Chương 02: Người Trong Bóng Tối
O o
Lúc y khoa đao ra, đối phương vẫn còn đứng sửng. Xem thế đủ biết người này ứng biến mau lẹ kỳ dị!
Dương Phát đánh một đòn chưa ăn thua gì, lại quét luôn ba đao nghe veo véo để che khắp thân mình.
Vừa quét xong ba chiêu, thì một làn chớp lại lóe lên. Dương Phát, nhân cơ hội ánh chớp ngắn ngủi này, liếc mắt nhìn bốn mặt rất mau thì chỉ thấy phía trước mặt bọn Bạch U U, Âm Sâm và gã che mặt đang hỗn chiến, còn bên mình tuyệt không thấy bóng một người nào.
Dương Phát trong lòng kinh nghi, thộn mặt ra tự hỏi:
- Mình đã nhìn thấy rõ ràng có người, sao bây giờ lại chẳng thấy đâu? Chẳng lẽ mình mắt mờ ư?
Ánh chớp chỉ lóe lên không đầy nháy mắt, rồi bầu trời lại tối đen như mực.
Dương Phát tay cầm thanh Tử Kim đao, tiến lại phía trước mấy bước lớn tiếng gọi:
- Ông bạn nào đó! Một mình ông bạn đấu với ba người thì thủ thắng làm sao được? Nên dừng tay thôi!
Dương Phát vừa dứt lời, thốt nhiên phát giác ra phía sau mình có một luồng kình lực âm nhu tập kích, nhằm vào huyệt “đối mạch” ở sau lưng. Y liền lia thanh đao quét ngang để chống đỡ phía trước huyệt đạo cách chừng hai tấc.
Dương Phát vừa đưa ngang lưỡi đao che sau lưng, bỗng nghe một tiếng choang vang lên. Một cây binh khí đã đụng vào thanh Tử Kinh đao và chính là cây binh khí đã điểm tới sau lưng y.
Trong dãy hành lang tối đen như mực, Dương Phát tuy không thể nhìn rõ sự vật trước mắt, nhưng y cũng nhận ra rằng thứ binh khí đụng vào thành Tử Kim đao chuyên dùng để điểm huyệt mà hiện giờ ngoài Âm Sâm ra không ai có thứ giới đó nữa.
Dương Phát cho là chính Âm Sâm đã thừa cơ ám toán mình.
Dương Phát nghĩ vậy, đùng đùng nổi giận quát mắng;
- Quân giặc cướp hèn hạ! Mi định ám toán ta, tưởng ta không biết hay sao?
Nói xong, y vung kim đao ra chiêu “Thanh phong trích nhị” nhằm đúng phương vị Âm sâm chém tới.
Nhưng Dương Phát vừa ra đến lại nghe thấy tiếng Bạch U U thét lên lanh lảnh:
- Người muốn chết đó chăng!
Rồi chưởng phong nổi lên vù vù có lẫn một luồng hơi khác lạ bay đến!
Dương Phát cả kinh, biết rằng nhát dao vừa rồi chẳng những không trúng Âm Sâm, mà lại chém về phía Bạch U U. Y vội nhảy lùi lại, lớn tiếng hô:
- Chúng ta không nên động thủ nữa!
Bỗng nghe Bạch U U lớn tiếng hỏi:
- Người muốn không động thủ ư?
Dương Phát phát giác ra có một luồng kình phongphongs thẳng tới trước mặt mình. Y biết rằng Bạch U U đã tấn công.
Dương Phát vốn là người hồn hậu, nóng nảy. Lúc này y không nghĩ gì đến chuyện giải thích với Bạch U U về nhát đao vừa rồi không phải mình chủ tâm chém mụ.
Y cũng quát lên một tiếng rồi múa tít thanh Tử Kim đao vừa thủ vừa công, hỗn chiến với Bạch U U. Cả hai người cùng ra chiêu cực kỳ mau lẹ. Mới trong nháy mắt. Dương phát đã phóng mười bảy chiêu.
