoại ở trên bàn kêu "tít" một tiếng, lại lần nữa vang lên thanh âm của thư ký Quan.
"Cô nói cái gì?" Khấu Lợi ngạc nhiên lập tức cầm lấy điện thoại hỏi.
"Tiểu thư Dương khoản mười phút sau sẽ đến."
"Cô không nói với cô ấy rằng tôi không có ở công ty sao?"
"Anh muốn tôi tìm một lý do không thể tiếp điện thoại, cho nên tôi nói anh đang họp, không có thể tiếp điện thoại." Thư ký Quan bình tĩnh trả lời.
Khấu Lợi nhịn không được nhắm mắt lại, không tiếng động than nhẹ. Đã nói cô cẩn thận tỉ mỉ đi, nói với cô A, cô tuyệt đối không dám vượt qua giới hạn trái lại đi đến B.
"Tôi đã biết, cám ơn cô." Anh cúp điện thoại.
Nên làm cái gì bây giờ? Bây giờ mà rời khỏi công ty có phải quá rõ ràng hay không, hay là tận dụng cơ hội này cùng tiểu thư Dương đem nói rõ ràng quên đi? Anh xoa thái dương huyệt, phiền não nghĩ.
Bây giờ rời khỏi công ty là không có khả năng, ngoại trừ dấu hiệu đào tẩu rất rõ ràng, anh còn có một buổi họp quan trọng, không thể không tham dự.
Vậy chỉ còn lại có một con đường đi rồi ── thừa dịp cơ hội này nói rõ ràng cùng cô ta.
Nhưng anh thực hoài nghi chuyện này chỉ dùng lời nói là có thể nói rõ ràng, cho dù nói rõ ràng, đối phương không tiếp thu thì vẫn là một vấn đề lớn.
Khấu Lợi khẽ thở dài một hơi, quyết định vẫn là binh đến tướng chặn, thủy đến thổ dấu, xem tình huống hơn nữa.
Anh nhấn điện thoại gọi số nội bộ. "Thư ký Quan, khi nào tiểu thư Dương đến đây, mời cô ta trực tiếp tiến vào phòng tôi."
"Dạ được."
"Còn nữa, tài liệu cho cuộc họp buổi chiều còn chưa có đưa đến đây sao?"
"Vẫn chưa có."
"Giúp tôi thúc giục một chút."
"Dạ được."
Sau khi cúp máy, anh mới đưa lực chú ý đặt trên công việc. Không đến nửa giờ, trên cửa truyền đến vài tiếng gõ nhẹ, cửa từ bên ngoài đẩy vô.
Thư ký Quan dẫn tiểu thư Dương đi đến, hướng anh cung kính cuối người chào, sau đó lại im lặng xoay người ra khỏi cửa phòng.
"Hi, em quấy rầy anh làm việc sao?" Dương Khải Hân hướng anh cười sáng lạn.
"Hoàn hảo, mời ngồi, em hôm nay tới tìm anh có việc sao?" Khấu Lợi hướng chỗ sô pha ra hiệu một chút.
Có lẽ là thái độ của anh quá mức khách khí cùng lãnh đạm, tươi cười trên mặt anh chậm rãi giương lên.
"Em thật sự quấy rầy đến anh làm việc có phải hay không?" Cô lại hỏi một lần.
"Hoàn hảo, em tìm anh có chuyện gì?" Biểu tình của anh không thay đổi nói.
"Không có gì, chỉ là vừa vặn đến gần đây, nghĩ rằng thời gian nghỉ trưa cũng sắp đến, có lẽ anh sẽ muốn có người cùng anh ăn cơm trưa." Cô nhìn không chuyển mắt nhìn anh, nét mặt biểu lộ một chút mời mỉm cười.
Anh đột nhiên cảm thấy đây đúng là cơ hội tốt để đem chuyện nói rõ ràng với cô.
Từ chỗ ngồi đứng thẳng dậy, anh đi đến trước sô pha ngồi xuống, sau đó mới quay đầu nhìn về phía cô. "Chúng ta nói chuyện một chút được không?"
"Nói chuyện gì?" Dương Khải Hân vẻ mặt hồ nghi.
"Trước ngồi xuống nói sau."
Mang theo nghi vấn đầy bụng, cô đi đến chỗ đối diện anh ngồi xuống.
"Không phải em thích anh chứ?" Anh trực tiếp mở miệng hỏi.
Không nghĩ tới anh lại đột nhiên hỏi như vậy, cô không tự chủ được mặt đỏ.
