Bài Ca Tình Yêu epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 2 -
ột cú va chạm làm cho Nguyễn biết là phi cơ đã đáp xuống phi đạo. Một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng anh. Anh đã về đến quê hương rồi đấy! Cũng tại nơi này, anh ra đi đã mười năm. Mười năm dài ròng rã, nay anh trở về. Không biết có còn điều gì đợi anh tại nơi này hay không?
Từ đó cho đến lúc rời khỏi phòng kiểm tra hành lý, Nguyễn vẫn cứ thấy lòng mình bâng khuâng. Nhưng vừa bước chân ra đến ngoài cửa, nhìn vào quang cảnh đông đúc nhộn nhịp trước mặt, nhìn vào những người cùng chuyến bay với anh đang ôm chầm những người thân yêu của họ, anh thấy lòng cuộn lên một nỗi đau. Nỗi đau đã dày vò anh mấy hôm nay, nỗi đau đã khiến anh làm một quyết định trọng đại, một sự đổi đời ngược lại. Một nỗi đau khiến anh dứt bỏ những gì còn vương vấn nơi kinh thành ánh sáng để trở về với cội nguồn của mình.
Nhìn quanh một chút như để tìm cho mình một chút gì thân quen, rồi Nguyễn bước lại bên một chiếc taxi. Người tài xế vồn vã đón anh:
- Anh đi đâu?
Nguyễn chui vào xe, anh nói với người tài xế một địa chỉ quen thuộc, cái địa chỉ đã ăn sâu vào tâm trí anh từ khi anh mới có trí khôn.
Ngã người vào lưng ghế, Nguyễn đưa mắt ngắm nhìn đường phố qua cửa kiếng xe taxi. Anh thật sự kinh ngạc trước sự đổi mới hoàn toàn của thành phố sau mười năm anh rời bỏ nó như rời bỏ nỗi đau của mình.
Không lạ gì những người khách như Nguyễn, vì chi nhìn thoáng qua, anh tài xế đã đoán được anh từ đâu về. Thấy người khách cứ ngắm nhìn đường phố, anh tài xế bắt chuyện:
- Anh xa quê hương đã bao lâu rồi?
Nguyễn quay lại, anh cởi mở:
- Cũng hơn mười năm rồi anh ạ.
Anh tài xế tròn mắt:
- Vậy mà bây giờ anh mới về lần đầu hay sao?
Nguyễn gật đầu. Anh tài xế lại hỏi tiếp:
- Sao anh không báo tin cho người nhà ra đón?
Nguyễn cười buồn:
- Tôi cũng không biết người thân của tôi có còn đó không nữa thì báo tin làm gì, mất công mình mong đợi.
Anh tài xế kinh ngạc nhìn Nguyễn. Rồi anh lại hỏi:
- Thế còn cái địa chỉ này? Là họ hàng hay là bạn bè của anh?
Nguyễn trầm giọng:
- Là nhà tôi đấy. Nhưng tôi cũng không biết nó có còn là của tôi nữa không? Có khi nó đổi chủ rồi cũng nên.
Mặt Nguyễn thoáng một nét đau đớn khi nói lên điều đó. Anh tài xế như cũng cảm nhận được nỗi buồn của Nguyễn qua giọng nói ngậm ngùi của anh. Anh ta không tra hỏi nữa mà làm ra vẻ tập trung vào công việc của mình.
Nguyễn cũng lặng thinh, anh không muốn nói gì thêm khi xe càng về gần đến nhà, lòng anh càng thêm nặng trĩu. Trong Nguyễn bây giờ không có cái tâm trạng của một người náo nức trở về sau những ngày dài đi xa, mà bây giờ, lòng anh nặng nề một cảm giác bồn chồn khó tả. Cái cảm giác luôn đeo bám vào anh từ hôm thức giấc giữa khuya. Và càng lúc, cái cảm giác đó càng tăng thêm.
Xe đã dừng lại đúng với địa chỉ mà Nguyễn đã nói với anh tài xế. Vừa chui ra khỏi xa sau khi trao cho anh tài xế tờ giấy bạc, Nguyễn đã khựng lại khi nhìn thấy khung cảnh chộn rộn trong nhà qua cánh cổng mở rộng.
