Chương 2: Trong Động Dưỡng Rồng
hương 2: TRONG ĐỘNG DƯỠNG RỒNG
Giờ bạn có thể đoán được rằng Hiccup không phải Người hùng Viking từ trong trứng nước.
Ngay từ đầu, nó trông chẳn GIỐNG một Người hùng. Ví dụ, anh hùng phải giống một người như Snotlout, cao, cơ bắp, đeo xương, xăm mình và bắt đầu lún phún râu. Nói là râu những thực ra chỉ là chút lông mao vàng vàng dưới môi dưới trông phản cảm vô cùng. Nhưng thế là đủ ấn tượng đối với một cậu nhóc chưa đầy mười ba.
Hiccup nhỏ thó và có khuôn mắt hoàn toàn không có chút ấn tượng. Nó CÓ mãi tóc của Người hùng, mang màu đỏ chói, luôn dựng ngược lên kể cả khi bạn đem nhúng đầu nó vào nước biển. Nhưng chưa ai từng nhìn thấy điều đó vì nó suốt ngày đội mũ sùm sụp.
Bạn sẽ KHÔNG BAO GIỜ chọn Hiccup trong mười cậu nhóc kia làm Người hùng cho câu truyện.
Snoutlout làm gì cũng giỏi và là một nhà lãnh đạo bẩm sinh. Dogsbreaths đã cao bằng bố cậu ta và có thể làm những điều hay ho nhưng đánh răm theo quốc ca của vùng Berk.
Hiccup là một đưa bé bình thường, không có gì nổi trội, gầy gò, mặt tàn nhang thường bị chìm lẫn trong đám đông.
Vậy là, khi Gobber thổi tù và và lui ra tìm một phiến đá dễ chịu nào đó để ngồi nhấm nháp món sandwich trai và khoai tây, Snotlout đẩy Hiccup sang một bên để nắm quyền chỉ huy.
“rồi nghe đây mấy thằng kia,” cậu ta hăm he thì thầm. “TAO chỉ huy, không phải cái thằng Vô dụng kia. Và bất cứ ai phản đối sẽ được ăn sandwich kẹp nắm đấm từ Dogsbreath Não phẳng.”
“Gừ,” Dogsbreath gầm ghè, phấn khích đấm hai tay vào nhau. Dogsbreath là bạn đồng hành thân thiết của Snotlout, là một thằng con trai to như tịnh.
“Đấm nó đi, để chúng hiểu tao muốn nói gì, Dogsbreath.”
Dogsbreath phấn khích phục tùng. Cậu ta đấm Hiccup chúi đầu vào tuyết.
“Chú ý!” Snotlout rít lên. Những thằng nhóc không nhìn Dogsbreath và Hiccup nữa. “Cùng leo dây. Người giỏi nhất leo trước…”
“Ờm, thế thì tất nhiên phải là mày rồi, Snotlout,” Fishleg nói. “Mày cái gì chẳng giỏi, phải không?”
Snotlout nghờ vực nhìn Fishlegs. Khó có thể biết Fishlegs có nhạo cậu ta không, vì thằng này bị lác.
“Đúng đó, Fishlegs,” Snotlout nói. “TAO giỏi nhất,” Và để đề phòng thằng này nhạo nó, nó ra lệnh: “Đập nó đi, Dogsbreath!”
Khi Dogsbreath đẩy Fishleg chúi nhủi cạnh Hiccup, những đứa nhỏ kia bắt đầu buộc đây vào nhau.
Hiccup và Fishlegs là hai đứa buộc dây cuối cùng, ngay sau thằng Dogsbreath mặt đỏ lựng dương dương tự đắc.
“Ồ, giỏi quá cơ,” Fishlegs nói. “Tao sẽ bước vào cái đồng đầy bò sát ăn thịt người và bị buộc cùng tám thằng điên.”
“Nếu như chúng ta vào cái động đó…” Hiccup lo lắng nói, và nhìn lên vách đá đen tuyền.