"Anh làm chi lại đột nhiên hỏi như vậy?" Ngữ điệu cô thập phần ngượng ngùng.
"Bởi vì anh không muốn hại em hãm quá sâu, anh chỉ coi em như em gái, cũng không có nghĩ thay đổi sẽ đối xử với em như một người phụ nữ, anh hy vọng cho em biết điều đó sớm một chút." Anh gọn gàng dứt khoát nói.
Không nghĩ tới anh sẽ nói như vậy, Dương Khải Hân nhất thời cả người đều ngây dại.
"Anh đang nói giỡn với em phải không?" Cô rõ ràng cảm giác được anh đối với mình có hảo cảm, làm sao có thể giống như lời anh nói, liền đem cô làm em gái đâu? Cô không tin.
"Không có."
"Em không tin." Cô lắc đầu, "Em rõ ràng cảm giác được anh thích em, vì sao muốn nói lừa gạt em?" Cứ việc nói như vậy sẽ làm người khác cảm thấy cô da mặt dày, nhưng cô chỉ là muốn bảo vệ tình yêu của bản thân.
"Xem ra bây giờ anh nói với em điều này, vẫn là quá chậm có phải hay không?" Khấu Lợi thở dài, "Anh cũng không có nói lừa gạt em, anh nói đều là sự thật, anh chỉ xem em như một người em gái đáng yêu mà thôi."
"Em không tin!" Cô cự tuyệt chấp nhận lý do thoái thác của anh.
Anh đột nhiên cảm thấy có chút đau đầu. "Khải Hân, anh thật sự chỉ xem em như em gái..."
"Được, cho dù anh xem em như em gái thì sẽ như thế nào? Em cũng không phải em gái chân chính của anh, chúng ta vẫn là có thể cùng một chỗ, em tin tưởng có thể làm cho anh yêu thương em, em có thể!" Cô kích động đánh gãy lời anh.
Anh cảm thấy cảm giác đau đầu càng lúc càng rõ ràng, tuy rằng đã sớm có chuẩn bị tâm lý nói đến chuyện này sẽ không rất thuận lợi, nhưng anh không nghĩ tới phản ứng của cô ta lại kịch liệt như vậy.
Đều đã muốn nói với cô ta chỉ xem cô ta như em gái, vì sao cô ta còn không hết hy vọng đâu? Nếu nói như vậy không thể thực hiện mục đích, như vậy cũng chỉ có thể dùng một cách khác càng trực tiếp, càng đả thương người.
"Anh đã làm người khác mang thai."
Dương Khải Hân khiếp sợ trợn to hai mắt. "Anh gạt người!" Cô nhanh chóng lớn tiếng bác bỏ.
"Anh không có lừa em." Khấu Lợi bất đắc dĩ nhìn cô ta.
"Anh gạt người!" Cô chỉ chứng rõ ràng nói: "Bác Khấu nói anh không có bạn gái, bác ấy sẽ không gạt em và cha em."
"Cha anh ông ấy cũng không biết anh có bạn gái." Anh bất động thanh sắc tiếp tục nói dối.
"Em không tin lời anh nói, anh không cần lại gạt em." Cô không ngừng mà lắc đầu, cự tuyệt tin tưởng những gì anh nói.
"Em muốn như thế nào mới tin tưởng?" Anh nhìn thẳng cô ta.
Cô hơi nhếch môi cánh hoa nhìn anh, không nói cũng không ừ hử.
"Về chuyện anh có bạn gái, anh hẳn là phải nói cho em biết sớm một chút, anh thực sự có lỗi." Anh giọng điệu nhún nhường nói.
"Cô ta ở nơi nào?" Cô mặt bình tĩnh bỗng nhiên mở miệng.
Khấu Lợi sửng sốt.
"Nếu anh thật sự có bạn gái, anh liền đem cô ta gọi vào nơi này đến để cho em xem xem, nếu không em tuyệt đối không tin tưởng anh có bạn gái." Cô không thấy quan tài không đổ xong lệ là được rồi.
"Cô ấy phải đi làm."
"Được, vậy em ở tại nơi này đây đợi cô ta tan sở, anh gọi cô ta đến."
Khấu Lợi trong nháy mắt chỉ cảm thấy đầu lại càng đau hơn một chút.
"Nếu cho em nhìn thấy bạn gái của anh, có phải liền chứng tỏ em nguyện ý nhận thức được rằng anh thật sự có bạn gái hay không?" Anh trầm mặc một hồi mới ra tiếng.