Giữa lúc ấy, bất thình lình ngoài cổng thành nổi lên tiếng quát rất to. Tiếng quát vừa lọt vào tai Dương Phát, đã khiến y không tự chủ được nữa, dừng tay đao lại rồi lui về phía sau một bước. Y vẫn sợ Bạch U U thừa cơ đánh tới. Nhưng Bạch U U cũng đứng yên không động thủ nữa, tỏ ra chính mụ cũng bị tiếng quát phải dừng tay.
Tiếp theo đó ánh lửa lập lòe bên cổng sắt, mọi người đột nhiên thấy sáng rực.
Nhờ ánh lửa sáng, Dương Phát thấy Bạch U U đứng trước mặt mình chỉ cách chừng ba bốn thước, thì trong lòng không khỏi kinh hãi vội lùi lại ba bốn thước nữa.
Bách U U cũng thấy Dương Phát đứng cách mình rất gần vội lùi lại, thành ra cả hai bên cùng lùi xa nhau, rồi quay ra cổng nhìn.
Người đứng ở ngoài cổng mặc áo bào xanh, mình cao hơn bẩy thước, đã vào hạng đứng tuổi. Lão đứng bên cổng tướng mạo đường đường oai phong lẫm liệt. Trong tay lão cầm bó đuốc, hai mắt sáng như chớp, loang loáng đảo nhìn bốn phía. Lão thấy Dương Phát cùng Bạch U U nhìn mình chòng chọc, liền cười hỏi:
- Hai vị đến sớm nhỉ?
Bạch U U thấy trước người đứng bên cổng nào phải ai xa lạ, chính là Thiên Ngô lão nhân, một tay nổi tiếng về kiếm thuật bậc nhất thiên hạ là chưởng môn phải Thanh Thành, một phái đứng đầu các phái kiếm lớn trong giang hồ.
Dương Phát vừa thấy Thiên Ngô lão nhân, rất lấy làm kỳ. Một người có địa vị chí tôn trong võ lâm, lại võ công cao cường như lão mà cũng y theo lời mời trong một bức thư vu vơ chẳng biết ai là chủ nó mà cũng thân hành đến đây?
Bạch U U lại trong lòng ngấm ngầm kinh hãi.
Ta nên biết rằng Thiên Ngô lão nhân ghét cay ghét đắng phường hung dữ như kẻ thù, mà tính lão lại nóng như lửa.
Nguyên Bạch U U đã là người bất nhân, lòng dạ lại thâm độc, dám làm bất cứ việc tàn ác gì. Thiên Ngô lão nhân cùng mụ hai người xung khắc nhau khác nào nước lửa. Bạch U U mới đây lại giết hai gã đệ tử tam đại phái Thanh Thành. Nhưng phái này cũng chỉ đồn đại ra ngoài hai tên đệ tử đó vì ham mê nữ sắc mà chui đầu vào cạm bẫy, tuyệt không tìm đến Bạch U U để trả thù. Song hai bên không thể nào bỏ hết được mối thù sâu cay này.
Lúc Bạch U U tới đây, dĩ nhiên mụ cũng biết chắc chắn Thiên Ngô lão nhân cũng được thư mời đến. Nhưng mụ tưởng lão có địa vị cao cả trong võ lâm chẳng chịu đến. Thế mà bây giờ mụ lại gặp lão ở đây thật là một chuyện bất ngờ.
Bạch U U miễn cưỡng đáp lão qua loa một câu cho xuôi chuyện rồi không tự chủ được, lùi lại phía sau.
Thiên Ngô lão nhân thấy mụ lùi lại một bước, lão cũng tiến thêm một bước.
Bạch U U thấy Thiên Ngô lão nhân tiến lên, mụ đâm ra có tật giật mình, lùi thêm bước nữa. Thiên Ngô lão nhân cũng tiến một bước.
Hai bên kẻ lùi người tiến. Mới trong khoảnh khắc, đều đã chuyển động đến bảy tám bước.
