Bố Già epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 2
om Hagen đến văn phòng luật sư của hắn trong thành phố vào sáng thứ ba. Nó định thanh toán công việc giấy tờ, để sẵn sàng tất cả khi gặp gỡ lão Virgil Sollozzo vào thứ sáu. Cuộc gặp quan trọng đến nỗi hắn đã xin Ông Trùm cả buổi tối để bàn bạc thật kỹ trước khi ngồi vào bàn họp với Sollozzo, mà cả nhà đều biết việc lão Sollozzo sẽ đề nghị với Gia đình. Hagen muốn đầu óc thảnh thơi, không bị chi phối bởi bất kỳ một chi tiết nhỏ nào trong buổi họp.
Ông Trùm không hề tỏ ra ngạc nhiên, khi Hagen trở về từ California vào chiều tối thứ ba, với kết quả không thành trong thương thuyết với lão Woltz. Ông bắt Hagen kể lại từng chi tiết, Ông nhăn mặt ghê tởm lẩm bẩm "bất nhân" khi nghe kể về vụ đứa bé gái và mẹ nó. Ông hỏi Hagen câu cuối cùng:
– Thằng cha này có gan, có cứng cựa không?
Hagen hiểu ý Ông Trùm muốn hỏi gì. Suốt bấy nhiêu năm, hắn đã học hỏi được một điều là những lời nói của ông phải hiểu theo một nghĩa khác. Liệu lão Woltz có cốt cách không, có ý chí mạnh mẽ không? Chắc chắn lão có đấy, nhưng đó không phải những gì mà Ông Trùm muốn biết. Lão có đủ can trường để không bị phỉnh gạt? Có đủ sức chịu đựng thiệt hại tiền bạc, vì cuốn phim bị trì hoãn, gây ra bởi xì–căng đan vì một diễn viên nghiện ngập? Câu trả lời vẫn là có. Nhưng vẫn không phải ý Ông Trùm muốn hỏi. Sau hết, hắn tự lý giải câu hỏi của ông: "Lão Jack Woltz có đủ gan mạo hiểm, vì danh dự thà chịu mất hết để trả thù như một tên có máu Sicily không?"
Hagen cười cười. Đây là một trong những lần hiếm hoi hắn dám nói giỡn với Ông Trùm:
– Bác hỏi lão có phải là một người Sicily không, phải không ạ? Ông vui vẻ gật đầu, vì đúng ý ông là vậy.
Hagen bảo:
– Thế thì câu trả lời là: Không.
Xong. Ông Trùm chỉ cần biết bấy nhiêu. Ông cân nhắc, suy nghĩ một ngày. Hôm sau ông gọi Hagen, ban chỉ thị, những chỉ thị làm hắn choáng váng vì khâm phục. Trong đầu hắn không chút nghi ngờ việc Ông Trùm sẽ giải quyết gọn vấn đề của thằng Johnny, và lão Woltz sẽ phôn sáng nay để báo tin đồng ý trao vai diễn cho Johnny Fontane.
Ngay lúc đó có chuông điện thoại, nhưng đó là Amerigo Bonasera. Giọng ông chủ nhà hòm run rẩy vì hàm ơn. Lão nhờ Hagen chuyển lời tới Ông Trùm, người bạn bất tử của lão, bất kỳ chuyện gì, khi nào, Ông Trùm có việc cần tới lão, chỉ một cú phôn, lão xin sẵn sàng phụng mệnh Bố Già. Hagen hứa sẽ chuyển lời tới Ông Trùm.
Tờ Daily News dành nguyên trang giữa cho hình ảnh hai thằng Jerry Wagner và Kevin Moonan nằm chình ình trên phố. Những tấm hình trông đến rợn tóc gáy, chúng như bị nghiền nát bấy, không còn hình dạng con người nữa. Thật kỳ diệu, tờ báo viết, là cả hai vẫn còn sống, nhưng sẽ phải nằm viện nhiều tháng và cần phải giải phẫu thẩm mỹ. Hagen ghi vào sổ tay, để nhớ nhắc Clemenza ban thưởng cho Paulie Gatto. Cái thằng làm ăn khá đấy.
Rồi Hagen nhào vào bản báo cáo thu nhập của những cơ sở thuộc quyền Ông Trùm: từ Công ty bất động sản, nhập khẩu dầu ô–liu, thầu xây dựng. Chẳng cơ sở nào làm ăn ra hồn, nhưng chiến tranh đã chấm dứt, chắc chắn tất cả sẽ trở nên giàu có, thịnh vượng. Hắn hầu như quên khuấy vụ thằng Johnny, cho đến khi nhỏ thư ký báo có điện thoại từ California. Nó vừa cầm phôn lên, nói:
– Hagen đây.
Từ bên kia đầu dây vang lên tiếng gào, căm giận đến lạc cả giọng của Jack Woltz:
– Lũ khốn kiếp. Tao sẽ cho tụi mày tù mục xương. Sẽ chi đến đồng bạc cuối cùng, dù phải dốc hết túi, để tống chúng mày vào tù, tao cũng làm bằng được. Tao sẽ thiến thằng điếm Johnny Fontane. Mày nghe rõ chưa? Hả thằng Ý nhà quê?
Hagen nói nhẹ nhàng:
– Tao là thằng Đức–Ái Nhĩ Lan.
Im lặng một lúc, rồi có tiếng đặt điện thoại xuống.
Hagen mỉm cười. Đây đâu phải lần đầu lão hăm dọa Ông Trùm. Và lão được lãnh phần thưởng rồi đó.
Jack Woltz luôn ngủ một mình. Lão có một cái giường rộng đủ cho mười người, còn phòng ngủ của lão đủ để đựng vũ hội cho một cảnh phim, vậy mà lão vẫn chỉ ngủ một mình, từ sau ngày vợ lão chết mười năm trước. Điều đó không có nghĩa lão chay tịnh, không xơi "thịt sống" nữa. Tuy lớn tuổi, lão vẫn còn mê đắm nhục dục. Nhưng lão chỉ khoái gái non. Lão cảm thấy vài giờ "tận hưởng" vào chiều tối, làm cơ thể lão tràn ngập thanh xuân.
Sáng thứ năm, vì vài lý do, lão thức sớm. Ánh bình minh làm căn phòng mênh mông của lão mờ ảo như một đồng cỏ mù sương. Phía chân giường có một hình dáng quen quen, lão Woltz chống tay ngồi dậy nhìn cho rõ. Đó là một cái đầu ngựa. Lão choáng váng với tay, bật đèn ngủ.
Lão như bị một cú búa tạ nện vào ngực, tim đập loạn lên, lão nôn thốc nôn tháo lên tấm thảm.
Cái đầu hùng vĩ, đen mượt như nhung của con ngựa Khartoum sừng sững trên vũng máu, tua tủa những sợi gân màu trắng. Bọt mép phủ kín đai
bịt mõm, đôi mắt như hai quả táo lóng lánh vàng, giờ biến dạng như trái cây thối rữa, ri rỉ máu. Quá khiếp đảm, lão gào lên gọi đầy tớ, rồi trong cơn hốt hoảng, mất bình tĩnh lão gọi cho Hagen với lời lẽ đầy hăm dọa.