"Em muốn xem cô ta dựa vào cái gì để cho anh lựa chọn cô ta, em có chỗ nào so ra kém hơn cô ta, nếu điều kiện của cô ta không bằng em, vì sao em phải đem anh tặng cho cô ta?" Cô vẻ mặt cường thế.
"Bởi vì người trong lòng anh là cô ấy, người anh yêu cũng là cô ấy."
"Em có tự tin có thể làm cho anh quên cô ta, yêu thương em."
"Cho nên, trừ phi là anh kết hôn, nếu không em là sẽ chết tâm với anh có phải không?" Anh cười khổ hỏi.
"Anh muốn kết hôn?" Dương Khải Hân nghe vậy trợn to hai mắt.
"Gần đây thật sự có kế hoạch này." Nếu nói như đây là phương pháp duy nhất có thể làm cho cô ta hết hy vọng.
"Em không tin!" Cô kích động nói.
Khấu Lợi thật sự là chịu không nổi. Người phụ nữ này làm sao có thể dai như vậy a? Hoàn hảo bản thân không thật sự cùng cô ta có cái gì, hoàn hảo có người cha kia hớn hở mong đợi làm cho anh tỉnh ngộ đúng lúc, dừng cương trước bờ vực, việc này đại khái là việc duy nhất đáng giá an ủi đi.
"Được rồi, nếu em thật sự muốn gặp cô ấy như vậy, anh để cho em gặp cô ấy là được." Trầm ngâm trong chốc lát, anh đột nhiên gật đầu nói. Đứng dậy đi đến trước bàn làm việc, cầm lấy điện thoại, ấn xuống số nội bộ. "Tiểu Tình, mời em vào đây một chút được không?"
Dương Khải Hân vẻ mặt khó hiểu nhanh dõi theo anh.
Tiểu Tình? Anh vừa gọi ai? Chẳng lẽ là bạn gái của anh? Chẳng lẽ, bạn gái của anh đang đi làm ở công ty này, là nhân viên ở đây?
"Cốc cốc."
Trong chốc lát, tiếng gõ cửa vang lên, cô quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thư ký Quan cô đã gặp mặt qua vài lần đẩy cửa đi đến.
"Đóng cửa lại đi." Khấu Lợi ôn nhu nói.
Dương Khải Hân hoài nghi nhìn bọn họ.
"Đến, thân ái." Anh hướng Quan Tình ngoắc.
Dương Khải Hân mờ mịt trừng mắt trước mắt này một màn.
Thân ái?
Thư ký Quan?
Bạn gái của anh chẳng lẽ là thư ký Quan?
"Tiểu thư Dương kiên trì muốn gặp em, cô ấy không tin là anh đã có bạn gái." Khấu Lợi đem Quan Tình đang đến gần anh ôm tiến trong lòng, lấy ngữ khí vừa ôn nhu lại bất đắc dĩ nói.
Dương Khải Hân khó có thể tin trợn to hai mắt, Quan Tình cũng rất muốn phản ứng, lại liều mình nhịn xuống.
Một người thư ký tốt nhất định phải gặp nguy không loạn, tùy cơ ứng biến hiểu biết nhu cầu của cấp trên, mặc kệ là ở việc công hay là việc tư, chỉ cần là đang trong thời gian đi làm nhất định phải nguyện ý làm hết phận sự trách nhiệm.
Bất quá nói trở lại, động tác của anh có thể hay không rất quá mức cần thiết?
"Thân ái, nơi này là công ty, là chỗ làm việc, chúng ta rõ ràng đã nói qua ở trong công ty công việc quan trọng, không nói chuyện cá nhân, anh đã quên rồi sao?" Cô lấy vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn anh một cái, ôn nhu nói, sau đó lấy cớ này đưa tay cầm tay anh đang vòng ở bên hông của mình bỏ ra.
Trong đôi mắt Khấu Lợi nhanh chóng hiện lên một chút tán thưởng, bội phục sự thông minh của cô.
"Nơi này trừ bỏ tiểu thư Dương ra, lại không có người khác." Anh cũng lấy vẻ mặt bất đắc dĩ biểu tình nhìn cô, phân nửa làm nũng nói.
Quan Tình trợn mắt há hốc mồm trừng mắt anh, thiếu chút nữa nhịn không được. Người này thật sự là cấp trên luôn có tác phong làm việc có nề nếp, ngay cả mỉm cười đều rất hiếm có kia sao? Thật sự là dọa người ── ách, tuy rằng anh đã muốn là người bình dị nhất trong bốn anh em trong nhà.