Bạch U U thấy Thiên Ngô lão nhân chẳng chịu buông tha mình thì không khỏi ngấm ngầm kinh hãi trong lòng. Mụ cứ nghếch mắt lên lùi hoài, không để ý nhìn xuống đất.
Mụ lùi lại được tám bước, đột nhiên chân dẫm phải một vật nhũn nhũn, người mụ loạng choạng xuýt ngã lăn ra.
May mà mụ có bản lãnh cao cường, chân tay linh hoạt, dí đầu ngón chân xuống cho người xiêu về phía sau rồi băng mình nhảy ra xa đến sáu bảy thước.
Lúc người mụ còn lơ lửng trên không đã đưa mắt nhìn rõ vật mà mụ vừa vấp phải, thì ra là một người nằm phục xuống.
Bạch U U tưởng thầm trong bụng đó chắc là thi thể Thiên Sơn Thần Hầu Lao Tất Hỷ.
Nhưng người nằm đó thốt nhiên rên lên một tiếng.
Bạch U U cả kinh định thần nhìn mới biết rõ người nằm đó không phải là Lão Tất Hỷ mà lại là Âm Sâm, giáo chủ phái Thiên Thần ở Võ Di.
Lúc này, rõ ràng Âm Sâm đã bị thương nặng mới nằm lăn dưới đất không nhúc nhích được. Còn thi thể Lao Tất Hỷ thì đã biến đâu mất. Cả gã che mặt cũng biến luôn.
Bạch U U không hiểu tại sao Âm Sâm, một tay võ công cao cường đến thế, lại bị trọng thương một cách bất ngờ và trong một thời gian rất ngắn, đến nỗi phải lăn quay ra, không dậy được? Mụ không kịp tra cứu về điểm này, lại hốt hoảng ngoảnh nhìn Thiên Ngô lão nhân.
Bạch U U thấy Thiên Ngô lão nhân mắt như điện chớp đảo nhìn bốn mặt và vẫn chú ý đến mụ. Vẻ mặt lão cực kỳ nghiêm nghị, dường như trong thấy một nữ ma đầu số nhất số nhị trong các tà phái. Mụ sợ run lên, hẵng giọng hỏi cho có chuyện:
- Thiên Ngô lão nhân cũng đến đây à?
Thiên Ngô lão nhân cười lạt hỏi lại:
- Ai là chủ nhân? Chẳng lẽ bây giờ còn chưa xuất hiện?
Dương Phát mau miệng đáp ngay:
- Có lẽ chúng ta bị họ diễu cợt rồi!
Thiên Ngô lão nhân lạng người đi một bước, thuận tay phóng chưởng ra đánh vào một cánh cổng lớn đến “binh” một tiếng. Cánh cổng vớ ra một mảng lớn và dài. Thiên Ngô lão nhân cầm chập cả vào bó đuốc cho cháy to lên.
Trong dãy hành lang bây giờ đã sáng hơn trước rất nhiều.
Lúc này Âm Sâm đã cử động được và ngồi dậy.
Mặt lợt lạt. Y không nói câu gì, đứng dậy rồi đi luôn ra phía trước.
Ngoài trời trận mưa lúc nào trước đã ngớt được một chút, bây giờ lại mưa to hơn. Âm Sâm ra đến ngoài cổng dừng lại một chút, rồi không do dự gì nữa, đội mưa ra đi.
Bạch U U giật giọng hỏi:
- Âm giáo chủ! Giáo chủ có cần tại hạ giúp đỡ một tay không?
Mụ không chờ Âm Sâm trả lời, vừa nói vừa bước đi luôn.
Bách U U đâu có phải tốt bụng muốn giúp đỡ Âm Sâm. Vì mụ thấy Thiên Ngô lão nhân có mặt tại đây, không dám ở lại lâu nữa, nên kiếm cớ để lảng đi nơi khác.
