Chương 2
ứ năm giờ sáng là thợ lò mổ mài dao.
Cứ năm giờ sáng là bản nhạc Sonata Moonlight của Beethoven vang lên.
Cứ năm giờ sáng là ông chủ lò mổ heo thức dậy.
Thức dậy bởi ông chủ không ngủ được nữa. Đời sống được mấy nỗi mà cứ phải ngủ? Ngủ là biểu hiện của sự rã rời, mệt mỏi. Ngủ có cái gì đó như cầu an, yếm thế. Ông chủ lò mổ không yếm thế và cũng chẳng cầu an. Ông là một sinh thể hừng hực bản năng ham muốn luôn bị kìm hãm, o bế.
Ông chủ lò mổ có một hứng thú sát sinh và nghe nhạc cổ điển kỳ dị. Tiếng đàn dương cầm dạo bản Sonata Ánh trăng vang lên là đàn heo vón lại rống eng éc. Tiếng kêu khiếp đảm báo hiệu một sự chết chóc ghê rợn và tang thương. Nhưng bản nhạc Sonata Moonlight cứ tuôn chảy dào dạt trên những phím đàn trắng đen. Giai điệu êm nhẹ, dịu dàng như một dải khăn voan bạc vắt hờ hững trên non xanh đại ngàn. Lấp ló ánh trăng non vàng lúc mờ lúc tỏ trải rộng bao la xao xuyến trên thảo nguyên xanh rợn. Ánh sáng huyền ảo mơ màng dát vàng bạc xuống dòng sông dịu hiền uốn khúc. Ánh trăng tràn ra biển cả mênh mông và nô đùa trên sóng nước lăn tăn... Giai điệu dịu êm dẫn dắt người nghe đặt chân đến một thế giới mơ mộng huyền hoặc và trữ tình. Nó chỉ là khúc dạo đầu khi ông chủ chưa bước vào chuồng heo.
Không thể tưởng tượng được, nàng nữ sinh chân dài đã chuyển giai điệu Ánh trăng mê mị sang khúc mơ tưởng một nụ cười trong sáng mà buồn bã, cô đơn thê thảm thì đúng lúc ông chủ uống cạn bát rượu đế như một nghi lễ nghề nghiệp. Ông đi ủng đen cao gần đầu gối. Áo xắn quá khủyu, chìa cánh tay béo mũm mĩm. Các ngón ngắn tủn cầm chày gỗ lim dài một mét sẵn tư thế hạ thủ. Chả mấy chốc rượu ngấm, ông gồng thân, co rút cơ thể ục ịch... rắn đanh lại, cứ y như bao nhiêu mỡ bị vắt chảy đi hết. Người ông thành một khối chắc nịch đằng đằng sát khí. Ông chủ bước đến đằng đông, đàn heo sầm sập chạy tới phía đằng tây. Ông quay bước chần về phía nam, đàn heo cuống quýt dạt trôi phía bắc. Bỗng chốc, ám khí ngùn ngụt bốc lên dày đặc trại nuôi heo.
Và khi tiếng đàn vang lên dồn dập, nhanh mạnh hơn như chuyển sang một chân trời mới lạ thoát ra khỏi nỗi u buồn và cô độc, đau khổ gông cùm ở khúc cuối Sonata Moonlight thì chày lim chắc nịch vung lên. Độp. Một nhát chày ngang gáy. Một con heo quay lơ. Độp... Độp. Hai con heo đổ ập. Giãy đành đạch. Một tiếng e...éc. Hai tiếng kêu e... éc kéo dài rồi... tắt hẳn. Từng con một, từng con một... hóa kiếp, bước sang một vòng luân hồi khác. Thợ lò mổ chỉ còn việc túm hai chân sau kéo sền sệt, quẳng lên bàn mổ là sàn xi-măng lạnh trơ cứng rồi... chọc tiết. Heo vừa chết không còn giẫy giụa. Chọc tiết nhàn nhã, ung dung. Máu xối ồng ộc. Bốc khói. Nóng hổi. Công việc tiếp theo là cạo lông. Bây giờ không ai còn đun nước nóng, nhúng cả con heo vào chảo nước sôi ùng ục nữa. Dao bầu mài sắc lẹm, cứ thế cạo sồn sột. Da lợn trắng ởn, nhưng chân lông vẫn còn nguyên. Ăn thịt heo ăn luôn cả chân lông. Hết tiếng ồng ộc máu xối xả thì cũng là khi tiếng đàn dạo bản Sonata Moonlight ngưng bặt. Tôi cảm thấy thân thể rã rời, người bạc nhược. Chim cò thụt ráo lại. Nhìn qua ô cửa sổ, tôi nhận ra cái dáng người nàng hơi cong hình trăng khuyết đã gập xuống thành chữ L xoãi trên bàn phím piano. Lúc này, cái áo màu hoàng yến đã nhợt đi và biến thành màu lá xanh xao. Tôi nhận ra nàng như một ánh trăng xanh bị giam hãm, cầm tù trong lò mổ heo.
