Chương 2
ứ thế năm tháng trôi qua, Vân Anh vẫn một mực chờ đợi Trần Vĩnh, anh như bóng chim tăm cá không một lá thư, một tin tức dù rất nhỏ. Cuối cùng Vân Anh đã nhận lời cầu hôn của Vũ Hảo. Cuộc sống vợ chồng của họ chỉ kéo dài được hai năm thì Vũ Hảo chết trong tai nạn giao thông, lúc này Vân Anh đang có thai. Giữa lúc tinh thân Vân Anh suy sụp gần như tuyệt vọng thì Trần Vĩnh trở về như một định mệnh, anh dang đôi tay rắn chắc của mình ra bảo vệ mẹ con Vân Anh. Vì thế, đối với Vân Anh, Trần Vĩnh là tất cả, anh vừa là người yêu vừa là người ân của cô. Cho đến bây giờ sự thật vẫn được giấu kín, Hạo Thiên không hề có ý nghi ngờ gì về người cha của mình, vì trong mọi trường hợp ông Trần Vĩnh luôn tỏ ra là người đàn ông mẫu mực và hết sức độ lượng. Hai cha con chỉ bắt đầu có mâu thuẩn với nhau khi biết Hạo Thiên nhất quyết không đi theo con đường kinh doanh của ông và có quan hệ tình cảm với các cô gái nhảy. Cho đến bây giờ sau gần mười năm mới gặp lại Hạo Thiên nhưng ông Trần Vĩnh vẫn không thay đổi cách nhìn về anh, điều đó đã gây cho bà Vân Anh không ít đau khổ. Bà nhủ thầm: "Không, ta không thể để cho hai người thân yêu nhất tiếp tục hiểu lầm nhau".
- Cha đi làm rồi phải không mẹ?
Bà Vân Anh giật mình quay lại, Hạo Thiên đang đứng trước mặt bà từ bao giờ. Phút chốc mọi lo âu tan biến đi, nụ cười trìu mến vội nở trên môi người mẹ:
- Hạo Thiên, con đã dậy rồi à? Cha và em con vừa mới đi xong. Con có muốn ăn chút gì không?
- Cám ơn mẹ! Con có việc cần đi ngay bây giờ.
- Con vội đến như vậy sao? Mẹ có chuyện muốn nói với con! - Bà Vân Anh nói nhanh như sợ Hạo Thiên bỏ đi.
- Được rồi! - Hạo Thiên làm một cử chỉ nhượng bộ! - Con đang nghe mẹ đây!
Bà Vân Anh mỉm cười ngồi xuống cạnh con trai, với bà Hạo Thiên bao giờ cũng là đứa con ngoan ngoãn. Bà nói giọng ngọt ngào:
- Hạo Thiên à, lúc nãy cha và mẹ có nói chuyện với nhau, qua đó mẹ biết được cha rất buồn. Khi từ ngày về nước đến giờ con có rất ít thời gian tiếp xúc với cha.
- Hạo Thiên sửa lại thế ngồi trên ghế, giọng anh trầm xuống vẻ biết lỗi:
- Đôi khi con rất muốn nói chuyện nhiều với cha, nhưng không hiểu sao đến bây giờ con vẫn chưa làm được điều đó.
- Hay là con vẫn còn để tâm đến chuyện bất đồng trước đây?
- Không đâu mẹ à - Hạo Thiên nói nhanh - Con không thể trách cha được vì trước khi quyết định làm một việc gì cha đều cân nhắc kỹ lưỡng. Càng nghĩ con càng thấy mình có lỗi với cha. Nếu như trước đây con nghe theo lời người có lẽ con không còn lông ngông như bây giờ.
Nghe Hạo Thiên nói mà bà Vân Anh mừng thầm trong bụng. Quả là bà đã không nghĩ sai về đứa con trai của mình. Đến nước này bà quyết định đi thẳng vào vấn đề:
- Hạo Thiên này, mẹ nghĩ con nên nói chuyện với cha. Biết đâu con có thể giúp đỡ được cho cha của con một việc gì đó.
- Mẹ cho rằng cha sẽ dễ dàng tin con à?
- Sao lại không?