Anh tài xế taxi cũng ngạc nhiên với điều vừa trông thấy, anh ta đến bên Nguyễn, ái ngại hỏi:
- Anh vào hỏi đi, coi có phải là nhà đã thay đổi chủ hay không? Nếu là như thế thì tôi sẽ đưa anh đến khách sạn ở đỡ rồi tìm người nhà anh sau.
Nguyễn gật đầu,một linh cảm không may ập đến làm lòng anh càng thêm nặng nề. Sải những bước chân thật dài, Nguyễn đi vội vào nhà. Và không cần hỏi han ai, Nguyễn đã có câu trả lời ngay khi nhìn thấy tấm ảnh quen thuộc nằm trên chiếc quan tài giữa khói hương nghi ngút.
Buông rơi chiếc cặp trong tay, Nguyễn nhảy vội vào nhà. Anh khụy xuống ngay đầu quan tài, nghẹn ngào nhìn tấm hình gọi nhỏ:
- Ba ơi!
Những người đang có măt. trong nhà sững sờ trước cảnh tượng trước mắt. Họ như không tin vào hình ảnh họ đang nhìn thấy. Tất cả cứ đứng im lìm như không có sức sống trong tim họ.
Nhìn thấy cảnh tượng trên, anh tài xế biết ngay chuyện gì đã xảy ra. Anh ra xe đem vào chiếc valiese của Nguyễn. Rồi anh lẳng lặng ra xe, lái đi trong im lặng.
Một người nào đó tỉnh lại trước tiên, ông ta kêu to:
- Thằng Nguyễn, thằng Nguyễn về rồi.
Những người còn lại như bị tiếng kêu đó đánh thức, họ cũng nhao nhao
lên:
- Nguyễn ơi, sao bây giờ cháu mới chịu về?
- Nguyễn ơi, ba cháu không còn nữa rồi.
- Nguyễn ơi, cháu không còn nhìn thấy ba cháu nữa đâu.
- Nguyễn ơi...
- Nguyễn ơi...
Cứ thế, mỗi người một câu khiến cho căn phòng như náo loạn hẳn lên. Còn Nguyễn, anh như hóa đá, anh cứ quỳ sụp trước quan tài mà không nói thêm được tiếng nào.
Nguyễn cũng không biết anh đã quỳ như thế bao lâu, mãi cho đến khi một người nào đó đến đỡ anh lên:
- Nguyễn à, đằng nào thì cha cháu cũng mất rồi. Cháu cũng đừng thương tâm quá như vậy, phải tỉnh táo để còn lo hậu sự cho cha cháu nữa chứ.
Nguyễn đứng lên, anh đưa đôi mắt hằn đỏ nhìn mọi người. Anh hỏi:
- Ba cháu mất từ bao giờ?
Ông Đạt lách mọi người, tiến đến trước mặt Nguyễn. Ông nói với anh:
- Cháu mới về, hãy nghỉ ngơi để còn lo cho cha cháu đã. Chuyện gì thì cũng để sau này rồi hãy nói.
- Phải đó, bác Đạt nói phải đó Nguyễn à.
Ngồi xuống chiếc ghế ai đó vừa đem tới, Nguyễn vẫn không rời mắt khỏi chiếc quan tài của cha, lòng anh đau như cắt. Anh đã về chậm mất rồi! Nỗi ám ảnh mang trong lòng anh suốt mấy hôm nay là đây, là cái tang to lớn phủ lên đầu anh.
Từ đó cho đến lúc chôn cất xong ông Thiện, Nguyễn cứ như người mất hồn. Ai bảo gì anh làm theo như vậy. Những người đến chia buồn đều tỏ ra ái ngại, nhưng nỗi đâu, nỗi ân hận quá lớn khiến Nguyễn không còn để ý gì đến chung quanh.
Chôn cất ông Thiện xong, Nguyễn trở về căn nhà thân yêu, nơi anh đã được sinh ra và lớn lên. Nơi đó, anh đã có những ngày thơ ấu thật hạnh phúc. Những ngày anh có cha, có mẹ, có tình cảm thật đủ đầy. Và cũng chính nơi đó, anh đã thấm thía nỗi đau mất mẹ, cùng với sự hụt hẫng khi thảm kịch trong gia đình xảy ra. Để rồi bắt đầu cho Nguyễn những tháng ngày phiêu bạt cho đến tận bây giờ.