Khi viên bác sĩ riêng của lão được tên bồi phòng mời tới thì lão đã lấy lại bình tĩnh.
Kẻ nào đã tàn nhẫn sát hại con ngựa đáng giá sáu trăm ngàn đô của lão? Không một lời cảnh cáo. Không hề thương thuyết. Đồ tàn nhẫn, vô lương tâm. Cái lũ không còn coi ai ra gì, không đếm xỉa gì tới pháp luật, Trời đất. Lão chắc con ngựa to lớn, nặng nề như vậy phải bị đánh thuốc trước khi bị chặt đầu bằng một cái rìu. Lũ bảo vệ đêm cả quyết là không nghe tiếng động nào hết. Lão nghe vô lý quá. Phải bắt tụi nó khai ra. Tụi nó đã bị mua, phải bắt tụi nó khai kẻ nào đã mua đứt chúng nó.
Lão Woltz đâu phải là người ngu, chỉ vì lão tự phụ và đánh giá sai về sức mạnh của Trùm Corleone. Bây giờ lão hiểu cái thông điệp này: Bất chấp tiền bạc, mối quan hệ với Tổng thống, mối thâm tình với Giám đốc FBI của lão, thằng hắc ám làm nghề nhập khẩu dầu ô–liu này cũng có thể "thịt" lão. Lão có đáng tội chết chỉ vì không cho thằng Johnny đóng phim không? Thật vô lý. Không ai có quyền hành động kiểu đó. Thế giới này không còn trật tự gì hết sao? Thật điên rồ. Chẳng lẽ mình không có quyền làm điều mình muốn bằng đồng tiền của chính mình, công ty của chính mình sao. Thật chúng còn ghê hơn cả cộng sản. Phải đập tan chúng. Quyết không tuân lệnh chúng.
Bác sĩ cho Woltz liều thuốc an thần nhẹ. Lão cảm thấy dịu bớt và suy nghĩ sáng suốt hơn. Điều gây sốc cho lão hơn cả, chính là cái sự tỉnh bơ của thằng cha Corleone khi ra lệnh sát hại con ngựa nổi tiếng nhất thế giới, trị giá tới sáu trăm ngàn đô. Sáu trăm ngàn! Và đây mới chỉ là cú mở màn. Lão rùng mình. Lão nghĩ tới những gì lão đã gây dựng được. Giàu có. Búng ngón tay, hứa hẹn một hợp đồng, là những em đẹp nhất thế giới lăn kềnh ngay vào lòng lão. Vua chúa, hoàng hậu, công nương tiếp đón lão.
Lão sống một đời phủ phê trong tiền tài, danh vọng. Bây giờ phải hy sinh hết, để thí mạng với lão khùng đó thì thật là điện. Tố cáo Corleone? Pháp luật xử tội giết một con ngựa đua cỡ nào? Rồi lão sẽ làm trò cười cho toàn dân Hollywood, vì cuộc thách đấu ngu xuẩn này. Có thể tụi Corleone sẽ không giết lão, nhưng chúng sẽ còn có thể bày ra nhiều trò ranh ma hơn, làm lão đau đớn để đáp lại.
Lão đành đi đến một quyết định. Gia nhân, đầy tớ và cả bác sĩ phải thế tuyệt đối giữ bí mật mọi chuyện. Đưa tin cho báo con ngựa đua Khartoum đã chết vì mắc bệnh trên đường vận chuyển từ Anh về. Ra lệnh chôn gấp tại một điểm bí mật, trong đất nhà.
Sáu tiếng sau, Johnny Fontane nhận cú phôn từ phụ tá giám đốc phim trường, bảo nó tới làm việc vào thứ hai tới.
Tối đó, Hagen tới nhà Ông Trùm để sửa soạn cho buổi gặp quan trọng với Virgil Sollozzo ngày hôm sau. Ông Trùm đã tụ tập hết ba cậu con trai. Thằng Sonny mặt mày phờ phạc, đang nhấp từng ngụm nước lạnh. Hagen nghĩ, chắc nó vẫn liên miên và quần với mấy con nhỏ phù dâu. Lại thêm mối lo nữa.
Ông Trùm ngồi trên ghế bành, phì phà điếu xì gà Di Nobili. Hagen luôn đặt sẵn một hộp trong phòng. Hắn đã ráng khuyên ông đổi gu qua xì gà Havana, nhưng ông than rát cổ lắm.
Ông Trùm hỏi:
– Chúng ta biết hết những gì cần biết chưa?
Hagen mở hồ sơ, chỉ là những ghi chép sơ sài những chi tiết quan trọng.
Hắn báo cáo:
– Sollozzo tới nhờ Gia đình ta giúp đỡ. Lão sẽ đề nghị chúng ta hùn vốn ít nhất là một triệu đô và lời hứa bao che về phía pháp luật. Với việc này,
chúng ta sẽ được chia lời, chưa rõ là bao nhiêu. Sollozzo đã được gia đình Tattaglia bảo lãnh, tụi này cũng được chia lời. Chuyện làm ăn là ma tuý. Sollozzo có mối trồng anh túc ở Thổ Nhĩ Kỳ. Từ đó chúng chuyển qua Sicily, không có gì rắc rối. Tại Sicily chúng có nhà máy chế biến thành hê– rô–in. Nhà máy chế biến tại Sicily có vẻ rất an toàn. Khó khăn duy nhất là chuyển vận và phân phối trên đất Mỹ. Cũng phải kể thêm thủ tục đầu tiên – tiền đâu, vì một triệu đô la tiền mặt đâu phải chuyện chơi.
Bố Già nhăn mặt, ông rất ghét cái kiểu nói vớ vẩn, dài dòng trong công việc. Hagen vội nói tiếp:
– Người ta gọi Sollozzo là thằng Thổ. Vì hai lý do, thứ nhất, lão sống ở Thổ Nhĩ Kỳ nhiều năm, có vợ con ở đó. Thứ hai, lão sử dụng dao rất điệu nghệ từ hồi còn trẻ. Rất có năng lực, làm ăn một mình, không dưới quyền ai. Có án hai lần, một lần ngồi tù ở Ý, một lần ở Mỹ, và chính quyền từng biết lão là tay làm ăn trong ngành ma tuý. Đây là một lợi điểm cho ta. Nó không thể phản phé, vì ngoài cái hồ sơ đen, trong vụ này, coi như lão chủ chốt. Thêm nữa, lão còn có một vợ Mỹ và ba đứa con. Lão là một người chồng, người cha tốt. Cho nên lão phải chịu đựng, giữ an toàn để kiếm tiền nuôi sống vợ con.
Ông Trùm nhả khói thuốc, hỏi:
– Santino, con thấy sao?
Hagen biết thằng Sonny sẽ trả lời như thế nào. Sonny đã chán cái cảnh núp bóng Bố Già. Nó chỉ muốn tự làm ăn lớn. Kiểu như vụ này là đúng ý nó rồi. Sonny tợp một ngụm rượu, rồi mới nói:
– Cái bột trắng này đẻ ra khối tiền thật đấy, nhưng cũng có thể rất nguy hiểm. Sơ sẩy là tù hai mươi năm. Con nghĩ nếu chúng ta đứng ngoài công đoạn cuối – vận chuyển và phân phối ở Mỹ – mà chỉ góp vốn và che chắn thôi thì hay hơn.