Hạo Thiên lắc đầu:
- Trước giờ con chưa làm việc gì ra hồn để cha tin cậy cả, và con cũng chẳng lạ gì tính cha. Tốt hơn hết con sẽ tự tìm việc làm cho mình.
Biết không thể thuyết phục Hạo Thiên theo cách này, bà Vân Anh xoay qua hướng khác:
- Nếu không muốn làm cho cha, mẹ có thể thuyết phục cha của con để giới thiệu con với một cơ sở quen biết nào đó.
- Vô ích thôi! Vì nếu mẹ làm như thế cha càng tin chắc rằng con chỉ là một thằng ăn hại, lúc nào cũng nhờ người khác nói thay những suy nghĩ của mình - Hạo Thiên đứng dậy - Con muốn ra ngoài một chút.
Thấy thái độ của Hạo Thiên không muốn tiếp tục câu chuyện, bà Vân Anh chỉ chép miệng thở dài. Đối với bà, Hạo Thiên là tất cả. Bà thương yêu anh hơn cả cuộc đời mình. Bà sẵn sàng làm bất cứ việc gì để đổi lấy hạnh phúc cho Hạo Thiên. Những năm Hạo Thiên đi xa là những năm dài nhất của cuộc đời người mẹ. Rồi giữa chồng và con trai có chỗ bất đồng về quan niệm sống, điều ấy gây cho bà không ít khổ tâm. Bà biết Hạo Thiên không thích bị ràng buộc, anh muốn sống theo cách của mình. Không khuôn mẫu, são rổng, không khép nép như các anh chàng công tử bột. Gần mười năm sống ở đất khách quên người, cuộc sống đã biến anh thành một con người hoàn toàn khác: trầm tĩnh, cao ngạo nhưng đôi lúc có hơi tàn nhẫn. Đó là lẽ tự nhiên vì anh ngoại giao rộng và tiếp xúc với đủ hạng người. Nhưng khi nói chuyện với anh người ta dễ dàng bị hút bởi nhận thức sâu sắc và phong cách rất đàn ông.
Đã nhiều lần đến văn phòng của ông Trần Vĩnh nhưng Nhã Yên không giấu được vẻ hồi hộp vì không khí làm việc nghiêm túc ở đây. Rất may là ông Vĩnh vẫn chưa đến, nhân viên trực đưa cô vào ngồi ở phòng đợi. Từ ngày bắt tay vào công việc dịch tài liệu, ngoài giờ dạy Nhã Yên luôn bận rộn. Mặc dù vậy Nhã Yên cảm thấy vui hơn vì đã có thêm một khoan thu nhập giúp đỡ bà Huệ Thu.
Bỗng cánh cửa phòng xịch mở, trước mặt Nhã Yên là đôi mắt sắc lạnh của cô con gái nuôi ông Trần Vĩnh: Hải Yến, là người không bao giờ biết mỉm cười mà Nhã Yên có dịp làm quen trước đó.
- Theo tôi!... - Hải Yến nói như ra lệnh rồi xoay người đi trước.
Nhã Yên đứng bật dậy như một cái máy có lẽ do phản xạ tự nhiên. Cô không hiểu tại sao một người đẹp như Hải Yến lại có vẻ lạnh lùng đáng sợ, vì công việc cô ta quá căng thẳng chăng? Nhã Yên chưa bao giờ bắt gặp nụ cười trên môi Hải Yến từ ngày hai người biết nhau.
Bước vào phòng nhỏ nhưng gọn gàng, ngăn nắp đã trở thành quen thuộc với mình. Nhã Yên đưa mắt nhìn chung quanh. Hiểu ý cô, Hải Yến hất mặt về phía chiếc ghế đối diện:
- Cha tôi có việc phải ra ngoài. Hôm nay tôi sẽ trực tiếp làm việc với cô.
Vừa nghe hai chữ "làm việc" thoát ra từ miệng Hải Yến, Nhã Yên đã linh cảm thấy một điều gì đó không được bình thường nhưng cô vờ như không để ý và gật đầu ngồi xuống ghế chờ đợi.
Hải Yến nhìn xoáy vào gương mặt Nhã Yên nói tiếp:
- Cô đưa tôi xem bản dịch kỳ trước!