Mãi đến giờ này, đôi khi Nguyễn cũng tự hỏi mình, việc anh ra đi có phải thật sự là cần thiết hay không? Và có phải là việc làm đúng đắn hay không? Bởi vì giờ đây, khi một mình trong căn nhà vắng lặng như thế này, anh mới thấm thía được nỗi cô đơn. Và anh chạnh nghĩ đến cha già, đã bao nhiêu năm qua một mình một bóng thui thủi. Phải chăng đó cũng là nguyên nhân khiến ông mau chóng ra đi? Mà nếu là như vậy thì tội lỗi của anh lại càng thêm chất chồng.
Lần giở những kỷ vật của cha để lại, Nguyễn thấy trong ngăn kéo bàn giấy của ông có một quyển sổ bìa đen đã sờn gáy. Thuận tay, anh mở ra xem. Thì ra là cuốn sổ ghi chép của ông. Nhưng trong những trang cuối cùng, ông viết một đoạn như những giòng nhật ký. Nguyễn nhìn như xoáy vào những giòng chữ đó.
Thế là em đã ra đi, người vợ tôi hết lòng yêu thương. Chỉ vì một sự hiểu lầm nhỏ, thế mà em nỡ nhẫn tâm bỏ cha con tôi hay sao?
Mai Duyên, em không thể nào biết được là tôi đã ân hận biết bao nhiêu khi không ở nhà trong buổi chiều đó, cái buổi chiều định mệnh khắc nghiệt. Để rồi, em đã làm một điều dại dột vô cùng. Em tàn nhẫn lắm, Mai Duyên ạ. Vì em đã để lại cho tôi niềm ray rứt khôn nguôi, mặc dầu, tôi không hề làm điều gì lỗi lầm đối với em.
Phi Khanh không phải, và cũng không bao giờ là người yêu của tôi. Em có biết điều đó không hở Duyên? Vậy mà tại sao em lại phải ghen hờn, tự mình hủy mình như thế? Tôi giúp Khanh chỉ vì nghĩ tới Hải, người bạn thân nhất đời của tôi. Và vì tôi đã nợ Khanh một món nợ, một món nợ mà có lẽ tôi sẽ không bao giờ trả được.
Trang giấy chỉ viết đến đó, rồi lại là những điều ghi chép linh tinh. Nhưng đến trang cuối cùng, Nguyễn lại đọc được...
Thế là ngay cả đứa con trai duy nhất, đứa con trai mà tôi yêu hơn cả mạng sống của mình, cũng bỏ tôi mà ra đi. Nguyễn ơi, con lại cũng hiểu lầm ba như mẹ con hay sao? Tại sao hai mẹ con con không ai cho ba một cơ hội để giải bày? Thôi thì ba đành hy vọng có một ngày nào đó, con hiểu cho ba. Khi đó, không biết ba có còn được nhìn thấy con nữa hay không? Nhưng ba vẫn còn hy vọng...
Bây giờ đối với ba không còn niềm vui. Ba chỉ còn biết vùi đầu vàocông việc để tìm quên. Ba rất mong con về bên ba, hai cha con mình sẽ sống bên nhau để luôn tưởng nhớ đến mẹ con. Nhưng làm sao ba có thể nói với con được những điều này? Ba chỉ còn biết hy vọng. Hy vọng một ngày nào đó, con sẽ trở về tiếp tục những gì ba đang làm ngày hôm nay, để cho công sức của ba đừng đổ trôi ra biển cả...
Những điều Nguyễn đã đọc được cùng với những cảm nghĩ anh đã có được từ hôm về đến nay đã làm anh sững sờ trước một sự thật trái ngược với những điều anh đã nghĩ. Thì ra anh đã cư xử thật hồ đồ. Anh đã ngủ mê trong nỗi oán giận suốt mười năm dài. Để rồi giờ đây, khi anh hối hận thì đã không còn kịp nữa rồi.
Một đêm thức trắng, đến sáng thì Nguyễn đã có cho mình một quyết định. Và anh quyết tâm thực hiện điều mình đã nghĩ đến.
Bài Ca Tình Yêu Bài Ca Tình Yêu - Hoàng Kim