Hiccup ngậm đuốc giữa hai kẽ răng để tay rảnh rang trèo leo sau những đứa khác.
Vụ trèo leo này quả là nguy hiểm. Những tảng đá trơn vì tuyết bám, những thằng bé khác lại quá phấn khích nên trèo quá nhanh. Có lúc Clueless bị trượt chân ngã – may sao là ngã lên người Dogsbreath. Cậu ta tóm lưng quần thằng kia lại và ném trở về vách đá, trước khi kéo cả thằng kia kéo cả bọn ngã theo.
Khi chúng trèo được đến miệng hang, Hiccup liếc nhìn xuống mặt biển cuồn cuộn són đánh vào vách đá và nuốt khan….
“Tháo dây!” Snotlout ra lệnh, mắt lồi ra phấn khích vì nguy hiểm sắp tới. “Hiccup sẽ vào hang trước vì NÓ là con trai Tộc trưởng…” Thằng kia cười khinh khỉnh. “Và, nếu bất cứ con rồng nào TỈNH GIẤC, nó sẽ là người đầu tiên biết! Một khi vào trong động, nó phải trở thành một người đàn ông. Chỉ người mạnh mới tồn tại…”
Dù Hiccup bình thường không phải một thằng đầu gấu chỉ biết đấm đá của làng Hooligan, nhưng nó cũng không hề yếu đuối. Sợ không phải là hèn. Có lẽ nó cũng dũng cảm như bất cứ thằng nhóc nào ở đây, vì nó cũng tới đây bắt rồng dù biết rồng là thế nào. Và, khi nó tròe lên miệng hang rồng và thấy một đường hầm dài, ngoằn ngoèo, nó vẫn đi tiếp, dù không lấy gì làm thích thú vì biết cuối đường hầm ngoằn ngoèo là lũ rồng đang nằm đợi.
Nước nhỏ giọt còn đường hầm thì lạnh và ẩm ướt. Đôi khi đường hầm khá cao nên tụi nhóc có thể đi thẳng người. Sau đó nó thắt lại thành những cái lỗ hẹp và tù túng khiến chỉ một đứa đi lọt trong tình trạng bò qua, với ngọn đuốc ngậm trong miệng.
Sau mười phút đi và bò dài dằng dặc vào trong vách đá, mùi của những con rồng – thứ mùi tanh tanh mằn mặn của tảo biể và đầu cá thu – trở nên càng lúc càng rõ rệt, cho tới khi không thể chịu đựng nổi thì đường hầm mở vào một cái động khổng lồ.
Cái động đầy nhóc rồng, nhiều hơn Hiccup có thể tưởng tượng. Chúng mang đủ màu sắc và kích thước, đủ chủng loại mà Hiccup đã từng nghe nói tới, và một số Hiccup chưa thấy nghe thấy bao giờ.
Hiccup bắt đầu toát mồ hôi hột khi nhìn hàng núi hàng núi động vật, nằm ngổn ngang trên mặt hang; thậm chí chúng còn treo ngược người như những con dơi bé bự. Chúng đều đang ngủ say, thậm chí còn ngáy đồng thanh. Âm thanh đó quá lớn và trầm khiến Hiccup có cảm giác chúng xuyên thẳng qua người nó, làm lục phủ ngũ tạng của nó rung theo, âm âm trong bụng nó, buộc tim nó phải đập theo nhịp tim rồng.
Nếu một, chỉ cần một trong vô số sinh vật này thức giấc, nó sẽ báo động cho những con khác và mấy thằng nhóc sẽ chết thảm. Hiccup đã từng thấy một con nai đi quá gần Vách núi Rồng Hoang bị xé làm nhiều mảnh trong vài tích tắc.
Hiccup nhắm mắt. “Mình sẽ KHÔNg nghĩ nữa,” nó tự nhủ. “KHÔNG NGHĨ.”