Bạch U U ra khỏi cổng rồi, trời mưa như trút nước xuống đầu, toàn thân đẫm nước. Mụ không thấy Thiên Ngô lão nhân đuổi theo đã hơi yên dạ, thở phào một cái rồi không chạy nữa. Mụ lạng người đi một cái, đến ẩn vào sau một tảng đá lớn.
Khi mụ nấp vào sau lưng tảng đá rồi, những người trở vào trong cửa thành không nhìn thấy mụ. Nhưng mụ lại không tránh được trời mưa tầm tã. Chớp mắt người mụ ướt như chuột, mụ phải luôn luôn chuyển vận chân khí chống đỡ cho khỏi rét lạnh. Nhưng mưa mỗi lúc một to hơn, toàn thân mụ bốc lên một làn hơi trắng, người mụ không chịu đựng được nữa, rét run lên.
Bạch U U ra ngoài tòa cổ thành rồi. Thiên Ngô lão nhân quay lại hỏi Dương Phát:
- Dương bằng hữu! Ông bạn đến đây bao lâu rồi?
Tử Kim thần đao Dương Phát đáp:
- Tại hạ đến trước tiên.
Thiên Ngô lão nhân ngước mắt trông lên thì trong tòa cổ thành này có một cầu thang vòng vào để lên gác.
Cây đuốc trong tay lão cháy bừng bừng, nhưng tòa nhà vừa cao vừa tối om, ánh lửa không chiếu lên từng trên được.
Thiên Ngô lão nhân đứng nhìn lên một lúc, rồi nhíu cặp lông mày hỏi:
- Trong thành này không có người ư?
Dương Phát đáp:
- Lúc tại hạ mới đến, đã đi xem hết cả từng trên từng dưới một lượt, chỉ thấy hàng ngàn con dơi bay vụt ra, chứ tuyệt không thấy một bóng người.
Thiên Ngô lão nhân:
- Các hạ liệu có đoán được người gởi thư cho bọn ta là ai không?
Thiên Ngô lão nhân vẻ mặt nghiêm nghị ngẫm nghĩ hồi lâu rồi lắc đầu.
Dương Phát lại nói:
- Theo ý tại hạ thì đây chắc là một vì nào muốn diễu cợt chúng ta để cười chơi…
Y nói đến đây rồi dừng lại, vì chớt nhớ đến cái chết của Lôi Đại Khuê cùng Lao Tất Hỷ, đồng thời liên tưởng đến chuyện Âm Sâm sau khi bị thương không nói gì bỏ đi luôn. Cả gã che mặt hình thù như con khỉ cũng biến mất, thì quyết nhiên không phải chuyện đùa.
Y nghĩ vậy nên không nói gì nữa.
Thiên Ngô lão nhân trầm giọng nói:
- Dương bằng hữu đã coi hết lượt rồi, nếu trong tòa cổ thành nầy tuyệt không một bóng người thì nơi đây chẳng phát đất lành. Lão phu khuyên ông bạn nên dời khỏi tòa cổ thành này ngay là hơn.
Nguyên Dương Phát đã có ý bỏ đi từ trước, nhưng sau nầy vì xảy chuyển lôi thôi, mới ở lại đến bây giờ. Y nghe lời Thiên Ngô lão nhân, trong lòng không khỏi nao núng, vì y biết Thiên Ngô lão nhân đã nói thế tất có nguyên nhân chứ chẳng không.
Nghĩ vây, Dương Phát đáp ngay:
- Các hạ nói phải lắm.
“Tách” một cái, Dương Phát tra đao vào vỏ rồi rảo bước chạy mau ra ngoài cổng thành.
Thiên Ngô lão nhân cũng buông tay, bó đuốc trong tay lão rớt xuống đất. Lão cũng chạy như tên ra ngoài thành.
Nắm đuốc rơi xuống đất vẫn còn cháy được một lúc. Nhưng chẳng bao lâu một cơn gió từ ngoài cổng thổi mạnh vào làm cho ngọn lửa tắt phụt. Trong tòa cổ thành lại tối om.