Nhã Yên gần như quên hẳn mục đích đến đây của mình, nghe Hải Yến hỏi tới bản dịch cô cười gượng gạo rồi vội vàng cho tay vào chiếc túi xách nhỏ nãy giờ vẫn nằm yên trên đùi, đoạn cô lôi ra một xấp giấy mỏng đầy chứ trao cho Hải Yến:
- Nhờ chị xem lại!
Cầm xấp giấy trên tay, lật qua lật lại, Hải Yến lại hỏi:
- Còn một bản nữa đâu?
Nhã Yên ngơ ngác:
- Tôi không hiểu chị định hỏi bản nào?
- Cô này lạ thật - Hải Yến cau mày khó chịu - Trước nay cô vẫn sao ra hai bản kia mà!
- Đâu có - Nhã Yên ngạc nhiên hơn - Những lần trước tôi đưa cho bác Trần Vĩnh một bản nhưng bác ấy có nói gì đâu!...
- Bộ cô lãng trí rồi chắc? - Hải Yến bực bội không chờ Nhã Yên nói hết câu, rồi cô ta kéo hộc bàn lấy ra hai xấp giấy để trước mặt - Đây, cô xem, lần trước cô trao cho chúng tôi hai bản rành rành nè!
- Có lẽ người nào đó đà...
Một lần nữa Hải Yến cắt ngang câu nói của Nhã Yên bằng hành động ném xấp giấy trở lại trước mặt cô và lạnh lùng đứng dậy.
- Tôi không có thời gian để nghe những lời giải thích của cô. Hãy mang bản dịch đi về nhà, sao ra cho chúng tôi một bản nữa. Chiều nay đúng bốn giờ ba mươi phút ôi sẽ đợi cô ở đây! - Lúc này vẻ căng thẳng trên gương mặt Hải Yến được thay bằng nụ cười nửa miệng - Không hiểu tại sao cha tôi lại có thể tin cậy một người vô trách nhiệm như cô. Nếu như có quyền thay đổi tôi đã thuê người khác từ lâu.
Nhã Yên nghe cổ mình nghẹn cứng vì những lời xúc phạm của Hải Yến. Rõ ràng cô ta muốn gây sự với mình đây! Đôi tay bình thường vốn khéo léo và nhanh nhẹn, giờ đây lại run run cầm xấp giấy bỏ vào xách tay. Trong khi đó Hải Yến lại tiếp tục nheo nhéo bên tai:
- Chắc là cô muốn nói một điều gì đó trước khi rời khỏi đây?
Đã định không nói gì trước khi rời khỏi phòng nhưng khi nghe giọng nói đầy thắc thức của Hải Yến, không kềm lòng được Nhã Yên quay phắt lại nhìn thẳng vào gương mặt mà trước đây ít phút cô vẫn còn một chút cảm tình:
- Hải Yến, chị là một quan tòa không công minh chuyện kến án tử hình những kẻ vô tội.
- Hãy khoan - Hải Yến đứng chặn trước mặt Nhã Yên - Tôi muốn cô giải thích rõ hơn câu nói của mình.
Thật lòng mà nói Nhã Yên không hề có ý định cãi nhau với Hải Yến, nhưng đến nước này cô buộc lòng dừng lại nói tiếp:
- Người ta bảo với tôi chị là một người rất thông minh! Vậy thì giờ đây tôi phải nghĩ thế nào về chị cho đúng! Thật tình chị không hiểu hay cố tình không muốn hiểu câu nói của tôi? - Nhã Yên nheo mắt cười chế giễu rồi nhanh chóng lấy lại vẻ mặt nghiêm trang - Chỉ là một người độc đoán thích suy diễn theo ý của mình và chẳng bao giờ chịu lắng nghe người khác.
- Đủ rồi, cô im đi! - Gương mặt Hải Yến tái lại, giọng khàn đặc như người sắp lên cơn suyễn. Có lẽ đây là lần đầu tiên có một người dám chống lại bà chủ nhỏ.