Không thằng nhóc nào nghĩ về hình ảnh đó.
Ngu ngốc đôi khi cũng hữu dụng. Mắt chúng lòi ra vì thích thú khi đi trong động, tay bịt mũi khói thứ mùi kinh khủng, tìm kiếm con rồng lớn nhất có thể vừa với giỏ.
Chúng bỏ đuốc bên ngoài cửa hang. Mấy con Sâu Sáng đã chiếu sáng cho hang động này rồi. Chúng là những sinh vật to lớn, chậm chạp có đốm. Chúng tỏa ra ánh sáng mờ mờ, như một ngọn đèn công suất thấp vậy. Và Ngoài ra những Động vật Thổi lửa kia cũng thêm vào chút ánh sáng khi chúng thở ra hít vào.
Đúng như dự đoán, lũ con trai xông vào thế giới của những con rồng xấu xí.
Snotlout nhặng xị lên đi tóm một con Monstrous Monster trông có vẻ nguy hiểm và cười đểu giả với Hiccup. Snotlout là con trai của Baggy-bum Bụng Bia, em trai Vast Vĩ Đại. Thằng này định loại bỏ Hiccup để trong tương lai, nó, sẽ trở thành Tộc trưởng tộc Hairy Hooligan. Và một Tộc trưởng độc ác dã man cần có một con rồng đáng sợ.
Wartihog và Dogsbreath thì thầm cự nự nhau con Gronckle, sinh vật tàn bạo da cứng như sắt với vô số răng sắc như dao nhà bếp khiến chúng không ngậm mồm nổi. Dogsbreath thắng, sau đó làm rơi trong khi cố nhét sinh vật vào giỏ. Vộ giáp cứng gây nên tiếng động đinh tai nhức óc khi con vật hạ cánh xuống mặt hang.
Con Gronckle mở to đôi mắt cá sâu độc ác ra.
Tụi nhóc nín thở.
Con Gronckle nhìn thẳng về phía trước. Khó có thể biết trong đôi mắt trống rỗng kia là nó đã tỉnh hay vẫn còn ngủ. Hiccup nhận ra, trong tình trạng căng thẳng cực dộ này, con mắt có mảng mỏng thứ ba vẫn nhắm
Nó vẫn nhăm trong vài giây, tới khi…
Nó từ từ nhắm măt nốt mắt lại.
Ngạc nhiên là không một con rồng nào thức giấc. Vài con động đậy để nằm cho thoải mái. Nhưng hầu hết còn chẳng buồn nhúc nhích.
Hiccup thở ra. Có thể những con rồng này ngủ như chết rồi. Thế giới không thể làm gì để đánh thức chúng dậy.
Nó nuốt khan, lầm bầm cầu nguyện thần Loki, thần bảo trợ kẻ trộm và cẩn trọng tiến tới tóm con rồng có vẻ ngủ say nhất, để tỉnh dậy khơi con ác mộng này nhanh nhất có thể.
Ít người biết rằng rồng càng ngủ say thì người chúng càng lạnh.
Thậm chí khi ngủ đông, cơ thể rồng lạnh như nước đá, không có nhịp tim, hơi thở, hay nhịp đập. Chúng có thể rơi vào tình trạng đó hàng thế kỷ, và chỉ có những chuyên gia dày dặn kinh nghiệm mới có thể nhìn mà biết chúng còn sống hay chết.
Nhưng con rồng đã thức hoặc ngủ tỉnh thường rất ấm, như bánh mỳ vừa ra lò vậy.
Hiccup tìm thấy một con có kích cỡ phù hợp và khá lạnh. Nó cẩn thận bỏ con vật vào giỏ nhanh chóng nhất có thể. Đó là một con rồng Basic Brown bình thường nhất, nhưng kể cả vậy Hiccup cũng không dám lơi là. Kể cả khi con vật chưa trưởng thành, nó vẫn nặng đáng ngạc nhiên.