Ông Trùm hỏi Hagen:
– Tom, con cháu nghĩ sao? Hagen muốn tỏ ra hoàn toàn trung thực, vì nó đã biết Ông Trùm chắc chắn từ chối vụ cộng tác này. Khổ nỗi, nó cảm thấy đôi khi Bố Già hơi cạn nghĩ, không chịu nhìn xa.
Thấy Hagen ngập ngừng, Bố Già khích lệ:
– Cứ nói đi, Tom. Ngay một consigliori chính cống Sicily cũng đâu phải luôn luôn đồng ý với sếp.
Mọi người phì cười. Hagen nói:
– Cháu nghĩ bác nên nhận lời. Bác hiểu lý do tại sao. Nhưng điều quan trọng nhất là ma túy có lời hơn tất cả những chuyện làm ăn khác. Nếu chúng ta bỏ qua thì nhà Tattaglia, hay đám khác cũng nhào vào. Với lợi tức kiếm được, càng ngày chúng càng mua thêm được tụi cảnh sát và chính quyền. Gia đình chúng sẽ mạnh hơn chúng ta. Từ từ chúng sẽ lấn lướt, nuốt chửng chúng ta. Chẳng khác nào chuyện bảo vệ tổ quốc, chúng trang bị vũ khí, ta cũng phải trang bị. Kinh tế chúng mạnh hơn, chúng sẽ trở thành mối nguy hại cho chúng ta. Chúng ta có cờ bạc, nghiệp đoàn, hiện nay đem lợi về nhiều nhất thật đấy. Nhưng theo cháu, sắp tới phải là ma túy. Cháu nghĩ mình phải nắm lấy vụ này, nếu không ta sẽ mất hết những gì ta đang có. Không phải ngay bây giờ, nhưng có thể là mười năm nữa. Dường như Ông Trùm bị "thấm" mạnh. Ông rít một hơi xì gà, thở dài đứng dậy, nói:
– Tất nhiên đây là chuyện tối quan trọng. Thế mấy giờ sáng mai ta phải đi gặp thằng bất lương ấy đây?
Có lẽ Ông Trùm đồng ý rồi. Hagen giọng đầy hy vọng:
– Lão sẽ đến lúc mười giờ sáng.
– Ta muốn cả hai đứa phải đủ mặt.
Ông Trùm nói, rồi nắm cánh tay con trai bảo:
– Santino, trông con khiếp quá. Tối phải ngủ sớm nhé. Giữ gìn sức khoẻ chứ, ai mà trẻ trung, cường tráng mãi được.
Được cha quan tâm, Sonny hỏi một câu mà bố bảo Hagen cũng không dám:
– Bố à, bố định trả lời sao? Ông Trùm cười cười:
– Làm sao biết được, đã biết lời lãi, công việc thế nào đâu. Cũng phải để ta suy nghĩ, tính toán những gì bây góp ý chứ. Có bao giờ ta làm ẩu, liều lĩnh đâu.
Bước ra cửa, ông hỏi Hagen:
– Này, cháu có ghi sổ vụ thằng Sollozzo từng mở nhà thổ hồi trước chiến tranh không? Cũng như cánh nhà Tattaglia đang làm hiện nay đấy. Ghi vào, kẻo lại quên.
Thoáng chút chế nhạo trong giọng ông, làm Hagen đỏ mặt. Quả tình là hắn cố ý là chuyện ấy đi, vì sợ Ông Trùm có thành kiến trước khi quyết định. Ông chúa tởm mấy đứa kinh doanh tình dục.
Lão Thổ Virgil Sollozzo trông cường tráng, khổ người trung bình, da ngăm ngăm, cứ y như một dân Thổ Nhĩ Kỳ chính cống. Mũi lão khoằm như con dao quắm, đôi mắt đen hung bạo, long sòng sọc. Nhưng cũng toát ra một vẻ rất oai nghiêm.
Sonny Corleone đón lão tận cửa, rồi dẫn vào văn phòng, có Ông Trùm và Hagen đang đợi. Hagen nghĩ chưa bao giờ hắn thấy một con người trông nham hiểm như vậy, ngoại trừ thằng Luca Brasi. Khi mọi người lịch sự bắt tay nhau, Hagen tự nhủ: nếu Ông Trùm hỏi mình thằng cha này có "gan" không, câu trả lời là "có" ngay lập tức. Kể cả Ông Trùm cũng không có được cái mạnh mẽ lồ lộ như lão này. Thật ra, trong cung cách chào hỏi Ông Trùm, lão tỏ ra bình dị, chân quê quá.
Sollozzo đi ngay vào đề. Chuyện làm ăn là ma túy. Mọi việc đã thu xếp đâu vào đấy. Những cánh đồng trồng anh túc ở Thổ Nhĩ Kỳ hàng năm cung cấp đầy đủ số lượng cho lão. Lão có nhà máy chế biến thành moóc– phin tại Pháp, có nhà máy an toàn tại Ý để chế thành he–rô–in. Hàng nhập lậu vào hai nước này cũng rất an toàn. Chuyển hàng vào Mỹ, cho là thất thoát khoảng năm phần trăm, vì chúng ta biết khó mua được tụi FBI. Nhưng vẫn lời vô kể, lại chẳng có gì nguy hiểm.
Ông Trùm lịch sự hỏi:
– Vậy thì các ông đến gặp tôi để làm gì? Lão Thổ mặt sắt đen xì tỉnh bơ:
– Tôi cần hai triệu đô tiền mặt. Quan trọng ngang chuyện tiền, tôi cần một người có những người bạn đầy quyền lực tại những nơi cần thiết. Đám chạy hàng của tôi có thể bị bắt. Làm ăn lâu dài, khó mà tránh khỏi điều đó. Tuy tất cả bọn chúng hồ sơ đều sạch bong. Tôi xin bảo đảm như vậy. Vì thế, cũng là chuyện dễ dàng, hợp pháp, để tòa án xử nhẹ. Tôi cần một người có thể bảo đảm người của tôi, nếu bị kẹt, sẽ không phải ngồi tù quá một, hai năm. Với thời gian như vậy, chúng sẽ không khai. Nhưng nếu bị tới mười, hai mươi năm thì... ai biết được? Trên đời này thiếu gì thằng hèn yếu. Chúng có thể khai, bán đứng nhiều kẻ khác. Cái vỏ hợp pháp là điều phải có. Thưa Ông Trùm, tôi nghe thiên hạ nói, đám quan tòa Ông Trùm bỏ túi nhiều như tiền lẻ vậy.
Ông Trùm không quan tâm tới câu nói nịnh, hỏi thẳng lão:
– Chúng tôi được chia bao nhiêu? Mắt Sollozzo sáng lên:
– Năm mươi phần trăm. Năm đầu phần của ông sẽ là ba hoặc bốn triệu đô. Sau đó còn hơn nữa.
Ông Trùm hỏi:
– Còn phần chia cho gia đình Tattaglia? Lần đầu tiên Sollozzo có vẻ bối rối:
– Họ sẽ được chia vào phần của tôi. Tôi cần họ giúp vài việc trong vụ này.