Nhã Yên nhún vai cười, tiếng nói vừa đủ nghe nhưng rắn:
- Thấy chưa, chị lại sắp sử dụng món vũ trường của mình là bắt người khác phải im lặng khi bị đánh trúng tim đen - Cái nhìn thẳng của Nhã Yên làm Hải Yến không giấu được một thoáng lúng túng của kẻ quen thuộc tự kiêu - Dù cố tình đánh lạc hướng mọi người nhưng với tôi thì chị đã lầm. Tôi đọc được sự bực tức khi thấy bác Trần Vĩnh quý mến tôi ngay trong ánh mắt đen như bóng đêm của chị.
- Đúng, ngay lần chạm trán đầu tiên tôi đã căm thù cô! - Hải Yến hàn học xác nhận - Cô là ai mà được cha mẹ tôi thương yêu giúp đỡ chứ? Cô nhảy vào gia đình tôi để chia sẻ tình cảm, và làm xáo động cuộc sống vốn bình lặng của anh em tôi - Chợt mắt Hải Yến long lên như muốn nhìn thấu tim gan Nhã Yên - Tốt nhất cô nên tránh xa chúng tôi nếu không anh trai tôi sẽ không để yên cho cô đâu.
Nhã Yên mỉm cười một cách tự tin:
- Nếu vậy thì xin chị hãy nhớ một điều rằng: vì chén cơm manh áo, và để chứng tỏ mình không có gì phải sợ bởi những lời hăm dọa vu vơ, tôi sẽ không bao giờ từ bỏ công việc này nếu như bác Trần Vĩnh chưa yêu cầu. Chào chị!
Rời văn phòng làm việc của ông Trần Vĩnh, Nhã Yên bước vội ra đường, bỏ lại phía sau cái nhìn dữ dội của Hải Yến. Chân thấp, chân cao Nhã Yên mơ hồ như mình vừa bước ra từ giấc mộng nào đó. Phút chốc, Nhã Yên cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương. Một sự hụt hẫng đè nặng lên trái tim vốn cường nhiệt lâu nay của cô. Con đường bằng phẳng trải đầy hoa không còn nữa. Trước mặt cô là khoảng không gian vô tận với những lối đi quanh co khúc khuýu biết đâu có cả vực thẳm nữa. Nghĩ tới đó Nhã Yên cảm thấy ngột ngạt như đang ở trong phòng kín chất đầy hoa. Cô lên xe, chạy một mạch về nhà mà không hề ngoái đầu nhìn lại, đầu óc nặng trĩu...
Chiều hôm ấy, Nhã Yên trở lại văn phòng tìm gặp Hải Yến nhưng cô ta không có ở đấy. Vừa trông thấy cô từ xa ông Trần Vĩnh ngạc nhiên hỏi:
- Nhã Yên đó à? Vào đây cháu! Hình như cháu chưa nhận tài liệu mới phải không?
- Dạ, tại lúc sáng cháu chưa làm xong bản cũ.
Vừa cầm hai bản lịch từ tay Nhã Yên, ông Trần Vĩnh không khỏi tò mò:
- Có phải Hải Yến yêu cầu cháu làm thế này không?
- Dạ, không đâu! - Nhã Yên nói nhanh - Chị ấy không đề nghị gì cả, tại cháu cũng rảnh rỗi nên sao ra hai bản cho tiện đó thôi.
Ông Trần Vĩnh gật gù không một chút nghi ngờ, ông gọi nhân viên trực mang vào hai ly cam vắt, đoạn ông lấy ra một số tài liệu mới trao cho Nhã Yên:
- Cái nay chưa cần gấp lắm, khoảng một tuần sau cháu mang đến cũng được.
Nhã Yên ngập ngừng cầm lấy xấp tài liệu đặt trở lại trên bàn. Thái độ kỳ lạ ấy không qua được cặp mắt của ông Vĩnh:
- Hình như cháu không được khỏe phải không? - Ông Vĩnh đẩy ly cam về phía Nhã Yên - Uống đi cháu, nước am đôi khi làm cho người ta cảm thấy dễ chịu.
- Cháu không sao đâu bác! - Nhã Yên không biết phải bắt đầu như thế nào, cô ấp úng - Bác Vĩnh à, hình như công việc này... không thích hợp với cháu.