“Mình LÀM được rồi, Mình LÀM được rồi, Mình LÀM được rồi!” nó vui vẻ ngâm nga. Ít nhất nó không phải đứa duy nhất trong lớp không có rồng. Mọi người ai cũng đã có một con và họ đang lặng lẽ ra ngoài. Mọi người, trừ…
Fishlegs, người đầy mẩn đỏ đang nhón chân ầm ĩ tới chỗ những con Nadder.
Fishlegs thậm chí còn trộm kém hơn cả Dogsbreath.
Hiccup chết đứng tại chỗ. “Đừng, Fishlegs – LÀM ƠN đừng mà!” nó thì thầm.
Nhưng Fishlegs đã chán trò khinh khỉnh hơn người của Snotlout. Cu cậu định kiếm một con rồng thật tuyệt để những thằng kia phải ngưỡng mộ.
Cu cậu nheo mắt nhìn thấy những con rồng trong khi nước mắt chảy ròng ròng, gãi như điên. Fishlegs từ từ tới chỗ con rồng ở cuối hang, nhấc một chân nó lên và từ từ…giật mạnh.
Cả khối thịt đập cái uỳnh. Tất cả tụi nhóc thở gấp gáp.
Hầu hết bọn Nadder đều nằm đè lên nhau trong khi ngủ.
Một con to xác hơn cả mở mắt và chớp chớp.
Hiccup thở nhẹ nhõm vì mí mắt thứ ba vẫn đóng.
Mấy thằng con trai đợi con rồng nhắm mắt lại.
Và sau đó Fishlegs hắt xì.
Bốn phát hắt xì TO ĐẠI BÁC vang vọng trong động.
Con Nadder lớn nhìn thẳng về phía trước, đông cứng như tượng.
Nhưng con rồng đã bắt đầu rên rừ rừ trong họng.
Và rất từ từ….
…mí mắt thứ ba mở ra.
“Uh – oh,” Hiccup thì thào.
Cái đầu Nadder quân quanh người thằng Fishlegs và nhìn, đôi mắt vàng như mắt mèo chăm chú nhìn thằng bé. Nó mở rộng cánh hết cỡ và thu người như một con báo. Nó mở mồm đến nỗi những thằng nhóc nhìn thấy cái lưỡi chẻ và….
“C-C-C-H-Ạ-Ạ-Ạ-Y-Y-Y!” Hiccup hét, nắm lấy tay Fishleg và lôi xềnh xệch đi.
Tụi nhỏ chạy ra ngoài. Fishlegs và Hiccup là những đứa cuối cùng.
Không còn thì giờ mà cầm đuốc nữa, vì thế bọn trẻ chạy trong bóng tối như mực. Giỏ đựng con Brown nảy trên lưng Hiccup.
Chúng còn hai phút an toàn vì phải mất một lúc con rồng đầu tiên mới đánh thức những con khác dậy. Nhưng Hiccup có thể nghe thấy tiếng gầm điên cuồng và tiếng vỗ cánh khi những con rồng bắt đầu tràn vào đường hầm đuổi theo tụi nhóc.
Nó chạy nhanh hơn một tý.
Những con rồng di chuyển nhanh hơn bọn nhóc vì chúng nhìn trong bóng tối tốt hơn, nhưng chúng bị chậm lại khi đường hầm hẹp hơn, và chúng phải gập cánh để trườn qua.
“Tao…không…có…rồng,” Fishlegs hổn hển, đi sau Hiccup hai bước chân.”
“Cái đó,” Hiccup nói khi loạng choạng chống khuỷu tay bò qua chỗ hẹp. “là vấn đề…BÉ NHẤT…của chúng ta. Chúng sắp tóm chúng ta kia kìa.”
“Không…rồng,” Fishlegs cứng đầu nói.
“Ôi, vì Thor lòng lành chứ,” Hiccup quát.