Ông Trùm bảo:
– Vậy là chúng tôi chỉ cần bỏ ra chút đỉnh và lo che chắn mặt chính quyền, mà được hưởng tới năm mươi phần trăm? Không phải lo gì đến tất cả mọi hoạt động khác, ý ông nói vậy, đúng không?
Sollozzo gật:
– Nếu Ông Trùm gọi hai triệu đô la là "chút đỉnh", tôi xin bái phục. Ông Trùm trầm tĩnh nói:
– Phải thừa nhận, gặp ông thay vì nhà Tattaglia, là một bất ngờ. Nhưng vì tôi nghe nói ông là một người đàng hoàng, đáng trọng, nên tôi sẽ thẳng thắn nói ra ý kiến của mình. Rất tiếc tôi phải từ chối vụ này. Lợi nhuận trong vụ làm ăn của các ông rất lớn, nhưng cũng quá nguy hiểm. Vụ này, nếu chúng tôi tham gia, có thể làm hỏng những quyền lợi khác của chúng tôi. Đúng thật tôi có nhiều bạn bè trong chính quyền, nhưng họ sẽ lảng ngay nếu tôi dính dáng đến ma túy. Cờ bạc thì được. Vì họ cho rằng cờ bạc cũng như rượu thôi, một tật xấu vô hại. Còn ma túy là một dịch vụ dơ bẩn. Khoan, đừng phản đối vội. Đây là ý kiến của họ, không phải của tôi. Tôi chỉ nói vụ này là nguy hiểm quá thôi. Suốt mười năm qua, tất cả thành viên trong gia đình tôi sống trong yên ổn, không lo âu, không nguy hiểm. Tôi không thể vì lợi mà đưa mọi người vào con đường liều mạng được.
Dấu hiệu duy nhất Sollozzo tỏ ra thất vọng, là đôi mắt lảo đảo khắp phòng, như cầu cứu Hagen và Sonny nói vào một tiếng. Lão hỏi Ông Trùm:
– Hay ông ngại hai triệu hùn vốn không được bảo đảm?
– Không phải vậy – Ông Trùm mỉm cười đáp. Sollozzo vớt vát:
– Gia đình Tattaglia cũng sẽ bảo lãnh luôn phần vốn của ông mà.
Ngay lúc đó thằng Sonny gây một lỗi lầm không tha thứ được. Nó hí hởn hỏi Sollozzo:
– Nhà Tattaglia bảo đảm hoàn vốn, không ăn lãi đồng nào sao?
Hagen hoảng hồn vì câu hỏi phá ngang của Sonny. Ông Trùm lạnh lùng nhìn thẳng trưởng nam, cậu cả lạnh cả người vì sợ, mà vẫn chẳng hiểu lý do tức giận của bố. Mắt Sollozzo sáng lên, lão đã bắt thóp được sự rạn nứt trong cái pháo đài vững chắc của nhà Corleone. Ông Trùm bảo:
– Đám trẻ tham lam thế đấy, lại vô phép nữa. Xen ngang cả vào chuyện người lớn. Ông thấy đó, tôi rất mềm lòng với con cháu, nên làm hư chúng. Ông Sollozzo à, quyết định cuối cùng của tôi là... không. Cá nhân tôi xin chúc ông may mắn, phát tài. Giữa chúng ta không có gì bất hòa, đáng tiếc. Nhưng tôi xin lỗi đã làm ông thất vọng.
Sollozzo cúi đầu, bắt tay Ông Trùm. Hagen tiễn lão ra xe. Mặt lão trơ trơ khi chào chia tay với Hagen.
Trở lại phòng, Ông Trùm hỏi Hagen:
– Cháu nghĩ sao về thằng này? Hagen trả lời gọn lỏn:
– Một thằng cha Sicily.
Ông Trùm trầm ngâm gật đầu, rồi quay lại bảo con trai:
– Đừng bao giờ để người ngoài biết mày nghĩ gì. Không bao giờ được để thiên hạ thấy con bài tẩy của mình. Bố biết mày bị con nhỏ kia làm đầu óc mày u mê rồi. Dẹp đi, để đầu óc mà lo việc nhà. Bây giờ thì xéo khỏi mắt ta đi.
Hagen nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Sonny, tự nhủ: Bộ nó tưởng ông không hay biết gì chuyện nó lăng nhăng với con bé dâu phụ sao? Nó không nhận ra chuyện hớ hênh chết người nó vừa gây ra sao? Nếu quả đúng vậy, thì nó ngu quá, nó mà được kế vị Ông Trùm, Hagen này sẽ không đời nào thèm làm consigliori cho nó.
Đợi Sonny ra khỏi, Ông Trùm ra dấu cho Hagen, hắn rót cho ông một ly anisette. Ông Trùm ngước lên nhìn nó, bảo:
– Kêu thằng Luca Brasi cho bác.
Ba tháng sau, khi Hagen đang thanh toán gấp một số việc trong văn phòng, để buổi chiều còn kịp đi mua quà Giáng sinh cho vợ con, thì có điện thoại của Johnny Fontane. Giọng anh chàng rất phấn chấn, nó khoe cuốn phim đã được quay. Bản nháp, Hagen chẳng hiểu là cái quỷ gì, rất phi thường. Nó sắp gửi quà Giáng sinh cho Bố Già, món quà sẽ làm Bố mê luôn. Đáng lẽ đích thân nó đem về, nhưng cuốn phim còn vài cảnh phải quay tiếp. Hagen tò mò hỏi:
– Quà gì vậy?
Thằng Johnny chặc chặc lưỡi:
– Bí mật. Cứ biết là một món tuyệt vời.
Hagen phát nản, sợ Johnny ba hoa mãi, nó nói vài câu xã giao rồi cúp máy.
Mười phút sau lại có điện thoại của Corleone. Thời con gái, con bé này dễ thương bao nhiêu, bây giờ có chồng, nó khó chịu bấy nhiêu. Lúc nào cũng than thở về thằng chồng. Hai, ba ngày lại bỏ về nhà với mẹ. Còn thằng Carlo Rizzi chẳng làm nên trò trống gì. Đã được thu xếp cho một công việc nho nhỏ, nhưng ngon lành mà cũng làm hỏng bét. Nó lại còn rượu chè, cờ bạc, đĩ điếm, đánh đập vợ. Connie chỉ dám tâm sự với Hagen,
chứ không dám hé một lời với ai trong nhà. Hagen tự hỏi, không biết lần này là chuyện gì nữa đây.
Nhưng lần này Connie chỉ hỏi Hagen, không biết Bố và mấy ông anh nó thích quà gì. Quà Giáng sinh cho mẹ, thì nó biết ý bà rồi. Hagen đề nghị món nào nó cũng giãy nẩy lên. Mãi sau nó mới chịu buông tha Hagen.
Rồi điện thoại lại vang lên. Hagen bực bội ném giấy tờ vào sọt. Bộ cứ ngồi đây để trả lời điện thoại mãi sao chứ. Nhưng khi nhỏ thư ký cho biết đó là điện thoại của Michael, Hagen vui vẻ cầm phôn lên. Nó vẫn quý thằng Michael.
Tiếng Michael đầu kia:
– Tom hả? Ngày mai mình lái xe về thành phố cùng Kay. Có chuyện quan trọng muốn nói với ông già trước Giáng sinh. Tối mai ông già có nhà không?