Ông Vĩnh nhíu mày cố đọc những suy nghĩ đang diễn ra trong đầu cô gái:
- Bác nghĩ sẽ không còn công việc nào thích hợp với cháu hơn công việc hiện tại. Hay là Hải Yến nó...
- Không đâu, thưa bác! - Nhã Yên nói nhanh. Thật lòng mà nói trước khi đến đây cô dự định không nhận việc này nữa để Hải Yến không còn phải trông thấy mặt mình. Nhưng trước thái độ ân cần và lo lắng của người đàn ông tốt bụng này Nhã Yên nói trở sang chuyện khác để tránh cho ông sự lo nghĩ không đâu - Bác hiểu sai rồi, ý cháu muốn hỏi xem bác có hài lòng về công việc từ trước tới giờ của cháu không vậy mà?
Ông Vĩnh cười thật hiền:
- Điều ấy thì cháu yên tâm, bác không có gì chê trách cả, có điều lần sau cháu chỉ cần dịch một bản, người khác sẽ có nhiệm vụ sao chép thêm.
Nhã Yên cười tin cậy:
- Cháu nhớ rồi! Nếu không còn gì, cháu xin phép về trước.
- Khoan đã, cháu uống hết ly nước đi chứ! - Nhã Yên mỉm cười ngồi trở lại ghế - Dạo này, mẹ và em cháu vẫn khỏe chứ?
- Cám ơn bác! Mẹ và em cháu vẫn khỏe ạ! Riêng "Vườn Nhớ" thì cháu vừa trồng thêm một số hoa huệ trắng không hiểu nó có thích hợp với loại đất của ta không nữa.
- Thế à? Vậy thì bác sẽ cố gắng thu xếp công việc để đến đấy, biết đâu bác có thể cho cháu một vài ý kiến hay cũng nên!
Nghe ông Trần Vĩnh nói tới đó, tự dưng Nhã Yên nhớ đến sự xuất hiện của người đàn ông và người đàn bà lạ mặt. Có nên nói cho bác Vĩnh biết không nhỉ? Nhưng nói để làm gì chỉ tổ gây cho bác ấy thêm lo. Không chừng họ chỉ tình cờ ghé lại nơi ấy vì tò mò thì sao? Nghĩ đi, nghĩ lại cuối cùng Nhã Yên quyết định giữ kín điều đã làm cho cô mất không ít thời gian.
- Cháu về thôi bác à!
- Giờ thì bác không còn lý do gì để giữ cháu nữa - Ông Trần Vĩnh không quên mỉm cười, khi liếc thấy ly nước của Nhã Yên đã cạn.
Nhã Yên vừa chạy được một đoạn thì một chiếc cub lao nhanh qua ngang mặt cô, chừng nhìn kỹ lại Nhã Yên mới biết đó là Hải Yến, phía sau là một cô gái ăn mặc sang trọng, hình như họ không nhìn thấy cô. Bỗng dưng, Nhã Yên thở phào nhẹ nhõm...
HÔM ấy là ngày chủ nhật.
Nắng cuối thu không oi nồng mà chỉ chiếu nhẹ nhàng. Nắng trải dài trên cây lá trong vườn, trừ những khoảng sân được các tán cây dầu, hoặc lùm trúc che phủ. Những hàng liễu xanh rũ lá bên hồ không đủ chặn các giọt nắng lăn tăn trên nước. Nắng lấp lánh, nhảy nhót trên mặt hồ, trên thảm cỏ, trên cả con đường trải soi trắng phau.
Nhã Yên ngồi bên hồ.
Nàng mặc chiếc áo cánh mỏng, tóc búi cao để lộ chiếc cổ thon trắng. Chiếc váy đầm màu hồng càng làm nổi bật trên khung cảnh ở đây. Nhã Yên ngồi trên chiếc ghế mây, bên cạnh là quyển tự điễn Anh - Việt và một xấp giấy tờ mở sẵn để trên bàn. Nhã Yên chăm chú vào công việc. Cảnh vật chung quanh không có ý nghĩa gì đối với nàng lúc này.