Ông chủ lò mổ heo quay trở lại nhà lúc trời vẫn chưa sáng, ủng đen lột khỏi chân. Quần áo trút khỏi người. Sau nửa giờ cầm chày lim đập vào gáy lợn và chọc tiết, ông chủ nhào vào nhà. Vợ ông vận áo dài tân thời đang gục đầu xuống nắp hộp đàn dương cầm. Ông kéo “ánh trăng” lên giường. Ông giúp Ánh Trăng Xanh thoát khỏi cõi âm thanh tràn đầy mộng tưởng, lãng mạn và khổ đau, buồn bã, cô đơn. Nàng mở hàng cúc chéo, lật vạt áo trước ngực và khỏa thân. Nàng nằm đườn đưỡn sẵn, như một thói quen đợi chờ chồng chằm bặp, vần vò. Lúc này, đến tạo hóa nhìn thấy cơ thể của hai người đàn ông đàn bà cũng phải bật cười. Ông chủ lò mổ heo và nàng là hai cá thể đối nghịch nhau cả thân xác và tâm hồn. Ánh Trăng Xanh đẹp. Chân dài trắng nuột nà. Ngón tay búp măng xinh xắn. Cổ cao trắng ngần. Ngực vun đầy. Hai vú tròn mẩy, căng nhức. Nhũ hoa tươi màu phấn hồng. Gương mặt sáng hình trái xoan, sống mũi nàng hơi cao, thẳng và thanh tú. Còn chồng nàng: Chân ngắn. Tay ngắn. Lưng cũng ngắn. Hai bàn tay chỉ có chín ngón ngắn tủn, đù đẫn như những quả chuối mắn to nhỏ khác nhau. Thân người ông ục ịch béo tròn. Mắt trắng dã trợn ngược giống y mắt heo đực. Giọng nói bao giờ cũng kèm theo âm đệm hộc... hộc cũng như heo rống. Ánh Trăng Xanh là con cái tươi mởn, tràn đầy sức sống. Còn chồng nàng là con đực lốp, bễu, mềm, bị phong bế ham muốn. Một quả không còi cọc mà lốp thì gieo trên phù sa mầu mỡ, phì nhiêu cũng không thể nảy mầm.
Tôi hình dung Ánh Trăng Xanh đang bị cắn xé, vầy vò. Những tiếng hô...ộc... hô...ộc... của ông chủ lò mổ heo từ trên giường vọng ra. Đám thợ mổ heo người ngợm nóng bừng bứt rứt không yên thân. Âm thanh kỳ dị kích động khơi dậy bản năng tính dục lũ đàn ông vai u thịt bắp, thô tục. Mắt thằng nào cũng lấp lóa ánh đèn trong không gian lò mổ nửa tối nửa sáng. Gã thợ râu ria xanh rậm cứng như rễ tre, bặm trợn, gan lì đang chọc tiết heo cũng xốn xang, nôn nao lòng dạ. Dỏng tai nghe thứ âm thanh khàn đục rạo rực đến mức dao chọc vào tim heo rồi mà gã quên không rút cán ra cho máu xối vào chậu. Một thằng nhà quê mới vô lò mổ không chịu nổi cơn kích động đàn ông, kêu rống lên như bò bị cắt tiết. Thằng ấy ôm hạ bộ chạy bịch bịch đến góc nhà bê nguyên cả thùng đá lạnh đang tan đổ ào lên cả quần áo để hạ hỏa, đến mức nước lạnh thì tóe ra còn đá cục rơi lỏng chỏng xuống sàn xi-măng đầy lông heo và máu me. Con bé Ô sin đang lúi húi quét lông lợn, cũng bị một bàn tay rậm lông lá, trơn nhờn mỡ lợn bất chợt thọc vào ngực, bóp vú đau điếng. Tôi ở bên này hàng rào không chịu được, nhảy đại vào bể nước, chìm nghỉm, mãi mới ngóc lên được.
Rất may, đúng lúc chiếc xe máy đầu tiên rồ ga vào tận sân lấy thịt heo cắt đứt cơn động đực của đám thợ mổ. Xúc cảm tính dục xa gần, ngân nga thêm chút nữa, yếu dần rồi tắt hẳn. Cũng là khi ô-tô tải hạng nhẹ, xích lô, cả xe đạp hối hả đến lấy thịt chuyển đi các nơi. Rồi lần lượt giáng oạch oạch từng con một lên cân tấn, tịnh từng mã sau đấy lại hò nhau quẳng lên ô-tô. Lò mổ heo bỗng chốc như cái chợ nhỏ. Nhốn nháo. Nhộn nhạo. Và dường như lúc ấy, những tiếng tru hô...ộc... hộc trong nhà cũng tắt hẳn.
Một ngày bận rộn, mệt mỏi trôi qua. Buổi tối, nàng Ánh Trăng Xanh nằm chềnh ềnh trên giường ga nệm Hàn Quốc trắng phau phau cho con bé Ô sin mát xa như thường lệ. Hai bờ vai trần nuột nà. Cổ áo khoét rộng và sâu. Váy ngủ màu mỡ gà óng ả tụt ra. Tênh hênh. Hở hang, vết cào xước ở đùi non, ở bụng thon, ở eo thắt, vết răng cắn tím bầm ở ngực, ở vú... Tấm thân ngọc ngà của nàng bị chà sát, vày vò tàn bạo. Không nỡ lòng nào và con ô sin cũng chẳng dám đấm, véo, vỗ vào cơ thể tràn đầy sức sống hằn thương tích của nàng. Con giúp việc ấy xức dầu xoa bóp Đông y lên da thịt người đẹp. Nhẹ nhàng. Mơn trớn. Một lúc sau làn da trắng mịn nhiều thương tích của nàng bỗng nóng bừng.
Ánh Trăng Trong Lò Mổ Ánh Trăng Trong Lò Mổ - Sương Nguyệt Minh