Hagen bảo:
– Chắc chắn rồi. Có bao giờ ông đi đâu trong ngày Giáng sinh. Cậu cần mình giúp gì không?
Michael là thằng kín miệng y như bố, nó bảo:
– Không. Sẽ gặp lại anh trong ngày lễ nhé. Mọi người đều sẽ có mặt Long Beach, phải không?
– Đúng vậy.
Hagen mừng khi Michael gác máy, không nói dài dòng.
Hagen bảo thư ký báo cho vợ biết, nó sẽ về trễ một chút và ăn tại nhà.
Ra khỏi văn phòng, Hagen đi bộ về phía cửa hàng Macy. Một người bỗng chặn trước mặt hắn. Hagen ngạc nhiên nhận ra Sollozzo.
Sollozzo nắm cánh tay nó, nói nhỏ:
– Đừng sợ. Tôi chỉ muốn nói chuyện với anh.
Một cái xe đậu sát lề, bỗng bật mở cửa. Sollozzo nói gấp:
– Lên xe. Tôi có chuyện cần nói.
Hagen giựt tay lại. Hắn vẫn chưa cảm thấy có gì đáng ngại, mà chỉ bực.
Hắn bảo:
– Tôi đang bận.
Lập tức có hai thằng tiến sát phía sau nó. Bất chợt chân nó hơi run.
Sollozzo nhỏ nhẹ:
– Lên xe đi, nếu tôi định thịt anh, thì anh xong đời rồi. Tin tôi đi. Không một thoáng tin tưởng, Hagen chui vào xe.
Michael Corleone đã nói dối Hagen. Sự thật nó đang ở ngay New York, nó gọi cho Hagen từ phòng ngủ khách sạn Pennsylvania cách văn phòng của Hagen có mấy đoạn đường. Khi nó đặt điện thoại xuống, Kay bảo:
– Mike, anh nói dối tài ghê.
Michael ngồi xuống giường cạnh nàng:
– Vì em cả đấy, cưng ạ. Nếu mọi người biết mình đang ở trong thành phố này, thì mình phải về nhà ngay. Làm sao có thể cùng nhau đi ăn, đi xem hát, cùng ngủ một giường được chứ. Ở nhà bố anh là tuyệt đối cấm, vì chúng mình chưa cưới nhau mà.
Nó choàng tay ôm và nhẹ nhàng hôn lên môi nàng. Nó kéo nàng xuống giường. Nàng khép mắt, chờ đợi... Michael cảm thấy chìm trong hạnh phúc. Những năm chiến tranh, chiến đấu tại Thái Bình Dương, biết bao đêm, trên những hòn đảo khốn khổ đó, nó đã mơ đến một người con gái giống như Kay Adam. Đẹp như nàng. Với tấm thân thanh mảnh, làn da sữa
động mịn màng, với niềm đam mê bốc lửa. Nàng hé mắt, kéo đầu nó xuống để hôn. Họ ân ái đắm say kéo dài tới giờ ăn tối.
Sau bữa ăn, hai người dạo những cửa hàng rực rỡ ánh đèn và tấp nập người mua sắm. Michael hỏi:
– Anh mua gì làm quà Giáng sinh cho em đây.
– Mua chính anh – Kay ép sát người nó tình tứ nói, rồi hỏi:
– Liệu bố anh có chấp nhận em không? Michael nói dịu dàng:
– Phải hỏi là không biết ba má em có chấp nhận anh không, mới đúng chứ.
Kay rùn vai:
– Em không cần.
Michael nửa đùa nửa thật:
– Thậm chí anh còn tính tới nước thay tên đổi họ nữa, nhưng nếu chẳng may có gì xảy ra, cũng chẳng thay đổi được gì.
– Đúng vậy – Kay nghiêm trang nói. Họ đã quyết định cưới nhau trong tuần lễ Giáng sinh, đơn giản tại Tòa thị chính, với chỉ hai người bạn làm chứng. Nhưng Michael muốn thưa chuyện với Bố trước. Nó bảo Bố không từ chối điều gì, miễn đừng bí mật, lén lút. Nàng bảo chỉ báo cho ba má biết sau khi cưới.
– Chắc ba má tưởng em có bầu quá. Michael cười:
– Nếu lấy lén, bố mẹ anh cũng sẽ cho là vậy.
Cả hai đều không đả động đến sự thật là Michael muốn làm vậy để cắt những ràng buộc với gia đình, và cả hai đều cảm thấy có lỗi trong hành
động đó.
Vở nhạc kịch tối đó là Carousel với nhân vật là một tên trộm khoác lác, làm cả hai mỉm cười hoài. Ra khỏi rạp, trời trở lạnh. Kay rúc vào Michael hỏi:
– Lấy nhau rồi, anh có đánh em, sau đó lại hái sao trời tặng em, như trong tuồng hát không?
Michael phì cười:
– Không, vì anh sẽ là một giáo sư toán. Này, em có muốn ăn chút gì, trước khi về khách sạn không?
Kay lắc đầu, nhìn chàng đầy ý nghĩa. Nó nhìn xuống nàng. Hai đứa hôn nhau trên con phố lạnh. Michael cảm thấy đói, nó kêu đem lên phòng mấy cái sandwich.
Trong hành lang khách sạn, Michael đẩy Kay về phía quầy báo, bảo:
– Em kiếm mấy tờ báo, để anh đi lấy chìa khóa.
Lấy chìa khóa xong Michael ngó quanh, sốt ruột tìm Kay. Kay đang đứng nhìn trừng trừng xuống tờ báo trong tay. Nó đi vội lại phía nàng. Kay nhìn nó, hai mắt đẫm lệ, kêu lên:
– Ôi, Mike! Anh Mike ơi!
Michael giựt tờ báo. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là ông già nó nằm sõng soài trên đường, dưới đầu là một vũng máu. Một người đàn ông ngồi bên lề đường, khóc như trẻ con. Đó là anh Fred của nó. Toàn thân Michael Corleone lạnh toát như nước đá. Nó không cảm thấy thương xót, sợ hãi, mà chỉ có căm thù. Nó bảo Kay:
– Lên phòng ngay.
Nó phải dìu nàng tới thang máy. Cả hai im lặng khi về tới phòng. Michael ngồi xuống giường, mở tờ báo. Hàng tít viết: "Vito Corleone,
trùm thế giới ngầm, bị bắn. Thương tích trầm trọng. Đã được giải phẫu, dưới sự bảo vệ nghiêm ngặt của cảnh sát. E có đổ máu trong giới giang hồ."
Michael bảo Kay:
– Ông già chưa chết. Lũ khốn không giết nổi ông.
Nó đọc lại bài báo. Ông Trùm bị bắn lúc năm giờ chiều. Như vậy là lúc nó và Kay đang bù khú, đú đởn, đi ăn, đi xem hát với nhau là lúc Bố Già cận kề cái chết. Nó cảm thấy tội lỗi quá.
Kay hỏi:
– Bây giờ chúng ta tới nhà thương chứ? Michael lắc đầu:
– Không, để anh gọi về nhà trước. Lũ điên định hạ ông già, mà ông không chết, chúng dám làm liều lắm. Làm sao biết được trò tiếp theo của chúng nó là gì.