Nhưng giữa khung cảnh tưởng chừng như hoàn toàn yên tĩnh của buổi sáng lại có một người đàn ông đứng ngắm cô gái từ phía sau lưng. Khoảng cách đủ gần để anh ta có thể nhìn thấy từng cử động nhỏ của cô gái. Ngồi trên tảng đá, người đàn ông lấy từ trong túi ra mảnh giấy và cây viết. Anh ta nhanh chóng phác họa bức tranh cô gái. Bức họa sắp hoàn thành thì... cụt hứng. Cô gái bỏ bút xuống bàn, hai tay khoan trước ngực, lưng ngả ra sau thành ghế. Có thể cô nàng đang gặp một vài rắc rối trong công việc? Người đàn ông nghĩ như vậy và yên tâm đốt thuốc... chờ!
Bỗng dưng cô gái đứng dậy, người đàn ông thoáng lúng túng như tên tội phạm sắp bị phát hiện. Vấn đề là anh ta không muốn phá vỡ thế giới mộng mơ tươi đẹp của cô gái. May thay cô nàng không hề xoay người lại mà đi thẳng đến bên hàng liễu, tựa người vào thân cây và nhìn xuống mặt hồ. Giờ đây người đàn ông có thể nhìn rõ cô gái, khuôn mặt nhìn nghiêng tuyệt đẹp. Không hiểu đã bao nhiêu phút trôi qua, cô gái vẫn đứng đấy, đôi mắt mơ màng xa xăm, váy phất phơ theo gió. Còn người đàn ông lại hý hoáy... vẽ. Cô gái từ từ cúi người xuống, nhặt một viên sỏi ném xuống mặt hồ. Chờ cho mặt hồ trở lại yên ả, cô gái trở lại bàn làm việc. Nhưng nửa chừng, cô sựng người lại. Hai ánh mắt chạm nhau: một long lanh như hạt, một êm đềm xa vắng. Người đàn rời tảng đá từ bao giờ hiện đang đứng trước mặt cô gái. Anh ta mỉm cười vẫn với giọng trầm pha một chút giễu cợt:
- Cuối cùng chúng ta cũng gặp lại!
Phút lúng túng đã qua, Nhã Yên im lặng ngồi xuống ghế. Anh ta từ đâu chui ra ấy nhỉ? Với chiếc quần tây áo chemise trắng, mái tóc bồng được tỉa gọn trông anh ta trẻ hẳn ra, đến độ mình gần như không nhận được. Vậy là anh ta đã làm đúng theo lời mình nói. Quả thật Nhã Yên không nghĩ rằng người đàn ông ấy sẽ trở lại, cô cho đó chỉ là những câu nói bâng quơ không chủ định. Suốt tuần nay anh ta không đến làm Nhã Yên càng tin vào dự đoán của mình. Có thể anh ta đến đây vì một ý đồ đen tối nào đó chăng? Nhã Yên khẽ cau đôi mày thanh tú: lạ quá, tối qua người đàn bà "áo đen" đếy đây thế là y như rằng hôm nay anh ta lại vác mặt đến. Liệu hai người có quan hệ gì với nhau hay chỉ là ngẫu nhiên?
- Xin lỗi, tôi có thể ngồi đây một lúc được không cô bé?
- Ông có thể làm bất cứ việc gì, nếu muốn - Nhã Yên dắm dáng rồi cúi xuống tiếp tục công việc của mình.
Vẫn nụ cười trên môi, người đàn ông thản nhiên kéo ghế:
- Cô đã chọn được một điểm làm việc rất lý tưởng.
- Trời đẹp, cảnh đẹp và... người đẹp bên cạnh nhưng chỉ mình ta độc thoại...
- Cô bé này, nếu tôi đoán không lầm thì hình như cô đang gặp khó khăn trong công việc nào đó?
Nhã Yên khẽ giật mình khi nghe người đàn ông nói đúng sự thật. Quả là có một số thuật ngữ khó mà cô tìm mãi không ra, nhưng chẳng lẽ gật đầu thú nhận rằng "hắn" đã nói đúng ư? Không, làm như thế "hắn" sẽ cười vào múi ta, chi bằng cứ thản nhiên và tìm cách "lôi" hắn ra khỏi chỗ này. Nghĩ vậy, Nhã Yên ngẩng mặt lên, tay trái chống cằm và cô giữ vẻ mặt thân thiện, hỏi lại:
- Chẳng lẽ ông không thấy mình đang quấy rầy người khác hay sao?