Bất thình lình lại có tiếng người vọng xuống. Người này vừa nói vừa thở hổn hển, rõ ràng y đã bị thương rất trầm trọng và nghe thanh âm không phải là người trong bọn vừa rồi.
Người đó hỏi:
- Bọn họ… đi hết rồi ư?
Bỗng có tiếng một thanh niên khác đáp:
- Đi hết rồi.
Thanh âm kia thều thào nói:
- Ông bạn… đi về phía trước… qua một khúc quanh, mở hai cánh cửa ra… rồi đưa ta vào trong đó!
Tiếng thanh niên ngần ngừ một chút rồi nói:
- Tối mù mịt thế này, tại hạ chẳng nhìn rõ gì hết. Hãy bật lửa lên đã!
Thanh âm phều phào nói:
- Không cần! … Ta nhìn trong bóng tối cũng rõ… Để ta chỉ điểm cho.
Gã thanh niên không nói nữa.
Tiếp theo mấy tiếng chân người lật đật bước đi rồi có tiếng kẹt cửa.
Cánh cửa mở xong lại đóng vào. Một ngọn lửa lóe lên chiếu qua khe cửa, ánh ra ngoài.
Phía trong cánh cửa này là một gian phòng nhỏ, rộng chừng hơn một trượng. Cát bụi ngập đến mắt cá. Trong phòng không có một thứ gì. Dưới ánh lửa, chỉ trông thấy rõ hai người.
Một người trẻ tuổi mình vận võ trang toàn thân ướt như chuột.
Sau lưng chàng về bên phải, vạt áo bị rách một vệt dài, hở cả da thịt ra và hãy còn dính máu.
Một người nữa ngồi phệt xuống đất đầy cát bụi, tướng mạo giống như con khỉ. Sắc mặt lợt lạt trông gớm khiếp hơn cả một xác chết. Khóe miêng hãy còn ứa máu, không ngớt thở lên hồng hộc. Người này rõ ràng là Thiên Sơn Thần Hâu Lao Tất Hỷ, một quái hiệp võ lâm vừa nằm còng queo ở dưới hành lang mà Âm Sâm cùng Bạch U U tưởng hắn đã chết rồi, nhưng thật ra hắn chưa chết.
Chàng tuổi trẻ tay cầm bó đuốc gần cháy hết soi khắp chung quanh một lượt nhưng không tìm thấy vật gì để đốt thêm. Gã cúi xuống hỏi:
- Lao đại hiệp! Đại hiệp thấy trong mình thế nào?
Mặt mũi Lao Tất Hỷ da thịt co rúm lại, lên giọng rất quái dị hỏi:
- Vừa rồi ông bạn thấy gì không?
Gã thanh niên nghe Lao Tất hỷ hỏi vậy, lông tóc dựng cả lên hỏi lại:
- Tại hạ có thấy gì đâu?
Lao Tất hỷ vẫn thở hổn hển đáp:
- Vừa rồi… có một người … đứng bên Dương Phát ấy mà!...
Gã thanh niên thộn mặt ra nói:
- Lao đại hiệp! Tại hạ có thấy ai đâu?
Chính gã thanh niên này lúc trước đã bị Dương Phát phóng đao chém rất lẹ.
Gã nói tiếp:
- Lúc Dương Phát ra chiêu, nếu tại hạ không tránh kịp thì đã mất mạng với y rồi…
Lao Tất Hỷ nói:
- Không! Không phải! Người đứng sau ông bạn kia!
Gã thanh niên nhớ lúc gã vội xoay người lại chẳng thấy một ai, liền hỏi ngay:
- Tại hạ không trông thấy. Người đó là ai vậy?
Lao Tất Hỷ miệng há hốc ra. Nhưng khớp xương trong toàn thân kêu lắc rắc, không thốt ra lời nữa.
o O o
Bẻ Kiếm Bên Trời Bẻ Kiếm Bên Trời - Giả Kim Dung Bẻ Kiếm Bên Trời