Cả hai số điện thoại ở Long Beach đều bận, hai mươi phút sau Michael mới gọi được. Nghe tiếng Sonny, Michael bảo:
– Anh Sonny, em đây.
Nó nghe giọng Sonny cố nén lo lắng:
– Trời đất, nhóc, mày làm cả nhà lo. Mày đang ở chỗ chó nào vậy? Tao kêu tụi nô đi tìm mày lung tung hết.
Michael hỏi:
– Bố sao rồi? Nặng lắm không? Sonny có vẻ hãnh diện:
– Khá nặng. Nhưng ông chì thật. Chúng bắn ông năm phát, nhưng bác sĩ bảo ông sẽ qua khỏi. Nghe này, nhóc. Tao đang bận. Không nói dài dòng
được. Mày đang ở đâu?
Michael nói:
– Em đang ở New York. Bộ Tom không nói em sắp về sao? Sonny hạ thấp giọng:
– Tụi nó túm thằng Tom rồi. Vì vậy tao mới lo vì không thấy mày đâu. Vợ Tom đang ở đây. Nó chưa biết gì đâu. Tụi cớm cũng vậy. Tao không muốn cho tụi nó biết vội. Mày phải về ngay, câm miệng nhé. Hiểu?
Michael trả lời:
– Hiểu rồi. Nhưng anh biết tụi nào chơi không? Sonny nói ngay:
– Biết chứ. Ngay khi thằng Luca Brasi về tới, tụi nó sẽ nát thây. Mình còn đủ quân mà.
Michael bảo:
– Em sẽ đi taxi về một tiếng nữa.
Nó gác máy, nghĩ ngợi. Sao kỳ vậy, báo bán đầy đường cả ba tiếng đồng hồ rồi, lại tin tức ra rả trên đài, Luca không hay biết gì sao, thật vô lý. Luca Brasi đang ở đâu đó? Đó là câu hỏi Michael đang tự đặt ra lúc này. Ở Long Beach, Sonny Corleone cũng đang lo lắng đặt câu hỏi như vậy.
Chiều hôm đó, lúc năm giờ thiếu mười lăm, Ông Trùm đã kiểm tra xong mớ giấy tờ do người văn phòng trưởng Công ty dầu ăn của ông trình lên. Ông mặc áo khoác vào, cú lên đầu thằng con Fredo đang gỉ mũi lên tờ báo buổi chiều, bảo:
– Nói thằng Gatto đánh xe ra, bố sửa soạn về vài phút nữa. Fred làu bàu:
– Để con lái. Sáng nay thằng Paulie phôn tới bảo nó bệnh rồi. Nó lại bị cảm nữa.
Ông Trùm có vẻ nghĩ ngợi:
– Vậy là trong tháng này nó cảm tới ba lần rồi đấy. Có lẽ con nên kiếm thằng nào khỏe mạnh hơn một chút để thay nó. Thử bàn với thằng Tom coi.
Fred cãi:
– Paulie là đứa đàng hoàng. Nó nói nó bệnh là nó bệnh thật đó. Con lái giùm nó đâu có sao.
Qua cửa sổ, Ông Trùm nhìn thằng con trai băng qua Đại lộ Chín để tới bãi đậu. Ông gọi tới văn phòng của Hagen, không có ai trả lời. Ông gọi về nhà ở Long Beach cũng không ai trả lời. Bực bội, ông lại nhìn qua cửa sổ. Xe của ông đang đậu trước tòa nhà. Fred khoanh tay đứng dựa xe nhìn dòng người đi mua sắm quà Giáng sinh. Người giám đốc văn phòng giúp ông mặc áo choàng. Ông nói cám ơn, ra cửa, bước xuống thềm. Ngoài phố, ánh sáng đầu đông mờ nhạt.
Thấy Bố Già ra khỏi văn phòng, Fred mở cửa xe, ngồi vào sau tay lái. Ông Trùm sửa soạn bước tới xe, rồi ngập ngừng, quay lại quầy trái cây nơi góc đường. Thói quen gần đây của ông, là rất thích quả trái mùa, những trái cam, trái lê vàng rực trong những thùng màu xanh. Ông Trùm không cầm lên lựa, ông chỉ từng trái, gã bán hàng cho ông biết, mấy trái ông lựa có một trái bị hư. Ông xách túi trái cây bằng giấy, rồi lấy tờ năm đô ra trả. Vừa nhận tiền thối lại, quay trở lại xe, ông thấy hai gã đàn ông từ góc đường tiến tới. Ông biết ngay có chuyện gì rồi.
Hai thằng mặc áo choàng đen, mũ đen kéo che gần kín mặt. Chúng không ngờ phản ứng của Ông Trùm lẹ vậy. Ông quẳng túi trái cây, chạy lại xe, với thân hình nặng nề như vậy, Ông Trùm nhanh thoăn thoắt. Ông kêu lên:
– Fredo, Fredo.
Chỉ đến lúc đó, hai thằng kia mới đưa súng lên, bắn.
Viên đạn thứ nhất trúng lưng, Ông Trùm cảm thấy như búa bổ phía sau, đẩy thân hình ông tiến gần cái xe hơn. Hai phát kế tiếp trúng ngay mông, làm ông té xoài xuống đường. Hai thằng sát thủ vừa tránh những trái cây lăn lóc trên đường, vừa chạy tới hạ bằng được Ông Trùm. Đúng lúc đó, thằng Fred bật ra khỏi xe. Hai thằng kia lia với hai phát về phía Ông Trùm đang nằm bất động trên vũng máu. Một phát trúng phần mềm cánh tay, một phát trúng đùi ông. Hai vết thương sau, tuy không nặng, nhưng máu tuôn xối xả, làm Ông Trùm ngất đi.
Thằng Fred nghe tiếng bố kêu bằng cái tên thời con nít của nó, rồi nó nghe hai tiếng súng. Nó ra khỏi xe, hốt hoảng, đến nỗi không rút nổi súng. Hai thằng sát nhân dư sức hạ nó lúc đó. Nhưng cả hai thằng đều hãi quá. Chúng chắc thằng Fred phải có súng, vả lại diễn tiến kéo như vậy là quá lâu rồi. Chúng chuồn khuất nơi góc phố. Fred một mình đứng lên giữa đường, với thân thể bố đầm đìa máu. Nhiều người từ trong cửa ngó ra, nhiều người chạy ra đường, tụ thành từng đám.
Fred vẫn không rút được súng ra. Nó choáng váng, đờ đẫn, nhìn trừng trừng xuống bố nằm úp mặt trên đường, vũng máu lớn thâm đen. Những người vây quanh thấy nó sắp gục, vội dìu nó vào ngồi trong lề đường. Đến khi có tiếng còi hú của xe cảnh sát, vòng người quanh Ông Trùm mới giãn ra. Theo sát sau xe cảnh sát là xe truyền tin của báo Daily News, chiếc xe chưa ngừng hẳn, gã phóng viên ảnh đã nhảy xuống, chụp hình Ông Trùm nằm trên vũng máu. Mấy phút sau xe tải thương mới tới. Tay phóng viên chú ý đến một thằng cha đàn ông, mặt mày bậm trợn, mũi to, môi dày, đang ngồi khóc hu hu. Một cảnh sát quỳ xuống để hỏi, nhưng thằng Fred không đủ bình tĩnh để trả lời. Tay cảnh sát phải móc túi Fred lấy ra cái bóp của nó. Gã liếc qua giấy tờ, huýt sáo với đồng nghiệp.