- Quấy rầy à? Ồ không! Thật tình tôi chỉ muốn giúp cô mà thôi.
- Giúp tôi? - Nhã Yên lướt nhanh đôi mắt nhung qua gương mặt người đàn ông rồi mỉm cười giễu cợt - Kể ra ông cũng biết đùa nữa kia đấy!
- Cô không tin tôi sao?
Nhã Yên nhún vai lắc đầu:
- Xin lỗi, tôi làm sao tin đươc những điều ông vừa nói!
Người đàn ông không hề tỏ ra nao núng:
- Cũng có thể cô đúng nhưng hãy thử xem!
"Lại thử". Nhã Yên bức dọc nghĩ thầm. Người đàn ông này là ai mà một mực muốn xen vào công việc của ta. Bị người khác xem thường, ông ta muốn chứng minh khả năng của mình chăng? Chợt Nhã Yến cảm thấy bất ổn với ý nghĩ vừa thoáng qua trong đầu: biết đâu bên trong con người tính khí thất thường kia lại tiềm ẩn một khả năng đặc biệt. Tốt nhất ta nên nói một câu gì đó để ông ta bỏ ngay ý định này đi.
- Không thực hiện được điều mình vừa yêu cầu, ông thừa hiểu việc gì sẽ xảy ra rồi chứ! Nếu là ông, tôi đã ra khỏi đây từ lâu! - Nhã Yên cười thách thức - Hãy suy nghĩ kỹ lại vì bây giờ mà thay đổi quyết định thì vẫn còn kịp đấy!
Điều mà Nhã Yên chờ đợi sau câu nói của mình hoàn toàn không xảy ra. Người đàn ông vẫn mỉm cười giọng không biểu lộ bất cứ sự giận dữ hoặc sốt ruột nào:
- Yên tâm đi cô bé vì trò mạo hiểm nào đối với tôi cũng thú vị cả. Nếu như thua cuộc tôi sẽ không bao giờ trở lại đây quấy rầy cô nữa.
Thái độ dứt khoát đầy tự tin của người đàn ông phút chốc làm Nhã Yên đâm luống cuống. Nhưng đã trót "phóng lao thì phải theo lao". Sau vài giây suy nghĩ, Nhã Yên quyết định trao xấy tài liệu còn đang bỏ dở cho người đàn ông:
- Đây là những phần chưa làm xong, nếu được ông hãy giúp tôi giải quyết nốt.
Nói xong, Nhã Yên không muốn ngồi lại với người đàn ông. Cô đư"ng dậy đi vòng lên phía trước ngôi biệt thự rồi ngồi xuống bên khóm hoa thạch thảo. Đôi hài đỏ vứt bừa lên thảm cỏ lúc này trông chúng như hai đóa hoa mồng gà nở giữa cỏ xanh. Hai tay bó gối, thinh thoảng liếc nhìn ra phía sau vườn nơi có người đàn ông đang ngồi, Nhã Yên không làm sao giấu được vẻ thấp thỏm chờ đợi.
Năm phút, rồi mười phút. Thời gian chậm chạp trôi qua càng làm cho Nhã Yên thêm sốt ruột. Không hiểu ai sẽ bị bẻ mặt trong cuộc chơi này: Ta hay gã đàn ông hắc ám kia? Phải chi ngay từ đầu ta có thái độ dứt khoát đừng để hắn xen vào công việc của mình cô đâu bây giờ ngồi đây đoán già, đoán non. Chợt Nhã Yên thấy xấu hổ với ý nghĩ vừa rồi của mình. Ôi! Ta làm sao thế này, chưa ra trận đã cởi giáp quy hàng. Dù nghĩ như vậy nhưng đầu óc Nhã Yên cứ rối tinh lên với hàng hà sa số những dự đoán. Rồi chẳng biết làm gì để giết thời gian, Nhã Yên nhặt những viên sỏi xếp thành nhiều con số vô nghĩa. Cô xếp một cách không mục đích, không suy nghĩ, xếp mãi cho đến lúc...
- Xong rồi đây! Cô cứ việc kiểm tra nếu cần.