"Ngoại trừ hai người chúng ta ra, đều gọi là người khác được không?"
"Được rồi, nhưng là hôm nay ngoại lệ được không? Bằng không, vị hôn phu của em sẽ bị người đoạt đi mất."
"Vị hôn phu?" Cô nhịn không được phát ra kinh ngạc kinh hô.
"Thân ái, anh biết em còn chưa có đáp ứng clời cầu hôn của anh, nhưng là cũng không thể tạm thời để cho anh cho rằng em đã muốn đáp ứng rồi, làm cho anh say mê một chút được sao?" Anh lôi kéo tay cô, bộ dáng vẻ mặt cầu xin.
Quan Tình thiếu chút nữa nói không ra lời. Người này là người hai mặt nha?
"Được rồi, liền tạm thời cho anh say mê một chút cũng được." Nàng nâng mắt liếc anh một cái.
"Đủ rồi!" Dương Khải Hân đột nhiên kêu to. Cô ta rốt cuộc chịu không nổi, bọn họ thế nhưng hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của cô ta, trước mặt của cô lại liếc mắt đưa tình, thật quá đáng, thật sự quá phận!
Khấu Lợi cùng Quan Tình không hẹn mà cùng quay đầu nhìn cô ta.
"Tôi sẽ không thừa nhận cô, cô chẳng qua là một thư ký nho nhỏ, một cái người qua đường giáp, dựa vào cái gì mà cùng tôi tranh Khấu Lợi?" Cô ta giận dữ không thể át hướng Quan Tình quá tháo.
Quan Tình trầm mặc không nói làm cho Khấu Lợi chú ý đến tình huống trước mắt.
"Thực xin lỗi, thân ái." Khấu Lợi mang theo vẻ mặt xin lỗi cùng ôn nhu trước hướng cô giải thích, sau đó mới chuyển hướng Dương Khải Hân, mở miệng nói lời lẽ chính nghĩa, "Chỉ bằng anh yêu cô ấy. Còn có, cô ấy không phải người qua đường giáp, cô ấy là thư ký của anh, là bạn gái của anh, là người anh yêu."
"Anh gạt em! Em không tin, Em không tin!"
"Đây là sự thật, tùy em có tin hay không tin."
"Em không tin! Cô ta có điểm nào tốt hơn so với em chứ? Ăn mặc cùng bà xử nữ già giống nhau, vừa không có thân hình cũng không có khuôn mặt, càng không giống em có bối cảnh gia đình giống nhau xứng đôi với anh, hai chúng ta mới là một đôi môn đương hộ đối, cô ta dựa vào cái gì?" Dương Khải Hân bệnh tâm thần không phục nói.
"Nói như vậy có phải hơi quá đáng hay không?" Quan Tình nhịn không được thì thào tự nói.
Khấu Lợi nhìn cô một cái, đột nhiên có loại cảm giác muốn cười.
Xử nữ già? Anh thật ra không nghĩ tới muốn dùng từ này để hình dung cô, nhưng thật sự là rất buồn cười.
"Tình nhân trong mắt thành Tây Thi, những lời này em hẳn là đã nghe qua đi? Cho dù điều kiện của Tiểu Tình thực sự không bằng em, nhưng anh chỉ đơn giản là yêu cô ấy." Anh nhịn ý cười, lấy vẻ mặt còn thật sự nghiêm túc biểu tình nói với Dương Khải Hân.
"Nói rất đúng giống thật sự giống nhau." Quan Tình nhịn không được thấp giọng lẩm bẩm nói.
"Thân ái, lời anh nói đều là lời tâm huyết, em đừng không tin tưởng." Sợ chính mình thực sự sẽ cười ra tiếng, anh nhanh chóng đem cô kéo trở lại bên người, ngăn trở khuôn mặt của mình đã muốn giơ lên khóe miệng tươi cười.
"Em không hề không tin tưởng." Quan Tình nghĩ một đằng nói một nẻo nói dối.
"Em đương nhiên là có." Anh đột nhiên rất muốn cãi nhau cùng với cô.
"Được rồi, em có. Nhưng là em có thể nào không có đâu? Phó tổng." Cô cười như không cười nhìn hắn, tất cả đều nói ra.
Khấu Lợi rốt cuộc nhịn không được cười lớn ra tiếng. Bỗng nhiên cảm thấy ngoài công việc ra còn giống như cô rất thú vị, bộ dáng cẩn thận tỉ mỉ khi hòa bình có hơi bất đồng, hơn nữa, là anh thấy sai sao? Vì sao anh cảm thấy cô mang kính mắt giống như tròng kính không có độ cận?