Chỉ vài giây sau Fred được ngăn cách khỏi đám đông bởi một toán cảnh sát thường phục. Họ tìm thấy khẩu súng của Fred đeo trên vai. Một cảnh
sát tạm giữ khẩu súng. Rồi họ dìu nó đứng dậy, đưa ra xe. Khi xe chuyển bánh, cái xe của báo Daily News theo sát. Anh chàng phóng viên ảnh vẫn đưa máy bấm lia lịa.
Nửa giờ sau khi Ông Trùm bị bắn, Sonny Corleone nhận năm cú phôn khẩn. Người đầu tiên gọi tới là anh cớm John Phillips, tay cớm này nằm trong danh sách lĩnh lương của gia đình, chính hắn có mặt trong xe dẫn đầu toán cảnh sát thường phục. Hắn hỏi Sonny:
– Mày nhận ra giọng tao không?
– Có – Sonny trả lời, nó tỉnh táo vì vừa qua một giấc ngủ ngắn. Phillips nói ngay, không úp mở:
– Có thằng bắn ông già mười lăm phút trước. Ông bị thương nặng. Họ đưa ông đến bệnh viện Pháp rồi. Thằng Fred bị đưa về đồn. Mày kiếm bác sĩ lo cho nó, khi nó được thả về. Tao phải vào bệnh viện bây giờ, nếu ông già nói được, họ sẽ thẩm vấn đấy. Tao sẽ liên lạc với mày sau.
Bên kia bàn, Sandra thấy mặt chồng đỏ lên, mắt mờ đi, vội thì thầm:
– Chuyện gì vậy?
Sonny nóng nảy ngoắc tay cho vợ im đi, rồi nó quay lưng lại, nói vào điện thoại:
– Mày chắc ông còn sống chứ? Phillips bảo:
– Chắc mà. Thấy máu me ghê lắm, nhưng không đến nỗi nào đâu.
– Cám ơn. Đáng tám giờ sáng mai đến đây. Sẽ có thưởng.
Sonny nói rồi gác máy. Nó ráng bình tĩnh, nó biết yếu điểm của mình là nóng nảy, một khi đã nổi giận thì rất nguy hại. Việc đầu tiên là phải kiếm Hagen. Nhưng chưa kịp gọi, lại có tiếng chuông điện thoại reo. Đó là thằng ghi đề trong khu vực của ông Trùm, nó báo cáo là Ông Trùm đã bị bắn chết
ngoài phố. Sau vài câu hỏi, Sonny biết tin tức của thằng này không tin tưởng được như của anh cớm Phillips. Thằng ghi đề này chắc không dám mon men tới hiện trường.
Lại có tiếng chuông reo, một tay phóng viên của Daily News, Sonny cúp ngay.
Nó gọi đến nhà Hagen, hỏi cô vợ hắn:
– Tom về chưa?
Vợ Hagen bảo:
– Chưa, em đang chờ anh ấy về ăn cơm. Sonny dặn:
– Khi nào Hagen về, bảo nó gọi cho tôi.
Nó ráng suy đoán mọi chuyện. Ráng tưởng tượng phản ứng của ông già ra sao trong trường hợp như thế này. Nó biết vụ này là do thằng Sollozzo, nhưng thằng Sollozzo không bao giờ dám giở trò phạm thượng với tầm vóc như Ông Trùm, trừ khi nó được bao che bằng một thế lực mạnh mẽ khác. Chuông lại reo lần thứ tư. Một giọng nói rất nhẹ nhàng, lịch sự:
– Santino Corleone hả? Hagen đang ở chỗ chúng tôi. Ba tiếng nữa, anh ta sẽ được về, cùng với đề nghị của chúng tôi. Đừng làm gì liều lĩnh, trước khi anh nghe Hagen nói. Nếu không, anh sẽ gây thêm rắc rối đấy. Chuyện gì xảy ra cũng đã xảy ra rồi. Bây giờ là lúc mọi người nên biết phải quấy một chút. Đừng hành động theo cái tính nóng nảy nổi tiếng của anh nhé.
Giọng nói có chút giễu cợt. Sonny không chắc lắm, nhưng nghe giọng có vẻ là thằng Sollozzo quá. Nó ráng dằn cơn bực, nói:
– Tôi đợi.
Nghe tiếng bên kia cúp máy, Sonny nhìn đồng hồ tay, ghi giờ chính xác trên khăn phủ bàn. Nó nhíu mày ngồi xuống bên bàn trong bếp. Vợ nó hỏi:
– Chuyện gì vậy, anh Sonny? Nó bình tĩnh nói:
– Chúng nó bắn ông già.
Thấy mặt vợ biến sắc, nó bảo:
– Đừng lo, bố còn sống. Mọi chuyện êm hết rồi. Nó không cho vợ biết chuyện Hagen.
Chuông lại reo lần thứ năm. Đó là Clemenza. Giọng lão mập khò khè như nghẹt thở:
– Mày nghe tin ông già chưa? Sonny bảo:
– Rồi. Ông còn sống?
Im lặng một lát, giọng Clemenza đầy xúc động:
– Tạ ơn Chúa, tạ ơn Chúa. Nhưng mày chắc không? Tao nghe nói ông chết ngay ngoài phố mà?
– Ông còn sống – Sonny nói. Nó lắng nghe từng âm điệu trong giọng lão, sự xúc động có vẻ rất chân thật, nhưng lão mập này có tài diễn xuất còn hơn cả diễn viên chuyên nghiệp.
Clemenza lại nói:
– Vậy là mày phải lo hết mọi chuyện. Mày có cần tao làm gì không? Sonny bảo:
– Chú đến nhà bố tôi đi. Đưa cả thằng Paulie Gatto lại nữa. Clemenza hỏi:
– Có vậy thôi hả? Có cần tao cho mấy đứa đến nhà và bệnh viện không?
– Không, chú và thằng Paulie Gatto được rồi – Sonny nói.
Im lặng một lúc, coi bộ Clemenza đang đoán ý trong câu nói của Sonny.
Làm ra vẻ tự nhiên hơn, Sonny hỏi:
– Mà cái thằng Paulie biến đi đâu mất vậy? Nó làm trò khỉ gì thế không biết nữa.
Đầu bên kia không còn nghe tiếng khò khè, giọng Clemenza có vẻ cảnh giác:
– Paulie bị bệnh, nó bị cảm lạnh, nên mới ở nhà đấy. Cứ mùa đông là nó yếu xìu à.
Sonny chợt chú ý, hỏi:
– Mấy tháng nay nó nghỉ bao nhiêu lần rồi nhỉ? Clemenza bảo:
– Có lẽ ba hay bốn gì đó. Tao vẫn bảo Fred có muốn đổi thằng khác không, nhưng nó không chịu. Nó bảo cả mười năm nay, có chuyện gì đâu.
– Phải. Hẹn gặp chú ở nhà bố tôi. Nhớ kéo thằng Paulie theo, ốm đau gì thầy kệ nó. Chú hiểu chứ?