Nhã Yên giật mình xoay người lại, thay vì mang giày vào và đứng dậy thì cô lại ngồi yên hết nhìn người đàn ông lại nhìn cuộn giấy trên tay ông ta. Thấy thế người đàn ông ngồi xuống bên cạnh, nụ cười thoắt ẩn thoắt hiện.
- Đến bây giờ mà cô vẫn còn nghi ngờ tôi sao?
Vẫn không nói gì, cầm xấp giấy trong tay Nhã Yên không muốn tin nhưng đó là sự thật. Toàn bộ phần tiếng Anh còn lại đã được dịch xong. Nét chữ cứng, nghiêng nghiêng như nhảy múa chế nhạo cô. Nhã Yên cúi đầu xấu hổ không dám nhìn thẳng vào người đối diện vì đã có những ý nghĩ không hay về người khác. Không khí ngột ngạt, hai má nóng ran, phải chỉ đất nứt ra Nhã Yên sẽ biến ngay xuống đó có lẽ dễ chịu hơn. Thay vì nói một câu gì đó để chữa thẹn nhưng không hiểu sao cô vẫn không tìm được một câu thích hợp. Chờ mãi không thấy phản ứng gì từ phia cô gái, người đàn ông nói tiếp lần này giọng anh ta vẫn ngọt ngào nhưng pha chút giễu cợt, thách đố.
- Cô làm sao vậy! Việc gì phải cúi đầu như thế? Hãy nhìn thẳng vào tôi và nói một cậu đại loại khi nãy nữa đi. Tôi đang rất và sẵn sàng nghe đây! - Không đầy hai giây ngừng lại, người đàn ông bật cười thành tiếng khi thấy Nhã Yên ngẩng mặt lên, sự tức giận rực lên trogn đôi mắt cô. Không để cho cô gái kịp nói gì, người đàn ông tiếp tục - Giờ thì tôi phải nghĩ về cô như thế nào đây hở con búp bê bướng bỉnh và xinh xắn? Đừng bao giờ thách thức tôi bằng vốn kiến thức ít ỏi của cô, và hãy nhớ rằng: tôi có thể làm bất cứ việc gì để bảo vệ danh dự cho mình. Tiếc rằng hôm nay tôi đã phí thời gian vô ích chỉ vì muốn chứng minh mình hơn hẳn "họ" một cái đầu - Bất chợt người đàn ông đưa tay vuốt nhẹ má Nhã Yên lúc này đang tái dần đi - Trước khi rời khỏi đây, tôi muốn khuyên cô một điều: "Nếu như chưa độc quyển sách ấy thì đừng bao giờ có một khái niệm mơ hồ nào về nó? Cô hiểu tôi muốn nói gì rồi chứ? Nhã Yên!".
Nhã Yên mở trừng đôi mắt. Rồi tự nhiên nhắm nghiền lại. Hình như cô không muốn trông thấy những bước chân dài cao ngạo của người đàn ông. Nhã Yên cắn chặt môi, từng tế bào trong cơ thể cô như run lên vì bị chạm tự ái. Suốt những năm học phổ thông cô chưa hề bị thầy cô phiền hà về bất cứ điều gì! Thế mà giờ đây, một người đàn ông xa lạ lại dám bảo cô là búp bê. Búp bê có cái vỏ bên ngoài đẹp lắm nhưng trong đầu chỉ toàn rơm và cỏ đấy ư? Thật tàn nhẫn và ngạo mạn quá quắt. Nhã Yên mở mắt ra tức tối cầm những viên sỏi ném ra xa. Phải chi ta biết tên hắn, ta sẽ gào lên cho hạ cơn tức giận. Nhưng tại sao hắn lại biết tên ta? Nhớ tới đó Nhã Yên mang giầy vào chân, vơ vội cuộn giấy nằm phất phơ trên cỏ và chạy nhanh ra sau ngôi biệt thự. Mắt cô dừng lại khi nhìn thấy quyển tự điễn. Thì ra hắn đã đọc được tên ta trên những dòng đề tặng của Huy Tùng.
Bâng Khuâng Chiều Tím Bâng Khuâng Chiều Tím - Minh Hương Bâng Khuâng Chiều Tím