"Anh có thể đem kính mắt của em tháo xuống không?"
"Anh muốn làm chi?" Cô phòng bị trừng mắt anh, bộ dáng hai mắt viên sanh đáng yêu khôi hài bên ngoài lại toát lên vẻ xinh đẹp.
"Muốn hôn em." Anh cố ý nói như vậy, chỉ thấy cô trong nháy mắt giống chỉ điểm thủy trứng tôm (?), nhanh chóng lùi lại, thoát khỏi anh.
Lúc này anh là trực tiếp cất tiếng cười to. "Ha ha......"
"Các ngươi không cần quá phận!" Dương Khải Hân hoàn toàn bị bỏ quên ở một bên nhìn không được rống giận ra tiếng.
Khấu Lợi ngừng tiếng cười, nhưng không cách nào ngăn chặn ý cười trên mặt, anh đem Quan Tình lại kéo trở lại bên mình, ôm giữ lấy cô.
"Anh thật sự xin lỗi, Khải Hân. Anh thật sự đã có bạn gái, cho nên xin em hãy quên anh đi. Tin tưởng trong tương lai em sẽ gặp được người đàn ông so với anh càng tốt hơn, càng thích hợp với em hơn..."
"Em chỉ thích anh! Thầm nghĩ yêu anh!" Cô ta lớn tiếng đánh gãy lời anh, thương tâm, nước mắt ủy khuất đã phiếm ra hốc mắt.
"Anh thật sự xin lỗi."
"Em không cần lời xin lỗi của anh, em muốn anh yêu em, cưới em. Bác Khấu nói, bác ấy đã muốn nhận định em là con dâu của người, anh không thể cùng người khác kết hôn." Ngừng một chút, cô hung tợn trừng hướng Quan Tình, lớn tiếng tuyên cáo, "Anh ấy là thuộc về tôi, cô đừng mơ tưởng gả cho anh ấy!"
Quan Tình không nói gì mà chống đỡ. Cô cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới sẽ gả cho cấp phó tổng được không? Môn không đăng hộ không đối, hơn nữa là vào hào môn thâm sâu như biển a, xin miễn thứ cho cô kẻ bất tài cũng trèo cao không dậy nổi.
"Em thấy rõ ràng là anh cưới cô ấy, cùng cô ấy kết hôn là được." Cô cúi đầu nói với anh. Cô liền hiểu biết, phải làm con dâu Khấu gia, lão công yêu thương không bằng công công yêu thương tới trọng yếu (?).
Khấu Lợi liếc mắt nhìn cô trừng mắt cảnh cáo một cái, "Em là đang ghen sao?"
"Đúng vậy." Không có biện pháp, cô chính là một nhân viên lĩnh tiền lương nhỏ bé, ông chủ nói cái gì đều phải gật đầu nói đúng.
"Điều này chứng minh em kỳ thậy là em yêu anh phải không?"
"Đúng vậy."
"Như vậy gả cho anh."
Anh rốt cuộc là điên rồi, hay vẫn là đang nói giỡn? Đáp án đương nhiên là hai người giai phi (?), anh chính là đang diễn trò mà thôi, mà cô này làm hết phận sự của một nhân viên nhỏ bé đương nhiên liều mình giúp đỡ ông chủ.
"Được rồi." Cô không cam lòng nguyện ứng thanh.
"Em có nhất thiết phải trả lời đầy ủy khuất như vậy không?" Anh có chút ý kiến.
"Cuốc sống độc thân tuyệt vời sẽ phải chấm dứt, có thể không ủy khuất sao?" Cách nói chính xác là, cuộc sống thoải mái tự tại không thù địch sẽ chấm dứt, cô có thể không ủy khuất sao?
Vì tiền lương một tháng năm vạn khối, có tất yếu phải lấy an toàn sinh mệnh của bản thân đi mạo hiểm không? Quan Tình nhịn không được do dự nghĩ. Thấy bộ dáng thiên kim tiểu thư của Phiếm Điện trừng cô, giống như muốn cô thiên đao vạn quả, bầm thây vạn đoạn, dường như sách ăn nhập phúc (?), cô hiện tại bứt ra có thể hay không quá trễ a?
"Anh sẽ không cho em hối hận." Vẻ mặt anh thâm tình, lời thề son sắt nói.
Cô nhìn anh xử lý tình huống xong chỉ cảm thấy anh không đi làm diễn viên thật sự là quá lãng phí.