Nói xong Sonny đặt mạnh điện thoại xuống, không cần đợi câu trả lời. Thấy vợ nó đang thút thít, nó dặn:
– Nếu có người nhà mình gọi, thì bảo gọi số đặc biệt bên nhà bố. Còn bất kỳ ai khác, cứ bảo cô không biết gì hết. Vợ Tom có gọi, bảo cô ấy Tom lo việc cho nhà.
Nhìn vẻ sợ sệt của cô, nó bực mình bảo:
– Không có gì phải sợ, sẽ có mấy thằng đến coi chừng nhà, tôi sai tụi nó đến, nên chúng nó bảo sao, cô nhớ làm vậy đấy. Nếu có gì thật sự quan trọng hãy gọi cho tôi qua số đặc biệt của bố. Rồi nó ra khỏi nhà.
Bóng tối phủ trùm, gió cuối năm vật vã suốt khu cư xá. Sonny không hề sợ hãi phải bước trong đêm tối. Vì cả tám ngôi nhà đều thuộc quyền sở hữu chủ của Ông Trùm. Ngay cửa vào, hai căn hai bên là mấy tay đàn em mướn ở cùng gia đình. Sáu ngôi còn lại, xây theo hình cung, một ngôi là của gia đình Hagen, một dành cho gia đình Sonny, Ông bà Trùm ở ngôi nhỏ nhất. Ba ngôi nhà kia, Ông Trùm cho các chiến hữu đã về hưu ở nhờ, khi nào gia đình cần tới, họ sẽ dọn đi. Khu dinh cư bề ngoài coi êm ả, vô hại vậy nhưng vững chắc như một thành trì.
Cả tám ngôi nhà đều trang bị đèn pha, khi cần rọi sáng khắp nơi, không kẻ nào có thể xâm nhập, lẩn trốn được.
Sonny dùng khóa riêng mở cửa nhà bố. Nó gọi:
– Mẹ đang ở đâu vậy?
Bà Trùm từ bếp ra, phía sau bốc lên mùi thơm của ớt xào. Sonny ôm mẹ, dìu bà ngồi xuống ghế, rồi mới nhỏ nhẹ nói:
– Mẹ à, người ta mới gọi điện cho con, mẹ đừng lo nhé, bố đang nằm viện. Bố bị thương. Nhưng không sao đâu. Mẹ thay áo, rồi vào bệnh viện thăm bố nhé. Con bảo tụi nó đánh xe đưa mẹ đi. Bà Trùm nhìn nó chăm chăm, bình tĩnh, lát sau mới hỏi bằng tiếng Ý:
– Chúng nó bắn ông ấy hả?
Sonny gật. Bà cúi đầu, trở lại bếp, tắt ga, rồi mới trở ra, lên phòng ngủ. Sonny nhón ớt xào trong chảo, lấy miếng bánh mì, làm miếng sandwich. Nó lại góc văn phòng Ông Trùm, lấy từ trong tủ khóa ra cái điện thoại đặc biệt. Số máy, số nhà của điện thoại này đều đăng ký số giả.
Người đầu tiên nó gọi là Luca Brasi. Nhưng không ai trả lời. Rồi gọi tới viên caporegime của gia đình ở Brooklyn. Đó là Tessio. Lão là cái khóa an toàn, tuyệt đối trung thành của Ông Trùm. Sonny nói cho lão biết những gì xảy ra và những gì nó muốn lão làm. Tessio phải tuyển gấp năm mươi tên
có khả năng, tâm phúc nhất. Đưa người tới bảo vệ bệnh viện, và một số tới nhà Ông Trùm.
Tessio hỏi:
– Còn Clemenza thì sao? Sonny bảo:
– Ngay lúc này cháu chưa muốn dùng tới người của Clemenza. Tessio hiểu ngay, im lặng một lúc lão mới bảo:
– Sonny này, tao xin lỗi, tao phải nói điều mà chắc ông già mày cũng sẽ nói vậy thôi. Đừng hành động vội vàng quá. Tao không tin Clemenza có thể phản tại mình đâu.
Sonny nói:
– Cám ơn chú, cháu cũng nghĩ vậy, nhưng cẩn trọng vẫn hơn, phải không ạ?
– Đúng vậy. Sonny nói:
– Còn việc nữa, thằng nhóc Mike em cháu đang học đại học ở Hannover. Chú coi có người nào của chúng ta ở Boston, nhờ đưa thằng em cháu về nhà, trước khi mọi chuyện nổ tùm lum. Cháu sẽ phôn để nó chờ. Chú yên tâm, cháu chỉ đang ráng làm rõ trắng đen mọi chuyện thôi.
Tessio nói:
– Thôi được. Tao sẽ thu xếp, xong việc sẽ tới nhà ông già mày ngay.
Này, mày biết mặt mấy đứa của tao chứ?
– Biết.
Nó gác máy, tiến tới một tủ bí mật trong tường, mở khóa. Nó lấy ra cuốn sổ được bao bằng da xanh. Nó lật tới vần T, tìm dòng chữ ghi: Ray
Farrell, quà Giáng sinh 5000 đô la. Phía dưới là số điện thoại.
Sonny quay số, rồi nói:
– Farrell hả? Santino Corleone đây. Tớ nhờ cậu một việc, mà phải làm gấp đấy. Nhờ cậu kiểm tra hai số điện thoại, lấy hết những cuộc gọi tới, gọi đi trong ba tháng qua.
Nó cho Farrell số điện thoại nhà của Clemenza và thằng Paulie Gatto, và dặn thêm:
– Quan trọng lắm đấy. Phải có cho tới trước nửa đêm. Cậu sẽ nhận thêm phần quà Giáng sinh nữa.
Một lần nữa, nó lại gọi tới Luca Brasi. Vẫn bặt tăm. Tuy lo lắng nhưng nó ráng nghĩ là thế nào Luca Brasi biết tin, cũng sẽ đến ngay.
Sonny ngồi bật ngửa trên cái ghế xoay, suy nghĩ. Chỉ một tiếng nữa thôi, ngôi nhà sẽ đầy người của gia đình và nó sẽ phải cho tất cả biết phải làm gì. Đến lúc này nó mới có thời giờ để nhận ra tình trạng nghiêm trọng đến thế nào. Đây là sự thách đố đầu tiên đối với gia đình Corleone từ mười năm nay. Chuyện thằng Sollozzo nhúng tay vào vụ này không còn gì để nghi ngờ nữa, nhưng chắc chắn nếu không được bao che bởi một trong Ngũ Đại Gia ở New York, không đời nào Sollozzo dám giở trò. Mà tụi bao che phải là tụi nhà Tattaglia. Như vậy có nghĩa là phải có cuộc chiến lớn, bằng không thì phải chấp nhận điều kiện của thằng Sollozzo. Thằng Thổ quỷ quyệt dàn cảnh khá lắm, nhưng thằng khốn không gặp may. Ông già còn sống, đâu để nó yên. Với Luca Brasi, cộng với người của gia đình Corleone, thì kết quả chỉ có một. Nhưng vẫn còn một mối lo: Luca Brasi đang ở đâu?
Bố Già Bố Già - Mario Puzo Bố Già