Nó ném cái giỏ cho Fishlegs và giật lấy cái giỏ không trên lưng Fishlegs. “Lấy con của tao này. Đợi đó.”
Hiccup quay lại về đường hầm trong khi tiếng gầm tới gần hơn và lớn hơn theo từng giây.
“MÀY…LÀM…GÌ…ĐẤY???”Fishlegs hét lên, nhảy loi choi tại chỗ.
Hiccup quay lại cái lỗ sau một lúc. Fishlegs nắm lấy tay kéo nó đi.
Chúng có thể nghe thấy tiếng khụt khịt ầm ầm nhu thể con rồng đã thò mũi vào đầu bên kia cái lỗ. Hiccup ném đá và con rồng ré lên.
Chúng quẹo đường và đột nhiên nhìn thấy ánh sáng cuối đường hầm.
Fishlegs đi trước, nhưng khi Hiccup đang bò theo, một con rồng nhảy vào nó và ré lên. Hiccup đấm con rồng ngã ra sau để nó có thời gian bò ra ngoài sáng. Một con rồng khác – cũng có thể vẫn con cũ – cắn vào đùi Hiccup. Nó đang quá tuyệt vọng nên kéo cả con rồng ra luôn.
Khi đầu và vai Hiccup ra ngoài sáng, bác Gobber xuất hiện. Bác nắm lấy khuỷu tay Hiccup và kéo nó lẫn con rồng ra ngoài.
“NHẢY!” bác Gobber hét trong khi dùng nắm tay dũng mánh đấm bay con rồng.
“Bác nói gì cơ, NHẢY á?” Hiccup chần chừ khi nhìn xuống mặt biển từ độ cao chóng mặt.
“Giờ không còn thời gian mà trèo xuống,” bác Gobber thở dốc, và đấm hai cái đầu rồng cùng lúc, và ba phát nữa vào cái bụng to tướng. “NHẢY!”
Hiccup nhắm tịt mắt và nhảy khỏi vách đá.
Khi nó chới với trong không khí, con rồng cắn chân nó đã nhả ra và bay mất.
Hiccup bay nhanh tới nỗi khi hạ cánh xuống mặt biển nó thấy nước chẳng giống nước, mà giống cái gì đó cứng và gây đau đớn, quá lạnh khiến nó suýt ngất.
Nó trồi lên mặt nước, ngạc nhiên thấy mình chưa chết. Nó bị bác Gobber ợ hơi té nước ướt sũng do những cú quạt nước cách đó gần 1 mét.
Những con rồng ré lên giận dữ, nhảy khỏi hang và bay xuống như thả bom về phía những Viking đang nổi trên mặt nước.
Hiccup kéo chặt mũ xuống hết mức. Tiếng rồng cào vào kim loại thật kinh khủng. Một con khác đậu xuống, rít lên trên mặt nước ngay trước mặt Hiccup. Nó lại bay lên khi cảm nhận làn nước lạnh như đá.Những con rồng không thích bay trong tuyết và, Hiccup nhẹ nhõm nhìn chúng vừa bay vừa kêu ré mấy lời chửi rủa bằng Tiếng rồng trở về hang động ấm áp.
Bác Gobber bắt đầu lôi bọn nhóc lên khỏi mặt biển và lên những tảng đá. Những cậu bé Viking là những tay bơi lội dai sức, nhưng khó lòng nổi được lâu với một cái giỏ đựng một con rồng kinh khủng sau lưng. Hiccup là người cuối cùng được lôi lên – thật đúng lúc, vì nước bắt đầu khiến cậu buồn ngủ.
Ừm, ít nhất thì mình không chết, Hiccup nghĩ khi bác Gobber kéo cổ nó lên, và suýt nữa làm nó chết ngạt lần nữa – và chết kiểu này chắc chắn chẳng VINH QUANG gì.
Bí Kíp Luyện Rồng Bí Kíp Luyện Rồng - Cressida Cowell Bí Kíp Luyện Rồng