"Em hiện tại đã muốn bắt đầu hối hận." Hối hận đã giúp anh.
"Đúng, cô sẽ hối hận, tôi nhất định sẽ làm cô hối hận." Dương Khải Hân mang theo vẻ mặt đầy hận ý, ngữ khí mang tính uy hiếp.
"Nếu em dám tổn thương cô ấy, anh sẽ không bỏ qua cho em."
"Em sẽ không tổn thương cô ta, nhưng cha em cùng bác Khấu sẽ làm như thế nào, em cũng không biết."
"Em đây là đang uy hiếp anh sao?" Khấu Lợi đột nhiên giận tái mặt, nhìn không chuyển mắt nhìn chằm chằm cô ta, lạnh giọng hỏi.
"Em không phải đang uy hiếp anh, chỉ là đang nói cho anh một chuyện có thật mà thôi. Cha em tuyệt đối sẽ không tha thứ cho người làm cho con gái yêu quý duy nhất của ông thương tâm, về phần bác Khấu, anh hẳn là so với em càng hiểu biết ông hơn, bác ấy cũng sẽ không chấp nhận một người vợ không có tiền không có thế, lại không thể đem ra ngoài xã giao làm con dâu của ông. Chỉ có em có đủ tư cách gả cho anh, làm con dâu Phú gia nhà anh!"
"Thực nhìn không ra da mặt của cô lại dày đến như vậy." Quan Tình nhịn không được nói nhỏ.
Khấu Lợi mày nhíu lại nhìn cô một cái. Đột nhiên có chút hối hận đem lôi cô cùng xuống vũng bùn lầy này, nếu cô thật sự bị thương thì phải làm sao bây giờ?
Anh kinh ngạc sửng sốt một chút, bị suy nghĩ của chính mình làm hoảng sợ. Anh hiện tại là đang lo lắng cho cô sao? Hối hận vì một việc trong tương lai còn chưa có phát sinh, điểm này cũng không giống chuyện anh sẽ làm! Nhưng cảm giác hối hận là rõ ràng như vậy, cảm giác muốn bảo vệ cô không bị thương tổn cũng giống vậy.
Anh là làm sao vậy? Chẳng lẽ chỉ trong mười hai mươi phút ngắn ngủi tại đây, anh đang bất tri bất giác lại diễn giả làm thực, thật sự thực đem cô trở thành bạn gái, vị hôn thê của mình mà mong? Điều này sao có thể?!
Thấy anh lấy ánh mắt kinh ngạc tử trừng mắt nhìn mình, Quan Tình hoài nghi hỏi: "Làm sao vậy?"
Anh lắc đầu, phán định rằng đây nhất định chính là do bản thân nhập diễn quá sâu, như thế này sau khi đem vị khách không mời mà đến Dương Khải Hân này đuổi đi, tất cả có thể khôi phục lại bình thường.
"Chuyện cha anh anh sẽ tự mình giải quyết. Cũng phiền em chuyển lời đến Chủ tịch Dương đừng làm chuyện vượt quá thân phận địa vị, ảnh hưởng đến quan hệ hợp tác nhiều năm qua của Phiếm Điện và Khấu thị." Anh lấy biểu tình vẻ mặt nghiêm khắc lạnh lùng nói với Dương Khải Hân, không hề khách khí với cô ta. "Mời em rời đi đi, chúng ta còn muốn phải làm việc."
"Em sẽ không buông tay." Dương Khải Hân lớn tiếng thề, xoay chuyển ánh mắt, lại ngoan độc nói với Quan Tình, "Cứ chờ đó mà xem!" Sau đó mới giống một cô công chúa bất bại xoay người rời đi.
Cô ta vừa đi, tay Khấu Lợi đặt ở trên người Quan Tình lập tức dời.
"Cám ơn sự hỗ trợ cùng hợp tác của em, Thư ký Quan." Anh khôi phục vẻ mặt công việc hóa, ngữ khí mang cảm kích.
"Không có gì." Nếu anh đã khôi phục trạng thái phó tổng, cô đương nhiên cũng phải khôi phục bộ dáng thư ký. Quan Tình cung kính hỏi: "Xin hỏi Phó tổng còn có việc muốn dặn dò sao?"
"Không có."
"Vậy em ra ngoài làm việc đây." Cung kính cúi chào rồi cô xoay người rời đi.
Bỏ Quyền Kết Hôn Bỏ Quyền Kết Hôn - Kim Huyên Bỏ Quyền Kết Hôn